Em Là Sinh Mệnh Của Anh
Chương 40
An đợi cô đi khuất, liền đóng cửa kéo ghế ngồi bên mép giường. Đôi mắt u ám nhìn lên chiếc giường sắt trắng toát khẽ nói:
- Chào chú, con xin giới thiệu con là An, bạn của cô Nhiên. Có lẽ chú không biết con, nhưng con biết chú đấy ạ, có phải chú rất ngạc nhiên khi con nói điều này không chú? Con nghe ông con nói, phải thường xuyên trò chuyện cùng chú, khơi dậy những ký ức đã qua thì chú có khả năng tỉnh lại cao hơn. Nhưng con không cùng chú trải qua chuyện gì, thậm chí chú còn không biết con, thế nhưng con lại cùng cô Nhiên và em Cua trải qua rất nhiều chuyện. Con gặp cô trong một ngày tại bệnh viện, về sau con mới biết em Cua không khoẻ cô phải thường xuyên đưa em đi khám. Khi con gặp cô, con đã ngỡ rằng cô là mẹ con, dáng vẻ cô rất khắc khổ gầy gì như hồi mẹ con có bầu em bé. Chú biết không? Khi cô chuyển đến nhà con ở, con đã bắt gặp bức ảnh cưới của cô và chú. Trên đó nụ cười cô tươi tắn và rạng rỡ chứ không như bây giờ. Đã rất nhiều lần, con thấy cô bần thần, ngồi ngắm bức ảnh đó rất lâu. Đôi khi con còn bắt gặp cô khóc, và con hiểu ra trong ảnh là người cô thương rất nhiều. Khi đó con không hiểu vì lý do gì giờ cô lại ở một mình mà không bên cạnh chú, nhưng con cũng thầm đoán rằng phải có điều gì đó rất đáng thương cô mới từ bỏ người mình yêu như vậy. Và hôm qua khi nghe người bạn của cô kể lại, con mới hiểu hoá ra cô hiểu lầm chú. Thế nhưng chú ơi, trên đời này đâu có ai không sai lầm? Nếu như, khi con đặt mình vào hoàn cảnh đó, con cũng không chắc mình đủ thông minh để biết đó là hiểu nhầm và cũng có thể hành xử như cô. Chú, chú có thể tha thứ cho cô mà tỉnh lại được không? Trừng phạt cô thế này có lẽ cũng quá đủ rồi, chú biết không? Con nghe người bạn của cô kể rằng, khi mang bầu vì không có tiền cô còn phải đi rửa bát thuê, con cảm thấy thương cô vô cùng. Cô có đáng trách, nhưng cô thật sự đáng thương nhiều hơn. Chú biết không? Ba mẹ con cũng mất hết cả rồi, khi mẹ con mang bầu, ba con còn đánh mẹ con có lần gần sẩy thai.
Con đã từng hận ba con vô cùng, người đàn ông đó quá tồi tệ, vậy mà khi ba con mất đi, mẹ con vẫn làm tròn chữ nghĩa. Thậm chí mẹ còn nói con đừng hận ba.Đến giờ đây con mới thấm thía, cuộc đời này quá ngắn, mà nỗi khổ lại quá dài quá rộng. Cua sắp ra đời rồi, con xin chú tỉnh lại cho em một người ba lành lặn yêu thương. Chú yêu cô nhiều như vậy, chú thương cô nhiều như vậy, chú hãy để em Cua có một mái ấm yêu thương được không chú? Đừng để em phải như con, hay phải như cô, một gia đình không lành lặn thì đáng thương lắm chú ơi. Con biết, chú phải trải qua rất nhiều đau khổ vì tổn thương cô gây ra cho chú, dù con không trực tiếp chứng kiến chỉ nghe qua lời kể và sự đau khổ của cô, nhưng chú ơi cô cũng đáng thương lắm. Một mình cô có bầu, lại chẳng nơi nương tựa, những đêm cô khóc con đều biết cả. Con xin chú, hãy mở mắt ra được không? Xin chú hãy vì em Cua, vì cô mà tỉnh lại được không chú?
Dù cho con chỉ là đứa bé mười tuổi, nhưng con cũng biết thế nào là đau thương, Chú biết không? Mẹ con là người phụ nữ rất đáng thương, mẹ mang bầu em con được năm tháng liền phát hiện ung thư, vậy mà vì em mẹ không xạ trị chỉ để mong em ra đời khoẻ mạnh. Mẹ kiên cường từng giây từng phút để bên em, vậy chú chú hãy kiên cường được không? Kiên cường để đón em Cua ra đời được không chú? Em Cua rất ngoan, khi mẹ mệt em Cua không hề đạp, khi mẹ nói chuyện em mới đưa chân đạp lên bụng mẹ như muốn đáp lại, có phải em rất thông minh không chú?
Đột nhiên, An bỗng thấy trên máy monitor nhịp tim của Văn đập rất nhanh. Con bé luống cuống, gọi dồn dập:
- Chú, có phải chú nghe được con nói hết không? Chú…
Nhưng ngay trong giây lát nó lại trở về trạng thái bình thường, trên mặt con bé hiện rõ sự thất vọng nhắm mắt nói:
- Chú, chú đừng giận cô nữa mà. Chú biết không, cô làm việc rất chăm chỉ kiếm tiền nuôi Cua, tiền thuốc, tiền khám cho Cua rất tốn, đều một tay cô chăm lo cả. Chú phải nhìn thấy cảnh, cô ôm bụng khệ nệ đến phòng khám, khuôn mặt gầy gò chú mới thấy thương cô đến thế nào. Chú còn yêu, còn thương chú hãy mau tỉnh lại đi được không chú? Con đã từng mong, mình có một đứa em để có thể nói chuyện khi buồn, từ khi cô đến con thấy cuộc đời này của mình vui hơn rất nhiều, con nghe ông nói Cua đã được hơn ba mươi năm tuần, sắp ba sáu tuần rồi. Cua sắp chào đời rồi, sự kiện lớn thế này chẳng lẽ chú không muốn tham dự sao? Đứa bé đáng yêu như vậy, chú không muốn bế ẵm sao? Con xem qua bức hình siêu âm rồi, Cua rất giống chú, sống mũi cao, môi mọng này. Chú, xin chú hãy kiên cường, xin chú kiên cường vì Cua, vì cô mà tỉnh dậy, con biết chú vẫn ý thức được con nói, chú hãy mau tỉnh dậy được không chú?
****
Trong lúc An bắt đầu khép cánh cửa nói chuyện với Văn bên trong, Nhiên ngồi bên ngoài, mở chiếc hộp lấy mấy tờ giấy ngồi đọc, trên đó còn sót vài bức thư anh gửi hồi đi du học, cô đưa mấy ngón tay xương xẩu lật từng tờ giấy bắt đầu ngồi đọc. Những dòng chữ anh viết cho cô chan chứa yêu thương, một chút
- Cô Nhiên, chú...
Cô mở to đôi mắt, đứng dậy nói:
- Chú sao hả An?
Con bé tay vẫn giữ cửa nói:
- Tim chú đập rất nhanh, ban nãy một lần, giờ lần nữa, lần đầu con còn nghĩ con nhầm, nhưng lần hai con thấy rất rõ trên máy, khi con nhắc đến em Cua tim chú liên đập nhanh như vậy. Phòng bác sĩ đâu? Con đi gọi cô vào trong với chú đi.
Nhiên lật đật lê bước chân, vừa đi vừa nói:
- Phòng ba trăm linh năm gặp giáo sư Jonatan con nhé.
Con bé không đáp lại, chạy nhanh theo hướng cô nói.
Nhiên bước vào phòng, ngồi lên ghế, nhìn lên máy monitor nhịp tim anh vẫn có chút nhanh hơn nhưng không đáng kể, chỉ có điều anh vẫn nằm bất động, không hề có biểu hiện gì. Trong lòng cô bỗng dấy lên tia hy vọng, khẽ chạm lên tay anh rồi nói:
- Văn, có phải anh sắp tỉnh lại rồi không? Có phải anh nghe được hết phải không anh?
Thế nhưng anh vẫn nằm đó, nhịp tim cũng từ từ trở lại bình thường.
Khi giáo sư Jonatan cùng bé An đến, cô liền đứng dậy, tránh sang một bên. Sau khi xem xét một hồi rất lâu, giáo sư Jonatan liền quay sang cô nói:
- Cô Nhiên, cậu ấy quả thật có biểu hiện như bé đây vừa nói thì đây rất có thể là dấu hiệu tích cực, nhưng cũng chưa nói lên được điều gì, chỉ có điều thường nếu có những biểu hiện thế này khả năng tỉnh lại cao hơn. Hãy tiếp tục duy trì nói chuyện với cậu ấy nhiều nhé.
Cô gật đầu, rối rít cảm ơn giáo sư, đợi giáo sư đi ra khỏi cửa, cô liền quay sang nói với An:
- Con nói gì khiến tim chú đập nhanh vậy con?
Con bé mím môi đáp lại:
- Con nhắc đến Cua cô ạ.
Nhiên khẽ gật đầu, kéo con bé lại xoa lên mái tóc tơ mượt, mùi thơm của dầu gội khiến cô có chút dễ chịu, bỗng dưng cô cảm thấy trong lòng chút hy vọng mong manh ngày hôm qua đang lớn dần. Bên ngoài những đám mây trắng lơ lửng giữa nền trời xanh ngắt, cuối thu ánh nắng vàng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa kính. An nhìn Nhiên, mở đôi mắt to tròn khẽ nói:
- Cô Nhiên, bác sĩ nói vậy là có hy vọng rồi, cô đừng khóc nữa nhé lại ảnh hưởng đến em Cua.
Nhiên mím chặt môi gật gật đầu kéo bé An vào lòng rồi giọng vẫn còn nghẹn ngào:
- An, con thật ngoan quá, nếu như chú tỉnh dậy thấy một đứa bé ngoan ngoãn thông minh thế này lại luôn nghĩ đến em Cua có lẽ chú sẽ vui lắm đấy.
An đưa đôi tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay xương xẩu của Nhiên ánh mắt đen láy lanh lợi nhìn cô, trong giây lát cô khẽ thấy con bé cụp đôi mắt xuống để lộ hàng mi cong vút thì thầm:
- Cô Nhiên, con có thể xin cô một chuyện được không?
- Được, An nói đi.
- Nếu như chú tỉnh dậy, cô có thể hỏi chú xin phép cho con được làm chị gái của em Cua được không cô?
Nhiên bỗng sững người, ở nơi góc trái lồng ngực khẽ nhói lên không kìm được mà siết chặt hơn vòng tay ôm con bé nói:
- An, được, được mà. Chú sẽ đồng ý, nhất định sẽ đồng ý, cô sẽ xin chú nhận An làm con. An có đồng ý không? Có đồng ý gọi chú là ba không con?
An cắn chặt môi, khẽ gỡ tay cô ra khỏi người bước xuống ghế nắm chặt tay Văn đầy xúc động:
- Chú Văn, chú sẽ tỉnh dậy đúng không? Nhất định là như vậy phải không chú? Chú còn ông Minh, còn cô Nhiên, còn em Cua và còn cả con. Con muốn được gọi cô là mẹ, được gọi chú là ba nên chú hãy tỉnh dậy được không, tỉnh dậy để cho phép con được làm chị của Cua nữa chứ. Có phải chú nghe được hết lời con nói không hả chú, chú có biết không con chưa bao giờ có được một người ba đúng nghĩa, con biết chú rất rất nhân hậu, rất yêu thương cô Nhiên và em Cua, vậy nên chú dậy đi được không? Dậy đi để yêu thương thêm con, để con có một gia đình như bao người cũng là để em Cua được hạnh phúc nữa mà…
Nhiên nhắm nghiền mắt, từng lời An nói khiến cô bỗng thấy mình thật ngốc nghếch, cô còn không hiểu chuyện được bằng đứa bé mới mười tuổi. An vẫn nắm chặt tay Văn không buông, đôi mắt con bé u ám cô đơn đến tội nghiệp. Nhiên không kìm chế được, đôi mắt cũng đỏ hoe khẽ nói:
- Văn, anh có nghe được những lời bé An nói không? Con bé ngoan lắm, sau này có thể chăm sóc được Cua thay chúng ta rồi đấy, anh tỉnh dậy đi được không Văn? Văn em sắp không chịu được nữa rồi…
Thế nhưng trong căn phòng trắng toát, người đàn ông cô thương vẫn nằm bất động, cô bỗng thấy bất lực muốn gào lên, muốn thay anh gánh những đớn đau mà anh đang chịu. Ông trời dường như không muốn cô được hạnh phúc, nhưng biết trách ai bây giờ, chỉ trách bản thân cô quá ngốc nghếch.
Bỗng dưng bên ngoài chợt phát nhạc của Anh Thơ khẽ vang lên từ chiếc loa phát thanh của bệnh viện,
“ Cuối trời mây trắng bay, lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng, mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả, theo dòng nước mênh mông
Mùa thu vàng hoa cúc chỉ còn anh và em, chỉ còn anh và em là của mùa thu cũ
Chỉ còn anh và em.”
Chợt Nhiên thấy ở màn hình máy monitor, nhịp tim của Văn lại có chút nhanh hơn liền vội vàng nắm chặt tay anh gấp gáp nói:
- Văn, anh nghe được đúng không? Bài hát của chị Anh Thơ, anh từng nói anh rất thích nghe nhạc của chị ấy, đúng không anh? Có phải anh đang cảm nhận được không?
Đột nhiên tiếng nhạc bên ngoài cũng dứt, màn hình máy monitor cũng trở lại như bình thường. Nhiên lấy chiếc máy điện thoại hai tay luống cuống mở lại bài hát vừa được nghe, phải rồi cô từng đọc trên mạng rằng âm nhạc rất diệu kỳ. Trước kia cả cô và Văn đều rất thích nghe dòng nhạc dân ca trữ tình này, hôm nay bài hát này phát lên thật đúng hoàn cảnh. Bé An nhìn cô rồi nói:
- Cô Nhiên, có lẽ chú cảm nhận được hết những điều xung quanh rồi. Con tin rằng, rất nhanh thôi chú sẽ tỉnh lại, chú có nhiều biểu hiện như vậy mà.
Nhiên gật đầu, lắng nghe đoạn nhạc phát ra từ điện thoại bàn tay vẫn nắm chặt tay Văn. An bặm môi bước xuống dưới vào nhà vệ sinh giặt qua chiếc khăn mặt sau đó chạm chiếc khăn vào từng kẽ tay Văn, vừa lau vừa nói:
- Chú Văn, chú mau tỉnh dậy nhé. Em Cua sắp ra đời rồi, chú mau dậy đón em cùng cô nữa nhé.
Nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt con bé, chỉ ngồi lặng im nghe bài nhạc đã cũ đang phát, lại theo dõi từng hành động như người lớn của An càng thêm tái tê lòng An lau xong, liền phơi chiếc khăn mặt vào chỗ cũ rồi lặng lẽ đi ra ngoài ngồi trên ghế hành lang. Có lẽ con bé muốn để cô có thời gian bên Văn.
Khi bóng An khuất dần sau cánh cửa, Nhiên mới thấy chua xót vô cùng.
Cô không dám khóc, nhưng lời nói đã nghẹn lại:
- Văn, anh sắp tỉnh lại chưa? Anh có nhớ em không hả Văn? Anh sắp có hai đứa con gái đáng yêu thế này sao vẫn nỡ giận em mà nằm đó hả Văn? Văn, em cầu xin anh đấy. Dậy với em đi anh, dậy với em với ba, với Cua và cả bé An đi anh. Không có anh em biết phải sống những ngày tiếp theo như thế nào?
- Văn, anh có biết không? Suốt thời gian qua chưa một giây một phút nào em quên được anh, dù có cố gắng thế nào cũng không gạt nổi anh ra khỏi đầu. Em biết em sai, em biết em ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng còn nhiều điều giữa chúng ta. Anh có giận em thế nào cũng đừng bỏ mặc em một mình thế này được không Văn? Em không chịu được đâu, nếu giận em anh cứ dậy mà mắng mà chửi em đi...
- Văn, em sai thật rồi, anh dậy đi. Dậy mắng chửi em ngu ngốc thế nào, em đau lòng lắm. Em đau lắm anh biết không? Dậy đi mà anh, em xin anh. Chúng ta còn bao điều dở dang, chúng ta còn bao thứ phải lo, dậy cùng em đi suốt cuộc đời như anh đã hứa đi. Em không đáng được tha thứ, nhưng còn ba, còn An, còn Cua họ phải làm sao hả anh?
Nhiên cắn chặt môi để ngăn không cho nước mắt rơi, bàn tay cô vẫn nắm chặt tay đôi tay lạnh lẽo bất động của Văn. Trời ngoài kia sắp ngả về tối, mặt trời đỏ rực càng lúc càng khuất dần. Ngày thứ hai, Văn vẫn chưa tỉnh dậy!
Ngày mai là ngày thứ ba, bác sĩ nói rằng trong ba đến năm ngày không tỉnh lại khả năng thành người thực vật càng lớn. Trong lòng Nhiên bỗng dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, cô ngồi rất lâu bên giường, kể lại những câu chuyện đã qua giữa hai người thế nhưng ngay khi mặt trời đã lặn hẳn, ngoài kia phố bắt đầu lên đèn thì trong căn phòng trắng toát này Văn vẫn nằm bất động. Con bé An vẫn ngồi bên ngoài, lâu lâu mới chạy vào hỏi xem cô có cần gì không? Đến bảy giờ tối Chủ tịch Minh và bà Thu có mặt tại căn phòng, thấy cô đã phờ phạc sau hai ngày ông bỗng xót thương vô cùng. Bà Thu mang cơm đưa cho cô và An giục hai người ăn rồi về nghỉ ngơi để bà và ông Minh ở lại trông cho Văn, Nhiên tất nhiên dù muốn ở bên anh qua ngày qua đêm nhưng cô biết rằng vì đứa bé mà không được để bản thân mệt mỏi. Còn ba ngày nữa là vẫn còn hy vọng, cô không tin ông trời bất công đến mức tàn nhẫn với cô như vậy. Sau khi ăn xong cơm ở bệnh viện, Nhiên cùng An được Chủ tịch Minh đưa trở lại căn nhà của Văn. Trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi gặp mặt, ông Minh và cô không nói chuyện nhiều, thế nhưng cả hai người đều hiểu được nỗi lòng của người kia. Đưa cô về đến nhà ông vẫn dặn dò cô đừng nghĩ nhiều lại ảnh hưởng đến đứa bé. Hôm nay có thêm con bé mà lòng cô đã bớt trống trải cô đơn.
Sau khi hai người tắm xong liền leo lên giường, dưới ánh đèn lờ mờ trông Nhiên xanh xao đến tội nghiệp. Một người phụ nữ mang bầu lẽ ra phải béo tốt hồng hào, thế nhưng ngoài chiếc bụng to khệ nệ thì chỉ thấy cả thân hình gầy gò, xương xẩu. hai ngày hôm nay lại càng hốc hác vô cùng
Cô nằm trên giường, nắm chặt tay An nhìn lên phía trần nhà.
Đột nhiên bé An liền bật dậy nhảy xuống dưới, Nhiên thấy thế khẽ giật mình hỏi
- An, sao thế con? Có chuyện gì à?
Con bé với tay bật điện, lê đôi dép loẹt quẹt ra cửa đáp lại:
- Hôm nay cô chưa uống sữa bầu buổi tối, ban nãy con thấy hộp sữa ngoài kia mà quên khuấy đi. Để con dậy pha sữa cho cô.
Nói rồi không đợi Nhiên phản ứng, con bé đã chạy tót ra bên ngoài.
Nhiên cắn chặt môi, nghĩ đến có lần Văn cũng từng thế này với cô không kìm được mà sống mũi cay xè, cô vừa nhớ anh đến đau đớn, lại thương An đến xé lòng. Phía dưới bụng, bàn chân bé xíu khẽ đạp vào thành bụng, Nhiên cố ngăn cơn xúc động đang trào dâng khẽ nói:
- Cua, có phải con đang rất thương ba như mẹ thương ba không? Mẹ xin lỗi con, là tại mẹ phải không con? Cua đừng giận mẹ được không? Con phải thật mạnh khoẻ ra đời con nhé. Mẹ con mình cùng chị An và cả ông nội phải là chỗ dựa cho ba lúc này đúng không con?
Cô vừa nói, vừa xoa bụng, trong giây lát bỗng thấy như có chút động lực. Bên ngoài kia, có tiếng lách cách pha sữa của An. Con bé này ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức đáng thương. Khi An mang cốc sữa ấm vào cũng đúng lúc Nhiên nhìn lên đồng hồ. Trời đầu thu nên bên ngoài đã se lạnh, con bé An mặc chiếc áo mỏng tanh vừa bước vào đã khẽ rùng mình. Nhiên xót xa hỏi nó:
- An, con có lạnh không?
- Con không lạnh, cô uống sữa đi, mình ngủ sớm mai lại vào bệnh viện. Mai ông bà con đón con về, cô ở lại nói chuyện nhiều thêm với chú nhé.
Nhiên nhận cốc sữa, uống ực một hơi rồi nói:
- An, cô phải cảm ơn con, cảm ơn vì con đã chăm sóc cô suốt thời gian qua và cả đến bây giờ. Nhiều khi cô thấy mình còn chẳng hiểu chuyện bằng con, cô...
- Cô Nhiên, đừng nói cảm ơn con. Chẳng phải cô cũng yêu thương con suốt thời gian qua sao? Con...thật sự con coi cô như mẹ của con…
Nó ngừng lại một lúc, trên khoé mắt bỗng có một giong long lanh nói tiếp:
- Đã từ rất lâu rồi con không được cảm nhận tình yêu của ba mẹ, ông bà con lại đi làm suốt. Con...con yêu cô như yêu mẹ của con
Nhiên không kìm chế được, ôm nó vào lòng, chợt thấy toàn thân nó run lên, hai tay nó bấu chặt lên lưng cô giọng nghẹn lại:
- Cô Nhiên, cô có biết không? Con đã được nghe chú Quân kể hết mọi chuyện với ông bà, con biết chú Văn là người rất rất tốt, rất yêu thương cô và yêu cả em Cua. Vậy nên chắc chắn chú sẽ thương con như thương em đúng không cô? Con biết con chẳng có tư cách gì đòi hỏi những điều này, nhưng con... cô ơi, thật sự con rất muốn được làm chị của Cua, được làm con của cô chú, dù cho có không phải ruột thịt. Có phải con đang đòi hỏi quá đáng không cô? Con...chưa bao giờ con có một người ba yêu thương con, chưa bao giờ được ba đưa đón, con thật sự rất mong chú tỉnh dậy. Vì cô, vì em Cua và vì cả con, để con có thể cảm nhận chút hơi ấm của gia đình…
Nhiên nghe từng lời con bé thốt ra lại càng thương đến quặn lòng. Từng lời con bé nói, rất rõ ràng muốn Văn tỉnh dậy nhận con bé làm con nuôi, thế nhưng trong lời nói như không dám thể hiện hết, như sợ rằng mình là gánh nặng là nỗi ưu phiền cho người khác. Con bé này, sao có thể khiến người ta muốn rơi nước mắt đến vậy? Cô đẩy nó ra, lấy hai tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt trẻ thơ thì thầm:
- An, con đừng khóc. Nhất định chú sẽ tỉnh dậy, con biết không? Cô rất muốn được xưng mẹ với con, rất muốn được nhận con làm con của cô. Nhưng, có lẽ đợi chú tỉnh lại, để cô và chú cùng nhận để con và cả em Cua thực sự có mái ấm đầy đủ ba và mẹ sẽ ý nghĩa hơn. Nhất định chú sẽ rất vui khi có đứa con ngoan ngoãn đáng yêu thế này, làm sao có ai nỡ từ chối đứa trẻ thông minh, nhanh nhẹn lại hiểu chuyện như con chứ? Cô và chú sẽ yêu thương con như Cua, cô tin chú sẽ không thiên vị em Cua hơn con đâu. Giờ chúng ta ngủ thôi nhé, mai con muốn về cô sẽ gọi ông đến đón, còn nếu muốn ở lại với cô cứ ở lại được chứ?
An khẽ gật đầu, với tay tắt bóng đèn rồi nhanh chóng leo lên giường.
Trong bóng tối, Nhiên không còn cảm thấy cô đơn, bàn tay nhỏ bé của con bé nắm chặt lấy tay cô. Giữa cuộc đời chơi vơi mù mịt này, bỗng dưng con bé lại trở thành điểm tựa để cô có thể dựa vào.
- Cô Nhiên ngày mai cô gọi ông đón con nhé, những điều cần nói con đã nói hết với chú rồi, từ mai để cô có thời gian nói chuyện với chú nhiều hơn, biết đâu mai kia thôi chú sẽ tỉnh lại. Con về sẽ chờ tin cô ở nhà.
- Mai An muốn về thật sao? Hay con sợ phiền cô?
- Con muốn về chứ không phải sợ phiền gì cả, con muốn cô có thời gian bên chú nhiều hơn, cũng muốn về nhà với ông bà.
- Được vậy sáng mai cô sẽ gọi cho ông đón con nhé, giờ chúng ta ngủ thôi.
An khẽ gật đầu, đặt một tay xuống bụng cô khẽ thì thầm:
- Cua ở trong này ngoan nhé, chị biết Cua thiệt thòi rất nhiều, nhưng em thương ba mà ngoan nha em. Chẳng mấy chốc nữa Cua ra đời rồi, sắp được gặp ba rồi nên em phải thật khoẻ mạnh nghe chưa? Cua, chị An yêu em. Chúc em ngủ ngon.
- An, cô cũng yêu con..
Con bé gật đầu, đưa tay ôm chặt cô, hai người không ai nói thêm với ai câu gì, chỉ khẽ nhắm mắt lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau khi Nhiên tỉnh dậy đã thấy An lục đục bên ngoài liền lê đôi dép loẹt quẹt đứng dậy vừa hay con bé bê cốc sữa ấm vào. Thấy cô đã tỉnh nó liền nói:
- Cô dậy rồi sao, sữa con pha rồi cô uống đi.
- An, sao con dậy sớm thế?
- Con sáng tỉnh giấc nên dậy luôn, cô uống đi rồi vào bệnh viện.
Nhiên gật đầu, vội đi đánh răng rửa mặt sau đó uống hết cốc sữa và ăn tạm chiếc bánh chocopie sau đó gọi cho ông Lai đến đón con bé tại bệnh viện rồi mau chóng cùng con bé ra ngoài bắt taxi đến đó. Đến nơi vừa hay gặp ông Lai ngay ngoài cổng, vì có việc bận nên ông không cùng cô lên thăm Văn mà chở bé An về luôn. Cô lên phòng bệnh thấy ông Minh đang ngồi bên giường, khuôn mặt ông sau hai ngày cũng như cô, phờ phạc đi rất nhiều. Nhiên khẽ mở cửa bước vào lễ phép nói:
- Con chào ba.
Ông Minh thấy cô có chút ngạc nhiên nói:
- Hôm nay con đến sớm thế sao? Con đã ăn gì chưa? Để ta gọi bác Thu kêu bác không cần qua nhà con mà đến thẳng đây, sợ bác lại không biết.
Không đợi cô lên tiếng, ông liền lấy điện thoại gọi cho bà Thu rồi mau chóng kéo chiếc ghế còn lại sang bên cạnh mình rồi nói:
- Nhiên, con ngồi đi, ba có chuyện cần nói với con.
- Có chuyện gì vậy ba?
Ông Minh nhìn xuống chiếc bụng khệ nệ của cô chua xót đáp:
- Nhiên, hiện tại ba và cậu Quân đã gửi toàn bộ hồ sơ của tên Thanh lên cho công an điều tra rồi, tuy nhiên hắn ta trốn rất kỹ nên công an họ vẫn chưa tra ra được. Thời gian này con sẽ có người bảo vệ đưa đón tránh việc xảy ra những chuyện không hay cho đến khi tên Thanh bị bắt. Bên phía công an họ đã ra lệnh truy nã rồi. Thời gian này ba tập trung ở bệnh viện cùng con nhiều, chỉ mong thằng Văn sớm tỉnh lại. Con nhất định phải giữ sức khoẻ từ nay đến khi sinh đứa bé nhé.
Nhiên bặm chặt môi nhìn ông, lại nghĩ đến Quân, hoá ra mấy hôm nay cô không gặp anh ta là bởi anh ta đang giúp ông Minh vụ án tên Thanh. Cô thở dài nhìn ông Minh rồi nói:
- Ba, con thật lòng cảm thấy mình vô dụng quá, suốt thời gian qua đã nghi ngờ ba và anh Văn. Con biết ba không giận con, không trách con nhưng con lại chẳng thể tha lỗi cho bản thân mình được. Nếu anh Văn không tỉnh lại con thật sự không biết phải đối mặt thế nào với cả ba và đứa bé… Con…thật sự con là đứa ngu xuẩn.
- Nhiên, con đừng tự dằn vặt nữa, ba nói rồi mà thằng Văn nằm ở đây không phải lỗi của con. Ba và nó vẫn luôn điều tra tên Thanh, hắn biết nên mới mới ra tay với nó. Con ngoan, nghe ba đừng tự dằn vặt mình nữa, chờ ngày thằng Văn tỉnh lại thôi. Ba thật sự rất thương con, thương thằng Văn và cả đứa cháu trong bụng con. Nghe lời ba, đừng trách mình nữa.
Nhiên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ông Minh, ông càng bao dung cô càng áy náy day dứt hai tay cô nắm chặt, giận mình đến run người cúi gằm mặt lý nhí đáp:
- Vâng, thưa ba.
Ông Minh gật đầu, quay sang Văn nói:
- Văn, sao giờ này con vẫn chưa dậy? Ba và vợ con đã chờ con mấy ngày nay rồi, dậy đi chứ, con bé sắp sinh đến nơi rồi. Con không thương mẹ con nó sao? Dậy nhìn xem nó đang nhớ thương con đến thế nào, nó về với con rồi sao con vẫn chưa tỉnh dậy?
Nhiên bỗng thấy sống mũi cay xè, đưa đôi tay gầy gò nắm chặt tay Văn cố ngăn lại dòng nước sắp chực trào ra. Bên ngoài trời bắt đầu có nắng nhẹ, ngày hôm đó ông Minh và Nhiên đều ở lại bệnh viện đến tận tối Cả hai người vẫn cùng nhau nói chuyện với Văn, kể cho anh nghe những điều cũ kỹ thế nhưng hôm đó Văn vẫn không tỉnh lại. Ngày hôm sau, mọi chuyện lại tiếp tục lặp lại như cũ, dù ông Minh và Nhiên có nói gì, ở phía giường bệnh lạnh lẽo kia Văn vẫn không mở mắt. Trên màn hình máy monitor thậm chí còn không có một chút biểu hiện khác lạ nào như mấy ngày trước. Đến buổi sáng ngày thứ năm Văn thậm chí vẫn nằm yên bất động trên giường bệnh. Buổi tối hôm trước cả Nhiên và ông Minh không về nhà mà ngủ lại ở bệnh viện, cả đếm hôm đó cô không chợp mắt được chút nào. Hai ngày qua Văn chưa hề có dấu hiệu của việc tỉnh lại khiến cô và ông Minh lo lắng đến tột độ. Sáng nay giáo sư Jonatan đến thăm khám cho anh từ rất sớm, mấy ngày qua nhìn những biểu hiện của Văn, giáo sư đã cho rằng anh sẽ sớm tỉnh lại, thế nhưng hai ngày nay mọi thứ lại như trở về con số không tròn trĩnh. Nhiên và ông Minh đứng bên ngoài cửa đợi, mấy người y tá bác sĩ cứ liên tục đi lại, hôm nay là ngày cuối cùng nếu như Văn không tỉnh lại thì rất có thể vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại được. Sau khi khám lại một hồi rất lâu, cánh cửa phòng bệnh của Văn mới từ từ mở ra, Nhiên không còn nghĩ được gì lao vội đến trước mặt giáo sư Jonatan vội hỏi:
- Giáo sư, anh ấy sao rồi? Khi nào sẽ tỉnh lại?
Giáo sư Jonatan tháo chiếc khẩu trang y tế nhìn cô gái gầy gò và người đàn ông già nua trước mặt trong lòng đầy chua xót, mất một lúc sau ông ta mới đáp lại:
- Thưa cô, thưa ông mạch tượng, nhịp tim của cậy ấy vẫn đập và có biểu hiện sống bình thường, thế nhưng đến ngày hôm nay rồi vẫn chưa tỉnh lại…tôi e rằng cậu ta…có thể không bao giờ tỉnh lại được nữa…vì hai ngày nay rồi cậu ta không còn những biểu hiện như tim đập nhanh hơn hay chảy nước mắt như mấy ngày trước…Tôi thật sự rất tiếc…
Nhiên mở to mắt, nghe từng lời vị giáo sư giỏi giang nước ngoài nói bỗng có cảm giác như vưa rơi xuống vực thẳm toàn thân không làm chủ được liền khuỵ xuống lắc đầu nói:
- Giáo sư, có phải ông đang đùa chúng tôi. Không thể nào như thế được…
- Cô Nhiên, ông Minh, mấy ngày nay hai người cũng thấy rồi đấy, chúng tôi đã sử dụng toàn bộ các phương pháp khoa học tiên tiến nhất đến cả dùng tình yêu của người thân tác động, hằng ngày lại vẫn cho người matxa cho cậu ta thế nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại được. Chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi, dù rất đau buồn nhưng không còn cách nào khác phải nói ra sự thật này mong hai người chấp nhận.
Nhiên bấu hay tay xuống nền nhà lạnh lẽo, không còn kìm được hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt xanh xao. Ông Minh nghe tin này cũng như sét đánh ngang tai, phải dựa vào tường mới có thể đứng vững. Nhiên nhìn vào phía trong căn phòng trắng toát bật khóc thành tiếng, tiếng khóc của cô giữa không gian này bỗng bi thương đến tột cùng. Giao sư Jonatan nhìn cô bối rối nói:
- Cô Nhiên, xin cô bình tĩnh.
Nhiên ngước đôi mắt to tròn đẫm nước lên nhìn ông, đột nhiên quỳ xuống hai tay bám lấy đầu gối ông gào lên:
- Giáo sư, tôi cầu xin ông hãy giúp anh ấy tỉnh dậy. tôi cầu xin ông, cứu lấy chồng tôi đừng để anh ấy sống thực vật. Tôi xin ông…
Ông Minh nhìn Nhiên, không còn muốn can ngăn cô bởi chính bản thân ông lúc này cũng chỉ hận không thể năm kia bất động thay cho đứa con trai duy nhất của mình cứ để mặc cô gào khóc. Giáo sư Jonatan cúi xuống, khẽ kéo tay Nhiên rồi nói:
- Cô Nhiên, cô đừng làm thế này. Thật sự chúng tôi đã cố gắng rồi…
Nhiên vẫn không buông tay, khuôn mặt thấm đẫm nước lắc đầu nói:
- Tôi cầu xin ông, cứu chồng tôi đi mà. Tôi xin ông, xin ông…
- Cô Nhiên, tôi biết cô đang rất đau lòng nhưng tôi xin cô hãy bình tình. Cô còn đang có bầu, hãy sống vì đứa bé. Vả lại…
Cô nắc lên đau đớn không còn nghe thêm được gì, hai tay từ từ buông thõng xuống dưới, đôi chân không còn trụ vững mà đứng dậy, hai chân duỗi ra chạm mặt đất, bàn tay bấu chặt từng viên gạch lạnh lẽo lê vào vào giường bệnh, cảnh tượng này khiến giáo sư Jonatan không dám nhìn, đau thương đến vô cùng. Bên ngoài kia trên khuôn mặt già nua của chủ tịch Minh cũng bắt đầu rơi nhũng giọt nước mặn chát. Nhiên lê đến giường bệnh, hai tay bám chặt vào thanh sắt khóc nức nở, giọng đã nghẹn đi:
- Văn, anh thật sự không tỉnh dậy sao? Em cầu xin anh, dậy với em đi? Văn, dậy đi mà, em xin anh đấy. Tỉnh lại đi Văn, em thật sự không sống nổi mất, em xin anh. Còn Cua, còn bao nhiêu người đang chờ anh, sao anh lại nhẫn tâm đến mức này.
Ông Minh cũng từ ngoài cửa bước vào, nhìn Nhiên ngồi bệt xuống dưới đất nước mắt lại chảy dài khẽ tiến về phía đối diện với cô nắm tay còn lại của Văn rồi nói:
- Văn, con định cứ nằm thế này cả đời sao? Ba biết phải làm sao? Còn con Nhiên, và đứa bé nó phải làm sao đây? Con trai của ba, sao lại khổ thế này cơ chứ? Ông trời ơi, tại sao lại bất công đến vậy?
Nhiên cảm thấy trái tim không thể thở được nữa, nơi lồng ngực cô quặn thắt lên, nước mắt chảy qua kẽ tay Văn xuống miệng mặn đắng. Cô lắc đầu, khuôn mặt co rúm vì đớn đau giọng lạc cả đi:
- Văn, em biết em ngu ngốc, lỗi tại em, em đáng chết, em ngu xuẩn, nhưng em xin anh đừng bỏ mặc em thế này được không anh? Xin anh đừng bỏ mặc hai mẹ con em, bỏ mặc ba mà cứ nằm đó mãi. Em cầu xin anh..
Ông Minh nhắm nghiền mắt để mặc nước mắt tuôn rơi, tâm can ông cũng đau đớn vô cùng, đôi tay ông run run chạm lên gương mặt nhợt nhạt của Văn rồi nói:
- Văn, ba thương con, thương vợ, thương cả con con. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này, ngày đoàn tụ sao đau thương đến vậy? sao con không tỉnh lại đi, mở mắt ra nhìn ba, nhìn vợ con con đi. Con xem, mọi người đã đến đây cả rồi, sao con lại nỡ không tỉnh lại vậy con? Văn, con dậy nhìn ba đi con, ba còn sống được bao lâu đâu, ba chỉ muốn cả nhà mình bên nhau, sao con lại để ba phải chịu cảnh này hả Văn?
Nhiên không thể gào lên được thêm nữa, chỉ có tiếng khóc ai oán bi thương đến đau lòng. Cô khóc rất lâu, hận bản thân suốt thời gian qua đã rời xa anh một cách ngu ngốc, trong lòng lại càng đớn đau. Suốt mười một năm nay anh chờ cô trong vô vọng, đến ngày tưởng chừng bên nhau cô lại đâm một nhát dao vào hy vọng mỏnh manh ấy khiến anh tổn thương đến thế nào. Là cô đã sai, có chết cũng không gột rửa được lỗi lầm này của mình. Đến bây giờ cô mới biết rằng cô yêu anh nhiều đến thế nào, thế nhưng có lẽ đã quá muộn, ông trời muốn trừng phạt cô. Cô bỗng nhớ đến những lúc vui cười cùng anh, nhớ khoảng thời gian ấm áp bên nhau, nhớ vườn rau nhỏ anh cùng cô gieo trồng, nhớ những con đường hai người đã từng qua, nhớ anh đã yêu thương cô nhiều đến thế nào, càng nhớ đến lại càng thấy như có hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào trái tim. Tay cô lại bám chặt lên cánh tay anh, dường như sự thật này cô vẫn không muốn tin lại nghẹn ngào nói:
- Văn, anh đang lừa em, lừa ba thôi đúng không? Anh tỉnh lại rồi nhưng vẫn giả vờ nhắm mắt đúng không? Em cầu xin anh, mở mắt ra đi mà, em xin anh đấy, em đau đến phát điên rồi..
Ông Minh lúc này có lẽ mới bình tĩnh trở lại, liền đứng dậy đi về phía cô rồi nói:
- Nhiên, con bình tính lại, ngồi lên ghế. Ban nãy giáo sư Jonatan có nói với ba dù giờ hy vọng không còn nhiều nhưng không có nghĩa là không có nghĩa là không còn. Chỉ cần còn một chút nhỏ hy vọng, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục kiên trì.
Nhiên ngước đôi mắt đẫm nước mắt nhìn ông, phải mất một lúc sau mới bám vào thành giường từ từ đứng dậy. Đột nhiên cô cảm thấy bụng dưới mình đau dữ dội, có thứ nước ướt át đang từ từ chảy ra. Cô bỗng loạng choạng, khuôn mặt tái nhợt run rẩy không đứng vũng, ông Minh thấy thế liền vội vàng đỡ cô đứng dậy rồi hỏi:
- Nhiên, con sao thế?
Nhiên không nói được, ở dưới bụng đau đớn quặn thắt lại, mồ hôi túa ra nhễ nhại hơi thở trở nên gấp gáp vô cùng. Ông Minh sợ hãi hét lên:
- Có ai bên ngoài không? Bác Thu, mau đi gọi bác sĩ nhanh lên.
Phía bên ngoài, bà Thu cũng vừa đến thấy thế liền nhanh chóng đi gọi bác sĩ. Khi bác sĩ đến, khuôn mặt Nhiên đã tái xanh hẳn đi, mấy người y tá vội vàng đỡ cô nằm lên giường lăn rồi đây cô đến phòng sinh. Ông Minh vội vàng lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Lai sau đó mau chóng cùng bà Thu đi theo mấy người y tá. Khi Nhiên được đưa đến phòng cấp cứu, nữ bác sĩ sản khoa nhanh chóng thăm khám. Lúc này toàn thân cô run lên bần bật, phía dưới bụng vẫn quặn thắt lại, cảm tưởng bụng cô sa trễ tận xuống dưới. Vị bác sĩ sau khi khám qua một lượt liền nói vội vàng:
- Bệnh nhân có bầu ba tám tuần, đang có dấu hiệu chuyển dạ sắp sinh…mau lên.
Mấy người y tá vội vàng chuẩn bị đồ, tiếng đi lại nháo nhác cả căn phòng. Khuôn mặt Nhiên nước mắt vẫn chưa kịp khô hoà quyện với mồ hôi khiến cô trở nên đáng thương vô cùng. Hai tay cô bấu chặt xuống dưới đệm, cơn đau vẫn đang hành hạ tấm thân gầy gò của cô. Đứa bé trong bụng mới đủ ba mươi tám tuần, theo dự kiến phải đến mười ngày nữa nó mới ra đời, trong lòng cô chợt có lo lắng vô cùng. Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, cô nheo mắt nhìn ra, là bác sĩ Lai, thấy ông cô bỗng có chút yên tâm hơn. Cơn đau càng lúc càng nhiều khiến cô cắ chặt môi đến bật cả máu. Người bác sĩ trẻ thấy ông Lai liền mau chóng chào hỏi rồi sau đó nói sơ qua để ông Lai biết vì ông là bác sĩ sản khoa rất có tiếng. Ông Lai tiến lại gần, nhìn Nhiên cũng vừa hay biết tin về Văn trong lòng ông chua xót vô cùng. Mấy ngày nay bận việc ông cũng chẳng đưa bé An và bà Lan đến được, định bụng trưa nay sẽ qua ai ngờ mọi chuyện thành ra thế này. Nhiên hít một hơi, thều thào nói:
- Chú...đứa bé mới ba mươi tám tuần..liệu có sao không?
Ông Lai lắc đầu, đeo găng tay rồi nói:
- Không sao đâu, đứa bé sinh hơi sớm hơn dự kiến nhưng không sao cả vẫn là đủ tháng đủ ngày.
Nhiên không nói thêm được câu gì, cơn đau khiến cô không còn chút sức lực nào. Bên ngoài kia đột nhiên trời đổ mưa rất to, có tiếng sấm chớp, lạ thật ngay giữa mùa thu khô hanh lại có trận mưa rào thế này.
Phía trong giường bệnh, Nhiên không cảm nhận được trời đang mưa, chỉ nghe tiếng dao kéo, người nữ bác sĩ giữa hai đầu gối cô nói lớn:
- Đứa bé này sắp ra rồi, cổ tử cung đã mở rộng, cô gái hít vào một hơi thở thật sâu. Sau đó nín thở, miệng ngậm chặt, hai tay nắm chặt vào hai thành của bàn sinh, hai chân đạp mạnh vào hai ống treo cổ chân của bàn sinh, dồn hơi rặn mạnh để đẩy hơi xuống vùng bụng dưới giúp thai nhi ra ngoài dễ dàng. Khi cô cảm thấy sắp hết hơi nhưng vẫn còn đau có thể hít vào một hơi khác và rặn tiếp tục cho đến khi không cảm thấy đau bụng nữa. Chú ý là trong khi rặn phải giữ sao cho lưng thẳng, áp sát vào bề mặt bàn sinh và phần mông phải cong lên phía trước.
Nhiên không nghĩ được gì, hít thở đều sau đó rặn thật mạnh, cô cứ làm thế phải đến hơn mười lăm phút nhưng đứa bé vẫn chưa ra. Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, mệt lả bác sĩ Lai vẫn đứng bên cạnh khẽ nói:
- Cố lên cháu, cháu phải cố gắng lên đứa bé sắp ra rồi.
Nhiên nắm chặt hai tay, cắn chặt môi lấy một hơi thật mạnh rặn tiếp, thế nhưng mười phút sau đến khi cô cảm tưởng mình không còn một chút sức lực nào đứa bé vẫn không chịu ra. Toàn thân cô mệt rã rời, đến cái bám tay vào hai thành bàn sinh cũng run rẩy vô cùng. Nhiên tưởng như mình không thể mở mắt được, xung quanh cứ mờ dần. Nữ bác sĩ nhìn cô tóc tai đã bết lại, khuôn mặt nhợt nhạt không sức sống tựa như chỉ cần cố chút nữa có thể khiến cô ngất đi trong lòng bỗng thấy đầy lo lắng liền nói:
- Cô gái, có cố được nữa không? Đứa bé sắp ra rồi.
Bác sĩ Lai thấy vậy liền vội nói:
- Nhiên, cháu hãy cố lên, nếu không để lâu quá sợ rằng đứa bé sẽ bị ngạt. Cháu phải cố gắng lên, nghĩ đến cậu Văn còn đang chờ hai mẹ con mà cố lên.
Nhiên nghe từng lời ông Lai nói, đột nhiên như bừng tỉnh, không nhất định đứa bé này không được có chuyện gì, nhất định phải để hai ba con được gặp nhau. Cô bặm chặt môi, hai tay bám chặt vào hai thành giường, hít một hơi rất sâu, trong khoảnh khắc cuối cùng nghĩ đến Văn cô lấy hết sức lực rặn thật mạnh. Bỗng dưng bên dưới có tiếng trẻ con khóc oe oe, cũng là lúc Nhiên mất đi ý thức, đôi mắt cô khẽ nhắm nghiền khuôn mặt xanh xao đến đáng thương, trên khoé mắt đột nhiên trào ra những giọt nước long lanh thiếp đi rất lâu. Đến khi cô tỉnh lại đã thấy mình được đưa sang một phòng khác, bên cạnh là bé An, bà Lan và cả ông Minh đang ngồi. Nhiên khẽ cựa dậy, bé An thấy thế liền chạy đến đỡ cô dựa lưng vào tường, bên ngoài trời nắng nhàn nhạt, cô nhìn lên đồng hồ trên bệnh viện chỉ tám giờ đột nhiên nhìn xuống bụng rồi nói:
- Cô Lan, đứa bé đâu rồi?
- Đứa bé được đưa đi theo dõi rồi, chắc chút nữa chú Lai sẽ bế nó về thôi, theo dõi trong nửa ngày đến một ngày thôi mà, chắc tại thấy cháu chưa dậy nên chú chưa bế đứa bé về, đứa bé khoẻ mạnh, con gái nặng đúng tròn ba, cháu còn mệt nhiều không?
Cô không trả lời câu hỏi mà hỏi lại:
- Cháu nằm đây lâu chưa cô? Cô vào lâu chưa? Anh Văn đã tỉnh lại chưa cô?
- Vẫn chưa tỉnh, ba chồng cháu vừa ở đây sang phòng bệnh của nó rồi. Cháu nằm gần được một ngày rồi đấy.
Nhiên bặm môi, khẽ đưa đôi chân xuống dưới xỏ đôi dép lê, bà Lan thấy vậy liền nói:
- Nhiên, cháu định đi đâu à?
Cô gật đầu đáp:
- Cô có thể đưa cháu đi sang chỗ con bé được không?
- Để cô gọi chú…
Nhiên đưa tay ngăn lại rồi nói:
- Không cần gọi đâu cô, cháu khoẻ rồi, cháu muốn bế con bé sang gặp ba nó một chút..
Bà Lan thở dài, khẽ nắm tay cô trả lời:
- Vậy được, để cô đưa cháu đi.
Nói rồi bà Lan cùng bé An dìu cô đi ra ngoài cửa, thật trùng hợp cũng đúng lúc ông Lai trên tay bế một đứa bé về phía phòng cô vừa nằm. Nhiên nhìn đứa bé được bọc lót, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động nghẹn ngào. Khi ông Lai đến trước mặt cô, cô không kìm được mà sống mũi cay xè, giây phút đưa đôi tay ra nhận đứa bé từ tay ông, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống trượt lên gò má còn đỏ hỏn của nó. Con bé không khóc, mở to đôi mắt nhìn mẹ, hai hàng lông mi cong vút, cả khuôn mặt giống Văn như tạc, đôi mắt tinh anh có phần sáng hơn cả mắt của Văn. Nhiên nhắm nghiền mắt, bật khóc nức nở, bàn tay cô chạm nhẹ lên sống mũi cao của con bé khẽ thì thầm:
- Cua của mẹ ngoan quá.
Ông Lai nhìn cô rồi nói:
- Nhiên, con bé vừa ngủ một giấc dài dậy, cũng may xin được chút sữa uống nên chắc no rồi, chút nữa nó mà khóc cháu cho bé bú sữa mẹ nhé. Giờ cháu vào nằm nghỉ ngơi lấy lại sức đi, thật may đứa bé này sinh hơi sớm mà vẫn khoẻ mạnh, chú nghe nói hôm qua do sốc quá mà chuyển dạ đúng không? Đứa bé này cũng thật đáng thương, từ khi mang bầu tới tận lúc sinh vẫn vất cả, cũng may nó thương ba mẹ mà mạnh khoẻ đấy. giờ cháu vào nằm nghỉ ngơi mà lấy sức đi, không phải cứ sinh xong là được đâu? Chú biết chuyện cậu Văn như thế cháu sốc là điều bình thường, nhưng cháu phải nhớ rằng cháu còn đứa bé, nhớ không?
Nhiên mím chặt môi, để mặc nước mắt vẫn rơi hai tay ôm chặt đứa bé đáp lại:
- Chú Lai, cháu cảm ơn chú, thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều, cảm ơn cô, cảm ơn An…
Bà Lan chua xót nói:
- Con bé này, sao cháu lại nói liên thiên vậy chứ? Cháu còn mệt hay cứ vào nghỉ ngơi chút đã…
Nhiên lắc đầu, cúi xuống nhìn đứa bé giơ bàn tay nhỏ bé được bọc chiếc bao tay trắng ngà trả lời:
- Để cháu bế con bé vào nhìn ba nó một lúc, có lẽ Văn mong ngày này lắm rồi.
Ông Lai thở dài đáp:
- Được rồi, vậy chúng ta đi, đến đó cô chú và An sẽ ngồi bên ngoài, có gì còn cần gọi thì gọi.
Cô gật đầu, toàn thân vẫn chưa hết đau đớn mệt mỏi, lê từng bước chân nặng nhọc theo hành lang đi đến phòng bệnh của Văn. Bé An nãy giờ vẫn im lặng, nhanh chóng mở cửa rồi đứng bên ngoài, Nhiên bế đứa bé từ từ bước vào trong. Ông Minh nghe tiếng động, liền ngước mắt lên nhìn, thấy cô nặng nhọc tiến vào liền nói:
- Nhiên, con dậy từ bao giờ vậy? Sao không nghỉ ngơi mà ra đây vậy?
Nhiên nhìn ông Minh, hai hốc mắt thâm quầng, mái tóc như bạc thêm sau một đêm trong lòng xót xa vô cùng, cô cúi mặt đáp
- Ba, con muốn đưa con bé đến gặp ba nó một chút, Văn từng mong đứa bé này thế nào, vậy mà lại không được đón chào nó.
Ông Minh cúi xuống, đưa tay chạm khẽ vào bao tay của đứa bé, trong giây lát ông tưởng như nhìn lại Văn hồi mới sinh. Hôm qua khi bác sĩ bế đứa bé ra, ông đã không kìm được mà bật khóc, quả thật đứa bé này tuy có khuôn mặt trái xoan của Nhiên, nhưng tất cả các nét trên mặt đều giống Văn như tạc. Con bé đột nhiên cong môi khẽ cười, ông Minh cố ngăn nỗi xúc động trong lòng nhìn Nhiên rồi nói:
- Được rồi, ba ra ngoài để con nói chuyện với thằng bé,
Nói xong ông liền nhanh chóng bước ra ngoài, Nhiên khẽ kéo ghế xuống ngồi xuống một tay giữ đứa bé một tay kéo tay Văn chạm lên người đứa bé bật khóc nói:
- Văn, Cua ra đời rồi, em mang con đến gặp anh đây. Anh từng nói sẽ cùng em đón chào nó, thế nhưng lại thất hứa giờ anh tỉnh lại gặp con được không? Văn, em biết em sai rồi, vậy mà hôm qua khi nằm trên bàn đẻ sinh Cua em vẫn thấy tủi thân vô cùng, tủi thân vì sinh con không có anh bên cạnh, tủi thân vì con bé không được ba ôm ấp vỗ về, em thương con quá, em thương con thương anh nhiều lắm. Con bé đang cười này, anh nhìn đi. Anh có biết không? Suốt thời gian xa anh cho đến bây giờ, con bé phải chịu bao thiệt thòi, đến giờ cũng không được ba chăm sóc, em phải làm sao đây anh?
- Văn, con bé giống anh thật đấy, anh mở mắt ra mà xem, mũi cao giống anh, môi căng mọng giống anh, hàng mi rậm giống anh, cả đôi mắt tinh anh nữa, anh dậy xem thử này. Đứa bé gái xinh xắn đáng yêu thế này, sao anh lại nỡ giận em mà không thèm nhìn nó cơ chứ. Em xin anh, dậy với mẹ con em đi, dậy với ba đi anh. Em cầu xin anh.
Bỗng dưng đứa bé khua tay loạn xạ, hai con mắt khẽ nhíu lại, khóc ré lên, tiếng khóc của nó vang vọng cả một khoảng không gian. Nhiên có chút giật mình, dỗ dành:
- Cua, đừng khóc ngoan nào, ngoan nào con, ba đây rồi con, ba ở đây rồi mà con, ngoan nào mẹ thương.
Thế nhưng dường như càng dỗ, đứa bé càng gào mồm to hơn, hai tay nó khuya loạn xạ, tiếng khóc như xé trời xé đất. Nhiên liền đứng dậy, khẽ đung đưa rất nhẹ vừa đung đưa vừa nói:
- Cua, sao thế sao? Con nhớ ba quá mà khóc sao, ba đây, con nhìn đi ba nằm ở đây. Con muốn ba tỉnh dậy phải không con?
Đứa bé vẫn không ngừng khóc, khuôn miệng bé nhỏ xinh xinh mà cất lên những tiếng nức nở. Nhiên nhìn con bé, trong lòng thêm phần đau đớn, cô khẽ tháo chiếc bao tay ngồi xuống, kéo bàn tay Văn đặt lên tay nó lại tiếp tục dỗ dành:
- Cua, ba đây, ba luôn ở cạnh con mà, con đừng khóc nữa, ba sẽ tỉnh dậy với mẹ con mình, ba sẽ đưa Cua đi chơi, ba sẽ yêu thương Cua của mẹ.
Đứa bé vẫn khóc rất lớn, mấy ngón tay nhỏ bé bám nhẹ vào tay Văn nhưng không đủ lực lại trượt xuống,. Trên gò má Nhiên, nước mắt cũng vẫn đang rơi, những giọt nước mắt của cô rớt lên đôi gà má đỏ hỏn của đứa bé rồi trượt xuống tay Văn, cô không ngờ đứa bé này và Văn lại gặp nhau trong hoàn cảnh đáng thương đến vậy. Cô lại kéo tay nó, đặt vào lòng bàn tay Văn khóc nấc lên:
- Cua, tay ba đây mà, con gọi ba tỉnh dậy đi, con nắm chặt tay ba đi con, mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi ba, tất cả là tại mẹ. Cua của mẹ ngoan, con đừng khóc nữa, ba thương con mà, con đừng khóc nữa. Con gái của mẹ ngoan lắm.
Thế nhưng mỗi lần cô đặt tay con bé vào tay Văn, nó không khuya loạn xạ cũng bị trượt ra ngoài, cô cắn chặt môi đến mức bật cả máu, nghẹn ngào nói:
- Con gái ngoan của mẹ, đừng khóc nữa, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi…
Nói rồi, cô kéo tay con bé lần nữa đặt lên tay Văn khẽ dỗ dành:
- Con chạm tay ba lần nữa, rồi mẹ đưa con về mai hai mẹ con mình lại vào thăm ba nhé.
Đột nhiên đứa bé im bặt, Nhiên bỗng mở to mắt nhìn xuống phía dưới bàn tay nó gần như không tin nổi vào mắt mình. Mấy ngón tay thon dài của Văn khẽ cử động rồi nắm gọn tay con bé trong lòng bàn tay anh, bỗng dưng con bé khẽ mỉm cười, nụ cười như bừng sáng cả không gian u ám này..
- Chào chú, con xin giới thiệu con là An, bạn của cô Nhiên. Có lẽ chú không biết con, nhưng con biết chú đấy ạ, có phải chú rất ngạc nhiên khi con nói điều này không chú? Con nghe ông con nói, phải thường xuyên trò chuyện cùng chú, khơi dậy những ký ức đã qua thì chú có khả năng tỉnh lại cao hơn. Nhưng con không cùng chú trải qua chuyện gì, thậm chí chú còn không biết con, thế nhưng con lại cùng cô Nhiên và em Cua trải qua rất nhiều chuyện. Con gặp cô trong một ngày tại bệnh viện, về sau con mới biết em Cua không khoẻ cô phải thường xuyên đưa em đi khám. Khi con gặp cô, con đã ngỡ rằng cô là mẹ con, dáng vẻ cô rất khắc khổ gầy gì như hồi mẹ con có bầu em bé. Chú biết không? Khi cô chuyển đến nhà con ở, con đã bắt gặp bức ảnh cưới của cô và chú. Trên đó nụ cười cô tươi tắn và rạng rỡ chứ không như bây giờ. Đã rất nhiều lần, con thấy cô bần thần, ngồi ngắm bức ảnh đó rất lâu. Đôi khi con còn bắt gặp cô khóc, và con hiểu ra trong ảnh là người cô thương rất nhiều. Khi đó con không hiểu vì lý do gì giờ cô lại ở một mình mà không bên cạnh chú, nhưng con cũng thầm đoán rằng phải có điều gì đó rất đáng thương cô mới từ bỏ người mình yêu như vậy. Và hôm qua khi nghe người bạn của cô kể lại, con mới hiểu hoá ra cô hiểu lầm chú. Thế nhưng chú ơi, trên đời này đâu có ai không sai lầm? Nếu như, khi con đặt mình vào hoàn cảnh đó, con cũng không chắc mình đủ thông minh để biết đó là hiểu nhầm và cũng có thể hành xử như cô. Chú, chú có thể tha thứ cho cô mà tỉnh lại được không? Trừng phạt cô thế này có lẽ cũng quá đủ rồi, chú biết không? Con nghe người bạn của cô kể rằng, khi mang bầu vì không có tiền cô còn phải đi rửa bát thuê, con cảm thấy thương cô vô cùng. Cô có đáng trách, nhưng cô thật sự đáng thương nhiều hơn. Chú biết không? Ba mẹ con cũng mất hết cả rồi, khi mẹ con mang bầu, ba con còn đánh mẹ con có lần gần sẩy thai.
Con đã từng hận ba con vô cùng, người đàn ông đó quá tồi tệ, vậy mà khi ba con mất đi, mẹ con vẫn làm tròn chữ nghĩa. Thậm chí mẹ còn nói con đừng hận ba.Đến giờ đây con mới thấm thía, cuộc đời này quá ngắn, mà nỗi khổ lại quá dài quá rộng. Cua sắp ra đời rồi, con xin chú tỉnh lại cho em một người ba lành lặn yêu thương. Chú yêu cô nhiều như vậy, chú thương cô nhiều như vậy, chú hãy để em Cua có một mái ấm yêu thương được không chú? Đừng để em phải như con, hay phải như cô, một gia đình không lành lặn thì đáng thương lắm chú ơi. Con biết, chú phải trải qua rất nhiều đau khổ vì tổn thương cô gây ra cho chú, dù con không trực tiếp chứng kiến chỉ nghe qua lời kể và sự đau khổ của cô, nhưng chú ơi cô cũng đáng thương lắm. Một mình cô có bầu, lại chẳng nơi nương tựa, những đêm cô khóc con đều biết cả. Con xin chú, hãy mở mắt ra được không? Xin chú hãy vì em Cua, vì cô mà tỉnh lại được không chú?
Dù cho con chỉ là đứa bé mười tuổi, nhưng con cũng biết thế nào là đau thương, Chú biết không? Mẹ con là người phụ nữ rất đáng thương, mẹ mang bầu em con được năm tháng liền phát hiện ung thư, vậy mà vì em mẹ không xạ trị chỉ để mong em ra đời khoẻ mạnh. Mẹ kiên cường từng giây từng phút để bên em, vậy chú chú hãy kiên cường được không? Kiên cường để đón em Cua ra đời được không chú? Em Cua rất ngoan, khi mẹ mệt em Cua không hề đạp, khi mẹ nói chuyện em mới đưa chân đạp lên bụng mẹ như muốn đáp lại, có phải em rất thông minh không chú?
Đột nhiên, An bỗng thấy trên máy monitor nhịp tim của Văn đập rất nhanh. Con bé luống cuống, gọi dồn dập:
- Chú, có phải chú nghe được con nói hết không? Chú…
Nhưng ngay trong giây lát nó lại trở về trạng thái bình thường, trên mặt con bé hiện rõ sự thất vọng nhắm mắt nói:
- Chú, chú đừng giận cô nữa mà. Chú biết không, cô làm việc rất chăm chỉ kiếm tiền nuôi Cua, tiền thuốc, tiền khám cho Cua rất tốn, đều một tay cô chăm lo cả. Chú phải nhìn thấy cảnh, cô ôm bụng khệ nệ đến phòng khám, khuôn mặt gầy gò chú mới thấy thương cô đến thế nào. Chú còn yêu, còn thương chú hãy mau tỉnh lại đi được không chú? Con đã từng mong, mình có một đứa em để có thể nói chuyện khi buồn, từ khi cô đến con thấy cuộc đời này của mình vui hơn rất nhiều, con nghe ông nói Cua đã được hơn ba mươi năm tuần, sắp ba sáu tuần rồi. Cua sắp chào đời rồi, sự kiện lớn thế này chẳng lẽ chú không muốn tham dự sao? Đứa bé đáng yêu như vậy, chú không muốn bế ẵm sao? Con xem qua bức hình siêu âm rồi, Cua rất giống chú, sống mũi cao, môi mọng này. Chú, xin chú hãy kiên cường, xin chú kiên cường vì Cua, vì cô mà tỉnh dậy, con biết chú vẫn ý thức được con nói, chú hãy mau tỉnh dậy được không chú?
****
Trong lúc An bắt đầu khép cánh cửa nói chuyện với Văn bên trong, Nhiên ngồi bên ngoài, mở chiếc hộp lấy mấy tờ giấy ngồi đọc, trên đó còn sót vài bức thư anh gửi hồi đi du học, cô đưa mấy ngón tay xương xẩu lật từng tờ giấy bắt đầu ngồi đọc. Những dòng chữ anh viết cho cô chan chứa yêu thương, một chút
- Cô Nhiên, chú...
Cô mở to đôi mắt, đứng dậy nói:
- Chú sao hả An?
Con bé tay vẫn giữ cửa nói:
- Tim chú đập rất nhanh, ban nãy một lần, giờ lần nữa, lần đầu con còn nghĩ con nhầm, nhưng lần hai con thấy rất rõ trên máy, khi con nhắc đến em Cua tim chú liên đập nhanh như vậy. Phòng bác sĩ đâu? Con đi gọi cô vào trong với chú đi.
Nhiên lật đật lê bước chân, vừa đi vừa nói:
- Phòng ba trăm linh năm gặp giáo sư Jonatan con nhé.
Con bé không đáp lại, chạy nhanh theo hướng cô nói.
Nhiên bước vào phòng, ngồi lên ghế, nhìn lên máy monitor nhịp tim anh vẫn có chút nhanh hơn nhưng không đáng kể, chỉ có điều anh vẫn nằm bất động, không hề có biểu hiện gì. Trong lòng cô bỗng dấy lên tia hy vọng, khẽ chạm lên tay anh rồi nói:
- Văn, có phải anh sắp tỉnh lại rồi không? Có phải anh nghe được hết phải không anh?
Thế nhưng anh vẫn nằm đó, nhịp tim cũng từ từ trở lại bình thường.
Khi giáo sư Jonatan cùng bé An đến, cô liền đứng dậy, tránh sang một bên. Sau khi xem xét một hồi rất lâu, giáo sư Jonatan liền quay sang cô nói:
- Cô Nhiên, cậu ấy quả thật có biểu hiện như bé đây vừa nói thì đây rất có thể là dấu hiệu tích cực, nhưng cũng chưa nói lên được điều gì, chỉ có điều thường nếu có những biểu hiện thế này khả năng tỉnh lại cao hơn. Hãy tiếp tục duy trì nói chuyện với cậu ấy nhiều nhé.
Cô gật đầu, rối rít cảm ơn giáo sư, đợi giáo sư đi ra khỏi cửa, cô liền quay sang nói với An:
- Con nói gì khiến tim chú đập nhanh vậy con?
Con bé mím môi đáp lại:
- Con nhắc đến Cua cô ạ.
Nhiên khẽ gật đầu, kéo con bé lại xoa lên mái tóc tơ mượt, mùi thơm của dầu gội khiến cô có chút dễ chịu, bỗng dưng cô cảm thấy trong lòng chút hy vọng mong manh ngày hôm qua đang lớn dần. Bên ngoài những đám mây trắng lơ lửng giữa nền trời xanh ngắt, cuối thu ánh nắng vàng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa kính. An nhìn Nhiên, mở đôi mắt to tròn khẽ nói:
- Cô Nhiên, bác sĩ nói vậy là có hy vọng rồi, cô đừng khóc nữa nhé lại ảnh hưởng đến em Cua.
Nhiên mím chặt môi gật gật đầu kéo bé An vào lòng rồi giọng vẫn còn nghẹn ngào:
- An, con thật ngoan quá, nếu như chú tỉnh dậy thấy một đứa bé ngoan ngoãn thông minh thế này lại luôn nghĩ đến em Cua có lẽ chú sẽ vui lắm đấy.
An đưa đôi tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay xương xẩu của Nhiên ánh mắt đen láy lanh lợi nhìn cô, trong giây lát cô khẽ thấy con bé cụp đôi mắt xuống để lộ hàng mi cong vút thì thầm:
- Cô Nhiên, con có thể xin cô một chuyện được không?
- Được, An nói đi.
- Nếu như chú tỉnh dậy, cô có thể hỏi chú xin phép cho con được làm chị gái của em Cua được không cô?
Nhiên bỗng sững người, ở nơi góc trái lồng ngực khẽ nhói lên không kìm được mà siết chặt hơn vòng tay ôm con bé nói:
- An, được, được mà. Chú sẽ đồng ý, nhất định sẽ đồng ý, cô sẽ xin chú nhận An làm con. An có đồng ý không? Có đồng ý gọi chú là ba không con?
An cắn chặt môi, khẽ gỡ tay cô ra khỏi người bước xuống ghế nắm chặt tay Văn đầy xúc động:
- Chú Văn, chú sẽ tỉnh dậy đúng không? Nhất định là như vậy phải không chú? Chú còn ông Minh, còn cô Nhiên, còn em Cua và còn cả con. Con muốn được gọi cô là mẹ, được gọi chú là ba nên chú hãy tỉnh dậy được không, tỉnh dậy để cho phép con được làm chị của Cua nữa chứ. Có phải chú nghe được hết lời con nói không hả chú, chú có biết không con chưa bao giờ có được một người ba đúng nghĩa, con biết chú rất rất nhân hậu, rất yêu thương cô Nhiên và em Cua, vậy nên chú dậy đi được không? Dậy đi để yêu thương thêm con, để con có một gia đình như bao người cũng là để em Cua được hạnh phúc nữa mà…
Nhiên nhắm nghiền mắt, từng lời An nói khiến cô bỗng thấy mình thật ngốc nghếch, cô còn không hiểu chuyện được bằng đứa bé mới mười tuổi. An vẫn nắm chặt tay Văn không buông, đôi mắt con bé u ám cô đơn đến tội nghiệp. Nhiên không kìm chế được, đôi mắt cũng đỏ hoe khẽ nói:
- Văn, anh có nghe được những lời bé An nói không? Con bé ngoan lắm, sau này có thể chăm sóc được Cua thay chúng ta rồi đấy, anh tỉnh dậy đi được không Văn? Văn em sắp không chịu được nữa rồi…
Thế nhưng trong căn phòng trắng toát, người đàn ông cô thương vẫn nằm bất động, cô bỗng thấy bất lực muốn gào lên, muốn thay anh gánh những đớn đau mà anh đang chịu. Ông trời dường như không muốn cô được hạnh phúc, nhưng biết trách ai bây giờ, chỉ trách bản thân cô quá ngốc nghếch.
Bỗng dưng bên ngoài chợt phát nhạc của Anh Thơ khẽ vang lên từ chiếc loa phát thanh của bệnh viện,
“ Cuối trời mây trắng bay, lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng, mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả, theo dòng nước mênh mông
Mùa thu vàng hoa cúc chỉ còn anh và em, chỉ còn anh và em là của mùa thu cũ
Chỉ còn anh và em.”
Chợt Nhiên thấy ở màn hình máy monitor, nhịp tim của Văn lại có chút nhanh hơn liền vội vàng nắm chặt tay anh gấp gáp nói:
- Văn, anh nghe được đúng không? Bài hát của chị Anh Thơ, anh từng nói anh rất thích nghe nhạc của chị ấy, đúng không anh? Có phải anh đang cảm nhận được không?
Đột nhiên tiếng nhạc bên ngoài cũng dứt, màn hình máy monitor cũng trở lại như bình thường. Nhiên lấy chiếc máy điện thoại hai tay luống cuống mở lại bài hát vừa được nghe, phải rồi cô từng đọc trên mạng rằng âm nhạc rất diệu kỳ. Trước kia cả cô và Văn đều rất thích nghe dòng nhạc dân ca trữ tình này, hôm nay bài hát này phát lên thật đúng hoàn cảnh. Bé An nhìn cô rồi nói:
- Cô Nhiên, có lẽ chú cảm nhận được hết những điều xung quanh rồi. Con tin rằng, rất nhanh thôi chú sẽ tỉnh lại, chú có nhiều biểu hiện như vậy mà.
Nhiên gật đầu, lắng nghe đoạn nhạc phát ra từ điện thoại bàn tay vẫn nắm chặt tay Văn. An bặm môi bước xuống dưới vào nhà vệ sinh giặt qua chiếc khăn mặt sau đó chạm chiếc khăn vào từng kẽ tay Văn, vừa lau vừa nói:
- Chú Văn, chú mau tỉnh dậy nhé. Em Cua sắp ra đời rồi, chú mau dậy đón em cùng cô nữa nhé.
Nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt con bé, chỉ ngồi lặng im nghe bài nhạc đã cũ đang phát, lại theo dõi từng hành động như người lớn của An càng thêm tái tê lòng An lau xong, liền phơi chiếc khăn mặt vào chỗ cũ rồi lặng lẽ đi ra ngoài ngồi trên ghế hành lang. Có lẽ con bé muốn để cô có thời gian bên Văn.
Khi bóng An khuất dần sau cánh cửa, Nhiên mới thấy chua xót vô cùng.
Cô không dám khóc, nhưng lời nói đã nghẹn lại:
- Văn, anh sắp tỉnh lại chưa? Anh có nhớ em không hả Văn? Anh sắp có hai đứa con gái đáng yêu thế này sao vẫn nỡ giận em mà nằm đó hả Văn? Văn, em cầu xin anh đấy. Dậy với em đi anh, dậy với em với ba, với Cua và cả bé An đi anh. Không có anh em biết phải sống những ngày tiếp theo như thế nào?
- Văn, anh có biết không? Suốt thời gian qua chưa một giây một phút nào em quên được anh, dù có cố gắng thế nào cũng không gạt nổi anh ra khỏi đầu. Em biết em sai, em biết em ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng còn nhiều điều giữa chúng ta. Anh có giận em thế nào cũng đừng bỏ mặc em một mình thế này được không Văn? Em không chịu được đâu, nếu giận em anh cứ dậy mà mắng mà chửi em đi...
- Văn, em sai thật rồi, anh dậy đi. Dậy mắng chửi em ngu ngốc thế nào, em đau lòng lắm. Em đau lắm anh biết không? Dậy đi mà anh, em xin anh. Chúng ta còn bao điều dở dang, chúng ta còn bao thứ phải lo, dậy cùng em đi suốt cuộc đời như anh đã hứa đi. Em không đáng được tha thứ, nhưng còn ba, còn An, còn Cua họ phải làm sao hả anh?
Nhiên cắn chặt môi để ngăn không cho nước mắt rơi, bàn tay cô vẫn nắm chặt tay đôi tay lạnh lẽo bất động của Văn. Trời ngoài kia sắp ngả về tối, mặt trời đỏ rực càng lúc càng khuất dần. Ngày thứ hai, Văn vẫn chưa tỉnh dậy!
Ngày mai là ngày thứ ba, bác sĩ nói rằng trong ba đến năm ngày không tỉnh lại khả năng thành người thực vật càng lớn. Trong lòng Nhiên bỗng dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, cô ngồi rất lâu bên giường, kể lại những câu chuyện đã qua giữa hai người thế nhưng ngay khi mặt trời đã lặn hẳn, ngoài kia phố bắt đầu lên đèn thì trong căn phòng trắng toát này Văn vẫn nằm bất động. Con bé An vẫn ngồi bên ngoài, lâu lâu mới chạy vào hỏi xem cô có cần gì không? Đến bảy giờ tối Chủ tịch Minh và bà Thu có mặt tại căn phòng, thấy cô đã phờ phạc sau hai ngày ông bỗng xót thương vô cùng. Bà Thu mang cơm đưa cho cô và An giục hai người ăn rồi về nghỉ ngơi để bà và ông Minh ở lại trông cho Văn, Nhiên tất nhiên dù muốn ở bên anh qua ngày qua đêm nhưng cô biết rằng vì đứa bé mà không được để bản thân mệt mỏi. Còn ba ngày nữa là vẫn còn hy vọng, cô không tin ông trời bất công đến mức tàn nhẫn với cô như vậy. Sau khi ăn xong cơm ở bệnh viện, Nhiên cùng An được Chủ tịch Minh đưa trở lại căn nhà của Văn. Trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi gặp mặt, ông Minh và cô không nói chuyện nhiều, thế nhưng cả hai người đều hiểu được nỗi lòng của người kia. Đưa cô về đến nhà ông vẫn dặn dò cô đừng nghĩ nhiều lại ảnh hưởng đến đứa bé. Hôm nay có thêm con bé mà lòng cô đã bớt trống trải cô đơn.
Sau khi hai người tắm xong liền leo lên giường, dưới ánh đèn lờ mờ trông Nhiên xanh xao đến tội nghiệp. Một người phụ nữ mang bầu lẽ ra phải béo tốt hồng hào, thế nhưng ngoài chiếc bụng to khệ nệ thì chỉ thấy cả thân hình gầy gò, xương xẩu. hai ngày hôm nay lại càng hốc hác vô cùng
Cô nằm trên giường, nắm chặt tay An nhìn lên phía trần nhà.
Đột nhiên bé An liền bật dậy nhảy xuống dưới, Nhiên thấy thế khẽ giật mình hỏi
- An, sao thế con? Có chuyện gì à?
Con bé với tay bật điện, lê đôi dép loẹt quẹt ra cửa đáp lại:
- Hôm nay cô chưa uống sữa bầu buổi tối, ban nãy con thấy hộp sữa ngoài kia mà quên khuấy đi. Để con dậy pha sữa cho cô.
Nói rồi không đợi Nhiên phản ứng, con bé đã chạy tót ra bên ngoài.
Nhiên cắn chặt môi, nghĩ đến có lần Văn cũng từng thế này với cô không kìm được mà sống mũi cay xè, cô vừa nhớ anh đến đau đớn, lại thương An đến xé lòng. Phía dưới bụng, bàn chân bé xíu khẽ đạp vào thành bụng, Nhiên cố ngăn cơn xúc động đang trào dâng khẽ nói:
- Cua, có phải con đang rất thương ba như mẹ thương ba không? Mẹ xin lỗi con, là tại mẹ phải không con? Cua đừng giận mẹ được không? Con phải thật mạnh khoẻ ra đời con nhé. Mẹ con mình cùng chị An và cả ông nội phải là chỗ dựa cho ba lúc này đúng không con?
Cô vừa nói, vừa xoa bụng, trong giây lát bỗng thấy như có chút động lực. Bên ngoài kia, có tiếng lách cách pha sữa của An. Con bé này ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức đáng thương. Khi An mang cốc sữa ấm vào cũng đúng lúc Nhiên nhìn lên đồng hồ. Trời đầu thu nên bên ngoài đã se lạnh, con bé An mặc chiếc áo mỏng tanh vừa bước vào đã khẽ rùng mình. Nhiên xót xa hỏi nó:
- An, con có lạnh không?
- Con không lạnh, cô uống sữa đi, mình ngủ sớm mai lại vào bệnh viện. Mai ông bà con đón con về, cô ở lại nói chuyện nhiều thêm với chú nhé.
Nhiên nhận cốc sữa, uống ực một hơi rồi nói:
- An, cô phải cảm ơn con, cảm ơn vì con đã chăm sóc cô suốt thời gian qua và cả đến bây giờ. Nhiều khi cô thấy mình còn chẳng hiểu chuyện bằng con, cô...
- Cô Nhiên, đừng nói cảm ơn con. Chẳng phải cô cũng yêu thương con suốt thời gian qua sao? Con...thật sự con coi cô như mẹ của con…
Nó ngừng lại một lúc, trên khoé mắt bỗng có một giong long lanh nói tiếp:
- Đã từ rất lâu rồi con không được cảm nhận tình yêu của ba mẹ, ông bà con lại đi làm suốt. Con...con yêu cô như yêu mẹ của con
Nhiên không kìm chế được, ôm nó vào lòng, chợt thấy toàn thân nó run lên, hai tay nó bấu chặt lên lưng cô giọng nghẹn lại:
- Cô Nhiên, cô có biết không? Con đã được nghe chú Quân kể hết mọi chuyện với ông bà, con biết chú Văn là người rất rất tốt, rất yêu thương cô và yêu cả em Cua. Vậy nên chắc chắn chú sẽ thương con như thương em đúng không cô? Con biết con chẳng có tư cách gì đòi hỏi những điều này, nhưng con... cô ơi, thật sự con rất muốn được làm chị của Cua, được làm con của cô chú, dù cho có không phải ruột thịt. Có phải con đang đòi hỏi quá đáng không cô? Con...chưa bao giờ con có một người ba yêu thương con, chưa bao giờ được ba đưa đón, con thật sự rất mong chú tỉnh dậy. Vì cô, vì em Cua và vì cả con, để con có thể cảm nhận chút hơi ấm của gia đình…
Nhiên nghe từng lời con bé thốt ra lại càng thương đến quặn lòng. Từng lời con bé nói, rất rõ ràng muốn Văn tỉnh dậy nhận con bé làm con nuôi, thế nhưng trong lời nói như không dám thể hiện hết, như sợ rằng mình là gánh nặng là nỗi ưu phiền cho người khác. Con bé này, sao có thể khiến người ta muốn rơi nước mắt đến vậy? Cô đẩy nó ra, lấy hai tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt trẻ thơ thì thầm:
- An, con đừng khóc. Nhất định chú sẽ tỉnh dậy, con biết không? Cô rất muốn được xưng mẹ với con, rất muốn được nhận con làm con của cô. Nhưng, có lẽ đợi chú tỉnh lại, để cô và chú cùng nhận để con và cả em Cua thực sự có mái ấm đầy đủ ba và mẹ sẽ ý nghĩa hơn. Nhất định chú sẽ rất vui khi có đứa con ngoan ngoãn đáng yêu thế này, làm sao có ai nỡ từ chối đứa trẻ thông minh, nhanh nhẹn lại hiểu chuyện như con chứ? Cô và chú sẽ yêu thương con như Cua, cô tin chú sẽ không thiên vị em Cua hơn con đâu. Giờ chúng ta ngủ thôi nhé, mai con muốn về cô sẽ gọi ông đến đón, còn nếu muốn ở lại với cô cứ ở lại được chứ?
An khẽ gật đầu, với tay tắt bóng đèn rồi nhanh chóng leo lên giường.
Trong bóng tối, Nhiên không còn cảm thấy cô đơn, bàn tay nhỏ bé của con bé nắm chặt lấy tay cô. Giữa cuộc đời chơi vơi mù mịt này, bỗng dưng con bé lại trở thành điểm tựa để cô có thể dựa vào.
- Cô Nhiên ngày mai cô gọi ông đón con nhé, những điều cần nói con đã nói hết với chú rồi, từ mai để cô có thời gian nói chuyện với chú nhiều hơn, biết đâu mai kia thôi chú sẽ tỉnh lại. Con về sẽ chờ tin cô ở nhà.
- Mai An muốn về thật sao? Hay con sợ phiền cô?
- Con muốn về chứ không phải sợ phiền gì cả, con muốn cô có thời gian bên chú nhiều hơn, cũng muốn về nhà với ông bà.
- Được vậy sáng mai cô sẽ gọi cho ông đón con nhé, giờ chúng ta ngủ thôi.
An khẽ gật đầu, đặt một tay xuống bụng cô khẽ thì thầm:
- Cua ở trong này ngoan nhé, chị biết Cua thiệt thòi rất nhiều, nhưng em thương ba mà ngoan nha em. Chẳng mấy chốc nữa Cua ra đời rồi, sắp được gặp ba rồi nên em phải thật khoẻ mạnh nghe chưa? Cua, chị An yêu em. Chúc em ngủ ngon.
- An, cô cũng yêu con..
Con bé gật đầu, đưa tay ôm chặt cô, hai người không ai nói thêm với ai câu gì, chỉ khẽ nhắm mắt lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau khi Nhiên tỉnh dậy đã thấy An lục đục bên ngoài liền lê đôi dép loẹt quẹt đứng dậy vừa hay con bé bê cốc sữa ấm vào. Thấy cô đã tỉnh nó liền nói:
- Cô dậy rồi sao, sữa con pha rồi cô uống đi.
- An, sao con dậy sớm thế?
- Con sáng tỉnh giấc nên dậy luôn, cô uống đi rồi vào bệnh viện.
Nhiên gật đầu, vội đi đánh răng rửa mặt sau đó uống hết cốc sữa và ăn tạm chiếc bánh chocopie sau đó gọi cho ông Lai đến đón con bé tại bệnh viện rồi mau chóng cùng con bé ra ngoài bắt taxi đến đó. Đến nơi vừa hay gặp ông Lai ngay ngoài cổng, vì có việc bận nên ông không cùng cô lên thăm Văn mà chở bé An về luôn. Cô lên phòng bệnh thấy ông Minh đang ngồi bên giường, khuôn mặt ông sau hai ngày cũng như cô, phờ phạc đi rất nhiều. Nhiên khẽ mở cửa bước vào lễ phép nói:
- Con chào ba.
Ông Minh thấy cô có chút ngạc nhiên nói:
- Hôm nay con đến sớm thế sao? Con đã ăn gì chưa? Để ta gọi bác Thu kêu bác không cần qua nhà con mà đến thẳng đây, sợ bác lại không biết.
Không đợi cô lên tiếng, ông liền lấy điện thoại gọi cho bà Thu rồi mau chóng kéo chiếc ghế còn lại sang bên cạnh mình rồi nói:
- Nhiên, con ngồi đi, ba có chuyện cần nói với con.
- Có chuyện gì vậy ba?
Ông Minh nhìn xuống chiếc bụng khệ nệ của cô chua xót đáp:
- Nhiên, hiện tại ba và cậu Quân đã gửi toàn bộ hồ sơ của tên Thanh lên cho công an điều tra rồi, tuy nhiên hắn ta trốn rất kỹ nên công an họ vẫn chưa tra ra được. Thời gian này con sẽ có người bảo vệ đưa đón tránh việc xảy ra những chuyện không hay cho đến khi tên Thanh bị bắt. Bên phía công an họ đã ra lệnh truy nã rồi. Thời gian này ba tập trung ở bệnh viện cùng con nhiều, chỉ mong thằng Văn sớm tỉnh lại. Con nhất định phải giữ sức khoẻ từ nay đến khi sinh đứa bé nhé.
Nhiên bặm chặt môi nhìn ông, lại nghĩ đến Quân, hoá ra mấy hôm nay cô không gặp anh ta là bởi anh ta đang giúp ông Minh vụ án tên Thanh. Cô thở dài nhìn ông Minh rồi nói:
- Ba, con thật lòng cảm thấy mình vô dụng quá, suốt thời gian qua đã nghi ngờ ba và anh Văn. Con biết ba không giận con, không trách con nhưng con lại chẳng thể tha lỗi cho bản thân mình được. Nếu anh Văn không tỉnh lại con thật sự không biết phải đối mặt thế nào với cả ba và đứa bé… Con…thật sự con là đứa ngu xuẩn.
- Nhiên, con đừng tự dằn vặt nữa, ba nói rồi mà thằng Văn nằm ở đây không phải lỗi của con. Ba và nó vẫn luôn điều tra tên Thanh, hắn biết nên mới mới ra tay với nó. Con ngoan, nghe ba đừng tự dằn vặt mình nữa, chờ ngày thằng Văn tỉnh lại thôi. Ba thật sự rất thương con, thương thằng Văn và cả đứa cháu trong bụng con. Nghe lời ba, đừng trách mình nữa.
Nhiên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ông Minh, ông càng bao dung cô càng áy náy day dứt hai tay cô nắm chặt, giận mình đến run người cúi gằm mặt lý nhí đáp:
- Vâng, thưa ba.
Ông Minh gật đầu, quay sang Văn nói:
- Văn, sao giờ này con vẫn chưa dậy? Ba và vợ con đã chờ con mấy ngày nay rồi, dậy đi chứ, con bé sắp sinh đến nơi rồi. Con không thương mẹ con nó sao? Dậy nhìn xem nó đang nhớ thương con đến thế nào, nó về với con rồi sao con vẫn chưa tỉnh dậy?
Nhiên bỗng thấy sống mũi cay xè, đưa đôi tay gầy gò nắm chặt tay Văn cố ngăn lại dòng nước sắp chực trào ra. Bên ngoài trời bắt đầu có nắng nhẹ, ngày hôm đó ông Minh và Nhiên đều ở lại bệnh viện đến tận tối Cả hai người vẫn cùng nhau nói chuyện với Văn, kể cho anh nghe những điều cũ kỹ thế nhưng hôm đó Văn vẫn không tỉnh lại. Ngày hôm sau, mọi chuyện lại tiếp tục lặp lại như cũ, dù ông Minh và Nhiên có nói gì, ở phía giường bệnh lạnh lẽo kia Văn vẫn không mở mắt. Trên màn hình máy monitor thậm chí còn không có một chút biểu hiện khác lạ nào như mấy ngày trước. Đến buổi sáng ngày thứ năm Văn thậm chí vẫn nằm yên bất động trên giường bệnh. Buổi tối hôm trước cả Nhiên và ông Minh không về nhà mà ngủ lại ở bệnh viện, cả đếm hôm đó cô không chợp mắt được chút nào. Hai ngày qua Văn chưa hề có dấu hiệu của việc tỉnh lại khiến cô và ông Minh lo lắng đến tột độ. Sáng nay giáo sư Jonatan đến thăm khám cho anh từ rất sớm, mấy ngày qua nhìn những biểu hiện của Văn, giáo sư đã cho rằng anh sẽ sớm tỉnh lại, thế nhưng hai ngày nay mọi thứ lại như trở về con số không tròn trĩnh. Nhiên và ông Minh đứng bên ngoài cửa đợi, mấy người y tá bác sĩ cứ liên tục đi lại, hôm nay là ngày cuối cùng nếu như Văn không tỉnh lại thì rất có thể vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại được. Sau khi khám lại một hồi rất lâu, cánh cửa phòng bệnh của Văn mới từ từ mở ra, Nhiên không còn nghĩ được gì lao vội đến trước mặt giáo sư Jonatan vội hỏi:
- Giáo sư, anh ấy sao rồi? Khi nào sẽ tỉnh lại?
Giáo sư Jonatan tháo chiếc khẩu trang y tế nhìn cô gái gầy gò và người đàn ông già nua trước mặt trong lòng đầy chua xót, mất một lúc sau ông ta mới đáp lại:
- Thưa cô, thưa ông mạch tượng, nhịp tim của cậy ấy vẫn đập và có biểu hiện sống bình thường, thế nhưng đến ngày hôm nay rồi vẫn chưa tỉnh lại…tôi e rằng cậu ta…có thể không bao giờ tỉnh lại được nữa…vì hai ngày nay rồi cậu ta không còn những biểu hiện như tim đập nhanh hơn hay chảy nước mắt như mấy ngày trước…Tôi thật sự rất tiếc…
Nhiên mở to mắt, nghe từng lời vị giáo sư giỏi giang nước ngoài nói bỗng có cảm giác như vưa rơi xuống vực thẳm toàn thân không làm chủ được liền khuỵ xuống lắc đầu nói:
- Giáo sư, có phải ông đang đùa chúng tôi. Không thể nào như thế được…
- Cô Nhiên, ông Minh, mấy ngày nay hai người cũng thấy rồi đấy, chúng tôi đã sử dụng toàn bộ các phương pháp khoa học tiên tiến nhất đến cả dùng tình yêu của người thân tác động, hằng ngày lại vẫn cho người matxa cho cậu ta thế nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại được. Chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi, dù rất đau buồn nhưng không còn cách nào khác phải nói ra sự thật này mong hai người chấp nhận.
Nhiên bấu hay tay xuống nền nhà lạnh lẽo, không còn kìm được hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt xanh xao. Ông Minh nghe tin này cũng như sét đánh ngang tai, phải dựa vào tường mới có thể đứng vững. Nhiên nhìn vào phía trong căn phòng trắng toát bật khóc thành tiếng, tiếng khóc của cô giữa không gian này bỗng bi thương đến tột cùng. Giao sư Jonatan nhìn cô bối rối nói:
- Cô Nhiên, xin cô bình tĩnh.
Nhiên ngước đôi mắt to tròn đẫm nước lên nhìn ông, đột nhiên quỳ xuống hai tay bám lấy đầu gối ông gào lên:
- Giáo sư, tôi cầu xin ông hãy giúp anh ấy tỉnh dậy. tôi cầu xin ông, cứu lấy chồng tôi đừng để anh ấy sống thực vật. Tôi xin ông…
Ông Minh nhìn Nhiên, không còn muốn can ngăn cô bởi chính bản thân ông lúc này cũng chỉ hận không thể năm kia bất động thay cho đứa con trai duy nhất của mình cứ để mặc cô gào khóc. Giáo sư Jonatan cúi xuống, khẽ kéo tay Nhiên rồi nói:
- Cô Nhiên, cô đừng làm thế này. Thật sự chúng tôi đã cố gắng rồi…
Nhiên vẫn không buông tay, khuôn mặt thấm đẫm nước lắc đầu nói:
- Tôi cầu xin ông, cứu chồng tôi đi mà. Tôi xin ông, xin ông…
- Cô Nhiên, tôi biết cô đang rất đau lòng nhưng tôi xin cô hãy bình tình. Cô còn đang có bầu, hãy sống vì đứa bé. Vả lại…
Cô nắc lên đau đớn không còn nghe thêm được gì, hai tay từ từ buông thõng xuống dưới, đôi chân không còn trụ vững mà đứng dậy, hai chân duỗi ra chạm mặt đất, bàn tay bấu chặt từng viên gạch lạnh lẽo lê vào vào giường bệnh, cảnh tượng này khiến giáo sư Jonatan không dám nhìn, đau thương đến vô cùng. Bên ngoài kia trên khuôn mặt già nua của chủ tịch Minh cũng bắt đầu rơi nhũng giọt nước mặn chát. Nhiên lê đến giường bệnh, hai tay bám chặt vào thanh sắt khóc nức nở, giọng đã nghẹn đi:
- Văn, anh thật sự không tỉnh dậy sao? Em cầu xin anh, dậy với em đi? Văn, dậy đi mà, em xin anh đấy. Tỉnh lại đi Văn, em thật sự không sống nổi mất, em xin anh. Còn Cua, còn bao nhiêu người đang chờ anh, sao anh lại nhẫn tâm đến mức này.
Ông Minh cũng từ ngoài cửa bước vào, nhìn Nhiên ngồi bệt xuống dưới đất nước mắt lại chảy dài khẽ tiến về phía đối diện với cô nắm tay còn lại của Văn rồi nói:
- Văn, con định cứ nằm thế này cả đời sao? Ba biết phải làm sao? Còn con Nhiên, và đứa bé nó phải làm sao đây? Con trai của ba, sao lại khổ thế này cơ chứ? Ông trời ơi, tại sao lại bất công đến vậy?
Nhiên cảm thấy trái tim không thể thở được nữa, nơi lồng ngực cô quặn thắt lên, nước mắt chảy qua kẽ tay Văn xuống miệng mặn đắng. Cô lắc đầu, khuôn mặt co rúm vì đớn đau giọng lạc cả đi:
- Văn, em biết em ngu ngốc, lỗi tại em, em đáng chết, em ngu xuẩn, nhưng em xin anh đừng bỏ mặc em thế này được không anh? Xin anh đừng bỏ mặc hai mẹ con em, bỏ mặc ba mà cứ nằm đó mãi. Em cầu xin anh..
Ông Minh nhắm nghiền mắt để mặc nước mắt tuôn rơi, tâm can ông cũng đau đớn vô cùng, đôi tay ông run run chạm lên gương mặt nhợt nhạt của Văn rồi nói:
- Văn, ba thương con, thương vợ, thương cả con con. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này, ngày đoàn tụ sao đau thương đến vậy? sao con không tỉnh lại đi, mở mắt ra nhìn ba, nhìn vợ con con đi. Con xem, mọi người đã đến đây cả rồi, sao con lại nỡ không tỉnh lại vậy con? Văn, con dậy nhìn ba đi con, ba còn sống được bao lâu đâu, ba chỉ muốn cả nhà mình bên nhau, sao con lại để ba phải chịu cảnh này hả Văn?
Nhiên không thể gào lên được thêm nữa, chỉ có tiếng khóc ai oán bi thương đến đau lòng. Cô khóc rất lâu, hận bản thân suốt thời gian qua đã rời xa anh một cách ngu ngốc, trong lòng lại càng đớn đau. Suốt mười một năm nay anh chờ cô trong vô vọng, đến ngày tưởng chừng bên nhau cô lại đâm một nhát dao vào hy vọng mỏnh manh ấy khiến anh tổn thương đến thế nào. Là cô đã sai, có chết cũng không gột rửa được lỗi lầm này của mình. Đến bây giờ cô mới biết rằng cô yêu anh nhiều đến thế nào, thế nhưng có lẽ đã quá muộn, ông trời muốn trừng phạt cô. Cô bỗng nhớ đến những lúc vui cười cùng anh, nhớ khoảng thời gian ấm áp bên nhau, nhớ vườn rau nhỏ anh cùng cô gieo trồng, nhớ những con đường hai người đã từng qua, nhớ anh đã yêu thương cô nhiều đến thế nào, càng nhớ đến lại càng thấy như có hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào trái tim. Tay cô lại bám chặt lên cánh tay anh, dường như sự thật này cô vẫn không muốn tin lại nghẹn ngào nói:
- Văn, anh đang lừa em, lừa ba thôi đúng không? Anh tỉnh lại rồi nhưng vẫn giả vờ nhắm mắt đúng không? Em cầu xin anh, mở mắt ra đi mà, em xin anh đấy, em đau đến phát điên rồi..
Ông Minh lúc này có lẽ mới bình tĩnh trở lại, liền đứng dậy đi về phía cô rồi nói:
- Nhiên, con bình tính lại, ngồi lên ghế. Ban nãy giáo sư Jonatan có nói với ba dù giờ hy vọng không còn nhiều nhưng không có nghĩa là không có nghĩa là không còn. Chỉ cần còn một chút nhỏ hy vọng, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục kiên trì.
Nhiên ngước đôi mắt đẫm nước mắt nhìn ông, phải mất một lúc sau mới bám vào thành giường từ từ đứng dậy. Đột nhiên cô cảm thấy bụng dưới mình đau dữ dội, có thứ nước ướt át đang từ từ chảy ra. Cô bỗng loạng choạng, khuôn mặt tái nhợt run rẩy không đứng vũng, ông Minh thấy thế liền vội vàng đỡ cô đứng dậy rồi hỏi:
- Nhiên, con sao thế?
Nhiên không nói được, ở dưới bụng đau đớn quặn thắt lại, mồ hôi túa ra nhễ nhại hơi thở trở nên gấp gáp vô cùng. Ông Minh sợ hãi hét lên:
- Có ai bên ngoài không? Bác Thu, mau đi gọi bác sĩ nhanh lên.
Phía bên ngoài, bà Thu cũng vừa đến thấy thế liền nhanh chóng đi gọi bác sĩ. Khi bác sĩ đến, khuôn mặt Nhiên đã tái xanh hẳn đi, mấy người y tá vội vàng đỡ cô nằm lên giường lăn rồi đây cô đến phòng sinh. Ông Minh vội vàng lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Lai sau đó mau chóng cùng bà Thu đi theo mấy người y tá. Khi Nhiên được đưa đến phòng cấp cứu, nữ bác sĩ sản khoa nhanh chóng thăm khám. Lúc này toàn thân cô run lên bần bật, phía dưới bụng vẫn quặn thắt lại, cảm tưởng bụng cô sa trễ tận xuống dưới. Vị bác sĩ sau khi khám qua một lượt liền nói vội vàng:
- Bệnh nhân có bầu ba tám tuần, đang có dấu hiệu chuyển dạ sắp sinh…mau lên.
Mấy người y tá vội vàng chuẩn bị đồ, tiếng đi lại nháo nhác cả căn phòng. Khuôn mặt Nhiên nước mắt vẫn chưa kịp khô hoà quyện với mồ hôi khiến cô trở nên đáng thương vô cùng. Hai tay cô bấu chặt xuống dưới đệm, cơn đau vẫn đang hành hạ tấm thân gầy gò của cô. Đứa bé trong bụng mới đủ ba mươi tám tuần, theo dự kiến phải đến mười ngày nữa nó mới ra đời, trong lòng cô chợt có lo lắng vô cùng. Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, cô nheo mắt nhìn ra, là bác sĩ Lai, thấy ông cô bỗng có chút yên tâm hơn. Cơn đau càng lúc càng nhiều khiến cô cắ chặt môi đến bật cả máu. Người bác sĩ trẻ thấy ông Lai liền mau chóng chào hỏi rồi sau đó nói sơ qua để ông Lai biết vì ông là bác sĩ sản khoa rất có tiếng. Ông Lai tiến lại gần, nhìn Nhiên cũng vừa hay biết tin về Văn trong lòng ông chua xót vô cùng. Mấy ngày nay bận việc ông cũng chẳng đưa bé An và bà Lan đến được, định bụng trưa nay sẽ qua ai ngờ mọi chuyện thành ra thế này. Nhiên hít một hơi, thều thào nói:
- Chú...đứa bé mới ba mươi tám tuần..liệu có sao không?
Ông Lai lắc đầu, đeo găng tay rồi nói:
- Không sao đâu, đứa bé sinh hơi sớm hơn dự kiến nhưng không sao cả vẫn là đủ tháng đủ ngày.
Nhiên không nói thêm được câu gì, cơn đau khiến cô không còn chút sức lực nào. Bên ngoài kia đột nhiên trời đổ mưa rất to, có tiếng sấm chớp, lạ thật ngay giữa mùa thu khô hanh lại có trận mưa rào thế này.
Phía trong giường bệnh, Nhiên không cảm nhận được trời đang mưa, chỉ nghe tiếng dao kéo, người nữ bác sĩ giữa hai đầu gối cô nói lớn:
- Đứa bé này sắp ra rồi, cổ tử cung đã mở rộng, cô gái hít vào một hơi thở thật sâu. Sau đó nín thở, miệng ngậm chặt, hai tay nắm chặt vào hai thành của bàn sinh, hai chân đạp mạnh vào hai ống treo cổ chân của bàn sinh, dồn hơi rặn mạnh để đẩy hơi xuống vùng bụng dưới giúp thai nhi ra ngoài dễ dàng. Khi cô cảm thấy sắp hết hơi nhưng vẫn còn đau có thể hít vào một hơi khác và rặn tiếp tục cho đến khi không cảm thấy đau bụng nữa. Chú ý là trong khi rặn phải giữ sao cho lưng thẳng, áp sát vào bề mặt bàn sinh và phần mông phải cong lên phía trước.
Nhiên không nghĩ được gì, hít thở đều sau đó rặn thật mạnh, cô cứ làm thế phải đến hơn mười lăm phút nhưng đứa bé vẫn chưa ra. Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, mệt lả bác sĩ Lai vẫn đứng bên cạnh khẽ nói:
- Cố lên cháu, cháu phải cố gắng lên đứa bé sắp ra rồi.
Nhiên nắm chặt hai tay, cắn chặt môi lấy một hơi thật mạnh rặn tiếp, thế nhưng mười phút sau đến khi cô cảm tưởng mình không còn một chút sức lực nào đứa bé vẫn không chịu ra. Toàn thân cô mệt rã rời, đến cái bám tay vào hai thành bàn sinh cũng run rẩy vô cùng. Nhiên tưởng như mình không thể mở mắt được, xung quanh cứ mờ dần. Nữ bác sĩ nhìn cô tóc tai đã bết lại, khuôn mặt nhợt nhạt không sức sống tựa như chỉ cần cố chút nữa có thể khiến cô ngất đi trong lòng bỗng thấy đầy lo lắng liền nói:
- Cô gái, có cố được nữa không? Đứa bé sắp ra rồi.
Bác sĩ Lai thấy vậy liền vội nói:
- Nhiên, cháu hãy cố lên, nếu không để lâu quá sợ rằng đứa bé sẽ bị ngạt. Cháu phải cố gắng lên, nghĩ đến cậu Văn còn đang chờ hai mẹ con mà cố lên.
Nhiên nghe từng lời ông Lai nói, đột nhiên như bừng tỉnh, không nhất định đứa bé này không được có chuyện gì, nhất định phải để hai ba con được gặp nhau. Cô bặm chặt môi, hai tay bám chặt vào hai thành giường, hít một hơi rất sâu, trong khoảnh khắc cuối cùng nghĩ đến Văn cô lấy hết sức lực rặn thật mạnh. Bỗng dưng bên dưới có tiếng trẻ con khóc oe oe, cũng là lúc Nhiên mất đi ý thức, đôi mắt cô khẽ nhắm nghiền khuôn mặt xanh xao đến đáng thương, trên khoé mắt đột nhiên trào ra những giọt nước long lanh thiếp đi rất lâu. Đến khi cô tỉnh lại đã thấy mình được đưa sang một phòng khác, bên cạnh là bé An, bà Lan và cả ông Minh đang ngồi. Nhiên khẽ cựa dậy, bé An thấy thế liền chạy đến đỡ cô dựa lưng vào tường, bên ngoài trời nắng nhàn nhạt, cô nhìn lên đồng hồ trên bệnh viện chỉ tám giờ đột nhiên nhìn xuống bụng rồi nói:
- Cô Lan, đứa bé đâu rồi?
- Đứa bé được đưa đi theo dõi rồi, chắc chút nữa chú Lai sẽ bế nó về thôi, theo dõi trong nửa ngày đến một ngày thôi mà, chắc tại thấy cháu chưa dậy nên chú chưa bế đứa bé về, đứa bé khoẻ mạnh, con gái nặng đúng tròn ba, cháu còn mệt nhiều không?
Cô không trả lời câu hỏi mà hỏi lại:
- Cháu nằm đây lâu chưa cô? Cô vào lâu chưa? Anh Văn đã tỉnh lại chưa cô?
- Vẫn chưa tỉnh, ba chồng cháu vừa ở đây sang phòng bệnh của nó rồi. Cháu nằm gần được một ngày rồi đấy.
Nhiên bặm môi, khẽ đưa đôi chân xuống dưới xỏ đôi dép lê, bà Lan thấy vậy liền nói:
- Nhiên, cháu định đi đâu à?
Cô gật đầu đáp:
- Cô có thể đưa cháu đi sang chỗ con bé được không?
- Để cô gọi chú…
Nhiên đưa tay ngăn lại rồi nói:
- Không cần gọi đâu cô, cháu khoẻ rồi, cháu muốn bế con bé sang gặp ba nó một chút..
Bà Lan thở dài, khẽ nắm tay cô trả lời:
- Vậy được, để cô đưa cháu đi.
Nói rồi bà Lan cùng bé An dìu cô đi ra ngoài cửa, thật trùng hợp cũng đúng lúc ông Lai trên tay bế một đứa bé về phía phòng cô vừa nằm. Nhiên nhìn đứa bé được bọc lót, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động nghẹn ngào. Khi ông Lai đến trước mặt cô, cô không kìm được mà sống mũi cay xè, giây phút đưa đôi tay ra nhận đứa bé từ tay ông, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống trượt lên gò má còn đỏ hỏn của nó. Con bé không khóc, mở to đôi mắt nhìn mẹ, hai hàng lông mi cong vút, cả khuôn mặt giống Văn như tạc, đôi mắt tinh anh có phần sáng hơn cả mắt của Văn. Nhiên nhắm nghiền mắt, bật khóc nức nở, bàn tay cô chạm nhẹ lên sống mũi cao của con bé khẽ thì thầm:
- Cua của mẹ ngoan quá.
Ông Lai nhìn cô rồi nói:
- Nhiên, con bé vừa ngủ một giấc dài dậy, cũng may xin được chút sữa uống nên chắc no rồi, chút nữa nó mà khóc cháu cho bé bú sữa mẹ nhé. Giờ cháu vào nằm nghỉ ngơi lấy lại sức đi, thật may đứa bé này sinh hơi sớm mà vẫn khoẻ mạnh, chú nghe nói hôm qua do sốc quá mà chuyển dạ đúng không? Đứa bé này cũng thật đáng thương, từ khi mang bầu tới tận lúc sinh vẫn vất cả, cũng may nó thương ba mẹ mà mạnh khoẻ đấy. giờ cháu vào nằm nghỉ ngơi mà lấy sức đi, không phải cứ sinh xong là được đâu? Chú biết chuyện cậu Văn như thế cháu sốc là điều bình thường, nhưng cháu phải nhớ rằng cháu còn đứa bé, nhớ không?
Nhiên mím chặt môi, để mặc nước mắt vẫn rơi hai tay ôm chặt đứa bé đáp lại:
- Chú Lai, cháu cảm ơn chú, thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều, cảm ơn cô, cảm ơn An…
Bà Lan chua xót nói:
- Con bé này, sao cháu lại nói liên thiên vậy chứ? Cháu còn mệt hay cứ vào nghỉ ngơi chút đã…
Nhiên lắc đầu, cúi xuống nhìn đứa bé giơ bàn tay nhỏ bé được bọc chiếc bao tay trắng ngà trả lời:
- Để cháu bế con bé vào nhìn ba nó một lúc, có lẽ Văn mong ngày này lắm rồi.
Ông Lai thở dài đáp:
- Được rồi, vậy chúng ta đi, đến đó cô chú và An sẽ ngồi bên ngoài, có gì còn cần gọi thì gọi.
Cô gật đầu, toàn thân vẫn chưa hết đau đớn mệt mỏi, lê từng bước chân nặng nhọc theo hành lang đi đến phòng bệnh của Văn. Bé An nãy giờ vẫn im lặng, nhanh chóng mở cửa rồi đứng bên ngoài, Nhiên bế đứa bé từ từ bước vào trong. Ông Minh nghe tiếng động, liền ngước mắt lên nhìn, thấy cô nặng nhọc tiến vào liền nói:
- Nhiên, con dậy từ bao giờ vậy? Sao không nghỉ ngơi mà ra đây vậy?
Nhiên nhìn ông Minh, hai hốc mắt thâm quầng, mái tóc như bạc thêm sau một đêm trong lòng xót xa vô cùng, cô cúi mặt đáp
- Ba, con muốn đưa con bé đến gặp ba nó một chút, Văn từng mong đứa bé này thế nào, vậy mà lại không được đón chào nó.
Ông Minh cúi xuống, đưa tay chạm khẽ vào bao tay của đứa bé, trong giây lát ông tưởng như nhìn lại Văn hồi mới sinh. Hôm qua khi bác sĩ bế đứa bé ra, ông đã không kìm được mà bật khóc, quả thật đứa bé này tuy có khuôn mặt trái xoan của Nhiên, nhưng tất cả các nét trên mặt đều giống Văn như tạc. Con bé đột nhiên cong môi khẽ cười, ông Minh cố ngăn nỗi xúc động trong lòng nhìn Nhiên rồi nói:
- Được rồi, ba ra ngoài để con nói chuyện với thằng bé,
Nói xong ông liền nhanh chóng bước ra ngoài, Nhiên khẽ kéo ghế xuống ngồi xuống một tay giữ đứa bé một tay kéo tay Văn chạm lên người đứa bé bật khóc nói:
- Văn, Cua ra đời rồi, em mang con đến gặp anh đây. Anh từng nói sẽ cùng em đón chào nó, thế nhưng lại thất hứa giờ anh tỉnh lại gặp con được không? Văn, em biết em sai rồi, vậy mà hôm qua khi nằm trên bàn đẻ sinh Cua em vẫn thấy tủi thân vô cùng, tủi thân vì sinh con không có anh bên cạnh, tủi thân vì con bé không được ba ôm ấp vỗ về, em thương con quá, em thương con thương anh nhiều lắm. Con bé đang cười này, anh nhìn đi. Anh có biết không? Suốt thời gian xa anh cho đến bây giờ, con bé phải chịu bao thiệt thòi, đến giờ cũng không được ba chăm sóc, em phải làm sao đây anh?
- Văn, con bé giống anh thật đấy, anh mở mắt ra mà xem, mũi cao giống anh, môi căng mọng giống anh, hàng mi rậm giống anh, cả đôi mắt tinh anh nữa, anh dậy xem thử này. Đứa bé gái xinh xắn đáng yêu thế này, sao anh lại nỡ giận em mà không thèm nhìn nó cơ chứ. Em xin anh, dậy với mẹ con em đi, dậy với ba đi anh. Em cầu xin anh.
Bỗng dưng đứa bé khua tay loạn xạ, hai con mắt khẽ nhíu lại, khóc ré lên, tiếng khóc của nó vang vọng cả một khoảng không gian. Nhiên có chút giật mình, dỗ dành:
- Cua, đừng khóc ngoan nào, ngoan nào con, ba đây rồi con, ba ở đây rồi mà con, ngoan nào mẹ thương.
Thế nhưng dường như càng dỗ, đứa bé càng gào mồm to hơn, hai tay nó khuya loạn xạ, tiếng khóc như xé trời xé đất. Nhiên liền đứng dậy, khẽ đung đưa rất nhẹ vừa đung đưa vừa nói:
- Cua, sao thế sao? Con nhớ ba quá mà khóc sao, ba đây, con nhìn đi ba nằm ở đây. Con muốn ba tỉnh dậy phải không con?
Đứa bé vẫn không ngừng khóc, khuôn miệng bé nhỏ xinh xinh mà cất lên những tiếng nức nở. Nhiên nhìn con bé, trong lòng thêm phần đau đớn, cô khẽ tháo chiếc bao tay ngồi xuống, kéo bàn tay Văn đặt lên tay nó lại tiếp tục dỗ dành:
- Cua, ba đây, ba luôn ở cạnh con mà, con đừng khóc nữa, ba sẽ tỉnh dậy với mẹ con mình, ba sẽ đưa Cua đi chơi, ba sẽ yêu thương Cua của mẹ.
Đứa bé vẫn khóc rất lớn, mấy ngón tay nhỏ bé bám nhẹ vào tay Văn nhưng không đủ lực lại trượt xuống,. Trên gò má Nhiên, nước mắt cũng vẫn đang rơi, những giọt nước mắt của cô rớt lên đôi gà má đỏ hỏn của đứa bé rồi trượt xuống tay Văn, cô không ngờ đứa bé này và Văn lại gặp nhau trong hoàn cảnh đáng thương đến vậy. Cô lại kéo tay nó, đặt vào lòng bàn tay Văn khóc nấc lên:
- Cua, tay ba đây mà, con gọi ba tỉnh dậy đi, con nắm chặt tay ba đi con, mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi ba, tất cả là tại mẹ. Cua của mẹ ngoan, con đừng khóc nữa, ba thương con mà, con đừng khóc nữa. Con gái của mẹ ngoan lắm.
Thế nhưng mỗi lần cô đặt tay con bé vào tay Văn, nó không khuya loạn xạ cũng bị trượt ra ngoài, cô cắn chặt môi đến mức bật cả máu, nghẹn ngào nói:
- Con gái ngoan của mẹ, đừng khóc nữa, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi…
Nói rồi, cô kéo tay con bé lần nữa đặt lên tay Văn khẽ dỗ dành:
- Con chạm tay ba lần nữa, rồi mẹ đưa con về mai hai mẹ con mình lại vào thăm ba nhé.
Đột nhiên đứa bé im bặt, Nhiên bỗng mở to mắt nhìn xuống phía dưới bàn tay nó gần như không tin nổi vào mắt mình. Mấy ngón tay thon dài của Văn khẽ cử động rồi nắm gọn tay con bé trong lòng bàn tay anh, bỗng dưng con bé khẽ mỉm cười, nụ cười như bừng sáng cả không gian u ám này..
Tác giả :
Phạm Vũ Anh Thư