End Of Sky's Line - Phía Cuối Chân Trời
Chương 20: Lại tới, ta liều
Tách, tách, tách.
Không gian như đứng lại, chỉ còn âm thanh những vết thương trên thân thể Leon, vết cào, vết cắn, từng tia máu nhỏ dần chảy xuống hiện lên ở khắp thân thể.
Đám hổ ngừng lại phút chốc vì áp lực mà Leon đã phóng ra, rồi nhanh chóng ổn định lại nhưng vẫn đứng yên, không còn manh động nữa.
Lúc này trong đầu Leon hiện lên thông báo:
[Nghiên cứu thành công kỹ năng “Áp Lực Vô Hình” được thêm vào Main Skill, sẽ không bị reset khi kết thúc huấn luyện.]
Vụt.
Thân ảnh Leon biến mất, chưa tới vài giây, hắn lại xuất hiện trước mặt một con hổ, từ từ đưa bàn tay nhẹ tới đầu con hổ ấy, và rồi…
Ầm.
Không còn con hổ nào ở đó nữa cả, cả xác cũng không còn, hoàn toàn biến mất.
“Trợ giúp con cháu không sai, nhưng theo cách này thì không phải, quay lại nơi các ngươi thuộc về thôi…”
Âm thanh trầm, như gợi lên một nỗi sợ vô hình trong đám hổ, từng con run rẩy, bốn chân dần mất sức, đứng có chút không vững.
Leon đưa ngọn giáo lên trời, đầu giáo chỉ thẳng lên mặt trời đang đứng bóng, các hoa văn nơi thân giáo dần được tháp sáng, tỏa ra những ánh hào quang nhàn nhạt, mờ ảo.
Không giống như Kaiz làm lúc trước, hoa văn dần dần thay đổi, hình thành các hình dạng giống như những cái vòng tròn quấn quanh lấy thân giáo.
Từng vòng, từng vòng sáng lên rực rỡ, Leon dùng hai tay cầm chặt lấy thân giáo, lấy đà đâm mũi giáo thẳng xuống đất.
Ầm ầm ầm.
Mặt đất nứt toác ra, dưới chân đám hổ xuất hiện những vòng tròn kì quái, dần bao phủ lấy chúng, cử động bị khóa lại, đám hổ dần trở nên sợ hãi, sự đe dọa đến từ cái chết lại lần nữa gần kề.
Cảm giác bất lực, cảm giác tuyệt vọng, bọn chúng cố kêu gào nhưng lại không thể, có thứ gì đó đã chặn lại tất cả, và rồi một tia sáng chiếu xuống vị trí của từng vòng vàng, từng đợt sáng dội xuống, rực rỡ như một cơn mưa ánh sáng. Nhưng lại mang theo hơi thở của chết chóc.
Bữa tiệc ánh sáng kết thúc, để lại dưới mặt đất một tràng thảm cảnh với đám hổ kiêu ngạo, con mắt thứ ba đã mất đi ánh sáng, trợ lực đã biến mất, một loạt gục ngã, có con cố rướn cổ lên gầm gừ vài tiếng, nhưng cũng vô dụng.
Leon đứng thẳng người lên, nhìn về phía rừng âm u, miệng cười nham hiểm, rồi quay đầu lại nhìn về phía đám hổ kia, chỉ vài giây, đầu lìa khỏi cổ, mắt trợn trắng.
Chỉ mới vừa nãy, đám hổ tưởng chừng như có sức mạnh để thống trị cả khu rừng này, nhưng chưa cảm nhận được bao lâu, đầu lại nằm lăn lóc ở đâu đó chứ không còn nằm ở cổ.
Leon giải quyết đám hổ xong hơi ngẩn đầu, thở ra một hơi dài, cầm lấy cây giáo đã trở về màu sắc thường, hoa văn biến mất, mũi giáo vẫn còn vài giọt máu chảy xuống.
Leon bước về phía cánh rừng âm u, thân ảnh nhạt dần rồi mất đi, để lại một bãi chiến trường chất đầy xác.
Leon ngồi tựa lưng vào một gốc cây cổ thụ, thở gấp, rồi phun ra một ngụm máu, anh lấy tay lau đi vết máu rồi lắc đầu, lần đầu tiên sử dụng kỹ năng ở lần huấn luyện thứ nhất “Thanh Tẩy”
Chưa qua luyện tập cũng như thử nghiệm, trong thời gian Kaiz thay anh ăn hành thì anh đã cố gắng nghiên cứu và tái hiện lại kỹ năng này, cũng có chút may mắn khi đám hổ kia hoàn toàn phụ thuộc vào cái linh hồn kia chứ không có cá thể nào thành công dung hợp cả.
Rồi bỗng, trước mặt xuất hiện một thân ảnh to lớn, cặp răng dài, đôi mắt đỏ như máu, bước đi bằng 2 chân, đứng thẳng trước mặt Leon.
Có lẽ nghĩ hơi sớm rồi.
Ầm.
Cả một mảng rừng chôn vùi, Leon bay đi một đoạn xa cuối cùng đập vào vách đá rồi dính chặt lại trên đấy.
“Mẹ kiếp, 2 lần rồi đấy.”
Phun ra máu rồi chửi thề, hắn không hiểu, lí do gì mà vừa gáy cái bị bóp mỏ ngay, thậm chí chỉ là ý nghĩ thôi chứ chưa kịp nói.
Thân ảnh to lớn kia lao tới phía hắn, tốc độ cực kì kinh khủng, có thể so với con Gezei lần trước, hắn cố gắng cử động, nhưng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể ở đấy thở dài.
“Lại bị hành, Hệ thống làm ăn chán…”
Chưa hết câu Leon bị đấm xuyên qua lớp đá vụt bay tiếp phía xa kia.
Leon đâm xuống đất tạo thành một cái hố lớn, rồi đất đá của vách kia bay tới như mưa, dội lên người hắn.
Chưa kịp ngẩn đầu lên thì thân ảnh to lớn kia lại xuất hiện liên tục dội đấm, dội đá lên người hắn.
Dưới ánh sáng thân ảnh kia lộ rõ những vằn đen, đôi mắt thứ 3 rực rỡ giữa mi tâm, từng đoàn sóng nhiệt tỏa ra xung quanh thân ảnh to lớn đấy, vâng, nó đã dung hợp thành công.
Leon sau khi bị con Hổ Tinh kia mớm cho không ít những cú đấm dần xuất hiện những vết bầm và xương cốt dần có những vết nứt, máu tuôn ra liên hồi.
Hai hàm răng Leon cắn chặt cố chịu đựng đợt tấn công như vũ bão này, từng đợt từng đợt dội liên tục, hắn cơ thể có chút trâu bò nhưng đối thủ như này thì… quá mức tàn nhẫn đi.
Không như con Gezei lúc trước có chút dễ thở vì đối thủ còn định làm màu làm mè thả sát chiêu các kiểu hay dịch chuyển các kiểu, đây lại gặp súc vật, chuẩn kèo xúc vật, bào tới chết, có không chế vì bị đập cũng bị chết vì mất máu.
[Tốc độ mất máu cao hơn 5% mỗi giây, Debuff cộng dồn quá lớn, tính toán sau 5s HP sẽ cạn, Nhiệm vụ Huấn luyện sẽ bị đông cứng trong 100 năm và toàn bộ nhiệm vụ hiện hành sẽ bị xóa bỏ.]
‘5s, phải làm sao? Nhiệm vụ cấp S phần thưởng quá cao, bỏ đi sau khi trở lại chưa chắc có, 5s, phải làm sao đây, khốn nạn!’
Hắn tuyệt vọng, cố vắt cái não to của hắn mà nghĩ, trên thân thì bị ăn đấm, dưới thân thì dính cước, lâu lâu lại có chút vết cào cũ trào máu, HP tụt muốn rớt cả phanh.
3s.
‘Hay là, dùng đến nó?’
Hắn nghĩ ngợi một chút, nhưng lập tức phủ định.
‘quá nguy hiểm đi, loại này đích thực là chết chắc.’
Cuối cùng thì hắn thở dài một hơi, nắm chặt nắm đấm.
2s.
‘Trước sau gì cũng chết, tội gì không thử một lần, xem coi chơi lớn có được trầm trồ.’
Hắn mở đôi mắt đỏ ra, đôi tròng mắt màu vàng xuất hiện, dần thu nhỏ dần thu nhỏ, da thịt hóa thành màu vàng do Kim thân sáng rực.
“Súc sinh, mày sống hơi lâu rồi đấy.”
Hắn rống lên.
1s.
Không gian như đứng lại, chỉ còn âm thanh những vết thương trên thân thể Leon, vết cào, vết cắn, từng tia máu nhỏ dần chảy xuống hiện lên ở khắp thân thể.
Đám hổ ngừng lại phút chốc vì áp lực mà Leon đã phóng ra, rồi nhanh chóng ổn định lại nhưng vẫn đứng yên, không còn manh động nữa.
Lúc này trong đầu Leon hiện lên thông báo:
[Nghiên cứu thành công kỹ năng “Áp Lực Vô Hình” được thêm vào Main Skill, sẽ không bị reset khi kết thúc huấn luyện.]
Vụt.
Thân ảnh Leon biến mất, chưa tới vài giây, hắn lại xuất hiện trước mặt một con hổ, từ từ đưa bàn tay nhẹ tới đầu con hổ ấy, và rồi…
Ầm.
Không còn con hổ nào ở đó nữa cả, cả xác cũng không còn, hoàn toàn biến mất.
“Trợ giúp con cháu không sai, nhưng theo cách này thì không phải, quay lại nơi các ngươi thuộc về thôi…”
Âm thanh trầm, như gợi lên một nỗi sợ vô hình trong đám hổ, từng con run rẩy, bốn chân dần mất sức, đứng có chút không vững.
Leon đưa ngọn giáo lên trời, đầu giáo chỉ thẳng lên mặt trời đang đứng bóng, các hoa văn nơi thân giáo dần được tháp sáng, tỏa ra những ánh hào quang nhàn nhạt, mờ ảo.
Không giống như Kaiz làm lúc trước, hoa văn dần dần thay đổi, hình thành các hình dạng giống như những cái vòng tròn quấn quanh lấy thân giáo.
Từng vòng, từng vòng sáng lên rực rỡ, Leon dùng hai tay cầm chặt lấy thân giáo, lấy đà đâm mũi giáo thẳng xuống đất.
Ầm ầm ầm.
Mặt đất nứt toác ra, dưới chân đám hổ xuất hiện những vòng tròn kì quái, dần bao phủ lấy chúng, cử động bị khóa lại, đám hổ dần trở nên sợ hãi, sự đe dọa đến từ cái chết lại lần nữa gần kề.
Cảm giác bất lực, cảm giác tuyệt vọng, bọn chúng cố kêu gào nhưng lại không thể, có thứ gì đó đã chặn lại tất cả, và rồi một tia sáng chiếu xuống vị trí của từng vòng vàng, từng đợt sáng dội xuống, rực rỡ như một cơn mưa ánh sáng. Nhưng lại mang theo hơi thở của chết chóc.
Bữa tiệc ánh sáng kết thúc, để lại dưới mặt đất một tràng thảm cảnh với đám hổ kiêu ngạo, con mắt thứ ba đã mất đi ánh sáng, trợ lực đã biến mất, một loạt gục ngã, có con cố rướn cổ lên gầm gừ vài tiếng, nhưng cũng vô dụng.
Leon đứng thẳng người lên, nhìn về phía rừng âm u, miệng cười nham hiểm, rồi quay đầu lại nhìn về phía đám hổ kia, chỉ vài giây, đầu lìa khỏi cổ, mắt trợn trắng.
Chỉ mới vừa nãy, đám hổ tưởng chừng như có sức mạnh để thống trị cả khu rừng này, nhưng chưa cảm nhận được bao lâu, đầu lại nằm lăn lóc ở đâu đó chứ không còn nằm ở cổ.
Leon giải quyết đám hổ xong hơi ngẩn đầu, thở ra một hơi dài, cầm lấy cây giáo đã trở về màu sắc thường, hoa văn biến mất, mũi giáo vẫn còn vài giọt máu chảy xuống.
Leon bước về phía cánh rừng âm u, thân ảnh nhạt dần rồi mất đi, để lại một bãi chiến trường chất đầy xác.
Leon ngồi tựa lưng vào một gốc cây cổ thụ, thở gấp, rồi phun ra một ngụm máu, anh lấy tay lau đi vết máu rồi lắc đầu, lần đầu tiên sử dụng kỹ năng ở lần huấn luyện thứ nhất “Thanh Tẩy”
Chưa qua luyện tập cũng như thử nghiệm, trong thời gian Kaiz thay anh ăn hành thì anh đã cố gắng nghiên cứu và tái hiện lại kỹ năng này, cũng có chút may mắn khi đám hổ kia hoàn toàn phụ thuộc vào cái linh hồn kia chứ không có cá thể nào thành công dung hợp cả.
Rồi bỗng, trước mặt xuất hiện một thân ảnh to lớn, cặp răng dài, đôi mắt đỏ như máu, bước đi bằng 2 chân, đứng thẳng trước mặt Leon.
Có lẽ nghĩ hơi sớm rồi.
Ầm.
Cả một mảng rừng chôn vùi, Leon bay đi một đoạn xa cuối cùng đập vào vách đá rồi dính chặt lại trên đấy.
“Mẹ kiếp, 2 lần rồi đấy.”
Phun ra máu rồi chửi thề, hắn không hiểu, lí do gì mà vừa gáy cái bị bóp mỏ ngay, thậm chí chỉ là ý nghĩ thôi chứ chưa kịp nói.
Thân ảnh to lớn kia lao tới phía hắn, tốc độ cực kì kinh khủng, có thể so với con Gezei lần trước, hắn cố gắng cử động, nhưng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể ở đấy thở dài.
“Lại bị hành, Hệ thống làm ăn chán…”
Chưa hết câu Leon bị đấm xuyên qua lớp đá vụt bay tiếp phía xa kia.
Leon đâm xuống đất tạo thành một cái hố lớn, rồi đất đá của vách kia bay tới như mưa, dội lên người hắn.
Chưa kịp ngẩn đầu lên thì thân ảnh to lớn kia lại xuất hiện liên tục dội đấm, dội đá lên người hắn.
Dưới ánh sáng thân ảnh kia lộ rõ những vằn đen, đôi mắt thứ 3 rực rỡ giữa mi tâm, từng đoàn sóng nhiệt tỏa ra xung quanh thân ảnh to lớn đấy, vâng, nó đã dung hợp thành công.
Leon sau khi bị con Hổ Tinh kia mớm cho không ít những cú đấm dần xuất hiện những vết bầm và xương cốt dần có những vết nứt, máu tuôn ra liên hồi.
Hai hàm răng Leon cắn chặt cố chịu đựng đợt tấn công như vũ bão này, từng đợt từng đợt dội liên tục, hắn cơ thể có chút trâu bò nhưng đối thủ như này thì… quá mức tàn nhẫn đi.
Không như con Gezei lúc trước có chút dễ thở vì đối thủ còn định làm màu làm mè thả sát chiêu các kiểu hay dịch chuyển các kiểu, đây lại gặp súc vật, chuẩn kèo xúc vật, bào tới chết, có không chế vì bị đập cũng bị chết vì mất máu.
[Tốc độ mất máu cao hơn 5% mỗi giây, Debuff cộng dồn quá lớn, tính toán sau 5s HP sẽ cạn, Nhiệm vụ Huấn luyện sẽ bị đông cứng trong 100 năm và toàn bộ nhiệm vụ hiện hành sẽ bị xóa bỏ.]
‘5s, phải làm sao? Nhiệm vụ cấp S phần thưởng quá cao, bỏ đi sau khi trở lại chưa chắc có, 5s, phải làm sao đây, khốn nạn!’
Hắn tuyệt vọng, cố vắt cái não to của hắn mà nghĩ, trên thân thì bị ăn đấm, dưới thân thì dính cước, lâu lâu lại có chút vết cào cũ trào máu, HP tụt muốn rớt cả phanh.
3s.
‘Hay là, dùng đến nó?’
Hắn nghĩ ngợi một chút, nhưng lập tức phủ định.
‘quá nguy hiểm đi, loại này đích thực là chết chắc.’
Cuối cùng thì hắn thở dài một hơi, nắm chặt nắm đấm.
2s.
‘Trước sau gì cũng chết, tội gì không thử một lần, xem coi chơi lớn có được trầm trồ.’
Hắn mở đôi mắt đỏ ra, đôi tròng mắt màu vàng xuất hiện, dần thu nhỏ dần thu nhỏ, da thịt hóa thành màu vàng do Kim thân sáng rực.
“Súc sinh, mày sống hơi lâu rồi đấy.”
Hắn rống lên.
1s.
Tác giả :
Zeromind