Em Và Anh Là Hai Thế Giới
Chương 18: Bên nhau ngắn ngủi
Hắn trốn đi rồi và mang theo vật làm tin, cuộc hỗn loạn kết thúc phe cảnh sát địa phủ dẹp yên nhưng là thua vì hắn đã thoát. Họ gặp tên thần chết nói chuyện gì đó rồi nhanh chóng rút đi rất gọn và lẹ.
“ muốn lấy lại thì hãy đến đó, ta chờ các ngươi” câu nói của hắn trước khi mất dạng mang nghĩa gì? Chúng tôi cần lấy lại cái gì?
Tôi nhìn mình nằm trên nền đất lạnh mà chợt không cảm xúc, suy cho cùng chỉ là cái võ.
“ anh ấy chết rồi sao? Anh làm gì đi! Anh là thần mà” Linh lo lắng quay sang thần chết.
Gã đó không nói gì, bước lại gần cái xác, đưa tay lục lọi trong túi áo, tên này làm sao mà chạm vào được? Hẳng là quyền năng của thần.
“ bíp” chiếc iphone được trả về túi áo sau một cuộc gọi, Linh và tôi nhìn hắn mà kinh ngạc. Đó là cuộc gọi đến bệnh viện, 5 phút sau một chiếc xe cứu thương đến đưa tôi đi. Cả ba đứng đó và dõi theo, chiếc xe vừa chuyển bánh cô ấy toan đi theo.
Không gian thay đổi chớp nhoáng, một ngôi biệt thự nguy nga khoảng sân rộng phía trước với nhiều hoa cỏ. Là đâu đây?
“ vào đi, chào mừng đến với biệt thự Thần chết 47” tên này sảng khoái đẩy cánh cổng lớn, đưa chúng tôi vào trong.
Ngạc nhiên không giấu được trên mặt tôi, thần chết mà có cái biệt thự đẹp vậy sao? thật là tôi đang ở thế giới kia rồi. Có quá nhiều dấu hỏi. Tôi dừng lại vì không thấy cô ấy, ngoái đầu tìm thì thấy Linh đang chôn chân tại cổng, ánh mắt tức giận xen phần lo lắng.
“ lúc này mà còn đi chơi được” cô ấy quát.
“cô muốn cứu anh ta thì vào đây. Đứng đó phỏng có ích gì” tên này vẫn tiếp tục hướng vào trong.
Linh lừ mắt mất một giây chân mới nhấc khỏi cửa. Nhìn cô ấy bướng bĩnh mà nhớ những kỉ niệm, kỉ niệm đẹp.
Bên ngoài là ngạc nhiên, bên trong là há hốc mồm, căn biệt thự này lộng lẫy, lấp lánh, phải nói sang chảnh vô cùng. Tên này mời chúng tôi ngồi, tôi mãi ngó nghiêng mà quên để ý cô ấy. Cô ấy không có gì kinh ngạc, không tò mò gì, mà chỉ trầm tư ngồi trên ghế. Trên bàn là ba tách cà phê, chiếc tách trắng ngọc làm nổi bật làn nước màu đen sóng sánh bên trong. Họ vẫn giống như con người, vẫn có nhà ở, vẫn ăn uống sinh hoạt bình thường à? Tôi tự hỏi. Tôi bình tĩnh nhấp tách cà phê lên môi, thứ chất lỏng màu đen tràn vào vòm họng.
“ có ngon không?” tên thần chết chểm chệ trên ghế, trang phục có hơi khác, vẫn trắng nhưng không phải vest, nhấp môi tách cà phê.
Không có cảm nhận gì hết, không có mùi, không có vị, chẳng có chất lỏng nào trên đầu lưỡi. Cứ như trò chơi buôn bán của bọn trẻ con, tất cả chỉ là giả. Họ không thể có những cảm giác vật lý như con người.
“Đây là cuộc sống của chúng tôi, anh thấy thế nào?” tên đó đặt cốc xuống.
“ cũng thú vị đó” tôi nhìn thứ chất lỏng trong cốc, không biết nó là gì?
“anh! Đi với em” cô ấy nắm cổ tay tôi kéo dậy khỏi ghế.
“ cô muốn đi đâu?” tên thần chết vẫn ung dung. “nếu là đến bệnh viện thì không cần thiết đâu” rồi dùng ngón trỏ vẻ vào không trung kí tự gì đó theo hướng chiếc ti vi màn hình cong hiệu LG. Thần chết mà giàu thật.
Hiện lên trên màn hình là một gã đang im lìm trên giường bệnh với ống thở và một nhân vật nữ nước mắt dàn dụa ngồi bên cạnh. Không phải phim Hàn quốc, gã đó là tôi, không ngờ lên ti vi nhìn tôi cũng giống mấy anh nam chính còn nữ chính rõ là Nga lại đang khóc bên giường bệnh.
“haiza...” tôi thở dài, kéo tay Linh cùng ngồi xuống.
“ anh có chắc chắn là anh ấy sẻ không sao không?” ánh mắt lạnh lùng lần đầu tôi thấy, cô ấy truyền băng tuyết lên tên thần chết.
“ chẳng lẻ tôi không đáng tin đến vậy?” hắn đáp lại mà không nhìn vào Linh.
“ anh mà đáng tin thì tôi đâu ngồi đây” vẫn giữ sự lạnh giá lên tên đó.
Tôi thắc mắc hỏi Linh, nhưng cô ấy chỉ cười ấm áp và không nói thêm gì về điều họ đang nói. Thôi tôi từ bỏ, đôi khi có những thứ không biết càng tốt.
Còn cái vụ lấy lại cái hồn thứ ba của tôi (ba hồn bảy vía)từ tay tên quỷ kia thì tên thần chết đã dự liệu, và có cả đội hình sự vào cuộc. Có lẻ cái hồn thứ ba đó là một con tin trong sào huyệt của hắn. Từ lâu hắn đã được Diêm Vương để mắt giờ bọn họ đã chuẩn bị hoàn tất chỉ là chờ cơ hội, và lúc này là cơ hội và vân vân. Loáng thoảng tên thần chết phổ biến như thế chứ tôi cũng không hiểu nhiều, chỉ biết một điều là mình sẻ sớm quay về với thể xác. Bỗng trong đầu tôi “ ở bên cô ấy thế này thật tốt”, ý niệm ấy cũng không tồi.
2h sáng
Thần chết biết tế nhị nên đã lánh đi, cho chúng tôi không gian riêng tư, tôi có ba tiếng đồng hồ bên em. Bàn tay đan vào nhau, chúng tôi đi dạo quanh một hồ sen khá lớn phía sau biệt thự. Thật là dương gian gà đang gáy còn âm gian lại như buổi xế chiều.
Linh cứ ủ rủ, tôi xiết chặt tay cô ấy mặc dù không cảm nhận được hơi ấm nhưng ánh mắt trao nhau đủ sưởi ấm. Bàn tay to lớn mơn trớn đôi gò má nuột nà, tôi chìm vào bể đen sâu thẳm sau hàng mi. Bờ môi đặt lên trán, rồi mũi, trượt dần đến cánh cửa với tường thành trắng muốt. Cánh môi không ngừng ôm vào buôn ra dồn dập làm môi em cử động. Đầu lưỡi dần dần tiến vào sâu hơn, em đã đáp lại sự nhung nhớ của tôi. Nụ hôn khơi lại bao cảm xúc, chợt cuốn mình vào cảm xúc mảnh liệt, bàn tay trượt từ suối tóc nắng vàng đặt lên vòng eo. Cô ấy nhón chân còn tôi cuối người, cả hai cuồn nhiệt hòa quyện vào nhau. Một vị mặn thấm vào vị giác. Là gì? Từ từ rời khỏi môi em và nhận ra sóng biển sâu thẳm từng đợt tràn qua hàng mi. Mắt cay theo, bất giác tay ôm cô ấy vào lòng ngực.
“...” cô ấy chỉ ôm chặt tôi, cố cho tiếng nấc không phát ra.
Dường như mây không còn bay, gió không còn thổi, tiếng côn trùng tắt đi. Tĩnh quá, trái tim cả hai đang mở cửa dần thành một.
“ muốn lấy lại thì hãy đến đó, ta chờ các ngươi” câu nói của hắn trước khi mất dạng mang nghĩa gì? Chúng tôi cần lấy lại cái gì?
Tôi nhìn mình nằm trên nền đất lạnh mà chợt không cảm xúc, suy cho cùng chỉ là cái võ.
“ anh ấy chết rồi sao? Anh làm gì đi! Anh là thần mà” Linh lo lắng quay sang thần chết.
Gã đó không nói gì, bước lại gần cái xác, đưa tay lục lọi trong túi áo, tên này làm sao mà chạm vào được? Hẳng là quyền năng của thần.
“ bíp” chiếc iphone được trả về túi áo sau một cuộc gọi, Linh và tôi nhìn hắn mà kinh ngạc. Đó là cuộc gọi đến bệnh viện, 5 phút sau một chiếc xe cứu thương đến đưa tôi đi. Cả ba đứng đó và dõi theo, chiếc xe vừa chuyển bánh cô ấy toan đi theo.
Không gian thay đổi chớp nhoáng, một ngôi biệt thự nguy nga khoảng sân rộng phía trước với nhiều hoa cỏ. Là đâu đây?
“ vào đi, chào mừng đến với biệt thự Thần chết 47” tên này sảng khoái đẩy cánh cổng lớn, đưa chúng tôi vào trong.
Ngạc nhiên không giấu được trên mặt tôi, thần chết mà có cái biệt thự đẹp vậy sao? thật là tôi đang ở thế giới kia rồi. Có quá nhiều dấu hỏi. Tôi dừng lại vì không thấy cô ấy, ngoái đầu tìm thì thấy Linh đang chôn chân tại cổng, ánh mắt tức giận xen phần lo lắng.
“ lúc này mà còn đi chơi được” cô ấy quát.
“cô muốn cứu anh ta thì vào đây. Đứng đó phỏng có ích gì” tên này vẫn tiếp tục hướng vào trong.
Linh lừ mắt mất một giây chân mới nhấc khỏi cửa. Nhìn cô ấy bướng bĩnh mà nhớ những kỉ niệm, kỉ niệm đẹp.
Bên ngoài là ngạc nhiên, bên trong là há hốc mồm, căn biệt thự này lộng lẫy, lấp lánh, phải nói sang chảnh vô cùng. Tên này mời chúng tôi ngồi, tôi mãi ngó nghiêng mà quên để ý cô ấy. Cô ấy không có gì kinh ngạc, không tò mò gì, mà chỉ trầm tư ngồi trên ghế. Trên bàn là ba tách cà phê, chiếc tách trắng ngọc làm nổi bật làn nước màu đen sóng sánh bên trong. Họ vẫn giống như con người, vẫn có nhà ở, vẫn ăn uống sinh hoạt bình thường à? Tôi tự hỏi. Tôi bình tĩnh nhấp tách cà phê lên môi, thứ chất lỏng màu đen tràn vào vòm họng.
“ có ngon không?” tên thần chết chểm chệ trên ghế, trang phục có hơi khác, vẫn trắng nhưng không phải vest, nhấp môi tách cà phê.
Không có cảm nhận gì hết, không có mùi, không có vị, chẳng có chất lỏng nào trên đầu lưỡi. Cứ như trò chơi buôn bán của bọn trẻ con, tất cả chỉ là giả. Họ không thể có những cảm giác vật lý như con người.
“Đây là cuộc sống của chúng tôi, anh thấy thế nào?” tên đó đặt cốc xuống.
“ cũng thú vị đó” tôi nhìn thứ chất lỏng trong cốc, không biết nó là gì?
“anh! Đi với em” cô ấy nắm cổ tay tôi kéo dậy khỏi ghế.
“ cô muốn đi đâu?” tên thần chết vẫn ung dung. “nếu là đến bệnh viện thì không cần thiết đâu” rồi dùng ngón trỏ vẻ vào không trung kí tự gì đó theo hướng chiếc ti vi màn hình cong hiệu LG. Thần chết mà giàu thật.
Hiện lên trên màn hình là một gã đang im lìm trên giường bệnh với ống thở và một nhân vật nữ nước mắt dàn dụa ngồi bên cạnh. Không phải phim Hàn quốc, gã đó là tôi, không ngờ lên ti vi nhìn tôi cũng giống mấy anh nam chính còn nữ chính rõ là Nga lại đang khóc bên giường bệnh.
“haiza...” tôi thở dài, kéo tay Linh cùng ngồi xuống.
“ anh có chắc chắn là anh ấy sẻ không sao không?” ánh mắt lạnh lùng lần đầu tôi thấy, cô ấy truyền băng tuyết lên tên thần chết.
“ chẳng lẻ tôi không đáng tin đến vậy?” hắn đáp lại mà không nhìn vào Linh.
“ anh mà đáng tin thì tôi đâu ngồi đây” vẫn giữ sự lạnh giá lên tên đó.
Tôi thắc mắc hỏi Linh, nhưng cô ấy chỉ cười ấm áp và không nói thêm gì về điều họ đang nói. Thôi tôi từ bỏ, đôi khi có những thứ không biết càng tốt.
Còn cái vụ lấy lại cái hồn thứ ba của tôi (ba hồn bảy vía)từ tay tên quỷ kia thì tên thần chết đã dự liệu, và có cả đội hình sự vào cuộc. Có lẻ cái hồn thứ ba đó là một con tin trong sào huyệt của hắn. Từ lâu hắn đã được Diêm Vương để mắt giờ bọn họ đã chuẩn bị hoàn tất chỉ là chờ cơ hội, và lúc này là cơ hội và vân vân. Loáng thoảng tên thần chết phổ biến như thế chứ tôi cũng không hiểu nhiều, chỉ biết một điều là mình sẻ sớm quay về với thể xác. Bỗng trong đầu tôi “ ở bên cô ấy thế này thật tốt”, ý niệm ấy cũng không tồi.
2h sáng
Thần chết biết tế nhị nên đã lánh đi, cho chúng tôi không gian riêng tư, tôi có ba tiếng đồng hồ bên em. Bàn tay đan vào nhau, chúng tôi đi dạo quanh một hồ sen khá lớn phía sau biệt thự. Thật là dương gian gà đang gáy còn âm gian lại như buổi xế chiều.
Linh cứ ủ rủ, tôi xiết chặt tay cô ấy mặc dù không cảm nhận được hơi ấm nhưng ánh mắt trao nhau đủ sưởi ấm. Bàn tay to lớn mơn trớn đôi gò má nuột nà, tôi chìm vào bể đen sâu thẳm sau hàng mi. Bờ môi đặt lên trán, rồi mũi, trượt dần đến cánh cửa với tường thành trắng muốt. Cánh môi không ngừng ôm vào buôn ra dồn dập làm môi em cử động. Đầu lưỡi dần dần tiến vào sâu hơn, em đã đáp lại sự nhung nhớ của tôi. Nụ hôn khơi lại bao cảm xúc, chợt cuốn mình vào cảm xúc mảnh liệt, bàn tay trượt từ suối tóc nắng vàng đặt lên vòng eo. Cô ấy nhón chân còn tôi cuối người, cả hai cuồn nhiệt hòa quyện vào nhau. Một vị mặn thấm vào vị giác. Là gì? Từ từ rời khỏi môi em và nhận ra sóng biển sâu thẳm từng đợt tràn qua hàng mi. Mắt cay theo, bất giác tay ôm cô ấy vào lòng ngực.
“...” cô ấy chỉ ôm chặt tôi, cố cho tiếng nấc không phát ra.
Dường như mây không còn bay, gió không còn thổi, tiếng côn trùng tắt đi. Tĩnh quá, trái tim cả hai đang mở cửa dần thành một.
Tác giả :
Phong