Em Trai Quá Kiêu Ngạo
Chương 124: Tình địch tới cửa
Nhìn biểu tình rầu rĩ của cậu ta, trong lòng mấy người tại bàn đều cười thầm, đáng đời nga, ai kêu nói nhiều như vậy, nói nhiều thì sai nhiều.
Tâm tình mọi người đều sung sướng ăn cơm chiều, đương nhiên trong số những người tâm tình sung sướng không bao gồm Tiếu Duệ còn đang buồn bực, không có biện pháp, ai bảo cậu nhỏ nhất, dễ khi dễ nhất làm chi.
Thấy Minh Nhan đã ăn no, Minh Hiên cũng chào mọi người rồi đứng dậy ôm cô trở về phòng, lý do là: Phụ nữ có thai cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Xét thấy sắc mặt hắn không tốt, Minh Nhan cũng không dám phản kháng, chỉ dùng ánh mắt hướng cô mình cầu cứu, cô đã nghỉ ngơi cả buổi trưa rồi, giờ còn bắt cô nằm trên giường nữa chắc cô sẽ điên sẽ điên mất, Tư Đồ Cẩn lắc lắc tay, tỏ vẻ lực bất tong tâm, kỳ thật cô là muốn nhìn bộ dáng khổ sở của Minh Nhan ai bảo trước kia nó toàn khi dễ Minh Hiên làm gì.
Minh Nhan thấy cô mình là vẻ mặt xem kịch vui, nói thầm “Cô đáng ghét.” Liền chấp nhận số mệnh quay đầu đi, để hắn ôm trở về phòng.
Minh Hiên nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, dặn dò phải nằm yên, còn hắn sẽ đi tra xem mang thai phải kiêng kỵ cái gì, dù sao hắn đã chuẩn bị ba ba rồi mà một chút kinh nghiệm cũng không có.
Minh Nhan thấy hắn phải đi, vội vàng giữ chặt hắn lại để hắn ngồi ở bên cạnh, còn cô thì thuận thế tiến vào trong lòng hắn, kéo bàn tay to của hắn đặt lên bụng cục cưng trong bụng dịu dàng nói. “Bảo bối, đây là ba ba nga, ba ba đang sờ con, con cảm nhận được không?”
Cảm nhận được tay Minh Hiên đặt lên bụng cô có chút run run, Minh Nhan nhếch khóe miệng một cái tiếp tục nói. “Bảo bối, đừng sợ nga, ba ba có mặt thối thối, không phải không thích con đâu, là vì đang giận mẹ không sớm nói có con tồn tại cho ba ba biết, ba ba rất bất công nga, có con thì không yêu mẹ nữa. Ai u.” Minh Hiên lật mạnh một cái cắt đứt cô đang nói hưu nói vượn.
Lấy một cái đệm dựa đặt ở phía sau lưng cô để cô tựa vào, sau đó hắn chuyển lại nhìn bụng cô, lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, giọng có chút rung rung nói. “Bảo bối, ba là ba ba, ba ba rất yêu con.”
Sau đó hắn nhìn người đang bị sét đánh — Minh Nhan bây giờ đang quệt miệng tức giận mà nói tiếp. “Rất yêu con cùng ma ma con.” Mắt đang ngắm người nào đó mà cười cong khóe mắt, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên một cái, trong lòng đang chảy một thứ, thứ đó gọi là ‘hạnh phúc’.
~*~
Sáng sớm hôm sau, Minh Nhan liền mơ mơ màng màng bị gọi dậy ăn điểm tâm, tối hôm qua cô dùng chút thủ đoạn nhỏ, nói là mặt thối của hắn sẽ dọa cục cưng sợ, cho nên Minh Hiên đã không bày mặt thối ra với cô nữa rồi.
Ăn xong điểm tâm, Minh Nhan liền nằm trong lòng hắn ngủ bù, không có biện pháp, phụ nữ có thai đều dễ buồn ngủ, chưa đợi cô ngủ thì cậu em họ Tiếu Duệ của cô đã đứng trước cửa nói với cô là có người đến tìm cô, trong giọng nói lộ ra chút vui sướng khi người gặp họa, làm cho Minh Nhan nhíu nhíu đầu mày, còn nữa, ai lại đến tìm cô vậy?
Hai mí mắt bắt đầu sắp đánh nhau vẫn đứng dậy thay quần áo, sau đó đến phòng khách để gặp khách, nhìn thấy người tới Minh Nhan sửng sốt một chút, cư nhiên là Nhâm Hạo, theo bản năng nhìn qua sắc mặt Minh Hiên, quả nhiên lại thối thối rồi, Minh Nhan thở dài, kéo hắn ngồi xuống sô pha, khách khí nói với Nhâm Hạo. “Đã lâu không gặp, vết thương trên người anh khỏi hẳn chưa? Gần đây đã xảy ra chút việc, không thể tiến đến thăm anh được, mong anh đừng trách a.”
Từ lúc cô vừa đi ra Nhâm Hạo liền nhìn chằm chằm vào bụng cô, lúc này thấy tay bọn họ nắm chặt cùng một chỗ, cảm thấy bức tranh này thật vô cùng chói mắt, khẽ cắn môi, buộc chính mình phải bình t, xả ra một nụ cười tười khách khí trả lời. “Ân, cũng sắp khỏi hẳn rồi, hôm nay anh tới là có chút việc, muốn nói cho em biết, anh có thể nói chuyện một mình với em không?”
Nghe vậy thân mình Minh Hiên cứng lại một chút, Minh Nhan cảm giác rõ được hắn đang tức giận, nếu không phải cô kéo hắn lại, phỏng chừng hắn đã sớm xông vào cho Nhâm Hạo một nắm đấm rồi.
Minh Nhan nhìn về phía Nhâm Hạo gật đầu một cái, có chút khó xử nói. “Chờ một chút em thương lượng với ông xã em đã a.” Hiện tại mặt hắn đã đủ thối rồi nếu cô còn lập tức đồng ý nữa khó bảo đảm hắn sẽ không nổi bão, người đàn ông này thật sự là lòng dạ siêu cấp hẹp hòi.
Kéo Minh Hiên đang giận đến trừng mắt sang một bên, không đợi cô nói chuyện, Minh Hiên liền nói trước. “Em đừng nói gì cả, anh sẽ không đồng ý.”
Minh Nhan liếc cái xem thường, trong lòng than thở. “Tên lòng dạ hẹp hòi.” Nhưng ở ngoài mặt vẫn hiện lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, làng nũng nói. “Ông xã, em biết anh không phải nhỏ nhen như vậy, em chỉ nói chuyện một lúc với anh ta thôi, chuyện của anh ấy với em đã là quá khứ rồi, hiện tại trong lòng em chỉ có mình anh, thật đấy, vả lại em cũng có cục cưng của anh rồi, anh còn sợ em chạy mất hay sao a, anh cũng không muốn có người luôn luôn nhớ thương bà xã anh có phải hay không? Hôm nay em sẽ hoàn toàn chấm dứt với anh ta, được không?
Minh Hiên nhìn cô, nửa ngày không nói chuyện, tuy rằng biết cô nói có lý, nhưng là vừa nghĩ đến để Minh Nhan ở một mình cùng hắn ta, trong lòng hắn sẽ không thoải mái, hắn thừa nhận hắn rất nhỏ nhen, nhưng gặp loại chuyện này sao hắn có thể hào phóng được chứ, huống chi hắn nhìn ra được tên kia vẫn còn chưa dứt tình với Minh Nhan.
“Ông xã......” Minh Nhan thấy hắn có chút dao động, vì thế làm nũng lắc lắc cánh tay hắn, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, cô cũng không tin hắn có thể cự tuyệt.
Quả nhiên, Minh Hiên đã phải khuất phục trước sự làm nũng của cô, không được tự nhiên gật đầu một cái, Minh Nhan vừa thấy hắn gật đầu, liền cười sáng sủa, sau đó hôn một cái thật vang ở trên gương mặt hắn, miệng còn chân chó nói. “Ông xã anh thật tốt.”
“Hừ......” Minh Hiên bất mãn hừ một tiếng, bất quá xem thần sắc, đối với hành vi chân chó của cô vẫn là thực hưởng thụ, “Đi vào nói chuyện đi, chỉ cho em năm phút thôi nga, năm phút sau anh liền đi vào.”
“Được, được, được.” Minh Nhan vội vàng đáp ứng, bất quá cô biết Minh Hiên sẽ không thật sự vọt vào, một chút tôn trọng cô ấy, hắn vẫn có thể làm được, bất quá nếu nói chuyện lâu, hắn sẽ tức giận mà thôi.
Minh nhan quay trở lại, dẫn Nhâm Hạo vào phòng sách, vừa vào phòng sách, Nhâm Hạo cũng không nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Minh Nhan, làm Minh Nhan có chút ngượng ngùng, không thể không ra tiếng hỏi. “ Nhâm Hạo, không phải anh nói có việc muốn nói với em sao? Sao lại không nói gì?”
“Anh đã ly hôn.” Không nghĩ tới câu đầu tiên Nhâm Hạo nói lại là câu này.
Tâm tình mọi người đều sung sướng ăn cơm chiều, đương nhiên trong số những người tâm tình sung sướng không bao gồm Tiếu Duệ còn đang buồn bực, không có biện pháp, ai bảo cậu nhỏ nhất, dễ khi dễ nhất làm chi.
Thấy Minh Nhan đã ăn no, Minh Hiên cũng chào mọi người rồi đứng dậy ôm cô trở về phòng, lý do là: Phụ nữ có thai cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Xét thấy sắc mặt hắn không tốt, Minh Nhan cũng không dám phản kháng, chỉ dùng ánh mắt hướng cô mình cầu cứu, cô đã nghỉ ngơi cả buổi trưa rồi, giờ còn bắt cô nằm trên giường nữa chắc cô sẽ điên sẽ điên mất, Tư Đồ Cẩn lắc lắc tay, tỏ vẻ lực bất tong tâm, kỳ thật cô là muốn nhìn bộ dáng khổ sở của Minh Nhan ai bảo trước kia nó toàn khi dễ Minh Hiên làm gì.
Minh Nhan thấy cô mình là vẻ mặt xem kịch vui, nói thầm “Cô đáng ghét.” Liền chấp nhận số mệnh quay đầu đi, để hắn ôm trở về phòng.
Minh Hiên nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, dặn dò phải nằm yên, còn hắn sẽ đi tra xem mang thai phải kiêng kỵ cái gì, dù sao hắn đã chuẩn bị ba ba rồi mà một chút kinh nghiệm cũng không có.
Minh Nhan thấy hắn phải đi, vội vàng giữ chặt hắn lại để hắn ngồi ở bên cạnh, còn cô thì thuận thế tiến vào trong lòng hắn, kéo bàn tay to của hắn đặt lên bụng cục cưng trong bụng dịu dàng nói. “Bảo bối, đây là ba ba nga, ba ba đang sờ con, con cảm nhận được không?”
Cảm nhận được tay Minh Hiên đặt lên bụng cô có chút run run, Minh Nhan nhếch khóe miệng một cái tiếp tục nói. “Bảo bối, đừng sợ nga, ba ba có mặt thối thối, không phải không thích con đâu, là vì đang giận mẹ không sớm nói có con tồn tại cho ba ba biết, ba ba rất bất công nga, có con thì không yêu mẹ nữa. Ai u.” Minh Hiên lật mạnh một cái cắt đứt cô đang nói hưu nói vượn.
Lấy một cái đệm dựa đặt ở phía sau lưng cô để cô tựa vào, sau đó hắn chuyển lại nhìn bụng cô, lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, giọng có chút rung rung nói. “Bảo bối, ba là ba ba, ba ba rất yêu con.”
Sau đó hắn nhìn người đang bị sét đánh — Minh Nhan bây giờ đang quệt miệng tức giận mà nói tiếp. “Rất yêu con cùng ma ma con.” Mắt đang ngắm người nào đó mà cười cong khóe mắt, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên một cái, trong lòng đang chảy một thứ, thứ đó gọi là ‘hạnh phúc’.
~*~
Sáng sớm hôm sau, Minh Nhan liền mơ mơ màng màng bị gọi dậy ăn điểm tâm, tối hôm qua cô dùng chút thủ đoạn nhỏ, nói là mặt thối của hắn sẽ dọa cục cưng sợ, cho nên Minh Hiên đã không bày mặt thối ra với cô nữa rồi.
Ăn xong điểm tâm, Minh Nhan liền nằm trong lòng hắn ngủ bù, không có biện pháp, phụ nữ có thai đều dễ buồn ngủ, chưa đợi cô ngủ thì cậu em họ Tiếu Duệ của cô đã đứng trước cửa nói với cô là có người đến tìm cô, trong giọng nói lộ ra chút vui sướng khi người gặp họa, làm cho Minh Nhan nhíu nhíu đầu mày, còn nữa, ai lại đến tìm cô vậy?
Hai mí mắt bắt đầu sắp đánh nhau vẫn đứng dậy thay quần áo, sau đó đến phòng khách để gặp khách, nhìn thấy người tới Minh Nhan sửng sốt một chút, cư nhiên là Nhâm Hạo, theo bản năng nhìn qua sắc mặt Minh Hiên, quả nhiên lại thối thối rồi, Minh Nhan thở dài, kéo hắn ngồi xuống sô pha, khách khí nói với Nhâm Hạo. “Đã lâu không gặp, vết thương trên người anh khỏi hẳn chưa? Gần đây đã xảy ra chút việc, không thể tiến đến thăm anh được, mong anh đừng trách a.”
Từ lúc cô vừa đi ra Nhâm Hạo liền nhìn chằm chằm vào bụng cô, lúc này thấy tay bọn họ nắm chặt cùng một chỗ, cảm thấy bức tranh này thật vô cùng chói mắt, khẽ cắn môi, buộc chính mình phải bình t, xả ra một nụ cười tười khách khí trả lời. “Ân, cũng sắp khỏi hẳn rồi, hôm nay anh tới là có chút việc, muốn nói cho em biết, anh có thể nói chuyện một mình với em không?”
Nghe vậy thân mình Minh Hiên cứng lại một chút, Minh Nhan cảm giác rõ được hắn đang tức giận, nếu không phải cô kéo hắn lại, phỏng chừng hắn đã sớm xông vào cho Nhâm Hạo một nắm đấm rồi.
Minh Nhan nhìn về phía Nhâm Hạo gật đầu một cái, có chút khó xử nói. “Chờ một chút em thương lượng với ông xã em đã a.” Hiện tại mặt hắn đã đủ thối rồi nếu cô còn lập tức đồng ý nữa khó bảo đảm hắn sẽ không nổi bão, người đàn ông này thật sự là lòng dạ siêu cấp hẹp hòi.
Kéo Minh Hiên đang giận đến trừng mắt sang một bên, không đợi cô nói chuyện, Minh Hiên liền nói trước. “Em đừng nói gì cả, anh sẽ không đồng ý.”
Minh Nhan liếc cái xem thường, trong lòng than thở. “Tên lòng dạ hẹp hòi.” Nhưng ở ngoài mặt vẫn hiện lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, làng nũng nói. “Ông xã, em biết anh không phải nhỏ nhen như vậy, em chỉ nói chuyện một lúc với anh ta thôi, chuyện của anh ấy với em đã là quá khứ rồi, hiện tại trong lòng em chỉ có mình anh, thật đấy, vả lại em cũng có cục cưng của anh rồi, anh còn sợ em chạy mất hay sao a, anh cũng không muốn có người luôn luôn nhớ thương bà xã anh có phải hay không? Hôm nay em sẽ hoàn toàn chấm dứt với anh ta, được không?
Minh Hiên nhìn cô, nửa ngày không nói chuyện, tuy rằng biết cô nói có lý, nhưng là vừa nghĩ đến để Minh Nhan ở một mình cùng hắn ta, trong lòng hắn sẽ không thoải mái, hắn thừa nhận hắn rất nhỏ nhen, nhưng gặp loại chuyện này sao hắn có thể hào phóng được chứ, huống chi hắn nhìn ra được tên kia vẫn còn chưa dứt tình với Minh Nhan.
“Ông xã......” Minh Nhan thấy hắn có chút dao động, vì thế làm nũng lắc lắc cánh tay hắn, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, cô cũng không tin hắn có thể cự tuyệt.
Quả nhiên, Minh Hiên đã phải khuất phục trước sự làm nũng của cô, không được tự nhiên gật đầu một cái, Minh Nhan vừa thấy hắn gật đầu, liền cười sáng sủa, sau đó hôn một cái thật vang ở trên gương mặt hắn, miệng còn chân chó nói. “Ông xã anh thật tốt.”
“Hừ......” Minh Hiên bất mãn hừ một tiếng, bất quá xem thần sắc, đối với hành vi chân chó của cô vẫn là thực hưởng thụ, “Đi vào nói chuyện đi, chỉ cho em năm phút thôi nga, năm phút sau anh liền đi vào.”
“Được, được, được.” Minh Nhan vội vàng đáp ứng, bất quá cô biết Minh Hiên sẽ không thật sự vọt vào, một chút tôn trọng cô ấy, hắn vẫn có thể làm được, bất quá nếu nói chuyện lâu, hắn sẽ tức giận mà thôi.
Minh nhan quay trở lại, dẫn Nhâm Hạo vào phòng sách, vừa vào phòng sách, Nhâm Hạo cũng không nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Minh Nhan, làm Minh Nhan có chút ngượng ngùng, không thể không ra tiếng hỏi. “ Nhâm Hạo, không phải anh nói có việc muốn nói với em sao? Sao lại không nói gì?”
“Anh đã ly hôn.” Không nghĩ tới câu đầu tiên Nhâm Hạo nói lại là câu này.
Tác giả :
Linh Điểm