Em Trai Quá Kiêu Ngạo
Chương 80: Trái tim có cánh
Lúc Minh Nhan mặc quần áo lại lần nữa đã là giữa trưa rồi.
Mạc Dịch Hiên cũng cảm thấy mỹ mãn mà mặc quần áo vào, hắn lấy từ trong túi ra một cái hộp, giống như đang hiến vật quý mà đưa đến trước mắt Minh Nhan. “Tặng em đó, xem có thích không?”
“Cái gì vậy?” Minh Nhan tò mò nhận lấy, mởi quà ra dưới ánh mắt chờ mong của người nào đó.
“A, trái tim có cánh, số lượng rất ít trên thế giới nha?” Minh Nhan có chút không thể tin được vào hai mắt của mình, cô vẫn mong có ngày được tận mắt nhìn thấy trái tim có cánh nhưng giờ đây nó lại đang nằm trong tay cô a.
“Cám ơn anh.” Minh Nhan có chút nghẹn ngào nói với Mạc Dịch Hiên, nếu nói không cảm động thì là nói dối, hiện tại cô cảm động muốn chết a.
Mạc Dịch Hiên cười dịu dàng, nâng tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, trêu chọc nói. “Chỉ có một câu cảm ơn đơn giản vậy thôi sao, không có quà tạ lễ thực tế một chút sao?”
Nói xong còn chỉ chỉ vào môi mình, ý bảo hắn muốn cô tạ lễ hắn bằng cái gì.
Minh Nhan mặt ửng đỏ, tuy rằng cô đã cùng hắn trên giường rất nhiều lần, nhưng muốn cô chủ động hôn một người con trai thực sự rất khó a, cô nhăn nhó, nhưng nể tình trái tim có cánh nên cô nhón chân hôn lên bờ môi của hắn.
Cô hôn như chuồn chuồn lướt nước, vừa định lùi lại, một bàn tay của Mạc Dịch Hiên đã ôm lấy thắt lưng của cô, tay kia nâng gáy của cô áp đến gần hắn, dần dần hôn sâu hơn, lòng tham không đáy mà hấp thụ sự ngọt ngào trong miệng cô, Minh Nhan hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy bả vai hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nhiệt tình lên thì càng không thể trở lại, nhìn thấy chuyện này rất có thể sẽ kéo đến trên giường, bụng của Minh Nhan không hề báo trước mà kêu ‘Cô lỗ, cô lỗ’, thực tàn sát phong cảnh a.
Mạc Dịch Hiên buồn cười dừng động tác cởi quần áo lại, có muốn vội vàng lần nữa cũng không thể để bà xã yêu quý của hắn đói bụng a.
Vuốt vuốt tóc của cô, cố gắng bình ổn dục vọng sắp bộc phát của mình, trêu chọc nói. “Bà xã đại nhân, em thực sự là quá nhiệt tình, hại anh thiếu chút nữa đã không kiềm được, bất quá bụng của em hình như đang kháng nghị nha, chúng ta vẫn là ăn cơm trước rồi hãy tiếp tục.”
Nói xong, hắn hôn cô một cái, đi vào phòng bếp nấu cơm. Để lại Minh Nhan trần nửa thân trên, đầu chôn trong ổ chăn làm đà điểu.
Nghe được tiếng đóng cửa, đợi nửa ngày, vẻ mặt đỏ ửng của cô mới chịu chui ra từ trong ổ chăn, bĩu môi gắt giọng. “Rốt cuộc là ai nhiệt tình chứ, còn nữa, ai muốn tiếp tục với anh a, đại sắc lang, chỉ là hôn nhẹ một cái, vậy mà anh cũng có bản lãnh phát triển nó lên trên giường luôn, chính mình háo sắc còn nói người khác, hừ.” Mười phần mười đều là tính tình của một cô gái nhỏ.
Minh Nhan vừa than thở vừa sửa sang lại quần áo, vui rạo rực, cầm lấy trái tim có cánh thưởng thức, dường như nhớ lại thời thiếu niên cô từng chỉ vào tấm áp phích trái tim có cánh, hùng hồn mà nói với Hiên Hiên rằng trong tương lai, cô nhất định phải có được nó cho riêng mình.
Khoan đã, hình như có chỗ không đúng a. Hắn, sao lại biết cô thích trái tim có cánh, đây chính là bí mật của cô, cô cũng chưa từng nói với người ngoài, ngoại trừ Hiên Hiên.
Trong đầu bỗng có một đoạn ký ức ngắn cô chưa từng nhớ tới chợt lóe qua, nhanh đến nỗi cô chưa kịp nắm lấy trọng tâm, nhưng cô có thể khẳng định hắn và Hiên Hiên hẳn là phải có một mối liên hệ chặt chẽ nào đó, có lẽ, cô lắc đầu, tự nói với chính mình không nên suy nghĩ lung tung, Hiên Hiên sẽ không đối xử với cô như vậy.
Vì không để chính mình cứ suy nghĩ miên man, cô quyết định tự mình đi hỏi một chút.
Nhẹ nhàng tiêu sái đi đến phòng bếp, Mạc Dịch Hiên thấy cô đi vào, nhìn về phía cô cười dịu dàng, sủng nịch nói. “Bà xã đại nhân, em qua kia ngồi trước đi, đợi lát nữa thôi, lập tức có thể ăn.”
“Ân, em không vội, anh từ từ làm cũng được.” Minh Nhan chậm rãi tiêu sái đi đến phía sau hắn, rồi vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, cả người cũng dán vào đó.
Mạc Dịch Hiên không nghĩ tới cô lại chủ động ôm mình, ngây người một chút, lập tức nở một nụ cười thật tươi, lẳng lặng hưởng thụ sự ôm ấp dịu dàng hiếm có của cô.
“Ông xã, em hỏi anh một chuyện.” Minh Nhan ở phía sau hắn làm nũng.
“Chuyện gì?” Một tiếng gọi ông xã làm xương cốt Mạc Dịch Hiên đều vỡ vụn, có chút cảm giác ấm áp lâng
“Sao lại tặng em trái tim có cánh?” Minh Nhan dùng giọng nói mềm mại có thể vắt ra nước hỏi hắn.
“Không phải là vì em thích sao? Cả ngày ồn ào nói sớm muộn gì cũng phải có được nó làm của riêng.” Mạc Dịch Hiên đắm chìm trong sự dịu dàng hiếm có của cô, không hề nghi ngờ gì mà trả lời. [NV: haizzz, anh cả đời anh minh cũng có lúc hớ hênh a, mỹ nhân kế đúng là rất hữu dụng =.=]
“Sao anh lại biết em thích trái tim có cánh, em hẳn là chưa từng nói với anh a.” Đột nhiên Minh Nhan buông hắn ra, đi tới phía trước hắn, nghiêm túc nhìn hắn.
Mạc Dịch Hiên cũng cảm thấy mỹ mãn mà mặc quần áo vào, hắn lấy từ trong túi ra một cái hộp, giống như đang hiến vật quý mà đưa đến trước mắt Minh Nhan. “Tặng em đó, xem có thích không?”
“Cái gì vậy?” Minh Nhan tò mò nhận lấy, mởi quà ra dưới ánh mắt chờ mong của người nào đó.
“A, trái tim có cánh, số lượng rất ít trên thế giới nha?” Minh Nhan có chút không thể tin được vào hai mắt của mình, cô vẫn mong có ngày được tận mắt nhìn thấy trái tim có cánh nhưng giờ đây nó lại đang nằm trong tay cô a.
“Cám ơn anh.” Minh Nhan có chút nghẹn ngào nói với Mạc Dịch Hiên, nếu nói không cảm động thì là nói dối, hiện tại cô cảm động muốn chết a.
Mạc Dịch Hiên cười dịu dàng, nâng tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, trêu chọc nói. “Chỉ có một câu cảm ơn đơn giản vậy thôi sao, không có quà tạ lễ thực tế một chút sao?”
Nói xong còn chỉ chỉ vào môi mình, ý bảo hắn muốn cô tạ lễ hắn bằng cái gì.
Minh Nhan mặt ửng đỏ, tuy rằng cô đã cùng hắn trên giường rất nhiều lần, nhưng muốn cô chủ động hôn một người con trai thực sự rất khó a, cô nhăn nhó, nhưng nể tình trái tim có cánh nên cô nhón chân hôn lên bờ môi của hắn.
Cô hôn như chuồn chuồn lướt nước, vừa định lùi lại, một bàn tay của Mạc Dịch Hiên đã ôm lấy thắt lưng của cô, tay kia nâng gáy của cô áp đến gần hắn, dần dần hôn sâu hơn, lòng tham không đáy mà hấp thụ sự ngọt ngào trong miệng cô, Minh Nhan hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy bả vai hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nhiệt tình lên thì càng không thể trở lại, nhìn thấy chuyện này rất có thể sẽ kéo đến trên giường, bụng của Minh Nhan không hề báo trước mà kêu ‘Cô lỗ, cô lỗ’, thực tàn sát phong cảnh a.
Mạc Dịch Hiên buồn cười dừng động tác cởi quần áo lại, có muốn vội vàng lần nữa cũng không thể để bà xã yêu quý của hắn đói bụng a.
Vuốt vuốt tóc của cô, cố gắng bình ổn dục vọng sắp bộc phát của mình, trêu chọc nói. “Bà xã đại nhân, em thực sự là quá nhiệt tình, hại anh thiếu chút nữa đã không kiềm được, bất quá bụng của em hình như đang kháng nghị nha, chúng ta vẫn là ăn cơm trước rồi hãy tiếp tục.”
Nói xong, hắn hôn cô một cái, đi vào phòng bếp nấu cơm. Để lại Minh Nhan trần nửa thân trên, đầu chôn trong ổ chăn làm đà điểu.
Nghe được tiếng đóng cửa, đợi nửa ngày, vẻ mặt đỏ ửng của cô mới chịu chui ra từ trong ổ chăn, bĩu môi gắt giọng. “Rốt cuộc là ai nhiệt tình chứ, còn nữa, ai muốn tiếp tục với anh a, đại sắc lang, chỉ là hôn nhẹ một cái, vậy mà anh cũng có bản lãnh phát triển nó lên trên giường luôn, chính mình háo sắc còn nói người khác, hừ.” Mười phần mười đều là tính tình của một cô gái nhỏ.
Minh Nhan vừa than thở vừa sửa sang lại quần áo, vui rạo rực, cầm lấy trái tim có cánh thưởng thức, dường như nhớ lại thời thiếu niên cô từng chỉ vào tấm áp phích trái tim có cánh, hùng hồn mà nói với Hiên Hiên rằng trong tương lai, cô nhất định phải có được nó cho riêng mình.
Khoan đã, hình như có chỗ không đúng a. Hắn, sao lại biết cô thích trái tim có cánh, đây chính là bí mật của cô, cô cũng chưa từng nói với người ngoài, ngoại trừ Hiên Hiên.
Trong đầu bỗng có một đoạn ký ức ngắn cô chưa từng nhớ tới chợt lóe qua, nhanh đến nỗi cô chưa kịp nắm lấy trọng tâm, nhưng cô có thể khẳng định hắn và Hiên Hiên hẳn là phải có một mối liên hệ chặt chẽ nào đó, có lẽ, cô lắc đầu, tự nói với chính mình không nên suy nghĩ lung tung, Hiên Hiên sẽ không đối xử với cô như vậy.
Vì không để chính mình cứ suy nghĩ miên man, cô quyết định tự mình đi hỏi một chút.
Nhẹ nhàng tiêu sái đi đến phòng bếp, Mạc Dịch Hiên thấy cô đi vào, nhìn về phía cô cười dịu dàng, sủng nịch nói. “Bà xã đại nhân, em qua kia ngồi trước đi, đợi lát nữa thôi, lập tức có thể ăn.”
“Ân, em không vội, anh từ từ làm cũng được.” Minh Nhan chậm rãi tiêu sái đi đến phía sau hắn, rồi vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, cả người cũng dán vào đó.
Mạc Dịch Hiên không nghĩ tới cô lại chủ động ôm mình, ngây người một chút, lập tức nở một nụ cười thật tươi, lẳng lặng hưởng thụ sự ôm ấp dịu dàng hiếm có của cô.
“Ông xã, em hỏi anh một chuyện.” Minh Nhan ở phía sau hắn làm nũng.
“Chuyện gì?” Một tiếng gọi ông xã làm xương cốt Mạc Dịch Hiên đều vỡ vụn, có chút cảm giác ấm áp lâng
“Sao lại tặng em trái tim có cánh?” Minh Nhan dùng giọng nói mềm mại có thể vắt ra nước hỏi hắn.
“Không phải là vì em thích sao? Cả ngày ồn ào nói sớm muộn gì cũng phải có được nó làm của riêng.” Mạc Dịch Hiên đắm chìm trong sự dịu dàng hiếm có của cô, không hề nghi ngờ gì mà trả lời. [NV: haizzz, anh cả đời anh minh cũng có lúc hớ hênh a, mỹ nhân kế đúng là rất hữu dụng =.=]
“Sao anh lại biết em thích trái tim có cánh, em hẳn là chưa từng nói với anh a.” Đột nhiên Minh Nhan buông hắn ra, đi tới phía trước hắn, nghiêm túc nhìn hắn.
Tác giả :
Linh Điểm