Em Nghe Thấy Được
Chương 2
“Đài thiên văn?” Lâm Vi Hạ chỉ nhớ được từ này.
Liễu Tư Gia cười một tiếng: “Ở nhà vệ sinh nhóm người đó nhắc đến phải không? Là cậu ấy, bởi vì trong nhà cậu ấy quyên góp cho trường hai tòa nhà thí nghiệm.
Người như cậu ấy, ai cũng muốn được với tới.”
Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Vi Hạ nhướng mi mắt nhìn sang những nữ sinh quay quanh chỗ ngồi của Liễu Tư Gia, căn bản không nhìn thấy được mặt của Liễu Tư Gia, cô ấy ngồi trên ghế nhàn nhã trò chuyện với những người khác, dường như quên mất cuộc hẹn giữa hai người.
Lâm Vi Hạ thu lại ánh mắt, nhắc cặp sách, kéo ghế ngồi ra, chuẩn bị đi mua tài liệu học.
Phương Mạt chuẩn bị ra về, nhìn thấy danh sách tài liệu học trên tay cô, ánh mắt sáng lên “Ây, tớ đi mua tài liệu với cậu nhé, đúng lúc chuẩn bị ra khỏi trường.”
“Được thôi” Lâm Vi Hạ cười lên.
Cô nhớ ra những việc hôm nay phát sinh, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Cậu ấy tại sao không muốn có bạn cùng bàn?”
Phương Mạt sững sờ, ngữ điệu ấp úng: “Lúc trước thì có, có thể bây giờ ghét phiền phức.”
Sáng hôm sau, Lâm Vi Hạ thay đồng phục trường Thâm Cao, cài bảng tên mình lên ngực trái, ngắm nhìn bản thân trong gương nở nụ cười.
Lâm Vi Hạ mặc đồng phục của trường, cô mới có được cảm giác chính thức nhập học ở Thâm Lam nhất trung.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Sau khi tiết tự đọc buổi sáng kết thúc, Lâm Vi Hạ ngồi xuống ghế lấy ra một quyển sách đọc, chưa đọc được hai trang cô cảm thấy như có bóng người in xuống, vừa ngước mắt lên, bắt gặp khuôn mặt của Phương Mạt.
Thần sắc của cô ấy có chút ngại ngùng.
Ninh Triều ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được, dựa vào bàn ngồi lung lắc, liếc sang Phương Mạt, cậu bật chế độ trêu chọc: “Mới sáng sớm hai người sao giống con chim cánh cụt đăng nhập trên QQ vậy, có chuyện gì thế? Yêu thầm tôi sao?”
“Tôi không có!” Phương Mạt xấu hổ đỏ cả mặt, lại hướng sang Lâm Vi Hạ “Cậu ấy mặc đồng phục rất đẹp, tôi nhịn không được..”
Ninh Triều nghiêng mặt quan sát Lâm Vi Hạ ở bên cạnh, tính tình lạnh lùng, nhưng tướng mạo dễ chịu, người lại yên tĩnh trầm mặc, lại trực tiếp nhìn sang Liễu Tư Gia ở phía trước, từ mũi cậu phát ra một tiếng hừ lạnh:
“Đúng vậy, đẹp hơn nhiều so với mụ phù thủy kia.”
Tiếng chuông kết thúc tiết tự đọc buổi vang lên, Lâm Vi Hạ cùng Phương Mạt đi lấy nước nóng.
Có vài nữ sinh đang xếp hàng ở máy nóng lạnh, Lâm Vi Hạ đi qua, cái bóng dưới người cô cũng di chuyển theo. Những nữ sinh phía trước lấy nước xong, quay người đụng phải Lâm Vi Hạ, sau khi nhìn thấy tướng mạo của cô, những nữ sinh kia kinh ngạc vài phút, ánh mắt quét qua cái nơ được cài trên ngực cô, cảm xúc lập tức thay đổi, nhướng mày:
“F E?”
“Hả?” Lâm Vi Hạ ánh mắt mang chút nghi ngờ, nhận ra được gật đầu “Đúng vậy.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Nữ sinh với dáng vẻ cao ráo thu lại ánh nhìn, cùng người bên cạnh rời đi, bọn họ quay đầu nhìn Lâm Vi Hạ một lần nữa, hạ thấp giọng bàn tán cô, ánh mắt mang theo sự tán thưởng, đồng thời cũng có chút khinh thường.
Lâm Vi Hạ vặn mở nắp bình, hỏi Phương Mạt kế bên: “Học sinh F là gì? Đánh giá dựa vào cái gì vậy?”
“Trường học này chia thành học sinh A và học sinh F, dựa vào cái nơ trên cổ, học sinh F chúng ta thắt nơ bươm bướm có màu xanh lam, còn màu của học sinh A là màu đỏ xinh đẹp.” Phương Mạt nói.
Lâm Vi Hạ tranh thủ nhìn lên phía trước, trên hành lang có một nhóm học sinh đang đứng, nữ sinh đang mặc đồng phục của trường, áo khoác đồng phục thống nhất màu xanh nước biển, dưới váy kẻ sọc là một đôi chân dài với làn da trắng nõn và thẳng tắp.
Điều quan trọng nhất là chiếc nơ của các cô ấy có màu đỏ rực rỡ, làm tôn lên nét xinh đẹp của bộ đồng phục nghiêm khắc.
Các nữ sinh giống như cây đào mật xinh đẹp và mới mẻ.
Mà chiếc nơ của học sinh F là màu xanh lam, phối hợp với áo khoác đồng phục gần như là màu đen, trông có chút buồn tẻ.
Nghe Phương Mạt giải thích cận kẽ, Lâm Vi Hạ mới biết rằng Thâm Cao chủ yếu là do nhóm học sinh A và học sinh F tạo thành, mà sự phân chia này dựa theo hệ thống cấp bậc điểm số.
“Điểm tối đa là 20 điểm, ở trường học này, thành tích học tập tốt có thể cộng điểm, bản thân có sở trường chuyên môn cũng được cộng điểm, ví dụ như nữ sinh lúc nãy hỏi cậu, trình độ chơi piano của cậu ấy ở cấp 10, nữ sinh thư thả trên hành lang cậu ấy là vũ công múa ba lê. Còn có một loại nữa, đạt giải thưởng ở các cuộc thi cũng có thể được thêm điểm, cách đây không lâu, nhóm học sinh đại diện đi thi cho trường đạt giải nhất cuộc thi Robot VEX toàn quốc.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Ngôi trường này đại diện cho trình độ tổng hợp của học sinh, sau khi tốt nghiệp sẽ có được một bộ hồ sơ đẹp, những học sinh đứng trong top đầu còn có thể được nhà trường ưu tiên tiến cử đi du học.
Học sinh có điểm tổng hợp cao nhất được gọi là học sinh A, mà trong đó hầu hết họ đều được sinh ra ở Ý. Bọn họ từ nhỏ thông minh bẩm sinh, điều kiện gia đình khá giả, không chỉ xem trọng thành tích, còn chú trọng rèn luyện chế độ tư duy. Từ khi sinh ra đã sống trong môi trường có đãi ngộ tốt và được ông trời ưu ái thực hiện đào tạo và nâng cao khả năng học tập, sớm trở thành người top đầu trong lĩnh vực chuyên môn của bọn họ.
Dùng một câu để miêu tả bọn họ, nôm na chính là giống như những mô hình nổi bật được trưng bày tại trung tâm mua sắm.
Nằm ở vị trí vô cùng bắt mắt.
Mà trong nhóm học sinh F bao gồm rất nhiều loại, hoặc là bộ giáo dục loại bỏ những học sinh trung học với chỉ tiêu kém, hoặc là những học sinh đã cố gắng hết sức nhưng không theo kịp tiến độ, còn có những học sinh nhận sự quan tâm đặc biệt của xã hội, ví dụ như Trữ Triêu.
Trong nhóm học sinh A tất nhiên cũng có những đứa trẻ đến từ gia đình bình thường, nhưng cực kỳ ít.
Chú chim non lớn lên cố gắng cao bay, còn phải nghiêm túc tuân theo quy luật bắt sâu vào buổi sáng của đàn chim. Bọn họ nơm nớp lo sợ, chỉ biết chăm chỉ học tập, phát triển bản thân, không dám nghỉ ngơi, sợ bị thụt lùi thứ hạng trong bảng danh sách.
Lâu ngày, học sinh A trở thành đồng nghĩa với ưu tú, thông minh và kẻ mạnh. Mà khi nhắc đến học sinh F, người ta sẽ nghĩ ngay đến những đứa trẻ ngu ngốc, kẻ yếu, gia cảnh bình thường…
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Vi Hạ, cậu vừa mới chuyển đến, hơn nữa bây giờ là lớp 11 rồi, điểm tích lũy bắt đầu với số 0 hơi bất lợi cho cậu, hơn nữa còn chưa thi giữa học kỳ,” Phương Mạt trầm ngâm suy nghĩ một lúc “Cậu có sở trường nào không?”
“Không có” Lâm Vi Hạ lắc đầu, cô cầm chiếc bình dành ra một tay trống vỗ vào vai Phương Mạt, cười lên “Tớ cùng cậu ở lớp F không phải khá tốt sao?”
“Được thôi”
Bước chân của hai người dần dần đi xa, hai tiết trước là môn ngữ văn của Lưu Hi Bình, lúc tiết học sắp kết thúc, ông giải thích tại sao đại biểu môn ban đầu đã từ chức vì một số “lý do”, bây giờ cần bầu chọn ra một đại biểu môn lần nữa.
Nghe thấy hai từ “lý do”, lớp học bắt đầu phá lên cười, trong môi trường áp lực cao như Thâm Cao, mọi người cơ bản chỉ tập trung vào việc riêng của bản thân.
Đảm nhiệm chức đại biểu môn phải bao bài tập về nhà và hoàn thành nhiệm vụ của giáo viên giao, đối với học sinh A chính là lãng phí thời gian của bọn họ.
Cuối cùng Lưu Hi Bình quyết định chọn Lâm Vi Hạ làm đại biểu môn.
Buổi trưa, Lâm Vi Hạ đến cửa hàng tiện lợi mua hai phần cơm nắm và một bánh mì kẹp sandwich rồi quay lại phòng học. Liễu Tư Gia ăn trưa xong đi ngang đến chỗ ngồi của cô.
Lâm Vi Hạ xé giấy gói bên ngoài, cầm điện thoại nằm bên cạnh lên, đăng nhập vào trang web nội bộ của Thâm Cao,
Buổi sáng, Lưu Hi Bình yêu cầu Lâm Vi Hạ thúc giục một vài học sinh chưa nộp bài tập.
Trong đó có một cái tên, nghỉ phép 3 ngày, nhưng bài tập cả tuần không nộp.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ nhấn vào hình đại diện màu đen để kết bạn, kết quả trên màn hình thông báo đến đối phương đã thiết lập cài đặt không cho người lạ kết bạn, cô từ chỗ ban cán sự lớp có được số điện thoại của đối phương, soạn chữ:
“Tớ là đại biểu môn của lớp 1, bạn học, bài tập và hai bài kiểm tra tuần trước cậu vẫn chưa nộp.”
Chưa đến hai phút, màn hình sáng lên, đối phương gửi đến một ký hiệu:?
Lạnh nhạt, kiêu ngạo, lười nói thêm một câu vô nghĩa.
Liễu Tư Gia ngồi trên bàn phía trước cô, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Lâm Vi Hạ nhét cơm nắm vào miệng, từ tốn tiêu hóa, tay phải cầm điện thoại gõ chữ, giọng nói thờ ơ: “Đang giục đài thiên văn giao bài tập.”
Mí mắt của Liễu Tư Gia giật giật, Lâm Vi Hạ đang muốn học theo đối phương gửi lại ký hiệu chấm hỏi, một bóng đen đè xuống, những chiếc móng tay đính kim cương ấn giữ màn hình điện thoại của cô, ngước mắt.
“Tớ giúp cậu giục nhé?” Liễu Tư Gia có hứng thú.
Lâm Vi Hạ suy nghĩ không quá hai giây, đem điện thoại đưa qua: “Được”
Cô tiếp tục ăn bữa trưa, sau khi tiêu diệt sạch phần cơm nắm thứ hai, cô có chút khát, ống hút cắm vào màng giấy bạc, vừa uống được một ngụm sữa chua.
Liễu Tư Gia trả điện thoại lại cho cô, từ trên bàn nhảy xuống, vẻ mặt của nữ hoàng mang theo phấn khởi: “5 giờ chiều ngày mai, tớ hẹn được cậu ấy đi lấy bài tập rồi.”
Lâm Vi Hạ gật đầu, Liễu Tư Gia lưng dựa vào bàn, tiếp tục cùng cô nói chuyện: “Ngày mai vừa vặn là cuối tuần, cậu nói xem tớ mặc cái gì thì đẹp đây?”
… …
Chủ nhật, Lâm Vi Hạ nhét sách và bình nước vào trong cặp, lúc chuẩn bị ra ngoài thì trên máy radio truyền đến giọng nói của người dẫn chương trình:
“Soạt” Lâm Vi Hạ kéo rèm cửa sổ ra, bầu trời bên ngoài có chút âm u, cây cối đung đưa theo gió, cô ngửi thấy một chút vị mặn.
Đến tiệm net nằm giữa đường Ngư Thản, Lâm Vi Hạ đi vào tiệm, sau khi bàn giao thay ca với đồng nghiệp xong, cô ngồi xuống bàn tiếp tân. Cô phụ trách mở thẻ, bán đồ vặt ăn nhẹ cho khách.
Do ảnh hưởng thời tiết, người đến tiệm net ít hơn mọi ngày, Lâm Vi Hạ sau khi bận xong một lúc, lấy quyển sách từ trong cặp ra, cô an tĩnh ngồi đọc tiểu thuyết trinh thám trong môi trường ồn ào.
Trong lúc đó có vài người lơ đãng đi mở thẻ, sau khi nhìn kỹ vẻ đẹp của cô liền dồn dập đến xin số điện thoại, Lâm Vi Hạ từ chối một cách khéo léo, cô cuối đầu đọc tiếp tình tiết trong tiểu tuyết, vừa lúc nhập tâm, có người gõ vào đá hoa cương trên quầy phát ra tiếng “cách-cách”
Tưởng rằng lại có người xin số điện thoại, lúc cô nhăn mày chuẩn bị nhìn lên, một giọng nói dễ nghe truyền tới, không thèm để ý: “Mở thẻ, năm tiếng.”
Một tay đẩy chứng minh thư đến, tay áo màu đen hướng lên, chất vải mềm mại, xem ra giá tiền không rẻ, lộ ra xương cổ tay nổi bật.
Cô nôn nóng muốn đọc tiếp tình tiết trong sách, sau khi phát giác ra, cô mới ngửi thấy trong bầu không khí có mùi gỗ mun xen lẫn với mùi thuốc lá thanh mát, khá dễ chịu.
Tuy nhiên, chưa đầy 40 phút, trong tiệm net phát sinh náo loạn tràn ngập tiếng mắng chửi, Lâm Vi Hạ đặt sách xuống, lập tức gọi cho bảo vệ dưới lầu, giữa chừng còn nghe thấy tiếng ghế va chạm ngã xuống mặt đất.
Vừa ngắt điện thoại xong, Lâm Vi Hạ nhìn thấy nam sinh mặc áo hoodie liền mũ màu đen nhấc một nam sinh ốm yếu khác lôi ra ngoài, cơ thể của cậu rất cao, nam sinh ốm yếu bước đi loạng xoạng không vững, mấy lần đụng phải ngực của cậu, miễn cưỡng mới có thể bước theo kịp.
“Cách” một tấm thẻ màu xám theo đường parabol rơi thẳng xuống quầy tiếp tân Lâm Vi Hạ đang ngồi.
“Một lát có người đến lấy thẻ.”
Chưa được bao lâu, một nam sinh khác giữ cái đầu tròn chạy theo cậu, giọng nói như gió thoảng qua tai: “Lão đại, đợi em với!”
Lúc sau vài người ngồi trong tiệm cũng trả thẻ lại, Lâm Vi Hạ đứng lên, kéo mở rèm cửa sổ, một sự ẩm ướt lạnh lẽo thổi đến, ngước đầu nhìn ra xem, những tấm biển đèn bên đường bị gió thổi nghiêng vẹo, phát ra tiếng leng keng, bầu trời u ám, đám mây đen tụ lại dày đặc như mực.
Lâm Vi Hạ mở ngăn kéo ra, bên trong có một tấm thẻ căn cước và card chưa trả lại, cô cầm ra xem, có rất ít người có thể chụp ảnh căn cước mà đẹp như vậy.
Mái tóc nam sinh hơi ngắn, xương mày rất cao, môi mỏng và sống mũi cao, vẻ mặt không có biểu tìnhvnhìn thẳng vào máy ảnh, vừa lạnh lùng lại kiêu ngạo.
Lâm Vi Hạ tập trung nhìn thông tin viết trên thẻ căn cước:
___Ban Thịnh
Cô xâu chuỗi lại ánh mắt giành giật của nhóm nữ sinh trong lớp, “đài thiên văn”, sự thờ ơ mà Liễu Tư Gia cố tình che giấu. Hóa ra là người không thèm nộp bài tập về nhà.
Bây giờ cậu không phải nên ở cùng Liễu Tư Gia sao?
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Bảo vệ vừa lúc lên lầu, tuần tra khắp xung quanh, Lâm Vi Hạ suy tư một lát, nhờ bảo vệ trông tiệm net một lúc, cầm lấy thẻ căn cước đi ra bên ngoài.
Vừa bước ra ngoài, những hạt mưa lạnh buốt rơi vào mặt, Lâm Vi Hạ nhìn ngang nhìn dọc, có âm thanh phát ra trong con hẻm Đông Nam không xa, cô bước qua.
Con ngõ dài và hẹp, đèn đường mờ ảo tỏa ra ánh sáng ấm áp, mỗi bước đi đều có cơn gió lạnh thổi qua dữ dội, Lâm Vi Hạ đứng dưới ngọn đèn đường đã cháy, nhìn sang cảnh tượng trước mặt.
Ở một góc, nam sinh ốm yếu đeo kính ngồi liệt xuống dưới chân tường, sắc mặt tái nhợt ôm lấy chân của nam sinh mặc đồ đen, nam sinh có cơ thể cao ráo tuyệt tình đẩy ra.
Nam sinh cao lớn mặc hoodie đen, trên ngực trái có in thương hiệu LOGO, cơn gió thổi qua cắt mặt cậu thành không gian ba chiều sắc nét, chưa đợi nam sinh ốm yếu phản ứng lại, cậu nhấc cổ áo của nam sinh lên, trực tiếp ném người vào tường. Một lần, hai lần, ba lần, đối phương liên tiếp cầu xin trong đau đớn.
Cơn gió lạnh thổi qua, những hạt mưa bắt đầu tạt vào mặt Lâm Vi Hạ, một cảm giác đau đớn nhẹ nhàng ập đến, không quá dữ dội so với tiếng kêu đau đớn của nam sinh ốm yếu trong góc tường.
Cậu tranh thủ hút một điếu thuốc, nhả ra một hơi, khói xám từ từ bốc lên trong cơn mưa phùn, tàn thuốc rơi xuống đầu nam sinh ốm yếu, cậu còn nói chuyện với người bên người vô cùng thư giãn.
Những thứ được Lâm Vi Hạ cố tình phong ấn trong lòng được mở ra, trùng lặp với một ký ức đâu đó trong tâm trí cô, vẻ mặt yên tĩnh xuất hiện chút lay động, ngập ngừng mở miệng: “Bạn học Ban Thịnh.__”
Tên đầu tròn đứng kế bên nhìn thấy Lâm Vi Hạ huýt sáo một tiếng, nói: “Lão đại, có nữ sinh tìm anh.”
Nam sinh được gọi dừng tay lại, chầm chậm quay đầu, cậu mặc áo khoác màu đen, chiếc cổ thon dài, làn da trắng lạnh, trên mắt cá chân xăm bông hoa loa kèn, lan rộng từ mắt cá chân đi lên.
Cậu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che gần hết khuôn mặt, lộ ra chiếc cằm hơi hếch, nhưng đường cong của xương quai hàm lại rất thon gọn.
Ban Thịnh nhướng lông mày, không nói chuyện.
“Người sắp bị cậu đánh chết rồi.” Lâm Vi Hạ chậm chậm mở miệng.
Ban Thịnh ngậm điếu thuốc trong miệng, trong bóng tối nghiêng người nhặt cây gậy trên tường, nam sinh yếu đuối vô thức lùi lại, đáng tiếc lại hết đường lui.
Gió lạnh thổi qua nâng góc áo khoác đen của cậu lên, Ban Thịnh cầm cây gậy từ từ vỗ vào mặt cậu ta rồi nói:
“Đều có người đến cầu xin giúp mày rồi, tao có nên cho mày chút mặt mũi không__”
Nam sinh yếu đuối điên cuồng gật đầu, biểu tình vừa thả lỏng, cây gậy lạnh băng lại được nhấc lên, Ban Thịnh cười nhẹ, nói ra một câu: “Tiếp tục đánh”
Mắt thấy Ban Thịnh tiếp tục đánh người, Lâm Vi Hạ đứng trong góc gối, màu mắt nhàn nhạt, nhìn cậu: “Cậu không phải đã hẹn Liễu Tư Gia nộp bài tập sao? Làm sao vẫn ở đây đánh nhau?”
“Cậu nói bậy, anh tôi rõ ràng___” Đầu tròn bắt đầu nôn nóng.
Ban Thịnh cười nhẹ, rõ ràng là giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại ngửi thấy một tia chán ghét, giơ tay ngăn tên đầu tròn đang muốn giải thích, ném cây gậy trong tay xuống.
Nam sinh ốm yếu dựa vào tường nhân cơ hội chạy trốn.
Cậu tùy ý hút một điếu thuốc, ánh lửa vụn vặt rơi vào lòng bàn tay, lại nhướng mi nhìn cô, hai má khẽ động, chậm rãi mở miệng, như thể đang suy nghĩ:
“Tôi không thích chủ động lắm, nhưng nếu cậu như thế này, đến theo đuổi__”
“Nói không chừng tôi có thể nhìn trúng cậu.”
Liễu Tư Gia cười một tiếng: “Ở nhà vệ sinh nhóm người đó nhắc đến phải không? Là cậu ấy, bởi vì trong nhà cậu ấy quyên góp cho trường hai tòa nhà thí nghiệm.
Người như cậu ấy, ai cũng muốn được với tới.”
Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Vi Hạ nhướng mi mắt nhìn sang những nữ sinh quay quanh chỗ ngồi của Liễu Tư Gia, căn bản không nhìn thấy được mặt của Liễu Tư Gia, cô ấy ngồi trên ghế nhàn nhã trò chuyện với những người khác, dường như quên mất cuộc hẹn giữa hai người.
Lâm Vi Hạ thu lại ánh mắt, nhắc cặp sách, kéo ghế ngồi ra, chuẩn bị đi mua tài liệu học.
Phương Mạt chuẩn bị ra về, nhìn thấy danh sách tài liệu học trên tay cô, ánh mắt sáng lên “Ây, tớ đi mua tài liệu với cậu nhé, đúng lúc chuẩn bị ra khỏi trường.”
“Được thôi” Lâm Vi Hạ cười lên.
Cô nhớ ra những việc hôm nay phát sinh, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Cậu ấy tại sao không muốn có bạn cùng bàn?”
Phương Mạt sững sờ, ngữ điệu ấp úng: “Lúc trước thì có, có thể bây giờ ghét phiền phức.”
Sáng hôm sau, Lâm Vi Hạ thay đồng phục trường Thâm Cao, cài bảng tên mình lên ngực trái, ngắm nhìn bản thân trong gương nở nụ cười.
Lâm Vi Hạ mặc đồng phục của trường, cô mới có được cảm giác chính thức nhập học ở Thâm Lam nhất trung.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Sau khi tiết tự đọc buổi sáng kết thúc, Lâm Vi Hạ ngồi xuống ghế lấy ra một quyển sách đọc, chưa đọc được hai trang cô cảm thấy như có bóng người in xuống, vừa ngước mắt lên, bắt gặp khuôn mặt của Phương Mạt.
Thần sắc của cô ấy có chút ngại ngùng.
Ninh Triều ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được, dựa vào bàn ngồi lung lắc, liếc sang Phương Mạt, cậu bật chế độ trêu chọc: “Mới sáng sớm hai người sao giống con chim cánh cụt đăng nhập trên QQ vậy, có chuyện gì thế? Yêu thầm tôi sao?”
“Tôi không có!” Phương Mạt xấu hổ đỏ cả mặt, lại hướng sang Lâm Vi Hạ “Cậu ấy mặc đồng phục rất đẹp, tôi nhịn không được..”
Ninh Triều nghiêng mặt quan sát Lâm Vi Hạ ở bên cạnh, tính tình lạnh lùng, nhưng tướng mạo dễ chịu, người lại yên tĩnh trầm mặc, lại trực tiếp nhìn sang Liễu Tư Gia ở phía trước, từ mũi cậu phát ra một tiếng hừ lạnh:
“Đúng vậy, đẹp hơn nhiều so với mụ phù thủy kia.”
Tiếng chuông kết thúc tiết tự đọc buổi vang lên, Lâm Vi Hạ cùng Phương Mạt đi lấy nước nóng.
Có vài nữ sinh đang xếp hàng ở máy nóng lạnh, Lâm Vi Hạ đi qua, cái bóng dưới người cô cũng di chuyển theo. Những nữ sinh phía trước lấy nước xong, quay người đụng phải Lâm Vi Hạ, sau khi nhìn thấy tướng mạo của cô, những nữ sinh kia kinh ngạc vài phút, ánh mắt quét qua cái nơ được cài trên ngực cô, cảm xúc lập tức thay đổi, nhướng mày:
“F E?”
“Hả?” Lâm Vi Hạ ánh mắt mang chút nghi ngờ, nhận ra được gật đầu “Đúng vậy.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Nữ sinh với dáng vẻ cao ráo thu lại ánh nhìn, cùng người bên cạnh rời đi, bọn họ quay đầu nhìn Lâm Vi Hạ một lần nữa, hạ thấp giọng bàn tán cô, ánh mắt mang theo sự tán thưởng, đồng thời cũng có chút khinh thường.
Lâm Vi Hạ vặn mở nắp bình, hỏi Phương Mạt kế bên: “Học sinh F là gì? Đánh giá dựa vào cái gì vậy?”
“Trường học này chia thành học sinh A và học sinh F, dựa vào cái nơ trên cổ, học sinh F chúng ta thắt nơ bươm bướm có màu xanh lam, còn màu của học sinh A là màu đỏ xinh đẹp.” Phương Mạt nói.
Lâm Vi Hạ tranh thủ nhìn lên phía trước, trên hành lang có một nhóm học sinh đang đứng, nữ sinh đang mặc đồng phục của trường, áo khoác đồng phục thống nhất màu xanh nước biển, dưới váy kẻ sọc là một đôi chân dài với làn da trắng nõn và thẳng tắp.
Điều quan trọng nhất là chiếc nơ của các cô ấy có màu đỏ rực rỡ, làm tôn lên nét xinh đẹp của bộ đồng phục nghiêm khắc.
Các nữ sinh giống như cây đào mật xinh đẹp và mới mẻ.
Mà chiếc nơ của học sinh F là màu xanh lam, phối hợp với áo khoác đồng phục gần như là màu đen, trông có chút buồn tẻ.
Nghe Phương Mạt giải thích cận kẽ, Lâm Vi Hạ mới biết rằng Thâm Cao chủ yếu là do nhóm học sinh A và học sinh F tạo thành, mà sự phân chia này dựa theo hệ thống cấp bậc điểm số.
“Điểm tối đa là 20 điểm, ở trường học này, thành tích học tập tốt có thể cộng điểm, bản thân có sở trường chuyên môn cũng được cộng điểm, ví dụ như nữ sinh lúc nãy hỏi cậu, trình độ chơi piano của cậu ấy ở cấp 10, nữ sinh thư thả trên hành lang cậu ấy là vũ công múa ba lê. Còn có một loại nữa, đạt giải thưởng ở các cuộc thi cũng có thể được thêm điểm, cách đây không lâu, nhóm học sinh đại diện đi thi cho trường đạt giải nhất cuộc thi Robot VEX toàn quốc.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Ngôi trường này đại diện cho trình độ tổng hợp của học sinh, sau khi tốt nghiệp sẽ có được một bộ hồ sơ đẹp, những học sinh đứng trong top đầu còn có thể được nhà trường ưu tiên tiến cử đi du học.
Học sinh có điểm tổng hợp cao nhất được gọi là học sinh A, mà trong đó hầu hết họ đều được sinh ra ở Ý. Bọn họ từ nhỏ thông minh bẩm sinh, điều kiện gia đình khá giả, không chỉ xem trọng thành tích, còn chú trọng rèn luyện chế độ tư duy. Từ khi sinh ra đã sống trong môi trường có đãi ngộ tốt và được ông trời ưu ái thực hiện đào tạo và nâng cao khả năng học tập, sớm trở thành người top đầu trong lĩnh vực chuyên môn của bọn họ.
Dùng một câu để miêu tả bọn họ, nôm na chính là giống như những mô hình nổi bật được trưng bày tại trung tâm mua sắm.
Nằm ở vị trí vô cùng bắt mắt.
Mà trong nhóm học sinh F bao gồm rất nhiều loại, hoặc là bộ giáo dục loại bỏ những học sinh trung học với chỉ tiêu kém, hoặc là những học sinh đã cố gắng hết sức nhưng không theo kịp tiến độ, còn có những học sinh nhận sự quan tâm đặc biệt của xã hội, ví dụ như Trữ Triêu.
Trong nhóm học sinh A tất nhiên cũng có những đứa trẻ đến từ gia đình bình thường, nhưng cực kỳ ít.
Chú chim non lớn lên cố gắng cao bay, còn phải nghiêm túc tuân theo quy luật bắt sâu vào buổi sáng của đàn chim. Bọn họ nơm nớp lo sợ, chỉ biết chăm chỉ học tập, phát triển bản thân, không dám nghỉ ngơi, sợ bị thụt lùi thứ hạng trong bảng danh sách.
Lâu ngày, học sinh A trở thành đồng nghĩa với ưu tú, thông minh và kẻ mạnh. Mà khi nhắc đến học sinh F, người ta sẽ nghĩ ngay đến những đứa trẻ ngu ngốc, kẻ yếu, gia cảnh bình thường…
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Vi Hạ, cậu vừa mới chuyển đến, hơn nữa bây giờ là lớp 11 rồi, điểm tích lũy bắt đầu với số 0 hơi bất lợi cho cậu, hơn nữa còn chưa thi giữa học kỳ,” Phương Mạt trầm ngâm suy nghĩ một lúc “Cậu có sở trường nào không?”
“Không có” Lâm Vi Hạ lắc đầu, cô cầm chiếc bình dành ra một tay trống vỗ vào vai Phương Mạt, cười lên “Tớ cùng cậu ở lớp F không phải khá tốt sao?”
“Được thôi”
Bước chân của hai người dần dần đi xa, hai tiết trước là môn ngữ văn của Lưu Hi Bình, lúc tiết học sắp kết thúc, ông giải thích tại sao đại biểu môn ban đầu đã từ chức vì một số “lý do”, bây giờ cần bầu chọn ra một đại biểu môn lần nữa.
Nghe thấy hai từ “lý do”, lớp học bắt đầu phá lên cười, trong môi trường áp lực cao như Thâm Cao, mọi người cơ bản chỉ tập trung vào việc riêng của bản thân.
Đảm nhiệm chức đại biểu môn phải bao bài tập về nhà và hoàn thành nhiệm vụ của giáo viên giao, đối với học sinh A chính là lãng phí thời gian của bọn họ.
Cuối cùng Lưu Hi Bình quyết định chọn Lâm Vi Hạ làm đại biểu môn.
Buổi trưa, Lâm Vi Hạ đến cửa hàng tiện lợi mua hai phần cơm nắm và một bánh mì kẹp sandwich rồi quay lại phòng học. Liễu Tư Gia ăn trưa xong đi ngang đến chỗ ngồi của cô.
Lâm Vi Hạ xé giấy gói bên ngoài, cầm điện thoại nằm bên cạnh lên, đăng nhập vào trang web nội bộ của Thâm Cao,
Buổi sáng, Lưu Hi Bình yêu cầu Lâm Vi Hạ thúc giục một vài học sinh chưa nộp bài tập.
Trong đó có một cái tên, nghỉ phép 3 ngày, nhưng bài tập cả tuần không nộp.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ nhấn vào hình đại diện màu đen để kết bạn, kết quả trên màn hình thông báo đến đối phương đã thiết lập cài đặt không cho người lạ kết bạn, cô từ chỗ ban cán sự lớp có được số điện thoại của đối phương, soạn chữ:
“Tớ là đại biểu môn của lớp 1, bạn học, bài tập và hai bài kiểm tra tuần trước cậu vẫn chưa nộp.”
Chưa đến hai phút, màn hình sáng lên, đối phương gửi đến một ký hiệu:?
Lạnh nhạt, kiêu ngạo, lười nói thêm một câu vô nghĩa.
Liễu Tư Gia ngồi trên bàn phía trước cô, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Lâm Vi Hạ nhét cơm nắm vào miệng, từ tốn tiêu hóa, tay phải cầm điện thoại gõ chữ, giọng nói thờ ơ: “Đang giục đài thiên văn giao bài tập.”
Mí mắt của Liễu Tư Gia giật giật, Lâm Vi Hạ đang muốn học theo đối phương gửi lại ký hiệu chấm hỏi, một bóng đen đè xuống, những chiếc móng tay đính kim cương ấn giữ màn hình điện thoại của cô, ngước mắt.
“Tớ giúp cậu giục nhé?” Liễu Tư Gia có hứng thú.
Lâm Vi Hạ suy nghĩ không quá hai giây, đem điện thoại đưa qua: “Được”
Cô tiếp tục ăn bữa trưa, sau khi tiêu diệt sạch phần cơm nắm thứ hai, cô có chút khát, ống hút cắm vào màng giấy bạc, vừa uống được một ngụm sữa chua.
Liễu Tư Gia trả điện thoại lại cho cô, từ trên bàn nhảy xuống, vẻ mặt của nữ hoàng mang theo phấn khởi: “5 giờ chiều ngày mai, tớ hẹn được cậu ấy đi lấy bài tập rồi.”
Lâm Vi Hạ gật đầu, Liễu Tư Gia lưng dựa vào bàn, tiếp tục cùng cô nói chuyện: “Ngày mai vừa vặn là cuối tuần, cậu nói xem tớ mặc cái gì thì đẹp đây?”
… …
Chủ nhật, Lâm Vi Hạ nhét sách và bình nước vào trong cặp, lúc chuẩn bị ra ngoài thì trên máy radio truyền đến giọng nói của người dẫn chương trình:
“Soạt” Lâm Vi Hạ kéo rèm cửa sổ ra, bầu trời bên ngoài có chút âm u, cây cối đung đưa theo gió, cô ngửi thấy một chút vị mặn.
Đến tiệm net nằm giữa đường Ngư Thản, Lâm Vi Hạ đi vào tiệm, sau khi bàn giao thay ca với đồng nghiệp xong, cô ngồi xuống bàn tiếp tân. Cô phụ trách mở thẻ, bán đồ vặt ăn nhẹ cho khách.
Do ảnh hưởng thời tiết, người đến tiệm net ít hơn mọi ngày, Lâm Vi Hạ sau khi bận xong một lúc, lấy quyển sách từ trong cặp ra, cô an tĩnh ngồi đọc tiểu thuyết trinh thám trong môi trường ồn ào.
Trong lúc đó có vài người lơ đãng đi mở thẻ, sau khi nhìn kỹ vẻ đẹp của cô liền dồn dập đến xin số điện thoại, Lâm Vi Hạ từ chối một cách khéo léo, cô cuối đầu đọc tiếp tình tiết trong tiểu tuyết, vừa lúc nhập tâm, có người gõ vào đá hoa cương trên quầy phát ra tiếng “cách-cách”
Tưởng rằng lại có người xin số điện thoại, lúc cô nhăn mày chuẩn bị nhìn lên, một giọng nói dễ nghe truyền tới, không thèm để ý: “Mở thẻ, năm tiếng.”
Một tay đẩy chứng minh thư đến, tay áo màu đen hướng lên, chất vải mềm mại, xem ra giá tiền không rẻ, lộ ra xương cổ tay nổi bật.
Cô nôn nóng muốn đọc tiếp tình tiết trong sách, sau khi phát giác ra, cô mới ngửi thấy trong bầu không khí có mùi gỗ mun xen lẫn với mùi thuốc lá thanh mát, khá dễ chịu.
Tuy nhiên, chưa đầy 40 phút, trong tiệm net phát sinh náo loạn tràn ngập tiếng mắng chửi, Lâm Vi Hạ đặt sách xuống, lập tức gọi cho bảo vệ dưới lầu, giữa chừng còn nghe thấy tiếng ghế va chạm ngã xuống mặt đất.
Vừa ngắt điện thoại xong, Lâm Vi Hạ nhìn thấy nam sinh mặc áo hoodie liền mũ màu đen nhấc một nam sinh ốm yếu khác lôi ra ngoài, cơ thể của cậu rất cao, nam sinh ốm yếu bước đi loạng xoạng không vững, mấy lần đụng phải ngực của cậu, miễn cưỡng mới có thể bước theo kịp.
“Cách” một tấm thẻ màu xám theo đường parabol rơi thẳng xuống quầy tiếp tân Lâm Vi Hạ đang ngồi.
“Một lát có người đến lấy thẻ.”
Chưa được bao lâu, một nam sinh khác giữ cái đầu tròn chạy theo cậu, giọng nói như gió thoảng qua tai: “Lão đại, đợi em với!”
Lúc sau vài người ngồi trong tiệm cũng trả thẻ lại, Lâm Vi Hạ đứng lên, kéo mở rèm cửa sổ, một sự ẩm ướt lạnh lẽo thổi đến, ngước đầu nhìn ra xem, những tấm biển đèn bên đường bị gió thổi nghiêng vẹo, phát ra tiếng leng keng, bầu trời u ám, đám mây đen tụ lại dày đặc như mực.
Lâm Vi Hạ mở ngăn kéo ra, bên trong có một tấm thẻ căn cước và card chưa trả lại, cô cầm ra xem, có rất ít người có thể chụp ảnh căn cước mà đẹp như vậy.
Mái tóc nam sinh hơi ngắn, xương mày rất cao, môi mỏng và sống mũi cao, vẻ mặt không có biểu tìnhvnhìn thẳng vào máy ảnh, vừa lạnh lùng lại kiêu ngạo.
Lâm Vi Hạ tập trung nhìn thông tin viết trên thẻ căn cước:
___Ban Thịnh
Cô xâu chuỗi lại ánh mắt giành giật của nhóm nữ sinh trong lớp, “đài thiên văn”, sự thờ ơ mà Liễu Tư Gia cố tình che giấu. Hóa ra là người không thèm nộp bài tập về nhà.
Bây giờ cậu không phải nên ở cùng Liễu Tư Gia sao?
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Bảo vệ vừa lúc lên lầu, tuần tra khắp xung quanh, Lâm Vi Hạ suy tư một lát, nhờ bảo vệ trông tiệm net một lúc, cầm lấy thẻ căn cước đi ra bên ngoài.
Vừa bước ra ngoài, những hạt mưa lạnh buốt rơi vào mặt, Lâm Vi Hạ nhìn ngang nhìn dọc, có âm thanh phát ra trong con hẻm Đông Nam không xa, cô bước qua.
Con ngõ dài và hẹp, đèn đường mờ ảo tỏa ra ánh sáng ấm áp, mỗi bước đi đều có cơn gió lạnh thổi qua dữ dội, Lâm Vi Hạ đứng dưới ngọn đèn đường đã cháy, nhìn sang cảnh tượng trước mặt.
Ở một góc, nam sinh ốm yếu đeo kính ngồi liệt xuống dưới chân tường, sắc mặt tái nhợt ôm lấy chân của nam sinh mặc đồ đen, nam sinh có cơ thể cao ráo tuyệt tình đẩy ra.
Nam sinh cao lớn mặc hoodie đen, trên ngực trái có in thương hiệu LOGO, cơn gió thổi qua cắt mặt cậu thành không gian ba chiều sắc nét, chưa đợi nam sinh ốm yếu phản ứng lại, cậu nhấc cổ áo của nam sinh lên, trực tiếp ném người vào tường. Một lần, hai lần, ba lần, đối phương liên tiếp cầu xin trong đau đớn.
Cơn gió lạnh thổi qua, những hạt mưa bắt đầu tạt vào mặt Lâm Vi Hạ, một cảm giác đau đớn nhẹ nhàng ập đến, không quá dữ dội so với tiếng kêu đau đớn của nam sinh ốm yếu trong góc tường.
Cậu tranh thủ hút một điếu thuốc, nhả ra một hơi, khói xám từ từ bốc lên trong cơn mưa phùn, tàn thuốc rơi xuống đầu nam sinh ốm yếu, cậu còn nói chuyện với người bên người vô cùng thư giãn.
Những thứ được Lâm Vi Hạ cố tình phong ấn trong lòng được mở ra, trùng lặp với một ký ức đâu đó trong tâm trí cô, vẻ mặt yên tĩnh xuất hiện chút lay động, ngập ngừng mở miệng: “Bạn học Ban Thịnh.__”
Tên đầu tròn đứng kế bên nhìn thấy Lâm Vi Hạ huýt sáo một tiếng, nói: “Lão đại, có nữ sinh tìm anh.”
Nam sinh được gọi dừng tay lại, chầm chậm quay đầu, cậu mặc áo khoác màu đen, chiếc cổ thon dài, làn da trắng lạnh, trên mắt cá chân xăm bông hoa loa kèn, lan rộng từ mắt cá chân đi lên.
Cậu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che gần hết khuôn mặt, lộ ra chiếc cằm hơi hếch, nhưng đường cong của xương quai hàm lại rất thon gọn.
Ban Thịnh nhướng lông mày, không nói chuyện.
“Người sắp bị cậu đánh chết rồi.” Lâm Vi Hạ chậm chậm mở miệng.
Ban Thịnh ngậm điếu thuốc trong miệng, trong bóng tối nghiêng người nhặt cây gậy trên tường, nam sinh yếu đuối vô thức lùi lại, đáng tiếc lại hết đường lui.
Gió lạnh thổi qua nâng góc áo khoác đen của cậu lên, Ban Thịnh cầm cây gậy từ từ vỗ vào mặt cậu ta rồi nói:
“Đều có người đến cầu xin giúp mày rồi, tao có nên cho mày chút mặt mũi không__”
Nam sinh yếu đuối điên cuồng gật đầu, biểu tình vừa thả lỏng, cây gậy lạnh băng lại được nhấc lên, Ban Thịnh cười nhẹ, nói ra một câu: “Tiếp tục đánh”
Mắt thấy Ban Thịnh tiếp tục đánh người, Lâm Vi Hạ đứng trong góc gối, màu mắt nhàn nhạt, nhìn cậu: “Cậu không phải đã hẹn Liễu Tư Gia nộp bài tập sao? Làm sao vẫn ở đây đánh nhau?”
“Cậu nói bậy, anh tôi rõ ràng___” Đầu tròn bắt đầu nôn nóng.
Ban Thịnh cười nhẹ, rõ ràng là giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại ngửi thấy một tia chán ghét, giơ tay ngăn tên đầu tròn đang muốn giải thích, ném cây gậy trong tay xuống.
Nam sinh ốm yếu dựa vào tường nhân cơ hội chạy trốn.
Cậu tùy ý hút một điếu thuốc, ánh lửa vụn vặt rơi vào lòng bàn tay, lại nhướng mi nhìn cô, hai má khẽ động, chậm rãi mở miệng, như thể đang suy nghĩ:
“Tôi không thích chủ động lắm, nhưng nếu cậu như thế này, đến theo đuổi__”
“Nói không chừng tôi có thể nhìn trúng cậu.”
Tác giả :
Ưng Chanh