Em Trai Quá Kiêu Ngạo
Chương 3: Đánh rắn phải đánh dập đầu
Còn nhớ trước đây hắn ở trường học cũng là một bộ dạng xa cách như thế này. Trường học quý tộc, toàn cậu ấm cô chiêu, có mấy đứa nhỏ đến bắt chuyện với hắn, hắn lại không để ý tới người ta khiến người ta nghĩ hắn muốn làm ra vẻ khốc.
Mà con nít chính là hay thù dai, từ ngày đó trở đi, những đứa nhỏ kia không có việc gì làm sẽ tìm hắn gây chuyện. Mà cô giáo lại sợ hãi thế lực của những gia đình kia, dù sao đứa bị khi dễ cũng chỉ là đứa nhỏ không cha không mẹ, lại luôn lặng không lên tiếng, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Vì thế, những đứa nhỏ kia thấy cô giáo không nói gì, nghĩ cô ngầm đồng ý nên ngày càng quá đáng.
Vài ngày sau, mấy đứa nhỏ kia đùa dai xô ngã hắn, do không cẩn thận hắn ngã lên trên bàn, quần áo trên người bị xé mất một miếng.
Mà mọi người không nghĩ tới hắn bình thường vẫn luôn nén giận hôm đó lại dám đứng dậy bắt lấy đứa nhỏ kia mà đánh, những đứa nhỏ đứng bên cạnh thấy bạn cùng phe với mình bị đánh thì đều tiến lên hỗ trợ. Vì thế kết quả là hắn bị đánh hội đồng.
Một vài đứa nhỏ lập tức đi báo cáo với cô giáo, cô vừa đến liền lôi bọn hắn ra. Hỏi là chuyện gì xảy ra, Tư Đồ Minh Hiên không nói tiếng nào, mà những đứa nhỏ kia đương nhiên nói hắn gây sự trước.
Cô giáo biết cũng biết rõ là chuyện gì, nhưng là trong lòng thiên vị những đứa nhỏ kia nên đã mang Tư Đồ Minh Hiên ra răn dạy một chút.
Khi Tư Đồ Minh Nhan biết được liền nhảy dựng, đứa nhỏ con nhà ai vậy, cũng dám bắt nạt em trai của mình. Còn có cái cô giáo kia, rõ ràng đã đồng ý sẽ chiếu cố Hiên Hiên nhiều hơn, thế nhưng lại là tên nịnh nọt đổi trắng thay đen.
Tức chết đi được, cô quyết định ngày mai phải dẫn em trai đi học cái gì là “Không thủ đạo”, “TaeKwonDo”, “Tiệt quyền đạo”. Lần sau xem các người còn dám bắt nạt em trai tôi nữa hay không. Cũng thuận tiện đi gặp cô giáo của em trai một chút, cô đã nịnh nọt, tôi sẽ cho cô biết bên nào mới là thực sự có thế lực! Chú Liêu hẳn là hiệu trưởng của trường tiểu học rồi, đã lâu không gặp cũng nên đi chào hỏi thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, cô liền xuống bếp bưng bát canh bổ vào cho em trai, nhìn hắn nhu thuận uống hết. Sau đó lấy hộp thuốc đau lòng mà bôi thuốc cho em trai. Một đám nhóc chết tiệt, không có gia giáo, xuống tay ác như vậy. Hãy xem ta sẽ khiến ba mẹ chúng bay dạy dỗ chúng bay như thế nào. Cô một bên bôi thuốc cho em trai, một bên thầm quyết định ở trong lòng. Cho nên không thấy em trai đang nhìn cô mà khóe miệng thì khẽ nhếch lên.
Buổi chiều ngày hôm sau, Minh Nhan xin giáo viên cho nghỉ hai tiết học cuối, chạy tới trường học của Minh Hiên đón hắn tan học, tiện thể nói chuyện với cô giáo của hắn. Thực thuận lợi đi vào phòng giáo viên, tìm được cô giáo Trương là chủ nhiệm lớp
Đầu tiên là đơn giản hỏi những vết thương trên người em cô là vì sao mà có, cô giáo ấy lại nghĩ cô là con nít dễ lừa gạt nên qua loa nói. “Mấy đứa con trai nhỏ ấy mà, đánh nhau là chuyện thường. Chúng đều có chỗ không đúng, cô đã răn đe bọn chúng rồi.” Còn nói Minh Hiên ở trường học không muốn nói chuyện, không hòa đồng, nếu có thời gian sẽ nói chuyện thêm với người giám hộ của bọn họ.
Minh Nhan nhu thuận xưng hô một cách kính trọng, cuối cùng nói. “Cám ơn cô, tôi cũng hiểu được khẳng định không có chuyện gì lớn, chỉ là mấy đứa trẻ đánh nhau mà thôi! Sẽ không phải là bị những đứa trẻ khác bắt nạt, cô cũng biết hai chị em chúng tôi không nơi nương tựa, chắc chắn sẽ chiếu cố Minh Hiên một chút không để cho những đứa trẻ khác bắt nạt nó. Nhưng là chú Liêu hàng ngày đều lo lắng, nga, chú Liêu cũng chính là hiệu trưởng của các người đó mà, đã gọi tôi đến để hỏi về điều này, nói là nếu Hiên Hiên ở trong trường học của chú ấy mà bị bắt nạt thì chú ấy cũng không còn mặt mũi nào đi gặp ba ba đã mất của chúng tôi. Ba ba của chúng tôi với chú Liêu là bạn tốt. Tôi đều nói không có việc gì, chú ấy còn không tin, làm tôi mất công đến đây một chuyến, tôi còn phải xin nghỉ hai tiết cuối đây.” Tư Đồ Minh Nhan bình thường như đang cùng cô giáo Trương nói việc nhà, làm như không thấy sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của cô giáo Trương, tiếp tục thao thao nói tiếp không để yên.
Cuối cùng giống như rốt cục cũng phát hiện cô giáo Trương có vẻ không ổn mới quan tâm hỏi một câu. “Cô giáo Trương, cô không có việc gì chứ? Sắc mặt cô không tốt nga, có phải quá mệt mỏi hay không, nếu mệt quá tôi có thể nói vài câu với chú Liêu để chú ấy cho cô một kỳ nghỉ, thật tốt mà nghỉ ngơi nha. Trăm ngàn lần đừng quá sức, nếu cô mệt quá, Hiên Hiên chắc sẽ phải thay cô chủ nhiệm khác, phải thích ứng lại lần nữa, thật không tốt nha.” Nói xong còn thể hiện vẻ mặt lo lắng nhìn cô giáo Trương.
Cô giáo Trương bị dọa đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, liên tục xua tay nói không có việc gì, không có việc gì, không mệt, không mệt mỏi. Mấy giáo viên bên cạnh cũng thay cô đổ mồ hôi một phen, trường tiểu học dân lập này phải ganh đua sứt đầu mẻ trán, thật vất vả mới vào được, chẳng những lương cao còn có đãi ngộ rất tốt.
Làm việc tốt nói không chừng còn có thể có được cấp nhà, công việc này là bát vàng a, trăm ngàn lần đừng nên vì chuyện nhỏ như thế này mà đánh mất công việc.
Minh Nhan suy nghĩ nửa ngày, lại sợ tới mức chân đều mềm nhũn cả ra, mới từ từ mở miệng. “Nga, nếu cô nói không có việc gì, thì là không có việc gì rồi, vậy có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một chút được không? Tôi muốn gọi cho chú Liêu nói với chú ấy một tiếng là không có việc gì cả để chú ấy khỏi phải tự trách chết đi sống lại vậy.”
Cô giáo Trương vừa nghe giống như được đại xá, liền đưa điện thoại cho Minh Nhan. Minh Nhan nhẹ nhàng ấn một dãy số, cầm di động tới cửa nói một thôi một hồi, một tiếng chú Liêu, hai tiếng cũng chú Liêu, cuối cùng cũng trả lại điện thoại cho cô giáo Trương, còn không quên xóa đi số điện thoại của chú ấy.
Cô còn hùng hồn đầy lý lẽ nói. “Chú Liêu nói không thể tùy tiện đem số điện thoại di động của chú ấy cho người khác. Còn nói nếu chỉ là mấy đứa nhỏ đánh nhau thôi thì không có việc gì, để cô giáo Trương xử lý theo lẽ công bằng là được rồi.” Cô giáo Trương liền nhanh chóng cam đoan. “Nhất định, nhất định.” Sau đó cẩn thận tiễn Tư Đồ Minh Nhan rời đi, cũng không dám xem cô là con nít nữa.
Sau đó cô giáo Trương đã hùng hồn kể rõ tội lỗi của bọn nhóc đó trước mặt ba mẹ chúng để họ về nhà hung hăng dạy bảo một chút, còn bắt bọn chúng phải xin lỗi Minh Hiên, chuyện này mới được cho qua đi. Mà từ đó về sau thái độ của cô giáo Trương đối với Tư Đồ Minh Hiên thật đúng là lịch sự có thừa, cẩn thận chiếu cố.
Kỳ thật Tư Đồ Minh Nhan căn bản không quen biết thầy hiệu trưởng họ Liêu kia, lúc xem giấy báo nhập học của Minh Hiên cô có xem qua tên của hắn, cảm thấy tuổi của hắn với cha mình cũng không chênh lệch nhau lắm, mà chắc chắn cô giáo kia cũng không dám đến hỏi nên mượn tên hắn dùng tạm một chút. Còn về cuộc nói chuyện trong điện thoại kia là gọi cho một chú lái xe, tùy tiện nói bâng quơ vài câu mà thôi. Dù sao cũng xóa cả rồi, cũng không ai tra được.
Sau đó cô còn thầm nhủ, đánh rắn phải đánh dập đầu, cô đều có thể nhìn thấu được người khác đang suy nghĩ cái gì.
Nghĩ đến đây Minh Hiên không khỏi cười khổ, vậy thì vì sao cô luôn không nhìn thấu được hắn đang nghĩ cái gì? Tựa như đêm nay, hắn biểu hiện rõ ràng sự ghen tuông của mình như vậy mà cô vẫn là không hề có cảm giác còn đi cho rằng hắn đang giận dỗi. Ai...... chuyển mình một cái, Minh Hiên chìm vào trong suy nghĩ của chính mình cũng không để ý đến âm thanh binh boong lách cách bên ngoài.
Mà con nít chính là hay thù dai, từ ngày đó trở đi, những đứa nhỏ kia không có việc gì làm sẽ tìm hắn gây chuyện. Mà cô giáo lại sợ hãi thế lực của những gia đình kia, dù sao đứa bị khi dễ cũng chỉ là đứa nhỏ không cha không mẹ, lại luôn lặng không lên tiếng, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Vì thế, những đứa nhỏ kia thấy cô giáo không nói gì, nghĩ cô ngầm đồng ý nên ngày càng quá đáng.
Vài ngày sau, mấy đứa nhỏ kia đùa dai xô ngã hắn, do không cẩn thận hắn ngã lên trên bàn, quần áo trên người bị xé mất một miếng.
Mà mọi người không nghĩ tới hắn bình thường vẫn luôn nén giận hôm đó lại dám đứng dậy bắt lấy đứa nhỏ kia mà đánh, những đứa nhỏ đứng bên cạnh thấy bạn cùng phe với mình bị đánh thì đều tiến lên hỗ trợ. Vì thế kết quả là hắn bị đánh hội đồng.
Một vài đứa nhỏ lập tức đi báo cáo với cô giáo, cô vừa đến liền lôi bọn hắn ra. Hỏi là chuyện gì xảy ra, Tư Đồ Minh Hiên không nói tiếng nào, mà những đứa nhỏ kia đương nhiên nói hắn gây sự trước.
Cô giáo biết cũng biết rõ là chuyện gì, nhưng là trong lòng thiên vị những đứa nhỏ kia nên đã mang Tư Đồ Minh Hiên ra răn dạy một chút.
Khi Tư Đồ Minh Nhan biết được liền nhảy dựng, đứa nhỏ con nhà ai vậy, cũng dám bắt nạt em trai của mình. Còn có cái cô giáo kia, rõ ràng đã đồng ý sẽ chiếu cố Hiên Hiên nhiều hơn, thế nhưng lại là tên nịnh nọt đổi trắng thay đen.
Tức chết đi được, cô quyết định ngày mai phải dẫn em trai đi học cái gì là “Không thủ đạo”, “TaeKwonDo”, “Tiệt quyền đạo”. Lần sau xem các người còn dám bắt nạt em trai tôi nữa hay không. Cũng thuận tiện đi gặp cô giáo của em trai một chút, cô đã nịnh nọt, tôi sẽ cho cô biết bên nào mới là thực sự có thế lực! Chú Liêu hẳn là hiệu trưởng của trường tiểu học rồi, đã lâu không gặp cũng nên đi chào hỏi thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, cô liền xuống bếp bưng bát canh bổ vào cho em trai, nhìn hắn nhu thuận uống hết. Sau đó lấy hộp thuốc đau lòng mà bôi thuốc cho em trai. Một đám nhóc chết tiệt, không có gia giáo, xuống tay ác như vậy. Hãy xem ta sẽ khiến ba mẹ chúng bay dạy dỗ chúng bay như thế nào. Cô một bên bôi thuốc cho em trai, một bên thầm quyết định ở trong lòng. Cho nên không thấy em trai đang nhìn cô mà khóe miệng thì khẽ nhếch lên.
Buổi chiều ngày hôm sau, Minh Nhan xin giáo viên cho nghỉ hai tiết học cuối, chạy tới trường học của Minh Hiên đón hắn tan học, tiện thể nói chuyện với cô giáo của hắn. Thực thuận lợi đi vào phòng giáo viên, tìm được cô giáo Trương là chủ nhiệm lớp
Đầu tiên là đơn giản hỏi những vết thương trên người em cô là vì sao mà có, cô giáo ấy lại nghĩ cô là con nít dễ lừa gạt nên qua loa nói. “Mấy đứa con trai nhỏ ấy mà, đánh nhau là chuyện thường. Chúng đều có chỗ không đúng, cô đã răn đe bọn chúng rồi.” Còn nói Minh Hiên ở trường học không muốn nói chuyện, không hòa đồng, nếu có thời gian sẽ nói chuyện thêm với người giám hộ của bọn họ.
Minh Nhan nhu thuận xưng hô một cách kính trọng, cuối cùng nói. “Cám ơn cô, tôi cũng hiểu được khẳng định không có chuyện gì lớn, chỉ là mấy đứa trẻ đánh nhau mà thôi! Sẽ không phải là bị những đứa trẻ khác bắt nạt, cô cũng biết hai chị em chúng tôi không nơi nương tựa, chắc chắn sẽ chiếu cố Minh Hiên một chút không để cho những đứa trẻ khác bắt nạt nó. Nhưng là chú Liêu hàng ngày đều lo lắng, nga, chú Liêu cũng chính là hiệu trưởng của các người đó mà, đã gọi tôi đến để hỏi về điều này, nói là nếu Hiên Hiên ở trong trường học của chú ấy mà bị bắt nạt thì chú ấy cũng không còn mặt mũi nào đi gặp ba ba đã mất của chúng tôi. Ba ba của chúng tôi với chú Liêu là bạn tốt. Tôi đều nói không có việc gì, chú ấy còn không tin, làm tôi mất công đến đây một chuyến, tôi còn phải xin nghỉ hai tiết cuối đây.” Tư Đồ Minh Nhan bình thường như đang cùng cô giáo Trương nói việc nhà, làm như không thấy sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của cô giáo Trương, tiếp tục thao thao nói tiếp không để yên.
Cuối cùng giống như rốt cục cũng phát hiện cô giáo Trương có vẻ không ổn mới quan tâm hỏi một câu. “Cô giáo Trương, cô không có việc gì chứ? Sắc mặt cô không tốt nga, có phải quá mệt mỏi hay không, nếu mệt quá tôi có thể nói vài câu với chú Liêu để chú ấy cho cô một kỳ nghỉ, thật tốt mà nghỉ ngơi nha. Trăm ngàn lần đừng quá sức, nếu cô mệt quá, Hiên Hiên chắc sẽ phải thay cô chủ nhiệm khác, phải thích ứng lại lần nữa, thật không tốt nha.” Nói xong còn thể hiện vẻ mặt lo lắng nhìn cô giáo Trương.
Cô giáo Trương bị dọa đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, liên tục xua tay nói không có việc gì, không có việc gì, không mệt, không mệt mỏi. Mấy giáo viên bên cạnh cũng thay cô đổ mồ hôi một phen, trường tiểu học dân lập này phải ganh đua sứt đầu mẻ trán, thật vất vả mới vào được, chẳng những lương cao còn có đãi ngộ rất tốt.
Làm việc tốt nói không chừng còn có thể có được cấp nhà, công việc này là bát vàng a, trăm ngàn lần đừng nên vì chuyện nhỏ như thế này mà đánh mất công việc.
Minh Nhan suy nghĩ nửa ngày, lại sợ tới mức chân đều mềm nhũn cả ra, mới từ từ mở miệng. “Nga, nếu cô nói không có việc gì, thì là không có việc gì rồi, vậy có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một chút được không? Tôi muốn gọi cho chú Liêu nói với chú ấy một tiếng là không có việc gì cả để chú ấy khỏi phải tự trách chết đi sống lại vậy.”
Cô giáo Trương vừa nghe giống như được đại xá, liền đưa điện thoại cho Minh Nhan. Minh Nhan nhẹ nhàng ấn một dãy số, cầm di động tới cửa nói một thôi một hồi, một tiếng chú Liêu, hai tiếng cũng chú Liêu, cuối cùng cũng trả lại điện thoại cho cô giáo Trương, còn không quên xóa đi số điện thoại của chú ấy.
Cô còn hùng hồn đầy lý lẽ nói. “Chú Liêu nói không thể tùy tiện đem số điện thoại di động của chú ấy cho người khác. Còn nói nếu chỉ là mấy đứa nhỏ đánh nhau thôi thì không có việc gì, để cô giáo Trương xử lý theo lẽ công bằng là được rồi.” Cô giáo Trương liền nhanh chóng cam đoan. “Nhất định, nhất định.” Sau đó cẩn thận tiễn Tư Đồ Minh Nhan rời đi, cũng không dám xem cô là con nít nữa.
Sau đó cô giáo Trương đã hùng hồn kể rõ tội lỗi của bọn nhóc đó trước mặt ba mẹ chúng để họ về nhà hung hăng dạy bảo một chút, còn bắt bọn chúng phải xin lỗi Minh Hiên, chuyện này mới được cho qua đi. Mà từ đó về sau thái độ của cô giáo Trương đối với Tư Đồ Minh Hiên thật đúng là lịch sự có thừa, cẩn thận chiếu cố.
Kỳ thật Tư Đồ Minh Nhan căn bản không quen biết thầy hiệu trưởng họ Liêu kia, lúc xem giấy báo nhập học của Minh Hiên cô có xem qua tên của hắn, cảm thấy tuổi của hắn với cha mình cũng không chênh lệch nhau lắm, mà chắc chắn cô giáo kia cũng không dám đến hỏi nên mượn tên hắn dùng tạm một chút. Còn về cuộc nói chuyện trong điện thoại kia là gọi cho một chú lái xe, tùy tiện nói bâng quơ vài câu mà thôi. Dù sao cũng xóa cả rồi, cũng không ai tra được.
Sau đó cô còn thầm nhủ, đánh rắn phải đánh dập đầu, cô đều có thể nhìn thấu được người khác đang suy nghĩ cái gì.
Nghĩ đến đây Minh Hiên không khỏi cười khổ, vậy thì vì sao cô luôn không nhìn thấu được hắn đang nghĩ cái gì? Tựa như đêm nay, hắn biểu hiện rõ ràng sự ghen tuông của mình như vậy mà cô vẫn là không hề có cảm giác còn đi cho rằng hắn đang giận dỗi. Ai...... chuyển mình một cái, Minh Hiên chìm vào trong suy nghĩ của chính mình cũng không để ý đến âm thanh binh boong lách cách bên ngoài.
Tác giả :
Linh Điểm