Em Sợ Anh
Chương 3
"Thật không ngờ, cô giáo dậy dỗ bọn trẻ cũng kiêm luôn cái việc này sao? Tôi thật lo lắng cho tương lai cháu tôi đấy! Cô.Giáo?"
Nhấn mạnh làm gì? Gằn từng chữ làm gì? Sỉ nhục cô để làm gì? Tôn nghiêm này sớm đã chẳng còn. 7 năm tù nó sớm đã bị dày xéo đến nát rồi! Hạ An nhẹ cười, nụ cười đau thương chưa bao giờ hợp với cô cả!
"Chào anh, anh cần gì? Hơn nữa, tôi không phải cô giáo. Chỉ là người giữ trẻ thôi!"
Anh sững sờ nhìn cô, giọng nói nhẹ bẫng, dường như anh chẳng còn quan trọng với Hạ An như trước. Thật lòng, anh không can tâm.
"Ồ ra thế! Muốn lên thiên đàng à? Chỗ tiền này chắc đủ cho cô!"
Một sấp tiền được anh lôi ra, thẳng mặt cô mà ném!
Hạ An cô mắt nhắm thật chặt, cúi xuống, nhặt từng tờ, gom lại rồi bỏ vào túi. Lòng tự trọng của cô bị người con trai này đi dưới chân rồi. Có hay không chẳng còn quan trọng nữa.
"Anh muốn tôi chuẩn bị gì?"
Khương tức giận nhìn cô. Thực sự cô không cần chút lòng tự trọng cuối cùng sao? Thật sự con người cô là như thế này sao? Nếu anh không ở đây thì có lẽ cô với người đàn ông kia đã làm nhưng chuyện đốn mạt như thế nào rồi?
"Theo tôi. Chuẩn bị sinh nhật cho người mà cô đã hãm hại 7 năm trước!"
"Được..."
Á đúng rồi nay cũng sinh nhật cô. Cái ngày mà hai người sinh nhật chỉ có một người được coi là tồn tại!
Hạ An nhớ ba từng nói cô và Hạ Lan là chị em song sinh, cô vẫn cho là thật.
Cô đâu biết rằng, đó là cái lời nói dối mà cô vẫn ngu ngốc nhất mà cô vẫn hằng tin theo.
Theo anh vào phòng lớn. Bạn bè, của chị, của anh đều có mặt. Học chỉ trỏ, sì sầm to nhỏ. Chị bảo cô ngồi xuống, cô lắc đầu bảo em chỉ là nhân viên.
"Kệ cô ta, người nào thì công việc ấy! Không chừng em lại bị người ta hãm hại!" Khương lạnh lùng lên tiếng.
Tiếng hò hét, tiếng chúc mừng sinh nhật, nó cứ quẩn quanh đầu cô. Đã lâu rồi, cô chứ từng được đón sinh nhật cùng ba.
"Hôn đi! Hôn đi! Đằng nào hai người chẳng cưới nhau!"
Thẫn thờ suy nghĩ, nghe thấy tiếng hét Hạ An mới ngẩng lên. Anh ấy đang nhìn về phía cô, ánh mắt khinh thường.
Rồi ánh mắt ấy lại nhu thuận, dịu dàng nhìn chị, đặt lên môi chị ấy một nụ hôn. Cô biết mà, sự dịu dàng đó chẳng bảo giờ cô có được, nó mãi mãi cũng chẳng dành cho cô!
"Ồ chẳng phải Hạ An hay sao? Đi tù không khí có mới lạ hơn không?"
Hạ An chột dạ, cô rất sợ từ đó, lại càng sợ ai nhắc tới từ đó để dè bỉu cô.
"...."
"Sao không nói gì? Khương! Chẳng phải cậu lôi cô ta vào đây sao?"
"Dọn dẹp. Chẳng đủ tầm để chúng ta để ý đến!"
Nhấn mạnh làm gì? Gằn từng chữ làm gì? Sỉ nhục cô để làm gì? Tôn nghiêm này sớm đã chẳng còn. 7 năm tù nó sớm đã bị dày xéo đến nát rồi! Hạ An nhẹ cười, nụ cười đau thương chưa bao giờ hợp với cô cả!
"Chào anh, anh cần gì? Hơn nữa, tôi không phải cô giáo. Chỉ là người giữ trẻ thôi!"
Anh sững sờ nhìn cô, giọng nói nhẹ bẫng, dường như anh chẳng còn quan trọng với Hạ An như trước. Thật lòng, anh không can tâm.
"Ồ ra thế! Muốn lên thiên đàng à? Chỗ tiền này chắc đủ cho cô!"
Một sấp tiền được anh lôi ra, thẳng mặt cô mà ném!
Hạ An cô mắt nhắm thật chặt, cúi xuống, nhặt từng tờ, gom lại rồi bỏ vào túi. Lòng tự trọng của cô bị người con trai này đi dưới chân rồi. Có hay không chẳng còn quan trọng nữa.
"Anh muốn tôi chuẩn bị gì?"
Khương tức giận nhìn cô. Thực sự cô không cần chút lòng tự trọng cuối cùng sao? Thật sự con người cô là như thế này sao? Nếu anh không ở đây thì có lẽ cô với người đàn ông kia đã làm nhưng chuyện đốn mạt như thế nào rồi?
"Theo tôi. Chuẩn bị sinh nhật cho người mà cô đã hãm hại 7 năm trước!"
"Được..."
Á đúng rồi nay cũng sinh nhật cô. Cái ngày mà hai người sinh nhật chỉ có một người được coi là tồn tại!
Hạ An nhớ ba từng nói cô và Hạ Lan là chị em song sinh, cô vẫn cho là thật.
Cô đâu biết rằng, đó là cái lời nói dối mà cô vẫn ngu ngốc nhất mà cô vẫn hằng tin theo.
Theo anh vào phòng lớn. Bạn bè, của chị, của anh đều có mặt. Học chỉ trỏ, sì sầm to nhỏ. Chị bảo cô ngồi xuống, cô lắc đầu bảo em chỉ là nhân viên.
"Kệ cô ta, người nào thì công việc ấy! Không chừng em lại bị người ta hãm hại!" Khương lạnh lùng lên tiếng.
Tiếng hò hét, tiếng chúc mừng sinh nhật, nó cứ quẩn quanh đầu cô. Đã lâu rồi, cô chứ từng được đón sinh nhật cùng ba.
"Hôn đi! Hôn đi! Đằng nào hai người chẳng cưới nhau!"
Thẫn thờ suy nghĩ, nghe thấy tiếng hét Hạ An mới ngẩng lên. Anh ấy đang nhìn về phía cô, ánh mắt khinh thường.
Rồi ánh mắt ấy lại nhu thuận, dịu dàng nhìn chị, đặt lên môi chị ấy một nụ hôn. Cô biết mà, sự dịu dàng đó chẳng bảo giờ cô có được, nó mãi mãi cũng chẳng dành cho cô!
"Ồ chẳng phải Hạ An hay sao? Đi tù không khí có mới lạ hơn không?"
Hạ An chột dạ, cô rất sợ từ đó, lại càng sợ ai nhắc tới từ đó để dè bỉu cô.
"...."
"Sao không nói gì? Khương! Chẳng phải cậu lôi cô ta vào đây sao?"
"Dọn dẹp. Chẳng đủ tầm để chúng ta để ý đến!"
Tác giả :
Lê Nguyễn An Nhiên