Eo Thon Nhỏ
Chương 50
Editor: Trà Đá.
Không chỉ có các thầy cô ngây người mà còn rất nhiều học sinh ở bên dưới đờ đẫn.
Thật sự không ai ngờ một Lục Trì ưu tú lại có thể làm chuyện như vậy, nhìn qua thì là một học sinh giỏi lạnh lùng điềm đạm, chẳng lẽ con người bên trong lại trái ngược với vẻ bề ngoài sao?
Tất cả học sinh lớp đặc biệt bị chấn động nhiều nhất.
Lúc Đường Nhân đọc bản kiểm điểm do cô viết cho Lục Trì nghe, thì tất cả bạn học trong lớp đều dựng đứng hai tai lên nghe lén, nên có thể nói là biết rõ nội dung ở bên trong như thế nào.
Sự khác biệt giữa con người thường ngày và bài phát biểu chấn động toàn trường hoàn toàn ở hai trạng thái cực đoan.
Cái kiểu phá vỡ giới hạn này khiến mọi căng thẳng thường ngày đột nhiên biến thành kích thích, không còn mệt mói chán nản nữa.
Cuối cấp ba ngoài phải giải đề ra thì chỉ thi và thi, khiến cho học sinh đều muốn ngu dại cả người.
Nên chuyện của Đường Nhân và Lục Trì giống như hai tảng băng rơi xuống mặt nước êm đềm rung chuyển biến hóa.
“Trời ạ, tớ chưa bao giờ tưởng tượng ra giờ chào cờ của trường ta lại có chuyện chấn động như vậy xảy ra.”
“Lần này về nhà tớ phải kể cho bạn bè ở ngoài trường nghe mới được, chỉ sợ bọn họ không ai thèm tin thôi.”
“Tớ cứ nghĩ là Đường Nhân sẽ phát biểu gì đó động trời, ai mà ngờ Lục Trì lại là người làm chuyện kinh thiên động địa như vậy, thầy giám thị chắc là chết đứng rồi.”
“Nghĩ đi nghĩ lại thì hai người bọn họ hạnh phúc thật, đều là tình cảm từ hai phía, thành tích lại xuất sắc như nhau, tương lai chắc chắn không phải lo nghĩ nhiều như bọn mình.”
Trên sân trường ồn ào tiếng bàn tán.
Lục Trì cầm micro rời khỏi bục phát biểu, dường như tiếng ồn ào náo nhiệt bên dưới không liên quan gì đến anh.
Đường Nhân nhận lấy micro từ tay anh, cũng không nhịn được mở miệng hỏi: “Sao cậu dám?”
Thì ra ánh mắt của anh trước khi lên phát biểu chính là ý này, cô hoàn toàn không ngờ tới.
Một người hay xấu hổ lại bị tật nói lắp như anh lại ngang nhiên đứng trước mặt toàn trường tuyên bố anh thích cô.
Nhưng chính bộ dáng này của Lục Trì khiến cô rung động.
Hai má Đường Nhân hơi ửng đỏ, nổi bật trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô, giống như cành hoa đào tháng tư, mang theo hương thơm say đắm lòng người.
Mà Lục Trì lại bị chính hương thơm này đánh gục.
Lục Trì thản nhiên nhìn cô, hai mắt sau tròng kính hơi nheo lại, lúc đầu ngón tay anh chạm đến đầu ngón tay cô, không hiểu sao lồng ngực anh có một cảm giác rung động khó tả.
“Đợi chút!”
Cuối cùng thầy giám thị cũng hoàn hồn, kêu to.
Ông ta bước tới, trực tiếp lấy bản kiểm điểm trong tay Lục Trì, nhìn chăm chú một lúc, quả nhiên thấy lời phát biểu ban nãy hoàn toàn khác với nội dung được viết trong bản kiểm điểm.
Cả người giận đến nỗi run cầm cập.
“Lục Trì, em em em học tập Đường Nhân ăn nói tầm bậy rồi đúng không? Em nhớ lại bản thân lúc mới chuyển đến đây có như vậy không hả?” Ông ta đau đớn nói.
Rõ ràng trước kia Lục Trì mới tới cực kỳ trầm tĩnh, có rất nhiều giáo viên đều khen con người Lục Trì rất kỷ luật, thi đậu đại học danh tiếng là chuyện đương nhiên.
Kết quả hiện tại lại cả gan làm ra chuyện này.
Thầy giám thị cực kỳ tức giận, chuyện này đã phá hư nội quy và quy định của trường học.
Nhưng khi suy nghĩ đến thành tích và con đường tương lai về sau, thì chuyện phạt nặng hơn là không thể nào, chỉ còn cách là bị đình chỉ học về nhà tự kiểm điểm hoặc kiểm điểm trực tiếp ở trường học, hiện tại đang là thời gian quan trọng, còn hai tháng nữa thôi là đến kỳ thi đại học, đình chỉ học quả thật không hay.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể phạt trực tiếp ở trường.
Lục Trì nhìn ông ta, lí nhí: “Em… Em đọc sai… Sai bản kiểm điểm ạ.”
Anh chính xác là đọc sai, chỉ là cách thức có chút đặc biệt.
Thầy giám thị: “…”
Lời nói của Lục Trì khiến ông ta không nói lại được tiếng nào, nếu không phải đang đứng trước toàn trường, thì ông ta đã trực tiếp mắng anh té tát rồi.
Thật sự là khiến ông ta tức muốn chết.
Buổi trưa sợ ông ta nuốt không trôi cơm mất.
Thầy giám thị hít sâu vài cái, vừa quay đầu lại đã thấy Đường Nhân đang cười trộm, cơn giận chuẩn bị kiềm chế được lại đưược thổi bùng lên một lần nữa: “Đường Nhân, em cười cái gì?”
Trong nháy mắt, Đường Nhân lập tức khôi phục lại trạng thái nghiêm mặt.
Cô chẳng qua là cảm thấy hôm nay Lục Trì thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức muốn giấu anh ở nhà, không để cho ai phát hiện ra hết.
Đương nhiên sau chuyện ngày hôm nay thì không có ai có thể cướp anh khỏi tay cô.
Từ trước đến nay cô luôn luôn tự tin.
Hôm nay cô lại tin tưởng Lục Trì hơn nữa.
Lục Trì nhìn cô, hai tai hồng hồng, chỉ duy nhất Đường Nhân mới là người phát hiện ra điều này.
Thầy giám thị nói: “Thôi em khỏi lên đọc bản kiểm điểm, bắt đầu từ hôm nay hai em không được phép ngồi cùng bàn, nếu còn để thầy thấy hai em có hành động thân mật với nhau, thì đừng trách sao thầy tách hai đứa ra hai lớp khác nhau.”
Đường Nhân mở miệng: “Đừng mà thầy, em hứa với thầy em sẽ đọc đúng những gì em đã viết, nếu không thì em sẽ bị sét đánh.”
Thầy giám thị bị lời nói này của cô dọa sợ, Lục Trì cũng quay sang nhìn cô.
Đường Nhân nháy mắt mấy cái với anh, lại tiếp tục nói với thầy giám thị: “Thầy à, lần này em đảm bảo sẽ đọc đúng mà, nếu không thì em sẽ nhận mọi hình phạt từ thầy.’
Thầy giám thị quay lại phía sau nhìn thầy hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Đường đang nói chuyện với vài thầy cô ngồi cùng, chỉ sợ cũng là đang bàn tán về chuyện này.
Ông ta vẫn có chút không yên tâm: “Em chắc chắn là mình sẽ đọc đúng chứ?”
Đường Nhân gật đầu: “Chắc chắn không sai một chữ ạ.”
Nhớ lại hai lần phát biểu trước, thầy giám thị vẫn có chút không yên tâm, dù sao hôm nay cũng có mặt thầy hiệu trưởng ở đây, ông ta không thể khinh suất được.
Trong lúc nhất thời trong lòng ông ta giằng co.
Thời gian cứ thế trôi qua, các học sinh trên sân trường dần dần mất kiên nhẫn, bắt đầu nói chuyện ồn ào, không có nơi nào mà không bàn tán về sự kiện vừa rồi.
Rất nhiều ánh mắt tập trung về phía này.
Thầy giám thị nhìn Đường Nhân, lần này cô cam đoan nhiều như vậy, chắc sẽ không thay đổi đâu nhỉ, dù sao cũng nhiều giáo viên nói Đường Nhân biết giữ lời hứa.
“Em mà không đọc đúng những gì đã viết, thì tôi lập tức tách hai em ra hai lớp khác nhau đó.” Thầy giám thị uy hiếp.
Đường Nhân nói: “Dạ, nếu hôm nay em không đọc đúng những gì đã viết, thì thầy cứ tách bọn em ra ạ.”
Thấy cô quyết tâm đến vậy, thầy giám thị cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Lục Trì đứng bên cạnh cảm thấy bên trong nhất định có vấn đề, anh nhìn thấy trong ánh mắt Đường Nhân còn lộ ra tia giảo hoạt.
Thầy giám thị đưa micro cho Đường Nhân, quay đầu trừng Lục Trì: “Em đi theo thầy!”
Lục Trì mím môi đi theo sau thầy giám thị.
Đường Nhân vừa bước lên bục phát biểu, cả sân trường lập tức hoan hô không dứt.
Hai lần phát biểu trước vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của tất cả học sinh, tuy rằng không biết vì sao thầy giám thị còn cho phép cô lên đọc bản kiểm điểm, nhưng các học sinh vẫn kích động khi thấy cô.
Đường Nhân nghiêng đầu nhìn thầy giám thị ở bên kia.
Lục Trì đứng đối diện thầy giám thị, đoán chừng là đang bị thầy giám thị mắng, nhưng anh chắc chắn vẫn nghe thấy những gì cô nói.
Đường Nhân nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô đứng thẳng, mở bản kiểm điểm ra, bản kiểm điểm này do Lục Trì viết, đương nhiên chính là kiểu viết thầy giám thị thích nhất.
Các bạn học ở bên dưới đều ngước mắt lên nhìn, cực kỳ tập trung.
Đường Nhân nhất định sẽ nói điều gì đó rất chấn động, khiến cho bọn họ ấn tượng mãi về sau, cũng có chuyện để kể cho người khác nghe sau khi ra trường.
Cuộc sống ở trường học không bình thường, không buồn chán, mà ầm ầm dậy sóng cho dù nhân vật chính không phải là bọn họ.
“Kính thưa các thầy cô giáo cùng các bạn học, em là Đường Nhân ở lớp đặc biệt.”
Vừa nghe thấy màn mở đầu nhám chán, mặc dù mọi người hơi thấy vọng, nhưng vẫn nhẫn nại lắng nghe, dù sao ban nãy Lục Trì cũng mở đầu rất nhàm chán, sau đó đột nhiên bất thường.
Đường Nhân ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay em cảm thấy cực kỳ áy náy bởi vì hành động tuần trước của mình, vi phạm nội quy nhà trường, không coi trọng lời nói của thầy cô giáo. Em biết rõ hành vi của mình không chỉ ảnh hưởng đến chính mình, mà còn ảnh hưởng đến các bạn học khác, làm gương xấu cho các bạn học.”
Cô đọc đúng như những gì được viết, trầm bổng du dương.
Rốt cuộc thầy giám thị cũng thở dài nhẹ nhõm.
Đường Nhân xem ra cũng có thể bình thường một lần.
Nghĩ đến đây, ông ta trợn mắt nhìn Lục Trì: “Thành tích của em xuất sắc như vậy, sao cứ phải học tập cái xấu từ Đường Nhân vậy hả, lỡ như ảnh hưởng đến tương lai tiền đồ sau này thì sao? Em có nghĩ đến chuyện này không?”
Lục Trì yên lặng lắng nghe, mặt mày ủ rũ không phản bác.
Anh sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến thành tích học tập, cũng không để ảnh hưởng đến cái khác.
Nếu không thì sao có thể đối mặt với Đường Nhân đây.
Thầy giám thị thấy phản ứng trầm mặc này của anh thì cực kỳ hài lòng.
Học sinh phải nên có thái độ như vậy, phải cảm thấy sám hối trước lời răn dạy của thầy cô, sau đó tập trung học tập cho tốt.
Trên bục phát biểu, Đường Nhân vẫn đang cô gắng đọc cho hết bản kiểm điểm: “Đối với hành vi vừa rồi cũng nhận thấy rõ hậu quả, tiến hành kiểm điểm.”
Lớp đặc biệt và lớp 14 nhìn Đường Nhân, tâm tình phức tạp, vừa giật mình vừa buồn cười.
“Lần đầu tiên tớ thấy chị Nhân cố gắng đọc đúng những gì viết trong bản kiểm điểm, chắc chắn không phải do chị ấy viết.”
“Cho nên lần này cậu ấy và Lục Trì tráo đổi? Đường Nhân phát biểu bình thường, còn Lục Trì lại là người làm toàn trường bị chấn động?”
“Mặc dù giọng chị Nhân rất dễ nghe, nhưng nhàm chán quá.”
Trước kia cách vài tuần cũng có học sinh bị đọc bản kiểm điểm trước toàn trường.
Có thể nói, bọn họ đã nghe qua vô số lần, bản kiểm điểm nào cũng có cách viết y chang nhau.
Nên bọn họ thật sự không hứng thú nổi với bản kiểm điểm lần này của Đường Nhân.
Mặt trời yếu ớt dần dần chui ra khỏi những tầng mây dày, chiếu những tia nắng xuống sân trường, tỏa ra một màu vàng nhạt dịu dàng.
Giọng nói của Đường Nhân càng thêm mờ ảo, nhẹ nhàng rót vào tai mọi người.
“Hy vọng thầy giám thị và các thầy cô giáo nhìn ra được những biểu hiện hối lỗi của em.”
Sao bản kiểm điểm nhàm chán của Đường Nhân lại dài đến như vậy nhỉ.
“Nội dung bản kiểm điểm đã kết thúc, nhưng tớ vẫn có đôi lời muốn nói với các bạn học.”
Còn chuyện gì nữa đây?
Trong nháy mắt, tất cả bạn học đang ngủ gà ngủ gật lập tức bừng tỉnh, xoa xoa mặt mũi ngẩng đầu lên.
Đường Nhân vẫn tiếp tục: “Đầu tiên là cố gắng học tập mỗi ngày, không được để những chuyện khác làm ảnh hưởng. Không được phụ lòng công cha mẹ.”
Xem ra không có gì đặc biệt.
Đường Nhân dừng lại một giây, sau đó tiếp tục mở miệng: “Trước đây, tớ thấy có rất nhiều bạn học đến lầu ba vây xem. Tâm tình có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hiện tại chỉ muốn nói hai chữ.”
Những bạn học đã từng lén đến xem đều có chút chột dạ.
Trước kia bọn họ cũng chỉ tưởng là đến xem náo nhiệt, ai biết được lại nghe thấy những lời tâm tình khi Đường Nhân trêu chọc Lục Trì, thật sự khiến bọn họ đỏ mặt nóng tai.
Không có ai ngăn cản, cho nên các học sinh bên dưới bắt đầu kêu to.
“A A A!”
“Nói mau nói mau!”
“Nói lẹ đi! Nôn quá rồi!”
“Mẹ nó, nếu mà mang theo điện thoại di động thì đã quay phim lại được rồi!”
Đường Nhân đứng trên bục phát biểu nhẹ nhàng giơ tay lên, trong nháy mắt mọi người đều hiểu ý, im lặng như gà.
Đường Nhân xoay người về phía thầy giám thị.
Thầy giám thị đang được Lục Trì đỡ lấy, sắc mặt đỏ bừng, chắc là do tức quá, bây giờ cô không nói, thì về sau đâu còn cơ hội nào khác.
Thầy giám thị thật đáng thương, Đường Nhân thầm nghĩ.
Cô đột nhiên ghé sát vào micro, hô to: “Lục Trì!”
“Hả?” Lục Trì nhìn về phía cô.
Một giọng nói tuy nhỏ nhưng Đường Nhân vẫn nghe thấy trong cái âm thanh hỗn loạn ở xung quanh.
Anh cao lớn vững chãi, che cả ánh sáng, bóng đổ xuống đất rõ ràng, cách xa vẫn có thể thấy sắc môi mê người của anh.
Đường Nhân rung động, vo bản kiểm điểm thành một cục, cầm lấy micro từ bục phát biểu chạy tới, các bạn học ở bên dưới không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Có người đột nhiên la lớn: “Hai chữ? Lục Trì?”
Trong giây lát đó, toàn bộ sân trường giống như ruộng lúa vào thu, bị gió thổi qua tạo nên tầng tầng sóng lúa, bùng nổ như một cơn thủy triều.
Ý tứ của Đường Nhân còn chưa rõ sao?
Tên của anh, Lục Trì, vừa đúng hai chữ.
Đủ để nói lên hết tâm tình của cô.
Không chỉ có các thầy cô ngây người mà còn rất nhiều học sinh ở bên dưới đờ đẫn.
Thật sự không ai ngờ một Lục Trì ưu tú lại có thể làm chuyện như vậy, nhìn qua thì là một học sinh giỏi lạnh lùng điềm đạm, chẳng lẽ con người bên trong lại trái ngược với vẻ bề ngoài sao?
Tất cả học sinh lớp đặc biệt bị chấn động nhiều nhất.
Lúc Đường Nhân đọc bản kiểm điểm do cô viết cho Lục Trì nghe, thì tất cả bạn học trong lớp đều dựng đứng hai tai lên nghe lén, nên có thể nói là biết rõ nội dung ở bên trong như thế nào.
Sự khác biệt giữa con người thường ngày và bài phát biểu chấn động toàn trường hoàn toàn ở hai trạng thái cực đoan.
Cái kiểu phá vỡ giới hạn này khiến mọi căng thẳng thường ngày đột nhiên biến thành kích thích, không còn mệt mói chán nản nữa.
Cuối cấp ba ngoài phải giải đề ra thì chỉ thi và thi, khiến cho học sinh đều muốn ngu dại cả người.
Nên chuyện của Đường Nhân và Lục Trì giống như hai tảng băng rơi xuống mặt nước êm đềm rung chuyển biến hóa.
“Trời ạ, tớ chưa bao giờ tưởng tượng ra giờ chào cờ của trường ta lại có chuyện chấn động như vậy xảy ra.”
“Lần này về nhà tớ phải kể cho bạn bè ở ngoài trường nghe mới được, chỉ sợ bọn họ không ai thèm tin thôi.”
“Tớ cứ nghĩ là Đường Nhân sẽ phát biểu gì đó động trời, ai mà ngờ Lục Trì lại là người làm chuyện kinh thiên động địa như vậy, thầy giám thị chắc là chết đứng rồi.”
“Nghĩ đi nghĩ lại thì hai người bọn họ hạnh phúc thật, đều là tình cảm từ hai phía, thành tích lại xuất sắc như nhau, tương lai chắc chắn không phải lo nghĩ nhiều như bọn mình.”
Trên sân trường ồn ào tiếng bàn tán.
Lục Trì cầm micro rời khỏi bục phát biểu, dường như tiếng ồn ào náo nhiệt bên dưới không liên quan gì đến anh.
Đường Nhân nhận lấy micro từ tay anh, cũng không nhịn được mở miệng hỏi: “Sao cậu dám?”
Thì ra ánh mắt của anh trước khi lên phát biểu chính là ý này, cô hoàn toàn không ngờ tới.
Một người hay xấu hổ lại bị tật nói lắp như anh lại ngang nhiên đứng trước mặt toàn trường tuyên bố anh thích cô.
Nhưng chính bộ dáng này của Lục Trì khiến cô rung động.
Hai má Đường Nhân hơi ửng đỏ, nổi bật trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô, giống như cành hoa đào tháng tư, mang theo hương thơm say đắm lòng người.
Mà Lục Trì lại bị chính hương thơm này đánh gục.
Lục Trì thản nhiên nhìn cô, hai mắt sau tròng kính hơi nheo lại, lúc đầu ngón tay anh chạm đến đầu ngón tay cô, không hiểu sao lồng ngực anh có một cảm giác rung động khó tả.
“Đợi chút!”
Cuối cùng thầy giám thị cũng hoàn hồn, kêu to.
Ông ta bước tới, trực tiếp lấy bản kiểm điểm trong tay Lục Trì, nhìn chăm chú một lúc, quả nhiên thấy lời phát biểu ban nãy hoàn toàn khác với nội dung được viết trong bản kiểm điểm.
Cả người giận đến nỗi run cầm cập.
“Lục Trì, em em em học tập Đường Nhân ăn nói tầm bậy rồi đúng không? Em nhớ lại bản thân lúc mới chuyển đến đây có như vậy không hả?” Ông ta đau đớn nói.
Rõ ràng trước kia Lục Trì mới tới cực kỳ trầm tĩnh, có rất nhiều giáo viên đều khen con người Lục Trì rất kỷ luật, thi đậu đại học danh tiếng là chuyện đương nhiên.
Kết quả hiện tại lại cả gan làm ra chuyện này.
Thầy giám thị cực kỳ tức giận, chuyện này đã phá hư nội quy và quy định của trường học.
Nhưng khi suy nghĩ đến thành tích và con đường tương lai về sau, thì chuyện phạt nặng hơn là không thể nào, chỉ còn cách là bị đình chỉ học về nhà tự kiểm điểm hoặc kiểm điểm trực tiếp ở trường học, hiện tại đang là thời gian quan trọng, còn hai tháng nữa thôi là đến kỳ thi đại học, đình chỉ học quả thật không hay.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể phạt trực tiếp ở trường.
Lục Trì nhìn ông ta, lí nhí: “Em… Em đọc sai… Sai bản kiểm điểm ạ.”
Anh chính xác là đọc sai, chỉ là cách thức có chút đặc biệt.
Thầy giám thị: “…”
Lời nói của Lục Trì khiến ông ta không nói lại được tiếng nào, nếu không phải đang đứng trước toàn trường, thì ông ta đã trực tiếp mắng anh té tát rồi.
Thật sự là khiến ông ta tức muốn chết.
Buổi trưa sợ ông ta nuốt không trôi cơm mất.
Thầy giám thị hít sâu vài cái, vừa quay đầu lại đã thấy Đường Nhân đang cười trộm, cơn giận chuẩn bị kiềm chế được lại đưược thổi bùng lên một lần nữa: “Đường Nhân, em cười cái gì?”
Trong nháy mắt, Đường Nhân lập tức khôi phục lại trạng thái nghiêm mặt.
Cô chẳng qua là cảm thấy hôm nay Lục Trì thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức muốn giấu anh ở nhà, không để cho ai phát hiện ra hết.
Đương nhiên sau chuyện ngày hôm nay thì không có ai có thể cướp anh khỏi tay cô.
Từ trước đến nay cô luôn luôn tự tin.
Hôm nay cô lại tin tưởng Lục Trì hơn nữa.
Lục Trì nhìn cô, hai tai hồng hồng, chỉ duy nhất Đường Nhân mới là người phát hiện ra điều này.
Thầy giám thị nói: “Thôi em khỏi lên đọc bản kiểm điểm, bắt đầu từ hôm nay hai em không được phép ngồi cùng bàn, nếu còn để thầy thấy hai em có hành động thân mật với nhau, thì đừng trách sao thầy tách hai đứa ra hai lớp khác nhau.”
Đường Nhân mở miệng: “Đừng mà thầy, em hứa với thầy em sẽ đọc đúng những gì em đã viết, nếu không thì em sẽ bị sét đánh.”
Thầy giám thị bị lời nói này của cô dọa sợ, Lục Trì cũng quay sang nhìn cô.
Đường Nhân nháy mắt mấy cái với anh, lại tiếp tục nói với thầy giám thị: “Thầy à, lần này em đảm bảo sẽ đọc đúng mà, nếu không thì em sẽ nhận mọi hình phạt từ thầy.’
Thầy giám thị quay lại phía sau nhìn thầy hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Đường đang nói chuyện với vài thầy cô ngồi cùng, chỉ sợ cũng là đang bàn tán về chuyện này.
Ông ta vẫn có chút không yên tâm: “Em chắc chắn là mình sẽ đọc đúng chứ?”
Đường Nhân gật đầu: “Chắc chắn không sai một chữ ạ.”
Nhớ lại hai lần phát biểu trước, thầy giám thị vẫn có chút không yên tâm, dù sao hôm nay cũng có mặt thầy hiệu trưởng ở đây, ông ta không thể khinh suất được.
Trong lúc nhất thời trong lòng ông ta giằng co.
Thời gian cứ thế trôi qua, các học sinh trên sân trường dần dần mất kiên nhẫn, bắt đầu nói chuyện ồn ào, không có nơi nào mà không bàn tán về sự kiện vừa rồi.
Rất nhiều ánh mắt tập trung về phía này.
Thầy giám thị nhìn Đường Nhân, lần này cô cam đoan nhiều như vậy, chắc sẽ không thay đổi đâu nhỉ, dù sao cũng nhiều giáo viên nói Đường Nhân biết giữ lời hứa.
“Em mà không đọc đúng những gì đã viết, thì tôi lập tức tách hai em ra hai lớp khác nhau đó.” Thầy giám thị uy hiếp.
Đường Nhân nói: “Dạ, nếu hôm nay em không đọc đúng những gì đã viết, thì thầy cứ tách bọn em ra ạ.”
Thấy cô quyết tâm đến vậy, thầy giám thị cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Lục Trì đứng bên cạnh cảm thấy bên trong nhất định có vấn đề, anh nhìn thấy trong ánh mắt Đường Nhân còn lộ ra tia giảo hoạt.
Thầy giám thị đưa micro cho Đường Nhân, quay đầu trừng Lục Trì: “Em đi theo thầy!”
Lục Trì mím môi đi theo sau thầy giám thị.
Đường Nhân vừa bước lên bục phát biểu, cả sân trường lập tức hoan hô không dứt.
Hai lần phát biểu trước vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của tất cả học sinh, tuy rằng không biết vì sao thầy giám thị còn cho phép cô lên đọc bản kiểm điểm, nhưng các học sinh vẫn kích động khi thấy cô.
Đường Nhân nghiêng đầu nhìn thầy giám thị ở bên kia.
Lục Trì đứng đối diện thầy giám thị, đoán chừng là đang bị thầy giám thị mắng, nhưng anh chắc chắn vẫn nghe thấy những gì cô nói.
Đường Nhân nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô đứng thẳng, mở bản kiểm điểm ra, bản kiểm điểm này do Lục Trì viết, đương nhiên chính là kiểu viết thầy giám thị thích nhất.
Các bạn học ở bên dưới đều ngước mắt lên nhìn, cực kỳ tập trung.
Đường Nhân nhất định sẽ nói điều gì đó rất chấn động, khiến cho bọn họ ấn tượng mãi về sau, cũng có chuyện để kể cho người khác nghe sau khi ra trường.
Cuộc sống ở trường học không bình thường, không buồn chán, mà ầm ầm dậy sóng cho dù nhân vật chính không phải là bọn họ.
“Kính thưa các thầy cô giáo cùng các bạn học, em là Đường Nhân ở lớp đặc biệt.”
Vừa nghe thấy màn mở đầu nhám chán, mặc dù mọi người hơi thấy vọng, nhưng vẫn nhẫn nại lắng nghe, dù sao ban nãy Lục Trì cũng mở đầu rất nhàm chán, sau đó đột nhiên bất thường.
Đường Nhân ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay em cảm thấy cực kỳ áy náy bởi vì hành động tuần trước của mình, vi phạm nội quy nhà trường, không coi trọng lời nói của thầy cô giáo. Em biết rõ hành vi của mình không chỉ ảnh hưởng đến chính mình, mà còn ảnh hưởng đến các bạn học khác, làm gương xấu cho các bạn học.”
Cô đọc đúng như những gì được viết, trầm bổng du dương.
Rốt cuộc thầy giám thị cũng thở dài nhẹ nhõm.
Đường Nhân xem ra cũng có thể bình thường một lần.
Nghĩ đến đây, ông ta trợn mắt nhìn Lục Trì: “Thành tích của em xuất sắc như vậy, sao cứ phải học tập cái xấu từ Đường Nhân vậy hả, lỡ như ảnh hưởng đến tương lai tiền đồ sau này thì sao? Em có nghĩ đến chuyện này không?”
Lục Trì yên lặng lắng nghe, mặt mày ủ rũ không phản bác.
Anh sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến thành tích học tập, cũng không để ảnh hưởng đến cái khác.
Nếu không thì sao có thể đối mặt với Đường Nhân đây.
Thầy giám thị thấy phản ứng trầm mặc này của anh thì cực kỳ hài lòng.
Học sinh phải nên có thái độ như vậy, phải cảm thấy sám hối trước lời răn dạy của thầy cô, sau đó tập trung học tập cho tốt.
Trên bục phát biểu, Đường Nhân vẫn đang cô gắng đọc cho hết bản kiểm điểm: “Đối với hành vi vừa rồi cũng nhận thấy rõ hậu quả, tiến hành kiểm điểm.”
Lớp đặc biệt và lớp 14 nhìn Đường Nhân, tâm tình phức tạp, vừa giật mình vừa buồn cười.
“Lần đầu tiên tớ thấy chị Nhân cố gắng đọc đúng những gì viết trong bản kiểm điểm, chắc chắn không phải do chị ấy viết.”
“Cho nên lần này cậu ấy và Lục Trì tráo đổi? Đường Nhân phát biểu bình thường, còn Lục Trì lại là người làm toàn trường bị chấn động?”
“Mặc dù giọng chị Nhân rất dễ nghe, nhưng nhàm chán quá.”
Trước kia cách vài tuần cũng có học sinh bị đọc bản kiểm điểm trước toàn trường.
Có thể nói, bọn họ đã nghe qua vô số lần, bản kiểm điểm nào cũng có cách viết y chang nhau.
Nên bọn họ thật sự không hứng thú nổi với bản kiểm điểm lần này của Đường Nhân.
Mặt trời yếu ớt dần dần chui ra khỏi những tầng mây dày, chiếu những tia nắng xuống sân trường, tỏa ra một màu vàng nhạt dịu dàng.
Giọng nói của Đường Nhân càng thêm mờ ảo, nhẹ nhàng rót vào tai mọi người.
“Hy vọng thầy giám thị và các thầy cô giáo nhìn ra được những biểu hiện hối lỗi của em.”
Sao bản kiểm điểm nhàm chán của Đường Nhân lại dài đến như vậy nhỉ.
“Nội dung bản kiểm điểm đã kết thúc, nhưng tớ vẫn có đôi lời muốn nói với các bạn học.”
Còn chuyện gì nữa đây?
Trong nháy mắt, tất cả bạn học đang ngủ gà ngủ gật lập tức bừng tỉnh, xoa xoa mặt mũi ngẩng đầu lên.
Đường Nhân vẫn tiếp tục: “Đầu tiên là cố gắng học tập mỗi ngày, không được để những chuyện khác làm ảnh hưởng. Không được phụ lòng công cha mẹ.”
Xem ra không có gì đặc biệt.
Đường Nhân dừng lại một giây, sau đó tiếp tục mở miệng: “Trước đây, tớ thấy có rất nhiều bạn học đến lầu ba vây xem. Tâm tình có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hiện tại chỉ muốn nói hai chữ.”
Những bạn học đã từng lén đến xem đều có chút chột dạ.
Trước kia bọn họ cũng chỉ tưởng là đến xem náo nhiệt, ai biết được lại nghe thấy những lời tâm tình khi Đường Nhân trêu chọc Lục Trì, thật sự khiến bọn họ đỏ mặt nóng tai.
Không có ai ngăn cản, cho nên các học sinh bên dưới bắt đầu kêu to.
“A A A!”
“Nói mau nói mau!”
“Nói lẹ đi! Nôn quá rồi!”
“Mẹ nó, nếu mà mang theo điện thoại di động thì đã quay phim lại được rồi!”
Đường Nhân đứng trên bục phát biểu nhẹ nhàng giơ tay lên, trong nháy mắt mọi người đều hiểu ý, im lặng như gà.
Đường Nhân xoay người về phía thầy giám thị.
Thầy giám thị đang được Lục Trì đỡ lấy, sắc mặt đỏ bừng, chắc là do tức quá, bây giờ cô không nói, thì về sau đâu còn cơ hội nào khác.
Thầy giám thị thật đáng thương, Đường Nhân thầm nghĩ.
Cô đột nhiên ghé sát vào micro, hô to: “Lục Trì!”
“Hả?” Lục Trì nhìn về phía cô.
Một giọng nói tuy nhỏ nhưng Đường Nhân vẫn nghe thấy trong cái âm thanh hỗn loạn ở xung quanh.
Anh cao lớn vững chãi, che cả ánh sáng, bóng đổ xuống đất rõ ràng, cách xa vẫn có thể thấy sắc môi mê người của anh.
Đường Nhân rung động, vo bản kiểm điểm thành một cục, cầm lấy micro từ bục phát biểu chạy tới, các bạn học ở bên dưới không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Có người đột nhiên la lớn: “Hai chữ? Lục Trì?”
Trong giây lát đó, toàn bộ sân trường giống như ruộng lúa vào thu, bị gió thổi qua tạo nên tầng tầng sóng lúa, bùng nổ như một cơn thủy triều.
Ý tứ của Đường Nhân còn chưa rõ sao?
Tên của anh, Lục Trì, vừa đúng hai chữ.
Đủ để nói lên hết tâm tình của cô.
Tác giả :
Khương Chi Ngư