Em Sẽ Tắt Máy Khi Nhớ Đến Anh
Chương 35
Vòng ôm của Vân Nhiêu khiến Cận Trạch không kịp trở tay. Người cô mảnh mai nhưng vì cô chạy ào ra nên vẫn làm anh bị đẩy lùi ra sau dù anh đã ôm chầm lấy cô.
– Hức…
Cô khịt mùi, vùi mặt vào lòng anh, cất giọng nghẹn ngào: “Sao anh lại đến đây?”
Cận Trạch dịu dàng xoa tóc cô như đang vuốt lông mèo. Đến khi cô ôm đủ rồi thì anh mới buông hờ ra, cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt, giấy và băng dính của cô.
– Tất nhiên là đến gặp em rồi.
Vân Nhiêu vẫn nắm cà vạt của anh, bấy giờ mới thấy chiếc áo màu xanh dương khoác bên ngoài sơ mi đen của anh, trên túi áo có in khẩu hiệu “Tình nguyện đi đầu, cứu hộ động đất”.
Cận Trạch: “Anh kịp đi theo đội tình nguyên đầu tiên ở Thượng Hải đến hỗ trợ tỉnh C, ngồi máy bay đến thành phố B rồi tới đây tìm em. May mà khu này nằm ở rìa tâm chấn nên đường đến B chưa bị phong tỏa hết.”
Mỗi khi có tai nạn, chính phủ và người nổi tiếng có sức ảnh hưởng sẽ là những người đầu tiên được đến hiện trường, hỏi thăm người dân gặp nạn đồng thời gửi gắm tình thương và sự quan tâm của mình. Tất nhiên thì cũng không thể thiếu tiết mục quảng bá hình ảnh trong đấy rồi.
Anh nói đơn giản nhưng Vân Nhiêu cũng mường tượng ra được, đây mới chỉ trong một ngày ngắn ngủi, mà nó cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Không biết anh đã dùng quan hệ và tài nguyên của mình đến mức nào để gặp được cô nữa.
Cô gật đầu, thâm tâm vẫn đang xúc động vô cùng, bàn tay nắm cà vạt anh đã trắng bệch cả ra.
– Đừng khóc, khóc nữa biến thành quỷ Vô thường thật đấy.
Cận Trạch khẽ trêu cô, đặng, anh chêm thêm một câu: “Cho anh vào phòng được không? Để người ta bắt gặp thì không ổn lắm.”
Vân Nhiêu nghe xong thì vội kéo anh vào phòng, trở tay đóng sầm cửa lại.
Một người đi trước một người đi sau bước vào phòng.
Trên chiếc giường đơn kê sát vào tường, Lê Lê với Ôn Dữu đã gỡ sạch đống giấy trên mặt rồi ngồi ngay ngắn từ lâu rồi.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để gặp ảnh đế nhưng bọn cô vẫn không kìm được mà để cho trai đẹp hớp hồn đến nỗi phải hít sâu một hơi, gương mặt thì đỏ ửng nhưng vẫn chào hỏi lịch sự:
– Chào buổi tối, đàn anh.
– Chào hai em. Xin lỗi đã làm phiền mọi người.
– Không sao không sao, bọn em rất hoan nghênh anh mà.
Lê Lê nói xong thì nhìn qua Vân Nhiêu, chớp chớp mắt với cô như thể đang phất cờ ủng hộ cho bạn mình – trên phim còn chả có cảnh như thế này đâu nhá, công chúa của chúng ta đỉnh quá, dẫn ảnh đế đến đây luôn! Nếu đây không là tình yêu thì đâu mới là tình yêu hả trời!!
Hai cái sofa con con ở sát tường đang chất cả đống đồ của bọn cô nên Vân Nhiêu đành kéo Cận Trạch ngồi tạm xuống cạnh giường.
Cận Trạch: “Em ngồi đi, anh đứng được rồi.”
– Không sao đâu… Bọn em không thay quần áo toàn mặc đồ bẩn nên giường cũng không sạch lắm.
– Được rồi.
Cuối cùng thì anh cũng ngồi xuống nhưng ngồi chưa được 10 giây thì anh đã đứng lên.
Bởi vì Lê Lê đang ngồi yên trên giường tự dưng gục xuống đất, mọi người cuống cuồng đứng dậy đỡ cô nàng.
– Em… Hình như em ăn phải đồ ôi, tự dưng đau bụng quá.
Lê Lê ôm bụng, giơ tay lên xoa trán nhưng chả thấy mồ hôi gì hết.
– Đàn anh, à thì, phòng bên cạnh cũng là phòng của bọn em, em qua nhà vệ sinh bên đó một lát đã.
Trước khi đi, cô nàng còn không quên vơ cả balo của mình đi.
Ôn Dữu cũng diễn tiếp vở kịch của cô:
– Bạn Lê khó chịu lắm hả? Có cần mình qua chăm bạn không?
Nói xong thì cô nàng còn đi dọn hai cái balo của mình chứ không đỡ Lê Lê vội.
Lê Lê gật đầu ngay: “Cần chứ. Có mày chăm tao là được rồi.”
Nét diễn của cả hai lố quá trời lố, đứng trước mặt ảnh đế hàng thật giá thật mà không khác nào đang đọc kịch bản trả bài cả – Bọn tao rút trước đây nha, chúng mày ở lại nói chuyện tử tế vào nha, chuyện trò càng sâu sắc càng tốt nha.
Đương nhiên Vân Nhiêu hiểu thấu ý đồ của hai đứa bạn mình.
Cô ngại ngùng đứng sang bên, khuôn mặt đã đỏ bừng lên rồi nhưng Cận Trạch thì chả vướng bận gì hết.
Dù người ta diễn tệ diễn hại nhưng anh cũng đối diễn rất tự nhiên, huống chi với vai diễn “ân nhân” như thế này, trên người anh đã khắc bốn chữ “Rất biết nghe lời” to tướng rồi đấy.
Hai cô diễn viên vội vàng rời đi, căn phòng ầm ĩ bỗng lặng yên trở lại.
Giờ đã muộn lắm rồi, ngoài tiếng lá xào xạc ra thì chẳng nghe ra được tiếng nào với tiếng nào.
Tựa như âm nhạc trong phim chợt biến mất, hai nhân vật chính lặng im một cách khó hiểu, hoặc họ cũng cảm nhận được một sự lúng túng ít nhiều.
Thật ra thế giới bên trong đôi tai Vân Nhiêu chẳng tĩnh lặng chút nào.
Rồi sẽ có ngày tai cô điếc thì chắc chắn tiếng tim đập thình thịch kia là nguyên nhân khiến cô bị điếc.
“Em không thấy khó chịu à?” Cận Trạch chợt hỏi.
Vân Nhiêu quay lại với gương mặt khó hiểu, cô bỗng thấy anh vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng gỡ tờ giấy trên cằm cô xuống.
Giờ cô mới sực ra, mặt mình sắp hóa làm giấy rồi luôn. Cô giơ tay lên sờ mắt, mấy tờ giấy nãy còn ướt đẫm lệ rơi nên giờ vẫn chưa khô, trông hài vô cùng tận.
– Á…
Cô xé giấy mà loạn cào cào, không làm chủ được lực của tay nên lúc băng dính bong ra thì mặt cô đã đau rát cả đi rồi.
– Em nhẹ tay thôi… Hay để anh gỡ cho.
Cận Trạch hơi quay người lại, anh cụp mắt, giúp cô gỡ giấy hết sức tự nhiên.
Tay trái anh ôm mặt cô, tay phải thì nhẹ nhàng bóc phần rìa băng dính ra rồi gỡ từng chút từng chút một. Mỗi khi xé thì anh cũng cẩn thận tì ngón tay lên da cô trước vì anh sợ làm cô đau.
Mấy tờ giấy bị gỡ hết xuống rồi, cơ mà mảng da bị dính băng của Vân Nhiêu còn chẳng đỏ bằng chỗ mà được Cận Trạch chạm tay vào.
Cô hơi ngẩng lên, vừa mong anh gỡ nhanh lên nhưng cũng vừa mong anh làm từ từ thôi, đừng sốt ruột gì hết.
Sau khi “đống cỏ” bám quanh mắt đã được dọn sạch thì cô mới từ từ mở mắt ra. Ở khoảng cách gần như thế này, mới chỉ liếc anh thôi mà cô đã có cảm giác mình bị gương mặt điển trai ấy thiêu đốt nên đành vội vàng quay đi.
– Anh, giờ em xấu lắm đúng không?
Cận Trạch mỉm cười, tay phải anh dịu dàng gỡ nốt mảnh giấy cuối cùng trên mặt cô còn tay trái thì vẫn vuốt ve cằm cô, chưa được thỏa mãn cho lắm:
– Đáng yêu đến lạ luôn.
Anh nói rất khẽ, nụ cười anh tựa như đang ẩn chứa một dòng điện khiến Vân Nhiêu nghe mà ngứa ran từ tai xuống đến tận thắt lưng.
Cô cúi xuống, vô thức nhìn vào tay phải anh. Năm ngón tay ấy thon dài với những móng tay sạch sẽ cùng làn da trắng ngần, có thể thấy rõ được gân xanh nổi trên mu bàn tay anh.
Cô hẵng còn căng thẳng nhưng sau khi trải qua chuyến đi vừa ngắn vừa xui đợt này đã giúp cô thấy rằng mình trưởng thành lên rất nhiều.
Cô gắng giãi bày nỗi lòng và mong ước của mình với thần núi, bây giờ đây, những điều ấy đã không còn là bí mật nữa rồi.
Phải làm girl mạnh mẽ.
Một giọng nói cất lên từ nơi thẳm sâu trong tâm can đã thôi thúc cô như vậy.
Vân Nhiêu đưa ra quyết định, cô cứ nhìn chằm chằm vao tay phải Cận Trạch, sau đó dần dần vươn móng vuốt đương rục rịch của mình ra.
20cm, 10cm, 5cm,…
Cận Trạch bỗng thả tay xuống, tay đang đặt trên đầu gối thì giờ lại tì xuống giường.
Anh hơi ngửa ra sau, chống một tay xuống giường rồi vươn vai, sau ấy mới thở phào:
– Hai hôm nay anh sợ lắm.
Vân Nhiêu đã cất giấu đi nỗi thất vọng vì không đạt được mục đích ngay tức khắc: “Sao cơ ạ?”
– Lúc em đăng tus, anh còn đang trên máy bay, hạ cánh rồi mới đọc được.
Cận Trạch vẫn nhìn cô đăm đăm, dường như anh cần phải xác nhận lại rằng cô đã được an toàn thì anh mới yên lòng.
Bọng mắt anh đen lại, đôi mắt hổ phách cũng ánh lên nỗi mỏi mệt.
Căn phòng đắm chìm trong sắc đèn ấm áp, ánh sáng dịu êm bao bọc lấy thân anh nhưng cũng chẳng thể xua tan đi màu trắng bệch đang hiện hữu trên gương mặt anh.
Trái tim cô bỗng thắt lại.
Mặc dù cô mới là người phải chịu đựng cơn động đất nhưng cô không bị thương ở đâu hết. Tối qua lo lắng bồn chồn như thế mà cuối cùng cô vẫn say giấc đến tận khi trời sáng.
Tuy nhiên nhìn Cận Trạch thì có vẻ hai hôm nay anh chẳng thể chợp mắt.
– Anh, sắp muộn rồi, anh mau ngủ đi.
– Ừ, anh ngủ ngay đây.
Cận Trạch nhìn đồng hồ trên tay: “Em tắm trước hay anh tắm trước?”
Vân Nhiêu: …?
Cô đờ người ra, vô thức nói: “Anh trước.”
Anh bật cười: “Ok.”
Trước khi Vân Nhiêu hoàn hồn thì anh đã cầm khăn sạch vọt vào phòng tắm rồi.
Đợi đã…
Vậy ra tình hình bây giờ là…
Đêm nay mình ngủ chung phòng với anh à?
Vân Nhiêu tự dưng nấc cụt.
Cô đứng dậy khỏi giường, bước ra lối đi, ngoảnh lại nhìn hai cái giường đơn.
Tuy là phòng tiêu chuẩn nhưng giường rộng có 1.2 mét, cơ mà đêm qua cả ba đứa bọn cô run cầm cập chen chúc trong một cái giường, thật ra giường 1.2 mét cũng vừa cho ba người.
Vân Vân, mày đang làm gì vậy hả?
Vân Nhiêu vỗ đốp đốp lên má mình, cứ đi đi lại lại như con ruồi không đầu lúc ẩn lúc hiện.
Chốc chốc cô lại ngồi xuống xong chốc chốc lại đứng lên, không biết đã xoắn xuýt bao lâu, rồi bỗng nhiên mở cửa ra ngoài.
Không thì.
Chen lên giường với Ôn Dữu, Lê Lê đi.
Bóng đêm nồng đượm phủ kín khắp nơi, bầu trời ngập vì tinh tú trên đất cao nguyên trải dài trước mắt, nom thật kì vĩ và rực rỡ muôn màu.
Vân Nhiêu đứng ngoài hành lang, trông ra dãy Himalaya ở chốn xa xăm, cơn gió buốt giá từ chốn núi đồi phả vào mặt nhưng cô không lạnh chút nào.
Phải làm một girl mạnh mẽ.
Tiếng nói trong tim cô vang vọng.
Cô siết chặt tay, quay người vào phòng.
Sau khi cô mở cửa thì cửa phòng tắm cũng được mở ra, cô vừa ngẩng lên đã chạm mắt với Cận Trạch.
Mái tóc anh ướt đẫm, áo phông trắng mới thay cũng dính nước theo nên trông áo trong suốt, đủ để thấy rõ cơ bắp và những đường nét rắn rỏi trên cơ thể anh đằng sau lớp vải mỏng manh ấy.
Hình ảnh trai đẹp sau khi tắm kích thích tới tột cùng.
Hương sữa tắm rẻ tiền của khách sạn tỏa ra từ người anh cũng trở nên quý phái và quyến rũ đến mức khó hiểu.
– Sao em lại ra ngoài?
Anh lo lắng hỏi.
Tai Vân Nhiêu đỏ lên, girl mạnh mẽ thành bé ngỗng ngốc nghếch rồi: “Thì… Em đi loanh quanh tí thôi. Sao anh tắm nhanh thế?”
– Nước ở vòi hoa sen không nóng lắm, anh sợ lát nữa hết nước nóng.
Anh ngừng lại rồi nói như thể đang ra lệnh:
– Em đừng đi linh tinh nữa, vào tắm nhanh lên.
Bé ngỗng ngốc nghếch ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Đến khi cô trốn vào phòng tắm thì mới sực vỡ lẽ, thì ra anh tắm nhanh là vì cô.
Vân Nhiêu bỗng nghĩ đến vô vàn chi tiết. Từ thời niên thiếu đầy những ngông nghênh cho đến sự trưởng thành của bây giờ, điều duy nhất chẳng hề đổi thay trong những năm tháng mà Cận Trạch đã đi qua ấy là anh cứ mãi dịu dàng như thế.
Nhất là khoảng thời gian gần đây, anh quá đỗi dịu dàng với cô, dịu dàng ăn sâu vào cốt tủy.
Thoáng chốc, cô muốn khóc đến cùng cực nhưng rồi đã kìm được nước mắt.
Cô phải làm girl mạnh mẽ.
Không được nhạy cảm và thẹn thùng nữa, phải mau tỏ tình với anh thôi.
Nước trong phòng tắm không nóng lắm, mà cũng có lẽ vì tối nay người cô nóng quá rồi nên giờ thậm chí cô còn thấy lạnh.
Vì không có quần áo để thay, tắm xong còn phải mặc lại đồ cũ nên Vân Nhiêu tắm cũng nhanh.
Thêm thời gian sấy tóc thì cô cũng mới tắm chưa đến 30 phút.
Mái tóc xõa trên vai, cô túm tóc lại, mang theo chí khí và chút nhút nhát còn sót lại, quyết tâm bước ra giường.
Căn phòng tràn ngập ánh đèn.
Trên chiếc giường đơn ở phía xa xa, tấm chăn trắng muốt hơi gồ lên, người ấy đang nằm lặng yên, thở đều đều.
Vốn dĩ Cận Trạch muốn đợi Vân Nhiêu tắm xong thì nói chuyện với cô đôi ba câu rồi mới ngủ. Anh cứ tưởng mình sẽ chịu đựng được, vì dù gì anh cũng hay mất ngủ, thức trắng đêm là chuyện bình thường. Dẫu có mệt mỏi đến thế nào thì khối óc anh cũng chẳng thể thư giãn.
Nhưng đêm nay, cả thân thể và tâm trí anh thư thái đến lạ.
Dù người anh yêu đang ở bên anh nhưng giờ cả hai vẫn đang trên núi, cô nhóc còn vừa trải qua cơn động đất, khách sạn được xếp cho cũng đơn sơ nên anh không muốn phát sinh bất cứ chuyện gì với cô ở nơi này.
Phòng khách sạn như thế này chỉ hợp để ngủ thôi.
Đủ mọi nhân tố cấu thành đã khiến anh ngả mình xuống gối và chìm vào cơn mơ.
Vân Nhiêu rón rén leo lên giường bên cạnh.
Dù không kịp tỏ tình nhưng được ngủ chung một phòng với anh thế này cũng khiến cô thỏa mãn lắm rồi.
Cô vén chăn lên chui vào trong, ngoảnh lại ngắm nhìn khuôn mặt đương say giấc của anh rồi tắt hết đèn trong phòng.
Giường của khách sạn hơi cứng, cả chăn cũng nặng trịch.
Vân Nhiêu trằn trọc mãi mà không vào giấc được. Nguyên nhân khách quan chỉ là thứ yếu, vốn dĩ lí do khiến cô mất ngủ là vì cô phấn khích quá thôi.
Sau khi đã quen nhìn trong bóng tối, cô kìm lòng chẳng đặng mà phải ngó qua giường bên cạnh.
Mãi sau, cô quyết định từ bỏ tuyến phòng thủ của mình, nằm nghiêng hẳn sang để ngắm Cận Trạch, muốn ngắm anh bao lâu cũng được hết.
Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến, cô bước vào giấc mơ với gương mặt “hoa si”.
Đêm nay cô cũng được ngủ rất say.
Khoảng đến gần sáng, trời đã hửng nắng rồi.
Vân Nhiêu cảm nhận được một trận rung lắc khẽ khàng, cơ thể sau khi trải qua thiên tai đã phản ứng ngay tức khắc khiến cô bừng tỉnh giấc.
Đúng là động đất thật nhưng trận này rất nhẹ, chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Cô thở phào, trong khắc mơ hồ, khi cô đương định ngủ tiếp thì nghe thấy tiếng thở nặng nề vang lên ở giường bên.
Cận Trạch ngủ rất say, trận động đất cũng không làm anh thức giấc. Nhưng hình như anh vừa gặp ác mộng.
Vân Nhiêu bật ngọn đèn trên đầu giường, nhờ ánh đèn mờ mờ ấy mà cô thấy anh đang cau may, tóc mái thì nhễ nhại mồ hôi, đến cả việc thở cũng trở nên nặng nhọc.
Cô vội rút mấy tờ giấy ướt ra rồi ngồi xuống mép giường của anh, cẩn thận lau má cho anh.
Khéo sao, bàn tay mà cô khao khát đêm qua cũng lộ ra khỏi chăn.
Vân Nhiêu nắm tay anh mà chẳng hề do dự, nhưng rồi cô đã phải giật bắn mình vì tay anh nóng quá.
Sau ít phút, ấn đường nơi anh cũng đã được giãn ra. Tay phải cô nắm tờ giấy ướt, qua lớp vải mát lạnh ấy, ngón tay cô mơn trớn từ thái dương rồi lan đến gò má, sau ấy men theo xương quai hàm sắc sảo, lia xuống dưới cổ anh và kết thúc lộ trình.
Yết hầu anh bỗng lăn nhẹ khiến người ta không thể nhận ra.
Hình như anh không mơ thấy ác mộng nữa rồi.
Gương mặt anh được thả lòng, lòng bàn tay cũng bớt nóng đi.
Nhờ ánh đèn mờ ảo mà cô được ngắm anh ngủ kĩ hơn, ngắm đến nỗi si dại.
Không chỉ vì anh đẹp trai tới mức kinh thiên động địa mà vì tình cảm trong đêm bỗng bùng cháy, cô đang chìm đắm trong xúc cảm của mình, mọi góc nhỏ trong tim cũng tan ra.
Đáng lẽ giờ này anh đang phải ở nơi an toàn nhất, phải hết lòng vì công việc, tận hưởng sự “u mê” của chục triệu người hâm mộ chứ không phải vượt ngàn cây số, xông vào chốn thiên tai vì cô như thế này.
Giờ đây, cô đã khẳng định được tình cảm của mình dành cho anh.
Tâm can cô rung động.
Cô hơi cúi xuống, muốn hôn lên gò má anh.
Đợt trước say đã hôn rồi, giờ hôn lén thêm lần nữa thì cũng có sao đâu, nhỉ?
Tay trái cô vẫn nắm tay anh, năm ngón tay mảnh mai dần siết lại.
20cm, 10cm, 5cm,…
Làm girl mạnh mẽ đi!
Vào giờ khắc tĩnh lặng này, một thanh âm vang vọng trong cõi lòng cô, đề xi ben đáng ngạc nhiên đấy, cô sắp điếc cả đi rồi.
Người cô hơi khựng lại.
Sau ấy, đôi môi ướt át của cô buông xuống, lướt qua sống mũi cao của anh, hôn chụt lên môi anh như một nàng chuồn chuồn.
Bờ môi mím chặt của anh lại mềm mại đến không ngờ.
Hôn đẹp quá.
Một dòng điện bỗng xẹt qua tâm trí cô.
Cô hoàn hồn, sực nhận ra mình vừa làm một chuyện kinh hoàng.
Cô cứ ngỡ mình đã sống ngay thẳng cả một đời, ai ngờ chỉ trong một đêm đã hóa thành đứa xảo trá như thế này.
Hay đúng hơn là kẻ phá trinh người khác…
– Bé Vân Nhiêu.
…
Chàng trai cợt nhả vừa phải sống trong giấc mơ đau khổ bỗng mở mắt, giọng anh khản đặc, phảng phất nét mơ màng khi mới thức dậy.
Vân Nhiêu nhìn vào đôi mắt hổ phách trầm lặng ấy mà run rẩy.
Toang rồi.
Cô hệt như chim sợ cành cong, đứng bật dậy định chạy biến đi.
Cơ mà chưa kịp chạy được bước nào thì tay trái đã bị người ta nắm chặt lấy rồi.
Mặc dù Cận Trạch mới dậy nhưng sức của anh vẫn đủ để nghiền cô ra bã. Anh kéo cô về dễ dàng như thể chẳng có tí trở ngại nào hết.
Vân Nhiêu ngồi phịch xuống cạnh giường, mông còn chưa vững chỗ thì xiềng xích trên tay cô bỗng thả ra, để rồi lòng bàn tay nóng bỏng ấy đã vòng qua eo cô.
Ngay sau đấy, cô đã nằm gọn trong lòng anh.
Tiếp ấy, trong cái khắc đất trời đảo điên, hai người đã đổi vị trí cho nhau, gáy cô đập vào đầu gối anh.
Một hơi thở ấm áp phả vào tai cô, khiến người cô run lẩy bẩy.
– Anh.
Cô nhận sai ngay tức khắc: “Em sai rồi hức hức, em xin lỗi mà.”
Trong ánh đèn lờ mờ, Cận Trạch nhìn thẳng vào cô, đôi mắt anh sâu thăm thẳm, chừng như đang đượm nét cười:
– Nói xin lỗi là xong hả?
Vân Nhiêu rụt cổ, khóc như mèo con: “Hu hu hu…”
Dù đã nóng rực cả người nhưng anh không hề khó khó chịu mà vẫn cố gắng giữ lực của mình để không đè lên cô.
– Đây là nụ hôn đầu của anh.
Giọng Cận Trạch hơi cáu, hàng mày cũng cau lại, anh cố ra vẻ bực tức: “Em định đền bù cái gì?”
Vân Nhiêu chớp mắt, bờ mi xinh xắn run run:
– Thì… Đây cũng là nụ hôn đầu của em, em đền cho anh nụ hôn đầu của em rồi còn gì.
Cả vú lấp miệng em quá đó.
Anh tự dưng cười khẩy: “Em ăn cắp của người khác bất chính thật đấy, đã được anh đồng ý chưa?
Sau khi anh nói xong thì Vân Nhiêu càng run bần bật.
Không khí trên núi đã loãng rồi, giờ cô còn thở dồn dập như thế khiến cho tim cô như đập vào lồng ngực. Nhưng phản ứng của cô cũng đã truyền tới cơ thể đang áp sát cô đây.
Cô vặn vẹo dưới thân anh, cuối cùng thì cũng phải đầu hàng:
– Thế… Anh nói đi, em phải đền bù thế nào?
Cô nhóc càng nói càng lí nhí tựa như tiếng ve kêu những ngày cuối thu, ẩn giấu dưới những lùm cây, nghe thật đáng thương làm sao vì chúng đã mất đi tiếng nói của mình.
Cận Trạch nhíu mày, anh từ từ cúi xuống, mập mờ chạm mũi vào người cô:
– Nụ hôn đầu của anh quý lắm.
– Vâng…
Khóe môi anh cong cong nét cười, giọng anh khàn đi, đề nghị cô rằng:
– Không thì em hôn lưỡi để bù đắp cho anh đi.
*
– Hức…
Cô khịt mùi, vùi mặt vào lòng anh, cất giọng nghẹn ngào: “Sao anh lại đến đây?”
Cận Trạch dịu dàng xoa tóc cô như đang vuốt lông mèo. Đến khi cô ôm đủ rồi thì anh mới buông hờ ra, cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt, giấy và băng dính của cô.
– Tất nhiên là đến gặp em rồi.
Vân Nhiêu vẫn nắm cà vạt của anh, bấy giờ mới thấy chiếc áo màu xanh dương khoác bên ngoài sơ mi đen của anh, trên túi áo có in khẩu hiệu “Tình nguyện đi đầu, cứu hộ động đất”.
Cận Trạch: “Anh kịp đi theo đội tình nguyên đầu tiên ở Thượng Hải đến hỗ trợ tỉnh C, ngồi máy bay đến thành phố B rồi tới đây tìm em. May mà khu này nằm ở rìa tâm chấn nên đường đến B chưa bị phong tỏa hết.”
Mỗi khi có tai nạn, chính phủ và người nổi tiếng có sức ảnh hưởng sẽ là những người đầu tiên được đến hiện trường, hỏi thăm người dân gặp nạn đồng thời gửi gắm tình thương và sự quan tâm của mình. Tất nhiên thì cũng không thể thiếu tiết mục quảng bá hình ảnh trong đấy rồi.
Anh nói đơn giản nhưng Vân Nhiêu cũng mường tượng ra được, đây mới chỉ trong một ngày ngắn ngủi, mà nó cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Không biết anh đã dùng quan hệ và tài nguyên của mình đến mức nào để gặp được cô nữa.
Cô gật đầu, thâm tâm vẫn đang xúc động vô cùng, bàn tay nắm cà vạt anh đã trắng bệch cả ra.
– Đừng khóc, khóc nữa biến thành quỷ Vô thường thật đấy.
Cận Trạch khẽ trêu cô, đặng, anh chêm thêm một câu: “Cho anh vào phòng được không? Để người ta bắt gặp thì không ổn lắm.”
Vân Nhiêu nghe xong thì vội kéo anh vào phòng, trở tay đóng sầm cửa lại.
Một người đi trước một người đi sau bước vào phòng.
Trên chiếc giường đơn kê sát vào tường, Lê Lê với Ôn Dữu đã gỡ sạch đống giấy trên mặt rồi ngồi ngay ngắn từ lâu rồi.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để gặp ảnh đế nhưng bọn cô vẫn không kìm được mà để cho trai đẹp hớp hồn đến nỗi phải hít sâu một hơi, gương mặt thì đỏ ửng nhưng vẫn chào hỏi lịch sự:
– Chào buổi tối, đàn anh.
– Chào hai em. Xin lỗi đã làm phiền mọi người.
– Không sao không sao, bọn em rất hoan nghênh anh mà.
Lê Lê nói xong thì nhìn qua Vân Nhiêu, chớp chớp mắt với cô như thể đang phất cờ ủng hộ cho bạn mình – trên phim còn chả có cảnh như thế này đâu nhá, công chúa của chúng ta đỉnh quá, dẫn ảnh đế đến đây luôn! Nếu đây không là tình yêu thì đâu mới là tình yêu hả trời!!
Hai cái sofa con con ở sát tường đang chất cả đống đồ của bọn cô nên Vân Nhiêu đành kéo Cận Trạch ngồi tạm xuống cạnh giường.
Cận Trạch: “Em ngồi đi, anh đứng được rồi.”
– Không sao đâu… Bọn em không thay quần áo toàn mặc đồ bẩn nên giường cũng không sạch lắm.
– Được rồi.
Cuối cùng thì anh cũng ngồi xuống nhưng ngồi chưa được 10 giây thì anh đã đứng lên.
Bởi vì Lê Lê đang ngồi yên trên giường tự dưng gục xuống đất, mọi người cuống cuồng đứng dậy đỡ cô nàng.
– Em… Hình như em ăn phải đồ ôi, tự dưng đau bụng quá.
Lê Lê ôm bụng, giơ tay lên xoa trán nhưng chả thấy mồ hôi gì hết.
– Đàn anh, à thì, phòng bên cạnh cũng là phòng của bọn em, em qua nhà vệ sinh bên đó một lát đã.
Trước khi đi, cô nàng còn không quên vơ cả balo của mình đi.
Ôn Dữu cũng diễn tiếp vở kịch của cô:
– Bạn Lê khó chịu lắm hả? Có cần mình qua chăm bạn không?
Nói xong thì cô nàng còn đi dọn hai cái balo của mình chứ không đỡ Lê Lê vội.
Lê Lê gật đầu ngay: “Cần chứ. Có mày chăm tao là được rồi.”
Nét diễn của cả hai lố quá trời lố, đứng trước mặt ảnh đế hàng thật giá thật mà không khác nào đang đọc kịch bản trả bài cả – Bọn tao rút trước đây nha, chúng mày ở lại nói chuyện tử tế vào nha, chuyện trò càng sâu sắc càng tốt nha.
Đương nhiên Vân Nhiêu hiểu thấu ý đồ của hai đứa bạn mình.
Cô ngại ngùng đứng sang bên, khuôn mặt đã đỏ bừng lên rồi nhưng Cận Trạch thì chả vướng bận gì hết.
Dù người ta diễn tệ diễn hại nhưng anh cũng đối diễn rất tự nhiên, huống chi với vai diễn “ân nhân” như thế này, trên người anh đã khắc bốn chữ “Rất biết nghe lời” to tướng rồi đấy.
Hai cô diễn viên vội vàng rời đi, căn phòng ầm ĩ bỗng lặng yên trở lại.
Giờ đã muộn lắm rồi, ngoài tiếng lá xào xạc ra thì chẳng nghe ra được tiếng nào với tiếng nào.
Tựa như âm nhạc trong phim chợt biến mất, hai nhân vật chính lặng im một cách khó hiểu, hoặc họ cũng cảm nhận được một sự lúng túng ít nhiều.
Thật ra thế giới bên trong đôi tai Vân Nhiêu chẳng tĩnh lặng chút nào.
Rồi sẽ có ngày tai cô điếc thì chắc chắn tiếng tim đập thình thịch kia là nguyên nhân khiến cô bị điếc.
“Em không thấy khó chịu à?” Cận Trạch chợt hỏi.
Vân Nhiêu quay lại với gương mặt khó hiểu, cô bỗng thấy anh vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng gỡ tờ giấy trên cằm cô xuống.
Giờ cô mới sực ra, mặt mình sắp hóa làm giấy rồi luôn. Cô giơ tay lên sờ mắt, mấy tờ giấy nãy còn ướt đẫm lệ rơi nên giờ vẫn chưa khô, trông hài vô cùng tận.
– Á…
Cô xé giấy mà loạn cào cào, không làm chủ được lực của tay nên lúc băng dính bong ra thì mặt cô đã đau rát cả đi rồi.
– Em nhẹ tay thôi… Hay để anh gỡ cho.
Cận Trạch hơi quay người lại, anh cụp mắt, giúp cô gỡ giấy hết sức tự nhiên.
Tay trái anh ôm mặt cô, tay phải thì nhẹ nhàng bóc phần rìa băng dính ra rồi gỡ từng chút từng chút một. Mỗi khi xé thì anh cũng cẩn thận tì ngón tay lên da cô trước vì anh sợ làm cô đau.
Mấy tờ giấy bị gỡ hết xuống rồi, cơ mà mảng da bị dính băng của Vân Nhiêu còn chẳng đỏ bằng chỗ mà được Cận Trạch chạm tay vào.
Cô hơi ngẩng lên, vừa mong anh gỡ nhanh lên nhưng cũng vừa mong anh làm từ từ thôi, đừng sốt ruột gì hết.
Sau khi “đống cỏ” bám quanh mắt đã được dọn sạch thì cô mới từ từ mở mắt ra. Ở khoảng cách gần như thế này, mới chỉ liếc anh thôi mà cô đã có cảm giác mình bị gương mặt điển trai ấy thiêu đốt nên đành vội vàng quay đi.
– Anh, giờ em xấu lắm đúng không?
Cận Trạch mỉm cười, tay phải anh dịu dàng gỡ nốt mảnh giấy cuối cùng trên mặt cô còn tay trái thì vẫn vuốt ve cằm cô, chưa được thỏa mãn cho lắm:
– Đáng yêu đến lạ luôn.
Anh nói rất khẽ, nụ cười anh tựa như đang ẩn chứa một dòng điện khiến Vân Nhiêu nghe mà ngứa ran từ tai xuống đến tận thắt lưng.
Cô cúi xuống, vô thức nhìn vào tay phải anh. Năm ngón tay ấy thon dài với những móng tay sạch sẽ cùng làn da trắng ngần, có thể thấy rõ được gân xanh nổi trên mu bàn tay anh.
Cô hẵng còn căng thẳng nhưng sau khi trải qua chuyến đi vừa ngắn vừa xui đợt này đã giúp cô thấy rằng mình trưởng thành lên rất nhiều.
Cô gắng giãi bày nỗi lòng và mong ước của mình với thần núi, bây giờ đây, những điều ấy đã không còn là bí mật nữa rồi.
Phải làm girl mạnh mẽ.
Một giọng nói cất lên từ nơi thẳm sâu trong tâm can đã thôi thúc cô như vậy.
Vân Nhiêu đưa ra quyết định, cô cứ nhìn chằm chằm vao tay phải Cận Trạch, sau đó dần dần vươn móng vuốt đương rục rịch của mình ra.
20cm, 10cm, 5cm,…
Cận Trạch bỗng thả tay xuống, tay đang đặt trên đầu gối thì giờ lại tì xuống giường.
Anh hơi ngửa ra sau, chống một tay xuống giường rồi vươn vai, sau ấy mới thở phào:
– Hai hôm nay anh sợ lắm.
Vân Nhiêu đã cất giấu đi nỗi thất vọng vì không đạt được mục đích ngay tức khắc: “Sao cơ ạ?”
– Lúc em đăng tus, anh còn đang trên máy bay, hạ cánh rồi mới đọc được.
Cận Trạch vẫn nhìn cô đăm đăm, dường như anh cần phải xác nhận lại rằng cô đã được an toàn thì anh mới yên lòng.
Bọng mắt anh đen lại, đôi mắt hổ phách cũng ánh lên nỗi mỏi mệt.
Căn phòng đắm chìm trong sắc đèn ấm áp, ánh sáng dịu êm bao bọc lấy thân anh nhưng cũng chẳng thể xua tan đi màu trắng bệch đang hiện hữu trên gương mặt anh.
Trái tim cô bỗng thắt lại.
Mặc dù cô mới là người phải chịu đựng cơn động đất nhưng cô không bị thương ở đâu hết. Tối qua lo lắng bồn chồn như thế mà cuối cùng cô vẫn say giấc đến tận khi trời sáng.
Tuy nhiên nhìn Cận Trạch thì có vẻ hai hôm nay anh chẳng thể chợp mắt.
– Anh, sắp muộn rồi, anh mau ngủ đi.
– Ừ, anh ngủ ngay đây.
Cận Trạch nhìn đồng hồ trên tay: “Em tắm trước hay anh tắm trước?”
Vân Nhiêu: …?
Cô đờ người ra, vô thức nói: “Anh trước.”
Anh bật cười: “Ok.”
Trước khi Vân Nhiêu hoàn hồn thì anh đã cầm khăn sạch vọt vào phòng tắm rồi.
Đợi đã…
Vậy ra tình hình bây giờ là…
Đêm nay mình ngủ chung phòng với anh à?
Vân Nhiêu tự dưng nấc cụt.
Cô đứng dậy khỏi giường, bước ra lối đi, ngoảnh lại nhìn hai cái giường đơn.
Tuy là phòng tiêu chuẩn nhưng giường rộng có 1.2 mét, cơ mà đêm qua cả ba đứa bọn cô run cầm cập chen chúc trong một cái giường, thật ra giường 1.2 mét cũng vừa cho ba người.
Vân Vân, mày đang làm gì vậy hả?
Vân Nhiêu vỗ đốp đốp lên má mình, cứ đi đi lại lại như con ruồi không đầu lúc ẩn lúc hiện.
Chốc chốc cô lại ngồi xuống xong chốc chốc lại đứng lên, không biết đã xoắn xuýt bao lâu, rồi bỗng nhiên mở cửa ra ngoài.
Không thì.
Chen lên giường với Ôn Dữu, Lê Lê đi.
Bóng đêm nồng đượm phủ kín khắp nơi, bầu trời ngập vì tinh tú trên đất cao nguyên trải dài trước mắt, nom thật kì vĩ và rực rỡ muôn màu.
Vân Nhiêu đứng ngoài hành lang, trông ra dãy Himalaya ở chốn xa xăm, cơn gió buốt giá từ chốn núi đồi phả vào mặt nhưng cô không lạnh chút nào.
Phải làm một girl mạnh mẽ.
Tiếng nói trong tim cô vang vọng.
Cô siết chặt tay, quay người vào phòng.
Sau khi cô mở cửa thì cửa phòng tắm cũng được mở ra, cô vừa ngẩng lên đã chạm mắt với Cận Trạch.
Mái tóc anh ướt đẫm, áo phông trắng mới thay cũng dính nước theo nên trông áo trong suốt, đủ để thấy rõ cơ bắp và những đường nét rắn rỏi trên cơ thể anh đằng sau lớp vải mỏng manh ấy.
Hình ảnh trai đẹp sau khi tắm kích thích tới tột cùng.
Hương sữa tắm rẻ tiền của khách sạn tỏa ra từ người anh cũng trở nên quý phái và quyến rũ đến mức khó hiểu.
– Sao em lại ra ngoài?
Anh lo lắng hỏi.
Tai Vân Nhiêu đỏ lên, girl mạnh mẽ thành bé ngỗng ngốc nghếch rồi: “Thì… Em đi loanh quanh tí thôi. Sao anh tắm nhanh thế?”
– Nước ở vòi hoa sen không nóng lắm, anh sợ lát nữa hết nước nóng.
Anh ngừng lại rồi nói như thể đang ra lệnh:
– Em đừng đi linh tinh nữa, vào tắm nhanh lên.
Bé ngỗng ngốc nghếch ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Đến khi cô trốn vào phòng tắm thì mới sực vỡ lẽ, thì ra anh tắm nhanh là vì cô.
Vân Nhiêu bỗng nghĩ đến vô vàn chi tiết. Từ thời niên thiếu đầy những ngông nghênh cho đến sự trưởng thành của bây giờ, điều duy nhất chẳng hề đổi thay trong những năm tháng mà Cận Trạch đã đi qua ấy là anh cứ mãi dịu dàng như thế.
Nhất là khoảng thời gian gần đây, anh quá đỗi dịu dàng với cô, dịu dàng ăn sâu vào cốt tủy.
Thoáng chốc, cô muốn khóc đến cùng cực nhưng rồi đã kìm được nước mắt.
Cô phải làm girl mạnh mẽ.
Không được nhạy cảm và thẹn thùng nữa, phải mau tỏ tình với anh thôi.
Nước trong phòng tắm không nóng lắm, mà cũng có lẽ vì tối nay người cô nóng quá rồi nên giờ thậm chí cô còn thấy lạnh.
Vì không có quần áo để thay, tắm xong còn phải mặc lại đồ cũ nên Vân Nhiêu tắm cũng nhanh.
Thêm thời gian sấy tóc thì cô cũng mới tắm chưa đến 30 phút.
Mái tóc xõa trên vai, cô túm tóc lại, mang theo chí khí và chút nhút nhát còn sót lại, quyết tâm bước ra giường.
Căn phòng tràn ngập ánh đèn.
Trên chiếc giường đơn ở phía xa xa, tấm chăn trắng muốt hơi gồ lên, người ấy đang nằm lặng yên, thở đều đều.
Vốn dĩ Cận Trạch muốn đợi Vân Nhiêu tắm xong thì nói chuyện với cô đôi ba câu rồi mới ngủ. Anh cứ tưởng mình sẽ chịu đựng được, vì dù gì anh cũng hay mất ngủ, thức trắng đêm là chuyện bình thường. Dẫu có mệt mỏi đến thế nào thì khối óc anh cũng chẳng thể thư giãn.
Nhưng đêm nay, cả thân thể và tâm trí anh thư thái đến lạ.
Dù người anh yêu đang ở bên anh nhưng giờ cả hai vẫn đang trên núi, cô nhóc còn vừa trải qua cơn động đất, khách sạn được xếp cho cũng đơn sơ nên anh không muốn phát sinh bất cứ chuyện gì với cô ở nơi này.
Phòng khách sạn như thế này chỉ hợp để ngủ thôi.
Đủ mọi nhân tố cấu thành đã khiến anh ngả mình xuống gối và chìm vào cơn mơ.
Vân Nhiêu rón rén leo lên giường bên cạnh.
Dù không kịp tỏ tình nhưng được ngủ chung một phòng với anh thế này cũng khiến cô thỏa mãn lắm rồi.
Cô vén chăn lên chui vào trong, ngoảnh lại ngắm nhìn khuôn mặt đương say giấc của anh rồi tắt hết đèn trong phòng.
Giường của khách sạn hơi cứng, cả chăn cũng nặng trịch.
Vân Nhiêu trằn trọc mãi mà không vào giấc được. Nguyên nhân khách quan chỉ là thứ yếu, vốn dĩ lí do khiến cô mất ngủ là vì cô phấn khích quá thôi.
Sau khi đã quen nhìn trong bóng tối, cô kìm lòng chẳng đặng mà phải ngó qua giường bên cạnh.
Mãi sau, cô quyết định từ bỏ tuyến phòng thủ của mình, nằm nghiêng hẳn sang để ngắm Cận Trạch, muốn ngắm anh bao lâu cũng được hết.
Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến, cô bước vào giấc mơ với gương mặt “hoa si”.
Đêm nay cô cũng được ngủ rất say.
Khoảng đến gần sáng, trời đã hửng nắng rồi.
Vân Nhiêu cảm nhận được một trận rung lắc khẽ khàng, cơ thể sau khi trải qua thiên tai đã phản ứng ngay tức khắc khiến cô bừng tỉnh giấc.
Đúng là động đất thật nhưng trận này rất nhẹ, chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Cô thở phào, trong khắc mơ hồ, khi cô đương định ngủ tiếp thì nghe thấy tiếng thở nặng nề vang lên ở giường bên.
Cận Trạch ngủ rất say, trận động đất cũng không làm anh thức giấc. Nhưng hình như anh vừa gặp ác mộng.
Vân Nhiêu bật ngọn đèn trên đầu giường, nhờ ánh đèn mờ mờ ấy mà cô thấy anh đang cau may, tóc mái thì nhễ nhại mồ hôi, đến cả việc thở cũng trở nên nặng nhọc.
Cô vội rút mấy tờ giấy ướt ra rồi ngồi xuống mép giường của anh, cẩn thận lau má cho anh.
Khéo sao, bàn tay mà cô khao khát đêm qua cũng lộ ra khỏi chăn.
Vân Nhiêu nắm tay anh mà chẳng hề do dự, nhưng rồi cô đã phải giật bắn mình vì tay anh nóng quá.
Sau ít phút, ấn đường nơi anh cũng đã được giãn ra. Tay phải cô nắm tờ giấy ướt, qua lớp vải mát lạnh ấy, ngón tay cô mơn trớn từ thái dương rồi lan đến gò má, sau ấy men theo xương quai hàm sắc sảo, lia xuống dưới cổ anh và kết thúc lộ trình.
Yết hầu anh bỗng lăn nhẹ khiến người ta không thể nhận ra.
Hình như anh không mơ thấy ác mộng nữa rồi.
Gương mặt anh được thả lòng, lòng bàn tay cũng bớt nóng đi.
Nhờ ánh đèn mờ ảo mà cô được ngắm anh ngủ kĩ hơn, ngắm đến nỗi si dại.
Không chỉ vì anh đẹp trai tới mức kinh thiên động địa mà vì tình cảm trong đêm bỗng bùng cháy, cô đang chìm đắm trong xúc cảm của mình, mọi góc nhỏ trong tim cũng tan ra.
Đáng lẽ giờ này anh đang phải ở nơi an toàn nhất, phải hết lòng vì công việc, tận hưởng sự “u mê” của chục triệu người hâm mộ chứ không phải vượt ngàn cây số, xông vào chốn thiên tai vì cô như thế này.
Giờ đây, cô đã khẳng định được tình cảm của mình dành cho anh.
Tâm can cô rung động.
Cô hơi cúi xuống, muốn hôn lên gò má anh.
Đợt trước say đã hôn rồi, giờ hôn lén thêm lần nữa thì cũng có sao đâu, nhỉ?
Tay trái cô vẫn nắm tay anh, năm ngón tay mảnh mai dần siết lại.
20cm, 10cm, 5cm,…
Làm girl mạnh mẽ đi!
Vào giờ khắc tĩnh lặng này, một thanh âm vang vọng trong cõi lòng cô, đề xi ben đáng ngạc nhiên đấy, cô sắp điếc cả đi rồi.
Người cô hơi khựng lại.
Sau ấy, đôi môi ướt át của cô buông xuống, lướt qua sống mũi cao của anh, hôn chụt lên môi anh như một nàng chuồn chuồn.
Bờ môi mím chặt của anh lại mềm mại đến không ngờ.
Hôn đẹp quá.
Một dòng điện bỗng xẹt qua tâm trí cô.
Cô hoàn hồn, sực nhận ra mình vừa làm một chuyện kinh hoàng.
Cô cứ ngỡ mình đã sống ngay thẳng cả một đời, ai ngờ chỉ trong một đêm đã hóa thành đứa xảo trá như thế này.
Hay đúng hơn là kẻ phá trinh người khác…
– Bé Vân Nhiêu.
…
Chàng trai cợt nhả vừa phải sống trong giấc mơ đau khổ bỗng mở mắt, giọng anh khản đặc, phảng phất nét mơ màng khi mới thức dậy.
Vân Nhiêu nhìn vào đôi mắt hổ phách trầm lặng ấy mà run rẩy.
Toang rồi.
Cô hệt như chim sợ cành cong, đứng bật dậy định chạy biến đi.
Cơ mà chưa kịp chạy được bước nào thì tay trái đã bị người ta nắm chặt lấy rồi.
Mặc dù Cận Trạch mới dậy nhưng sức của anh vẫn đủ để nghiền cô ra bã. Anh kéo cô về dễ dàng như thể chẳng có tí trở ngại nào hết.
Vân Nhiêu ngồi phịch xuống cạnh giường, mông còn chưa vững chỗ thì xiềng xích trên tay cô bỗng thả ra, để rồi lòng bàn tay nóng bỏng ấy đã vòng qua eo cô.
Ngay sau đấy, cô đã nằm gọn trong lòng anh.
Tiếp ấy, trong cái khắc đất trời đảo điên, hai người đã đổi vị trí cho nhau, gáy cô đập vào đầu gối anh.
Một hơi thở ấm áp phả vào tai cô, khiến người cô run lẩy bẩy.
– Anh.
Cô nhận sai ngay tức khắc: “Em sai rồi hức hức, em xin lỗi mà.”
Trong ánh đèn lờ mờ, Cận Trạch nhìn thẳng vào cô, đôi mắt anh sâu thăm thẳm, chừng như đang đượm nét cười:
– Nói xin lỗi là xong hả?
Vân Nhiêu rụt cổ, khóc như mèo con: “Hu hu hu…”
Dù đã nóng rực cả người nhưng anh không hề khó khó chịu mà vẫn cố gắng giữ lực của mình để không đè lên cô.
– Đây là nụ hôn đầu của anh.
Giọng Cận Trạch hơi cáu, hàng mày cũng cau lại, anh cố ra vẻ bực tức: “Em định đền bù cái gì?”
Vân Nhiêu chớp mắt, bờ mi xinh xắn run run:
– Thì… Đây cũng là nụ hôn đầu của em, em đền cho anh nụ hôn đầu của em rồi còn gì.
Cả vú lấp miệng em quá đó.
Anh tự dưng cười khẩy: “Em ăn cắp của người khác bất chính thật đấy, đã được anh đồng ý chưa?
Sau khi anh nói xong thì Vân Nhiêu càng run bần bật.
Không khí trên núi đã loãng rồi, giờ cô còn thở dồn dập như thế khiến cho tim cô như đập vào lồng ngực. Nhưng phản ứng của cô cũng đã truyền tới cơ thể đang áp sát cô đây.
Cô vặn vẹo dưới thân anh, cuối cùng thì cũng phải đầu hàng:
– Thế… Anh nói đi, em phải đền bù thế nào?
Cô nhóc càng nói càng lí nhí tựa như tiếng ve kêu những ngày cuối thu, ẩn giấu dưới những lùm cây, nghe thật đáng thương làm sao vì chúng đã mất đi tiếng nói của mình.
Cận Trạch nhíu mày, anh từ từ cúi xuống, mập mờ chạm mũi vào người cô:
– Nụ hôn đầu của anh quý lắm.
– Vâng…
Khóe môi anh cong cong nét cười, giọng anh khàn đi, đề nghị cô rằng:
– Không thì em hôn lưỡi để bù đắp cho anh đi.
*
Tác giả :
Vân Thủy Mê Tung