Em Sẽ Không Chờ Anh
Chương 15
Chuyện là ngày nào trong khu biệt thự cao cấp cũng truyền ra tiếng la hét kinh dị. Sau đó là một cái xác à mà không một người đàn ông bị đá ra khỏi nhà. Rồi tiếng khóc lóc ỉ ôi...
"vợ à sao em lại đối xử với anh như vậy chứ hu hu..."
"Mẹ nó ai là vợ anh nói lại xem"
"Chồng à chẳng lẽ anh đã sinh cho em một bầy con mà em còn đuổi người ta đi" uỷ uỷ khuất khuất lau nước mũi.
"Anh không có việc để làm à? Ngày nào cũng gà lê dê lết ở nhà tôi"
" em là chồng anh thì phải chịu trách nhiệm nuôi anh a... sao có thể ruồng bỏ vợ con được aaa..."
ĐÔNG PHƯƠNG LIỆT
Lại là tiếng rống thê lương...quác...quác...
Hàng xóm hai bên lần lượt dọn nhà...
Cuộc sống vô cùng bình yên đó lặp đi lặp lại cho đến ngày...
AAA ĐAU QUÁ...ĐAU...LIỆT...ĐAU...
Nhật Nhi cố gắng lên nhất định sẽ không sao đâu mà...
@@€€&&::
Tiếng la hét như heo bị chọc tiết cuối cùng cũng chấm dứt thì...
OA...Ô..A..OA...OA...
Cuối cùng thì hai đứa nhóc cũng ra đời tiếng khóc vang lên khắp biệt thự.
Hai đứa sinh ra...
Đông Phương Thần bá đạo cường đại là anh trai.
Đông Phương Tĩnh an an tĩnh tĩnh là em trai.
Hai đứa trẻ đỏ hỏn nhăn nheo lại lộ ra vài nét xinh đẹp.
"Nhật Nhi em khỏe không? Xin lỗi đã làm em đau đớn như vậy." Thấy bảo bối của mình mệt mỏi như vậy anh cũng đau lòng lắm chứ.
"Đồ ngốc này nói gì vậy hả? Đây là em tự nguyện a...bây giờ em không sao rồi."
"Cảm ơn em..." Hai người không nói gì nữa chỉ yên lặng nhìn nhau. Bên môi là nụ cười hạnh phúc.
______________
7 năm sau...
" Thần sao con lại đánh nhau với bạn nữa rồi, thầy giáo vừa gọi cho papa nữa này" haizz thằng nhóc Đông Phương Thần này từ nhỏ đã là một tiểu quỷ nghịch ngợm. Đầu tiên là hàng xóm sau đó là cô ở nhà trẻ tiếp đến là cô ở trường tiểu học. Đều là bọn nhóc bị nó đánh cho đầu rơi máu chảy. Ây cái này là nói quá rồi. Còn lý do, có thể nào vô lý hơn được không? Nghe này, nghe nó nói này..
"Là tại thằng đó dám sờ sờ mông của Tĩnh a." Trả lời như đương nhiên luôn. Vương Bạch Nhật đỡ trán.
"Thì có làm sao đâu dù gì nó cũng là con trai a"
"Không được Tĩnh là của con. Chỉ có con mới có thể sờ sờ em ấy"
"Thần, Tĩnh thích thích Thần..." Còn thằng nhóc Đông Phương Tĩnh này chính là một ác ma đội lốt thiên sứ. Mỗi lần Thần đánh nhau đều âm thầm chen vô mấy câu đại loại như hôm trước nó còn nhéo má em, hôn hôn trộm em... thằng kia càng bị đánh thảm hơn. Từ nhỏ hai đứa này dính dính ỷ ỷ lại lại nhau chẳng lẽ...
"Chẳng lẽ tụi bây định chơi huynh đệ luyến, hả?"
"Đúng vậy cha đã nói yêu là phải điên cuồng mà chiếm đoạt a." Hai đứa trăm miệng một lời.
"Sau này con muốn làm lão bà của Thần a" Đông Phương Tĩnh mở to đôi mắt tròn xoe trong suốt nói.
"Con muốn làm lão công của Tĩnh a" Đông Phương Thần khí thế mười phần nói.
Tiếp tục đồng thanh nói"tụi con còn muốn làm chuyện thoải mái mà cha nói sau đó sinh ra thiệt nhiều thiệt nhiều em bé a"
Vương Bạch Nhật đầu đầy hắc tuyến " Đông Phương Liệt anh xem anh đã dạy tụi nó cái gì này."
" bà xã thân yêu anh chỉ muốn giáo dục cái tụi nó muốn biết sớm hơn tuổi của tụi nó chút xíu thôi mà hì hì" mặt dày.
"được vậy một tháng tới ngủ chung với tụi nó đi" lạnh lùng.
"Bà xã bà xã bà xã..."
"Ai là bà xã anh..."
Đông Phương Thần nhìn Đông Phương Tĩnh, Tĩnh nhìn Thần."lại nữa rồi"
"Ngạo kiều"
"Trung khuyển"
"Chúng ta đi vào phòng hôn hôn nhẹ đi"
"Được nhớ khóa cửa kẻo cha lại chia cách chúng ta."
"Đi thôi"
Buổi tối, có một người ôm gối ngồi trước cửa phòng oán giận hai đứa con vong ân bội nghĩa. Cánh cửa phía sau hé mở một cánh tay thò ra lôi cái người đang ngồi trước cửa vào phòng.
Chuyện này cứ thường xuyên lặp đi lặp lại trong cuộc sống của họ cho đến khi họ mãi mãi yên giấc...
Hết.
"vợ à sao em lại đối xử với anh như vậy chứ hu hu..."
"Mẹ nó ai là vợ anh nói lại xem"
"Chồng à chẳng lẽ anh đã sinh cho em một bầy con mà em còn đuổi người ta đi" uỷ uỷ khuất khuất lau nước mũi.
"Anh không có việc để làm à? Ngày nào cũng gà lê dê lết ở nhà tôi"
" em là chồng anh thì phải chịu trách nhiệm nuôi anh a... sao có thể ruồng bỏ vợ con được aaa..."
ĐÔNG PHƯƠNG LIỆT
Lại là tiếng rống thê lương...quác...quác...
Hàng xóm hai bên lần lượt dọn nhà...
Cuộc sống vô cùng bình yên đó lặp đi lặp lại cho đến ngày...
AAA ĐAU QUÁ...ĐAU...LIỆT...ĐAU...
Nhật Nhi cố gắng lên nhất định sẽ không sao đâu mà...
@@€€&&::
Tiếng la hét như heo bị chọc tiết cuối cùng cũng chấm dứt thì...
OA...Ô..A..OA...OA...
Cuối cùng thì hai đứa nhóc cũng ra đời tiếng khóc vang lên khắp biệt thự.
Hai đứa sinh ra...
Đông Phương Thần bá đạo cường đại là anh trai.
Đông Phương Tĩnh an an tĩnh tĩnh là em trai.
Hai đứa trẻ đỏ hỏn nhăn nheo lại lộ ra vài nét xinh đẹp.
"Nhật Nhi em khỏe không? Xin lỗi đã làm em đau đớn như vậy." Thấy bảo bối của mình mệt mỏi như vậy anh cũng đau lòng lắm chứ.
"Đồ ngốc này nói gì vậy hả? Đây là em tự nguyện a...bây giờ em không sao rồi."
"Cảm ơn em..." Hai người không nói gì nữa chỉ yên lặng nhìn nhau. Bên môi là nụ cười hạnh phúc.
______________
7 năm sau...
" Thần sao con lại đánh nhau với bạn nữa rồi, thầy giáo vừa gọi cho papa nữa này" haizz thằng nhóc Đông Phương Thần này từ nhỏ đã là một tiểu quỷ nghịch ngợm. Đầu tiên là hàng xóm sau đó là cô ở nhà trẻ tiếp đến là cô ở trường tiểu học. Đều là bọn nhóc bị nó đánh cho đầu rơi máu chảy. Ây cái này là nói quá rồi. Còn lý do, có thể nào vô lý hơn được không? Nghe này, nghe nó nói này..
"Là tại thằng đó dám sờ sờ mông của Tĩnh a." Trả lời như đương nhiên luôn. Vương Bạch Nhật đỡ trán.
"Thì có làm sao đâu dù gì nó cũng là con trai a"
"Không được Tĩnh là của con. Chỉ có con mới có thể sờ sờ em ấy"
"Thần, Tĩnh thích thích Thần..." Còn thằng nhóc Đông Phương Tĩnh này chính là một ác ma đội lốt thiên sứ. Mỗi lần Thần đánh nhau đều âm thầm chen vô mấy câu đại loại như hôm trước nó còn nhéo má em, hôn hôn trộm em... thằng kia càng bị đánh thảm hơn. Từ nhỏ hai đứa này dính dính ỷ ỷ lại lại nhau chẳng lẽ...
"Chẳng lẽ tụi bây định chơi huynh đệ luyến, hả?"
"Đúng vậy cha đã nói yêu là phải điên cuồng mà chiếm đoạt a." Hai đứa trăm miệng một lời.
"Sau này con muốn làm lão bà của Thần a" Đông Phương Tĩnh mở to đôi mắt tròn xoe trong suốt nói.
"Con muốn làm lão công của Tĩnh a" Đông Phương Thần khí thế mười phần nói.
Tiếp tục đồng thanh nói"tụi con còn muốn làm chuyện thoải mái mà cha nói sau đó sinh ra thiệt nhiều thiệt nhiều em bé a"
Vương Bạch Nhật đầu đầy hắc tuyến " Đông Phương Liệt anh xem anh đã dạy tụi nó cái gì này."
" bà xã thân yêu anh chỉ muốn giáo dục cái tụi nó muốn biết sớm hơn tuổi của tụi nó chút xíu thôi mà hì hì" mặt dày.
"được vậy một tháng tới ngủ chung với tụi nó đi" lạnh lùng.
"Bà xã bà xã bà xã..."
"Ai là bà xã anh..."
Đông Phương Thần nhìn Đông Phương Tĩnh, Tĩnh nhìn Thần."lại nữa rồi"
"Ngạo kiều"
"Trung khuyển"
"Chúng ta đi vào phòng hôn hôn nhẹ đi"
"Được nhớ khóa cửa kẻo cha lại chia cách chúng ta."
"Đi thôi"
Buổi tối, có một người ôm gối ngồi trước cửa phòng oán giận hai đứa con vong ân bội nghĩa. Cánh cửa phía sau hé mở một cánh tay thò ra lôi cái người đang ngồi trước cửa vào phòng.
Chuyện này cứ thường xuyên lặp đi lặp lại trong cuộc sống của họ cho đến khi họ mãi mãi yên giấc...
Hết.
Tác giả :
Dương Quang