Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?
Chương 87
Thân hình đã cao lớn như vậy mà còn cọ tới cọ lui lấy lòng, đụng phải cả mặt của cậu, trái tim Kiều Thất Tịch xuýt chút nữa muốn nhảy ra ngoài.
Cũng không đơn giản chỉ là ngại ngùng, còn có hơi chột dạ một chút.
Cậu không kiểm soát được mà cắn rứt lương tâm, thậm chí còn chưa biết thân phận của đối phương là ai mà lại đi tát người ta.
Thật là tiếc đã hôn nhẹ của bạn trai mà.
“Không hẹn hò.” Kiều Cá Béo – người giấu nhiều bí mật trong lòng không chút do dự mà từ chối, nhưng cậu cho rằng điều này có thể làm cho con cá voi theo đang theo đuổi cậu hết lần này đến lần khác kia khó chịu, vì vậy cậu dịu dàng nói: “Em, em muốn tìm hiểu về anh trước.”
Khi bị từ chối, tâm trạng Otis có hơi dao động, hơi thở rất nguy hiểm, nhưng mà cá voi nhỏ nói phải tìm hiểu hắn trước, đương nhiên là được rồi.
“Uuu…” Nói đi.
Mặc dù hắn chỉ bơi về phía con cá voi nhỏ, hành động đơn giản như vậy cũng khiến trong lòng Otis cảm thấy rất vui sướng.
Đây là niềm vui mà hắn chưa từng trải qua, mười năm sống như một con cá voi sát thủ, từ lâu hắn đã quen với những gì diễn ra hàng ngày, từ lâu đã biết có những gì dưới đại dương, sớm đã không còn cảm giác gì mới mẻ.
Tuy nhiên, kể từ ngày hắn dạy những người bạn đồng hành của mình học chiến thuật mắc cạn trên biển cạn, cuộc sống tẻ nhạt dường như trở thành một mảng màu tươi sáng, khiến trái tim của Otis rung động hết lần này đến lần khác.
“Ăng ăngggg…” Anh hỏi mấy vấn đề của em, em cũng muốn anh trả lời em, Kiều Thất Tịch nói.
Nhưng đoạn văn này có vẻ quá thần bí, người bên kia không trả lời, cứ như hắn đang không hiểu ý của cậu.
Con cá voi sát thủ ngu ngốc, câu hơi khó một chút là đã nghe không hiểu được rồi!
Kiều Thất Tịch không còn cách nào khác là dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để hỏi từng chi tiết một cụ thể: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Có sao nói vậy, cậu cảm thấy như vậy sẽ thân thiết hơn.
“Uuuuu..” Otis trả lời, trên 10 tuổi và dưới 20 tuổi.
Nói tóm lại, nó là một con cá vị thành niên, còn chưa đến tuổi sinh đẻ thực sự, nhưng cũng có thể đã ‘mất zin’ từ lâu.
Cá voi sát thủ đực có thể tham gia vào các cuộc tụ họp như vậy khi mới bốn hoặc năm tuổi.
Trong 10 năm 8 năm này, cái gì nên xảy ra đều đã xảy ra rồi nhỉ, Kiều Cá Béo nghiến răng hỏi: “Anh đã hẹn hò với những con cá voi sát thủ khác chưa?”
“Chưa bao giờ.” Otis – người đang phải ngồi suy ngẫm rất lâu mới nghe thấy được trật tự và nội dung chính, dường như cuối cùng cũng hiểu rõ câu hỏi của chú cá voi nhỏ trước đó có nghĩa là gì.
Vì vậy không cần Kiều Thất Tịch tiếp tục đặt câu hỏi, hắn đã nói: “Nhưng anh biết cách phóng ra, em có muốn xem không?”
Kiều Thất Tịch vẫn đang đắm chìm ở trong câu hỏi trước, cậu đang hơi nghi ngờ đáp án mình nghe được có phải nhầm hay không, không nhầm mà là đúng phải không? Cái đồ lưu manh này không có hẹn hò với những con cá voi sát thủ khác phải không?
Về lý trí cậu biết rõ rằng cá voi sát thủ sẽ không nói dối, nhưng về mặt tình cảm, cậu không tin rằng một ông già có thể thanh tâm quả dục qua nhiều năm như vậy.
Ai mà tin nổi?
Nhưng cũng phải thừa nhận rằng khi đối phương nói không, trong lòng cậu đã rất vui, một cảm xúc gọi là an ủi trào dâng trong lòng, hạnh phúc đến mức bất giác không tự chủ được mà quẫy đuôi.
Otis lại gần con cá voi nhỏ ngốc nghếch, thì thào nói: “Anh biết cách phóng ra đó, em có muốn xem nó không? Bé đáng yêu.”
Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng bừng tỉnh, trái tim trong suốt của cậu thiếu niên đột nhiên bị kéo vào vòng xoáy đầy màu sắc. Trong vòng xoáy, cậu bị quay cho thần hồn điên đảo.
Ah, không biết tại sao dù cậu đã trải qua hàng nghìn vạn lần lên giường với bạn trai nhưng lại đi xấu hổ khi đối mặt với một con cá voi sát thủ chỉ dùng thứ ngôn ngữ bày tỏ nội tâm lưu manh của hắn cơ chứ.
Chắc chắn là do Otis trước kia không nói được!
Vì vậy cậu đã không còn cảm giác xấu hổ.
A, a, a thật sự là xấu hổ khi truyền đạt lời nói, cậu không muốn nói về những thứ kỳ quái như vậy, điều đó khiến cậu thà làm còn hơn chứ không thể chịu nổi.
“Đừng có làm, em không muốn xem.” Kiều Thất Tịch nói nhanh để tránh đối phương phóng ngay tại chỗ, sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
Chú cá voi từ ngàn dặm xa xôi chạy tới một lần nữa lại bị chú cá voi nhỏ từ chối, giống như có chút bực bội. Đúng vậy, bức tượng nhỏ bằng đất sét cũng có đặc tính của đất, chưa kể đến tai tiếng hắn lan xa, trước giờ hắn luôn làm bất cứ điều gì mà mình muốn.
Chỉ nhìn thấy một con cá voi sát thủ có thân hình lớn, xoay người và sử dụng tư thế bơi nghiêng, miệng áp vào miệng của con cá voi sát thủ nhỏ, sau đó đẩy đẩy một cách đầy ác ý.
“Em thích anh.” Đếm cả lần này, đây là lần thứ hai Otis nói vậy.
“…” Kiều Thất Tịch nhìn không chớp mắt, cũng lười phản bác, nhưng thật ra là bởi vì không thể phản bác. Thêm nữa hiện tại cũng đang hơi xấu hổ, chó ăn đậu hũ!
Miệng của cá voi sát thủ cũng là một cái miệng, vì vậy nó rất nhạy cảm!
“Bé đáng yêu.” Otis lại đẩy đẩy cậu.
Dường như hắn vừa bật công tắc làm nũng, chỉ là cá voi sát thủ khác làm nũng đều dễ thương, không làm cho ngươi ta áp lực, mà con cá voi sát thủ kinh khủng này toàn thân đều hiện lên khí thế: “Em mà từ chối thì nhất định em sẽ chết.”
“Ănggg.” Kiều Thất Tịch bị trêu chọc đến mức hai vây ngực bất giác giật lên.
May mắn thay, cậu vẫn chưa quên những gì đang diễn ra, mục đích của việc giao lưu với nhau là để tìm hiểu thêm thông tin! Để tìm bằng chứng xác nhận danh tính của nhau, không phải là tán tỉnh: “Tại sao anh không hẹn hò với những con cá voi sát thủ khác?”
Có lẽ đây không phải là câu hỏi thăm của những con cá voi sát thủ bình thường. Bên kia im lặng trong giây lát trước khi trả lời: “Không thích.”
Có thể trả lời trôi chảy là được rồi. Kiều Thất Tịch sắp xếp lại ngôn ngữ để nó đơn giản và bên kia có thể hiểu được.
Này nha, mệt quá nha, nói về chỉ số IQ cao hơn bạn trai thì xấu hổ lắm đấy.
Thực sự rất xấu hổ.
“Tại sao anh lại thích em?” Kiều Thất Tịch hỏi câu này, trong lòng vẫn có chút khó chịu, bởi vì đối phương rõ ràng còn chưa nói là thích cậu.
Tuy nhiên, hắn đã trêu chọc cậu, vậy tạm coi như là thích đi.
Nhưng ai mà biết được mức độ yêu thích của cá voi sát thủ, nói không chừng một ngày nào đó thì liền đường ai nấy đi, ăn ngay nói thật, không nên có quá nhiều tình một đêm trong đại dương.
Kiều Thất Tịch không muốn chơi và cũng không chơi nổi.
“Em rất dễ thương.” Lần này Otis nhanh chóng trả lời. Hắn đã mất nhiều thời gian để cùng Kiều Thất Tịch đi chơi thỏa thích, giống như có thời gian cả một ngày để đi cùng, việc này là đương nhiên, hắn – với tư cách một con cá voi sát thủ hoang dại, không đi làm hay đến trường, thật sự sẽ nhàn hạ hơn: “Định hẹn hò với anh hả?”
Kiều Thất Tịch tự động bỏ qua câu nói bằng dấu chấm hỏi, tim đập thình thịch, hỏi: “Ngoại trừ dễ thương ra thì còn gì không?”
Dường như cậu muốn đối phương bày tỏ nhiều hơn, nhưng cái này hơi khó với một con cá voi sát thủ hoang dã rồi.
Chỉ số IQ cao cũng tương đối thôi, không thể so sánh theo chiều dọc, phải biết rằng giống loài khác nhau thì trọng điểm phương hướng cũng có thể khác nhau.
Chỉ số thông minh của con người tập trung vào khả năng tư duy và logic, chỉ số IQ cổ đại và hiện đại tập trung nhiều hơn vào sự kế thừa văn hóa cố định, và rất khó để đổi mới.
Lần bị thương gần đây nhất là cách đây nhiều thập kỷ, khi cá voi sát thủ Pattania tạo ra một chiến thuật mắc cạn.
Mặc dù Otis đủ đặc biệt, nhưng giới hạn* của hắn được đặt ở đó, khi hắn gặp một câu hỏi không thể trả lời được, hắn chỉ đơn giản là không nói gì.
*raw: 天花板摆在那
Có lẽ trong mắt Otis, vấn đề ngôn ngữ là do chú cá voi nhỏ chứ không phải do hắn.
Khi hai con cá voi sát thủ đang bơi ngày càng xa, ông cậu cũng chạy theo, dường như sợ xảy ra xung đột giữa chúng nên đã đóng vai trò là người bảo vệ ‘hoa’ phía sau.
Khi còn là một phôi thai, hắn có thể thấy con cá voi sát thủ đang truy đuổi cháu trai cả của mình, nhưng hắn khá khó hiểu tại sao một con cá voi sát thủ kì lạ lại đuổi theo cá voi sát thủ Nam Cực.
Nhưng phải nói một điều rằng, con cá voi sát thủ lớn rất đẹp trai.
Cá voi sát thủ Nam Cực của họ gần như là loài lớn nhất trong toàn bộ đại dương, mà đối phương nhìn qua hình như còn lớn hơn một chút.
Nhìn qua vô số cá voi chú có thái độ ôn hòa, và có vẻ khá thích người cầu hôn cháu trai cả của mình.
Thật tiếc vì ngôn ngữ không trôi chảy, không thể giao tiếp được.
Cả Kiều Thất Tịch và Otis đều nhận thấy rằng có một con cá voi sát thủ đang theo sau mình, Kiều Thất Tịch không quan tâm lắm, vì đó là ông cậu của cậu, dù sao thì cậu mình cũng không hiểu mình với con cá voi này nói gì cả.
Chỉ là cậu bị gạ gẫm trước mặt ông cậu của mình khiến không thể nào cậu chấp nhận được, nên quá trình tìm hiểu nhau của ngày hôm nay đã kết thúc.
Lần sau có cơ hội rồi tìm hiểu tiếp vậy.
Từ từ rồi tới, mọi thứ đều cần có một quá trình, nếu bỏ cuộc sau khi bị bỏ rơi vài ngày thì chắc chắn đó không phải là Otis.
Hơn nữa, giao tiếp với nhau rất đơn giản, gặp nhau không phải là chuyện trong phút chốc.
“Ăng ănggg” Kiều Thất Tịch gọi biệt danh của người bên kia: “Anh đi đi, cậu em tới rồi, em phải về nhà.”
Cậu biết đối phương lại muốn nói cậu là bảo bối của mẹ, hắn cũng đã từng nói như thế, dù sao hiện tại có xảy ra chuyện gì, lý tưởng tương lai của cậu chính là trở thành cá voi vượt cạn.
Nghĩ đến đây, không khỏi liếc mắt sang đối phương.
“Uuuuuu…” Otis thốt ra một âm tiết vô nghĩa, nhưng nó cũng không hẳn là vô nghĩa, hắn đang muốn biểu đạt sự bất mãn của mình.
Kiều Thất Tịch rất nhanh đã biết, cậu nhìn thấy Otis khuấy động bong bóng nước trắng bằng đuôi của mình, ngay lập tức chặn tầm nhìn của chú mình khỏi bong bóng nước.
Đúng là một con cá voi sát thủ ngây thơ…
Kiều Thất Tịch thấy mình muốn cười nên nhanh chóng ủ rũ mặt mày.
“Bơi xa hơn một chút với anh đi.” Otis nói với chú cá voi nhỏ bị bạn đồng hành nhìn chằm chằm suốt ngày. Bơi xa để dễ nói chuyện yêu đương hơn. Hắn không muốn bị theo dõi khi đang hẹn hò, bởi vì hắn không có cái sở thích này.
Otis bơi về phía trước được một lúc, lại phát hiện cá voi nhỏ bé đang có vướng bận vẫn chưa theo kịp mình: “Lại đây.”
Khi đối phương quay đầu lại nhìn, Kiều Thất Tịch toàn thân rùng mình, ra đây là cảm giác bị động vật mạnh nhất đại dương nhìn chằm chằm hả?
“Aa…” Kiều Thất Tịch rốt cục nhận ra được chính mình bị mắc chứng hoang tưởng, trong lòng rất phức tạp.
Cá voi sát thủ bình thường không làm được điều này.
“Ăng ăngg.” Cậu lần nữa gọi tên đối phương, tạm thời tìm ra cách thoát khỏi hắn, nhưng không biết có hiệu quả không: “Anh tặng quà cho em rồi em sẽ hẹn hò với anh.”
Con vật khổng lồ đen trắng trước mặt cậu nghiêng đầu “Báo biển nhé?” Cách phát âm của từ này rất dễ thương. Otis tự hỏi tự trả lời: “Bây giờ anh sẽ bắt cho báo biển cho em.”
“Không phải là báo biển, ăng ăng.” Kiều Thất Tịch chớp chớp mắt, miêu tả đầy châm biếm: “Anh tặng em một món đồ chơi trôi trên biển. Chỉ cần em hài lòng, em sẽ hẹn hò với anh.”
Cuối cùng, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy yêu cầu này là thật biến thái, được rồi, thật xấu hổ.
Nhưng cậu không có cách nào khác ngoài cách này.
Thoạt nhìn, bên kia trông giống như một tên lưu manh xấu tính, đằng sau hắn còn có năm anh em cá voi chỉ cần nghe danh đã khiến tất cả các loài động vật biển khác phải khiếp sợ, nếu bọn họ đoàn kết lại để hành hung gia đình nhỏ của cậu thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, Kiều Thất Tịch không nghĩ người bên kia lại tệ như vậy, chỉ là đảm bảo để đạt được mục đích, xử lý mọi chuyện tốt hơn cũng không phải là chuyện xấu!
Đoạn này cũng không quá phức tạp, Kiều Thất Tịch nói đi nói lại ba lần, có thể thấy đối phương lần đầu nghe xong liền không hiểu.
Một món đồ chơi nổi trên biển, Otis đã hiểu.
Làm vừa lòng? Đã hiểu.
Hẹn hò.
“Anh đồng ý.” Otis lập tức đồng ý, không hổ là động vật hoang dã, nói đi nói lại nhiều lần, Otis vẫn là có thể nhẫn nại chiến đấu với con cá voi nhỏ này thật lâu.
Điều này là tất nhiên, dù sao lúc bình thường truy đuổi con mồi cỡ lớn cũng đã tốn đến mười mấy giờ.
“Được rồi, anh sẽ tìm đồ chơi cho em.” Otis bơi đến, miệng nói với Kiều Thất Tịch: “Bé cá voi còn chưa lớn, hẹn gặp lại.”
Miệng kề miệng nói chuyện gì gì đó, có hơi xấu hổ một chút.
Người bên kia rời đi sau khi giở trò lưu manh, quay người bỏ lại cho Kiều Thất Tịch một bóng lưng ngỗ ngược, chiếc đuôi dày và chắc chắn với những đường nét duyên dáng tạo ra một chuỗi bong bóng lớn màu trắng như tuyết.
Khác với sự hỗn loạn và lộn xộn vừa rồi dùng để cản đường nhìn, lần này bong bóng của bên kia rất đẹp, chẳng khác gì pháo hoa dưới nước, quả là một bữa tiệc thị giác.
Chắc chắn hắn cố tình làm vậy..
Cuộc nói chuyện giữa hai con cá voi sát thủ có một đoạn không sử dụng lời thì thầm, chẳng hạn như lời thỏa thuận lãng mạn và lời chia tay giữa chúng vừa rồi.
Anh trai ngầu A: Otis thật khốn khổ, phải tặng đồ chơi xong mới có thể hẹn hò.
Anh trai ngầu B: Không phải là dễ hơn bắt báo biển sao?
Anh trai ngầu C: Tôi cũng sẽ tặng em ấy một cái.
Thông qua cái miệng tam sao thất bản của họ, tất cả những con cá voi lang thang trong đại dương đều biết rằng: Người anh em đáng thương tên là Otis vẫn chưa cưa được con cá voi sát thủ nhỏ bé ở Nam Cực.
Họ không có ý chế giễu mà chỉ nói lên sự thật. Thực tế, cá voi sát thủ rất tốt với đồng loại, chúng sẽ chỉ nảy sinh sự cảm thông chứ không hề sinh ra tâm lý hả hê.
Những con cá voi lang thang khi nghe về mối quan hệ yêu đương này đã tiếp thu một kiến thức hơi bị sai lầm: muốn theo đuổi cá voi sát thủ Nam Cực thì cần phải gửi đồ chơi.
Trái tim nhỏ bé của Kiều Thất Tịch vẫn chưa nguôi ngoai, trong đầu hiện lên hình ảnh người bên kia miệng kề miệng nói chuyện với cậu, còn có hình ảnh cái đuôi làm bong bóng nước.
Trên đường về nhà với ông cậu, cậu liên tục nhận được một số tin nhắn kỳ quặc, nội dung khiến cho cậu hận không thể tìm một miếng đất để chui vào.
Thiệt là, lần sau có lẽ nên nhắc nhở đối phương nói nhỏ hơn một chút.
À, không đúng, nói cứ như cậu mong chờ lần gặp mặt tiếp theo vậy.
Ăng ăng ăngg, không có đâu.
Đã có phương hướng nỗ lực rõ ràng, Otis rất vui, vì tìm được đồ chơi nổi trên biển còn dễ hơn bắt báo biển.
Chú cá voi sát thủ to lớn đẹp trai nhớ lại lời hứa này và bắt đầu suy nghĩ về loại đồ chơi mà mình nên tìm để tặng cho đối phương để có thể giành được sự ưu ái của cậu.
Sau hơn một giờ, vâng, con cá voi sát thủ lúc bơi tới bỏ ra nửa tiếng, lúc về bỏ ra hơn một tiếng.
Otis đắc thắng trở về nhóm của mình và đánh nhau với Anh C. Mặc dù Anh C lớn tuổi hơn hắn, lại có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn hắn?
Nhưng hắn dựa vào tầm vóc và sức mạnh của mình để chiếm ưu thế và quất anh C một trận.
Anh trai ngầu C: Tại sao lại đánh anh?
Otis: Anh đụng vào bé đáng yêu của tôi.
Cá voi sát thủ sẽ không ghen tuông, nhưng Otis thì có.
Cái này cũng không được.
Cũng không đơn giản chỉ là ngại ngùng, còn có hơi chột dạ một chút.
Cậu không kiểm soát được mà cắn rứt lương tâm, thậm chí còn chưa biết thân phận của đối phương là ai mà lại đi tát người ta.
Thật là tiếc đã hôn nhẹ của bạn trai mà.
“Không hẹn hò.” Kiều Cá Béo – người giấu nhiều bí mật trong lòng không chút do dự mà từ chối, nhưng cậu cho rằng điều này có thể làm cho con cá voi theo đang theo đuổi cậu hết lần này đến lần khác kia khó chịu, vì vậy cậu dịu dàng nói: “Em, em muốn tìm hiểu về anh trước.”
Khi bị từ chối, tâm trạng Otis có hơi dao động, hơi thở rất nguy hiểm, nhưng mà cá voi nhỏ nói phải tìm hiểu hắn trước, đương nhiên là được rồi.
“Uuu…” Nói đi.
Mặc dù hắn chỉ bơi về phía con cá voi nhỏ, hành động đơn giản như vậy cũng khiến trong lòng Otis cảm thấy rất vui sướng.
Đây là niềm vui mà hắn chưa từng trải qua, mười năm sống như một con cá voi sát thủ, từ lâu hắn đã quen với những gì diễn ra hàng ngày, từ lâu đã biết có những gì dưới đại dương, sớm đã không còn cảm giác gì mới mẻ.
Tuy nhiên, kể từ ngày hắn dạy những người bạn đồng hành của mình học chiến thuật mắc cạn trên biển cạn, cuộc sống tẻ nhạt dường như trở thành một mảng màu tươi sáng, khiến trái tim của Otis rung động hết lần này đến lần khác.
“Ăng ăngggg…” Anh hỏi mấy vấn đề của em, em cũng muốn anh trả lời em, Kiều Thất Tịch nói.
Nhưng đoạn văn này có vẻ quá thần bí, người bên kia không trả lời, cứ như hắn đang không hiểu ý của cậu.
Con cá voi sát thủ ngu ngốc, câu hơi khó một chút là đã nghe không hiểu được rồi!
Kiều Thất Tịch không còn cách nào khác là dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để hỏi từng chi tiết một cụ thể: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Có sao nói vậy, cậu cảm thấy như vậy sẽ thân thiết hơn.
“Uuuuu..” Otis trả lời, trên 10 tuổi và dưới 20 tuổi.
Nói tóm lại, nó là một con cá vị thành niên, còn chưa đến tuổi sinh đẻ thực sự, nhưng cũng có thể đã ‘mất zin’ từ lâu.
Cá voi sát thủ đực có thể tham gia vào các cuộc tụ họp như vậy khi mới bốn hoặc năm tuổi.
Trong 10 năm 8 năm này, cái gì nên xảy ra đều đã xảy ra rồi nhỉ, Kiều Cá Béo nghiến răng hỏi: “Anh đã hẹn hò với những con cá voi sát thủ khác chưa?”
“Chưa bao giờ.” Otis – người đang phải ngồi suy ngẫm rất lâu mới nghe thấy được trật tự và nội dung chính, dường như cuối cùng cũng hiểu rõ câu hỏi của chú cá voi nhỏ trước đó có nghĩa là gì.
Vì vậy không cần Kiều Thất Tịch tiếp tục đặt câu hỏi, hắn đã nói: “Nhưng anh biết cách phóng ra, em có muốn xem không?”
Kiều Thất Tịch vẫn đang đắm chìm ở trong câu hỏi trước, cậu đang hơi nghi ngờ đáp án mình nghe được có phải nhầm hay không, không nhầm mà là đúng phải không? Cái đồ lưu manh này không có hẹn hò với những con cá voi sát thủ khác phải không?
Về lý trí cậu biết rõ rằng cá voi sát thủ sẽ không nói dối, nhưng về mặt tình cảm, cậu không tin rằng một ông già có thể thanh tâm quả dục qua nhiều năm như vậy.
Ai mà tin nổi?
Nhưng cũng phải thừa nhận rằng khi đối phương nói không, trong lòng cậu đã rất vui, một cảm xúc gọi là an ủi trào dâng trong lòng, hạnh phúc đến mức bất giác không tự chủ được mà quẫy đuôi.
Otis lại gần con cá voi nhỏ ngốc nghếch, thì thào nói: “Anh biết cách phóng ra đó, em có muốn xem nó không? Bé đáng yêu.”
Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng bừng tỉnh, trái tim trong suốt của cậu thiếu niên đột nhiên bị kéo vào vòng xoáy đầy màu sắc. Trong vòng xoáy, cậu bị quay cho thần hồn điên đảo.
Ah, không biết tại sao dù cậu đã trải qua hàng nghìn vạn lần lên giường với bạn trai nhưng lại đi xấu hổ khi đối mặt với một con cá voi sát thủ chỉ dùng thứ ngôn ngữ bày tỏ nội tâm lưu manh của hắn cơ chứ.
Chắc chắn là do Otis trước kia không nói được!
Vì vậy cậu đã không còn cảm giác xấu hổ.
A, a, a thật sự là xấu hổ khi truyền đạt lời nói, cậu không muốn nói về những thứ kỳ quái như vậy, điều đó khiến cậu thà làm còn hơn chứ không thể chịu nổi.
“Đừng có làm, em không muốn xem.” Kiều Thất Tịch nói nhanh để tránh đối phương phóng ngay tại chỗ, sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
Chú cá voi từ ngàn dặm xa xôi chạy tới một lần nữa lại bị chú cá voi nhỏ từ chối, giống như có chút bực bội. Đúng vậy, bức tượng nhỏ bằng đất sét cũng có đặc tính của đất, chưa kể đến tai tiếng hắn lan xa, trước giờ hắn luôn làm bất cứ điều gì mà mình muốn.
Chỉ nhìn thấy một con cá voi sát thủ có thân hình lớn, xoay người và sử dụng tư thế bơi nghiêng, miệng áp vào miệng của con cá voi sát thủ nhỏ, sau đó đẩy đẩy một cách đầy ác ý.
“Em thích anh.” Đếm cả lần này, đây là lần thứ hai Otis nói vậy.
“…” Kiều Thất Tịch nhìn không chớp mắt, cũng lười phản bác, nhưng thật ra là bởi vì không thể phản bác. Thêm nữa hiện tại cũng đang hơi xấu hổ, chó ăn đậu hũ!
Miệng của cá voi sát thủ cũng là một cái miệng, vì vậy nó rất nhạy cảm!
“Bé đáng yêu.” Otis lại đẩy đẩy cậu.
Dường như hắn vừa bật công tắc làm nũng, chỉ là cá voi sát thủ khác làm nũng đều dễ thương, không làm cho ngươi ta áp lực, mà con cá voi sát thủ kinh khủng này toàn thân đều hiện lên khí thế: “Em mà từ chối thì nhất định em sẽ chết.”
“Ănggg.” Kiều Thất Tịch bị trêu chọc đến mức hai vây ngực bất giác giật lên.
May mắn thay, cậu vẫn chưa quên những gì đang diễn ra, mục đích của việc giao lưu với nhau là để tìm hiểu thêm thông tin! Để tìm bằng chứng xác nhận danh tính của nhau, không phải là tán tỉnh: “Tại sao anh không hẹn hò với những con cá voi sát thủ khác?”
Có lẽ đây không phải là câu hỏi thăm của những con cá voi sát thủ bình thường. Bên kia im lặng trong giây lát trước khi trả lời: “Không thích.”
Có thể trả lời trôi chảy là được rồi. Kiều Thất Tịch sắp xếp lại ngôn ngữ để nó đơn giản và bên kia có thể hiểu được.
Này nha, mệt quá nha, nói về chỉ số IQ cao hơn bạn trai thì xấu hổ lắm đấy.
Thực sự rất xấu hổ.
“Tại sao anh lại thích em?” Kiều Thất Tịch hỏi câu này, trong lòng vẫn có chút khó chịu, bởi vì đối phương rõ ràng còn chưa nói là thích cậu.
Tuy nhiên, hắn đã trêu chọc cậu, vậy tạm coi như là thích đi.
Nhưng ai mà biết được mức độ yêu thích của cá voi sát thủ, nói không chừng một ngày nào đó thì liền đường ai nấy đi, ăn ngay nói thật, không nên có quá nhiều tình một đêm trong đại dương.
Kiều Thất Tịch không muốn chơi và cũng không chơi nổi.
“Em rất dễ thương.” Lần này Otis nhanh chóng trả lời. Hắn đã mất nhiều thời gian để cùng Kiều Thất Tịch đi chơi thỏa thích, giống như có thời gian cả một ngày để đi cùng, việc này là đương nhiên, hắn – với tư cách một con cá voi sát thủ hoang dại, không đi làm hay đến trường, thật sự sẽ nhàn hạ hơn: “Định hẹn hò với anh hả?”
Kiều Thất Tịch tự động bỏ qua câu nói bằng dấu chấm hỏi, tim đập thình thịch, hỏi: “Ngoại trừ dễ thương ra thì còn gì không?”
Dường như cậu muốn đối phương bày tỏ nhiều hơn, nhưng cái này hơi khó với một con cá voi sát thủ hoang dã rồi.
Chỉ số IQ cao cũng tương đối thôi, không thể so sánh theo chiều dọc, phải biết rằng giống loài khác nhau thì trọng điểm phương hướng cũng có thể khác nhau.
Chỉ số thông minh của con người tập trung vào khả năng tư duy và logic, chỉ số IQ cổ đại và hiện đại tập trung nhiều hơn vào sự kế thừa văn hóa cố định, và rất khó để đổi mới.
Lần bị thương gần đây nhất là cách đây nhiều thập kỷ, khi cá voi sát thủ Pattania tạo ra một chiến thuật mắc cạn.
Mặc dù Otis đủ đặc biệt, nhưng giới hạn* của hắn được đặt ở đó, khi hắn gặp một câu hỏi không thể trả lời được, hắn chỉ đơn giản là không nói gì.
*raw: 天花板摆在那
Có lẽ trong mắt Otis, vấn đề ngôn ngữ là do chú cá voi nhỏ chứ không phải do hắn.
Khi hai con cá voi sát thủ đang bơi ngày càng xa, ông cậu cũng chạy theo, dường như sợ xảy ra xung đột giữa chúng nên đã đóng vai trò là người bảo vệ ‘hoa’ phía sau.
Khi còn là một phôi thai, hắn có thể thấy con cá voi sát thủ đang truy đuổi cháu trai cả của mình, nhưng hắn khá khó hiểu tại sao một con cá voi sát thủ kì lạ lại đuổi theo cá voi sát thủ Nam Cực.
Nhưng phải nói một điều rằng, con cá voi sát thủ lớn rất đẹp trai.
Cá voi sát thủ Nam Cực của họ gần như là loài lớn nhất trong toàn bộ đại dương, mà đối phương nhìn qua hình như còn lớn hơn một chút.
Nhìn qua vô số cá voi chú có thái độ ôn hòa, và có vẻ khá thích người cầu hôn cháu trai cả của mình.
Thật tiếc vì ngôn ngữ không trôi chảy, không thể giao tiếp được.
Cả Kiều Thất Tịch và Otis đều nhận thấy rằng có một con cá voi sát thủ đang theo sau mình, Kiều Thất Tịch không quan tâm lắm, vì đó là ông cậu của cậu, dù sao thì cậu mình cũng không hiểu mình với con cá voi này nói gì cả.
Chỉ là cậu bị gạ gẫm trước mặt ông cậu của mình khiến không thể nào cậu chấp nhận được, nên quá trình tìm hiểu nhau của ngày hôm nay đã kết thúc.
Lần sau có cơ hội rồi tìm hiểu tiếp vậy.
Từ từ rồi tới, mọi thứ đều cần có một quá trình, nếu bỏ cuộc sau khi bị bỏ rơi vài ngày thì chắc chắn đó không phải là Otis.
Hơn nữa, giao tiếp với nhau rất đơn giản, gặp nhau không phải là chuyện trong phút chốc.
“Ăng ănggg” Kiều Thất Tịch gọi biệt danh của người bên kia: “Anh đi đi, cậu em tới rồi, em phải về nhà.”
Cậu biết đối phương lại muốn nói cậu là bảo bối của mẹ, hắn cũng đã từng nói như thế, dù sao hiện tại có xảy ra chuyện gì, lý tưởng tương lai của cậu chính là trở thành cá voi vượt cạn.
Nghĩ đến đây, không khỏi liếc mắt sang đối phương.
“Uuuuuu…” Otis thốt ra một âm tiết vô nghĩa, nhưng nó cũng không hẳn là vô nghĩa, hắn đang muốn biểu đạt sự bất mãn của mình.
Kiều Thất Tịch rất nhanh đã biết, cậu nhìn thấy Otis khuấy động bong bóng nước trắng bằng đuôi của mình, ngay lập tức chặn tầm nhìn của chú mình khỏi bong bóng nước.
Đúng là một con cá voi sát thủ ngây thơ…
Kiều Thất Tịch thấy mình muốn cười nên nhanh chóng ủ rũ mặt mày.
“Bơi xa hơn một chút với anh đi.” Otis nói với chú cá voi nhỏ bị bạn đồng hành nhìn chằm chằm suốt ngày. Bơi xa để dễ nói chuyện yêu đương hơn. Hắn không muốn bị theo dõi khi đang hẹn hò, bởi vì hắn không có cái sở thích này.
Otis bơi về phía trước được một lúc, lại phát hiện cá voi nhỏ bé đang có vướng bận vẫn chưa theo kịp mình: “Lại đây.”
Khi đối phương quay đầu lại nhìn, Kiều Thất Tịch toàn thân rùng mình, ra đây là cảm giác bị động vật mạnh nhất đại dương nhìn chằm chằm hả?
“Aa…” Kiều Thất Tịch rốt cục nhận ra được chính mình bị mắc chứng hoang tưởng, trong lòng rất phức tạp.
Cá voi sát thủ bình thường không làm được điều này.
“Ăng ăngg.” Cậu lần nữa gọi tên đối phương, tạm thời tìm ra cách thoát khỏi hắn, nhưng không biết có hiệu quả không: “Anh tặng quà cho em rồi em sẽ hẹn hò với anh.”
Con vật khổng lồ đen trắng trước mặt cậu nghiêng đầu “Báo biển nhé?” Cách phát âm của từ này rất dễ thương. Otis tự hỏi tự trả lời: “Bây giờ anh sẽ bắt cho báo biển cho em.”
“Không phải là báo biển, ăng ăng.” Kiều Thất Tịch chớp chớp mắt, miêu tả đầy châm biếm: “Anh tặng em một món đồ chơi trôi trên biển. Chỉ cần em hài lòng, em sẽ hẹn hò với anh.”
Cuối cùng, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy yêu cầu này là thật biến thái, được rồi, thật xấu hổ.
Nhưng cậu không có cách nào khác ngoài cách này.
Thoạt nhìn, bên kia trông giống như một tên lưu manh xấu tính, đằng sau hắn còn có năm anh em cá voi chỉ cần nghe danh đã khiến tất cả các loài động vật biển khác phải khiếp sợ, nếu bọn họ đoàn kết lại để hành hung gia đình nhỏ của cậu thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, Kiều Thất Tịch không nghĩ người bên kia lại tệ như vậy, chỉ là đảm bảo để đạt được mục đích, xử lý mọi chuyện tốt hơn cũng không phải là chuyện xấu!
Đoạn này cũng không quá phức tạp, Kiều Thất Tịch nói đi nói lại ba lần, có thể thấy đối phương lần đầu nghe xong liền không hiểu.
Một món đồ chơi nổi trên biển, Otis đã hiểu.
Làm vừa lòng? Đã hiểu.
Hẹn hò.
“Anh đồng ý.” Otis lập tức đồng ý, không hổ là động vật hoang dã, nói đi nói lại nhiều lần, Otis vẫn là có thể nhẫn nại chiến đấu với con cá voi nhỏ này thật lâu.
Điều này là tất nhiên, dù sao lúc bình thường truy đuổi con mồi cỡ lớn cũng đã tốn đến mười mấy giờ.
“Được rồi, anh sẽ tìm đồ chơi cho em.” Otis bơi đến, miệng nói với Kiều Thất Tịch: “Bé cá voi còn chưa lớn, hẹn gặp lại.”
Miệng kề miệng nói chuyện gì gì đó, có hơi xấu hổ một chút.
Người bên kia rời đi sau khi giở trò lưu manh, quay người bỏ lại cho Kiều Thất Tịch một bóng lưng ngỗ ngược, chiếc đuôi dày và chắc chắn với những đường nét duyên dáng tạo ra một chuỗi bong bóng lớn màu trắng như tuyết.
Khác với sự hỗn loạn và lộn xộn vừa rồi dùng để cản đường nhìn, lần này bong bóng của bên kia rất đẹp, chẳng khác gì pháo hoa dưới nước, quả là một bữa tiệc thị giác.
Chắc chắn hắn cố tình làm vậy..
Cuộc nói chuyện giữa hai con cá voi sát thủ có một đoạn không sử dụng lời thì thầm, chẳng hạn như lời thỏa thuận lãng mạn và lời chia tay giữa chúng vừa rồi.
Anh trai ngầu A: Otis thật khốn khổ, phải tặng đồ chơi xong mới có thể hẹn hò.
Anh trai ngầu B: Không phải là dễ hơn bắt báo biển sao?
Anh trai ngầu C: Tôi cũng sẽ tặng em ấy một cái.
Thông qua cái miệng tam sao thất bản của họ, tất cả những con cá voi lang thang trong đại dương đều biết rằng: Người anh em đáng thương tên là Otis vẫn chưa cưa được con cá voi sát thủ nhỏ bé ở Nam Cực.
Họ không có ý chế giễu mà chỉ nói lên sự thật. Thực tế, cá voi sát thủ rất tốt với đồng loại, chúng sẽ chỉ nảy sinh sự cảm thông chứ không hề sinh ra tâm lý hả hê.
Những con cá voi lang thang khi nghe về mối quan hệ yêu đương này đã tiếp thu một kiến thức hơi bị sai lầm: muốn theo đuổi cá voi sát thủ Nam Cực thì cần phải gửi đồ chơi.
Trái tim nhỏ bé của Kiều Thất Tịch vẫn chưa nguôi ngoai, trong đầu hiện lên hình ảnh người bên kia miệng kề miệng nói chuyện với cậu, còn có hình ảnh cái đuôi làm bong bóng nước.
Trên đường về nhà với ông cậu, cậu liên tục nhận được một số tin nhắn kỳ quặc, nội dung khiến cho cậu hận không thể tìm một miếng đất để chui vào.
Thiệt là, lần sau có lẽ nên nhắc nhở đối phương nói nhỏ hơn một chút.
À, không đúng, nói cứ như cậu mong chờ lần gặp mặt tiếp theo vậy.
Ăng ăng ăngg, không có đâu.
Đã có phương hướng nỗ lực rõ ràng, Otis rất vui, vì tìm được đồ chơi nổi trên biển còn dễ hơn bắt báo biển.
Chú cá voi sát thủ to lớn đẹp trai nhớ lại lời hứa này và bắt đầu suy nghĩ về loại đồ chơi mà mình nên tìm để tặng cho đối phương để có thể giành được sự ưu ái của cậu.
Sau hơn một giờ, vâng, con cá voi sát thủ lúc bơi tới bỏ ra nửa tiếng, lúc về bỏ ra hơn một tiếng.
Otis đắc thắng trở về nhóm của mình và đánh nhau với Anh C. Mặc dù Anh C lớn tuổi hơn hắn, lại có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn hắn?
Nhưng hắn dựa vào tầm vóc và sức mạnh của mình để chiếm ưu thế và quất anh C một trận.
Anh trai ngầu C: Tại sao lại đánh anh?
Otis: Anh đụng vào bé đáng yêu của tôi.
Cá voi sát thủ sẽ không ghen tuông, nhưng Otis thì có.
Cái này cũng không được.
Tác giả :
Mạc Như Quy