Em Nhất Định Phải Yêu Tôi, Tiểu Thư Ngỗ Ngáo!!!
Chương 13: Chính thức cầu hôn
_Nu à! Em đâu rồi?! Anh nhớ em!- giọng nói của KARRY vọng đến làm cả bọn sửng sốt.
_Mau... mau đóng cửa lại.- cô chui vào trong chăn, sợ hãi nhờ vả nhỏ.
_Tại sao lại đóng cửa? Phải để Karry vào nói cho ra lẽ chớ.- thấy cô như vậy, nhỏ cũng cảm thấy khó chịu lắm chớ bộ.
_Tao không muốn, đóng cửa đi mà...- cô nhõng nhẽo với nhỏ.
_Nu à! Em đâu rồi?- Karry đẩy cửa bước vào.
_Chúc mày may mắn.- Kris đi ra cửa thì thầm vào tai anh.
_Nếu làm Nu khóc thì đừng có trách.- nhỏ đi kế bên không quên liếc nhìn anh 1 cái.
_Bọn họ bị sao vậy?- anh khó hiểu tiến về phía giường cô.- Nu à! Em sao vậy?
Có tiếng thút thít rất nhỏ phát ra từ giường cô làm anh lo sợ.
_Nu à! Em đau ở đâu hả? Nói anh nghe đi! Đừng có làm anh sợ mà.
_.....- Cô vẫn im lặng.
_Em mau nói anh nghe đi mà.- anh xốc chăn lên, 1 tay ôm gọn con người nhỏ nhắn kia vào lòng.
_Buông... buông ra.- nhớ lại hình ảnh anh cùng người con gái kia vui vẻ cười đùa trong quán caffee là cô lại rưng rưng.
_Hôm nay em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?
_Mau buông ra... nếu muốn ôm thì đi ôm con đàn bà kia đi.- cuối cùng thì cô cũng.... bùng nổ. Oà lên khóc, tay không ngừng đánh liên tục vào ngực anh.
_Đàn bà? Ý em là Tuyết Trâm?- anh ngây ngô hỏi cô.
_Anh... đi chết đi.- tiếng nấc vang lên nghe mà tội nghiệp.
_Anh... anh không có.- anh xoa nhẹ lưng cô.
_Còn...còn dám chối.- cô dụi đầu vào lòng anh, khóc mỗi lúc 1 to.
_Em hiểu lầm anh rồi, đúng là anh yêu cô ấy, nhưng chỉ là trước kia thôi! Bây giờ có 1000 Tuyết Trâm cũng không bằng 1 mình em, em có hiểu không?- nhìn cô khóc đến đỏ cả mũi, 2 má cũng theo đó mà hồng lên, lâu lâu lại nấc lên vài tiếng, trông thật sự rất tội nghiệp.
_.....- cô vẫn im lặng mà nấc lên.
_Sao lại nhỏ bé thế hả thỏ con, làm anh chỉ muốn đem em ôm vào lòng. Khi em khóc anh đau lắm có biết không hả? Đừng khóc nữa!- anh gắt gao đem cô ôm thật chặt vào lòng.
_....- cô vẫn im lặng.
_Anh nói thật mà. Cô ấy chỉ nhờ anh tìm giúp cho 1 chân thư ký thôi mà.- anh sầu não nhìn cô.
_Thật?....- lúc này cô mới ngẩn gương mặt đầy nước lên nhìn anh.
_Thật! Anh chưa muốn phải trò chuyện cùng sofa hằng đêm đâu đó!- anh cười hiền.
_Sofa gì chứ?...- cô đơ ra vài giây- Anh đang cầu hôn đó hả?
_Hôm nay em thông minh đột xuất nhỉ?!- anh lấy trong túi áo ra 1 chiếc hộp màu tím bạch kim, mở ra đưa trước mặt cô là chiếc nhẫn ruby trái tim màu hồng nhạt- Em làm vợ anh nhé?
_Không làm- cô trả lời chắc chắn làm anh bỗng chốc giật mình.
_Em không muốn sao?- anh ủ rũ nhìn vào chiếc hộp trên tay.
_Em không muốn làm vợ anh, em muốn làm Phu nhân Trần gia cơ!- cô dụi đầu vào vào anh, vui sướng nở nụ cười.
_Ừm! Thưa Trần Phu nhân.- anh cười sung sướng.
~~~~~~~~~Phòng kế bên~~~~~~~~~~
_Tên họ Trần đó mà dám làm Nu khóc thì coi chừng!- Lamy mặt hằm hằm ngồi trên giường.
_Cho anh xin đi! Em nghĩ Karry là ai hả? Nó thương Nu còn không hết chớ ở đó mà khóc...- cậu ngồi xuống kế bên nhỏ.
_Không cần biết tên Karry đó ra làm sao! Chỉ cần Nu mà khóc thì....- nhỏ vẫn kiên định nhìn cậu.
_Thôi bỏ đi! Anh có chuyện cần nói với em!- cậu tỏ ra nghiêm trọng.
_Anh sao vậy? Có chuyện hả anh?!- nhỏ lo lắng.
_Tụi mình... đừng làm người yêu nữa có được không em?- cậu đột ngột nghiêm mặt nói.
Nghe câu nói này, nhỏ rưng rưng. Không lẽ do nhỏ không tốt? Do nhỏ làm cậu buồn?
_Sao lại như vậy? Anh giận em chuyện gì sao?- nhỏ đau lắm, nhưng vẫn cố nở 1 nụ cười coi như là tự an ủi bản thân rằng cậu đã lầm.
_Không có. Anh không muốn làm người yêu em nữa!- cậu nhìn vô định vào khoảng không ngoài cửa sổ.
Nhỏ đứng phắc dậy, tay lau đi giọt nước mắt, vội chạy ra khỏi phòng.
Tay vừa đặt lên cửa phòng thì 1 bàn tay ôm nhỏ từ đằng sau, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai nhỏ, thủ thỉ:
_Anh nhớ là chỉ có Nu mới ngốc thế thôi mà!- cậu cười khổ- em và anh đừng làm người yêu nữa, làm... vợ chồng được chứ em?- cậu dụi đầu vào vai nhỏ.
_Đồ đáng chết, đi chết đi!- nhỏ ôm cậu vào lòng, rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.
~~~~~~~~~~~1 tháng sau tại VN~~~~~~~~~
Lẽ cưới của 2 cặp đôi tổ chức rất linh đình trước sự chúc của toàn thế nhân viên trong cả 3 tập đoàn và 1 công ty à nha! Cả 4 bậc phụ huynh còn cá cược với nhau xem ai có cháu trước nữa kìa! ^^
Cuộc sống sau này của 2 gia đình vẫn vậy, ngọt như kẹo ấy. Và tất nhiên là cả 2 gia đình này lại là thông gia lần 2 nè nha! ^^
Anh và cô có 1 đứa con gái vô cùng ngoan hiền, lại rất đẹp nữa nha! Là con gái của Karry và Nu nhưng tính cách thì chẳng giống 2 người 1 chút nào! Không lạnh lùng như ba, cũng không tinh nghịch, quậy phá hay cứng đầu như mẹ.
Là cô gái đơn giản vô cùng, ngây thơ, trong sáng. Tên là Trần Băng Tâm hay gọi là My. (Au: mẹ là Nu con là My, có vẻ liên quan ==")
Cậu là nhỏ cũng vậy, nhưng lại là con trai, cực kì đẹp trai nha, lại vô cùng dễ thương. Là con trai của ba Kris thì tất nhiên phải giống ba rồi! Ấm áp, dễ gần, nghịch ngợm 1 chút. Khá là nổi trội về mặt thể thao nha, từ nhỏ đã giỏi đá banh, bóng rổ rồi! Tên là Lưu Huỳnh Gia Khánh tên thường gọi là Jack.
2 đứa nhỏ đã thân nhau từ khi còn nhỏ, đã vậy còn rất thương nhau nữa!
Nhưng vào năm Jack 9 tuổi, còn My 6 tuổi thì gia đình Lamy định cư ở Mỹ. Vậy là thêm 1 mối tình nữa bị chia cắt! ^^
_Mau... mau đóng cửa lại.- cô chui vào trong chăn, sợ hãi nhờ vả nhỏ.
_Tại sao lại đóng cửa? Phải để Karry vào nói cho ra lẽ chớ.- thấy cô như vậy, nhỏ cũng cảm thấy khó chịu lắm chớ bộ.
_Tao không muốn, đóng cửa đi mà...- cô nhõng nhẽo với nhỏ.
_Nu à! Em đâu rồi?- Karry đẩy cửa bước vào.
_Chúc mày may mắn.- Kris đi ra cửa thì thầm vào tai anh.
_Nếu làm Nu khóc thì đừng có trách.- nhỏ đi kế bên không quên liếc nhìn anh 1 cái.
_Bọn họ bị sao vậy?- anh khó hiểu tiến về phía giường cô.- Nu à! Em sao vậy?
Có tiếng thút thít rất nhỏ phát ra từ giường cô làm anh lo sợ.
_Nu à! Em đau ở đâu hả? Nói anh nghe đi! Đừng có làm anh sợ mà.
_.....- Cô vẫn im lặng.
_Em mau nói anh nghe đi mà.- anh xốc chăn lên, 1 tay ôm gọn con người nhỏ nhắn kia vào lòng.
_Buông... buông ra.- nhớ lại hình ảnh anh cùng người con gái kia vui vẻ cười đùa trong quán caffee là cô lại rưng rưng.
_Hôm nay em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?
_Mau buông ra... nếu muốn ôm thì đi ôm con đàn bà kia đi.- cuối cùng thì cô cũng.... bùng nổ. Oà lên khóc, tay không ngừng đánh liên tục vào ngực anh.
_Đàn bà? Ý em là Tuyết Trâm?- anh ngây ngô hỏi cô.
_Anh... đi chết đi.- tiếng nấc vang lên nghe mà tội nghiệp.
_Anh... anh không có.- anh xoa nhẹ lưng cô.
_Còn...còn dám chối.- cô dụi đầu vào lòng anh, khóc mỗi lúc 1 to.
_Em hiểu lầm anh rồi, đúng là anh yêu cô ấy, nhưng chỉ là trước kia thôi! Bây giờ có 1000 Tuyết Trâm cũng không bằng 1 mình em, em có hiểu không?- nhìn cô khóc đến đỏ cả mũi, 2 má cũng theo đó mà hồng lên, lâu lâu lại nấc lên vài tiếng, trông thật sự rất tội nghiệp.
_.....- cô vẫn im lặng mà nấc lên.
_Sao lại nhỏ bé thế hả thỏ con, làm anh chỉ muốn đem em ôm vào lòng. Khi em khóc anh đau lắm có biết không hả? Đừng khóc nữa!- anh gắt gao đem cô ôm thật chặt vào lòng.
_....- cô vẫn im lặng.
_Anh nói thật mà. Cô ấy chỉ nhờ anh tìm giúp cho 1 chân thư ký thôi mà.- anh sầu não nhìn cô.
_Thật?....- lúc này cô mới ngẩn gương mặt đầy nước lên nhìn anh.
_Thật! Anh chưa muốn phải trò chuyện cùng sofa hằng đêm đâu đó!- anh cười hiền.
_Sofa gì chứ?...- cô đơ ra vài giây- Anh đang cầu hôn đó hả?
_Hôm nay em thông minh đột xuất nhỉ?!- anh lấy trong túi áo ra 1 chiếc hộp màu tím bạch kim, mở ra đưa trước mặt cô là chiếc nhẫn ruby trái tim màu hồng nhạt- Em làm vợ anh nhé?
_Không làm- cô trả lời chắc chắn làm anh bỗng chốc giật mình.
_Em không muốn sao?- anh ủ rũ nhìn vào chiếc hộp trên tay.
_Em không muốn làm vợ anh, em muốn làm Phu nhân Trần gia cơ!- cô dụi đầu vào vào anh, vui sướng nở nụ cười.
_Ừm! Thưa Trần Phu nhân.- anh cười sung sướng.
~~~~~~~~~Phòng kế bên~~~~~~~~~~
_Tên họ Trần đó mà dám làm Nu khóc thì coi chừng!- Lamy mặt hằm hằm ngồi trên giường.
_Cho anh xin đi! Em nghĩ Karry là ai hả? Nó thương Nu còn không hết chớ ở đó mà khóc...- cậu ngồi xuống kế bên nhỏ.
_Không cần biết tên Karry đó ra làm sao! Chỉ cần Nu mà khóc thì....- nhỏ vẫn kiên định nhìn cậu.
_Thôi bỏ đi! Anh có chuyện cần nói với em!- cậu tỏ ra nghiêm trọng.
_Anh sao vậy? Có chuyện hả anh?!- nhỏ lo lắng.
_Tụi mình... đừng làm người yêu nữa có được không em?- cậu đột ngột nghiêm mặt nói.
Nghe câu nói này, nhỏ rưng rưng. Không lẽ do nhỏ không tốt? Do nhỏ làm cậu buồn?
_Sao lại như vậy? Anh giận em chuyện gì sao?- nhỏ đau lắm, nhưng vẫn cố nở 1 nụ cười coi như là tự an ủi bản thân rằng cậu đã lầm.
_Không có. Anh không muốn làm người yêu em nữa!- cậu nhìn vô định vào khoảng không ngoài cửa sổ.
Nhỏ đứng phắc dậy, tay lau đi giọt nước mắt, vội chạy ra khỏi phòng.
Tay vừa đặt lên cửa phòng thì 1 bàn tay ôm nhỏ từ đằng sau, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai nhỏ, thủ thỉ:
_Anh nhớ là chỉ có Nu mới ngốc thế thôi mà!- cậu cười khổ- em và anh đừng làm người yêu nữa, làm... vợ chồng được chứ em?- cậu dụi đầu vào vai nhỏ.
_Đồ đáng chết, đi chết đi!- nhỏ ôm cậu vào lòng, rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.
~~~~~~~~~~~1 tháng sau tại VN~~~~~~~~~
Lẽ cưới của 2 cặp đôi tổ chức rất linh đình trước sự chúc của toàn thế nhân viên trong cả 3 tập đoàn và 1 công ty à nha! Cả 4 bậc phụ huynh còn cá cược với nhau xem ai có cháu trước nữa kìa! ^^
Cuộc sống sau này của 2 gia đình vẫn vậy, ngọt như kẹo ấy. Và tất nhiên là cả 2 gia đình này lại là thông gia lần 2 nè nha! ^^
Anh và cô có 1 đứa con gái vô cùng ngoan hiền, lại rất đẹp nữa nha! Là con gái của Karry và Nu nhưng tính cách thì chẳng giống 2 người 1 chút nào! Không lạnh lùng như ba, cũng không tinh nghịch, quậy phá hay cứng đầu như mẹ.
Là cô gái đơn giản vô cùng, ngây thơ, trong sáng. Tên là Trần Băng Tâm hay gọi là My. (Au: mẹ là Nu con là My, có vẻ liên quan ==")
Cậu là nhỏ cũng vậy, nhưng lại là con trai, cực kì đẹp trai nha, lại vô cùng dễ thương. Là con trai của ba Kris thì tất nhiên phải giống ba rồi! Ấm áp, dễ gần, nghịch ngợm 1 chút. Khá là nổi trội về mặt thể thao nha, từ nhỏ đã giỏi đá banh, bóng rổ rồi! Tên là Lưu Huỳnh Gia Khánh tên thường gọi là Jack.
2 đứa nhỏ đã thân nhau từ khi còn nhỏ, đã vậy còn rất thương nhau nữa!
Nhưng vào năm Jack 9 tuổi, còn My 6 tuổi thì gia đình Lamy định cư ở Mỹ. Vậy là thêm 1 mối tình nữa bị chia cắt! ^^
Tác giả :
Nu ta nek