Em Yêu Cô Mất Rồi
Chương 25
Minh Tuệ từ trong nhà bước ra vẻ mặt rạng rỡ, nụ cười xinh đẹp đã nở trên môi chị, Tuệ Lâm nhìn chị gái mình mỉm cười rồi hỏi
- Ba mẹ đang ở nhà hả chị?
- Ừm, ba mẹ chờ em vs chị Băng nãy giờ đó!
- Trời đất!!! Chờ nãy giờ rồi á? (Khánh Băng ngạc nhiên)
- Ừm (Minh Tuệ gật đầu mỉm cười)
- Vậy thì vào nhanh đi!
- Không sao, chị đừng lo
- Thấy chưa! Chị Tuệ cũng nói thế mà... có 2 đứa em ở đây có gì mà phải sợ chứ, vả lại ba mẹ em dễ mà!(Tuệ Lâm nháy mắt)
- Cũng mong sẽ ổn! Phù...
- Thôi, vào thôi! (Minh Tuệ nói)
Cô chậm rãi từng bước, đôi bàn tay nắm chặt vào nhau, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng pha lẫn 1 chút sợ hãi. Bước gần tới cữa cô đứng sững lại...
- Cố lên, chỉ là gặp mặt phụ huynh học sinh thôi mà... sẽ không sao, sẽ ổn thôi mà... cố lên, mình làm được mà!
- Yên tâm... có em ở đây rồi, sẽ ổn thôi mà! "Chỉ là huynh học sinh thôi" sẽ không có gì đâu, cố lên cô gái!
Cô nhìn nó hít 1 hơi thật sâu rồi thở ra nhìn nó mỉm cười gật đầu ý như "Cô sẽ làm được, vì em"
Cô và nó bước về phía cánh cửa phòng khách cô nhìn thấy 1 người đàn ông cao lớn vs bộ đồ vest tôn lên vẻ oai nghiêm và thành đạt, cô nhìn khuôn mặt ông trạc ngoài 50 tuổi cái mũi cao cao, đôi mày tướng đôi mắt sâu thẳm vs cặp kính làm khuôn mặt ông hiền hậu hơn, ông nhìn cơ nở 1 nụ cười nhẹ nói
- Chào cháu! (Ông Vĩ)
- Chào Bác...
- Mời cô ngồi tự nhiên, bạn của Lala cũng là người nhà nên cô đừng ngại!
- Lala... là ai ạ? (Khánh Băng nhìn ông Vĩ)
- Thì là...
- Ba... (Tuệ Lâm cắt ngang)
- Lala là Lâm đó chị (Minh Tuệ mỉm cười)
- Ối... cái bà chị vô duyên... ai mượn nói thế hả (nó đỏ mặt)
- Có gì đâu Lala (Cô nhìn nó cười gian)
- Khiếp... ba ơi con ghét ba... hic hic (nó mếu máo)
- Thôi mà... ba quên thôi mà!!!
- Ai chọc con gái vàng ngọc của tui vậy hả? (Mẹ Tuệ Lâm)
Tiếng nói từ đằng sau Khánh Băng vọng tới, giọng nói trầm ấm lại có phần quyền lực làm cô tò mò quay sang nhìn. Trước mắt cô là 1 người phụ nữ có 1 đôi mắt sáng ngời, đôi hàng mi cong vút, có đôi chân mày ngang, mũi cao, cùng vs đôi môi trái tim, nụ cười tỏa nắng khiến những người đối diện ngây ngất, dáng người cao cao, bà mặc bộ đồ vest màu trắng sang trọng lại thêm phần chuẩn trạc đầy uy quyền của bà tổng giám đốc. Người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như thế thì ai có được chắc chắn là đã tu 3 kiếp.
- Chào cháu!
- Vâng... chào bác ạ! (Cô bối rối cuối đầu)
- Đâu cần bối rối thế đâu cô bé (mẹ Tuệ Lâm)
- Cô ấy thấy mẹ trẻ đẹp đến thế nên khó tin là mẹ của con, bởi bối rối đấy!
- Haha, con bé này vẫn lá đứa nịnh mẹ nhất đây mà! (Bà véo má nó)
- Em ấy nói đúng đấy ạ... (Cô mỉm cười)
- Bác giới thiệu nhé! Bác là Đinh Hà Thanh, đã 45 tuổi rồi cô bé ạ! (Bà Thanh mỉm cười)
- Wow, vậy là bác bằng tuổi mẹ cháu đấy ạ, vậy mà cháu cứ tưởng bác khoảng 38 thôi! (Cô ngạc nhiên nói)
- Haha, cháu chắc hợp gu vs con bé Lala nhà bác đấy, 2 đứa nịnh cũng không kém nhau đâu nhé! (Bà cười sảng khoái)
- ... (cô mỉm cười)
- Nhập tiệc thôi mấy đứa!!! (Ông Vĩ nói)
- Dạ vâng ạ! (Cả 3 đồng thanh)
Cô ngồi vào bàn ăn, mọi người không có thái độ gì cả, họ vui vẻ cười nói suốt buổi ăn, mọi người ăn tối xong họ cùng tụ họp lại xem tivi rồi trò chuyện về phim ảnh, cô nhìn nó, nó vẫn là đứa nói nhiều nhất dường như mọi câu nói của nó đều khiến mọi người nở nụ cười, cô chợt nghĩ
- Hạnh phúc là khi có người mình yêu và gia đình đầy ấp tiếng cười như thế là đã đủ lắm rồi... (Cô thầm nghĩ rồi chợt nở nụ cười hạnh phúc)
- Oa... trể rồi, về thôi cô ơi!
- Ơ... 2 đứa ở lại đi, mai là chủ nhật mà? (Bà Thanh nói)
- Mai cô ấy còn hợp nữa ạ!
- À...không sao, mai cô họp buổi chiều. Hôm nay ở lại cho 2 bác vui! (Cô gật đầu mỉm cười)
- Vậy... thì Ok! (Nó cười tươi)
- Hay là mở máy chiếu lên bật phim ma coi 3D cho vui đi ạ! (Minh Tuệ đề nghị)
- Bà chị, ý của bà chị hay đó! Em tán thành 2 chân 2 tay luôn. Ý của Đại Ca vs Đại Tỷ thế nào ạ? (Tuệ Lâm hớn hở nói)
- E hèm... nếu 2 Tiểu Muội và Cô Nương thích thì Sư Huynh vs Sư Tỷ bằng lòng. (Ông Vĩ giọng trêu đùa)
- Dạ tụi con đồng ý, à không 3 muội đồng ý ạ! (Cả 3 đồng thanh lên tiếng rồi nhìn nhau mỉm cười vui vẻ)
Bà Thanh ngồi trên chiếc sofa tay trái cạnh Ông Vĩ, 3 người còn lại ngồi trên ghế 3 Khánh Băng ngồi bìa ngoài, ở giữa là Tuệ Lâm rồi tới Minh Tuệ, 5 người ngồi coi phim say mê nó đưa tay qa đan chặt vào tay cô, cả 2 nhìn nhau mỉm cười đôi lúc đến lúc gây cấn nó là chỗ dựa tinh thần cho cô nhưng...
- Nó bò ra kìa... áaaaaaa (Tuệ Lâm)
- Áaaaaaaaaa (Khánh Băng)
- CỨU EM (CÔ) VS (cả 2 đồng thanh rồi che kính lại giống hệt nhau)
Đang coi phim ma mà cứ như phim hài, 3 người họ nhìn Tuệ Lâm và Khánh Băng đắm đuối rồi phá lên cười, làm 2 người nhìn nhau má đỏ ửng vì bị chọc quê.
- Cười nữa là con giận Ca vs Tỷ đó! (Lấy tay che mặt)
- Thôi, thôi không cười nữa (Bà Thanh che miệng cười nói)
- Mà thôi, con vs cổ đi ngủ đây 1h sáng rồi đó ạ!
- Thôi cũng trể rồi cả nhà đi ngủ thôi nào! (Ông Vĩ nói mà vẫn cười)
- Ngủ ngon nhá 2 cô bé sợ ma (Bà Thanh chọc ghẹo)
Khánh Băng lấy tay che mặt cười vì bị quê
- Mẹ này... kỳ cục quá! (Nó che mặt)
- Không ngờ bé vẫn sợ ma như ngày nào, mà không ngờ hơn là người lớn cũng sợ ma, hí hí (Mình Tuệ bụm miệng cười)
- Bà chị khó ưa! Đi ngủ giùm đi bà già khó ưa!
Nói rồi ai về phòng nấy, Khánh Băng và Tuệ Lâm chung 1 phòng
Nó nhìn Cô nói
- Cô thấy vui không?
- Vui! (Cô gật đầu)
- Thấy chưa, em chỉ nói là ba mẹ dễ lắm... chỉ gặp cô cho biết thôi à!
- May thật! Mà.. ước gì cô cũng có không khí gia đình hạnh phúc như thế...
- Gia đình thôi là đủ à??? (Nó nhìn cô mếu máo)
- Dĩ nhiên là không! Cô tham lam lắm đấy!
- Thế cần thêm ai nữa nhỉ? ( mặt kêu hãnh)
- Thì cần có bạn bè nữa chứ ai (cô ghẹo nó)
- Ờ, mấy người... cần bạn bè chớ đâu có cần tui (giận)
- Ờ, đúng rồi. Tui ghét mấy người nên đâu có cần làm chi! (Cô chọc nó)
- Nhớ nha! Nhớ nói là ghét tui nhaaaaaa!!! Đồ Khó Ưa! (Quay mặt chỗ khác)
- Ủa làm gì dạ?
- Tui giận đó!
- Vậy ngồi đó giận mình ên đi nha! Tui đi ngủ đây!
- Ê... kì cục vậy hả? (Nó lôi cô dậy)
- Thì tui để cho giận mà, tui bận ngủ ùi... không rãnh năng nỉ mấy người đâu nhá!
- Cái đồ...
- Đồ gì hả? (Đưa mặt lại gần)
- Đồ...
- Hử? (Đưa lại gần hơn)
- ...
Môi cô chạm môi nó, nó mở tròn mắt nhìn cô rồi mỉm nhẹ 1 nụ cười e thẹn khuôn mặt đỏ bừng
- Ủa? Bộ biết mắc cỡ hả? (Cô cười chọc quê nó)
- Mấy người vô duyên nha! (Đỏ mặt)
- Ý... có người mắc cỡ đỏ mặt kìa...
- Ai cho hôn tui chứ
- Vậy mai mốt không hôn nữa
- Không! Hôn tui thì phải trả lại cho tui chớ! ( nhướng mắt)
- Thôi đừng lợi dụng nữa bé cưng, ngủ thôi nào... trể lắm rồi
Cô hôn lên trán rồi nằm xuống trên tay nó quay lưng về phía nó nhắm mắt mỉm nhẹ 1 nụ cười hạnh phúc, mặc cho nó đang ngơ ngác nhìn cô vs vẻ mặt hạnh phúc pha lẫn khó hiểu vì mọi ngày cô đâu có chủ động như thế, nó nhìn cô rồi nằm xuống ôm phía sau lưng cô, cô quay mặt về phía nó nhìn nó mỉm cười ôm lại
- Cảm Ơn em (Cô mỉm cười hạnh phúc)
- Về điều gì? (Nó nhìn cô trìu mến
- Tất cả!!! ( Cô ôm nó chặt hơn)
- Ngốc quá!!! Cô là của em, nên không cần nói câu cảm ơn... hiểu không?
Cả 2 im lặng ôm nhau, dường như 2 người ấy đang hạnh phúc kể cả trong giấc ngủ mà trên môi còn vương lại nụ cười mãn nguyện, nhìn họ lúc này thật bình yên và hạnh phúc biết bao.
- Ba mẹ đang ở nhà hả chị?
- Ừm, ba mẹ chờ em vs chị Băng nãy giờ đó!
- Trời đất!!! Chờ nãy giờ rồi á? (Khánh Băng ngạc nhiên)
- Ừm (Minh Tuệ gật đầu mỉm cười)
- Vậy thì vào nhanh đi!
- Không sao, chị đừng lo
- Thấy chưa! Chị Tuệ cũng nói thế mà... có 2 đứa em ở đây có gì mà phải sợ chứ, vả lại ba mẹ em dễ mà!(Tuệ Lâm nháy mắt)
- Cũng mong sẽ ổn! Phù...
- Thôi, vào thôi! (Minh Tuệ nói)
Cô chậm rãi từng bước, đôi bàn tay nắm chặt vào nhau, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng pha lẫn 1 chút sợ hãi. Bước gần tới cữa cô đứng sững lại...
- Cố lên, chỉ là gặp mặt phụ huynh học sinh thôi mà... sẽ không sao, sẽ ổn thôi mà... cố lên, mình làm được mà!
- Yên tâm... có em ở đây rồi, sẽ ổn thôi mà! "Chỉ là huynh học sinh thôi" sẽ không có gì đâu, cố lên cô gái!
Cô nhìn nó hít 1 hơi thật sâu rồi thở ra nhìn nó mỉm cười gật đầu ý như "Cô sẽ làm được, vì em"
Cô và nó bước về phía cánh cửa phòng khách cô nhìn thấy 1 người đàn ông cao lớn vs bộ đồ vest tôn lên vẻ oai nghiêm và thành đạt, cô nhìn khuôn mặt ông trạc ngoài 50 tuổi cái mũi cao cao, đôi mày tướng đôi mắt sâu thẳm vs cặp kính làm khuôn mặt ông hiền hậu hơn, ông nhìn cơ nở 1 nụ cười nhẹ nói
- Chào cháu! (Ông Vĩ)
- Chào Bác...
- Mời cô ngồi tự nhiên, bạn của Lala cũng là người nhà nên cô đừng ngại!
- Lala... là ai ạ? (Khánh Băng nhìn ông Vĩ)
- Thì là...
- Ba... (Tuệ Lâm cắt ngang)
- Lala là Lâm đó chị (Minh Tuệ mỉm cười)
- Ối... cái bà chị vô duyên... ai mượn nói thế hả (nó đỏ mặt)
- Có gì đâu Lala (Cô nhìn nó cười gian)
- Khiếp... ba ơi con ghét ba... hic hic (nó mếu máo)
- Thôi mà... ba quên thôi mà!!!
- Ai chọc con gái vàng ngọc của tui vậy hả? (Mẹ Tuệ Lâm)
Tiếng nói từ đằng sau Khánh Băng vọng tới, giọng nói trầm ấm lại có phần quyền lực làm cô tò mò quay sang nhìn. Trước mắt cô là 1 người phụ nữ có 1 đôi mắt sáng ngời, đôi hàng mi cong vút, có đôi chân mày ngang, mũi cao, cùng vs đôi môi trái tim, nụ cười tỏa nắng khiến những người đối diện ngây ngất, dáng người cao cao, bà mặc bộ đồ vest màu trắng sang trọng lại thêm phần chuẩn trạc đầy uy quyền của bà tổng giám đốc. Người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như thế thì ai có được chắc chắn là đã tu 3 kiếp.
- Chào cháu!
- Vâng... chào bác ạ! (Cô bối rối cuối đầu)
- Đâu cần bối rối thế đâu cô bé (mẹ Tuệ Lâm)
- Cô ấy thấy mẹ trẻ đẹp đến thế nên khó tin là mẹ của con, bởi bối rối đấy!
- Haha, con bé này vẫn lá đứa nịnh mẹ nhất đây mà! (Bà véo má nó)
- Em ấy nói đúng đấy ạ... (Cô mỉm cười)
- Bác giới thiệu nhé! Bác là Đinh Hà Thanh, đã 45 tuổi rồi cô bé ạ! (Bà Thanh mỉm cười)
- Wow, vậy là bác bằng tuổi mẹ cháu đấy ạ, vậy mà cháu cứ tưởng bác khoảng 38 thôi! (Cô ngạc nhiên nói)
- Haha, cháu chắc hợp gu vs con bé Lala nhà bác đấy, 2 đứa nịnh cũng không kém nhau đâu nhé! (Bà cười sảng khoái)
- ... (cô mỉm cười)
- Nhập tiệc thôi mấy đứa!!! (Ông Vĩ nói)
- Dạ vâng ạ! (Cả 3 đồng thanh)
Cô ngồi vào bàn ăn, mọi người không có thái độ gì cả, họ vui vẻ cười nói suốt buổi ăn, mọi người ăn tối xong họ cùng tụ họp lại xem tivi rồi trò chuyện về phim ảnh, cô nhìn nó, nó vẫn là đứa nói nhiều nhất dường như mọi câu nói của nó đều khiến mọi người nở nụ cười, cô chợt nghĩ
- Hạnh phúc là khi có người mình yêu và gia đình đầy ấp tiếng cười như thế là đã đủ lắm rồi... (Cô thầm nghĩ rồi chợt nở nụ cười hạnh phúc)
- Oa... trể rồi, về thôi cô ơi!
- Ơ... 2 đứa ở lại đi, mai là chủ nhật mà? (Bà Thanh nói)
- Mai cô ấy còn hợp nữa ạ!
- À...không sao, mai cô họp buổi chiều. Hôm nay ở lại cho 2 bác vui! (Cô gật đầu mỉm cười)
- Vậy... thì Ok! (Nó cười tươi)
- Hay là mở máy chiếu lên bật phim ma coi 3D cho vui đi ạ! (Minh Tuệ đề nghị)
- Bà chị, ý của bà chị hay đó! Em tán thành 2 chân 2 tay luôn. Ý của Đại Ca vs Đại Tỷ thế nào ạ? (Tuệ Lâm hớn hở nói)
- E hèm... nếu 2 Tiểu Muội và Cô Nương thích thì Sư Huynh vs Sư Tỷ bằng lòng. (Ông Vĩ giọng trêu đùa)
- Dạ tụi con đồng ý, à không 3 muội đồng ý ạ! (Cả 3 đồng thanh lên tiếng rồi nhìn nhau mỉm cười vui vẻ)
Bà Thanh ngồi trên chiếc sofa tay trái cạnh Ông Vĩ, 3 người còn lại ngồi trên ghế 3 Khánh Băng ngồi bìa ngoài, ở giữa là Tuệ Lâm rồi tới Minh Tuệ, 5 người ngồi coi phim say mê nó đưa tay qa đan chặt vào tay cô, cả 2 nhìn nhau mỉm cười đôi lúc đến lúc gây cấn nó là chỗ dựa tinh thần cho cô nhưng...
- Nó bò ra kìa... áaaaaaa (Tuệ Lâm)
- Áaaaaaaaaa (Khánh Băng)
- CỨU EM (CÔ) VS (cả 2 đồng thanh rồi che kính lại giống hệt nhau)
Đang coi phim ma mà cứ như phim hài, 3 người họ nhìn Tuệ Lâm và Khánh Băng đắm đuối rồi phá lên cười, làm 2 người nhìn nhau má đỏ ửng vì bị chọc quê.
- Cười nữa là con giận Ca vs Tỷ đó! (Lấy tay che mặt)
- Thôi, thôi không cười nữa (Bà Thanh che miệng cười nói)
- Mà thôi, con vs cổ đi ngủ đây 1h sáng rồi đó ạ!
- Thôi cũng trể rồi cả nhà đi ngủ thôi nào! (Ông Vĩ nói mà vẫn cười)
- Ngủ ngon nhá 2 cô bé sợ ma (Bà Thanh chọc ghẹo)
Khánh Băng lấy tay che mặt cười vì bị quê
- Mẹ này... kỳ cục quá! (Nó che mặt)
- Không ngờ bé vẫn sợ ma như ngày nào, mà không ngờ hơn là người lớn cũng sợ ma, hí hí (Mình Tuệ bụm miệng cười)
- Bà chị khó ưa! Đi ngủ giùm đi bà già khó ưa!
Nói rồi ai về phòng nấy, Khánh Băng và Tuệ Lâm chung 1 phòng
Nó nhìn Cô nói
- Cô thấy vui không?
- Vui! (Cô gật đầu)
- Thấy chưa, em chỉ nói là ba mẹ dễ lắm... chỉ gặp cô cho biết thôi à!
- May thật! Mà.. ước gì cô cũng có không khí gia đình hạnh phúc như thế...
- Gia đình thôi là đủ à??? (Nó nhìn cô mếu máo)
- Dĩ nhiên là không! Cô tham lam lắm đấy!
- Thế cần thêm ai nữa nhỉ? ( mặt kêu hãnh)
- Thì cần có bạn bè nữa chứ ai (cô ghẹo nó)
- Ờ, mấy người... cần bạn bè chớ đâu có cần tui (giận)
- Ờ, đúng rồi. Tui ghét mấy người nên đâu có cần làm chi! (Cô chọc nó)
- Nhớ nha! Nhớ nói là ghét tui nhaaaaaa!!! Đồ Khó Ưa! (Quay mặt chỗ khác)
- Ủa làm gì dạ?
- Tui giận đó!
- Vậy ngồi đó giận mình ên đi nha! Tui đi ngủ đây!
- Ê... kì cục vậy hả? (Nó lôi cô dậy)
- Thì tui để cho giận mà, tui bận ngủ ùi... không rãnh năng nỉ mấy người đâu nhá!
- Cái đồ...
- Đồ gì hả? (Đưa mặt lại gần)
- Đồ...
- Hử? (Đưa lại gần hơn)
- ...
Môi cô chạm môi nó, nó mở tròn mắt nhìn cô rồi mỉm nhẹ 1 nụ cười e thẹn khuôn mặt đỏ bừng
- Ủa? Bộ biết mắc cỡ hả? (Cô cười chọc quê nó)
- Mấy người vô duyên nha! (Đỏ mặt)
- Ý... có người mắc cỡ đỏ mặt kìa...
- Ai cho hôn tui chứ
- Vậy mai mốt không hôn nữa
- Không! Hôn tui thì phải trả lại cho tui chớ! ( nhướng mắt)
- Thôi đừng lợi dụng nữa bé cưng, ngủ thôi nào... trể lắm rồi
Cô hôn lên trán rồi nằm xuống trên tay nó quay lưng về phía nó nhắm mắt mỉm nhẹ 1 nụ cười hạnh phúc, mặc cho nó đang ngơ ngác nhìn cô vs vẻ mặt hạnh phúc pha lẫn khó hiểu vì mọi ngày cô đâu có chủ động như thế, nó nhìn cô rồi nằm xuống ôm phía sau lưng cô, cô quay mặt về phía nó nhìn nó mỉm cười ôm lại
- Cảm Ơn em (Cô mỉm cười hạnh phúc)
- Về điều gì? (Nó nhìn cô trìu mến
- Tất cả!!! ( Cô ôm nó chặt hơn)
- Ngốc quá!!! Cô là của em, nên không cần nói câu cảm ơn... hiểu không?
Cả 2 im lặng ôm nhau, dường như 2 người ấy đang hạnh phúc kể cả trong giấc ngủ mà trên môi còn vương lại nụ cười mãn nguyện, nhìn họ lúc này thật bình yên và hạnh phúc biết bao.
Tác giả :
AmandaTran97