Ép Gả Cho Cố Tổng
Chương 64 Ngoại truyện
* RẦM*
Cánh cửa phòng bị một mực đạp mạnh mẽ mà bay về với đất mẹ.
" T...Tĩnh Trạch "
" Em đang làm cái gì vậy hả! Sao lại đối xử với anh như vậy. Đã vậy em còn dám ngang nhiên ở trong phòng chúng ta mà...mà....Anh hỏi em, anh không tốt chỗ nào với em sao hả!"
Cố Tĩnh Trạch nhìn Du Khiết Nhi mà la lớn
" Không, anh rất tốt với em"
" Anh tốt với em, vậy tại sao lại làm như vậy hả!"
" Em làm gì?"
" Em còn hỏi sao! Em dám ôm ấp nó trên giường của chúng ta, còn hôn nó, còn cho nó đụng chạm vào cơ thể, em còn cười với nó"
* BỤP *
Chiếc gối bay thẳng vào mặt anh
" Anh bị điên à! Con em thì em cưng nựng nó. Anh nói vậy mà nghe được à. Thần kinh anh có vấn đề sao? Cả con mình còn ghen là sao hả!"
Bị cô mắng anh liền làm nũng với cô
" Em xem cả gần một năm nay em có thèm quan tâm đ ến anh đâu. Toàn quan tâm đ ến Tĩnh Dư. Cái gì cũng Tĩnh Dư. Anh muốn cùng em ngủ em liền chạy sang phòng con. Muốn cùng em ăn cơm em lại kêu bận đút con biểu anh ăn trước. Muốn cùng em thì em lại bảo chăm con cả ngày nên rất mệt. Em xem em quá đáng với anh thế nào"
( Tĩnh Dư: tên của cậu nhóc nhà cô. Ai hiểu ý nghĩa tên này không nhể ????)
Khiết Nhi nghe anh nói mà mắt chữ O mồm chữ A. Cô đang nghe cái quái gì thế này. Trước đây anh đâu như vậy. Vội đặt con xuống nệm, đi lại đưa tay lên trán anh.
" Đâu có sốt"
" Anh không biết em xin lỗi anh đi"
" Được rồi được rồi, em xin lỗi, được chưa ông xã~"
Cô ôm anh hai mắt long lanh chớp chớp ngước lên nhìn anh. Anh từ trên nhìn xuống thì thấy cặp đào trắng mịn của cô lấp ló sau chiếc váy ngủ. Từ sau khi sanh, cô đẹp hơn hẳn, cơ thể cũng đẩy đà hơn. Ánh mắt long lanh nhìn anh như k1ch thích anh thêm một phần. Gần năm nay ăn chay khiến anh không nhịn được nữa mà vác cô lên vai đi về phòng.
" Aaa anh làm gì vậy bỏ em xuống"
" Về phòng em sẽ biết" giọng anh khàn đi, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
" Còn Tĩnh Dư, thằng bé sẽ khóc đó. Bỏ em xuốnggggg"
" Quản gian Ninh. Lên trông Tĩnh Dư giúp tôi"
Quản gia đang dưới nhà nghe anh gọi liền chạy lên chăm Tĩnh Dư. Về đến phòng anh chốt cửa lại ném cô lên giường.
" Ui da. Anh bị hâm à"
Tay vừa xoa lưng miệng vừa mắng anh. Khi ngước lên nhìn thì...OMG 6 múi kìa đập thẳng vào mắt cô
" Anh quyết định rồi, ngày mai sẽ đưa Tĩnh Dư sang cho bố mẹ."
" Không được...ưm..."
Chưa nói hết câu thì cô đã bị chặn lại bởi nụ hôn của anh. Từ môi xuống cổ, xương quai xanh, vòng ngực đầy đặn, bắp tay đầy rầy vết hôn chói mắt do anh để lại. Bộ váy cô cũng bị anh làm rách như xơ mướp.
" D...dừng lại....không cho...mau dừng lại"
" Được" Dứt câu anh đứng dậy rời khỏi người cô.
/ Anh bỏ qua cho cô sao? Đâu dễ:>/
Anh đi lại phía tủ, lấy ra một lọ thuốc sau đó nhét vào miệng cô. Còn bản thân đi lại ghế ung dung lấy rượu ra thưởng thức. Chưa đầy năm phút sau, người cô bắt đầu nóng lên, cả cơ thể như hàn vạn con kiến cắn cực kì khó chịu.
" Anh cho em uống gì vậy hả...mau...mau...bật...điều hòa...em nóng quá "
" Chỉ là một viên dược loại mạnh thôi mà. Em có cần anh giúp không babe~ "
Cô nghe anh nói mà hận không thể lập tức băm anh ra làm trăm mảnh. Cuối cùng cũng không chịu được mà cầu xin anh
" Được thôi~ là do em cầu xin tôi đó nha"
Cánh cửa phòng bị một mực đạp mạnh mẽ mà bay về với đất mẹ.
" T...Tĩnh Trạch "
" Em đang làm cái gì vậy hả! Sao lại đối xử với anh như vậy. Đã vậy em còn dám ngang nhiên ở trong phòng chúng ta mà...mà....Anh hỏi em, anh không tốt chỗ nào với em sao hả!"
Cố Tĩnh Trạch nhìn Du Khiết Nhi mà la lớn
" Không, anh rất tốt với em"
" Anh tốt với em, vậy tại sao lại làm như vậy hả!"
" Em làm gì?"
" Em còn hỏi sao! Em dám ôm ấp nó trên giường của chúng ta, còn hôn nó, còn cho nó đụng chạm vào cơ thể, em còn cười với nó"
* BỤP *
Chiếc gối bay thẳng vào mặt anh
" Anh bị điên à! Con em thì em cưng nựng nó. Anh nói vậy mà nghe được à. Thần kinh anh có vấn đề sao? Cả con mình còn ghen là sao hả!"
Bị cô mắng anh liền làm nũng với cô
" Em xem cả gần một năm nay em có thèm quan tâm đ ến anh đâu. Toàn quan tâm đ ến Tĩnh Dư. Cái gì cũng Tĩnh Dư. Anh muốn cùng em ngủ em liền chạy sang phòng con. Muốn cùng em ăn cơm em lại kêu bận đút con biểu anh ăn trước. Muốn cùng em thì em lại bảo chăm con cả ngày nên rất mệt. Em xem em quá đáng với anh thế nào"
( Tĩnh Dư: tên của cậu nhóc nhà cô. Ai hiểu ý nghĩa tên này không nhể ????)
Khiết Nhi nghe anh nói mà mắt chữ O mồm chữ A. Cô đang nghe cái quái gì thế này. Trước đây anh đâu như vậy. Vội đặt con xuống nệm, đi lại đưa tay lên trán anh.
" Đâu có sốt"
" Anh không biết em xin lỗi anh đi"
" Được rồi được rồi, em xin lỗi, được chưa ông xã~"
Cô ôm anh hai mắt long lanh chớp chớp ngước lên nhìn anh. Anh từ trên nhìn xuống thì thấy cặp đào trắng mịn của cô lấp ló sau chiếc váy ngủ. Từ sau khi sanh, cô đẹp hơn hẳn, cơ thể cũng đẩy đà hơn. Ánh mắt long lanh nhìn anh như k1ch thích anh thêm một phần. Gần năm nay ăn chay khiến anh không nhịn được nữa mà vác cô lên vai đi về phòng.
" Aaa anh làm gì vậy bỏ em xuống"
" Về phòng em sẽ biết" giọng anh khàn đi, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
" Còn Tĩnh Dư, thằng bé sẽ khóc đó. Bỏ em xuốnggggg"
" Quản gian Ninh. Lên trông Tĩnh Dư giúp tôi"
Quản gia đang dưới nhà nghe anh gọi liền chạy lên chăm Tĩnh Dư. Về đến phòng anh chốt cửa lại ném cô lên giường.
" Ui da. Anh bị hâm à"
Tay vừa xoa lưng miệng vừa mắng anh. Khi ngước lên nhìn thì...OMG 6 múi kìa đập thẳng vào mắt cô
" Anh quyết định rồi, ngày mai sẽ đưa Tĩnh Dư sang cho bố mẹ."
" Không được...ưm..."
Chưa nói hết câu thì cô đã bị chặn lại bởi nụ hôn của anh. Từ môi xuống cổ, xương quai xanh, vòng ngực đầy đặn, bắp tay đầy rầy vết hôn chói mắt do anh để lại. Bộ váy cô cũng bị anh làm rách như xơ mướp.
" D...dừng lại....không cho...mau dừng lại"
" Được" Dứt câu anh đứng dậy rời khỏi người cô.
/ Anh bỏ qua cho cô sao? Đâu dễ:>/
Anh đi lại phía tủ, lấy ra một lọ thuốc sau đó nhét vào miệng cô. Còn bản thân đi lại ghế ung dung lấy rượu ra thưởng thức. Chưa đầy năm phút sau, người cô bắt đầu nóng lên, cả cơ thể như hàn vạn con kiến cắn cực kì khó chịu.
" Anh cho em uống gì vậy hả...mau...mau...bật...điều hòa...em nóng quá "
" Chỉ là một viên dược loại mạnh thôi mà. Em có cần anh giúp không babe~ "
Cô nghe anh nói mà hận không thể lập tức băm anh ra làm trăm mảnh. Cuối cùng cũng không chịu được mà cầu xin anh
" Được thôi~ là do em cầu xin tôi đó nha"
Tác giả :
Kim Châm