Ép Gả Vợ Hiền
Chương 72
Hứa Lương Thần như ngừng thở, hóa ra người này đang nằm ngay bên cạnh cô? Tim cô đập điên cuồng, im lặng không biết nói gì.
Chăn mỏng bị người ta kéo nhẹ, cô sợ hãi vội cố gắng giữ lấy, một bàn tay hơi lạnh lại chui vào từ bên kia chăn. Cô cuống quýt tránh ra, bàn tay kia thả lỏng, chăn mỏng bỗng dưng bị xốc lên một góc, gương mặt mỉm cười nhàn nhạt của Đoàn Dịch Kiệt xuất hiện trước mắt.
Đôi môi mỏng của anh cong cong, gương mặt anh tuấn tinh thần sảng khoái rạng rỡ. Nhớ tới tình trạng thân thể bủn rủn, trong lòng sợ hãi xấu hổ không chịu nổi, Hứa Lương Thần không nhịn được cắn môi, lườm anh một cái. Sau đấy dưới cái nhìn chăm chú mỉm cười của anh, cô thật không có tiền đồ túm chăn mỏng, rụt lại tiếp tục làm con rùa.
Trong lòng cô âm thầm oán thán, người này thật quá đáng ghét! Tới đây không phải vì dưỡng bệnh mà lại dùng hết thủ đoạn ăn cô sạch sành sanh. Hai người chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa thôi thì thật tốt. Anh lại muốn khiến quan hệ xấu hổ này càng trở nên phức tạp hơn. Đánh thì đánh không lại, mắng cũng chỉ như gió thổi bên tai, nhưng đối mặt với kẻ xấu như thế này thì ngoại trừ trốn cô còn biết làm thế nào?
“Giận sao?” Người nào đó kéo chăn, cười cười nói nhỏ: “Đêm qua để em chịu thiệt, anh. . . . . . Anh cam đoan sau này nhất định sẽ chăm chỉ khổ luyện. . . .”
“. . . . . .” Người này đang nói gì thế? Hứa Lương Thần đỏ mặt, bỗng xốc chăn mỏng lên hung dữ lườm anh một cái, hối hận sao trước kia lại không phát hiện ra rằng da mặt người này dày như vậy, vô lại như vậy? Bây giờ ván đã đóng thuyền thì chẳng thể nói gì được nữa.
Đoàn Dịch Kiệt hứng thú nhìn dáng vẻ xấu hổ lúng túng rồi lại bất đắc dĩ của cô. Nha đầu này bình thường luôn bình tĩnh đoan trang, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ bất an của cô, làm anh vừa thương lại vừa yêu, suýt nữa thì lại bắt đầu rục rịch. Nhưng anh sợ cô giận thật, vì thế rất vô tội nhíu mày, lại hứa hẹn: “Vì hạnh phúc của chúng ta, anh nhất định sẽ cố gắng!”
Mặt Hứa Lương Thần như bị lửa thiêu, há miệng, lại chỉ có thể tức giận kéo giật chăn lên xoay người đưa lưng về phía anh, tim đập thình thình. Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu cười, từ sau lưng ôm cả chăn mỏng và cô vào trong lòng, nhẹ nhàng cọ trên đỉnh đầu cô: “Lương Thần. . . . . .”
Thấy cô không để ý cũng không đáp lại, trong lòng anh đắc ý, híp mắt bắt đầu động tay động chân. Thân thể Hứa Lương Thần cứng đờ, trong lòng vừa nóng vừa giận: “Anh làm gì đấy? !”
Đoàn Dịch Kiệt khẽ hừ nhẹ một tiếng, tay nắm chặt chăn mỏng kéo xuống: “Anh làm gì Lương Thần còn không biết?” Chuyện ngày hôm qua nhanh chóng hiện lên trong đầu, Hứa Lương Thần sợ hãi, mặt càng đỏ hơn, đôi mắt giấu trong chăn không có tiêu điểm đảo lung tung, tay vội giữ chăn nói: “Anh, đừng. . . . .”
Chỉ cần nghe giọng cô, Đoàn Dịch Kiệt cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng yêu động lòng người lúc này của giai nhân, trong lòng không khỏi nóng lên, không nhịn được ôm thật chặt lấy vòng eo nhỏ, khóe môi cong lên nở nụ cười hớn hở đáng đánh đòn, toàn tâm toàn ý hôn lên chăn mỏng: “Vậy thì đừng trốn nữa, anh muốn nhìn nhìn mặt nói chuyện.”
Hứa Lương Thần giãy dụa một lúc lâu, đành phải cẩn thận kéo chăn xuống lộ mặt ra. Chỉ thấy mái tóc đen của cô xõa dài, mặt đỏ ửng, đôi mắt sáng như sao lại lấp lánh ánh nước, có chút tức giận, có chút xấu hổ lúng túng, quyến rũ và xinh đẹp không nói nên lời.
Trong mắt Đoàn Dịch Kiệt lóe lên, lặng lẽ cười nhẹ, bỗng dưng vô cùng thân thiết hôn lên chóp mũi thanh tú kia. Mặt Hứa Lương Thần lại nóng lên, nhanh chóng giấu mình vào chăn mỏng.
Đương nhiên Đoàn Dịch Kiệt sẽ không để cho cô có hội nữa, một tay giữ chặt lấy chăn, dứt khoát nghiêng người đè lên: “Còn muốn trốn?”
Hứa Lương Thần bị đè nặng, xấu hổ không chịu nổi quay đầu lườm anh, gương mặt đỏ ửng. Sáng tinh mơ người này lại lên cơn, không ngờ còn dám chơi xấu: “. . . . . . Anh mau tránh ra!”
Thấy cô ngượng ngùng, Đoàn Dịch Kiệt lại càng không kiêng nể gì, không chịu buông cô ra. Anh ngước mắt lên nhìn, người trong lòng má phấn đỏ bừng, đôi mắt mơ màng, tay nắm chặt cái chăn mỏng trước ngực, thở dốc, vừa thẹn vừa giận dỗi làm anh yêu thương không nỡ buông tay. Đáy lòng Hứa Lương Thần rối rắm không nghĩ được gì, đành phải rúc đầu vào chăn mỏng, không dám nhìn anh. Sau một lúc lâu mới cúi đầu oán hận nói: “Anh. . . . . . Đừng có mà bắt nạt người ta. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt cười khẽ, da mặt dày thản nhiên đáp lại: “Không sao, bắt nạt nhiều rồi em sẽ quen thôi. . . . . .”
“. . . . . .” Hứa Lương Thần không nói gì, sao trước kia cô không phát hiện ra người này lại cười đáng đánh đòn như vậy? Chuyện này mà cũng đáp đương nhiên vậy được hả? !
Thấy dáng vẻ xấu hổ lại không biết làm gì của cô, Đoàn Dịch Kiệt không nhịn được bật cười véo mũi cô, còn đến gần thổi khí bên tai cô: “Không phải em đã bắt đầu quen rồi sao ?” Nhìn cô đỏ mặt nhíu mày, lòng anh không khỏi nở hoa.
Anh lại ôm chặt lấy cô thêm một lúc, thở dốc hai hơi mới thả cô ra, cười nói: “Ngủ đủ chưa? Dậy ăn chút gì đi.” Nói xong anh đứng dậy đi đến một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái bát sứ khắc hoa đơn giản: “Đây là anh làm, em nếm thử xem.”
Hứa Lương Thần vốn định bảo anh tránh mặt một lát, cũng đến lúc nên dậy rồi, nhưng sao có thể ăn trên đệm được. Nhưng khi nghe đến nửa câu sau, cô lại ngây người, muốn nói nhưng cũng không thốt ra được chữ nào. Cô tò mò kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: Người này biết. . . . . . Nấu cơm?
“Sao, không tin anh à?” Đoàn Dịch Kiệt hơi nhíu mày, đôi mắt đen sáng ngời nhìn cô. Ánh mắt kia rõ ràng có ý “Nếu không dậy, anh rất sẵn lòng giúp đỡ”.
Hứa Lương Thần không dám lần lữa, đành phải ôm lấy chăn mỏng đứng dậy.
Thừa dịp anh cúi đầu cầm thìa quấy bát, Hứa Lương Thần đỡ thắt lưng bủn rủn như sắp đứt ngồi dậy. Ai ngờ chưa kịp đứng thẳng lên lại rên lên một tiếng rồi nằm sấp xuống, mặt cô đỏ lên, trong lòng oán hận, nếu không phải tại người này giày vò bá đạo mãnh liệt không biết kìm chế sao cô lại có thể, có thể. . . . . .
“Lương Thần, em không sao chứ?” Đôi mày kiếm của Đoàn Dịch Kiệt nhíu lại, vội vàng tới đỡ lấy cô: “Sao vậy? Em không thoải mái à? Có cần gọi bác sĩ không? . . . . . . Chưa từng được hưởng thụ mùi vị hoan ái khiến anh đêm qua say mê, không để ý đến sự đau đớn của cô, muốn cô hết lần này đến lần khác. Biết rõ trong khoảng thời gian này cô không được nghỉ ngơi tốt, lại thêm đi đường mệt mỏi, lẽ ra nên để cô nghỉ ngơi, nhưng thật sự anh không khống chế nổi bản thân. Đoàn Dịch Kiệt đau lòng nhìn cô, anh không hối hận lại nhưng cũng không nhịn được mà đau lòng.
“. . . . . .” Hứa Lương Thần vừa bám lấy tay anh từ từ đứng dậy, vừa bất giác đỏ mặt lườm anh. Gọi bác sĩ? Vậy mà anh cũng mặt dày nghĩ ra được, anh không cần thể diện nhưng cô cần. Đoàn Dịch Kiệt cẩn thận đặt chăn với gối đầu làm đệm lót sau lưng cho cô, nhân cơ hội xoa nhẹ eo cô: “Vẫn còn nóng, anh xoa bóp giúp em trước đã.”
Không đợi Hứa Lương Thần nói gì, tay anh đã nhẹ nhàng linh hoạt bắt đầu dùng sức. Tuy không chuyên nghiệp, nhưng tay có lực còn có lòng cẩn thận. Hơi lạnh ở ngón tay anh truyền tới làm tim Hứa Lương Thần đập loạn nhịp, trong đầu lại nhớ lại lúng túng và giày vò đêm qua, cảm giác rung động và sợ hãi xen lẫn vào nhau khiến cô không nhịn được nuốt nước miếng.
Đoàn Dịch Kiệt hơi liếc mắt nhìn thấy, đôi môi mỏng khẽ cong lên, dưới tay là đường cong quyến rũ, xúc cảm trơn mềm nõn nà đã làm tim anh đập rộn lên từ lâu. Anh chà nóng bàn tay sau đấy đặt lòng bàn tay lên eo cô bắt đầu chậm rãi mát xa.
“Em đừng lo, trước kia bà nội không khỏe anh thường xoa bóp cho bà, không tồi đâu.” Đoàn Dịch Kiệt dịu dàng an ủi. Hứa Lương Thần luôn muốn đẩy ra nhưng vì còn đang ôm chăn không dám giãy mạnh đành phải cắn môi không nói gì, ôm lấy một cái gối úp mặt vào, thân thể lại không tự chủ được run lên nhè nhẹ.
Đoàn Dịch Kiệt giật mình, chợt hiểu ra người đang chịu dày vò chỉ sợ không phải mình anh. Trong lòng anh không khỏi thầm đắc ý. Làn da dưới tay trơn nhẵn mềm mịn đàn hồi đã đỏ lên như son, cách anh mát xa khác hẳn với cách dùng cho người già. Lòng bàn tay xoa mạnh, rồi sau đó đổi thành đưa lòng bàn tay lên để đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt. Lòng bàn tay là xoa mạnh, ngón tay lại là khẽ vuốt ve như có như không.
Động tác khi mạnh khi nhẹ, xoa nắn vỗ về đan xen nhau giống như muốn nói mà lại thôi, lại như sự khiêu khích mập mờ. Người dưới tay không biết đã rã rời gân cốt từ lúc nào, muốn ngừng mà chẳng ngừng được, trong lòng như bị một con mèo con cào cắn. Khát vọng bùng nổ khiến quá trình trở nên khó chịu, nhưng lại như ngọn lửa nhỏ từ từ sôi. Trong đầu cô trống rỗng, như thủy triều mênh mông lại khó kìm chế.
Thân thể dần nóng lên, không biết là do độ ấm lòng bàn tay của người đó thiêu đốt cô, hay là do con tim vừa được nếm thử sóng triều vô hạn tự đốt cháy bản thân. Dần dần, cơn nóng tràn ra khắp tay chân, Hứa Lương Thần rung động, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.
“Rất khó chịu sao, Lương Thần?” Người khởi xướng lại làm như không hề hay biết kề sát tới hỏi. Hứa Lương Thần đỏ mặt, cố gắng úp mặt vào trong gối. Trải qua đêm qua, dù cô có ngây thơ thì cũng sẽ không ngốc đến mức không phân biệt rõ đó là khó chịu hay là khát vọng, sao có thể trả lời được?
Đoàn Dịch Kiệt không hỏi tiếp, dịu dàng nói: “Đều do anh không tốt, làm em mệt rồi, em chịu khó một chút, sẽ thấy thoải mái ngay thôi.” Nói xong liền tập trung làm chuyện của mình.
Hứa Lương Thần vùi mặt thật sâu vào trong gối. Vì cô hoảng sợ phát hiện ra, bản thân mình mới nếm thử hoan ái lại có khát vọng và ham muốn khó có thể khống chế với Đoàn Dịch Kiệt. Cô vốn cho rằng “cưới dâu” đêm qua mà mọi người thường nói đã là cực hạn giữa nam nữ, ai ngờ, đôi tay này, người này, giọng nói trầm thấp này, lại có thể đánh thức thân thể của cô mọi lúc mọi nơi? ! Cô cảm thấy thật phức tạp, không rõ rốt cuộc trong lòng mình là sợ hãi hay là mong chờ.
Mỹ nhân không có động tĩnh gì, cũng không có nghĩa là Đoàn Dịch Kiệt không biết gì. Ít nhất trải qua thực chiến đêm qua anh đã nhạy bén nhận ra rất nhiều chuyện trước kia chỉ dám đoán. Hô hấp rối loạn, thân thể dưới ngón tay không kìm được mà cọ xát đón ý nói hùa, thân thể mềm mại hễ mất đi sự an ủi từ ngón tay sẽ trở nên cứng lại trong nháy mắt, anh đều nhìn thấy rất rõ. Nếu không sợ canh trong bát sẽ nguội, anh thật sự muốn cúi xuống yêu thương cô, che chở cô, thỏa mãn cô.
Trong lúc không tự chủ được, tay anh liền tự động vuốt ve, thân thể Hứa Lương Thần cứng đờ. . . . . . Đợi khi phục hồi tinh thần, đôi tay kia. . . . . . Anh. . . . . . Mặt cô không khỏi đen lại, biết ngay mà, người này sao lại đột nhiên tốt bụng như vậy được, quả nhiên là cầm thú. . . . . .
Cảm nhận được phản ứng của cô, Đoàn Dịch Kiệt có chút xấu hổ vỗ nhẹ hai lần, tiếng cười cũng có chút lúng túng: “Được rồi, đứng lên ăn chút gì đi.” Hứa Lương Thần thả lỏng, cố gắng kiềm chế trái tim đập loạn nhịp, sự hành hạ ngọt ngào triền miên cuối cùng cũng kết thúc.
Đến khi cô từ từ ngồi thẳng người, ngước mắt lên lại nhìn thấy người nào đó đã ân cần bưng bát qua đây, một bàn tay cầm thìa bạc, môi mỏng khẽ cong lên hớn hở: “Nào, há miệng ra.”
Gương mặt đỏ ửng của Hứa Lương Thần lại đỏ thêm, quay đầu khẽ nói: “Anh. . . . . . Cứ để đấy, em tự làm. . . . . .”
“Cần gì phải phiền vậy, hôm nay để anh hầu hạ phu nhân.” Đoàn Dịch Kiệt mỉm cười, vô cùng dứt khoát nghiêm túc nói, chiếc thìa trong tay cũng đưa tới, rất kiên quyết đưa đến bên môi Hứa Lương Thần, rất ra dáng không ăn thì không lấy lại.
Hứa Lương Thần mất tự nhiên nhìn anh, vội vàng tránh ánh mắt anh, chẳng mấy khi lại thấy cô xấu hổ đỏ mặt như trẻ con.
Đoàn Dịch Kiệt buồn cười nhìn cô, chiếc thìa trong tay không hề chần chừ luôn đuổi theo, đưa đến bên môi .Hứa Lương Thần bị anh ép, ngửa người ra sau, nhưng không tránh được đành phải mở miệng ra.
Vào miệng chỉ thấy mềm mềm trơn nhẵn, lại có nước canh ngon ngọt? Đây là gì vậy? Hứa Lương Thần không tự chủ được nhìn qua, hóa ra Đoàn Dịch Kiệt làm một đĩa Miêu Nhĩ Đóa! Đây là món ăn nổi tiếng của Dư Hàng, vì giống tai mèo nên được đặt tên như vậy. Món này giống món mì ống hình vỏ sò Orecchiette. Mà nghe nói món Orecchiette của Italia, là do Marco Polo sau khi đến Trung Quốc trở về đã bắt chước theo Miêu Nhĩ Đóa. Vị đại thiếu này có thể làm được món đó sao?
Cô còn đang mải mê suy nghĩ thì chiếc thìa đã đưa tới. Hứa Lương Thần không thể không há miệng. Một đĩa Miêu Nhĩ Đóa chỉ chốc lát đã hết veo. Đoàn Dịch Kiệt cười: “Có thể dậy thì đi ngâm nước nóng đi, anh đi cất đĩa.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Cho đến khi bóng dáng anh biến mất ngoài cửa, nhìn cửa phòng được đóng lại, Hứa Lương Thần mới thả lỏng khe khẽ thở dài. Ánh mắt người nào đó nhìn mình chứa đầy yêu chiều tình cảm, như nắng ấm trưa mùa thu, khiến trái tim cô cũng vương lại sự ấm áp. Cô bối rối. Không phải cô không hiểu nhưng cứ thế mà chấp nhận sao? Lòng cô rất rối loạn.
Đến khi cô mặc xong quần áo, cửa phòng lại mở ra, Đoàn Dịch Kiệt đã trở về, bưng theo chén trà: “Đây là lá trà đặc sản của nơi này, em nếm thử đi.”
Hứa Lương Thần tự giác không thể ngồi một chỗ chờ anh hầu hạ được, liền chống tay đứng lên. Chưa đứng vững lại thêm chân cẳng bủn rủn suýt chút nữa thì lảo đảo. Đoàn Dịch Kiệt vội vươn tay đỡ lấy cô, mập mờ nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt. Mặt Hứa Lương Thần lại đỏ lên, vội nhận lấy chén trà trong tay anh, cúi đầu giả vờ như đang uống trà.
Lá trà xanh từ từ nở ra trong chén trà, hương thơm như lan mà không phải là lan, giống như quế mà không phải quế thấm vào ruột gan. Hứa Lương Thần giật mình, chẳng lẽ đây là cái mà người ta hay nói trà thơm như hương hoa sao?
Nhìn dáng vẻ trầm tư của cô, Đoàn Dịch Kiệt cong môi, xem ra Lương Thần không chỉ thông minh mà còn rất hiểu biết. Loại trà thơm này là vật quý nhất ở vùng núi này. Vì thế anh liền giải thích cho cô về sản vật và cuộc sống của mọi người ở ngọn núi này. Tuy Hứa Lương Thần ít đáp lại, nhưng sự lo lắng đã từ từ lắng xuống. Đây cũng là hiệu quả Đoàn Dịch Kiệt muốn, không khỏi lén cười sai người đưa báo đến.
Hứa Lương Thần nghĩ, hiện giờ muốn đối mặt với người đàn ông này, cô thật sự rất cần làm chuyện gì đó mới có thể bình tĩnh được. Vì thế, Hứa Lương Thần đứng dậy vén rèm mở cửa sổ. Không khí trong lành lập tức lấp đầy căn phòng, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo thành cái bóng loang lổ, hương hoa thoang thoảng, không gian tĩnh lặng.
Hai người không nói chuyện, nhưng bầu không khí trong phòng lại càng ngày càng bình yên, hạnh phúc và tốt đẹp. Nhìn thấy sự kiện và quan hệ quốc tế, Đoàn Dịch Kiệt liền khẽ đọc, để cô và mình cùng bình luận. Hứa Lương Thần ban đầu vẫn không chịu lên tiếng, sau khi dần dần yên lòng mới bắt đầu nói chuyện. Khi ý kiến hợp nhau, hai người cùng ăn ý; lúc tranh luận, tính tình cô vốn bình thường hiền hoà liền trở nên bướng bỉnh, giữ vững ý kiến của mình không nhượng bộ chút nào.
Sau giữa trưa chờ Lương Thần ngủ dậy, Đoàn Dịch Kiệt lại dẫn cô đi leo núi. Đứng từ chỗ cao dõi mắt nhìn ra xa, trời đất bao la làm người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé. Đường núi không dễ đi, có nhiều chỗ hẹp chỉ một người đi qua được, có chỗ bị sụp, có chỗ núi đá rất dốc gần như dựng đứng. Hứa Lương Thần mải mê nhìn cảnh núi, nhưng thể lực không tốt, mỗi khi đến chỗ khó đi, Đoàn Dịch Kiệt sẽ vươn tay ra đỡ. Hứa Lương Thần ban đầu còn từ chối, nhưng về sau không chịu nổi nữa, cũng đành phải để anh nửa ôm nửa kéo đi xuống.
Lúc xuống núi thì đã xẩm tối, ráng chiều như ngọn lửa chiếu lên gương mặt đỏ ửng có chút mệt mỏi của Lương Thần. Phía sau cô là một cây đào nở đầy hoa, gió nhẹ thổi cánh đào hồng bay lả tả, có mấy cánh hoa rơi trên tóc cô, còn có một ít rơi trên bộ xườn xám trắng của cô. Trong lòng Đoàn Dịch Kiệt phác hoạ gương mặt của cô. Nếu hai người có thể nắm tay cả đời như vậy, tiếp tục cùng nhau trải qua những năm tháng tương lai thì đúng là chuyện vô cùng hạnh phúc!
Không biết có phải do mệt không mà Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy sự dịu dàng trong đôi mắt kia làm cô hoảng hốt. Một cơn gió thổi qua khiến mưa hoa rơi càng nhiều hơn, giống như một đêm gió xuân đang đến. Cây cối chìm trong ánh mặt trời như cũng biến thành những đám mây ngũ sắc.
Cơm chiều có món Hứa Lương Thần thích, đồng thời cũng là món tủ của Đoàn Dịch Kiệt – Miêu Nhĩ Đóa. Sau khi ăn xong hai người lại lên tầng. Mấy ngày sau, họ càng ngày càng ăn ý, ban ngày săn thú hoặc tản bộ trong núi, buổi tối thì xem báo đọc sách, lúc ý kiến giống nhau thì sẽ yên lặng, lúc bất đồng thì ai giữ ý nấy. Vì rất muốn nhìn thấy vẻ quyến rũ đáng yêu của giai nhân khi đỏ mặt bảo vệ quyền lợi của mình, Đoàn Dịch Kiệt thường xuyên cố ý trêu đùa cô. Không khí dần không còn xấu hổ mập mờ như trước nữa, mà trở nên yên tĩnh an bình.
Chỉ có ban đêm mới chật vật và xấu hổ.
Từ đêm đó, quan hệ của hai người trong một đêm đã thay đổi. Đối mặt với sự thân thiết và ‘đói khát’ rất tự nhiên của Đoàn Dịch Kiệt, Hứa Lương Thần bỗng không biết nên điều chỉnh và thích ứng như thế nào. Cứ như bây giờ vậy, tay người nào đó cầm báo an phận chưa được nửa tiếng, lại bắt đầu lén lút tiến tời. Người này có thật là Thiếu soái mặt lạnh không gần nữ sắc không vậy? Hứa Lương Thần vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực, trước đây anh đâu có như vậy? Đàn ông từ cừu biến thành sói chỉ cần một buổi tối thôi sao?
Không nhịn được, cô đỏ mặt trợn mắt nhìn anh. Con soi nào đó ngượng ngùng rụt tay lại, dùng ánh mắt vô tội lại tràn đầy nhiệt tình mong mỏi nhìn cô, khẽ nói: “. . . . . . Bà xã, anh khó chịu. . . . . .”
Hứa Lương Thần đã được lĩnh giáo độ dày của da mặt người nào đó, nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt. Cô bị sặc nước miếng của mình bắt đầu ho khan: “. . . . . . Khụ khụ. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt tội nghiệp nhìn cô, lần lần rờ qua: “Lương Thần. . . . . . Trời tối rồi, chúng ta đi nghỉ đi. . . . . .”
Nhìn Hứa Lương Thần vừa không dám tin chỉ vào đồng hồ chưa đến tám giờ, vừa kinh ngạc nhìn anh. Người nào đó dường như cũng có chút ngượng ngùng: “Mới. . . . . . Tám giờ, ha ha, đúng rồi, nếu không thì đi tắm suối nước nóng nhé?” Có lẽ thấy cái cớ này rất ổn, người nào đó tự mình gật đầu tán thành: “Chẳng mấy khi đến đây, đi nào. . . . . .”
Còn chưa dứt lời một tiếng hét kinh hãi đã vang lên: “A! Em làm gì thế? ! . . . .”
Chăn mỏng bị người ta kéo nhẹ, cô sợ hãi vội cố gắng giữ lấy, một bàn tay hơi lạnh lại chui vào từ bên kia chăn. Cô cuống quýt tránh ra, bàn tay kia thả lỏng, chăn mỏng bỗng dưng bị xốc lên một góc, gương mặt mỉm cười nhàn nhạt của Đoàn Dịch Kiệt xuất hiện trước mắt.
Đôi môi mỏng của anh cong cong, gương mặt anh tuấn tinh thần sảng khoái rạng rỡ. Nhớ tới tình trạng thân thể bủn rủn, trong lòng sợ hãi xấu hổ không chịu nổi, Hứa Lương Thần không nhịn được cắn môi, lườm anh một cái. Sau đấy dưới cái nhìn chăm chú mỉm cười của anh, cô thật không có tiền đồ túm chăn mỏng, rụt lại tiếp tục làm con rùa.
Trong lòng cô âm thầm oán thán, người này thật quá đáng ghét! Tới đây không phải vì dưỡng bệnh mà lại dùng hết thủ đoạn ăn cô sạch sành sanh. Hai người chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa thôi thì thật tốt. Anh lại muốn khiến quan hệ xấu hổ này càng trở nên phức tạp hơn. Đánh thì đánh không lại, mắng cũng chỉ như gió thổi bên tai, nhưng đối mặt với kẻ xấu như thế này thì ngoại trừ trốn cô còn biết làm thế nào?
“Giận sao?” Người nào đó kéo chăn, cười cười nói nhỏ: “Đêm qua để em chịu thiệt, anh. . . . . . Anh cam đoan sau này nhất định sẽ chăm chỉ khổ luyện. . . .”
“. . . . . .” Người này đang nói gì thế? Hứa Lương Thần đỏ mặt, bỗng xốc chăn mỏng lên hung dữ lườm anh một cái, hối hận sao trước kia lại không phát hiện ra rằng da mặt người này dày như vậy, vô lại như vậy? Bây giờ ván đã đóng thuyền thì chẳng thể nói gì được nữa.
Đoàn Dịch Kiệt hứng thú nhìn dáng vẻ xấu hổ lúng túng rồi lại bất đắc dĩ của cô. Nha đầu này bình thường luôn bình tĩnh đoan trang, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ bất an của cô, làm anh vừa thương lại vừa yêu, suýt nữa thì lại bắt đầu rục rịch. Nhưng anh sợ cô giận thật, vì thế rất vô tội nhíu mày, lại hứa hẹn: “Vì hạnh phúc của chúng ta, anh nhất định sẽ cố gắng!”
Mặt Hứa Lương Thần như bị lửa thiêu, há miệng, lại chỉ có thể tức giận kéo giật chăn lên xoay người đưa lưng về phía anh, tim đập thình thình. Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu cười, từ sau lưng ôm cả chăn mỏng và cô vào trong lòng, nhẹ nhàng cọ trên đỉnh đầu cô: “Lương Thần. . . . . .”
Thấy cô không để ý cũng không đáp lại, trong lòng anh đắc ý, híp mắt bắt đầu động tay động chân. Thân thể Hứa Lương Thần cứng đờ, trong lòng vừa nóng vừa giận: “Anh làm gì đấy? !”
Đoàn Dịch Kiệt khẽ hừ nhẹ một tiếng, tay nắm chặt chăn mỏng kéo xuống: “Anh làm gì Lương Thần còn không biết?” Chuyện ngày hôm qua nhanh chóng hiện lên trong đầu, Hứa Lương Thần sợ hãi, mặt càng đỏ hơn, đôi mắt giấu trong chăn không có tiêu điểm đảo lung tung, tay vội giữ chăn nói: “Anh, đừng. . . . .”
Chỉ cần nghe giọng cô, Đoàn Dịch Kiệt cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng yêu động lòng người lúc này của giai nhân, trong lòng không khỏi nóng lên, không nhịn được ôm thật chặt lấy vòng eo nhỏ, khóe môi cong lên nở nụ cười hớn hở đáng đánh đòn, toàn tâm toàn ý hôn lên chăn mỏng: “Vậy thì đừng trốn nữa, anh muốn nhìn nhìn mặt nói chuyện.”
Hứa Lương Thần giãy dụa một lúc lâu, đành phải cẩn thận kéo chăn xuống lộ mặt ra. Chỉ thấy mái tóc đen của cô xõa dài, mặt đỏ ửng, đôi mắt sáng như sao lại lấp lánh ánh nước, có chút tức giận, có chút xấu hổ lúng túng, quyến rũ và xinh đẹp không nói nên lời.
Trong mắt Đoàn Dịch Kiệt lóe lên, lặng lẽ cười nhẹ, bỗng dưng vô cùng thân thiết hôn lên chóp mũi thanh tú kia. Mặt Hứa Lương Thần lại nóng lên, nhanh chóng giấu mình vào chăn mỏng.
Đương nhiên Đoàn Dịch Kiệt sẽ không để cho cô có hội nữa, một tay giữ chặt lấy chăn, dứt khoát nghiêng người đè lên: “Còn muốn trốn?”
Hứa Lương Thần bị đè nặng, xấu hổ không chịu nổi quay đầu lườm anh, gương mặt đỏ ửng. Sáng tinh mơ người này lại lên cơn, không ngờ còn dám chơi xấu: “. . . . . . Anh mau tránh ra!”
Thấy cô ngượng ngùng, Đoàn Dịch Kiệt lại càng không kiêng nể gì, không chịu buông cô ra. Anh ngước mắt lên nhìn, người trong lòng má phấn đỏ bừng, đôi mắt mơ màng, tay nắm chặt cái chăn mỏng trước ngực, thở dốc, vừa thẹn vừa giận dỗi làm anh yêu thương không nỡ buông tay. Đáy lòng Hứa Lương Thần rối rắm không nghĩ được gì, đành phải rúc đầu vào chăn mỏng, không dám nhìn anh. Sau một lúc lâu mới cúi đầu oán hận nói: “Anh. . . . . . Đừng có mà bắt nạt người ta. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt cười khẽ, da mặt dày thản nhiên đáp lại: “Không sao, bắt nạt nhiều rồi em sẽ quen thôi. . . . . .”
“. . . . . .” Hứa Lương Thần không nói gì, sao trước kia cô không phát hiện ra người này lại cười đáng đánh đòn như vậy? Chuyện này mà cũng đáp đương nhiên vậy được hả? !
Thấy dáng vẻ xấu hổ lại không biết làm gì của cô, Đoàn Dịch Kiệt không nhịn được bật cười véo mũi cô, còn đến gần thổi khí bên tai cô: “Không phải em đã bắt đầu quen rồi sao ?” Nhìn cô đỏ mặt nhíu mày, lòng anh không khỏi nở hoa.
Anh lại ôm chặt lấy cô thêm một lúc, thở dốc hai hơi mới thả cô ra, cười nói: “Ngủ đủ chưa? Dậy ăn chút gì đi.” Nói xong anh đứng dậy đi đến một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái bát sứ khắc hoa đơn giản: “Đây là anh làm, em nếm thử xem.”
Hứa Lương Thần vốn định bảo anh tránh mặt một lát, cũng đến lúc nên dậy rồi, nhưng sao có thể ăn trên đệm được. Nhưng khi nghe đến nửa câu sau, cô lại ngây người, muốn nói nhưng cũng không thốt ra được chữ nào. Cô tò mò kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: Người này biết. . . . . . Nấu cơm?
“Sao, không tin anh à?” Đoàn Dịch Kiệt hơi nhíu mày, đôi mắt đen sáng ngời nhìn cô. Ánh mắt kia rõ ràng có ý “Nếu không dậy, anh rất sẵn lòng giúp đỡ”.
Hứa Lương Thần không dám lần lữa, đành phải ôm lấy chăn mỏng đứng dậy.
Thừa dịp anh cúi đầu cầm thìa quấy bát, Hứa Lương Thần đỡ thắt lưng bủn rủn như sắp đứt ngồi dậy. Ai ngờ chưa kịp đứng thẳng lên lại rên lên một tiếng rồi nằm sấp xuống, mặt cô đỏ lên, trong lòng oán hận, nếu không phải tại người này giày vò bá đạo mãnh liệt không biết kìm chế sao cô lại có thể, có thể. . . . . .
“Lương Thần, em không sao chứ?” Đôi mày kiếm của Đoàn Dịch Kiệt nhíu lại, vội vàng tới đỡ lấy cô: “Sao vậy? Em không thoải mái à? Có cần gọi bác sĩ không? . . . . . . Chưa từng được hưởng thụ mùi vị hoan ái khiến anh đêm qua say mê, không để ý đến sự đau đớn của cô, muốn cô hết lần này đến lần khác. Biết rõ trong khoảng thời gian này cô không được nghỉ ngơi tốt, lại thêm đi đường mệt mỏi, lẽ ra nên để cô nghỉ ngơi, nhưng thật sự anh không khống chế nổi bản thân. Đoàn Dịch Kiệt đau lòng nhìn cô, anh không hối hận lại nhưng cũng không nhịn được mà đau lòng.
“. . . . . .” Hứa Lương Thần vừa bám lấy tay anh từ từ đứng dậy, vừa bất giác đỏ mặt lườm anh. Gọi bác sĩ? Vậy mà anh cũng mặt dày nghĩ ra được, anh không cần thể diện nhưng cô cần. Đoàn Dịch Kiệt cẩn thận đặt chăn với gối đầu làm đệm lót sau lưng cho cô, nhân cơ hội xoa nhẹ eo cô: “Vẫn còn nóng, anh xoa bóp giúp em trước đã.”
Không đợi Hứa Lương Thần nói gì, tay anh đã nhẹ nhàng linh hoạt bắt đầu dùng sức. Tuy không chuyên nghiệp, nhưng tay có lực còn có lòng cẩn thận. Hơi lạnh ở ngón tay anh truyền tới làm tim Hứa Lương Thần đập loạn nhịp, trong đầu lại nhớ lại lúng túng và giày vò đêm qua, cảm giác rung động và sợ hãi xen lẫn vào nhau khiến cô không nhịn được nuốt nước miếng.
Đoàn Dịch Kiệt hơi liếc mắt nhìn thấy, đôi môi mỏng khẽ cong lên, dưới tay là đường cong quyến rũ, xúc cảm trơn mềm nõn nà đã làm tim anh đập rộn lên từ lâu. Anh chà nóng bàn tay sau đấy đặt lòng bàn tay lên eo cô bắt đầu chậm rãi mát xa.
“Em đừng lo, trước kia bà nội không khỏe anh thường xoa bóp cho bà, không tồi đâu.” Đoàn Dịch Kiệt dịu dàng an ủi. Hứa Lương Thần luôn muốn đẩy ra nhưng vì còn đang ôm chăn không dám giãy mạnh đành phải cắn môi không nói gì, ôm lấy một cái gối úp mặt vào, thân thể lại không tự chủ được run lên nhè nhẹ.
Đoàn Dịch Kiệt giật mình, chợt hiểu ra người đang chịu dày vò chỉ sợ không phải mình anh. Trong lòng anh không khỏi thầm đắc ý. Làn da dưới tay trơn nhẵn mềm mịn đàn hồi đã đỏ lên như son, cách anh mát xa khác hẳn với cách dùng cho người già. Lòng bàn tay xoa mạnh, rồi sau đó đổi thành đưa lòng bàn tay lên để đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt. Lòng bàn tay là xoa mạnh, ngón tay lại là khẽ vuốt ve như có như không.
Động tác khi mạnh khi nhẹ, xoa nắn vỗ về đan xen nhau giống như muốn nói mà lại thôi, lại như sự khiêu khích mập mờ. Người dưới tay không biết đã rã rời gân cốt từ lúc nào, muốn ngừng mà chẳng ngừng được, trong lòng như bị một con mèo con cào cắn. Khát vọng bùng nổ khiến quá trình trở nên khó chịu, nhưng lại như ngọn lửa nhỏ từ từ sôi. Trong đầu cô trống rỗng, như thủy triều mênh mông lại khó kìm chế.
Thân thể dần nóng lên, không biết là do độ ấm lòng bàn tay của người đó thiêu đốt cô, hay là do con tim vừa được nếm thử sóng triều vô hạn tự đốt cháy bản thân. Dần dần, cơn nóng tràn ra khắp tay chân, Hứa Lương Thần rung động, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.
“Rất khó chịu sao, Lương Thần?” Người khởi xướng lại làm như không hề hay biết kề sát tới hỏi. Hứa Lương Thần đỏ mặt, cố gắng úp mặt vào trong gối. Trải qua đêm qua, dù cô có ngây thơ thì cũng sẽ không ngốc đến mức không phân biệt rõ đó là khó chịu hay là khát vọng, sao có thể trả lời được?
Đoàn Dịch Kiệt không hỏi tiếp, dịu dàng nói: “Đều do anh không tốt, làm em mệt rồi, em chịu khó một chút, sẽ thấy thoải mái ngay thôi.” Nói xong liền tập trung làm chuyện của mình.
Hứa Lương Thần vùi mặt thật sâu vào trong gối. Vì cô hoảng sợ phát hiện ra, bản thân mình mới nếm thử hoan ái lại có khát vọng và ham muốn khó có thể khống chế với Đoàn Dịch Kiệt. Cô vốn cho rằng “cưới dâu” đêm qua mà mọi người thường nói đã là cực hạn giữa nam nữ, ai ngờ, đôi tay này, người này, giọng nói trầm thấp này, lại có thể đánh thức thân thể của cô mọi lúc mọi nơi? ! Cô cảm thấy thật phức tạp, không rõ rốt cuộc trong lòng mình là sợ hãi hay là mong chờ.
Mỹ nhân không có động tĩnh gì, cũng không có nghĩa là Đoàn Dịch Kiệt không biết gì. Ít nhất trải qua thực chiến đêm qua anh đã nhạy bén nhận ra rất nhiều chuyện trước kia chỉ dám đoán. Hô hấp rối loạn, thân thể dưới ngón tay không kìm được mà cọ xát đón ý nói hùa, thân thể mềm mại hễ mất đi sự an ủi từ ngón tay sẽ trở nên cứng lại trong nháy mắt, anh đều nhìn thấy rất rõ. Nếu không sợ canh trong bát sẽ nguội, anh thật sự muốn cúi xuống yêu thương cô, che chở cô, thỏa mãn cô.
Trong lúc không tự chủ được, tay anh liền tự động vuốt ve, thân thể Hứa Lương Thần cứng đờ. . . . . . Đợi khi phục hồi tinh thần, đôi tay kia. . . . . . Anh. . . . . . Mặt cô không khỏi đen lại, biết ngay mà, người này sao lại đột nhiên tốt bụng như vậy được, quả nhiên là cầm thú. . . . . .
Cảm nhận được phản ứng của cô, Đoàn Dịch Kiệt có chút xấu hổ vỗ nhẹ hai lần, tiếng cười cũng có chút lúng túng: “Được rồi, đứng lên ăn chút gì đi.” Hứa Lương Thần thả lỏng, cố gắng kiềm chế trái tim đập loạn nhịp, sự hành hạ ngọt ngào triền miên cuối cùng cũng kết thúc.
Đến khi cô từ từ ngồi thẳng người, ngước mắt lên lại nhìn thấy người nào đó đã ân cần bưng bát qua đây, một bàn tay cầm thìa bạc, môi mỏng khẽ cong lên hớn hở: “Nào, há miệng ra.”
Gương mặt đỏ ửng của Hứa Lương Thần lại đỏ thêm, quay đầu khẽ nói: “Anh. . . . . . Cứ để đấy, em tự làm. . . . . .”
“Cần gì phải phiền vậy, hôm nay để anh hầu hạ phu nhân.” Đoàn Dịch Kiệt mỉm cười, vô cùng dứt khoát nghiêm túc nói, chiếc thìa trong tay cũng đưa tới, rất kiên quyết đưa đến bên môi Hứa Lương Thần, rất ra dáng không ăn thì không lấy lại.
Hứa Lương Thần mất tự nhiên nhìn anh, vội vàng tránh ánh mắt anh, chẳng mấy khi lại thấy cô xấu hổ đỏ mặt như trẻ con.
Đoàn Dịch Kiệt buồn cười nhìn cô, chiếc thìa trong tay không hề chần chừ luôn đuổi theo, đưa đến bên môi .Hứa Lương Thần bị anh ép, ngửa người ra sau, nhưng không tránh được đành phải mở miệng ra.
Vào miệng chỉ thấy mềm mềm trơn nhẵn, lại có nước canh ngon ngọt? Đây là gì vậy? Hứa Lương Thần không tự chủ được nhìn qua, hóa ra Đoàn Dịch Kiệt làm một đĩa Miêu Nhĩ Đóa! Đây là món ăn nổi tiếng của Dư Hàng, vì giống tai mèo nên được đặt tên như vậy. Món này giống món mì ống hình vỏ sò Orecchiette. Mà nghe nói món Orecchiette của Italia, là do Marco Polo sau khi đến Trung Quốc trở về đã bắt chước theo Miêu Nhĩ Đóa. Vị đại thiếu này có thể làm được món đó sao?
Cô còn đang mải mê suy nghĩ thì chiếc thìa đã đưa tới. Hứa Lương Thần không thể không há miệng. Một đĩa Miêu Nhĩ Đóa chỉ chốc lát đã hết veo. Đoàn Dịch Kiệt cười: “Có thể dậy thì đi ngâm nước nóng đi, anh đi cất đĩa.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Cho đến khi bóng dáng anh biến mất ngoài cửa, nhìn cửa phòng được đóng lại, Hứa Lương Thần mới thả lỏng khe khẽ thở dài. Ánh mắt người nào đó nhìn mình chứa đầy yêu chiều tình cảm, như nắng ấm trưa mùa thu, khiến trái tim cô cũng vương lại sự ấm áp. Cô bối rối. Không phải cô không hiểu nhưng cứ thế mà chấp nhận sao? Lòng cô rất rối loạn.
Đến khi cô mặc xong quần áo, cửa phòng lại mở ra, Đoàn Dịch Kiệt đã trở về, bưng theo chén trà: “Đây là lá trà đặc sản của nơi này, em nếm thử đi.”
Hứa Lương Thần tự giác không thể ngồi một chỗ chờ anh hầu hạ được, liền chống tay đứng lên. Chưa đứng vững lại thêm chân cẳng bủn rủn suýt chút nữa thì lảo đảo. Đoàn Dịch Kiệt vội vươn tay đỡ lấy cô, mập mờ nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt. Mặt Hứa Lương Thần lại đỏ lên, vội nhận lấy chén trà trong tay anh, cúi đầu giả vờ như đang uống trà.
Lá trà xanh từ từ nở ra trong chén trà, hương thơm như lan mà không phải là lan, giống như quế mà không phải quế thấm vào ruột gan. Hứa Lương Thần giật mình, chẳng lẽ đây là cái mà người ta hay nói trà thơm như hương hoa sao?
Nhìn dáng vẻ trầm tư của cô, Đoàn Dịch Kiệt cong môi, xem ra Lương Thần không chỉ thông minh mà còn rất hiểu biết. Loại trà thơm này là vật quý nhất ở vùng núi này. Vì thế anh liền giải thích cho cô về sản vật và cuộc sống của mọi người ở ngọn núi này. Tuy Hứa Lương Thần ít đáp lại, nhưng sự lo lắng đã từ từ lắng xuống. Đây cũng là hiệu quả Đoàn Dịch Kiệt muốn, không khỏi lén cười sai người đưa báo đến.
Hứa Lương Thần nghĩ, hiện giờ muốn đối mặt với người đàn ông này, cô thật sự rất cần làm chuyện gì đó mới có thể bình tĩnh được. Vì thế, Hứa Lương Thần đứng dậy vén rèm mở cửa sổ. Không khí trong lành lập tức lấp đầy căn phòng, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo thành cái bóng loang lổ, hương hoa thoang thoảng, không gian tĩnh lặng.
Hai người không nói chuyện, nhưng bầu không khí trong phòng lại càng ngày càng bình yên, hạnh phúc và tốt đẹp. Nhìn thấy sự kiện và quan hệ quốc tế, Đoàn Dịch Kiệt liền khẽ đọc, để cô và mình cùng bình luận. Hứa Lương Thần ban đầu vẫn không chịu lên tiếng, sau khi dần dần yên lòng mới bắt đầu nói chuyện. Khi ý kiến hợp nhau, hai người cùng ăn ý; lúc tranh luận, tính tình cô vốn bình thường hiền hoà liền trở nên bướng bỉnh, giữ vững ý kiến của mình không nhượng bộ chút nào.
Sau giữa trưa chờ Lương Thần ngủ dậy, Đoàn Dịch Kiệt lại dẫn cô đi leo núi. Đứng từ chỗ cao dõi mắt nhìn ra xa, trời đất bao la làm người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé. Đường núi không dễ đi, có nhiều chỗ hẹp chỉ một người đi qua được, có chỗ bị sụp, có chỗ núi đá rất dốc gần như dựng đứng. Hứa Lương Thần mải mê nhìn cảnh núi, nhưng thể lực không tốt, mỗi khi đến chỗ khó đi, Đoàn Dịch Kiệt sẽ vươn tay ra đỡ. Hứa Lương Thần ban đầu còn từ chối, nhưng về sau không chịu nổi nữa, cũng đành phải để anh nửa ôm nửa kéo đi xuống.
Lúc xuống núi thì đã xẩm tối, ráng chiều như ngọn lửa chiếu lên gương mặt đỏ ửng có chút mệt mỏi của Lương Thần. Phía sau cô là một cây đào nở đầy hoa, gió nhẹ thổi cánh đào hồng bay lả tả, có mấy cánh hoa rơi trên tóc cô, còn có một ít rơi trên bộ xườn xám trắng của cô. Trong lòng Đoàn Dịch Kiệt phác hoạ gương mặt của cô. Nếu hai người có thể nắm tay cả đời như vậy, tiếp tục cùng nhau trải qua những năm tháng tương lai thì đúng là chuyện vô cùng hạnh phúc!
Không biết có phải do mệt không mà Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy sự dịu dàng trong đôi mắt kia làm cô hoảng hốt. Một cơn gió thổi qua khiến mưa hoa rơi càng nhiều hơn, giống như một đêm gió xuân đang đến. Cây cối chìm trong ánh mặt trời như cũng biến thành những đám mây ngũ sắc.
Cơm chiều có món Hứa Lương Thần thích, đồng thời cũng là món tủ của Đoàn Dịch Kiệt – Miêu Nhĩ Đóa. Sau khi ăn xong hai người lại lên tầng. Mấy ngày sau, họ càng ngày càng ăn ý, ban ngày săn thú hoặc tản bộ trong núi, buổi tối thì xem báo đọc sách, lúc ý kiến giống nhau thì sẽ yên lặng, lúc bất đồng thì ai giữ ý nấy. Vì rất muốn nhìn thấy vẻ quyến rũ đáng yêu của giai nhân khi đỏ mặt bảo vệ quyền lợi của mình, Đoàn Dịch Kiệt thường xuyên cố ý trêu đùa cô. Không khí dần không còn xấu hổ mập mờ như trước nữa, mà trở nên yên tĩnh an bình.
Chỉ có ban đêm mới chật vật và xấu hổ.
Từ đêm đó, quan hệ của hai người trong một đêm đã thay đổi. Đối mặt với sự thân thiết và ‘đói khát’ rất tự nhiên của Đoàn Dịch Kiệt, Hứa Lương Thần bỗng không biết nên điều chỉnh và thích ứng như thế nào. Cứ như bây giờ vậy, tay người nào đó cầm báo an phận chưa được nửa tiếng, lại bắt đầu lén lút tiến tời. Người này có thật là Thiếu soái mặt lạnh không gần nữ sắc không vậy? Hứa Lương Thần vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực, trước đây anh đâu có như vậy? Đàn ông từ cừu biến thành sói chỉ cần một buổi tối thôi sao?
Không nhịn được, cô đỏ mặt trợn mắt nhìn anh. Con soi nào đó ngượng ngùng rụt tay lại, dùng ánh mắt vô tội lại tràn đầy nhiệt tình mong mỏi nhìn cô, khẽ nói: “. . . . . . Bà xã, anh khó chịu. . . . . .”
Hứa Lương Thần đã được lĩnh giáo độ dày của da mặt người nào đó, nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt. Cô bị sặc nước miếng của mình bắt đầu ho khan: “. . . . . . Khụ khụ. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt tội nghiệp nhìn cô, lần lần rờ qua: “Lương Thần. . . . . . Trời tối rồi, chúng ta đi nghỉ đi. . . . . .”
Nhìn Hứa Lương Thần vừa không dám tin chỉ vào đồng hồ chưa đến tám giờ, vừa kinh ngạc nhìn anh. Người nào đó dường như cũng có chút ngượng ngùng: “Mới. . . . . . Tám giờ, ha ha, đúng rồi, nếu không thì đi tắm suối nước nóng nhé?” Có lẽ thấy cái cớ này rất ổn, người nào đó tự mình gật đầu tán thành: “Chẳng mấy khi đến đây, đi nào. . . . . .”
Còn chưa dứt lời một tiếng hét kinh hãi đã vang lên: “A! Em làm gì thế? ! . . . .”
Tác giả :
Bạch Nhãn Lang Quân