Em Yêu Anh, Thần Chết!
Chương 111
Cô chết à? Sự thật trước mắt là dối trá phải không? Mới hôm qua còn ân ái nay chỉ là cái xác lạnh lẽo. Cô tự tử à? Vì cái gì? Vì căm phẫn ngài? Ghét ở bên ngài sao?
Tại sao chứ? Tại sao chúng ta không thể như thuở trước. Tại sao chứ?
Em có biết đã ngàn năm... ngàn năm rồi, tôi xa cách em, tôi đau khổ, bế tắc. Đối với chức vị Thần Chết này chẳng là ý nghĩa gì, cả cuộc sống này thật vô vị, nhàm chán. Khuya khuya, tôi tự men cho mình cơn say nồng, rồi mơ màng hồi tưởng bóng hình bé nhỏ. Lúc đó em bao nhiêu tuổi, hình hài em ra sao tôi vẫn không thể quên.
Bây giờ em định đi tiếp nữa sao, biến mất, vẫn muốn để mình tôi sống như thế sao. Em thật ác độc! Tôi sẽ không tha thứ cho em! Em nghĩ có thể tự tử là ổn thỏa? Em lầm to.
Ngài ôm cô vào lòng, một giọt nước lấp lánh không tự chủ rơi xuống. Đó là nước mắt. Và chắc hẳn chúng ta biết nó là của ai.
Ngài bế cô lên để tựa vào lòng mình rồi rời đi.
Ngang qua đám người hầu, thì một tên nam nhân tiến lên ngăn cản. Nhìn cách ăn ăn mặc và khí thế toát ra, đoán chắc rằng người này giữ chức vị khá cao "Thần Chết, lâu đài Ghost đang bị mất kiểm soát."
Ngài lạnh lùng đi về phòng, tay vẫn ôm chặt Ngọc vào trong lòng:"Vì?"
"Lũ linh hồn không hiểu sao có thể thoát ra khỏi ngục mà chạy loạn"
Hắc Vỹ đặt cô lên giường, khai triển ma pháp tạo ra lớp màn bao bọc lấy cô. Sau đó hắn quay ra căn dặn:"Cho người canh giữ cô ấy, không có lệnh ta cấm ai bước vào". Ngài hướng đến cửa, chàng trai kia theo sau, lúc chuẩn bị biến mất ngài lại dừng chân một lúc, để thêm câu cuối "Kẻo phá giấc ngủ của phu nhân!"
Và ngài biến mất, để lại sự hoang mang cho mọi người. Nói cũng phải thôi, họ biết trước sau gì cô nàng Thu Hà kia cũng bị một cước đá sang bên, ánh mắt của ngài rõ ràng luôn hướng về phu nhân Ngọc mà, sao ví thể dành cho ả. Nhưng mà nghĩ gì thì nghĩ không ai dám tò mò nhiều về chuyện tình của ba người, chỉ sợ sẽ mất đi linh khí, tiêu tan thành hư khói.
Ở góc tối, một người người không khỏi bật cười, đôi môi tràn ngập màu đỏ của máu.
Ngủ?? Còn hy vọng điều gì chứ?? Phu Nhân? Không hề, chỉ có Thu Hà đây mới xứng đáng làm phu nhân chủ nơi này.
~~~~~~~~~
Khuya.
Hắc Vỹ trở về tòa lâu đài, khuôn mặt ngài biểu lộ sự mệt mỏi.
Hôm nay mọi chuyện thật rối rắm. Nó vượt qua mọi sự kiểm soát của ngài, chuyện này trước đây chưa từng có. Các linh hồn náo loạn. Ngài không tin là bọn hạ cấp đó dám làm, chắc chắn đằng sau đó có ai chủ mưu. Nhưng xét trên phương diện nếu là người có ma pháp vô biên khó vào được. Cũng may ngài đã trấn chỉnh lại trong thời gian ngắn, không thì hậu quả sẽ khôn lường.
Ngài đi thẳng về phòng mình, đến bên cạnh giường, ngồi đó nhìn người con gái trước mặt. Ngài đưa tay vút ve mái tóc mượt mà, sau đó trượt lên làn da mịn màng. Nhưng... không phải sự mềm mại như nó vốn sẵn có thay vào đó là cái lạnh, da thịt bắt đầu khô cứng.
Ngài đau lòng quá! Cô chết đi thì có thể ở bên ngài Ngài đương nhiên sẽ tìm ra dễ dàng mà trói giữ, nhưng đó là việc nếu linh hồn cô không miễn với ma pháp của ngài và điều tất yếu sức mạnh mẹ cô trao cho quá lớn. Thật khó có thể giữ cho linh hồn đó còn nguyên vẹn.
Ngài khai triển ma pháp, lảm bẩm câu thần chú, đôi tay ngài đặt ở trán Ngọc, phất xuống cơ thể cô tạo ra luồn sáng đỏ kì ảo. Bây giờ ngoài cách tìm ra linh hồn và giữ thân thể cô không bị thối rửa thì ngài không có cách nào khác.
"Có khi nào vì muốn rời đi mà em lại làm loại chuyện này?"
Đó là câu hỏi mà trong thân tâm rất muốn hỏi cô, nhưng cũng rất sợ cô tỉnh dậy sẽ đáp "Ừ".
Ngài thở dài, ngã lưng nằm sang bên cạnh, ôm cô vào lòng và thiếp đi trong đôi mắt có vài giọt lệ sầu.
~~~
Ánh sáng lại biến mất
Bóng tối lại bao trùm
Mình ta trong cô quạnh
Biết khi nào mới dứt.
Tại sao chứ? Tại sao chúng ta không thể như thuở trước. Tại sao chứ?
Em có biết đã ngàn năm... ngàn năm rồi, tôi xa cách em, tôi đau khổ, bế tắc. Đối với chức vị Thần Chết này chẳng là ý nghĩa gì, cả cuộc sống này thật vô vị, nhàm chán. Khuya khuya, tôi tự men cho mình cơn say nồng, rồi mơ màng hồi tưởng bóng hình bé nhỏ. Lúc đó em bao nhiêu tuổi, hình hài em ra sao tôi vẫn không thể quên.
Bây giờ em định đi tiếp nữa sao, biến mất, vẫn muốn để mình tôi sống như thế sao. Em thật ác độc! Tôi sẽ không tha thứ cho em! Em nghĩ có thể tự tử là ổn thỏa? Em lầm to.
Ngài ôm cô vào lòng, một giọt nước lấp lánh không tự chủ rơi xuống. Đó là nước mắt. Và chắc hẳn chúng ta biết nó là của ai.
Ngài bế cô lên để tựa vào lòng mình rồi rời đi.
Ngang qua đám người hầu, thì một tên nam nhân tiến lên ngăn cản. Nhìn cách ăn ăn mặc và khí thế toát ra, đoán chắc rằng người này giữ chức vị khá cao "Thần Chết, lâu đài Ghost đang bị mất kiểm soát."
Ngài lạnh lùng đi về phòng, tay vẫn ôm chặt Ngọc vào trong lòng:"Vì?"
"Lũ linh hồn không hiểu sao có thể thoát ra khỏi ngục mà chạy loạn"
Hắc Vỹ đặt cô lên giường, khai triển ma pháp tạo ra lớp màn bao bọc lấy cô. Sau đó hắn quay ra căn dặn:"Cho người canh giữ cô ấy, không có lệnh ta cấm ai bước vào". Ngài hướng đến cửa, chàng trai kia theo sau, lúc chuẩn bị biến mất ngài lại dừng chân một lúc, để thêm câu cuối "Kẻo phá giấc ngủ của phu nhân!"
Và ngài biến mất, để lại sự hoang mang cho mọi người. Nói cũng phải thôi, họ biết trước sau gì cô nàng Thu Hà kia cũng bị một cước đá sang bên, ánh mắt của ngài rõ ràng luôn hướng về phu nhân Ngọc mà, sao ví thể dành cho ả. Nhưng mà nghĩ gì thì nghĩ không ai dám tò mò nhiều về chuyện tình của ba người, chỉ sợ sẽ mất đi linh khí, tiêu tan thành hư khói.
Ở góc tối, một người người không khỏi bật cười, đôi môi tràn ngập màu đỏ của máu.
Ngủ?? Còn hy vọng điều gì chứ?? Phu Nhân? Không hề, chỉ có Thu Hà đây mới xứng đáng làm phu nhân chủ nơi này.
~~~~~~~~~
Khuya.
Hắc Vỹ trở về tòa lâu đài, khuôn mặt ngài biểu lộ sự mệt mỏi.
Hôm nay mọi chuyện thật rối rắm. Nó vượt qua mọi sự kiểm soát của ngài, chuyện này trước đây chưa từng có. Các linh hồn náo loạn. Ngài không tin là bọn hạ cấp đó dám làm, chắc chắn đằng sau đó có ai chủ mưu. Nhưng xét trên phương diện nếu là người có ma pháp vô biên khó vào được. Cũng may ngài đã trấn chỉnh lại trong thời gian ngắn, không thì hậu quả sẽ khôn lường.
Ngài đi thẳng về phòng mình, đến bên cạnh giường, ngồi đó nhìn người con gái trước mặt. Ngài đưa tay vút ve mái tóc mượt mà, sau đó trượt lên làn da mịn màng. Nhưng... không phải sự mềm mại như nó vốn sẵn có thay vào đó là cái lạnh, da thịt bắt đầu khô cứng.
Ngài đau lòng quá! Cô chết đi thì có thể ở bên ngài Ngài đương nhiên sẽ tìm ra dễ dàng mà trói giữ, nhưng đó là việc nếu linh hồn cô không miễn với ma pháp của ngài và điều tất yếu sức mạnh mẹ cô trao cho quá lớn. Thật khó có thể giữ cho linh hồn đó còn nguyên vẹn.
Ngài khai triển ma pháp, lảm bẩm câu thần chú, đôi tay ngài đặt ở trán Ngọc, phất xuống cơ thể cô tạo ra luồn sáng đỏ kì ảo. Bây giờ ngoài cách tìm ra linh hồn và giữ thân thể cô không bị thối rửa thì ngài không có cách nào khác.
"Có khi nào vì muốn rời đi mà em lại làm loại chuyện này?"
Đó là câu hỏi mà trong thân tâm rất muốn hỏi cô, nhưng cũng rất sợ cô tỉnh dậy sẽ đáp "Ừ".
Ngài thở dài, ngã lưng nằm sang bên cạnh, ôm cô vào lòng và thiếp đi trong đôi mắt có vài giọt lệ sầu.
~~~
Ánh sáng lại biến mất
Bóng tối lại bao trùm
Mình ta trong cô quạnh
Biết khi nào mới dứt.
Tác giả :
Kem