Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu
Chương 35: Điều quan trọng nhất trong lòng cô
Editor: miemei
Lâm Dư Hi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đạo diễn Đỗ, em rất thích phim của chị, đặc biệt là ‘Thanh xuân, đừng quên’ đó.”
Đỗ An Hoa mỉm cười: “Cám ơn! Đó cũng là tác phẩm mà chị hài lòng nhất đến giờ. Em là cô Lâm, đúng chứ?”
Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Sao chị lại biết em?”
“Vince muốn quay một bộ phim, lấy thôn Minh Tâm làm bối cảnh. Cậu ấy nói em lớn lên ở thôn Minh Tâm, chị cần tìm tư liệu, thì có thể nói với em.”
Lâm Dư Hi trợn mắt, trong một chốc vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Ồ, xem ra cậu ấy vẫn chưa nói với em rồi.” Nét mặt của Đỗ An Hoa có chút ảo não, “Có phải chị đã phá hoại chuyện vui bất ngờ gì không nhỉ?”
“Hơ, em thật sự không biết chuyện này.”
“Vậy, em coi như chưa nghe nhé. Lúc cậu ấy nói với em, em cứ vờ như rất vui mừng là được.” Hai tay Đỗ An Hoa bưng mặt, trưng ra vẻ mặt vui vẻ đáng yêu.
Lâm Dư Hi không nhịn được cười lên, không ngờ đạo diễn đạt giải tượng vàng có thể quay được những tác phẩm nghệ thuật và thương mại, lại hài hước như thế.
“Em không biết diễn xuất, cho nên, cố gắng hết sức thôi.”
Đỗ An Hoa cũng cười: “Được rồi, dù sao cũng đã bị bể mánh, vậy chúng ta trò chuyện một chút đi. Hai tuần trước Vince liên hệ với chị nói muốn quay một bộ phim, vốn đầu tư vô hạn, nhưng cậu ấy muốn đội ngũ chế tác tốt nhất, diễn viên giỏi nhất. Chị tưởng đâu cậu ấy muốn quay phim bom tấn để mừng tuổi gì đó, không ngờ lại là một bộ phim kỷ niệm. Chị nói thật với cậu ấy, loại phim này, bất kể tìm được đội ngũ tốt cỡ nào, thì phòng vé cũng không được tốt lắm. Cậu ấy nói cậu ấy không quan tâm phòng vé, nhưng cậu ấy muốn giải thưởng, giải phim điện ảnh xuất sắc nhất. Trong lòng chị kêu một tiếng má ơi, áp lực như núi nha.”
Lâm Dư Hi có chút theo không kịp bước nhảy của chị ấy, chỉ có thể cười ha ha một tiếng: “Hẳn là anh ấy chỉ hi vọng có thể giành được thôi, chứ không phải là nhất định phải giành được đâu.”
Đỗ An Hoa nói: “Có thể em không biết bộ ‘Thanh xuân, đừng quên’ đó chính là cậu ấy đầu tư đấy. Lần trước cậu ấy không nói phải giành được giải thưởng, cũng chỉ đầu tư có hai mươi triệu, kết quả bộ phim càn quét cả buổi lễ trao giải. Lần này cậu ấy nó rõ phải lấy được giải thưởng, còn đặt ra mức đầu tư vô hạn, ý cậu ấy chính là nhất định phải giành được.”
“Bộ phim này nói về câu chuyện xảy ra ở thôn Minh Tâm ư?”
“Vẫn đang viết kịch bản, cốt lõi là hai nhân vật nam nữ chính lớn lên ở thôn Minh Tâm, nam chính thi vào trường đại học nổi danh trên thế giới, khát vọng tràn trề muốn ra nước ngoài xông pha. Nữ chính thì ở lại thôn Minh Tâm làm một bác sĩ trung y. Mười mấy năm trôi qua, nam chính quanh quẩn ở bên ngoài, lúc ngã lòng lại trở về thôn Minh Tâm, gặp lại nữ chính, hiểu ra thế nào mới là vui vẻ.”
Nữ bác sĩ trung y? Lâm Dư Hi có chút hoảng hốt.
Đỗ An Hoa quan sát Lâm Dư Hi một cách tỉ mỉ: “Việc chọn nam nữ chính vẫn đang thảo luận, chắc là tuần sau có thể quyết định rồi, nhưng phiên bản nữ chính thời niên thiếu, chị đã chọn được người rồi.”
“Ai thế?”
“Em!”
Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Em? Không được đâu, em không biết diễn xuất.”
“Em cứ diễn với màu của mình là được. Chị đã xem qua hình em để mặt mộc, cột đuôi ngựa, cái chị cần chính là cảm giác của một bác sĩ đơn thuần như thế.”
Chu Tử Chính đi tới: “Sao thế, hai người đã bắt đầu trò chuyện rồi à?”
Đỗ An Hoa nói: “Chị khai trước nhé. Chị không ngờ cậu vẫn chưa nói chuyện bộ phim với cô Lâm, chị đã làm lộ tin tức rồi.”
Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi một cái, cười nói: “Lúc vừa vào cửa không chặn chị lại, thật là hỏng bét mà.”
“Được rồi, chị đưa ra một đề nghị để bồi thường, để cho cô Lâm diễn vai nữ chính thời niên thiếu nhé.”
Chu Tử Chính cười gật đầu: “Ý kiến hay.”
“Không hay! Em thật sự không biết diễn đâu.” Lâm Dư Hi vội nói.
Đỗ An Hoa phất phất tay: “Chị tránh đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện. Cậu là ông chủ, cậu tự tính toán đi.”
“Chuyện này thì em không phải là ông chủ rồi!”
Đỗ An Hoa cười đi khỏi đó. Lâm Dư Hi nhìn Chu Tử Chính, nghiêm túc nói: “Em không muốn diễn.”
“Không muốn thử một chút sao?”
“Em diễn sẽ làm hỏng phim mất.”
“Có đạo diễn Đỗ ở đó em còn sợ à? Nếu em thật sự diễn không tốt, thì cho dù anh là nhà đầu tư, chị ấy cũng sẽ đá em đi. Chị ấy là đạo diễn kiên quyết hiếm có trong giới giải trí này đấy.”
Lâm Dư Hi nhìn anh: “Anh muốn quay bộ phim này sao không nói với em?”
“Hôm nay mới chính thức kí hợp đồng cho bộ phim. Anh vốn nghĩ rằng sau khi xác định nam nữ chính rồi mới nói với em, không ngờ lại bị đạo diễn Đỗ nhanh chân đến trước.”
“Tại sao muốn quay thôn Minh Tâm? Thể loại phim này có thể kiếm được tiền sao?”
Chu Tử Chính kéo cô vào lòng: “Dự án tháo dỡ thôn Minh Tâm, hai năm trước đã có người đến bàn với anh, lúc đó anh vẫn chưa quen biết em, nên không có hứng thú. Sau khi biết em rồi, mới nhớ đến chuyện này. Đáng tiếc hội thương mại phát triển phụ trách dự án này đã thu mua hơn 90% quyền bất động sản rồi, bắt buộc phải dỡ bỏ xây dựng lại, anh cũng không cứu vãn được. Anh không thể giúp em giữ lại phòng khám Tân Sinh và thôn Minh Tâm, chỉ có thể quay một bộ phim ghi nhớ chúng nó lại, làm thành một phần quà kỷ niệm. Anh nghĩ, bỏ ra năm mươi triệu quay bộ phim này, so với việc tốn năm mươi triệu để mua một viên kim cương lớn tặng cho em, thì càng làm cho em vui hơn.”
Một góc mềm mại nhất trong tận đáy lòng của Lâm Dư Hi ngoài ý muốn bị đánh trúng rồi. Điều quý giá nhất trong mắt cô, anh nhìn thấy được; điều quan trọng nhất trong lòng cô, anh hiểu được!
Lâm Dư Hi ngước lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh. Cô nhón chân lên, hôn nhẹ lên bờ môi anh: “Cám ơn anh!”
Chu Tử Chính vẫn thấy chưa đủ: “Chỉ vậy thôi à?”
“Đây là nhà của người ta đấy.”
Chu Tử Chính ôm chặt cô: “Anh mặc kệ.”
Đôi môi anh nặng nề in xuống, Lâm Dư Hi chỉ cảm thấy hoa mắt mơ màng, cả người nhẹ bẫng bay bổng như đang lơ lửng trên mây vậy. Chỉ là, cô không sợ sẽ bị té nữa, bởi vì cơ thể của cô được anh ôm trong vòng tay, thế giới của cô được anh nâng trong lòng bàn tay.
------
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất rọi lên người Lâm Dư Hi. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, ở trong phòng bếp làm bữa sáng.
Chu Tử Chính ăn mặc gọn gàng đi xuống lầu, vào phòng bếp. Chân của cô trắng nõn, thẳng tắp, thon dài, trong mắt anh, có một vẻ đẹp và nét quyến rũ khó diễn tả thành lời.
Anh ôm lấy cô từ phía sau: “Chào buổi sáng.”
Tối qua về đến nhà, anh nằng nặc yêu cầu cô khi ở nhà thì phải mặc áo sơ mi của anh, coi như đồ mặc tại nhà.
“Chào buổi sáng.”
“Em mặc như thế này, thật sự rất hợp khẩu vị của anh.”
Lâm Dư Hi xoay người lại, in một nụ hôn lên môi anh: “Vậy bữa ăn sáng này có hợp khẩu vị của anh không?” Pancake, bắp xào với trứng, phối với cà phê nóng.
“Quá hợp!” Chu Tử Chính trả về một nụ hôn sâu.
“Buổi chiều phải đi gặp luật su Diệp hả?”
“3 giờ chiều. Tuần sau là lên tòa rồi, cùng ông ấy chạy trình tự lên tòa một lần. Ông ấy sẽ dạy em và bác trai luyện tập những vấn đề mà luật sư bên khống có thể hỏi.”
“Ừm!”
“Luật sư bên khống chỉ là một luật sư của chính phủ, còn rất trẻ, câu hỏi không sắc bén đến nỗi nào đâu.”
“Vậy chút nữa em đi uống trà chiều với ba ở thôn Minh Tâm, sau đó cùng đi gặp luật sư Diệp.”
-----
Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi đến nhà hàng Minh Tâm, lại gặp phải nhóm người Đỗ An Hoa đang uống trà chiều.
“Đạo diễn Đỗ, khéo quá.”
“Chị dắt phó đạo diễn và thợ quay phim đến thôn Minh Tâm lấy cảnh. Phong cách ở đây thật sự rất hoài cổ, rất có cảm giác về thời đại trước kia, rất đáng để quay lại làm kỉ niệm.” Đỗ An Hoa đánh giá Lâm Dư Hi, hài lòng gật đầu: “Tối qua em trang điểm nên chị vẫn chưa nhìn kĩ lắm, hôm nay em mặc áo sơ mi trắng, quần đen, cộng thêm mặt mộc, quả thật chính là dáng vẻ của nữ chính thời niên thiếu. Vai diễn này, em đừng từ chối nữa.”
Trên mặt Lâm Dư Hi đầy vẻ khó xử: “Quả thật em không hiểu gì về đóng phim hết. Cho dù là chụp hình, em làm tới làm lui cũng chỉ có mấy động tác đó thôi. Em thật sự sợ rằng sẽ không làm được yêu cầu của chị.”
“Em cứ thử một chút xem. Yên tâm, nếu em thật sự không ổn, thì chị sẽ không ép em. Bây giờ, ngoài Vince ra, còn có ông chủ nào chịu đầu tư nặng như vậy để quay một bộ phim có khả năng sẽ làm sập phòng bán vé chứ. Phòng vé thì chị không dám đảm bảo, nhưng bộ phim này nhất định sẽ hướng về phía giải thưởng mà chạy, cho nên đối với từng diễn viên, chị đều yêu cầu rất cao, em không đạt được yêu cầu của chị, thì chị sẽ thay em ra, tuyệt đối không để cho em làm vướng chân đâu.”
Lâm Dư Hi suy nghĩ một lúc: “Được thôi, em thử một chút vậy.”
Đỗ An Hoa gật đầu: “Vậy ngẫu hứng làm thử một đoạn đi. Nữ chính cùng ba đến uống trà, nam chính thời niên thiếu hào hứng chạy đến nói cậu ta đã trúng tuyển vào đại học Harvard. Nữ chính thời niên thiếu vừa vui, vừa khổ sở nói: Thật ư? Vậy thì tốt quá!”
Lâm Dư Hi sửng sốt: “Bây giờ ạ?”
“Phải, bây giờ! Em diễn xong thì chị biết em in hay out ngay, mọi người đều không lãng phí thời gian.”
Lâm Dư Hi do dự một lúc: “Vậy ai diễn nam chính thời niên thiếu?”
“Chị! Tưởng tượng chị là mối tình đầu của em, nhớ lại cảm giác vừa ngọt ngào vừa đắng chát kia. Em ngồi xuống đây, chuẩn bị một chút đi.”
Lâm Dư Hi thấy Đỗ An Hoa không phải đang nói đùa, cũng không lằng nhằng nữa. Cô ngồi vào ghế, nhắm mắt lại.
Mối tình đầu? Cảm giác vừa ngọt ngào, vừa đắng chát? Chu Tử Chính và Lý Thuần Nhất đan xen trong đầu, một người ngọt, một người đắng; một người là hiện tại và tương lai, một người là quá khứ không còn lưu luyến nữa.
Cô mở mắt ra: “Được rồi.”
Đỗ An Hoa hưng phấn nói với cô: “Anh được đại học Harvard nhận rồi! Anh được đại học Harvard nhận rồi!”
Lâm Dư Hi nhìn chị ấy, cổ họng hơi nghẹn lại, khóe mắt muốn cong lên, nhưng lại nhịn không được hơi trầm xuống, cuối cùng vẫn từ từ cong lên, mỉm cười: “Thật ư? Tốt quá!” Ánh mắt của cô đan xen giữa vui mừng và chua xót.
Đỗ An Hoa lặng lẽ nhìn cô chăm chú mấy giây, cười vui vẻ: “Tốt, tốt lắm! Em đúng là một người có chuyện cũ, ánh mắt của em có kịch tính trong đó. Vai này, không thuộc về em thì còn ai nữa.”
Lâm Dư Hi ngây ngẩn: “Em, thật sự được ạ?”
“Chị quay biết bao nhiêu bộ phim, nhìn qua biết bao nhiêu diễn viên rồi, ai được, ai không được còn nhìn không ra sao?”
Bác Phạm – chủ nhà hàng đi qua rót trà cho Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi: “Hi Hi, cháu muốn đóng phim hả?”
“Đạo diễn Đỗ muốn quay một bộ phim điện ảnh liên quan đến thôn Minh Tâm, cháu chỉ làm khách mời nghiệp dư thôi.”
Bác Phạm hưng phấn nói: “Thật sao? Thôn Minh Tâm sắp dỡ bỏ rồi, trước khi bị dỡ thì quay nó lại, quả thật là một cách kỷ niệm rất hay. Đạo diễn Đỗ, nhà hàng này của tôi đã mở bốn mươi mấy năm rồi, cô nhất định phải quay lại nhé. Nếu như các cô muốn quay, tôi có thể dọn sạch cả nhà hàng cho các cô quay, miễn phí hết!”
Đạo diễn Đỗ cảm thán: “Bây giờ, những nhà hàng kiểu xưa thế này đóng một cái thì ít đi một cái, thật sự rất khó tìm. Bác yên tâm, cháu nhất định quay lại nhà hàng này với phong cách vốn có của nó.”
Bác Phạm thổn thức gật đầu: “Phải đó! Những thứ này của chúng tôi đúng là đã già rồi, cũ rồi, nhưng nó cũng đại diện cho một phần lịch sử, một quá trình, cứ thế tháo dỡ đi, trong lòng rất khó chịu. Thế nên, đạo diễn Đỗ, cô quay phim lại, sau này lúc tôi thấy nhớ, sẽ xem phim của cô để hoài niệm một chút.”
Đỗ An Hoa nghiêm nghị: “Cháu hi vọng sẽ làm ra một tác phẩm hay, tạo thành một tác phẩm làm bằng chứng cho lịch sử.”
Chị ấy nhìn sang Lâm Dư Hi: “Đúng rồi, nữ chính là một bác sĩ trung y, lấy phòng khám Tân Sinh làm bối cảnh là tốt nhất. Chút nữa bọn chị có thể đến phòng khám Tân Sinh xem một chút không?”
Lâm Dư Hi gật đầu: “Được chứ. Phòng khám đã được gỡ bỏ niêm phong rồi.”
“Tốt, vậy bọn chị đi xem những cảnh khác trước, một tiếng rưỡi sau gặp nhau ở phòng khám nhé.”
“Được.”
Sau khi nhóm Đỗ An Hoa rời đi, Lâm Chi Hiên hỏi: “Tại sao bọn họ lại tìm con đóng phim thế?”
“Bộ phim này là do Tử Chính đầu tư sản xuất. Anh ấy nói anh ấy muốn quay lại thôn Minh Tâm, ngõ Minh Tâm, cho con giữ lại làm kỷ niệm.”
Lâm Chi Hiên chợt hiểu, cảm thán: “Cậu ấy có lòng quá.”
“Ừm, nữ chính là một bác sĩ trung y, nên đạo diễn Đỗ muốn con diễn vai nữ chính thời niên thiếu.”
Lâm Chi Hiên mỉm cười: “Tuổi của con cũng không còn nhỏ rồi, mà dáng vẻ vẫn như chưa trưởng thành vậy.”
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: “Con 28 tuổi đi diễn vai 18 tuổi, chị ấy không sợ nói không nổi ư?”
“Đạo diễn Đỗ là chuyên gia, cô ấy biết chọn như thế nào mà. Cũng tốt, con đi thử một chút, coi như là một trải nghiệm mới vậy.”
Lâm Dư Hi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đạo diễn Đỗ, em rất thích phim của chị, đặc biệt là ‘Thanh xuân, đừng quên’ đó.”
Đỗ An Hoa mỉm cười: “Cám ơn! Đó cũng là tác phẩm mà chị hài lòng nhất đến giờ. Em là cô Lâm, đúng chứ?”
Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Sao chị lại biết em?”
“Vince muốn quay một bộ phim, lấy thôn Minh Tâm làm bối cảnh. Cậu ấy nói em lớn lên ở thôn Minh Tâm, chị cần tìm tư liệu, thì có thể nói với em.”
Lâm Dư Hi trợn mắt, trong một chốc vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Ồ, xem ra cậu ấy vẫn chưa nói với em rồi.” Nét mặt của Đỗ An Hoa có chút ảo não, “Có phải chị đã phá hoại chuyện vui bất ngờ gì không nhỉ?”
“Hơ, em thật sự không biết chuyện này.”
“Vậy, em coi như chưa nghe nhé. Lúc cậu ấy nói với em, em cứ vờ như rất vui mừng là được.” Hai tay Đỗ An Hoa bưng mặt, trưng ra vẻ mặt vui vẻ đáng yêu.
Lâm Dư Hi không nhịn được cười lên, không ngờ đạo diễn đạt giải tượng vàng có thể quay được những tác phẩm nghệ thuật và thương mại, lại hài hước như thế.
“Em không biết diễn xuất, cho nên, cố gắng hết sức thôi.”
Đỗ An Hoa cũng cười: “Được rồi, dù sao cũng đã bị bể mánh, vậy chúng ta trò chuyện một chút đi. Hai tuần trước Vince liên hệ với chị nói muốn quay một bộ phim, vốn đầu tư vô hạn, nhưng cậu ấy muốn đội ngũ chế tác tốt nhất, diễn viên giỏi nhất. Chị tưởng đâu cậu ấy muốn quay phim bom tấn để mừng tuổi gì đó, không ngờ lại là một bộ phim kỷ niệm. Chị nói thật với cậu ấy, loại phim này, bất kể tìm được đội ngũ tốt cỡ nào, thì phòng vé cũng không được tốt lắm. Cậu ấy nói cậu ấy không quan tâm phòng vé, nhưng cậu ấy muốn giải thưởng, giải phim điện ảnh xuất sắc nhất. Trong lòng chị kêu một tiếng má ơi, áp lực như núi nha.”
Lâm Dư Hi có chút theo không kịp bước nhảy của chị ấy, chỉ có thể cười ha ha một tiếng: “Hẳn là anh ấy chỉ hi vọng có thể giành được thôi, chứ không phải là nhất định phải giành được đâu.”
Đỗ An Hoa nói: “Có thể em không biết bộ ‘Thanh xuân, đừng quên’ đó chính là cậu ấy đầu tư đấy. Lần trước cậu ấy không nói phải giành được giải thưởng, cũng chỉ đầu tư có hai mươi triệu, kết quả bộ phim càn quét cả buổi lễ trao giải. Lần này cậu ấy nó rõ phải lấy được giải thưởng, còn đặt ra mức đầu tư vô hạn, ý cậu ấy chính là nhất định phải giành được.”
“Bộ phim này nói về câu chuyện xảy ra ở thôn Minh Tâm ư?”
“Vẫn đang viết kịch bản, cốt lõi là hai nhân vật nam nữ chính lớn lên ở thôn Minh Tâm, nam chính thi vào trường đại học nổi danh trên thế giới, khát vọng tràn trề muốn ra nước ngoài xông pha. Nữ chính thì ở lại thôn Minh Tâm làm một bác sĩ trung y. Mười mấy năm trôi qua, nam chính quanh quẩn ở bên ngoài, lúc ngã lòng lại trở về thôn Minh Tâm, gặp lại nữ chính, hiểu ra thế nào mới là vui vẻ.”
Nữ bác sĩ trung y? Lâm Dư Hi có chút hoảng hốt.
Đỗ An Hoa quan sát Lâm Dư Hi một cách tỉ mỉ: “Việc chọn nam nữ chính vẫn đang thảo luận, chắc là tuần sau có thể quyết định rồi, nhưng phiên bản nữ chính thời niên thiếu, chị đã chọn được người rồi.”
“Ai thế?”
“Em!”
Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Em? Không được đâu, em không biết diễn xuất.”
“Em cứ diễn với màu của mình là được. Chị đã xem qua hình em để mặt mộc, cột đuôi ngựa, cái chị cần chính là cảm giác của một bác sĩ đơn thuần như thế.”
Chu Tử Chính đi tới: “Sao thế, hai người đã bắt đầu trò chuyện rồi à?”
Đỗ An Hoa nói: “Chị khai trước nhé. Chị không ngờ cậu vẫn chưa nói chuyện bộ phim với cô Lâm, chị đã làm lộ tin tức rồi.”
Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi một cái, cười nói: “Lúc vừa vào cửa không chặn chị lại, thật là hỏng bét mà.”
“Được rồi, chị đưa ra một đề nghị để bồi thường, để cho cô Lâm diễn vai nữ chính thời niên thiếu nhé.”
Chu Tử Chính cười gật đầu: “Ý kiến hay.”
“Không hay! Em thật sự không biết diễn đâu.” Lâm Dư Hi vội nói.
Đỗ An Hoa phất phất tay: “Chị tránh đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện. Cậu là ông chủ, cậu tự tính toán đi.”
“Chuyện này thì em không phải là ông chủ rồi!”
Đỗ An Hoa cười đi khỏi đó. Lâm Dư Hi nhìn Chu Tử Chính, nghiêm túc nói: “Em không muốn diễn.”
“Không muốn thử một chút sao?”
“Em diễn sẽ làm hỏng phim mất.”
“Có đạo diễn Đỗ ở đó em còn sợ à? Nếu em thật sự diễn không tốt, thì cho dù anh là nhà đầu tư, chị ấy cũng sẽ đá em đi. Chị ấy là đạo diễn kiên quyết hiếm có trong giới giải trí này đấy.”
Lâm Dư Hi nhìn anh: “Anh muốn quay bộ phim này sao không nói với em?”
“Hôm nay mới chính thức kí hợp đồng cho bộ phim. Anh vốn nghĩ rằng sau khi xác định nam nữ chính rồi mới nói với em, không ngờ lại bị đạo diễn Đỗ nhanh chân đến trước.”
“Tại sao muốn quay thôn Minh Tâm? Thể loại phim này có thể kiếm được tiền sao?”
Chu Tử Chính kéo cô vào lòng: “Dự án tháo dỡ thôn Minh Tâm, hai năm trước đã có người đến bàn với anh, lúc đó anh vẫn chưa quen biết em, nên không có hứng thú. Sau khi biết em rồi, mới nhớ đến chuyện này. Đáng tiếc hội thương mại phát triển phụ trách dự án này đã thu mua hơn 90% quyền bất động sản rồi, bắt buộc phải dỡ bỏ xây dựng lại, anh cũng không cứu vãn được. Anh không thể giúp em giữ lại phòng khám Tân Sinh và thôn Minh Tâm, chỉ có thể quay một bộ phim ghi nhớ chúng nó lại, làm thành một phần quà kỷ niệm. Anh nghĩ, bỏ ra năm mươi triệu quay bộ phim này, so với việc tốn năm mươi triệu để mua một viên kim cương lớn tặng cho em, thì càng làm cho em vui hơn.”
Một góc mềm mại nhất trong tận đáy lòng của Lâm Dư Hi ngoài ý muốn bị đánh trúng rồi. Điều quý giá nhất trong mắt cô, anh nhìn thấy được; điều quan trọng nhất trong lòng cô, anh hiểu được!
Lâm Dư Hi ngước lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh. Cô nhón chân lên, hôn nhẹ lên bờ môi anh: “Cám ơn anh!”
Chu Tử Chính vẫn thấy chưa đủ: “Chỉ vậy thôi à?”
“Đây là nhà của người ta đấy.”
Chu Tử Chính ôm chặt cô: “Anh mặc kệ.”
Đôi môi anh nặng nề in xuống, Lâm Dư Hi chỉ cảm thấy hoa mắt mơ màng, cả người nhẹ bẫng bay bổng như đang lơ lửng trên mây vậy. Chỉ là, cô không sợ sẽ bị té nữa, bởi vì cơ thể của cô được anh ôm trong vòng tay, thế giới của cô được anh nâng trong lòng bàn tay.
------
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất rọi lên người Lâm Dư Hi. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, ở trong phòng bếp làm bữa sáng.
Chu Tử Chính ăn mặc gọn gàng đi xuống lầu, vào phòng bếp. Chân của cô trắng nõn, thẳng tắp, thon dài, trong mắt anh, có một vẻ đẹp và nét quyến rũ khó diễn tả thành lời.
Anh ôm lấy cô từ phía sau: “Chào buổi sáng.”
Tối qua về đến nhà, anh nằng nặc yêu cầu cô khi ở nhà thì phải mặc áo sơ mi của anh, coi như đồ mặc tại nhà.
“Chào buổi sáng.”
“Em mặc như thế này, thật sự rất hợp khẩu vị của anh.”
Lâm Dư Hi xoay người lại, in một nụ hôn lên môi anh: “Vậy bữa ăn sáng này có hợp khẩu vị của anh không?” Pancake, bắp xào với trứng, phối với cà phê nóng.
“Quá hợp!” Chu Tử Chính trả về một nụ hôn sâu.
“Buổi chiều phải đi gặp luật su Diệp hả?”
“3 giờ chiều. Tuần sau là lên tòa rồi, cùng ông ấy chạy trình tự lên tòa một lần. Ông ấy sẽ dạy em và bác trai luyện tập những vấn đề mà luật sư bên khống có thể hỏi.”
“Ừm!”
“Luật sư bên khống chỉ là một luật sư của chính phủ, còn rất trẻ, câu hỏi không sắc bén đến nỗi nào đâu.”
“Vậy chút nữa em đi uống trà chiều với ba ở thôn Minh Tâm, sau đó cùng đi gặp luật sư Diệp.”
-----
Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi đến nhà hàng Minh Tâm, lại gặp phải nhóm người Đỗ An Hoa đang uống trà chiều.
“Đạo diễn Đỗ, khéo quá.”
“Chị dắt phó đạo diễn và thợ quay phim đến thôn Minh Tâm lấy cảnh. Phong cách ở đây thật sự rất hoài cổ, rất có cảm giác về thời đại trước kia, rất đáng để quay lại làm kỉ niệm.” Đỗ An Hoa đánh giá Lâm Dư Hi, hài lòng gật đầu: “Tối qua em trang điểm nên chị vẫn chưa nhìn kĩ lắm, hôm nay em mặc áo sơ mi trắng, quần đen, cộng thêm mặt mộc, quả thật chính là dáng vẻ của nữ chính thời niên thiếu. Vai diễn này, em đừng từ chối nữa.”
Trên mặt Lâm Dư Hi đầy vẻ khó xử: “Quả thật em không hiểu gì về đóng phim hết. Cho dù là chụp hình, em làm tới làm lui cũng chỉ có mấy động tác đó thôi. Em thật sự sợ rằng sẽ không làm được yêu cầu của chị.”
“Em cứ thử một chút xem. Yên tâm, nếu em thật sự không ổn, thì chị sẽ không ép em. Bây giờ, ngoài Vince ra, còn có ông chủ nào chịu đầu tư nặng như vậy để quay một bộ phim có khả năng sẽ làm sập phòng bán vé chứ. Phòng vé thì chị không dám đảm bảo, nhưng bộ phim này nhất định sẽ hướng về phía giải thưởng mà chạy, cho nên đối với từng diễn viên, chị đều yêu cầu rất cao, em không đạt được yêu cầu của chị, thì chị sẽ thay em ra, tuyệt đối không để cho em làm vướng chân đâu.”
Lâm Dư Hi suy nghĩ một lúc: “Được thôi, em thử một chút vậy.”
Đỗ An Hoa gật đầu: “Vậy ngẫu hứng làm thử một đoạn đi. Nữ chính cùng ba đến uống trà, nam chính thời niên thiếu hào hứng chạy đến nói cậu ta đã trúng tuyển vào đại học Harvard. Nữ chính thời niên thiếu vừa vui, vừa khổ sở nói: Thật ư? Vậy thì tốt quá!”
Lâm Dư Hi sửng sốt: “Bây giờ ạ?”
“Phải, bây giờ! Em diễn xong thì chị biết em in hay out ngay, mọi người đều không lãng phí thời gian.”
Lâm Dư Hi do dự một lúc: “Vậy ai diễn nam chính thời niên thiếu?”
“Chị! Tưởng tượng chị là mối tình đầu của em, nhớ lại cảm giác vừa ngọt ngào vừa đắng chát kia. Em ngồi xuống đây, chuẩn bị một chút đi.”
Lâm Dư Hi thấy Đỗ An Hoa không phải đang nói đùa, cũng không lằng nhằng nữa. Cô ngồi vào ghế, nhắm mắt lại.
Mối tình đầu? Cảm giác vừa ngọt ngào, vừa đắng chát? Chu Tử Chính và Lý Thuần Nhất đan xen trong đầu, một người ngọt, một người đắng; một người là hiện tại và tương lai, một người là quá khứ không còn lưu luyến nữa.
Cô mở mắt ra: “Được rồi.”
Đỗ An Hoa hưng phấn nói với cô: “Anh được đại học Harvard nhận rồi! Anh được đại học Harvard nhận rồi!”
Lâm Dư Hi nhìn chị ấy, cổ họng hơi nghẹn lại, khóe mắt muốn cong lên, nhưng lại nhịn không được hơi trầm xuống, cuối cùng vẫn từ từ cong lên, mỉm cười: “Thật ư? Tốt quá!” Ánh mắt của cô đan xen giữa vui mừng và chua xót.
Đỗ An Hoa lặng lẽ nhìn cô chăm chú mấy giây, cười vui vẻ: “Tốt, tốt lắm! Em đúng là một người có chuyện cũ, ánh mắt của em có kịch tính trong đó. Vai này, không thuộc về em thì còn ai nữa.”
Lâm Dư Hi ngây ngẩn: “Em, thật sự được ạ?”
“Chị quay biết bao nhiêu bộ phim, nhìn qua biết bao nhiêu diễn viên rồi, ai được, ai không được còn nhìn không ra sao?”
Bác Phạm – chủ nhà hàng đi qua rót trà cho Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi: “Hi Hi, cháu muốn đóng phim hả?”
“Đạo diễn Đỗ muốn quay một bộ phim điện ảnh liên quan đến thôn Minh Tâm, cháu chỉ làm khách mời nghiệp dư thôi.”
Bác Phạm hưng phấn nói: “Thật sao? Thôn Minh Tâm sắp dỡ bỏ rồi, trước khi bị dỡ thì quay nó lại, quả thật là một cách kỷ niệm rất hay. Đạo diễn Đỗ, nhà hàng này của tôi đã mở bốn mươi mấy năm rồi, cô nhất định phải quay lại nhé. Nếu như các cô muốn quay, tôi có thể dọn sạch cả nhà hàng cho các cô quay, miễn phí hết!”
Đạo diễn Đỗ cảm thán: “Bây giờ, những nhà hàng kiểu xưa thế này đóng một cái thì ít đi một cái, thật sự rất khó tìm. Bác yên tâm, cháu nhất định quay lại nhà hàng này với phong cách vốn có của nó.”
Bác Phạm thổn thức gật đầu: “Phải đó! Những thứ này của chúng tôi đúng là đã già rồi, cũ rồi, nhưng nó cũng đại diện cho một phần lịch sử, một quá trình, cứ thế tháo dỡ đi, trong lòng rất khó chịu. Thế nên, đạo diễn Đỗ, cô quay phim lại, sau này lúc tôi thấy nhớ, sẽ xem phim của cô để hoài niệm một chút.”
Đỗ An Hoa nghiêm nghị: “Cháu hi vọng sẽ làm ra một tác phẩm hay, tạo thành một tác phẩm làm bằng chứng cho lịch sử.”
Chị ấy nhìn sang Lâm Dư Hi: “Đúng rồi, nữ chính là một bác sĩ trung y, lấy phòng khám Tân Sinh làm bối cảnh là tốt nhất. Chút nữa bọn chị có thể đến phòng khám Tân Sinh xem một chút không?”
Lâm Dư Hi gật đầu: “Được chứ. Phòng khám đã được gỡ bỏ niêm phong rồi.”
“Tốt, vậy bọn chị đi xem những cảnh khác trước, một tiếng rưỡi sau gặp nhau ở phòng khám nhé.”
“Được.”
Sau khi nhóm Đỗ An Hoa rời đi, Lâm Chi Hiên hỏi: “Tại sao bọn họ lại tìm con đóng phim thế?”
“Bộ phim này là do Tử Chính đầu tư sản xuất. Anh ấy nói anh ấy muốn quay lại thôn Minh Tâm, ngõ Minh Tâm, cho con giữ lại làm kỷ niệm.”
Lâm Chi Hiên chợt hiểu, cảm thán: “Cậu ấy có lòng quá.”
“Ừm, nữ chính là một bác sĩ trung y, nên đạo diễn Đỗ muốn con diễn vai nữ chính thời niên thiếu.”
Lâm Chi Hiên mỉm cười: “Tuổi của con cũng không còn nhỏ rồi, mà dáng vẻ vẫn như chưa trưởng thành vậy.”
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: “Con 28 tuổi đi diễn vai 18 tuổi, chị ấy không sợ nói không nổi ư?”
“Đạo diễn Đỗ là chuyên gia, cô ấy biết chọn như thế nào mà. Cũng tốt, con đi thử một chút, coi như là một trải nghiệm mới vậy.”
Tác giả :
Khiên Mộng