Em Trai Quá Kiêu Ngạo
Chương 29: Căng cơ
Hai người tính tiền rồi rời khỏi mà không hề biết ở hàng ghế bên cạnh có một người con trai đã muốn cười ngã lên trên bàn, một người con gái cũng cười đến đau bụng, một còn người con trai khác có vẻ bình thường đang ngồi uống trà, chỉ là gân xanh trên trán đều ứa ra, sắc mặt cũng không như bình thường mà biến thành màu đen, từ đủ loại dấu hiệu này gộp lại chứng tỏ người con trai này chín phần mười không phải là tức giận bình thường.
“Ha ha ha, tôi nói Hiên a, tôi cũng không biết cậu có răng sâu nga, còn nhổ hai cái, hiện tại nói chuyện còn hở ra. Ha ha ha.” Người con trai gục người xuống cười to đến nỗi ngã cả lên bàn, hai cô gái thiên tài kia cũng đã đi rồi, hắn rốt cục có thể cất tiếng cười to, không cần phải sợ sẽ quấy nhiễu các cô ấy.
“Tôi rất muốn biết làm sao cô ấy biết cậu có răng sâu nha, cậu há miệng cho cô ấy xem hay là cô ấy dùng đầu lưỡi tự mình nghiệm chứng. Ân?” Cô gái chớp chớp mắt nhìn hắn có vẻ ái muội.
Người con trai mặt đen kia chính là chủ nhân cái răng sâu — Mạc Dịch Hiên – Mạc tổng tài, giờ phút này hắn sắp tức điên lên rồi, cái cô gái trì độn kia dám ở sau lưng chửi bới hắn có răng sâu, hừ, hắn sẽ để cô tự mình nghiệm chứng xem,
“Được rồi, cười đủ chưa, mau vào chuyện chính đi, các người không ở tổng công ty mà đến nơi đây rốt cuộc muốn gì?” Nhìn hai người không kiêng nể gì cười rộ lên không để yên, Mạc tổng tài có chút không kiên nhẫn cắt đứt bọn họ.
“Hắc hắc, Hiên a, chúng tôi nghe nói cậu tính bắt đầu hành động, không phải là cố ý chạy tới đây hỗ trợ cậu chiến đấu sao! Tổng công ty bên kia đã có Trạch với Nhiên lo liệu rồi, muốn sập cũng khó. Bất quá xem tình huống này, tựa hồ tiến triển không lớn nga. Hắc hắc.”
Người con trai vừa rồi cười đến ngã lên bàn cũng chính là cái tên bạn học gọi là ‘Phương Thần Ngạo’ rốt cục cũng dừng tiếng cười, vẻ mặt nịnh nọt giải thích với Mạc tổng tài.
Mạc tổng tài lườm hắn một cái, không nói gì, dù sao với cái tính tình suốt ngày chỉ lo thiên hạ không loạn của hắn ta thì cho dù hắn nói cái gì cũng đều vô dụng, không để hắn ta thêm bớt vào thì hắn ta sẽ không cam lòng đâu. Về phần Trương Lộ Y khẳng định là theo đến để xem náo nhiệt rồi.
Ai, thật không biết trước kia có phải mình chỉnh bọn họ mà lỡ chỉnh đến quá mức rồi hay không, bây giờ khó lắm mới có cái cơ hội xem náo nhiệt của mình, bọn họ còn không nắm chặt cơ hội này mà trả đũa. Bất quá đến cũng tốt, vừa lúc có thể giúp hắn chia sẻ chút công việc, để hắn có thêm chút thời gian để thực thi kế hoạch của hắn.
“Ăn nhanh lên đi, ăn xong rồi thì nhanh mà về nhà, lát nữa tôi còn về công ty, thứ hai này các người phải đến công ty làm việc, nếu đã trở lại thì phải cống hiến chút gì mới được.”
Mạc tổng tài nói nhẹ như gió thoảng mây bay nhưng đã làm cho Phương Thần Ngạo cùng Trương Lộ Y cảm thấy phía sau lưng thật lạnh lẽo, bọn họ không phải đã làm gì không cẩn thận để lão nhân gia hắn mất hứng rồi đấy chứ.
Xét theo biểu hiện thường ngày của Mạc tổng tài, trong lòng hai người đều còn sợ hãi, rụt cổ một chút, không dám thẳng thừng trưng lá gan cười nhạo hắn, mau mau ngoan ngoãn cơm nước xong rồi đi đưa tin cho ba mẹ thân ái của hắn.
Dù sao không ai bì nổi Mạc tổng tài, chỉ cần đụng tới hắn sẽ không còn đường sống, bọn họ cũng không sợ không có náo nhiệt để xem, như vậy tính ra làm nô dịch một chút cũng là đáng giá a.
Lúc Mạc tổng tài trở lại văn phòng thì Minh Nhan đã ngồi ở vị trí của cô rồi, thấy cô đối với mình rất cung kính, lại nghĩ tới chuyện cô bàn luận về cái răng sâu của tổng tài, liền hận vô cùng, hận không thể ngay bây giờ bắt cô lại, để cô tự mình nghiệm chứng xem hắn rốt cuộc có răng sâu hay không.
Nhưng là thời gian không thích hợp, địa điểm cũng không thích hợp, vì toàn bộ kế hoạch, hắn nhịn, vì thế cười thập phần hòa ái nói với Minh Nhan. “Cô Minh Nhan, phiền cô mang một tách cà phê vào cho tôi.”
Minh Nhan nghe được hắn lễ phép kêu cô là ‘cô Minh Nhan’, còn nói phiền gì gì đó, hơi sửng sốt, tổng tài không ổn nga, có chút khác thường, bình thường hắn đều là Minh Nhan này Minh Nhan nọ, hôm nay sao lại lễ phép như vậy, kỳ quái?
Bất quá vẫn là tận trách nhiệm trả lời. “Được, ngài chờ một chút.” Nói xong đứng dậy đi pha cà phê. Kỳ quái thì kỳ quái đi, dù sao đại nhân vật luôn có chút cổ quái, cô cũng không làm sai việc gì, hẳn là không liên quan đến cô.
Nhưng sau khi pha lại cà phê vài lần, cô đã ngộ ra được, xem ra đúng là mình đã làm gì chọc tới vị đại nhân vật cổ quái này rồi.
Mỗi lần cô mang cà phê vào đều bị lấy các loại lý do bắt phải đem ra, hơn nữa cũng không phải lý do gì lớn .
“Ngọt quá.”
“Đắng quá.”
“Nóng quá.”
“Lạnh quá.”
............
Cuối cùng ngay cả màu cà phê quá nhạt cũng thành lý do phải đem cà phê ra.
Cô có chút bốc hỏa rồi, việc chỉnh người này có phải biểu hiện cũng quá rõ ràng rồi hay không, ngay cả cô muốn giả ngu đều giả không nổi
“Tổng tài đại nhân, hiện tại tôi muốn xin phép nghỉ ba ngày. Lý do là cánh tay bị căng cơ, nguyên nhân làm cho bị căng cơ là do pha cà phê quá nhiều lần, hẳn phải xem như là tai nạn lao động rồi.”
Rốt cục Minh Nhan nhịn không được, cầm cà phê vừa pha xong để lên bàn tổng tài, cũng không chờ hắn tiếp tục khủng bố, liền trực tiếp nổ súng.
Mạc tổng tài ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi bưng cà phê trên bàn lên, uống một ngụm, lúc này không ý kiến về cả phê nữa, thản nhiên nói. “Xin phép bị bác bỏ, pha cà phê mà bị căng cơ cũng không được xem như tai nạn lao động, lý do không thành lập, nhưng cho phép cô tan tầm sớm.”
Minh Nhan cũng không phải muốn nghỉ thật, chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút, để hắn có chừng có mực, nghe được hắn nói có thể tan tầm sớm, coi như là thu hoạch ngoài ý muốn, cô vừa lòng gật gật đầu, thu dọn đồ đạc để tan tầm. Cô có thể tan tầm sớm, nói như vậy nghĩa là buổi tối có thể không cần nhận lời mời đi ăn cơm chiều của hắn rồi, thật tốt quá.
“Ta muốn cười, ta muốn cười.” Minh Nhan hát một bài không ra làn điệu gì, vô cùng cao hứng đi về nhà.
Nhưng vừa mới ra đến cửa công ty, liền thấy chiếc ‘Lamborghini’ của Mạc tổng tài, còn hắn thì đang đứng ở bên cửa xe cười dài nhìn cô, giờ phút này trong đầu cô rõ ràng hiện ra một câu. “Cô bị đùa giỡn .”
Kiên trì đi qua chào hỏi. “Tổng tài đại nhân trùng hợp như vậy a, ngài đi ra ngoài làm việc sao? Thôi ngài đang bận, tôi sẽ không quấy rầy ngài, tôi xin phép đi trước.” Minh Nhan nói xong liền chuẩn bị rời đi.
“Ha ha ha, tôi nói Hiên a, tôi cũng không biết cậu có răng sâu nga, còn nhổ hai cái, hiện tại nói chuyện còn hở ra. Ha ha ha.” Người con trai gục người xuống cười to đến nỗi ngã cả lên bàn, hai cô gái thiên tài kia cũng đã đi rồi, hắn rốt cục có thể cất tiếng cười to, không cần phải sợ sẽ quấy nhiễu các cô ấy.
“Tôi rất muốn biết làm sao cô ấy biết cậu có răng sâu nha, cậu há miệng cho cô ấy xem hay là cô ấy dùng đầu lưỡi tự mình nghiệm chứng. Ân?” Cô gái chớp chớp mắt nhìn hắn có vẻ ái muội.
Người con trai mặt đen kia chính là chủ nhân cái răng sâu — Mạc Dịch Hiên – Mạc tổng tài, giờ phút này hắn sắp tức điên lên rồi, cái cô gái trì độn kia dám ở sau lưng chửi bới hắn có răng sâu, hừ, hắn sẽ để cô tự mình nghiệm chứng xem,
“Được rồi, cười đủ chưa, mau vào chuyện chính đi, các người không ở tổng công ty mà đến nơi đây rốt cuộc muốn gì?” Nhìn hai người không kiêng nể gì cười rộ lên không để yên, Mạc tổng tài có chút không kiên nhẫn cắt đứt bọn họ.
“Hắc hắc, Hiên a, chúng tôi nghe nói cậu tính bắt đầu hành động, không phải là cố ý chạy tới đây hỗ trợ cậu chiến đấu sao! Tổng công ty bên kia đã có Trạch với Nhiên lo liệu rồi, muốn sập cũng khó. Bất quá xem tình huống này, tựa hồ tiến triển không lớn nga. Hắc hắc.”
Người con trai vừa rồi cười đến ngã lên bàn cũng chính là cái tên bạn học gọi là ‘Phương Thần Ngạo’ rốt cục cũng dừng tiếng cười, vẻ mặt nịnh nọt giải thích với Mạc tổng tài.
Mạc tổng tài lườm hắn một cái, không nói gì, dù sao với cái tính tình suốt ngày chỉ lo thiên hạ không loạn của hắn ta thì cho dù hắn nói cái gì cũng đều vô dụng, không để hắn ta thêm bớt vào thì hắn ta sẽ không cam lòng đâu. Về phần Trương Lộ Y khẳng định là theo đến để xem náo nhiệt rồi.
Ai, thật không biết trước kia có phải mình chỉnh bọn họ mà lỡ chỉnh đến quá mức rồi hay không, bây giờ khó lắm mới có cái cơ hội xem náo nhiệt của mình, bọn họ còn không nắm chặt cơ hội này mà trả đũa. Bất quá đến cũng tốt, vừa lúc có thể giúp hắn chia sẻ chút công việc, để hắn có thêm chút thời gian để thực thi kế hoạch của hắn.
“Ăn nhanh lên đi, ăn xong rồi thì nhanh mà về nhà, lát nữa tôi còn về công ty, thứ hai này các người phải đến công ty làm việc, nếu đã trở lại thì phải cống hiến chút gì mới được.”
Mạc tổng tài nói nhẹ như gió thoảng mây bay nhưng đã làm cho Phương Thần Ngạo cùng Trương Lộ Y cảm thấy phía sau lưng thật lạnh lẽo, bọn họ không phải đã làm gì không cẩn thận để lão nhân gia hắn mất hứng rồi đấy chứ.
Xét theo biểu hiện thường ngày của Mạc tổng tài, trong lòng hai người đều còn sợ hãi, rụt cổ một chút, không dám thẳng thừng trưng lá gan cười nhạo hắn, mau mau ngoan ngoãn cơm nước xong rồi đi đưa tin cho ba mẹ thân ái của hắn.
Dù sao không ai bì nổi Mạc tổng tài, chỉ cần đụng tới hắn sẽ không còn đường sống, bọn họ cũng không sợ không có náo nhiệt để xem, như vậy tính ra làm nô dịch một chút cũng là đáng giá a.
Lúc Mạc tổng tài trở lại văn phòng thì Minh Nhan đã ngồi ở vị trí của cô rồi, thấy cô đối với mình rất cung kính, lại nghĩ tới chuyện cô bàn luận về cái răng sâu của tổng tài, liền hận vô cùng, hận không thể ngay bây giờ bắt cô lại, để cô tự mình nghiệm chứng xem hắn rốt cuộc có răng sâu hay không.
Nhưng là thời gian không thích hợp, địa điểm cũng không thích hợp, vì toàn bộ kế hoạch, hắn nhịn, vì thế cười thập phần hòa ái nói với Minh Nhan. “Cô Minh Nhan, phiền cô mang một tách cà phê vào cho tôi.”
Minh Nhan nghe được hắn lễ phép kêu cô là ‘cô Minh Nhan’, còn nói phiền gì gì đó, hơi sửng sốt, tổng tài không ổn nga, có chút khác thường, bình thường hắn đều là Minh Nhan này Minh Nhan nọ, hôm nay sao lại lễ phép như vậy, kỳ quái?
Bất quá vẫn là tận trách nhiệm trả lời. “Được, ngài chờ một chút.” Nói xong đứng dậy đi pha cà phê. Kỳ quái thì kỳ quái đi, dù sao đại nhân vật luôn có chút cổ quái, cô cũng không làm sai việc gì, hẳn là không liên quan đến cô.
Nhưng sau khi pha lại cà phê vài lần, cô đã ngộ ra được, xem ra đúng là mình đã làm gì chọc tới vị đại nhân vật cổ quái này rồi.
Mỗi lần cô mang cà phê vào đều bị lấy các loại lý do bắt phải đem ra, hơn nữa cũng không phải lý do gì lớn .
“Ngọt quá.”
“Đắng quá.”
“Nóng quá.”
“Lạnh quá.”
............
Cuối cùng ngay cả màu cà phê quá nhạt cũng thành lý do phải đem cà phê ra.
Cô có chút bốc hỏa rồi, việc chỉnh người này có phải biểu hiện cũng quá rõ ràng rồi hay không, ngay cả cô muốn giả ngu đều giả không nổi
“Tổng tài đại nhân, hiện tại tôi muốn xin phép nghỉ ba ngày. Lý do là cánh tay bị căng cơ, nguyên nhân làm cho bị căng cơ là do pha cà phê quá nhiều lần, hẳn phải xem như là tai nạn lao động rồi.”
Rốt cục Minh Nhan nhịn không được, cầm cà phê vừa pha xong để lên bàn tổng tài, cũng không chờ hắn tiếp tục khủng bố, liền trực tiếp nổ súng.
Mạc tổng tài ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi bưng cà phê trên bàn lên, uống một ngụm, lúc này không ý kiến về cả phê nữa, thản nhiên nói. “Xin phép bị bác bỏ, pha cà phê mà bị căng cơ cũng không được xem như tai nạn lao động, lý do không thành lập, nhưng cho phép cô tan tầm sớm.”
Minh Nhan cũng không phải muốn nghỉ thật, chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút, để hắn có chừng có mực, nghe được hắn nói có thể tan tầm sớm, coi như là thu hoạch ngoài ý muốn, cô vừa lòng gật gật đầu, thu dọn đồ đạc để tan tầm. Cô có thể tan tầm sớm, nói như vậy nghĩa là buổi tối có thể không cần nhận lời mời đi ăn cơm chiều của hắn rồi, thật tốt quá.
“Ta muốn cười, ta muốn cười.” Minh Nhan hát một bài không ra làn điệu gì, vô cùng cao hứng đi về nhà.
Nhưng vừa mới ra đến cửa công ty, liền thấy chiếc ‘Lamborghini’ của Mạc tổng tài, còn hắn thì đang đứng ở bên cửa xe cười dài nhìn cô, giờ phút này trong đầu cô rõ ràng hiện ra một câu. “Cô bị đùa giỡn .”
Kiên trì đi qua chào hỏi. “Tổng tài đại nhân trùng hợp như vậy a, ngài đi ra ngoài làm việc sao? Thôi ngài đang bận, tôi sẽ không quấy rầy ngài, tôi xin phép đi trước.” Minh Nhan nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Tác giả :
Linh Điểm