Em Trai Quá Kiêu Ngạo
Chương 102: Lời đồn đãi (2)
“Ân, không tin anh thử đi hỏi những người khác đi, buổi sáng có rất nhiều người nhìn thấy a.” Thư ký Lưu ngồi xuống sửa sang lại dung nhan, mặc kệ hắn.
“Cậu chủ nhỏ lại là dạng người tận tình như vậy, còn mang theo bạn gái đến công ty lêu lổng, trách không được thư ký Lưu lại nghe lén ở góc tường, thì ra chuyện là như vậy.” Quản lí Trương nói thầm trong lòng, hoàn toàn thất vọng với cậu chủ nhỏ này, lại nghĩ đến vị mỹ nhân kia là hoa đã có chủ, còn là một người không có học vấn, không có nghề nghiệp, không khỏi cảmkhổ sở.
Từ sau hôm đó, trong công ty còn có rất nhiều lời đồn đãi được truyền bá, nói cậu chủ hiện tại này là người không có học vấn cũng không có nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi trác tang, không chịu làm việc gì, cả ngày mang theo bạn gái đến công ty chơi đùa, ban ngày ban mặt lại ân ái ngay trong văn phòng, còn bị thư ký bắt gặp mấy lần, thanh danh một đời của Mạc Dịch Hiên cứ thế mà bị phá hỏng.
Không đề cập tới những lời đồn đó nữa, lại nói về Minh Hiên dẫn Minh Nhan ra ngoài ăn món mì sốt đậu hũ chiên mà cô muốn ăn, hai người lái xe đi dạo một chút, mãi đến lúc ăn xong cơm tối mới trở về nhà họ Mạc.
Minh Hiên cố ý rút ngắn thời gian gặp mặt với ông Mạc, cho dù sống chung dưới một mái nhà cũng không cho ông ấy thấy người. Minh Nhan tuy rằng có thể nhận thấy được suy nghĩ của hắn, nhưng cô không hiểu hết quá khứ giữa ông Mạc và Minh Hiên, cho nên không thể nào khuyên, chỉ cần hắn không làm chuyện gì quá đáng thì cô sẽ theo hắn a.
Sớm tắm xong, Minh Hiên liền kéo Minh Nhan nằm lên giường, muốn chầm chậm mà ôn tồn một chút. Kết quả là vừa mới hôn lên bờ môi đỏ mọng mà hắn chờ mong đã lâu thì điện thoại liền phá vỡ khung cảnh mà vang lên.
Hắn rất muốn mặc kệ nó, nhưng Minh Nhan chết cũng không chịu mà đẩy hắn ra, không có cách nào, hắn đành không tình nguyện đứng dậy đem điện thoại đưa cho cô. Nếu để hắn biết là ai nhàm chán như vậy, không có việc gì cũng gọi điện thoại đến quấy rầy bọn họ ân ái, thế nào hắn cũng không thể không lột da tên đó.
Minh Nhan nhận điện thoại vừa mới ‘alo’ một tiếng, bên trong liền truyền ra một tiếng khóc như quỷ thần làm kinh thiên động địa. “Minh Nhan a, ô ô...... Thật là cậu a.”
“Ân, Tân Vãn a, là mình, thật ngại quá, bởi vì mấy ngày nay mình có chút việc, chưa kịp liên lạc với cậu, khiến cậu phải lo lắng, thực xin lỗi, thực xin lỗi a.” Minh Nhan đem điện thoại thoáng để xa lỗ tai một chút, có chút chột dạ nhanh chóng giải thích, sao cô lại quên để lại vài câu từ biệt cho Tân Vãn chứ, rõ ràng muốn gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng đều bị Minh Hiên quấy phá, nghĩ lại cô liền trừng mắt liếc Minh Hiên bên cạnh một cái.
Minh Hiên vô tội chớp chớp mắt, sao lại trừng mắt với hắn chứ, hắn đang ngoan ngoãn không nhúc nhích mà. Vì thế lấy lòng ôm m Minh Nhan, đặt cô ngồi vào lòng mình, thuận tiện giở trò xấu xa.
“Ô ô...... Minh Nhan cậu thực không có lương tâm mà, đi lâu như vậy mà một cuộc điện thoại cũng chưa gọi, cậu có biết mình lo lắng cho cậu bao nhiêu hay không hả, cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, nếu có cái gì không hay xảy ra với cậu, mình cũng không muốn sống nữa. Ô ô......” Tân Vãn ở đầu dây điện thoại bên kia vừa khóc vừa quở trách Minh Nhan.
Minh Nhan thấy cô khóc liền hết cách, cô gái nhỏ này vừa khóc sẽ rất khó dừng, xem ra đêm nay cô đừng mong được ngủ ngon, dù thế nào cũng phải dỗ cô ấy trước a. Vừa định an ủi vài câu, điện thoại đã bị Minh Hiên giật lấy, chỉ thấy hắn quát vào điện thoại. “Bà điên như cô mới có chuyện không hay xảy ra, không có việc gì thì nhanh ngủ đi, đừng ở đó mà nói bừa nữa.”
Minh Nhan tức giận đánh hắn một cái, giật điện thoại lại, nhanh nhảu giải thích. “Tân Vãn a, cậu đừng nghe anh ta nói lung tung, anh ta không có ác ý gì đâu, đừng nóng giận a.”
Thế nhưng đầu dây điện thoại bên kia lại không có tiếng nói, chẳng lẽ cô ấy tức giận đến nói không ra lời, Minh Nhan thử gọi một tiếng. “Tân Vãn.”
Vẫn không có tiếng nói, chỉ mơ hồ nghe được tiếng người nào đó đang bị bịt miệng, Minh Nhan kinh hãi, không phải có chuyện gì đã xảy ra với Tân Vãn chứ, hay là gặp phải người xấu, vì thế lo lắng nói vào điện thoại. “Tân Vãn, Tân Vãn, cậu không sao chứ.”
Lại im lặng một trận, một lát sau trong điện thoại bỗng vang lên tiếng dịu dàng an ủi. “Ngoan a, đừng khóc. Một hồi anh để em nghe.”
Tiếp theo một giọng nói quen thuộc, trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc truyền ra từ đầu dây điện thoại bên kia. “Làm ơn cho tôi nói chuyện với Mạc Dịch Hiên.”
“Ách, vâng.” Minh Nhan ngơ ngẩn đưa điện thoại cho Minh Hiên, người đó hình như là thư ký La a, sao hắn lại ở cùng với Tân Vãn chứ? Còn kêu Tân Vãn phải ngoan? Lúc nãy không có ai nói chuyện không phải là hắn đang hôn Tân Vãn chứ? Hai người bọn họ không phải rất ghét nhau sao? Sao lại có thể tiến đến với nhau chứ? Trên trán Minh Nhan đầy những dấu chấm hỏi.
Chờ lúc cô từ trong suy nghĩ của chính mình mà hồi phục lại tinh thần, đã cúp điện thoại, hiệu suất làm việc của người này quả thật không thể chê, nếu để cô và Tân Vãn nói chuyện tiếp với nhau, không chừng đêm nay sẽ không thể ngủ nha.
Minh Nhan tò mò di chuyển tới gần hắn, hỏi. “Vừa rồi người nói điện thoại là thư ký La à? Sao hắn lại ở cùng với Tân Vãn chứ? Anh ta nói gì với anh vậy?”
Minh Hiên cười với vẻ mặt đắc ý, nhẹ như gió thoảng mây bay nói. “Không có việc gì.” Sau đó liền muốn tiếp tục việc tốt bị ngắt quảng lúc nãy.
Minh Nhan chưa thõa mãn lòng hiếu kì của mình làm sao có thể để hắn dễ dàng thực hiện được, nên cô dùng sức vặn vẹo thân mình, ngậm chặt miệng, không cho hắn hôn, tựa như nếu hắn không nói cho cô nghe, thì cô sẽ không cho hắn hôn mình.
Minh Hiên nhụt chí ngồi dậy, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô. “Người nói chuyện điện thoại đúng là thư ký La, còn về việc tại sao hắn lại ở cùng với Tân Vãn thì anh không rõ. Vừa rồi hắn nói với anh hai việc, việc thứ nhất chính là từ nay về sau phải nói chuyện lịch sự với người con gái của hắn một chút, việc thứ hai chính là bảo anh phải quản người con gái của mình kỹ một chút, sau này đừng làm cho người con gái của hắn phải rơi lệ nữa. [NV: a, ta hâm mộ anh La này nha =]] ] Anh nghĩ người con gái của hắn mà hắn nhắc đến chính là Tân Vãn, còn người con gái của anh thì chính là em, bà xã đại nhân như vậy em đã vừa lòng chưa, có thể để anh hôn em chưa.”
Minh Nhan vừa lòng gật gật đầu, Minh Hiên vừa định cúi xuống tiếp tục, lại bị đẩy ra, Minh Nhan nhìn nhìn hắn nói. “Em nói anh nghe chuyện này nha, lúc nãy em nói chuyện điện thoại, có mấy phút không nghe ai nói lời nào, anh nói xem có phải bọn họ đang hôn nhau không.
Còn nữa, còn nữa, em còn nghe thư ký La dùng giọng nói dịu dàng bảo. ‘Ngoan a, đừng khóc.’không ngờ một người lạnh lùng như vậy mà cũng biết dỗ dành người khác. Thực lãng mạn nha.”
Minh Hiên nghe xong vẻ mặt hiện hắc tuyến, trong lòng suy nghĩ: Anh vì em, ngay cả những lời tình tứ buồn nôn anh cũng nói, vậy mà em một chút cảm động cũng không có, còn anh ta chỉ nói có mỗi câu ‘Ngoan a, đừng khóc’ em liền cảm thấy lãng mạn, có lầm hay không vậy.
Vì thế nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ có phải đang hôn môi hay không anh không biết, cũng không muốn biết, hiện tại anh chỉ biết, nếu em không để anh hôn em, anh sẽ tức điên mất”.
“Cậu chủ nhỏ lại là dạng người tận tình như vậy, còn mang theo bạn gái đến công ty lêu lổng, trách không được thư ký Lưu lại nghe lén ở góc tường, thì ra chuyện là như vậy.” Quản lí Trương nói thầm trong lòng, hoàn toàn thất vọng với cậu chủ nhỏ này, lại nghĩ đến vị mỹ nhân kia là hoa đã có chủ, còn là một người không có học vấn, không có nghề nghiệp, không khỏi cảmkhổ sở.
Từ sau hôm đó, trong công ty còn có rất nhiều lời đồn đãi được truyền bá, nói cậu chủ hiện tại này là người không có học vấn cũng không có nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi trác tang, không chịu làm việc gì, cả ngày mang theo bạn gái đến công ty chơi đùa, ban ngày ban mặt lại ân ái ngay trong văn phòng, còn bị thư ký bắt gặp mấy lần, thanh danh một đời của Mạc Dịch Hiên cứ thế mà bị phá hỏng.
Không đề cập tới những lời đồn đó nữa, lại nói về Minh Hiên dẫn Minh Nhan ra ngoài ăn món mì sốt đậu hũ chiên mà cô muốn ăn, hai người lái xe đi dạo một chút, mãi đến lúc ăn xong cơm tối mới trở về nhà họ Mạc.
Minh Hiên cố ý rút ngắn thời gian gặp mặt với ông Mạc, cho dù sống chung dưới một mái nhà cũng không cho ông ấy thấy người. Minh Nhan tuy rằng có thể nhận thấy được suy nghĩ của hắn, nhưng cô không hiểu hết quá khứ giữa ông Mạc và Minh Hiên, cho nên không thể nào khuyên, chỉ cần hắn không làm chuyện gì quá đáng thì cô sẽ theo hắn a.
Sớm tắm xong, Minh Hiên liền kéo Minh Nhan nằm lên giường, muốn chầm chậm mà ôn tồn một chút. Kết quả là vừa mới hôn lên bờ môi đỏ mọng mà hắn chờ mong đã lâu thì điện thoại liền phá vỡ khung cảnh mà vang lên.
Hắn rất muốn mặc kệ nó, nhưng Minh Nhan chết cũng không chịu mà đẩy hắn ra, không có cách nào, hắn đành không tình nguyện đứng dậy đem điện thoại đưa cho cô. Nếu để hắn biết là ai nhàm chán như vậy, không có việc gì cũng gọi điện thoại đến quấy rầy bọn họ ân ái, thế nào hắn cũng không thể không lột da tên đó.
Minh Nhan nhận điện thoại vừa mới ‘alo’ một tiếng, bên trong liền truyền ra một tiếng khóc như quỷ thần làm kinh thiên động địa. “Minh Nhan a, ô ô...... Thật là cậu a.”
“Ân, Tân Vãn a, là mình, thật ngại quá, bởi vì mấy ngày nay mình có chút việc, chưa kịp liên lạc với cậu, khiến cậu phải lo lắng, thực xin lỗi, thực xin lỗi a.” Minh Nhan đem điện thoại thoáng để xa lỗ tai một chút, có chút chột dạ nhanh chóng giải thích, sao cô lại quên để lại vài câu từ biệt cho Tân Vãn chứ, rõ ràng muốn gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng đều bị Minh Hiên quấy phá, nghĩ lại cô liền trừng mắt liếc Minh Hiên bên cạnh một cái.
Minh Hiên vô tội chớp chớp mắt, sao lại trừng mắt với hắn chứ, hắn đang ngoan ngoãn không nhúc nhích mà. Vì thế lấy lòng ôm m Minh Nhan, đặt cô ngồi vào lòng mình, thuận tiện giở trò xấu xa.
“Ô ô...... Minh Nhan cậu thực không có lương tâm mà, đi lâu như vậy mà một cuộc điện thoại cũng chưa gọi, cậu có biết mình lo lắng cho cậu bao nhiêu hay không hả, cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, nếu có cái gì không hay xảy ra với cậu, mình cũng không muốn sống nữa. Ô ô......” Tân Vãn ở đầu dây điện thoại bên kia vừa khóc vừa quở trách Minh Nhan.
Minh Nhan thấy cô khóc liền hết cách, cô gái nhỏ này vừa khóc sẽ rất khó dừng, xem ra đêm nay cô đừng mong được ngủ ngon, dù thế nào cũng phải dỗ cô ấy trước a. Vừa định an ủi vài câu, điện thoại đã bị Minh Hiên giật lấy, chỉ thấy hắn quát vào điện thoại. “Bà điên như cô mới có chuyện không hay xảy ra, không có việc gì thì nhanh ngủ đi, đừng ở đó mà nói bừa nữa.”
Minh Nhan tức giận đánh hắn một cái, giật điện thoại lại, nhanh nhảu giải thích. “Tân Vãn a, cậu đừng nghe anh ta nói lung tung, anh ta không có ác ý gì đâu, đừng nóng giận a.”
Thế nhưng đầu dây điện thoại bên kia lại không có tiếng nói, chẳng lẽ cô ấy tức giận đến nói không ra lời, Minh Nhan thử gọi một tiếng. “Tân Vãn.”
Vẫn không có tiếng nói, chỉ mơ hồ nghe được tiếng người nào đó đang bị bịt miệng, Minh Nhan kinh hãi, không phải có chuyện gì đã xảy ra với Tân Vãn chứ, hay là gặp phải người xấu, vì thế lo lắng nói vào điện thoại. “Tân Vãn, Tân Vãn, cậu không sao chứ.”
Lại im lặng một trận, một lát sau trong điện thoại bỗng vang lên tiếng dịu dàng an ủi. “Ngoan a, đừng khóc. Một hồi anh để em nghe.”
Tiếp theo một giọng nói quen thuộc, trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc truyền ra từ đầu dây điện thoại bên kia. “Làm ơn cho tôi nói chuyện với Mạc Dịch Hiên.”
“Ách, vâng.” Minh Nhan ngơ ngẩn đưa điện thoại cho Minh Hiên, người đó hình như là thư ký La a, sao hắn lại ở cùng với Tân Vãn chứ? Còn kêu Tân Vãn phải ngoan? Lúc nãy không có ai nói chuyện không phải là hắn đang hôn Tân Vãn chứ? Hai người bọn họ không phải rất ghét nhau sao? Sao lại có thể tiến đến với nhau chứ? Trên trán Minh Nhan đầy những dấu chấm hỏi.
Chờ lúc cô từ trong suy nghĩ của chính mình mà hồi phục lại tinh thần, đã cúp điện thoại, hiệu suất làm việc của người này quả thật không thể chê, nếu để cô và Tân Vãn nói chuyện tiếp với nhau, không chừng đêm nay sẽ không thể ngủ nha.
Minh Nhan tò mò di chuyển tới gần hắn, hỏi. “Vừa rồi người nói điện thoại là thư ký La à? Sao hắn lại ở cùng với Tân Vãn chứ? Anh ta nói gì với anh vậy?”
Minh Hiên cười với vẻ mặt đắc ý, nhẹ như gió thoảng mây bay nói. “Không có việc gì.” Sau đó liền muốn tiếp tục việc tốt bị ngắt quảng lúc nãy.
Minh Nhan chưa thõa mãn lòng hiếu kì của mình làm sao có thể để hắn dễ dàng thực hiện được, nên cô dùng sức vặn vẹo thân mình, ngậm chặt miệng, không cho hắn hôn, tựa như nếu hắn không nói cho cô nghe, thì cô sẽ không cho hắn hôn mình.
Minh Hiên nhụt chí ngồi dậy, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô. “Người nói chuyện điện thoại đúng là thư ký La, còn về việc tại sao hắn lại ở cùng với Tân Vãn thì anh không rõ. Vừa rồi hắn nói với anh hai việc, việc thứ nhất chính là từ nay về sau phải nói chuyện lịch sự với người con gái của hắn một chút, việc thứ hai chính là bảo anh phải quản người con gái của mình kỹ một chút, sau này đừng làm cho người con gái của hắn phải rơi lệ nữa. [NV: a, ta hâm mộ anh La này nha =]] ] Anh nghĩ người con gái của hắn mà hắn nhắc đến chính là Tân Vãn, còn người con gái của anh thì chính là em, bà xã đại nhân như vậy em đã vừa lòng chưa, có thể để anh hôn em chưa.”
Minh Nhan vừa lòng gật gật đầu, Minh Hiên vừa định cúi xuống tiếp tục, lại bị đẩy ra, Minh Nhan nhìn nhìn hắn nói. “Em nói anh nghe chuyện này nha, lúc nãy em nói chuyện điện thoại, có mấy phút không nghe ai nói lời nào, anh nói xem có phải bọn họ đang hôn nhau không.
Còn nữa, còn nữa, em còn nghe thư ký La dùng giọng nói dịu dàng bảo. ‘Ngoan a, đừng khóc.’không ngờ một người lạnh lùng như vậy mà cũng biết dỗ dành người khác. Thực lãng mạn nha.”
Minh Hiên nghe xong vẻ mặt hiện hắc tuyến, trong lòng suy nghĩ: Anh vì em, ngay cả những lời tình tứ buồn nôn anh cũng nói, vậy mà em một chút cảm động cũng không có, còn anh ta chỉ nói có mỗi câu ‘Ngoan a, đừng khóc’ em liền cảm thấy lãng mạn, có lầm hay không vậy.
Vì thế nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ có phải đang hôn môi hay không anh không biết, cũng không muốn biết, hiện tại anh chỉ biết, nếu em không để anh hôn em, anh sẽ tức điên mất”.
Tác giả :
Linh Điểm