Ép Gả Vợ Hiền
Chương 77
Lần đầu họ gặp nhau là một ngày mưa. Đập vào mắt anh là một đôi mắt to tròn đen láy, khóe môi mỉm cười rất giống Đoàn Dịch Kiệt, nhưng dịu dàng hơn, trong sáng hơn, hai lúm đồng tiền bên má còn sâu hơn Tiểu Thần, là một cô gái phóng khoáng nhưng cũng dịu dàng.
Xuất thân hiển hách nhưng không ở trong khuê phòng, đi học trong nước ngoài nước, sau đấy tham gia vào giới báo chí. Không chỉ thành chủ bút nổi tiếng, mà còn cứng đầu, không sợ đắc tội với giới quân phiệt, không sợ ngồi tù, cô ấy vì cái gì? Giang Cánh Vu không thể ngờ, một cô gái yếu ớt lại có thể làm người ta kính trọng từ tận đáy lòng.
Lần trước cha anh gặp nạn ở Bắc Bình, anh tìm mọi cách xoay xở, cuối cùng vẫn là nhờ Tiểu Thần và vị chủ bút “Một cây bút hơn mười vạn binh đao” này giúp đỡ, thật sự khiến người ta không thể không nể phục. Đoàn Dịch Kiệt cũng coi như là quái nhân, nghe nói anh ta từng thẳng thừng nói trước mặt người khác rằng: “Không có chuyện gì là không thể công khai.” Đoàn Kỳ Bình cũng khen anh ta rất tôn trọng Tiểu Thần. . . . Chẳng lẽ suy nghĩ của anh sai thật rồi? Phụ nữ không nên ở khuê phòng, giúp chồng dạy con, mà có thể ngang hàng với đàn ông sao?
Hơn nữa, các cô đều là những cô gái thông minh và ưu tú. Giang Cánh Vu cười khổ, Đoàn Kỳ Bình kiên cường dũng cảm, vì cứu người mà liều mạng, ai có thể coi cô như thiên kim kiều nữ bình thường được? Trên đời này, còn gì dũng cảm hơn người có đức tin và sẵn sàng hy sinh vì người khác? Dù Đoàn đại thiếu hoành đao đoạt ái nhưng xem ra anh ta thật sự thích Tiểu Thần. Mấy ngày không gặp, không ngờ người mình nhớ nhung tận đáy lòng, tối nay lại xuất hiện đột ngột như vậy.
Cô mặc bộ sườn xám ngắn tay in hoa trắng mờ, đi đôi giày đế bằng cùng hoa văn, dáng người nhỏ nhắn, tóc dài búi lên đơn giản, dường như vẫn giống như xưa. Nhưng khí chất đã khác, quần áo phong cách cũng có chút thay đổi, mềm mại và quyến rũ hơn thời con gái. Như một đóa hoa sen tháng năm trên sông, trong trí nhớ chỉ là một nụ hoa e ấp, nay bỗng nở rộ, hương thơm lan tỏa.
Anh thẫn thờ nhìn bức tường trắng toát, nếu đã mất đi, nếu đã không bao giờ có thể mang đến hạnh phúc vui vẻ cho cô được nữa, không thể chăm sóc cho cô cả đời, việc mình có thể làm dường như chỉ có ra đi. . . . . . Nếu cô không hạnh phúc, anh đương nhiên sẽ không đứng im nhìn; nhưng nếu cô hạnh phúc, bản thân ngoài việc buông tay thì còn có thể làm gì nữa?
. . . . . . Tuy biết Giang Cánh Vu ở lại, cũng biết bệnh viện sẽ sắp xếp bác sĩ và điều kiện tốt nhất cho Đoàn Kỳ Bình, nhưng mỗi khi nhớ tới Đoàn Kỳ Bình chưa thoát khỏi nguy hiểm, Hứa Lương Thần vẫn không thể yên lòng. Dù sao Giang Cánh Vu là đàn ông, việc chăm sóc cũng không tiện chút nào. Vì thế sáng sớm hôm sau cô liền bàn bạc với Đoàn Dịch Kiệt tới bệnh viện.
Hai người nhìn nhau chẳng nói gì, Hứa Lương Thần hỏi thăm tình hình Kỳ Bình xong thì kiên quyết ép Giang Cánh Vu nghỉ ngơi. Tuy cảm thấy một đêm chưa ngủ không là gì, nhưng nghĩ đến tình hình của người nước R và công việc trong tay mình, Giang Cánh Vu cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, trở về chỗ ở.
Hứa Lương Thần đứng ở phòng bệnh, giúp các bác sĩ y tá chăm sóc Kỳ Bình vừa tỉnh lại được một lúc rồi lại mê man dưới tác dụng của thuốc. Phần lớn mọi chuyện không cần Hứa Lương Thần làm, nhưng lo lắng và áp lực trong lòng rất nặng nề, hơn nữa tối hôm qua không ngủ được, cho nên đến giữa trưa, Hứa Lương Thần vẫn không có chút khẩu vị nào. Cảm ơn bệnh viện cung cấp đồ ăn, cô dựa vào giường bệnh của Kỳ Bình ngủ say sưa.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy có người đứng bên cạnh. Hứa Lương Thần ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt mỉm cười của Bành Minh Hà. Không ngờ là cô ấy, Hứa Lương Thần ngạc nhiên chóp mắt. Thư ký Bành đặt hộp đựng thức ăn tinh xảo lên ngăn tủ, nhẹ giọng cười nói: “Xin lỗi đã đánh thức thiếu phu nhân, y tá nói cô vẫn chưa ăn cơm trưa, đại thiếu bảo tôi mang đồ qua đây.” Hứa Lương Thần tỉnh táo lại, mỉm cười cảm ơn cô ấy: “Cảm ơn thư ký Bành, tôi vẫn không đói.” Bành Minh Hà cười cười như không nghe thấy cô nói, mở hộp đựng thức ăn ra, tay chân nhanh nhẹn đặt đồ ăn lên bàn trà: có cháo thơm Lương Thần thích nhất, điểm tâm tinh xảo, mấy đĩa thức ăn: “Đây là rau chân vịt ướp lạnh, thanh đạm ngon miệng, thiếu phu nhân không ngại nếm thử xem.” Nói xong, còn múc một bát cháo đưa tới.
Người ta cười rất khách sáo, còn cầm bát đưa đến tận trước mặt, Hứa Lương Thần ngại từ chối, vì thế lại cảm ơn nhận lấy: “Thư ký Bành có ăn cùng luôn không?” “Tôi ăn rồi, thiếu phu nhân đừng khách sáo.” Bành Minh Hà cười từ chối khéo, cầm cốc đi ra ngoài lấy nước. Hứa Lương Thần uống vài ngụm cháo, thật sự vẫn không có khẩu vị gì. Nhìn đĩa rau chân vịt xanh biếc, tôm nõn trắng hồng, trông rất ngon, vì thế cô gắp thử một miếng.
Từ nhỏ Hứa Lương Thần đã không thích ăn rau lắm. Năm đó vì để em gái ăn rau, Mỹ Thần đã tốn không biết bao nhiêu công sức. Sau này lớn lên hiểu chuyện Hứa Lương Thần có ăn nhiều hơn một chút, nhưng vẫn không thích.
Rau chân vịt không chát miệng như bình thường, trái lại vì bỏ thêm mè vừng vào xào nên còn vừa thơm vừa giòn, hương vị không tồi, vì thế cô không nhịn được liền ăn thêm ít cháo. Bành Minh Hà bưng nước tới, thấy những đĩa thức ăn khác hầu như không được động đến, còn đĩa rau chân vịt thì lại sắp hết, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đấy khóe môi nhếch lên nhìn Hứa Lương Thần đầy ẩn ý.
Bốn giờ chiều, Giang Cánh Vu đến bệnh viện. Hứa Lương Thần nói chi tiết tình hình của Kỳ Bình với anh, đợi Đoàn Dịch Kiệt đến thì theo anh về, nhờ phòng bếp chuẩn bị cơm canh mang đến phòng bệnh.
Khi Hứa Lương Thần vào phòng bệnh thì Giang Cánh Vu đang ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn Đoàn Kỳ Bình ngủ say, trong đầu bỗng nhớ lại khoảng thời gian hai người ở cùng nhau.
Đoàn Dịch Kiệt đưa Hứa Lương Thần đến suối nước nóng. Kỳ Bình phải giúp đoàn phóng viên lấy tin tức nên bị giữ lại. Giang Cánh Vu cũng ở lại để nghiên cứu vài cải tiến thiết thực trong cứu nạn, vì thế, hai người đều ở lại bộ chỉ huy cứu nạn.
Ở chung một khu, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp. Đoàn Kỳ Bình làm việc nghiêm túc, dứt khoát, thoải mái, chất phác, phản ứng nhanh nhạy, bút pháp sắc bén đương nhiên rất vừa ý anh. Đặc biệt hàng tối, Kỳ Bình luôn thích ra bờ đê tản bộ nên Giang Cánh Vu thỉnh thoảng có gặp cô. Anh phát hiện hai người không chỉ nói chuyện phiếm hợp nhau, mà ngay cả đánh giá việc nước, bình luận văn học, cô luôn có lời giải thích độc đáo xuất chúng khiến anh phải kinh ngạc. Khi giữa hai người có sự ăn ý thì nhìn nhau mỉm cười; khi tranh luận thì lời lẽ sắc sảo không chút nhường nhịn, cảm giác tri kỷ này khiến trái tim anh rung động.
Đêm đó đưa cô về, ánh trăng như nước, trời trong như ngọc, cô mỉm cười quay đầu, đôi mắt sáng ngời kiên định như sao đi vào mắt anh, trong suốt như hồ xanh. Gió thổi áo cô bay phấp phới, tựa như muốn bay theo làn gió khiến anh bỗng cảm thấy sợ hãi. Anh nhớ, đêm đó gió mát trăng cao, anh và cô như gần nhưng lại như xa. . . . . . Tiếp xúc lâu ngày, Giang Cánh Vu từng vô ý nói về quan niệm khác biệt giữa nam nữ trong lòng mình, Đoàn Kỳ Bình cười sảng khoái: “Cảnh trưởng Giang dù sao cũng là du học sinh Âu Mĩ, sao lại có tư tưởng cổ hủ như vậy? Nhân quyền là điều tự nhiên, nam nữ bình đẳng, chẳng lẽ trong lòng phụ nữ chỉ nên có tình yêu chồng con nhỏ mà không nên có lòng yêu nước lớn lao sao?” Đôi mắt cô sáng ngời lấp lánh nhìn Giang Cánh Vu: “Đề cao địa vị phụ nữ, là bước tiến của xã hội từ ngu muội đến văn minh, từ lạc hậu đến tiến bộ, tôi và Lương Thần đều nhận được sự giáo dục cao, chẳng lẽ không được đóng góp cho đất nước mà nên ru rú trong khuê phòng mới là tốt sao? Cảnh trưởng Giang, trong việc nghiên cứu trang bị quân sự anh thật sự là chuyên gia, nhưng tôi và Lương Thần cũng có thế mạnh của mình. Rõ ràng, chúng ta không thể thay thế lẫn nhau, nếu đã như thế, vì sao đều là con dân của đất nước lại không thể cùng nhau tiến lên? . . . . . .”Kỳ Bình cũng không trang điểm, mặt mộc không son phấn, gương mặt sạch sẽ sáng ngời, thanh khiết, cô tự tin, nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt to dần dần sáng lên như ngôi sao, rất rực rỡ, như có thể chạm tay vào. Giang Cánh Vu bỗng thấy rung động.
Thế gian này, khi nhìn một người nào đó bằng ánh mắt thưởng thức, trong lòng thường sẽ bất giác xuất hiện sự ấm áp và cảm kích, được bao dung, được đồng cảm, động lòng người như vậy. . . . . . Đứng trên bờ đê cao, dõi mắt trông về phía xa, đất và trời xa xôi lớn lao làm người ta cảm thấy rõ sự nhỏ bé của mình.
Đứng trước cô gái này, anh bỗng không còn sự kiêu ngạo từ xưa đến giờ của đàn ông, trong lòng có một sự ấm áp khác. . . . . . Hứa Lương Thần đi tới, ngắt dòng suy nghĩ của anh, nhìn cô cẩn thận bày bát đĩa, Giang Cánh Vu bỗng có chút xúc động, anh ngẩng đầu nhìn cô gái mình yêu thương nhiều năm: ” . . . . . . Lương Thần, xin lỗi. . . . . .” Anh xin lỗi vì đã cố chấp không hiểu lòng em. . . . . . Hứa Lương Thần dừng tay, thắc mắc nhìn anh, nói khẽ: ” . . . . . . Ăn cơm đi.” Vẫn xới cơm giúp anh như hồi nhỏ; vẫn đưa một đôi đũa trúc ngay ngắn đến tay; đặt ba miếng sườn chua ngọt anh thích vào bát. . . . . . Giang Cánh Vu nhìn vậy, cảm xúc trong lòng thật phức tạp.
Tiểu Thần, thanh mai trúc mã vô tư, anh từng nghĩ đầu bạc răng long là chuyện đơn giản, cho dù đến lúc đó chúng ta không còn trẻ trung xinh đẹp, không còn phóng khoáng, nhưng em vẫn muốn dắt tay anh tới già, nói em yêu anh. . . . . . Tiểu Thần, cho dù em không yêu anh, cho dù em đã quên anh, anh vẫn sẽ yêu em. . . . . . Em nhất định phải hạnh phúc mới không uổng công anh ra đi. . . . . . Anh biết, trên đời còn có một tình yêu, đó là đứng nhìn và chúc phúc. . . . . . Y tá đi tới, hai người không nói thêm gì nữa.
Tuy Kỳ Bình không sốt nữa, nhưng vẫn hôn mê, Giang Cánh Vu cũng ăn không ngon nên chỉ ăn linh tinh một chút, không khí trong phòng bệnh hơi nặng nề. Hai người không nói gì, Hứa Lương Thần khó xử thầm thở dài.
Về nhà rửa mặt mũi phong mới phát hiện Đoàn Dịch Kiệt không ở đây. Hứa Lương Thần tắm rửa xong, không bật đèn đứng trước giường chìm vào suy nghĩ. Trời sắp sang thu, vầng trăng mờ ẩn hiện ở phía chân trời, cô bấu vào tấm rèm, nhìn bên bóng cây bên ngoài, trong lòng lo lắng.
Đoàn Dịch Kiệt yêu cô, không phải cô không nhìn thấy, cũng không phải không cảm động. Ban đầu cô làm như không hiểu sự yêu chiều của anh, sau đấy cô kháng cự. Anh bá đạo khơi gợi tình cảm của cô, cô lại giả vờ không hiểu, cứ nghĩ anh sẽ tức giận, ai biết anh càng dịu dàng hơn. Dù cô không để ý hay lờ đi, anh vẫn tôn trọng, nuông chiều cô. Anh đi sớm về trễ nhưng hàng đêm vẫn phải ngủ cùng cô, coi cô là nửa kia ngang hàng với mình, tấm chân tình của anh sao lại không khiến cô xúc động? Con người không phải cỏ cây, mỗi lần cô trốn tránh, ánh mắt anh đều ẩn chứa sự thất vọng, làm cô cũng không đành lòng. Nửa đêm nằm mơ, cô thật sự có thể mãi lạnh nhạt được sao?
***
p.s: Ngắn mà ed khó vỡi. Trẫm không hiểu trẫm vừa làm cái gì nữa =v=
Xuất thân hiển hách nhưng không ở trong khuê phòng, đi học trong nước ngoài nước, sau đấy tham gia vào giới báo chí. Không chỉ thành chủ bút nổi tiếng, mà còn cứng đầu, không sợ đắc tội với giới quân phiệt, không sợ ngồi tù, cô ấy vì cái gì? Giang Cánh Vu không thể ngờ, một cô gái yếu ớt lại có thể làm người ta kính trọng từ tận đáy lòng.
Lần trước cha anh gặp nạn ở Bắc Bình, anh tìm mọi cách xoay xở, cuối cùng vẫn là nhờ Tiểu Thần và vị chủ bút “Một cây bút hơn mười vạn binh đao” này giúp đỡ, thật sự khiến người ta không thể không nể phục. Đoàn Dịch Kiệt cũng coi như là quái nhân, nghe nói anh ta từng thẳng thừng nói trước mặt người khác rằng: “Không có chuyện gì là không thể công khai.” Đoàn Kỳ Bình cũng khen anh ta rất tôn trọng Tiểu Thần. . . . Chẳng lẽ suy nghĩ của anh sai thật rồi? Phụ nữ không nên ở khuê phòng, giúp chồng dạy con, mà có thể ngang hàng với đàn ông sao?
Hơn nữa, các cô đều là những cô gái thông minh và ưu tú. Giang Cánh Vu cười khổ, Đoàn Kỳ Bình kiên cường dũng cảm, vì cứu người mà liều mạng, ai có thể coi cô như thiên kim kiều nữ bình thường được? Trên đời này, còn gì dũng cảm hơn người có đức tin và sẵn sàng hy sinh vì người khác? Dù Đoàn đại thiếu hoành đao đoạt ái nhưng xem ra anh ta thật sự thích Tiểu Thần. Mấy ngày không gặp, không ngờ người mình nhớ nhung tận đáy lòng, tối nay lại xuất hiện đột ngột như vậy.
Cô mặc bộ sườn xám ngắn tay in hoa trắng mờ, đi đôi giày đế bằng cùng hoa văn, dáng người nhỏ nhắn, tóc dài búi lên đơn giản, dường như vẫn giống như xưa. Nhưng khí chất đã khác, quần áo phong cách cũng có chút thay đổi, mềm mại và quyến rũ hơn thời con gái. Như một đóa hoa sen tháng năm trên sông, trong trí nhớ chỉ là một nụ hoa e ấp, nay bỗng nở rộ, hương thơm lan tỏa.
Anh thẫn thờ nhìn bức tường trắng toát, nếu đã mất đi, nếu đã không bao giờ có thể mang đến hạnh phúc vui vẻ cho cô được nữa, không thể chăm sóc cho cô cả đời, việc mình có thể làm dường như chỉ có ra đi. . . . . . Nếu cô không hạnh phúc, anh đương nhiên sẽ không đứng im nhìn; nhưng nếu cô hạnh phúc, bản thân ngoài việc buông tay thì còn có thể làm gì nữa?
. . . . . . Tuy biết Giang Cánh Vu ở lại, cũng biết bệnh viện sẽ sắp xếp bác sĩ và điều kiện tốt nhất cho Đoàn Kỳ Bình, nhưng mỗi khi nhớ tới Đoàn Kỳ Bình chưa thoát khỏi nguy hiểm, Hứa Lương Thần vẫn không thể yên lòng. Dù sao Giang Cánh Vu là đàn ông, việc chăm sóc cũng không tiện chút nào. Vì thế sáng sớm hôm sau cô liền bàn bạc với Đoàn Dịch Kiệt tới bệnh viện.
Hai người nhìn nhau chẳng nói gì, Hứa Lương Thần hỏi thăm tình hình Kỳ Bình xong thì kiên quyết ép Giang Cánh Vu nghỉ ngơi. Tuy cảm thấy một đêm chưa ngủ không là gì, nhưng nghĩ đến tình hình của người nước R và công việc trong tay mình, Giang Cánh Vu cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, trở về chỗ ở.
Hứa Lương Thần đứng ở phòng bệnh, giúp các bác sĩ y tá chăm sóc Kỳ Bình vừa tỉnh lại được một lúc rồi lại mê man dưới tác dụng của thuốc. Phần lớn mọi chuyện không cần Hứa Lương Thần làm, nhưng lo lắng và áp lực trong lòng rất nặng nề, hơn nữa tối hôm qua không ngủ được, cho nên đến giữa trưa, Hứa Lương Thần vẫn không có chút khẩu vị nào. Cảm ơn bệnh viện cung cấp đồ ăn, cô dựa vào giường bệnh của Kỳ Bình ngủ say sưa.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy có người đứng bên cạnh. Hứa Lương Thần ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt mỉm cười của Bành Minh Hà. Không ngờ là cô ấy, Hứa Lương Thần ngạc nhiên chóp mắt. Thư ký Bành đặt hộp đựng thức ăn tinh xảo lên ngăn tủ, nhẹ giọng cười nói: “Xin lỗi đã đánh thức thiếu phu nhân, y tá nói cô vẫn chưa ăn cơm trưa, đại thiếu bảo tôi mang đồ qua đây.” Hứa Lương Thần tỉnh táo lại, mỉm cười cảm ơn cô ấy: “Cảm ơn thư ký Bành, tôi vẫn không đói.” Bành Minh Hà cười cười như không nghe thấy cô nói, mở hộp đựng thức ăn ra, tay chân nhanh nhẹn đặt đồ ăn lên bàn trà: có cháo thơm Lương Thần thích nhất, điểm tâm tinh xảo, mấy đĩa thức ăn: “Đây là rau chân vịt ướp lạnh, thanh đạm ngon miệng, thiếu phu nhân không ngại nếm thử xem.” Nói xong, còn múc một bát cháo đưa tới.
Người ta cười rất khách sáo, còn cầm bát đưa đến tận trước mặt, Hứa Lương Thần ngại từ chối, vì thế lại cảm ơn nhận lấy: “Thư ký Bành có ăn cùng luôn không?” “Tôi ăn rồi, thiếu phu nhân đừng khách sáo.” Bành Minh Hà cười từ chối khéo, cầm cốc đi ra ngoài lấy nước. Hứa Lương Thần uống vài ngụm cháo, thật sự vẫn không có khẩu vị gì. Nhìn đĩa rau chân vịt xanh biếc, tôm nõn trắng hồng, trông rất ngon, vì thế cô gắp thử một miếng.
Từ nhỏ Hứa Lương Thần đã không thích ăn rau lắm. Năm đó vì để em gái ăn rau, Mỹ Thần đã tốn không biết bao nhiêu công sức. Sau này lớn lên hiểu chuyện Hứa Lương Thần có ăn nhiều hơn một chút, nhưng vẫn không thích.
Rau chân vịt không chát miệng như bình thường, trái lại vì bỏ thêm mè vừng vào xào nên còn vừa thơm vừa giòn, hương vị không tồi, vì thế cô không nhịn được liền ăn thêm ít cháo. Bành Minh Hà bưng nước tới, thấy những đĩa thức ăn khác hầu như không được động đến, còn đĩa rau chân vịt thì lại sắp hết, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đấy khóe môi nhếch lên nhìn Hứa Lương Thần đầy ẩn ý.
Bốn giờ chiều, Giang Cánh Vu đến bệnh viện. Hứa Lương Thần nói chi tiết tình hình của Kỳ Bình với anh, đợi Đoàn Dịch Kiệt đến thì theo anh về, nhờ phòng bếp chuẩn bị cơm canh mang đến phòng bệnh.
Khi Hứa Lương Thần vào phòng bệnh thì Giang Cánh Vu đang ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn Đoàn Kỳ Bình ngủ say, trong đầu bỗng nhớ lại khoảng thời gian hai người ở cùng nhau.
Đoàn Dịch Kiệt đưa Hứa Lương Thần đến suối nước nóng. Kỳ Bình phải giúp đoàn phóng viên lấy tin tức nên bị giữ lại. Giang Cánh Vu cũng ở lại để nghiên cứu vài cải tiến thiết thực trong cứu nạn, vì thế, hai người đều ở lại bộ chỉ huy cứu nạn.
Ở chung một khu, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp. Đoàn Kỳ Bình làm việc nghiêm túc, dứt khoát, thoải mái, chất phác, phản ứng nhanh nhạy, bút pháp sắc bén đương nhiên rất vừa ý anh. Đặc biệt hàng tối, Kỳ Bình luôn thích ra bờ đê tản bộ nên Giang Cánh Vu thỉnh thoảng có gặp cô. Anh phát hiện hai người không chỉ nói chuyện phiếm hợp nhau, mà ngay cả đánh giá việc nước, bình luận văn học, cô luôn có lời giải thích độc đáo xuất chúng khiến anh phải kinh ngạc. Khi giữa hai người có sự ăn ý thì nhìn nhau mỉm cười; khi tranh luận thì lời lẽ sắc sảo không chút nhường nhịn, cảm giác tri kỷ này khiến trái tim anh rung động.
Đêm đó đưa cô về, ánh trăng như nước, trời trong như ngọc, cô mỉm cười quay đầu, đôi mắt sáng ngời kiên định như sao đi vào mắt anh, trong suốt như hồ xanh. Gió thổi áo cô bay phấp phới, tựa như muốn bay theo làn gió khiến anh bỗng cảm thấy sợ hãi. Anh nhớ, đêm đó gió mát trăng cao, anh và cô như gần nhưng lại như xa. . . . . . Tiếp xúc lâu ngày, Giang Cánh Vu từng vô ý nói về quan niệm khác biệt giữa nam nữ trong lòng mình, Đoàn Kỳ Bình cười sảng khoái: “Cảnh trưởng Giang dù sao cũng là du học sinh Âu Mĩ, sao lại có tư tưởng cổ hủ như vậy? Nhân quyền là điều tự nhiên, nam nữ bình đẳng, chẳng lẽ trong lòng phụ nữ chỉ nên có tình yêu chồng con nhỏ mà không nên có lòng yêu nước lớn lao sao?” Đôi mắt cô sáng ngời lấp lánh nhìn Giang Cánh Vu: “Đề cao địa vị phụ nữ, là bước tiến của xã hội từ ngu muội đến văn minh, từ lạc hậu đến tiến bộ, tôi và Lương Thần đều nhận được sự giáo dục cao, chẳng lẽ không được đóng góp cho đất nước mà nên ru rú trong khuê phòng mới là tốt sao? Cảnh trưởng Giang, trong việc nghiên cứu trang bị quân sự anh thật sự là chuyên gia, nhưng tôi và Lương Thần cũng có thế mạnh của mình. Rõ ràng, chúng ta không thể thay thế lẫn nhau, nếu đã như thế, vì sao đều là con dân của đất nước lại không thể cùng nhau tiến lên? . . . . . .”Kỳ Bình cũng không trang điểm, mặt mộc không son phấn, gương mặt sạch sẽ sáng ngời, thanh khiết, cô tự tin, nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt to dần dần sáng lên như ngôi sao, rất rực rỡ, như có thể chạm tay vào. Giang Cánh Vu bỗng thấy rung động.
Thế gian này, khi nhìn một người nào đó bằng ánh mắt thưởng thức, trong lòng thường sẽ bất giác xuất hiện sự ấm áp và cảm kích, được bao dung, được đồng cảm, động lòng người như vậy. . . . . . Đứng trên bờ đê cao, dõi mắt trông về phía xa, đất và trời xa xôi lớn lao làm người ta cảm thấy rõ sự nhỏ bé của mình.
Đứng trước cô gái này, anh bỗng không còn sự kiêu ngạo từ xưa đến giờ của đàn ông, trong lòng có một sự ấm áp khác. . . . . . Hứa Lương Thần đi tới, ngắt dòng suy nghĩ của anh, nhìn cô cẩn thận bày bát đĩa, Giang Cánh Vu bỗng có chút xúc động, anh ngẩng đầu nhìn cô gái mình yêu thương nhiều năm: ” . . . . . . Lương Thần, xin lỗi. . . . . .” Anh xin lỗi vì đã cố chấp không hiểu lòng em. . . . . . Hứa Lương Thần dừng tay, thắc mắc nhìn anh, nói khẽ: ” . . . . . . Ăn cơm đi.” Vẫn xới cơm giúp anh như hồi nhỏ; vẫn đưa một đôi đũa trúc ngay ngắn đến tay; đặt ba miếng sườn chua ngọt anh thích vào bát. . . . . . Giang Cánh Vu nhìn vậy, cảm xúc trong lòng thật phức tạp.
Tiểu Thần, thanh mai trúc mã vô tư, anh từng nghĩ đầu bạc răng long là chuyện đơn giản, cho dù đến lúc đó chúng ta không còn trẻ trung xinh đẹp, không còn phóng khoáng, nhưng em vẫn muốn dắt tay anh tới già, nói em yêu anh. . . . . . Tiểu Thần, cho dù em không yêu anh, cho dù em đã quên anh, anh vẫn sẽ yêu em. . . . . . Em nhất định phải hạnh phúc mới không uổng công anh ra đi. . . . . . Anh biết, trên đời còn có một tình yêu, đó là đứng nhìn và chúc phúc. . . . . . Y tá đi tới, hai người không nói thêm gì nữa.
Tuy Kỳ Bình không sốt nữa, nhưng vẫn hôn mê, Giang Cánh Vu cũng ăn không ngon nên chỉ ăn linh tinh một chút, không khí trong phòng bệnh hơi nặng nề. Hai người không nói gì, Hứa Lương Thần khó xử thầm thở dài.
Về nhà rửa mặt mũi phong mới phát hiện Đoàn Dịch Kiệt không ở đây. Hứa Lương Thần tắm rửa xong, không bật đèn đứng trước giường chìm vào suy nghĩ. Trời sắp sang thu, vầng trăng mờ ẩn hiện ở phía chân trời, cô bấu vào tấm rèm, nhìn bên bóng cây bên ngoài, trong lòng lo lắng.
Đoàn Dịch Kiệt yêu cô, không phải cô không nhìn thấy, cũng không phải không cảm động. Ban đầu cô làm như không hiểu sự yêu chiều của anh, sau đấy cô kháng cự. Anh bá đạo khơi gợi tình cảm của cô, cô lại giả vờ không hiểu, cứ nghĩ anh sẽ tức giận, ai biết anh càng dịu dàng hơn. Dù cô không để ý hay lờ đi, anh vẫn tôn trọng, nuông chiều cô. Anh đi sớm về trễ nhưng hàng đêm vẫn phải ngủ cùng cô, coi cô là nửa kia ngang hàng với mình, tấm chân tình của anh sao lại không khiến cô xúc động? Con người không phải cỏ cây, mỗi lần cô trốn tránh, ánh mắt anh đều ẩn chứa sự thất vọng, làm cô cũng không đành lòng. Nửa đêm nằm mơ, cô thật sự có thể mãi lạnh nhạt được sao?
***
p.s: Ngắn mà ed khó vỡi. Trẫm không hiểu trẫm vừa làm cái gì nữa =v=
Tác giả :
Bạch Nhãn Lang Quân