Em & Đầu Heo
Chương 17
Lúc này nàng đang ngồi ngẩn ngơ trong khoang thương gia. Cầm trong tay tấm thẻ trị giá mười lăm vạn tệ, với phương châm ‘Có tiền mà không tiêu là hoang phí’, nàng đã hào phóng mua ngay cho mình một tấm vé máy bay hạng sang.
Chợt bên cạnh nàng có ai đó thốt lên kinh ngạc bằng tiếng Tây Ban Nha: “Ôi Chúa tôi!” Nàng ngẩng lên nhìn, choáng váng – là Carlos! Nàng đứng dậy nhường lối cho hắn vào ngồi. Carlos còn chấn động hơn gấp nhiều lần so với nàng, trong lúc nhất thời hắn không biết nên nói gì.
Bởi trái tim nàng giờ đây đang chứa đầy hình bóng người khác, chuyện năm xưa đã không còn mảy may vương vấn, vì thế lần này gặp lại, nàng thoải mái bắt chuyện với hắn như với một người bạn cũ thân thiết. Thì ra hắn quay lại Trung Quốc theo sự điều động của chính phủ Tây Ban Nha. Nói chuyện được một lúc, thấy nàng không mấy hào hứng nên hắn cũng ngồi im nghỉ ngơi.
Nàng nhắm mắt dưỡng thần. Suy nghĩ trôi ngược dòng thời gian trở về quá khứ, bắt đầu từ buổi tối tiễn Long Chiếu Vũ rời đi. Khi ấy anh ta hất tóc, cố làm ra vẻ ung dung: “Bọn anh đã giảng hòa, cậu ấy nói suốt đời này sẽ không buông tay em.”
Nàng nghe xong nhíu mày, không nói một lời.
“Anh không muốn lại tiếp tục lừa mình dối người. Phương Hữu Lân, từ trước đến nay Lý Minh luôn luôn là ly rượu đầy trong lòng em, cho dù cậu ấy là rượu ngọt hay rượu đắng thì trái tim em đã không còn chỗ trống cho bất kỳ thứ rượu nào khác nữa rồi.”
Cuối cùng nàng bước lên, chủ động nói: “Chúng ta chính thức nói lời tạm biệt nhé.”
Anh ta hỏi: “Vẫn là bạn bè chứ?”
“Là bạn tốt!” Nàng quả quyết.
Hai tuần sau đó trôi qua trong yên bình. Lý Minh hồi phục sức khỏe rất mau, tâm trạng cũng lạc quan phấn chấn thấy rõ. Bác sĩ đã cho phép anh xuống giường hoạt động, đồng thời gia tăng cường độ luyện tập hồi phục chức năng.
Một hôm, sau khi làm xong bài tập vận động, Lý Minh ngồi trên xe lăn, Phương Hữu Lân đẩy anh ra ngoài tản bộ. Đi đến dưới bóng cây, hai người dừng lại nghỉ ngơi. Trong lúc nàng khom người cố định xe lăn, Lý Minh đưa tay mân mê xâu chìa khóa gắn lủng lẳng trên sợi dây chuyền nàng đang đeo, rồi bất chợt hỏi: “Dây deo tay của anh đang ở chỗ em phải không?”
Phương Hữu Lân cắn cắn môi, sắc mặt phức tạp: “Anh chưa từng mất trí nhớ, đúng không?”
Lý Minh dường như thấy lại cái cảnh nàng hỏi anh có phải anh thích nàng hay không, anh mim mỉm cười: “Anh mất trí nhớ hồi nào?”
“Vậy hẳn là anh nhớ chúng ta đang trong tình trạng chia tay chứ?”
Anh thản nhiên gật đầu.
“Nếu thế anh nói với ba mẹ anh muốn cưới em là vì khi ấy đầu óc lú lẫn phải không?” Giọng nàng trở nên gay gắt.
“Anh tin rằng lúc nói câu đó anh vô cùng tỉnh táo và anh sẽ kiên trì theo đuổi mục tiêu này từ giờ cho đến chết.” Anh nói rất nghiêm trang.
Nàng giận điếng người. Anh lấy quyền gì mà ép uổng nàng, tùy tiện bắt nàng làm theo ý anh cơ chứ? Lúc tự tin thì anh yêu chiều dỗ dành nàng, đến khi nản lòng thì phũ phàng đẩy nàng ra xa. Bây giờ anh lại còn dám nói với nàng hai chữ ‘kiên trì’ nữa sao!
Nàng cắn chặt răng, im phăng phắt chẳng nói tiếng nào. Anh rất hiểu nàng, nàng là người bao nhiêu hỉ nộ ái ố đều phơi bày hết lên mặt, ngày đó dù nàng không nói ra nhưng anh vẫn biết nàng hẹn gặp Long Chiếu Vũ. Anh chậm rãi cất lời: “Phương Hữu Lân, anh luôn luôn yêu em, người ta nói người mình nghĩ đến trong thời khắc cận kề cái chết chính là người quan trọng nhất. Khoảnh khắc đó, trong lòng anh chỉ nghĩ đến em, anh nghĩ anh có lỗi với em biết bao nhiêu.”
Nàng vành mắt đỏ hoe, nhưng vẫn khinh khỉnh nói: “Anh tỉnh lại đi, em không hề cảm động một chút nào đâu đấy.”
“Là lỗi tại anh, anh là kẻ hèn nhát. Em muốn chúng ta bắt đầu lại như thế nào, em nói đi.”
Anh nói cứ như thể hai người đang đàm phán chuyện làm ăn buôn bán. Nàng biết, trong mọi hoàn cảnh anh luôn chiếm thế thượng phong với sự trầm tĩnh cố hữu. Nàng tức giận xoay lưng bỏ đi, nhưng mới đi được hơn chục mét thì đã cúi đầu quay gót trở về, đẩy anh về phòng bệnh. Dìu anh nằm xuống giường xong, nàng rời đi ngay tức khắc, lần này anh không giữ nàng lại. Trở lại phòng của mình, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chưa được bao lâu mẹ anh đã qua tìm nàng, lo lắng hỏi: “Sao Tiểu Minh đột ngột đòi xuất viện vậy con? Bác sĩ bảo không sao, nhưng bác lo đường xá xóc nảy không tốt cho nó.”
Nàng chạy đến chất vấn anh: “Tại sao anh lại muốn xuất viện?”
Anh thoải mái nói ra lý do: “Không phải em muốn đi hay sao, anh sẽ đi cùng em.” Cho đến giờ phút này, hầu như mọi nghĩ suy mọi tâm tư của nàng đều bị anh dễ dàng nhìn thấu.
“Bây giờ em chẳng dính líu gì đến anh hết!”
Sau khi quẳng lại câu nói đó, nàng không về nhà mà một mình lên máy bay đi du lịch một tuần liền. Sau nhờ Lý Minh đến tận nhà tìm nàng, mẹ nàng mới biết được và gọi hỏi nàng đang ở đâu.
Nàng không kiềm lòng được, hỏi mẹ: “Anh ấy thế nào hả mẹ?”
“Gầy lắm, đẩy xe lăn đến nhà mình đấy, nói là muốn gặp con, muốn kết hôn với con. Đại tiểu thư, con chơi đã chưa, đã rồi thì về nhà tự mình giải quyết rắc rối đi.” Giọng mẹ nàng nghe rất không vui.
Vì vậy nàng mau chóng quay về, không ngờ tình cờ gặp lại Carlos. Trước khi xuống máy bay, hai người còn trao đổi phương thức liên lạc.
Ngày hôm sau nàng ngủ đến giữa trưa, thức dậy uống ly nước chanh rồi nóng lòng chạy qua đứng trước cửa nhà Lý Minh, đang tần ngần không dám ấn chuông thì cửa mở. Mẹ Lý Minh tiễn một cô gái trông rất dễ nhìn ra ngoài, cô ấy nói: “Bác dặn anh ấy tuyệt đối không được nóng vội, nếu không sẽ phản tác dụng đấy ạ.”
Nàng tránh không kịp, bị mẹ Lý Minh nhìn thấy. Bà đưa nàng vào nhà ngồi, bảo người làm đi gọi Lý Minh rồi bình thản nói: “Vừa rồi là bác sĩ phục hồi chức năng của con trai bác, mỗi ngày đến đây ba mươi phút.”
Anh được người giúp việc đẩy ra trên xe lăn, sau đó mọi người trong phòng đều tản đi, để lại hai người lẳng lặng nhìn nhau. Anh toan đứng lên, muốn đến ngồi ở sofa. Nàng tự động chạy đến đỡ anh tựa vào ghế. Vừa luyện tập xong, trông anh vẫn chưa hết mệt nhọc. Nàng lấy ly nước trước mặt mình đưa cho anh, anh ghé miệng vào ly nước trên tay nàng, uống liền hai hớp.
Nàng nhìn chân anh hỏi: “Tiến triển nhanh lắm à?”
Anh gật gật đầu.
“Có bác sĩ phục hồi chức năng xinh đẹp ở bên cạnh chắc thích lắm chứ gì?” Lời vừa nói ra, nàng lập tức hối hận, hỏi vậy chẳng khác nào tự thừa nhận mình đang ghen.
Quả nhiên anh chỉ cười hiền, không để tâm tới giọng điệu chua loét của nàng: “Cô ấy là do bác Long giới thiệu, rất chuyên nghiệp.”
Nàng ‘hừ’ một tiếng, nói: “Chẳng phải anh đã nói không cho phụ nữ chạm vào người hay sao? Thế nào, nếu là người đẹp thì lại là chuyện khác phải không?” Nàng tra gạn, bất chấp vẻ ghen tuông lộ liễu.
Anh thấy hơi quái lạ, nhưng vẫn từ tốn giải thích: “Cô ấy chỉ ngồi một chỗ chỉ anh cách vận động thôi, không động chạm thân thể gì hết.”
“Anh đi mà lừa con nít ba tuổi!” Nàng đứng phắt dậy.
“Nếu không ngày mai em qua nhà giúp anh đi.”
Nàng không nghe nổi một lời nào nữa cả, lập tức bỏ chạy mất hút, trước đó còn ném lại một câu: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Bắt đầu từ sau hôm ấy, ngày ngày nàng đều nhận được một bó hoa tươi kèm theo tấm thiệp với dòng chữ ‘Anh yêu em’.
Nàng không bước chân sang nhà Lý Minh, thế nhưng mỗi buổi sáng lại đứng bên cửa săm soi chiếc QQ của cô bác sĩ xinh đẹp đậu trước nhà anh.
Không lâu sau, Long Chiếu Vũ hẹn nàng cùng đi thăm cặp song sinh long phượng của Nhậm Tùy Ý. Một ngày trước khi đi, Lý Minh chống gậy sang nhà nàng, nhờ nàng đưa quà giúp anh. Nàng nhận lấy, lầm lầm lì lì không hé môi nói một lời, tỏ thái độ muốn đuổi khách. Anh hỏi: “Tụi mình không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau được sao? Em muốn anh theo đuổi em thế nào, em nói đi, chỉ cần em nói anh sẽ làm ngay.”
“Nghĩ xong sẽ nói cho anh biết.” Nàng lẩn tránh ánh mắt cháy bỏng của anh, để mặc anh hôn phớt lên má nàng.
Hôm sau nàng vui vẻ hồ hởi đi cùng rất nhiều người khác đến thăm mẹ con Nhậm Tùy Ý, mang theo món quà là một cặp ngọc bội. Không ngờ đến nơi nàng lại gặp Carlos, vốn dĩ Nhậm Tùy Ý làm phiên dịch nên cũng quen biết với hắn.
Ở chơi được một lúc, nàng mời Long Chiếu Vũ và Carlos đến nhà nàng uống trà tán gẫu. Giữa tiết trời nóng bức, ngồi dưới giàn nho xanh mướt thưởng thức hương vị phô mai Tây Ban Nha và rượu nho trong lành mát lạnh, lại có thêm hai người đàn ông đẹp trai xuất sắc cùng bầu bạn, nàng còn mong ước gì hơn?
Giữa lúc mọi người đang sôi nổi bàn tán xem trong ba cô nàng Julia Robert, Liv Tyler và Catherine Zeta-Zones, cô nào có khuôn miệng rộng quyến rũ nhất và bộ phim có cảnh ‘nóng bỏng’ nhất của họ là phim gì, thì Phương Hữu Lân trông thấy chiếc QQ mà nàng ngày ngày theo dõi từ đằng xa chạy đến dừng lại trước cửa nhà nàng. Người đẹp xuống xe trước, sau đó đi vòng sang bên kia mở cửa đỡ Lý Minh bước ra. Long Chiếu Vũ và Carlos thấy mắt nàng nhìn chằm chặp phía trước thiếu điều muốn phóng lửa thiêu đốt người ta, không hẹn mà gặp đều tự giác im bặt. Đợi người đẹp lái xe đi rồi, Lý Minh mới bước chầm chậm về phía bọn họ. Phương Hữu Lân lại rót thêm cho mình một ít rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Long Chiếu Vũ đứng dậy đỡ Lý Minh, kéo ghế cho anh ngồi, Carlos cũng lịch sự đứng lên chào, duy chỉ Phương Hữu Lân là ngồi tại chỗ lạnh lùng nói: “Em không mời anh.”
Tất cả mọi người đều ngượng ngập, không ai ngồi xuống, Lý Minh cũng đứng yên tại chỗ. Vốn đã gầy đi rất nhiều, giờ lại mặc bộ quần áo giản dị, trông anh lúc này hệt như một cái cây khẳng khiu, bất cứ khi nào cũng có thể đỗ ngã. Anh nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ đến để hỏi bao giờ em đồng ý nói chuyện với anh.”
“Nói chuyện gì?”
“Chuyện chúng ta bắt đầu lại như thế nào, chuyện em muốn hôn lễ tổ chức ra sao.” Anh nói một cách nghiêm túc.
Không biết bởi vì rượu nho hay vì điều gì khác mà gương mặt nàng hồng rực lên như sắp sửa bốc cháy.
Long Chiếu Vũ và Carlos vội vàng muốn cáo từ. Nàng khoát tay, vô tình chạm phải cái ly làm rượu đỏ tươi chảy tràn ra bàn. Nàng đập bàn, gắt gỏng: “Đang uống rượu nói chuyện với bạn bè tự dưng anh lại đến phá đám, hiện tại em không có tâm trạng nói chuyện với anh.”
“Được.” Anh gật gù nói: “Anh sẽ ở đây đợi tới khi nào em muốn nói chuyện.”
“Đây là nhà của em.” Nàng tiếp tục gây hấn.
Anh tức thì lui ra đứng ngoài cửa nhà nàng. Thấy tình hình căng thẳng, Carlos chào hai tiếng ‘bye bye’ rõ to rồi bỏ chạy lấy người. Long Chiếu Vũ ở lại khuyên nàng: “Trời đang nắng chang chang như vậy, cơ thể cậu ấy lại yếu thế kia, em định bỏ mặc cậu ấy thật sao?”
“Xem anh ấy kiên trì được tới bao giờ.” Nàng giận dữ ném vỡ cái ly trên tay.
“Thôi để anh đi gọi cậu ấy vào nhà.”
“Anh đưa anh ấy về nhà luôn đi!”
“Em ngang ngược quá rồi đấy, nha đầu.” Nói xong, Long Chiếu Vũ đi ra ngoài.
Nàng dán mắt trừng trừng vào Lý Minh, Long Chiếu Vũ đến bên thuyết phục thế nào anh cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, đứng im lìm không nhúc nhích như có rễ mọc dưới bàn chân. Nói một lúc vẫn không lung lay được anh, Long Chiếu Vũ hết cách đành trở vào nhà, nhưng ngay giây sau đó Phương Hữu Lân lại lao ra ngoài, anh ta quay người lại, thấy Lý Minh lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.
Hai người khiêng Lý Minh vào nhà Phương Hữu Lân, đặt anh nằm trên sofa. Thật ra anh chỉ bị cảm nắng vì thân thể suy yếu, nằm nghỉ một chút là đã tỉnh lại. Long Chiếu Vũ quạt cho anh, Phương Hữu Lân thì xoa dầu lên huyệt thái dương, rót nước đưa đến tận miệng. Thế nhưng người ta chẳng những không cảm kích mà còn mím chặt môi, mặc cho nước chảy hết ra ngoài.
Long Chiếu Vũ thấy không có gì đáng lo ngại nên chỉ lặng lẽ ngồi một bên. Phương Hữu Lân trái lại vô cùng sốt ruột âu lo: “Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
Mặt anh trắng bạch như tờ giấy, anh yếu ớt nói: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Nàng cuống quýt: “Anh uống nước trước đã.”
“Em nói trước đi.” Anh kiên trì đến cùng.
“Thôi được rồi.” Phương Hữu Lân đầu hàng, đành thôi, nàng vĩnh viễn không bao giờ thắng nổi anh. “Anh uống nước trước đi, ngoan, rồi chúng ta từ từ nói tiếp.”
“Nói chuyện gì?” Anh nhất quyết không buông tha cho nàng.
Nàng cắn răng nói: “Chuyện chúng ta bắt đầu lại như thế nào.”
“Còn gì nữa không?”
Đến mức này thì nàng thật sự không thể nhịn nổi: “Này Lý Minh, anh đừng có mà giậu đổ bìm leo, ngày sinh tháng đẻ còn chưa xem nữa đấy, muốn gì thì cũng phải làm từng bước chứ.”
Anh nhoẻn môi cười, nắm bàn tay đang cầm ly của nàng, ghé miệng vào uống một hơi hết sạch.
Chợt bên cạnh nàng có ai đó thốt lên kinh ngạc bằng tiếng Tây Ban Nha: “Ôi Chúa tôi!” Nàng ngẩng lên nhìn, choáng váng – là Carlos! Nàng đứng dậy nhường lối cho hắn vào ngồi. Carlos còn chấn động hơn gấp nhiều lần so với nàng, trong lúc nhất thời hắn không biết nên nói gì.
Bởi trái tim nàng giờ đây đang chứa đầy hình bóng người khác, chuyện năm xưa đã không còn mảy may vương vấn, vì thế lần này gặp lại, nàng thoải mái bắt chuyện với hắn như với một người bạn cũ thân thiết. Thì ra hắn quay lại Trung Quốc theo sự điều động của chính phủ Tây Ban Nha. Nói chuyện được một lúc, thấy nàng không mấy hào hứng nên hắn cũng ngồi im nghỉ ngơi.
Nàng nhắm mắt dưỡng thần. Suy nghĩ trôi ngược dòng thời gian trở về quá khứ, bắt đầu từ buổi tối tiễn Long Chiếu Vũ rời đi. Khi ấy anh ta hất tóc, cố làm ra vẻ ung dung: “Bọn anh đã giảng hòa, cậu ấy nói suốt đời này sẽ không buông tay em.”
Nàng nghe xong nhíu mày, không nói một lời.
“Anh không muốn lại tiếp tục lừa mình dối người. Phương Hữu Lân, từ trước đến nay Lý Minh luôn luôn là ly rượu đầy trong lòng em, cho dù cậu ấy là rượu ngọt hay rượu đắng thì trái tim em đã không còn chỗ trống cho bất kỳ thứ rượu nào khác nữa rồi.”
Cuối cùng nàng bước lên, chủ động nói: “Chúng ta chính thức nói lời tạm biệt nhé.”
Anh ta hỏi: “Vẫn là bạn bè chứ?”
“Là bạn tốt!” Nàng quả quyết.
Hai tuần sau đó trôi qua trong yên bình. Lý Minh hồi phục sức khỏe rất mau, tâm trạng cũng lạc quan phấn chấn thấy rõ. Bác sĩ đã cho phép anh xuống giường hoạt động, đồng thời gia tăng cường độ luyện tập hồi phục chức năng.
Một hôm, sau khi làm xong bài tập vận động, Lý Minh ngồi trên xe lăn, Phương Hữu Lân đẩy anh ra ngoài tản bộ. Đi đến dưới bóng cây, hai người dừng lại nghỉ ngơi. Trong lúc nàng khom người cố định xe lăn, Lý Minh đưa tay mân mê xâu chìa khóa gắn lủng lẳng trên sợi dây chuyền nàng đang đeo, rồi bất chợt hỏi: “Dây deo tay của anh đang ở chỗ em phải không?”
Phương Hữu Lân cắn cắn môi, sắc mặt phức tạp: “Anh chưa từng mất trí nhớ, đúng không?”
Lý Minh dường như thấy lại cái cảnh nàng hỏi anh có phải anh thích nàng hay không, anh mim mỉm cười: “Anh mất trí nhớ hồi nào?”
“Vậy hẳn là anh nhớ chúng ta đang trong tình trạng chia tay chứ?”
Anh thản nhiên gật đầu.
“Nếu thế anh nói với ba mẹ anh muốn cưới em là vì khi ấy đầu óc lú lẫn phải không?” Giọng nàng trở nên gay gắt.
“Anh tin rằng lúc nói câu đó anh vô cùng tỉnh táo và anh sẽ kiên trì theo đuổi mục tiêu này từ giờ cho đến chết.” Anh nói rất nghiêm trang.
Nàng giận điếng người. Anh lấy quyền gì mà ép uổng nàng, tùy tiện bắt nàng làm theo ý anh cơ chứ? Lúc tự tin thì anh yêu chiều dỗ dành nàng, đến khi nản lòng thì phũ phàng đẩy nàng ra xa. Bây giờ anh lại còn dám nói với nàng hai chữ ‘kiên trì’ nữa sao!
Nàng cắn chặt răng, im phăng phắt chẳng nói tiếng nào. Anh rất hiểu nàng, nàng là người bao nhiêu hỉ nộ ái ố đều phơi bày hết lên mặt, ngày đó dù nàng không nói ra nhưng anh vẫn biết nàng hẹn gặp Long Chiếu Vũ. Anh chậm rãi cất lời: “Phương Hữu Lân, anh luôn luôn yêu em, người ta nói người mình nghĩ đến trong thời khắc cận kề cái chết chính là người quan trọng nhất. Khoảnh khắc đó, trong lòng anh chỉ nghĩ đến em, anh nghĩ anh có lỗi với em biết bao nhiêu.”
Nàng vành mắt đỏ hoe, nhưng vẫn khinh khỉnh nói: “Anh tỉnh lại đi, em không hề cảm động một chút nào đâu đấy.”
“Là lỗi tại anh, anh là kẻ hèn nhát. Em muốn chúng ta bắt đầu lại như thế nào, em nói đi.”
Anh nói cứ như thể hai người đang đàm phán chuyện làm ăn buôn bán. Nàng biết, trong mọi hoàn cảnh anh luôn chiếm thế thượng phong với sự trầm tĩnh cố hữu. Nàng tức giận xoay lưng bỏ đi, nhưng mới đi được hơn chục mét thì đã cúi đầu quay gót trở về, đẩy anh về phòng bệnh. Dìu anh nằm xuống giường xong, nàng rời đi ngay tức khắc, lần này anh không giữ nàng lại. Trở lại phòng của mình, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chưa được bao lâu mẹ anh đã qua tìm nàng, lo lắng hỏi: “Sao Tiểu Minh đột ngột đòi xuất viện vậy con? Bác sĩ bảo không sao, nhưng bác lo đường xá xóc nảy không tốt cho nó.”
Nàng chạy đến chất vấn anh: “Tại sao anh lại muốn xuất viện?”
Anh thoải mái nói ra lý do: “Không phải em muốn đi hay sao, anh sẽ đi cùng em.” Cho đến giờ phút này, hầu như mọi nghĩ suy mọi tâm tư của nàng đều bị anh dễ dàng nhìn thấu.
“Bây giờ em chẳng dính líu gì đến anh hết!”
Sau khi quẳng lại câu nói đó, nàng không về nhà mà một mình lên máy bay đi du lịch một tuần liền. Sau nhờ Lý Minh đến tận nhà tìm nàng, mẹ nàng mới biết được và gọi hỏi nàng đang ở đâu.
Nàng không kiềm lòng được, hỏi mẹ: “Anh ấy thế nào hả mẹ?”
“Gầy lắm, đẩy xe lăn đến nhà mình đấy, nói là muốn gặp con, muốn kết hôn với con. Đại tiểu thư, con chơi đã chưa, đã rồi thì về nhà tự mình giải quyết rắc rối đi.” Giọng mẹ nàng nghe rất không vui.
Vì vậy nàng mau chóng quay về, không ngờ tình cờ gặp lại Carlos. Trước khi xuống máy bay, hai người còn trao đổi phương thức liên lạc.
Ngày hôm sau nàng ngủ đến giữa trưa, thức dậy uống ly nước chanh rồi nóng lòng chạy qua đứng trước cửa nhà Lý Minh, đang tần ngần không dám ấn chuông thì cửa mở. Mẹ Lý Minh tiễn một cô gái trông rất dễ nhìn ra ngoài, cô ấy nói: “Bác dặn anh ấy tuyệt đối không được nóng vội, nếu không sẽ phản tác dụng đấy ạ.”
Nàng tránh không kịp, bị mẹ Lý Minh nhìn thấy. Bà đưa nàng vào nhà ngồi, bảo người làm đi gọi Lý Minh rồi bình thản nói: “Vừa rồi là bác sĩ phục hồi chức năng của con trai bác, mỗi ngày đến đây ba mươi phút.”
Anh được người giúp việc đẩy ra trên xe lăn, sau đó mọi người trong phòng đều tản đi, để lại hai người lẳng lặng nhìn nhau. Anh toan đứng lên, muốn đến ngồi ở sofa. Nàng tự động chạy đến đỡ anh tựa vào ghế. Vừa luyện tập xong, trông anh vẫn chưa hết mệt nhọc. Nàng lấy ly nước trước mặt mình đưa cho anh, anh ghé miệng vào ly nước trên tay nàng, uống liền hai hớp.
Nàng nhìn chân anh hỏi: “Tiến triển nhanh lắm à?”
Anh gật gật đầu.
“Có bác sĩ phục hồi chức năng xinh đẹp ở bên cạnh chắc thích lắm chứ gì?” Lời vừa nói ra, nàng lập tức hối hận, hỏi vậy chẳng khác nào tự thừa nhận mình đang ghen.
Quả nhiên anh chỉ cười hiền, không để tâm tới giọng điệu chua loét của nàng: “Cô ấy là do bác Long giới thiệu, rất chuyên nghiệp.”
Nàng ‘hừ’ một tiếng, nói: “Chẳng phải anh đã nói không cho phụ nữ chạm vào người hay sao? Thế nào, nếu là người đẹp thì lại là chuyện khác phải không?” Nàng tra gạn, bất chấp vẻ ghen tuông lộ liễu.
Anh thấy hơi quái lạ, nhưng vẫn từ tốn giải thích: “Cô ấy chỉ ngồi một chỗ chỉ anh cách vận động thôi, không động chạm thân thể gì hết.”
“Anh đi mà lừa con nít ba tuổi!” Nàng đứng phắt dậy.
“Nếu không ngày mai em qua nhà giúp anh đi.”
Nàng không nghe nổi một lời nào nữa cả, lập tức bỏ chạy mất hút, trước đó còn ném lại một câu: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Bắt đầu từ sau hôm ấy, ngày ngày nàng đều nhận được một bó hoa tươi kèm theo tấm thiệp với dòng chữ ‘Anh yêu em’.
Nàng không bước chân sang nhà Lý Minh, thế nhưng mỗi buổi sáng lại đứng bên cửa săm soi chiếc QQ của cô bác sĩ xinh đẹp đậu trước nhà anh.
Không lâu sau, Long Chiếu Vũ hẹn nàng cùng đi thăm cặp song sinh long phượng của Nhậm Tùy Ý. Một ngày trước khi đi, Lý Minh chống gậy sang nhà nàng, nhờ nàng đưa quà giúp anh. Nàng nhận lấy, lầm lầm lì lì không hé môi nói một lời, tỏ thái độ muốn đuổi khách. Anh hỏi: “Tụi mình không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau được sao? Em muốn anh theo đuổi em thế nào, em nói đi, chỉ cần em nói anh sẽ làm ngay.”
“Nghĩ xong sẽ nói cho anh biết.” Nàng lẩn tránh ánh mắt cháy bỏng của anh, để mặc anh hôn phớt lên má nàng.
Hôm sau nàng vui vẻ hồ hởi đi cùng rất nhiều người khác đến thăm mẹ con Nhậm Tùy Ý, mang theo món quà là một cặp ngọc bội. Không ngờ đến nơi nàng lại gặp Carlos, vốn dĩ Nhậm Tùy Ý làm phiên dịch nên cũng quen biết với hắn.
Ở chơi được một lúc, nàng mời Long Chiếu Vũ và Carlos đến nhà nàng uống trà tán gẫu. Giữa tiết trời nóng bức, ngồi dưới giàn nho xanh mướt thưởng thức hương vị phô mai Tây Ban Nha và rượu nho trong lành mát lạnh, lại có thêm hai người đàn ông đẹp trai xuất sắc cùng bầu bạn, nàng còn mong ước gì hơn?
Giữa lúc mọi người đang sôi nổi bàn tán xem trong ba cô nàng Julia Robert, Liv Tyler và Catherine Zeta-Zones, cô nào có khuôn miệng rộng quyến rũ nhất và bộ phim có cảnh ‘nóng bỏng’ nhất của họ là phim gì, thì Phương Hữu Lân trông thấy chiếc QQ mà nàng ngày ngày theo dõi từ đằng xa chạy đến dừng lại trước cửa nhà nàng. Người đẹp xuống xe trước, sau đó đi vòng sang bên kia mở cửa đỡ Lý Minh bước ra. Long Chiếu Vũ và Carlos thấy mắt nàng nhìn chằm chặp phía trước thiếu điều muốn phóng lửa thiêu đốt người ta, không hẹn mà gặp đều tự giác im bặt. Đợi người đẹp lái xe đi rồi, Lý Minh mới bước chầm chậm về phía bọn họ. Phương Hữu Lân lại rót thêm cho mình một ít rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Long Chiếu Vũ đứng dậy đỡ Lý Minh, kéo ghế cho anh ngồi, Carlos cũng lịch sự đứng lên chào, duy chỉ Phương Hữu Lân là ngồi tại chỗ lạnh lùng nói: “Em không mời anh.”
Tất cả mọi người đều ngượng ngập, không ai ngồi xuống, Lý Minh cũng đứng yên tại chỗ. Vốn đã gầy đi rất nhiều, giờ lại mặc bộ quần áo giản dị, trông anh lúc này hệt như một cái cây khẳng khiu, bất cứ khi nào cũng có thể đỗ ngã. Anh nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ đến để hỏi bao giờ em đồng ý nói chuyện với anh.”
“Nói chuyện gì?”
“Chuyện chúng ta bắt đầu lại như thế nào, chuyện em muốn hôn lễ tổ chức ra sao.” Anh nói một cách nghiêm túc.
Không biết bởi vì rượu nho hay vì điều gì khác mà gương mặt nàng hồng rực lên như sắp sửa bốc cháy.
Long Chiếu Vũ và Carlos vội vàng muốn cáo từ. Nàng khoát tay, vô tình chạm phải cái ly làm rượu đỏ tươi chảy tràn ra bàn. Nàng đập bàn, gắt gỏng: “Đang uống rượu nói chuyện với bạn bè tự dưng anh lại đến phá đám, hiện tại em không có tâm trạng nói chuyện với anh.”
“Được.” Anh gật gù nói: “Anh sẽ ở đây đợi tới khi nào em muốn nói chuyện.”
“Đây là nhà của em.” Nàng tiếp tục gây hấn.
Anh tức thì lui ra đứng ngoài cửa nhà nàng. Thấy tình hình căng thẳng, Carlos chào hai tiếng ‘bye bye’ rõ to rồi bỏ chạy lấy người. Long Chiếu Vũ ở lại khuyên nàng: “Trời đang nắng chang chang như vậy, cơ thể cậu ấy lại yếu thế kia, em định bỏ mặc cậu ấy thật sao?”
“Xem anh ấy kiên trì được tới bao giờ.” Nàng giận dữ ném vỡ cái ly trên tay.
“Thôi để anh đi gọi cậu ấy vào nhà.”
“Anh đưa anh ấy về nhà luôn đi!”
“Em ngang ngược quá rồi đấy, nha đầu.” Nói xong, Long Chiếu Vũ đi ra ngoài.
Nàng dán mắt trừng trừng vào Lý Minh, Long Chiếu Vũ đến bên thuyết phục thế nào anh cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, đứng im lìm không nhúc nhích như có rễ mọc dưới bàn chân. Nói một lúc vẫn không lung lay được anh, Long Chiếu Vũ hết cách đành trở vào nhà, nhưng ngay giây sau đó Phương Hữu Lân lại lao ra ngoài, anh ta quay người lại, thấy Lý Minh lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.
Hai người khiêng Lý Minh vào nhà Phương Hữu Lân, đặt anh nằm trên sofa. Thật ra anh chỉ bị cảm nắng vì thân thể suy yếu, nằm nghỉ một chút là đã tỉnh lại. Long Chiếu Vũ quạt cho anh, Phương Hữu Lân thì xoa dầu lên huyệt thái dương, rót nước đưa đến tận miệng. Thế nhưng người ta chẳng những không cảm kích mà còn mím chặt môi, mặc cho nước chảy hết ra ngoài.
Long Chiếu Vũ thấy không có gì đáng lo ngại nên chỉ lặng lẽ ngồi một bên. Phương Hữu Lân trái lại vô cùng sốt ruột âu lo: “Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
Mặt anh trắng bạch như tờ giấy, anh yếu ớt nói: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Nàng cuống quýt: “Anh uống nước trước đã.”
“Em nói trước đi.” Anh kiên trì đến cùng.
“Thôi được rồi.” Phương Hữu Lân đầu hàng, đành thôi, nàng vĩnh viễn không bao giờ thắng nổi anh. “Anh uống nước trước đi, ngoan, rồi chúng ta từ từ nói tiếp.”
“Nói chuyện gì?” Anh nhất quyết không buông tha cho nàng.
Nàng cắn răng nói: “Chuyện chúng ta bắt đầu lại như thế nào.”
“Còn gì nữa không?”
Đến mức này thì nàng thật sự không thể nhịn nổi: “Này Lý Minh, anh đừng có mà giậu đổ bìm leo, ngày sinh tháng đẻ còn chưa xem nữa đấy, muốn gì thì cũng phải làm từng bước chứ.”
Anh nhoẻn môi cười, nắm bàn tay đang cầm ly của nàng, ghé miệng vào uống một hơi hết sạch.
Tác giả :
Thư Nhã