Em Nhớ Anh
Chương 33
(Xin lỗi mấy mem,đợt dạo này au thi IOE cộng với vượt cấp nữa,sắp phải thi viết rồi nên cũng không có thời gian để viết truyện hầu hết các chương kia là chưa có sự chuyển bị,mong mấy mem bỏ qua vì sự qua loa chậm chễ này từ giờ au sẽ cố gắng làm truyện hoàn thiên hơn và không dẫn đến loãng.Và cũng như các bạn theo dõi từ đầu đến giờ thì truyện này theo motip cũ và ảo,nhưng dù sao cũng đã ủng hộ trong để au có động lwujc viết tiếp. Vo te cho au *YÊU*)
Sau khi cất xong đồ đạc, cả lớp hiện tại đang ở đại sảnh của khách sạn, không khí thập phần nhốn nháo. Riêng có bọn nó và bọn hắn cùng một số người khác là yên lặng, xong thì sự ồn ào đó cũng dảm dần vào thay vào là sự yên tĩnh, dường như họ cũng tự tạo cho mình một ý thức. Ông thầy đi ra, đưa mắt một lượt quanh lớp rồi nói:
-Địa điểm đầu tiên là YANA, cả lớp góp mặt đông đủ?
-Rồi ạ!
Đến YANA – khu vui chơi và shopping nổi tiếng của thế giới hiện có các chi nhánh nhỏ đang vươn xa ra các nước khác ở Châu Âu và Châu Á. Người đã vào được đây thì chắc hẳn thấp nhất cũng thuộc dạng giàu có. Được xếp vào 1 trong 5 khu kinh doanh lớn nhất thế giới với các nhà đầu tư có tiếng.
Trước mắt là một dãy nhà lớn tưởng chừng vô tận, rất nhiều người ra vào đây. Bây giờ nó mới cảm thấy tự ti một chút về chiều cao của mình, con người thật sự quá nhỏ bé với xã hội to lớn mà đôi lúc họ phải dùng thủ đoạn để đật được mục đích chăng? Phương Anh và Mai cũng hơi bất ngờ nhưng chủ yếu là Mai còn Phương Anh thì vốn hơi trầm một chút từ nãy đến giờ, rồi cũng nhếch môi lên, cô đang cố gắng che dấu cảm xúc khó chịu ở trong lòng ma thay vào là một lớp mặt nạ khác. Huy liếc qua Phương Anh rồi cũng quay ngoắt đi, nhưng đôi mày đẹp lại cau lại, có chút gì đó khó chịu khi thấy Phương Anh hơi “bơ” mình như vậy. Không chắc hẳn anh đang hơi mệt vì gặp một số vấn đề đây. Liệu đó có phải là một lý do để che dấu cho sự thật?
Còn hắn và Dương thì không nói rồi nhé, hắn đã từng đi đến đây cùng cậu một lần rồi nên không có gì là bất ngờ, dù họ có là công tử hay tiểu thư gì đó được đi nhiều nơi, nhiều chỗ nhưng không phải là không bất ngờ. Nơi này cũng có chút thay đổi, mà không! Thay đổi rất nhiều! Cũng như...lòng người vậy...Hôm nay, họ làm ta vui...Nhưng ngày mai, chắc gì ta đã cười? Cũng như sự phân biệt của đẳng cấp xã hội thôi.Dù có mạnh mẽ cỡ nào nhưng cùng là con người. Cùng biết yêu thương! Chưa chắc nhìn có thể đoán được nội tâm con người, như Dương vậy. Cậu luôn cười, luôn làm người khác vui. Có thể nói là khái tính hay hòa đồng nhưng đâu phải lúc nào cũng vậy?
Nhanh chân chạy về phía trước rồi quay đầu lại nở một nụ cười tươi rói quay đầu lại nhìn Huy,Phương Anh,Mai,Dương và Phong và như thế cũng đủ hiểu là nó đang gọi mấy người này đi nhanh lên. Nhìn thế hắn cũng đủ biết là nó háo hức như thế nào, tính này có từ nhỏ rồi! Đúng là “giang sơn khó đổi bản tính khó rời a!”. Thế mà lúc đầu nói là ngại đi, uể oải còn dậy muộn nữa chứ nếu không có hắn gọi thì bây giờ nó đang yên giấc trên giường rồi! Đúng là sáng nắng chiều mưa mà...
-Nhanh lên, mấy người đi châm thế?
-Hứ, cô bảo ai đi chậm? Đồ heo kia? – hắn không vừa cãi lại nó, chỉ không lâu đã đuổi kịp nó.
-Tên Phong Thối kia, người bảo ai hả? – nó phóng ánh mặt hình vên đạn lại lườm hắn tí cháy áo. Nhìn biểu cảm tức giạn của nó hắn càng muốn trêu.
-THÔI, Dừng lại, điếc cả tai thích thì về mà cãi nhau!- Huy gắt lên rõ to,xong cũng hơi lặng xuống mặc cho ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Cô nhìn anh có chút xót xa...Ừ, phải rồi! Làm gì có thằng con trai nào chấp nhận người con gái mình yêu thân mật với một thằng khác chứ? Tức giận là phải, ghen là phải vì cái đấy là bản năng của một thằng con trai hay nói cách khác...một thằng đàn ông!
Mỗi học sinh đều có nhóm của mình, tách ra đi theo nhóm. Tòa nhà này có tổng cộng 8 tầng. Mỗi tầng là mỗi khu kinh doanh nhiều mặt hàng kinh tế khác nhau nhưng một điều tối thiểu là _ chúng chỉ dành cho quý tộc cũng như sự khác biệt của đăng cấp xã hội. Rất nhiều người xin và đây làm vì có mức lương cao, khác biệt với các chỗ khác.
Tầng một là về khu nhà ăn, ẩm thực.Hầu hết các món ăn ở đây toàn là đồ ăn ở Hàn và ở Nhật. Tầng hai là về trang sức, những món trang sức giá trên trời không phải giàu là mua được, có cái giá lên tới 300 triệu USD. Tầng 3 là dành cho quần áo nam nữ, hầu hết là đồ đi dự tiệc. Những bộ váy được trang trí một cách kĩ xảo được đặt trong tủ kính nhìn thôi cũng đã chói mắt. Tầng 4 là dành cho những người thích đọc sách, ở đây có đủ cá loại sách. Đủ truyện Teen, Ngôn Tình, Đam Mỹ, Bách Hợp,Xuyên Không,...Có thể nói nó là cả một thế giới sách với hàng nghìn cuốn sách...Tầng thứ 5 là khu vui chơi cho trẻ em và người lớn.Tầng thứ 6 là tầng dành cho các thiết bị dụng cụ gia đình.Tầng thứ 7 chủ yêu là “ thế giới di động” còn tầng thứ 8 là nơi làm việc của bộ quản lý công ty hoặc nhân viên (cái này là liệt kê)
Đầu tiên bọn nó và bọn hắn đi theo cặp, nó với hắn, cậu với nhỏ và anh với cô. Nó và hắn đi tầng 4, đầu tiên hắn không thích đi đâu nhưng thấy nó có vẻ thích nên chiều...Dù gì hắn cũng không muốn nó lại chu môi tỏ vẻ ủy khuất...
Bầu Cử nhoe *IU* lần này là kỉ lục 1170 từ á
Sau khi cất xong đồ đạc, cả lớp hiện tại đang ở đại sảnh của khách sạn, không khí thập phần nhốn nháo. Riêng có bọn nó và bọn hắn cùng một số người khác là yên lặng, xong thì sự ồn ào đó cũng dảm dần vào thay vào là sự yên tĩnh, dường như họ cũng tự tạo cho mình một ý thức. Ông thầy đi ra, đưa mắt một lượt quanh lớp rồi nói:
-Địa điểm đầu tiên là YANA, cả lớp góp mặt đông đủ?
-Rồi ạ!
Đến YANA – khu vui chơi và shopping nổi tiếng của thế giới hiện có các chi nhánh nhỏ đang vươn xa ra các nước khác ở Châu Âu và Châu Á. Người đã vào được đây thì chắc hẳn thấp nhất cũng thuộc dạng giàu có. Được xếp vào 1 trong 5 khu kinh doanh lớn nhất thế giới với các nhà đầu tư có tiếng.
Trước mắt là một dãy nhà lớn tưởng chừng vô tận, rất nhiều người ra vào đây. Bây giờ nó mới cảm thấy tự ti một chút về chiều cao của mình, con người thật sự quá nhỏ bé với xã hội to lớn mà đôi lúc họ phải dùng thủ đoạn để đật được mục đích chăng? Phương Anh và Mai cũng hơi bất ngờ nhưng chủ yếu là Mai còn Phương Anh thì vốn hơi trầm một chút từ nãy đến giờ, rồi cũng nhếch môi lên, cô đang cố gắng che dấu cảm xúc khó chịu ở trong lòng ma thay vào là một lớp mặt nạ khác. Huy liếc qua Phương Anh rồi cũng quay ngoắt đi, nhưng đôi mày đẹp lại cau lại, có chút gì đó khó chịu khi thấy Phương Anh hơi “bơ” mình như vậy. Không chắc hẳn anh đang hơi mệt vì gặp một số vấn đề đây. Liệu đó có phải là một lý do để che dấu cho sự thật?
Còn hắn và Dương thì không nói rồi nhé, hắn đã từng đi đến đây cùng cậu một lần rồi nên không có gì là bất ngờ, dù họ có là công tử hay tiểu thư gì đó được đi nhiều nơi, nhiều chỗ nhưng không phải là không bất ngờ. Nơi này cũng có chút thay đổi, mà không! Thay đổi rất nhiều! Cũng như...lòng người vậy...Hôm nay, họ làm ta vui...Nhưng ngày mai, chắc gì ta đã cười? Cũng như sự phân biệt của đẳng cấp xã hội thôi.Dù có mạnh mẽ cỡ nào nhưng cùng là con người. Cùng biết yêu thương! Chưa chắc nhìn có thể đoán được nội tâm con người, như Dương vậy. Cậu luôn cười, luôn làm người khác vui. Có thể nói là khái tính hay hòa đồng nhưng đâu phải lúc nào cũng vậy?
Nhanh chân chạy về phía trước rồi quay đầu lại nở một nụ cười tươi rói quay đầu lại nhìn Huy,Phương Anh,Mai,Dương và Phong và như thế cũng đủ hiểu là nó đang gọi mấy người này đi nhanh lên. Nhìn thế hắn cũng đủ biết là nó háo hức như thế nào, tính này có từ nhỏ rồi! Đúng là “giang sơn khó đổi bản tính khó rời a!”. Thế mà lúc đầu nói là ngại đi, uể oải còn dậy muộn nữa chứ nếu không có hắn gọi thì bây giờ nó đang yên giấc trên giường rồi! Đúng là sáng nắng chiều mưa mà...
-Nhanh lên, mấy người đi châm thế?
-Hứ, cô bảo ai đi chậm? Đồ heo kia? – hắn không vừa cãi lại nó, chỉ không lâu đã đuổi kịp nó.
-Tên Phong Thối kia, người bảo ai hả? – nó phóng ánh mặt hình vên đạn lại lườm hắn tí cháy áo. Nhìn biểu cảm tức giạn của nó hắn càng muốn trêu.
-THÔI, Dừng lại, điếc cả tai thích thì về mà cãi nhau!- Huy gắt lên rõ to,xong cũng hơi lặng xuống mặc cho ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Cô nhìn anh có chút xót xa...Ừ, phải rồi! Làm gì có thằng con trai nào chấp nhận người con gái mình yêu thân mật với một thằng khác chứ? Tức giận là phải, ghen là phải vì cái đấy là bản năng của một thằng con trai hay nói cách khác...một thằng đàn ông!
Mỗi học sinh đều có nhóm của mình, tách ra đi theo nhóm. Tòa nhà này có tổng cộng 8 tầng. Mỗi tầng là mỗi khu kinh doanh nhiều mặt hàng kinh tế khác nhau nhưng một điều tối thiểu là _ chúng chỉ dành cho quý tộc cũng như sự khác biệt của đăng cấp xã hội. Rất nhiều người xin và đây làm vì có mức lương cao, khác biệt với các chỗ khác.
Tầng một là về khu nhà ăn, ẩm thực.Hầu hết các món ăn ở đây toàn là đồ ăn ở Hàn và ở Nhật. Tầng hai là về trang sức, những món trang sức giá trên trời không phải giàu là mua được, có cái giá lên tới 300 triệu USD. Tầng 3 là dành cho quần áo nam nữ, hầu hết là đồ đi dự tiệc. Những bộ váy được trang trí một cách kĩ xảo được đặt trong tủ kính nhìn thôi cũng đã chói mắt. Tầng 4 là dành cho những người thích đọc sách, ở đây có đủ cá loại sách. Đủ truyện Teen, Ngôn Tình, Đam Mỹ, Bách Hợp,Xuyên Không,...Có thể nói nó là cả một thế giới sách với hàng nghìn cuốn sách...Tầng thứ 5 là khu vui chơi cho trẻ em và người lớn.Tầng thứ 6 là tầng dành cho các thiết bị dụng cụ gia đình.Tầng thứ 7 chủ yêu là “ thế giới di động” còn tầng thứ 8 là nơi làm việc của bộ quản lý công ty hoặc nhân viên (cái này là liệt kê)
Đầu tiên bọn nó và bọn hắn đi theo cặp, nó với hắn, cậu với nhỏ và anh với cô. Nó và hắn đi tầng 4, đầu tiên hắn không thích đi đâu nhưng thấy nó có vẻ thích nên chiều...Dù gì hắn cũng không muốn nó lại chu môi tỏ vẻ ủy khuất...
Bầu Cử nhoe *IU* lần này là kỉ lục 1170 từ á
Tác giả :
Min's-chan