Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh
Chương 97: Là của tôi
Kiều Tẫn phản ứng lớn như vậy, ngoại trừ Lục Hàm Châu mọi người ở đây đều phải giật mình.
Ông ngoại nghiêm túc, dựa vào ghế không biết đang siết chặt thứ gì trong tay, nghiêng đầu đi không nói lời nào. Chu Tĩnh Mẫn và Giản Trí Viễn nhìn nhau cùng nở nụ cười.
Lục Hàm Châu kéo Kiều Tẫn qua, ôm vào trong lòng, nhìn ông ngoại nhấc lông mày, “Ông ngoại, ông xem, vợ cháu ngoan như vậy, sao có thể không tặng quà ra mắt chứ.”
Ông lão hừ lạnh, gác lại đồ vật trong tay, “Vô sự bất đăng tam bảo điện*, anh chỉ nhớ mỗi vật này.”
*Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿): Không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, gồm những nơi như chính điện gọi là Đại Hùng Bảo điện, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và nơi người tu hành nghỉ ngơi là tăng phòng. Đây đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo. Ý chỉ không có chuyện gì thì không tới cửa.
Lục Hàm Châu chỉ cười, không nói, vỗ nhẹ lên vai Kiều Tẫn, ghé vào tai cậu thấp giọng nói: “Cho em quà mang về đó.”
Kiều Tẫn nhìn hắn, nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em không muốn quà, ông ngoại hẳn là không thích chúng ta lắm.”
Ông lão đi đến cửa, bỗng quay người nghiêm túc nhìn Kiều Tẫn, “Đứa nhỏ kia, lại đây.”
Kiều Tẫn ngẩn ra, Lục Hàm Châu định ôm cậu cùng vào lại bị ông ngoại cản, “Không phải anh nói nhớ bà ngoại, nhớ cậu sao, đừng có vào.”
Lục Hàm Châu hơi nhíu mày, ông lão lại nói: “Làm sao? Không nỡ để nó rời khỏi tầm mắt của cậu thì ôm nhau về đi, để nó vào một mình thì được.”
Lục Hàm Châu còn định nói gì bị Kiều Tẫn nắm lấy tay nhẹ lắc đầu ngăn lại, “Không sao, em, em làm được.”
“…Ừ.” Lục Hàm Châu xoa xoa mặt cậu, ghé vào tai cậu dặn dò gì đó rồi lại hừ lạnh một tiếng nhìn ông ngoại nói: “Ông ngoại hẳn là sẽ tặng em quà tốt nhất.”
Ông ngoại tức giận, đi vào phòng trước.
Bà ngoại vẫy vẫy tay về phía Kiều Tẫn, mỉm cười: “Nếu như ông ngoại làm con sợ, con cứ khóc cho bà. Ông già bảo thủ cả đời, chỉ ăn mềm không ăn cứng, con càng thuận theo càng khó. Bà ngoại có chiêu này dùng rất nhiều năm rồi, ông ấy sợ nhất là nước mắt.”
Kiều Tẫn không dám tin trợn to mắt, bà ngoại nhẹ nhàng nói: “Đi đi, đừng sợ.”
“Vâng!”
Kiều Tẫn theo sau, vâng lời đóng cửa thư phòng lại, cậu rất ít khi nguyện ý một mình ở cùng người khác không phải Lục Hàm Châu cho nên không khỏi khẩn trương, hít thở liên tục.
“Ngồi đi.”
Kiều Tẫn cứng ngắt gật đầu, gượng gạo ngồi trên ghế, bàn tay không biết đặt nơi nào, vừa muốn nhìn lại chẳng dám xem.
Tin tức tố vị sữa chậm rãi lan tỏa trong phòng, ông lão thoáng nhíu mày, tin tức tố của đứa nhỏ này sao? Toàn mùi sữa.
Ông ngoại đang lấy đồ, chợt dừng lại, bỗng nhiên muốn thử đứa nhỏ trước mặt này một chút.
Ông ngoại ho khan một tiếng, dọa Kiều Tẫn đang căng thẳng sợ hết hồn, nghiêm mặt ngồi đối diện cậu, lạnh lùng mở miệng.
“Tên Lục Hàm Châu kia, tính tình không tốt, cách làm việc của nó tôi cũng không quá vừa lòng, cái thằng mất hết tính người đấy nếu không thay đổi sớm muộn gì cũng có ngày gieo gió gặt bão.”
Kiều Tẫn nhất thời không hiểu lời ông ngoại nói, nhưng cậu không thích người khác nói Lục Hàm Châu như vậy. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần dù ông ngoại nói cái gì cậu cũng sẽ ngoan ngoãn không phản bác nhưng giờ cậu lại không nhịn được.
“Không phải vậy! Đàn anh là người tốt!”
Ông ngoại nhìn cậu kích động đứng lên, khẽ nhấc lông mày, làm như không nghe thấy cậu nói gì, tiếp tục nói: “Hai người các anh là vì có độ khớp tin tức tố cao, phương thức này sẽ làm người ta có cảm giác gần giống tình yêu, nhưng sớm muốn gì cũng có một ngày, sau khi tỉnh táo lại sẽ không còn cảm giác đó nữa.”
Kiều Tẫn mím môi không nói.
“Cậu có thể đảm bảo ảnh hưởng của tin tức tố sẽ không thay đổi mãi mãi không.” Ông ngoại nhìn gò má trắng mịn của Kiều Tẫn, cứng rắn tiếp tục dọa người, “Cậu cảm thấy ở bên cạnh Lục Hàm Châu, cậu có xứng với nó không? Hoặc là, nó có thể cho cậu cảm giác an toàn không?”
Kiều Tẫn hơi ngây người.
Từ khi gả cho Lục Hàm Châu, tất cả đều nói hai người không xứng, nói Lục Hàm Châu sẽ không cho cậu được cảm giác an toàn, thật ra cậu biết sự thật là cậu không xứng với Lục Hàm Châu.
Ngoại trừ múa và điêu khắc, cậu không còn gì khác, với hai việc này thì nuôi sống bản thân là việc không dễ dàng. Lục Hàm Châu lại khác, hắn là từ vực sâu nỗ lực trèo lên, vô luận là gặp phải hoàn cảnh gì cũng có thể giải quyết được.
Cậu biết khoảng cách giữa mình và Lục Hàm Châu là rất lớn.
Ông ngoại nhìn bộ dạng cậu, trong lòng cười một tiếng, vừa muốn nói lại nhìn thấy Kiều Tẫn ngẩng đầu lên, trịnh trọng khom người.
Mà một cái khom người này cũng làm cho ông ngoại vô cùng sửng sốt.
Lục Hàm Châu đã dặn dò Kiều Tẫn, nếu có gì không làm được chỉ cần trốn trong lòng ngực hắn là được, bà ngoại cũng đã dặn dò, nếu bị dọa nạt thì cứ khóc. Những việc này cậu đều có thể làm được theo bản năng.
Quả thật bây giờ cậu cũng rất muốn nhào vào lòng ngực Lục Hàm Châu để được an ủi, nhưng Kiều Tẫn lại tự nhắc nhở bản thân mình không được. Ở trước mặt người nhà của anh ấy, mình nhất định không thể làm cho anh ấy mất mặt.
“Ông ngoại, con cũng muốn nói hai việc.” Kiều Tẫn đứng trước mặt ông ngoại, hít một hơi thật sâu, giọng nói vô cùng lễ phép, chậm rãi, cố gắng bình tĩnh lại để không nói lắp.
“Đàn anh của con là, là một người rất tốt, bất kể là đã làm ra chuyện gì cũng đều không bao giờ để phải thất vọng, không hổ thẹn với trời đất. Anh ấy đã dùng những thủ đoạn gì con không quan tâm, con tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ không làm ra chuyện mất hết nhân tính như ông ngoại đã nói.”
Ông lão không hề lung lay, nhìn qua là biết không hề tin tưởng lời cậu nói.
Kiều Tẫn cũng không quan tâm ông ngoại có tin hay không, vẫn tiếp tục chầm chậm, từng chữ từng chữ nói: “Con không thể đảm bảo anh ấy sẽ yêu con cả đời, nhưng con tin, tin tưởng lời anh ấy nói.”
Ông ngoại cười nhạo một tiếng, “Đúng là tuổi trẻ.”
Kiều Tẫn bị ông ngoại cười nhạo liền mất đi một nửa dũng khí, nhưng vẫn can đảm nhìn thẳng ông ngoại, từng chữ nói ra: “Con biết mình chưa đủ tốt, nhưng con sẽ cố gắng học hỏi, một ngày nào đó sẽ trở thành người xứng với anh ấy.”
“Thì?” Ông ngoại ngước mắt nhìn cậu.
Kiều Tẫn bị hỏi một câu lạnh lùng như vậy nên hơi chần chờ chốc lát, lập tức nói: “Cho nên bất kể là ai, đều không thể tách chúng con ra.”
Ông ngoại nhịn đến khổ rồi, nghiêm mặt gật đầu, “Hy vọng cậu sẽ luôn nhớ lấy câu nói này, đừng để tôi thất vọng.”
Nói xong liền đưa chiếc hộp trong tay cho cậu, đi ra ngoài trước.
Đứa nhỏ này, quả thật làm cho người ta yêu thích. Lúc trước khi nghe Lục Hàm Châu kết hôn, hỏi ra mới biết là do cục quản lí gen phân phối nên cũng không để trong lòng, mà sau đó lại nhìn được tin tức.
Hai người chễm chệ trên weibo, show ân ái loại bỏ tin đồn.
Lúc này ông mới đi điều tra vị Omega này, căn bản không hề có bản lĩnh gì, điều tra đến tay cũng chỉ vài tờ giấy tư liệu mỏng.
Mắc bệnh tự kỉ, rất có thiên phú về phương diện múa, sinh viên đại học Bình Châu, được hiệu trưởng đặc cách tuyển chọn.
Ông liền gọi Chu Tĩnh Mẫn hỏi, biết được đứa nhỏ này đúng là mắc chứng tự kỉ, chỉ là bây giờ đã đỡ hơn rồi, có thể giao tiếp bình thường, có hơi nhút nhát hơn so với người bình thường một chút.
Hôm nay được gặp trực tiếp, không khác lắm so với những gì Chu Tĩnh Mẫn miêu tả, trốn trong lồng ngực Lục Hàm Châu theo bản năng, bị bắt nạt cũng là ngoan ngoan mềm mềm xin tha, không cáu kỉnh chút nào, bị ăn đến không còn miếng nào.
Phỏng chừng, Lục Hàm Châu bảo cậu nhảy từ trên lầu xuống, cậu cũng nhảy.
Cho nên ông mới lấy luôn cơ hội Lục Hàm Châu muốn ông tặng quà Kiều Tẫn để thử cậu, nếu thật sự là ngoan ngoãn không có chủ kiến gì thì cũng không hẳn là tốt.
Kết quả không nghĩ tới, đứa nhỏ này có thể dũng cảm, kiên định bảo vệ Lục Hàm Châu. Rõ ràng rất nhát gan nhưng sự chân thành trong đôi mắt kia lại có thể soi sáng bất kì kẻ nào.
Không uổng công Lục Hàm Châu thương cậu.
Thôi, đưa cho đứa nhỏ này đi.
Kiều Tẫn nhìn chiếc hộp trên bàn, ôm vào lòng cẩn thận đi ra, Chu Tĩnh Mẫn lập tức mở lớn mắt, kinh ngạc nói: “Cha, cái này cha cũng tặng cho Kiều Kiều sao?”
Ông ngoại nhìn một cái, Chu Tĩnh Mẫn lập tức mỉm cười, nghiêng đầu về phía Giản Trí Viễn cười: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Giản Trí Viễn cũng cười.
Kiều Tẫn lại hoang mang, bên trong này không biết có bảo bối gì? Hình như rất nặng nha.
Lục Hàm Châu thấy cậu đi ra cũng tiến lên, căng thẳng xoa tay rồi lại xoa mặt cậu, “Không sao chứ?”
“Sốt sắng như vậy làm gì?! Tôi đánh thằng bé được chắc?” Ông ngoại nhìn tình cảnh gà mẹ che chở gà con này liền giận không có chỗ phát tiết, “Có mất chút hơi thở nào không!”
Lục Hàm Châu không nghe, nhìn vành mặt hồng hồng, vành tai ửng đỏ, còn có chút hương sữa chưa kịp tiêu tan, cho là cậu sợ vội thấp giọng hỏi: “Ông ngoại mắng em phải không?”
Kiều Tẫn cũng không biết những lời vừa rồi có phải mắng hay không, sợ hai ông cháu cãi nhau nên lắc đầu.
“Bảo bối ngoan, tối về đàn anh làm đồ ăn ngon cho em.” Lục Hàm Châu xoa mặt cậu, không coi ai ra gì hôn môi cậu.
Chu Tĩnh Mẫn theo phản xạ quay đầu nhìn người cha cổ hủ của mình, quả nhiên mặt bắt đầu đen lại, “Lục Hàm Châu, anh có còn biết xấu hổ không thế.”
Lục Hàm Châu đem mầm mống tai họa về người, dửng dưng như không ôm lấy Kiều Tẫn nói: “Không còn đâu.”
“Ăn cơm!”
Mọi người ngồi xuống, ông ngoại ở vị trí chủ tọa ho nhẹ một tiếng, giống như vô ý quét mắt nhìn mọi người, nói: “Kiều Kiều… à Kiều Tẫn, Kiều Tẫn còn nhỏ, chuyện sinh con hai cậu tự lo liệu, nếu như có liền mang về đây ở, người như anh hẳn không biết chăm con đâu.”
Lục Hàm Châu bị một tràng này làm cho hơi mơ hồ.
Ông ngoại lại nói: “Mang thai cần chú ý chuyện gì, Kiều Tẫn phải tới hỏi bà ngoại, đừng tự mình đoán mò.”
Mọi người đều cười rộ lên, người trong cuộc Kiều Tẫn không nghĩ tới ông ngoại có thể đem chuyện mang thai này nói nghiêm túc như bàn hợp đồng kinh doanh, nhất thời thẹn thùng không biết nên như nào cho phải, chỉ khẽ gật đầu.
Ở dưới bàn, Lục Hàm Châu khẽ đặt tay lên bụng cậu nhẹ nhàng xoa, tựa như ở nơi đó thật sự đã tồn tại một sinh mạng.
Cậu bị xoa như thế bỗng có chút cảm giác, không nói câu nào đẩy tay hắn, kết quả người này không những không buông lại còn luồn vào áo cậu, từ cách một lớp áo biến thành tiếp xúc da thịt trực tiếp.
Kiều Tẫn không dám ho he, thân thể căng thẳng mặc hắn xoa.
“Còn tên…”
“Ôi dào, cha làm gì vội vàng vậy, còn sớm, đứa nhỏ này còn chưa sinh ra, đặt tên sớm làm gì.” Chu Tĩnh Mẫn nếu không ngăn lại, ông ngoại hẳn là phải xây dựng luôn cả tương lai cho cháu ngoại, nào là học trường gì, ở đâu…
Ông lão già đầu này, ngoại miệng nói không thích Kiều Tẫn, không ưa Lục Hàm Châu, thật ra trong lòng đã bắt đầu dao động rồi.
Ông ngoại bị vạch trần, có chút lúng túng ho khan, “Anh mới phí lời, ăn cơm đi, còn có, Lục Hàm Châu, ăn cơm xong thì đi về nhanh đi.”
Giản Trí Viễn thu mắt, đúng lúc nói: “Cha, hình như bên ngoài đang mưa, vậy cũng bắt hai đứa phải về sao?”
Ông ngoại nhăn mũi, sắp không nhịn được rồi, đúng lúc đó bà ngoại cũng đi đến bậc cửa, “Đi cái gì mà đi, nghe ngoại, ở lại một đêm rồi hãy đi, lâu lâu mới đến được một lần. Kiều Kiều, con thấy được không?”
Kiều Tẫn không muốn làm trái ý bà ngoại, lại cảm thấy ông ngoại hình như không quá hoan nghênh bọn họ, không thể quyết định luôn được, chỉ nói: “Con nghe đàn anh ạ.”
Editor: Ôi, edit được 1 chương mà mừng rớt nước mắt. Sodi mọi người trong năm thực sự là mình không có thời gian làm gì luôn á. May quá lần thi vừa rồi cũng được thứ hạng như mong muốn TT. Cố gắng đợt nghỉ tết sẽ hoàn thành bộ này và tiếp tục bộ Tiệt Hồ. Mọi người đi chúc tết về nhớ đọc truyện cụa tui nha. Tuy là văn phong có hơi khác trước nhưng chắc là ít sai chính tả hơn trước, có gì sai mọi người nhắc nhở ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Ông ngoại nghiêm túc, dựa vào ghế không biết đang siết chặt thứ gì trong tay, nghiêng đầu đi không nói lời nào. Chu Tĩnh Mẫn và Giản Trí Viễn nhìn nhau cùng nở nụ cười.
Lục Hàm Châu kéo Kiều Tẫn qua, ôm vào trong lòng, nhìn ông ngoại nhấc lông mày, “Ông ngoại, ông xem, vợ cháu ngoan như vậy, sao có thể không tặng quà ra mắt chứ.”
Ông lão hừ lạnh, gác lại đồ vật trong tay, “Vô sự bất đăng tam bảo điện*, anh chỉ nhớ mỗi vật này.”
*Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿): Không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, gồm những nơi như chính điện gọi là Đại Hùng Bảo điện, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và nơi người tu hành nghỉ ngơi là tăng phòng. Đây đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo. Ý chỉ không có chuyện gì thì không tới cửa.
Lục Hàm Châu chỉ cười, không nói, vỗ nhẹ lên vai Kiều Tẫn, ghé vào tai cậu thấp giọng nói: “Cho em quà mang về đó.”
Kiều Tẫn nhìn hắn, nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em không muốn quà, ông ngoại hẳn là không thích chúng ta lắm.”
Ông lão đi đến cửa, bỗng quay người nghiêm túc nhìn Kiều Tẫn, “Đứa nhỏ kia, lại đây.”
Kiều Tẫn ngẩn ra, Lục Hàm Châu định ôm cậu cùng vào lại bị ông ngoại cản, “Không phải anh nói nhớ bà ngoại, nhớ cậu sao, đừng có vào.”
Lục Hàm Châu hơi nhíu mày, ông lão lại nói: “Làm sao? Không nỡ để nó rời khỏi tầm mắt của cậu thì ôm nhau về đi, để nó vào một mình thì được.”
Lục Hàm Châu còn định nói gì bị Kiều Tẫn nắm lấy tay nhẹ lắc đầu ngăn lại, “Không sao, em, em làm được.”
“…Ừ.” Lục Hàm Châu xoa xoa mặt cậu, ghé vào tai cậu dặn dò gì đó rồi lại hừ lạnh một tiếng nhìn ông ngoại nói: “Ông ngoại hẳn là sẽ tặng em quà tốt nhất.”
Ông ngoại tức giận, đi vào phòng trước.
Bà ngoại vẫy vẫy tay về phía Kiều Tẫn, mỉm cười: “Nếu như ông ngoại làm con sợ, con cứ khóc cho bà. Ông già bảo thủ cả đời, chỉ ăn mềm không ăn cứng, con càng thuận theo càng khó. Bà ngoại có chiêu này dùng rất nhiều năm rồi, ông ấy sợ nhất là nước mắt.”
Kiều Tẫn không dám tin trợn to mắt, bà ngoại nhẹ nhàng nói: “Đi đi, đừng sợ.”
“Vâng!”
Kiều Tẫn theo sau, vâng lời đóng cửa thư phòng lại, cậu rất ít khi nguyện ý một mình ở cùng người khác không phải Lục Hàm Châu cho nên không khỏi khẩn trương, hít thở liên tục.
“Ngồi đi.”
Kiều Tẫn cứng ngắt gật đầu, gượng gạo ngồi trên ghế, bàn tay không biết đặt nơi nào, vừa muốn nhìn lại chẳng dám xem.
Tin tức tố vị sữa chậm rãi lan tỏa trong phòng, ông lão thoáng nhíu mày, tin tức tố của đứa nhỏ này sao? Toàn mùi sữa.
Ông ngoại đang lấy đồ, chợt dừng lại, bỗng nhiên muốn thử đứa nhỏ trước mặt này một chút.
Ông ngoại ho khan một tiếng, dọa Kiều Tẫn đang căng thẳng sợ hết hồn, nghiêm mặt ngồi đối diện cậu, lạnh lùng mở miệng.
“Tên Lục Hàm Châu kia, tính tình không tốt, cách làm việc của nó tôi cũng không quá vừa lòng, cái thằng mất hết tính người đấy nếu không thay đổi sớm muộn gì cũng có ngày gieo gió gặt bão.”
Kiều Tẫn nhất thời không hiểu lời ông ngoại nói, nhưng cậu không thích người khác nói Lục Hàm Châu như vậy. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần dù ông ngoại nói cái gì cậu cũng sẽ ngoan ngoãn không phản bác nhưng giờ cậu lại không nhịn được.
“Không phải vậy! Đàn anh là người tốt!”
Ông ngoại nhìn cậu kích động đứng lên, khẽ nhấc lông mày, làm như không nghe thấy cậu nói gì, tiếp tục nói: “Hai người các anh là vì có độ khớp tin tức tố cao, phương thức này sẽ làm người ta có cảm giác gần giống tình yêu, nhưng sớm muốn gì cũng có một ngày, sau khi tỉnh táo lại sẽ không còn cảm giác đó nữa.”
Kiều Tẫn mím môi không nói.
“Cậu có thể đảm bảo ảnh hưởng của tin tức tố sẽ không thay đổi mãi mãi không.” Ông ngoại nhìn gò má trắng mịn của Kiều Tẫn, cứng rắn tiếp tục dọa người, “Cậu cảm thấy ở bên cạnh Lục Hàm Châu, cậu có xứng với nó không? Hoặc là, nó có thể cho cậu cảm giác an toàn không?”
Kiều Tẫn hơi ngây người.
Từ khi gả cho Lục Hàm Châu, tất cả đều nói hai người không xứng, nói Lục Hàm Châu sẽ không cho cậu được cảm giác an toàn, thật ra cậu biết sự thật là cậu không xứng với Lục Hàm Châu.
Ngoại trừ múa và điêu khắc, cậu không còn gì khác, với hai việc này thì nuôi sống bản thân là việc không dễ dàng. Lục Hàm Châu lại khác, hắn là từ vực sâu nỗ lực trèo lên, vô luận là gặp phải hoàn cảnh gì cũng có thể giải quyết được.
Cậu biết khoảng cách giữa mình và Lục Hàm Châu là rất lớn.
Ông ngoại nhìn bộ dạng cậu, trong lòng cười một tiếng, vừa muốn nói lại nhìn thấy Kiều Tẫn ngẩng đầu lên, trịnh trọng khom người.
Mà một cái khom người này cũng làm cho ông ngoại vô cùng sửng sốt.
Lục Hàm Châu đã dặn dò Kiều Tẫn, nếu có gì không làm được chỉ cần trốn trong lòng ngực hắn là được, bà ngoại cũng đã dặn dò, nếu bị dọa nạt thì cứ khóc. Những việc này cậu đều có thể làm được theo bản năng.
Quả thật bây giờ cậu cũng rất muốn nhào vào lòng ngực Lục Hàm Châu để được an ủi, nhưng Kiều Tẫn lại tự nhắc nhở bản thân mình không được. Ở trước mặt người nhà của anh ấy, mình nhất định không thể làm cho anh ấy mất mặt.
“Ông ngoại, con cũng muốn nói hai việc.” Kiều Tẫn đứng trước mặt ông ngoại, hít một hơi thật sâu, giọng nói vô cùng lễ phép, chậm rãi, cố gắng bình tĩnh lại để không nói lắp.
“Đàn anh của con là, là một người rất tốt, bất kể là đã làm ra chuyện gì cũng đều không bao giờ để phải thất vọng, không hổ thẹn với trời đất. Anh ấy đã dùng những thủ đoạn gì con không quan tâm, con tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ không làm ra chuyện mất hết nhân tính như ông ngoại đã nói.”
Ông lão không hề lung lay, nhìn qua là biết không hề tin tưởng lời cậu nói.
Kiều Tẫn cũng không quan tâm ông ngoại có tin hay không, vẫn tiếp tục chầm chậm, từng chữ từng chữ nói: “Con không thể đảm bảo anh ấy sẽ yêu con cả đời, nhưng con tin, tin tưởng lời anh ấy nói.”
Ông ngoại cười nhạo một tiếng, “Đúng là tuổi trẻ.”
Kiều Tẫn bị ông ngoại cười nhạo liền mất đi một nửa dũng khí, nhưng vẫn can đảm nhìn thẳng ông ngoại, từng chữ nói ra: “Con biết mình chưa đủ tốt, nhưng con sẽ cố gắng học hỏi, một ngày nào đó sẽ trở thành người xứng với anh ấy.”
“Thì?” Ông ngoại ngước mắt nhìn cậu.
Kiều Tẫn bị hỏi một câu lạnh lùng như vậy nên hơi chần chờ chốc lát, lập tức nói: “Cho nên bất kể là ai, đều không thể tách chúng con ra.”
Ông ngoại nhịn đến khổ rồi, nghiêm mặt gật đầu, “Hy vọng cậu sẽ luôn nhớ lấy câu nói này, đừng để tôi thất vọng.”
Nói xong liền đưa chiếc hộp trong tay cho cậu, đi ra ngoài trước.
Đứa nhỏ này, quả thật làm cho người ta yêu thích. Lúc trước khi nghe Lục Hàm Châu kết hôn, hỏi ra mới biết là do cục quản lí gen phân phối nên cũng không để trong lòng, mà sau đó lại nhìn được tin tức.
Hai người chễm chệ trên weibo, show ân ái loại bỏ tin đồn.
Lúc này ông mới đi điều tra vị Omega này, căn bản không hề có bản lĩnh gì, điều tra đến tay cũng chỉ vài tờ giấy tư liệu mỏng.
Mắc bệnh tự kỉ, rất có thiên phú về phương diện múa, sinh viên đại học Bình Châu, được hiệu trưởng đặc cách tuyển chọn.
Ông liền gọi Chu Tĩnh Mẫn hỏi, biết được đứa nhỏ này đúng là mắc chứng tự kỉ, chỉ là bây giờ đã đỡ hơn rồi, có thể giao tiếp bình thường, có hơi nhút nhát hơn so với người bình thường một chút.
Hôm nay được gặp trực tiếp, không khác lắm so với những gì Chu Tĩnh Mẫn miêu tả, trốn trong lồng ngực Lục Hàm Châu theo bản năng, bị bắt nạt cũng là ngoan ngoan mềm mềm xin tha, không cáu kỉnh chút nào, bị ăn đến không còn miếng nào.
Phỏng chừng, Lục Hàm Châu bảo cậu nhảy từ trên lầu xuống, cậu cũng nhảy.
Cho nên ông mới lấy luôn cơ hội Lục Hàm Châu muốn ông tặng quà Kiều Tẫn để thử cậu, nếu thật sự là ngoan ngoãn không có chủ kiến gì thì cũng không hẳn là tốt.
Kết quả không nghĩ tới, đứa nhỏ này có thể dũng cảm, kiên định bảo vệ Lục Hàm Châu. Rõ ràng rất nhát gan nhưng sự chân thành trong đôi mắt kia lại có thể soi sáng bất kì kẻ nào.
Không uổng công Lục Hàm Châu thương cậu.
Thôi, đưa cho đứa nhỏ này đi.
Kiều Tẫn nhìn chiếc hộp trên bàn, ôm vào lòng cẩn thận đi ra, Chu Tĩnh Mẫn lập tức mở lớn mắt, kinh ngạc nói: “Cha, cái này cha cũng tặng cho Kiều Kiều sao?”
Ông ngoại nhìn một cái, Chu Tĩnh Mẫn lập tức mỉm cười, nghiêng đầu về phía Giản Trí Viễn cười: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Giản Trí Viễn cũng cười.
Kiều Tẫn lại hoang mang, bên trong này không biết có bảo bối gì? Hình như rất nặng nha.
Lục Hàm Châu thấy cậu đi ra cũng tiến lên, căng thẳng xoa tay rồi lại xoa mặt cậu, “Không sao chứ?”
“Sốt sắng như vậy làm gì?! Tôi đánh thằng bé được chắc?” Ông ngoại nhìn tình cảnh gà mẹ che chở gà con này liền giận không có chỗ phát tiết, “Có mất chút hơi thở nào không!”
Lục Hàm Châu không nghe, nhìn vành mặt hồng hồng, vành tai ửng đỏ, còn có chút hương sữa chưa kịp tiêu tan, cho là cậu sợ vội thấp giọng hỏi: “Ông ngoại mắng em phải không?”
Kiều Tẫn cũng không biết những lời vừa rồi có phải mắng hay không, sợ hai ông cháu cãi nhau nên lắc đầu.
“Bảo bối ngoan, tối về đàn anh làm đồ ăn ngon cho em.” Lục Hàm Châu xoa mặt cậu, không coi ai ra gì hôn môi cậu.
Chu Tĩnh Mẫn theo phản xạ quay đầu nhìn người cha cổ hủ của mình, quả nhiên mặt bắt đầu đen lại, “Lục Hàm Châu, anh có còn biết xấu hổ không thế.”
Lục Hàm Châu đem mầm mống tai họa về người, dửng dưng như không ôm lấy Kiều Tẫn nói: “Không còn đâu.”
“Ăn cơm!”
Mọi người ngồi xuống, ông ngoại ở vị trí chủ tọa ho nhẹ một tiếng, giống như vô ý quét mắt nhìn mọi người, nói: “Kiều Kiều… à Kiều Tẫn, Kiều Tẫn còn nhỏ, chuyện sinh con hai cậu tự lo liệu, nếu như có liền mang về đây ở, người như anh hẳn không biết chăm con đâu.”
Lục Hàm Châu bị một tràng này làm cho hơi mơ hồ.
Ông ngoại lại nói: “Mang thai cần chú ý chuyện gì, Kiều Tẫn phải tới hỏi bà ngoại, đừng tự mình đoán mò.”
Mọi người đều cười rộ lên, người trong cuộc Kiều Tẫn không nghĩ tới ông ngoại có thể đem chuyện mang thai này nói nghiêm túc như bàn hợp đồng kinh doanh, nhất thời thẹn thùng không biết nên như nào cho phải, chỉ khẽ gật đầu.
Ở dưới bàn, Lục Hàm Châu khẽ đặt tay lên bụng cậu nhẹ nhàng xoa, tựa như ở nơi đó thật sự đã tồn tại một sinh mạng.
Cậu bị xoa như thế bỗng có chút cảm giác, không nói câu nào đẩy tay hắn, kết quả người này không những không buông lại còn luồn vào áo cậu, từ cách một lớp áo biến thành tiếp xúc da thịt trực tiếp.
Kiều Tẫn không dám ho he, thân thể căng thẳng mặc hắn xoa.
“Còn tên…”
“Ôi dào, cha làm gì vội vàng vậy, còn sớm, đứa nhỏ này còn chưa sinh ra, đặt tên sớm làm gì.” Chu Tĩnh Mẫn nếu không ngăn lại, ông ngoại hẳn là phải xây dựng luôn cả tương lai cho cháu ngoại, nào là học trường gì, ở đâu…
Ông lão già đầu này, ngoại miệng nói không thích Kiều Tẫn, không ưa Lục Hàm Châu, thật ra trong lòng đã bắt đầu dao động rồi.
Ông ngoại bị vạch trần, có chút lúng túng ho khan, “Anh mới phí lời, ăn cơm đi, còn có, Lục Hàm Châu, ăn cơm xong thì đi về nhanh đi.”
Giản Trí Viễn thu mắt, đúng lúc nói: “Cha, hình như bên ngoài đang mưa, vậy cũng bắt hai đứa phải về sao?”
Ông ngoại nhăn mũi, sắp không nhịn được rồi, đúng lúc đó bà ngoại cũng đi đến bậc cửa, “Đi cái gì mà đi, nghe ngoại, ở lại một đêm rồi hãy đi, lâu lâu mới đến được một lần. Kiều Kiều, con thấy được không?”
Kiều Tẫn không muốn làm trái ý bà ngoại, lại cảm thấy ông ngoại hình như không quá hoan nghênh bọn họ, không thể quyết định luôn được, chỉ nói: “Con nghe đàn anh ạ.”
Editor: Ôi, edit được 1 chương mà mừng rớt nước mắt. Sodi mọi người trong năm thực sự là mình không có thời gian làm gì luôn á. May quá lần thi vừa rồi cũng được thứ hạng như mong muốn TT. Cố gắng đợt nghỉ tết sẽ hoàn thành bộ này và tiếp tục bộ Tiệt Hồ. Mọi người đi chúc tết về nhớ đọc truyện cụa tui nha. Tuy là văn phong có hơi khác trước nhưng chắc là ít sai chính tả hơn trước, có gì sai mọi người nhắc nhở ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Tác giả :
Hoang Xuyên Đại