Ép Gả Vợ Hiền
Chương 32: Hẹn nhau sau buổi hoàng hôn
Thảm dày tối màu, đèn tường màu trắng lịch sự tao nhã, cầu thang rộng rãi, mang theo phong cách tư tưởng nước ngoài đương thời. Giang Cánh Vu mặc áo vest giày tây, trên khuôn mặt tuấn tú không thể giấu được sự vui mừng.
Hứa Lương Thần không ngờ lại gặp anh ở đây, cũng rất vui vẻ chào hỏi, ân cần thăm hỏi Dì Liêu và tiến sĩ Giang.
Chuyện anh và Hứa Lương Thần quen nhau từ thuở nhỏ, Tôn Mạnh Lâm đương nhiên biết, anh cũng luôn luôn coi vị cảnh trưởng tuổi trẻ này như người trong nhà, cười hàn huyên vài câu. Bởi vì đều có việc riêng nên sau khi chào hỏi cũng đành cười tạm biệt.
Nhìn ánh mắt lưu luyến của Giang Cánh Vu, Tôn Mạnh Lâm lặng lẽ liếc Hứa Lương Thần một cái. Nếu không phải vị kia chặn ngang một bước, bọn họ quả thật cũng là một đôi đẹp.
“Phó thị trưởng Tôn, bộ trưởng và các vị lãnh sự đã đến, mời ngài vào.” Một thư ký Bộ Ngoại giao chào đón, mời đoàn người vào nhã gian.
Ngoại sảnh có bảy tám người ngồi trên sofa, Tôn Mạnh Lâm tiến vào, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi phong độ trí thức đứng lên, kính cẩn lịch sự cười nói: “Anh Mạnh Lâm, mời ngồi mời ngồi.”
Hứa Lương Thần thấy anh họ gọi bộ trưởng liền biết người này là Vương Chính Hân đứng đầu Bộ Ngoại giao. Mọi người cùng giới thiệu chào hỏi, vài người nước ngoài là lãnh sự hoặc tham tán Lãnh sự quán các nước Pháp, Anh, Đức. Trong đó còn có một người Hứa Lương Thần từng gặp — Tham tán Lãnh sự quán nước Mĩ Daniel.
Nhìn thấy Hứa Lương Thần, anh ta có chút bất ngờ, nhưng trường hợp không tiện tán gẫu việc riêng nên chỉ cười gật đầu.
Sau khi hàn huyên, tiệc rượu cũng bắt đầu. Mọi người khách khí ngồi xuống, Vương Chính Hân giơ chén rượu lên: “Cảm tạ các vị đã đến đây hôm nay. Lâm Thành xảy ra chuyện như vậy, Chính phủ và Bộ Ngoại giao cũng vô cùng tiếc nuối. sau Hội nghị Liên Hợp xế chiều hôm nay, chúng tôi đã phái nhân viên quân sự dốc hết toàn lực nghĩ cách cứu viện nhân viên bị bắt cóc, xin các vị giúp đỡ.”
Bắt cóc? Bắt cóc kiểu gì mà lại cần Bộ trưởng bộ Ngoại giao Chính phủ ra mặt? Hứa Lương Thần cảm thấy có chút không hiểu.
“Bọn họ đã liên tục bắt cóc ba công dân Đức, tốc độ xử lý của quý chính phủ như vậy thật làm cho người ta thất vọng.” Lãnh sự Campbell của Lãnh sự quán nước Đức rất bất mãn lắc đầu.
“Bọn họ vì sao phải làm như vậy? Chúng ta không nhận được tin tức yêu cầu tiền chuộc, xin hỏi quý chính phủ có biết yêu cầu của bọn họ không?” Tham tán Soros Lãnh sự quán Anh nhíu mày hỏi.
“Mục đích của bọn họ chúng tôi đã biết rõ rồi.” Vương Chính Hân nghiêm túc trả lời.
Nghe bọn họ nói, Hứa Lương Thần mới hiểu được, hóa ra Lâm Thành xảy ra một vụ bắt cóc khiến phía Nam thậm chí cả trong và ngoài nước phải khiếp sợ.
Vài năm trước, một người Nhật Bản tên Kohinata Choshichiro bị thổ phỉ bắt cóc ở gần Lâm Thành. Không thể ngờ người thanh niên Nhật Bản mười bảy tuổi gan dạ sáng suốt hơn người này năm ấy lại có thể nói cười tự nhiên với bọn cướp, vì thế được bọn cướp chấp nhận, rất nhanh đã leo lên chức nhị ca. Hai năm sau, năng lực của anh ta được bọn cướp công nhận, được đề cử làm thủ lĩnh cao nhất, thành lão đại của bọn cướp. Từ con tin bị bắt cóc biến thành thủ lĩnh, truyền kỳ này có thể nói đã chấn động cả nước.
Bởi vì quân phiệt hỗn chiến và thiên tai không ngừng, thổ phỉ không ngừng gia tăng. Hơn nữa quân phiệt các nơi nghi kỵ lẫn nhau, chỉ lo lắng làm sao cho địa bàn của mình không bị người ta chiếm mất, đâu thèm quan tâm thổ phỉ hoành hành? Cùng lắm thì đuổi tới nơi khác là cùng.
Đám thổ phỉ này dưới sự dẫn dắt của Kohinata Choshichiro, trốn ở hồ Vi Mạch Lâm Thành. Hồ Vi Mạch dựa vào núi Lô Nhạn, địa thế hiểm yếu, trên hồ mọc đầy cỏ lau, dễ thủ khó công. Bọn phỉ đồ thay nhau hành động, cướp bóc tiền tài, mua súng ống đạn dược, chiêu binh mãi mã, không chỉ có thế lực tăng nhiều mà ngay cả năng lực tác chiến cũng không yếu, trở thành đám thổ phỉ nổi tiếng ở phương Nam.
Sau khi Quân Chính phủ phía Nam được thành lập, Kohinata Choshichiro cũng hiểu tình thế nay đã khác xưa, vì thế ẩn núp một thời gian, khi thấy quân chính phủ dường như không rảnh bận tâm mới to gan lớn mật ra điều kiện với chính phủ. Không chỉ yêu cầu quân chính phủ thừa nhận sự tồn tại của bọn họ là hợp pháp, còn yêu cầu rất nhiều súng ống đạn dược và quân lương. Sau khi yêu cầu bị cự tuyệt, liền nghĩ cách làm loạn.
Sau khi nhà Thanh sụp đổ, dân chúng đều hiểu: Dân chúng e ngại quan phủ, quan phủ e ngại người nước ngoài, người nước ngoài e ngại dân chúng, quan hệ tam giác kỳ diệu. Bọn thổ phỉ càng am hiểu đạo lý này. Vì thế “Bắt cóc người nước ngoài” trở thành một loại “mốt”. Bắt cóc người nước ngoài làm con tin không chỉ là quả cân có sức nặng nhất trong khi chờ tiến hành đàm phán với Chính phủ mà còn là tấm lá chắn tốt nhất khi bị quan binh tiêu diệt. Dưới một số tình huống người nước ngoài bị bắt cóc còn có thể đảm đương chức “Môi giới” giữa thổ phỉ và Chính phủ. Khi vơ vét tài sản, hiệu quả kinh tế và lợi ích của người nước ngoài cũng cao hơn nhiều “người trong nước”.
Kohinata Choshichiro cũng là người thông minh, liên tục bắt cóc hơn mười người nước ngoài bất đồng quốc tịch, rốt cục khiến cho Lãnh sự quán các nước và Giáo hội Thiên Chúa Giáo đặt ở Yến châu chú ý, đồng thời tạo áp lực cho Quân chính phủ.
Lẳng lặng nghe quan ngoại giao các quốc gia kháng nghị lên tiếng, Hứa Lương Thần nhẹ nhàng phiên dịch cho Tôn Mạnh Lâm nghe. Nghe xong cũng oán giận thổ phỉ làm ác, coi thường các quốc gia bất mãn với Chính phủ Trung quốc, lại vì thế nước hỗn độn, dân sinh gian nan mà buồn bã.
Thấy Vương Chính Hân luôn luôn không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời thuyết phục những câu hỏi và chỉ trích của mọi người, trong lòng Hứa Lương Thần âm thầm dâng lên sự kính trọng. ‘Quốc gia yếu kém không có ngoại giao’ phải chăng là cảm thụ sâu sắc và đau đớn trong nội tâm kiếp sống ngoại giao của ông ta sao? Nhưng người đàn ông trước mắt tuy biết có khó khăn nhưng vẫn nỗ lực làm những gì một quan ngoại giao nên làm.
Bởi vì Quân chính phủ đã bố trí, cho nên đám quan Ngoại giao cũng chỉ đơn giản nhắc đi nhắc lại phải nghiêm túc chú ý tình thế phát triển vân vân, xong tiệc rượu liền cáo từ rời đi. Trước khi đi, Daniel cố tình ra hiệu với Hứa Lương Thần.
Đưa khách rời đi, thấy Vương Chính Hân và Tôn Mạnh Lâm dường như có công việc cần trao đổi, Hứa Lương Thần liền tìm cớ đi ra. Vương Chính Hân sâu xa liếc nhìn cô một cái, mỉm cười gật đầu.
Xuống tầng đi ra đại đường, rẽ sang hành lang. Song cửa sổ điêu khắc gỗ được khảm thủy tinh, hai bên là đình viện, mặt đất lát gạch đen, ở giữa đặt một cây ngọc lan lớn cao dong dỏng như cái lọng, có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt của hoa nở đầu xuân, hương thơm lặng lẽ lan tỏa, bên cạnh còn có trúc, hoa quế, chuối tây và một số thực vật khác.
Cuối hành lang là một đại sảnh, trên đỉnh có đèn trắng tròn như chiếc đĩa phối cùng hoa văn tinh xảo trên thảm, trụ màu đỏ thắm kiểu giả cổ cung điện điển hình. Đi qua đại sảnh không người, Hứa Lương Thần đẩy cửa đi ra ngoài, ngồi xuống dưới giàn hoa.
Hoàng hôn buông xuống, trên tầng đèn đuốc sáng trưng, ngọn đèn trong hoa viên mờ ảo, xung quanh im ắng.
“Tiểu Thần.” Phía sau có người khẽ gọi, giọng nói quen thuộc khiến Hứa Lương Thần không khỏi cong môi cười, xoay người liền nhìn thấy Giang Cánh Vu đứng dưới cây Tử Đằng cười nhìn cô.
“Ngày đó trở về chị không ở nhà, mẹ nói chị Mỹ Thần tìm chị, sau này lại nghe nói chị đến phủ Đại Soái. Bây giờ đã sắp xếp rõ ràng hết mọi chuyện chưa?” Đã nhiều ngày Giang Cánh Vu luôn luôn lo lắng, tuy rằng hai ngày trước Hứa Lương Thần có gọi điện thoại về Tôn phủ cho mẹ anh, nhưng không nhắc đến bất cứ chuyện gì cả. Rốt cuộc đại thiếu mặt lạnh có tâm tư gì với cô, Giang Cánh Vu thật lo lắng.
“. . . . . .” Hứa Lương Thần cười, không biết nên trả lời thế nào. Tin đồn trên báo Cánh Vu hẳn là không biết, cô nên nói rõ ngọn nguồn hay là im lặng? Việc này cô không muốn nói nhiều, trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này có chút là hiểu lầm thôi, tránh được thì nên tránh có thể trốn thì cứ trốn. Đại thiếu mặt lạnh chỉ đột nhiên phát điên thôi, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ quên, cô có thể quay về cuộc sống yên tĩnh. Nhưng nếu không nói. . . . . .
Im lặng một lúc cô vẫn lựa chọn nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Việc vặt vô vị thôi. . . . . . Nhà giàu có như vậy, nếu không phải hiểu lầm có thể có bao nhiêu tình cảm? Cậu thì sao, có làm nước đá bào chưa?”
Thấy Hứa Lương Thần cố ý nhắc tới đề tài thoải mái, Giang Cánh Vu cũng không hỏi nữa, cười nói: “Đã lớn vậy rồi mà vẫn là con mèo tham ăn, chị về đầu bếp Giang sẽ làm cho chị ăn. . . . . .” Nói xong, cùng Hứa Lương Thần chậm rãi đi đến đường mòn đá cuội.
Từ biệt mấy ngày, đây là lần đầu tiên cùng giai nhân ‘trăng treo cành liễu hẹn người sau buổi hoàng hôn’, trong lòng Giang Cánh Vu vô cùng vui sướng. Sau một lúc hàn huyên hẹn ngày mai đến Lộc Uyển ăn cơm xong mới chậm rãi quay về hành lang.
Ngẩng đầu, ánh đèn chiếu lên một bóng dáng cao lớn mặc quân trang, đôi mắt đen sáng ngời lạnh lùng nhìn qua. Hứa Lương Thần bỗng nhiên ngẩn ra, sao đại thiếu mặt lạnh lại ở đây?
Hứa Lương Thần không ngờ lại gặp anh ở đây, cũng rất vui vẻ chào hỏi, ân cần thăm hỏi Dì Liêu và tiến sĩ Giang.
Chuyện anh và Hứa Lương Thần quen nhau từ thuở nhỏ, Tôn Mạnh Lâm đương nhiên biết, anh cũng luôn luôn coi vị cảnh trưởng tuổi trẻ này như người trong nhà, cười hàn huyên vài câu. Bởi vì đều có việc riêng nên sau khi chào hỏi cũng đành cười tạm biệt.
Nhìn ánh mắt lưu luyến của Giang Cánh Vu, Tôn Mạnh Lâm lặng lẽ liếc Hứa Lương Thần một cái. Nếu không phải vị kia chặn ngang một bước, bọn họ quả thật cũng là một đôi đẹp.
“Phó thị trưởng Tôn, bộ trưởng và các vị lãnh sự đã đến, mời ngài vào.” Một thư ký Bộ Ngoại giao chào đón, mời đoàn người vào nhã gian.
Ngoại sảnh có bảy tám người ngồi trên sofa, Tôn Mạnh Lâm tiến vào, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi phong độ trí thức đứng lên, kính cẩn lịch sự cười nói: “Anh Mạnh Lâm, mời ngồi mời ngồi.”
Hứa Lương Thần thấy anh họ gọi bộ trưởng liền biết người này là Vương Chính Hân đứng đầu Bộ Ngoại giao. Mọi người cùng giới thiệu chào hỏi, vài người nước ngoài là lãnh sự hoặc tham tán Lãnh sự quán các nước Pháp, Anh, Đức. Trong đó còn có một người Hứa Lương Thần từng gặp — Tham tán Lãnh sự quán nước Mĩ Daniel.
Nhìn thấy Hứa Lương Thần, anh ta có chút bất ngờ, nhưng trường hợp không tiện tán gẫu việc riêng nên chỉ cười gật đầu.
Sau khi hàn huyên, tiệc rượu cũng bắt đầu. Mọi người khách khí ngồi xuống, Vương Chính Hân giơ chén rượu lên: “Cảm tạ các vị đã đến đây hôm nay. Lâm Thành xảy ra chuyện như vậy, Chính phủ và Bộ Ngoại giao cũng vô cùng tiếc nuối. sau Hội nghị Liên Hợp xế chiều hôm nay, chúng tôi đã phái nhân viên quân sự dốc hết toàn lực nghĩ cách cứu viện nhân viên bị bắt cóc, xin các vị giúp đỡ.”
Bắt cóc? Bắt cóc kiểu gì mà lại cần Bộ trưởng bộ Ngoại giao Chính phủ ra mặt? Hứa Lương Thần cảm thấy có chút không hiểu.
“Bọn họ đã liên tục bắt cóc ba công dân Đức, tốc độ xử lý của quý chính phủ như vậy thật làm cho người ta thất vọng.” Lãnh sự Campbell của Lãnh sự quán nước Đức rất bất mãn lắc đầu.
“Bọn họ vì sao phải làm như vậy? Chúng ta không nhận được tin tức yêu cầu tiền chuộc, xin hỏi quý chính phủ có biết yêu cầu của bọn họ không?” Tham tán Soros Lãnh sự quán Anh nhíu mày hỏi.
“Mục đích của bọn họ chúng tôi đã biết rõ rồi.” Vương Chính Hân nghiêm túc trả lời.
Nghe bọn họ nói, Hứa Lương Thần mới hiểu được, hóa ra Lâm Thành xảy ra một vụ bắt cóc khiến phía Nam thậm chí cả trong và ngoài nước phải khiếp sợ.
Vài năm trước, một người Nhật Bản tên Kohinata Choshichiro bị thổ phỉ bắt cóc ở gần Lâm Thành. Không thể ngờ người thanh niên Nhật Bản mười bảy tuổi gan dạ sáng suốt hơn người này năm ấy lại có thể nói cười tự nhiên với bọn cướp, vì thế được bọn cướp chấp nhận, rất nhanh đã leo lên chức nhị ca. Hai năm sau, năng lực của anh ta được bọn cướp công nhận, được đề cử làm thủ lĩnh cao nhất, thành lão đại của bọn cướp. Từ con tin bị bắt cóc biến thành thủ lĩnh, truyền kỳ này có thể nói đã chấn động cả nước.
Bởi vì quân phiệt hỗn chiến và thiên tai không ngừng, thổ phỉ không ngừng gia tăng. Hơn nữa quân phiệt các nơi nghi kỵ lẫn nhau, chỉ lo lắng làm sao cho địa bàn của mình không bị người ta chiếm mất, đâu thèm quan tâm thổ phỉ hoành hành? Cùng lắm thì đuổi tới nơi khác là cùng.
Đám thổ phỉ này dưới sự dẫn dắt của Kohinata Choshichiro, trốn ở hồ Vi Mạch Lâm Thành. Hồ Vi Mạch dựa vào núi Lô Nhạn, địa thế hiểm yếu, trên hồ mọc đầy cỏ lau, dễ thủ khó công. Bọn phỉ đồ thay nhau hành động, cướp bóc tiền tài, mua súng ống đạn dược, chiêu binh mãi mã, không chỉ có thế lực tăng nhiều mà ngay cả năng lực tác chiến cũng không yếu, trở thành đám thổ phỉ nổi tiếng ở phương Nam.
Sau khi Quân Chính phủ phía Nam được thành lập, Kohinata Choshichiro cũng hiểu tình thế nay đã khác xưa, vì thế ẩn núp một thời gian, khi thấy quân chính phủ dường như không rảnh bận tâm mới to gan lớn mật ra điều kiện với chính phủ. Không chỉ yêu cầu quân chính phủ thừa nhận sự tồn tại của bọn họ là hợp pháp, còn yêu cầu rất nhiều súng ống đạn dược và quân lương. Sau khi yêu cầu bị cự tuyệt, liền nghĩ cách làm loạn.
Sau khi nhà Thanh sụp đổ, dân chúng đều hiểu: Dân chúng e ngại quan phủ, quan phủ e ngại người nước ngoài, người nước ngoài e ngại dân chúng, quan hệ tam giác kỳ diệu. Bọn thổ phỉ càng am hiểu đạo lý này. Vì thế “Bắt cóc người nước ngoài” trở thành một loại “mốt”. Bắt cóc người nước ngoài làm con tin không chỉ là quả cân có sức nặng nhất trong khi chờ tiến hành đàm phán với Chính phủ mà còn là tấm lá chắn tốt nhất khi bị quan binh tiêu diệt. Dưới một số tình huống người nước ngoài bị bắt cóc còn có thể đảm đương chức “Môi giới” giữa thổ phỉ và Chính phủ. Khi vơ vét tài sản, hiệu quả kinh tế và lợi ích của người nước ngoài cũng cao hơn nhiều “người trong nước”.
Kohinata Choshichiro cũng là người thông minh, liên tục bắt cóc hơn mười người nước ngoài bất đồng quốc tịch, rốt cục khiến cho Lãnh sự quán các nước và Giáo hội Thiên Chúa Giáo đặt ở Yến châu chú ý, đồng thời tạo áp lực cho Quân chính phủ.
Lẳng lặng nghe quan ngoại giao các quốc gia kháng nghị lên tiếng, Hứa Lương Thần nhẹ nhàng phiên dịch cho Tôn Mạnh Lâm nghe. Nghe xong cũng oán giận thổ phỉ làm ác, coi thường các quốc gia bất mãn với Chính phủ Trung quốc, lại vì thế nước hỗn độn, dân sinh gian nan mà buồn bã.
Thấy Vương Chính Hân luôn luôn không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời thuyết phục những câu hỏi và chỉ trích của mọi người, trong lòng Hứa Lương Thần âm thầm dâng lên sự kính trọng. ‘Quốc gia yếu kém không có ngoại giao’ phải chăng là cảm thụ sâu sắc và đau đớn trong nội tâm kiếp sống ngoại giao của ông ta sao? Nhưng người đàn ông trước mắt tuy biết có khó khăn nhưng vẫn nỗ lực làm những gì một quan ngoại giao nên làm.
Bởi vì Quân chính phủ đã bố trí, cho nên đám quan Ngoại giao cũng chỉ đơn giản nhắc đi nhắc lại phải nghiêm túc chú ý tình thế phát triển vân vân, xong tiệc rượu liền cáo từ rời đi. Trước khi đi, Daniel cố tình ra hiệu với Hứa Lương Thần.
Đưa khách rời đi, thấy Vương Chính Hân và Tôn Mạnh Lâm dường như có công việc cần trao đổi, Hứa Lương Thần liền tìm cớ đi ra. Vương Chính Hân sâu xa liếc nhìn cô một cái, mỉm cười gật đầu.
Xuống tầng đi ra đại đường, rẽ sang hành lang. Song cửa sổ điêu khắc gỗ được khảm thủy tinh, hai bên là đình viện, mặt đất lát gạch đen, ở giữa đặt một cây ngọc lan lớn cao dong dỏng như cái lọng, có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt của hoa nở đầu xuân, hương thơm lặng lẽ lan tỏa, bên cạnh còn có trúc, hoa quế, chuối tây và một số thực vật khác.
Cuối hành lang là một đại sảnh, trên đỉnh có đèn trắng tròn như chiếc đĩa phối cùng hoa văn tinh xảo trên thảm, trụ màu đỏ thắm kiểu giả cổ cung điện điển hình. Đi qua đại sảnh không người, Hứa Lương Thần đẩy cửa đi ra ngoài, ngồi xuống dưới giàn hoa.
Hoàng hôn buông xuống, trên tầng đèn đuốc sáng trưng, ngọn đèn trong hoa viên mờ ảo, xung quanh im ắng.
“Tiểu Thần.” Phía sau có người khẽ gọi, giọng nói quen thuộc khiến Hứa Lương Thần không khỏi cong môi cười, xoay người liền nhìn thấy Giang Cánh Vu đứng dưới cây Tử Đằng cười nhìn cô.
“Ngày đó trở về chị không ở nhà, mẹ nói chị Mỹ Thần tìm chị, sau này lại nghe nói chị đến phủ Đại Soái. Bây giờ đã sắp xếp rõ ràng hết mọi chuyện chưa?” Đã nhiều ngày Giang Cánh Vu luôn luôn lo lắng, tuy rằng hai ngày trước Hứa Lương Thần có gọi điện thoại về Tôn phủ cho mẹ anh, nhưng không nhắc đến bất cứ chuyện gì cả. Rốt cuộc đại thiếu mặt lạnh có tâm tư gì với cô, Giang Cánh Vu thật lo lắng.
“. . . . . .” Hứa Lương Thần cười, không biết nên trả lời thế nào. Tin đồn trên báo Cánh Vu hẳn là không biết, cô nên nói rõ ngọn nguồn hay là im lặng? Việc này cô không muốn nói nhiều, trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này có chút là hiểu lầm thôi, tránh được thì nên tránh có thể trốn thì cứ trốn. Đại thiếu mặt lạnh chỉ đột nhiên phát điên thôi, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ quên, cô có thể quay về cuộc sống yên tĩnh. Nhưng nếu không nói. . . . . .
Im lặng một lúc cô vẫn lựa chọn nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Việc vặt vô vị thôi. . . . . . Nhà giàu có như vậy, nếu không phải hiểu lầm có thể có bao nhiêu tình cảm? Cậu thì sao, có làm nước đá bào chưa?”
Thấy Hứa Lương Thần cố ý nhắc tới đề tài thoải mái, Giang Cánh Vu cũng không hỏi nữa, cười nói: “Đã lớn vậy rồi mà vẫn là con mèo tham ăn, chị về đầu bếp Giang sẽ làm cho chị ăn. . . . . .” Nói xong, cùng Hứa Lương Thần chậm rãi đi đến đường mòn đá cuội.
Từ biệt mấy ngày, đây là lần đầu tiên cùng giai nhân ‘trăng treo cành liễu hẹn người sau buổi hoàng hôn’, trong lòng Giang Cánh Vu vô cùng vui sướng. Sau một lúc hàn huyên hẹn ngày mai đến Lộc Uyển ăn cơm xong mới chậm rãi quay về hành lang.
Ngẩng đầu, ánh đèn chiếu lên một bóng dáng cao lớn mặc quân trang, đôi mắt đen sáng ngời lạnh lùng nhìn qua. Hứa Lương Thần bỗng nhiên ngẩn ra, sao đại thiếu mặt lạnh lại ở đây?
Tác giả :
Bạch Nhãn Lang Quân