Em Là Sinh Mệnh Của Anh
Chương 26
Hắn ta không biết đâu, chắc chắn không ai biết chuyện này đâu. Lúc đó ta đã chạy ra khỏi hiện trường, cầm mỗi tờ di chúc của giám đốc Bình đi thôi.
Cô bịt miệng, để ngăn không cho tiếng hét phát ra, Chủ tịch Minh cũng là một trong những người ở công ty cũ? Và trong ngày hôm đó ông cũng tham gia trong vụ án mạng này sao? Cô không thở nổi, tiếng Chủ tịch Minh lại cất lên:
- Ta đã theo tên Thanh tìm con bé khắp nơi, ta cũng biết con bé ở làng trẻ em đó chỉ là ngày ấy ta không muốn tên Thanh tìm được nó trước ta nên chỉ âm thầm bảo vệ nó còn không một lần dám gặp mặt, cuối cùng nó lại lấy con. Ngày hôm ấy thấy bà Ngân ta đã ngờ ngợ rồi, cuối cùng hoá ra là nó thật nhưng tại sao con không nói với ta một tiếng. Thôi nó lấy con âu cũng là cái duyên rồi, coi như để ta bù đắp lại lỗi lầm năm ấy với ba nó. Mà ta cũng không hiểu tại sao nó lại không nhận ra ta, có lẽ cú sốc ấy quá lớn sao? Bao nhiêu năm nay ta sống trong sự ân hận và giày vò, không phải ta sợ ta bị bắt mà lương tâm ta thực sự cắn rứt, thế nhưng dù cho có phải chọn lựa lại, ngày hôm đó ta vẫn chọn nổ súng. Có lẽ cái chết của ba con bé là cái chết ám ảnh ta nhất đến bây giờ. Cả đời ta chưa một lần cầm súng giết người vậy mà…
Cô không tin nổi vào tai mình, cắn chặt môi, từng câu nói rõ ràng đến nỗi không cần nghe thêm cô cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tim cô gần như không đập nổi, một tiếng sét rất lớn đánh ngay bên tai. Cổ họng cô khô khốc, hoá ra Chủ tịch Minh mới ra người ra tay hại bố mẹ cô sao? Ngay từ đầu gặp ông, cô đã có cảm giác rất quen nhưng lại không tài nào nhớ đã gặp ở đâu. Chân cô run rầy, gần như không đứng vững, bàn tay cào lên tường, tiếng mưa mỗi lúc một lớn. Cô không thể tiếp nhận thêm bất cứ thông tin gì, liền chạy vội lên phòng kéo gối, nằm xuống, đầu cô bỗng chốc giống như có ai vừa lấy búa đập rất mạnh. Một nỗi đau đớn bàng hoàng ập đến chiếm trọn tâm can cô, cô không khóc nổi, đôi mắt ráo hoảnh nhìn trân trân lên trần nhà tối om.
Trong bóng đêm, người mẹ cô ngã quỵ xuống đất. Cô cảm thấy càng lúc càng khó thở, toàn thân đã nóng ran. Đột nhiên cô nấc lên từng đợt, một giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống, rồi hai ba giọt lại thay nhau trượt trên đôi gò má xinh đẹp. Cô không còn chịu được, đứng dậy mở cửa kính bên ngoài. Mưa gió từng đợt tạt vào mặt cô đau rát. Cô thò mặt ra ngoài hét lớn:
- Aaaaaaa…
Thế nhưng tiếng hét của cô hoà với tiếng mưa gió, chỉ có trời biết đất biết.
Hai tay cô ôm chặt lồng ngực, người ba chồng mà cô cảm thấy may mắn lại là người hại chết ba mẹ cô sao? Cô không dám tin, càng không thể tin, thông tin này quả thực còn hơn cơn giông tố ngoài kia. Văn cũng biết chuyện này sao? Vậy tình cảm bấy lâu nay của cô và anh rốt cuộc là thế nào? Cô ngồi khuỵ xuống, mặc kệ cho nước mắt đang rơi, mặc kệ cho mưa đã ướt hết toàn thân. Không biết cô đã ngồi đó bao lâu, không biết bao nhiêu giọt mưa đã theo cửa sổ bị gió tạt vào người, chỉ biết đến khi cô loạng choạng đứng dậy, thì toàn thân đã ướt nhoẹt. Cô nắm chặt hai tay, nhắm nghiền mắt thầm gọi tên ba mẹ cô. Trái tim cô như có ai cắt ra đến hàng ngàn hàng vạn mảnh. Có tát mình thêm mấy cái đầy đau đớn thì cũng biết đây là sự thật mười mươi, những gì cô nghe hoàn toàn là thật chứ không phải là một giấc mơ. Cô đứng lên, lại thò đầu ra cửa gào lên đầy đau đớn, gió thốc từng cơn khiến cô lạnh buốt. Văn! Hoá ra anh biết chuyện này sao? Vậy mà gần một năm nay xem anh đối xử với cô nào? Người chồng mẫu mực mà cô yêu thương đến vô hạn đây sao? Hay cũng chỉ là sự bố thí tình cảm cho lỗi lầm của ba anh gây ra? Cô không thể nghĩ thêm được gì, càng nghĩ chỉ càng cảm thấy nghiệt ngã đau thương.
- Nhiên, sao em lại đứng ở đây?
Tiếng Văn gọi phía sau khiến cô choàng tỉnh. Anh đóng cánh cửa lại, rồi bật điện bỗng thấy toàn thân cô đã ướt nhoẹt bỗng mở to mắt kinh ngạc lao đến ôm chặt cô rồi nói:
- Nhiên, sao em lại khóc? Sao em mở cửa ra? Có chuyện gì thế này?
Cô thở một hơi rất sâu, giả vờ nhìn anh cuối cùng đáp lại:
- Văn, em mơ thấy ác mộng, em bị mông du, sao em lại đứng đây thế này?
Văn liền đóng chặt cửa, cúi xuống bế cô bước vào nhà tắm, lấy khăn lau người cho cô. Cô vẫn im lặng, cố nén nỗi đau đớn hận thù vào trong? Lặng lẽ ra ngoài để anh sấy tóc. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi nói:
- Sao trước em đâu mộng du, chẳng lẽ có bầu lại thay đổi vậy sao?
Nhiene thấy hành động này của Văn giây phút này chỉ thấy kinh tởm. Anh không để ý đến thái độ của cô, sấy tóc xong liền giục cô lên giường đi ngủ. Cô lặng lẽ leo lên giường, nỗi đau bị kìm nén giống như một tảng đá đang đè nặng lên ngực cô. Anh kéo đầu cô sát vào vai mình, khẽ thì thầm:
- Nhiên, hình như phụ nữ ai có bầu cũng thay đổi nhiều thế này nhỉ? Nhưng anh vẫn thấy hơi sợ, lúc nãy thấy em đứng ngoài cửa như vậy anh thật sự rất lo lắng, nếu cứ thế này nhỡ có chuyện gì xảy ra thì nguy hiểm quá.
Cô bật cười trong lòng, cảm thấy từng lời nói cũng lạnh lẽo, giả tạo vô cùng, thế nhưng vẫn phải nuốt vào trong thứ cảm giác đó mà nói ra mấy lời bản thân cô cũng tự ghê tởm mình:
- Em không sao đâu Văn, do em mơ ác mộng nên mới như thế thôi. Chắc tại nghe thấy tiếng sét đấy.
Anh thở dài thườn thượt, quay qua ôm cô, đôi môi lướt lên khuôn mặt xinh đẹp rồi nói:
- Từ nay chắc anh không dám để em một mình thế này đâu, không hiểu sao cứ xa anh một chút em lại gặp chuyện anh lo lắm.
Cô cắn chặt môi, ngăn không cho nước mắt lăn ra, hai tay bấu chặt vào nhau rồi nói:
- Văn, mai chúng ta về nhà được không?
Anh ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao thế? Ở đây làm em không thoải mái à?
Cô lắc đầu đáp:
- Không, nhưng em muốn về nhà, ở đây em cảm giác mình ngủ không quen. Về nhà em ngủ ngon hơn.
Anh bật cười ghé sát vào tai cô nói:
- Nhưng chẳng phải hôm trước em đòi sang ở với ba sao?
Cô nhắm nghiền mắt, cảm thấy có chút không chịu được liền gắt lên:
- Nhưng bây giờ em muốn về nhà! Hay anh mong em không ngủ được anh mới hài lòng?
Văn sững người mất mấy giây, anh nhìn cô ánh mắt lặng đi một lúc rồi hỏi lại:
- Nhiên, sao em lại nói như vậy? Có chuyện gì sao? Anh chỉ trêu thôi mà, mai anh sẽ đưa em về.
Cô cảm thấy trái tim nhói lên từng cơn, từng lời nói của anh, càng dịu dàng chịu đựng càng khiến cô cảm thấy không chịu nổi. Cô không vòng tay qua ôm anh như mọi ngày, mà hay tay đan vào nhau để trước ngực, anh quay sang kéo tay cô rồi nói tiếp:
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy em?
Cô thở dài, trên môi nở một nụ cười đáp lại:
- Em xin lỗi, em cũng không biết có bầu lại thay đổi nhiều thế này, tâm trạng em rất khó chịu, trong người cứ lộn hết cả lên.
Anh gật đầu, siết chặt cô hơn rồi nói:
- Anh hiểu, anh hiểu mà, thấy em thế này anh thương lắm. Anh xin lỗi đã không chịu hết thay em những phần khổ sở này. Thật sự hình ảnh ban nãy anh thấy đau lòng quá, thương em quá. Chưa bao giờ anh thấy em như vậy, cũng chưa bao giờ thấy em nói mấy lời tiêu cực như vừa rồi. Anh cũng không biêt phải làm sao nữa, có gì em cứ nói ra với anh, anh sẽ cố gắng làm em vui được chứ?
Cô nhắm nghiền đôi mắt, cố gắng bình tĩnh đáp:
- Văn! Em sai rồi, em thật sự không biết mình bị sao, anh đừng chấp em nhé. Anh đừng chấp em được không?
Anh gật đầu, nhìn thấy cô thế này lòng anh càng thương, càng xót xa, sao có thể chấp cô được?
- Anh không chấp em đâu, hay mai mình thử đi khám bác sĩ xem thế nào?
- Em không đi đâu, em không sao thật mà. Đợi đủ qua ba tháng đầu đi siêu âm lại là được, phụ nữ mang thai thời kỳ này ai cũng vậy thôi. Không tin anh cứ thử lên mạng đọc mà xem, còn nhiều người hơn em cơ.
Anh có phần an tâm, liền giục cô:
- Được rồi, nghe em hết. Vậy chúng ta ngủ thôi nhé, sáng mai còn đi làm sớm.
Cô lay tay anh, giọng điệu van nài:
- Mai để em ở nhà được không? Em thấy hơi mệt, mai em muốn ở nhà nghỉ một chút.
- Em ở nhà một mình sợ xảy ra chuyện gì không?
- Ở nhà mình thì có chuyện gì được hả anh? Chẳng phải Ngọc đã đi nước ngoài, Nga cũng bên nước ngoài rồi, có ai làm gì em được chứ?
- Vậy mai anh bảo bác Thu qua nấu cơm cho em nhé.
Cô lắc đầu đáp:
- Không cần đâu, nhà còn thức ăn tươi sống của ba cho, em tự nấu được mà. Người ta có bầu còn đi cấy đi cày được, anh chăm em kỹ quá em lại thành ra cớm nắng cớm gió con không khoẻ đâu. Em nấu ăn một ngày có sao đâu?
Anh vẫn chưa hết băn khoăn, hỏi lại:
- Thật sự em ở nhà một mình không sao chứ? Hay anh xin nghỉ ở nhà với em?
Cô xua tay từ chối:
- Không được, anh suốt ngày xin nghỉ vì em rồi, em thấy anh càng ngày càng bỏ bê công việc đấy. Anh xem em lớn chừng này rồi mà anh cứ làm như em trẻ con không bằng, mấy chuyện kia là do Ngọc làm chứ giờ cô ta đi rồi ai dám đụng vào em chứ? Lâu lâu anh cũng phải để em có chút không gian riêng, cả ngày bám riết lấy nhau nhìn nhau nhiều lại chán đó.
Anh cười thành tiếng hỏi lại:
- Em chán sao? Anh thấy anh không chán chút nào.
Những lời này, nếu là ngày hôm qua, hôm kia cô sẽ thấy ngọt ngào và lãng mạn thế nào, thế nhưng giờ này cô chỉ thấy khó chịu. Nhưng thứ khó chịu nhất chính là khi cô đã biết mười mươi sự thật mà vẫn phải giả tạo cười nói với anh. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói:
- Kệ anh, mai anh phải cho em nghỉ một ngày đấy. Mai em muốn ở nhà đọc truyện, đang có một truyện rất nổi tiếng trên mạng em mới đọc được một nửa. Mai em nghỉ nhá nhá nhá...
Thấy điệu bộ nhõng nhẽo của cô như thường ngày, anh thở phào gật đầu đáp:
- Được rồi, ngủ đi mai anh đưa em về nghỉ được chưa?
Cô gật đầu, giả vờ nhắm mắt, hơi thở giả tạo đến mức đối phương cứ ngỡ cô đã ngủ. Cho đến khi thấy anh hơi buông tay, nhịp thở cũng đều đều, cô mới xoay lưng lại phía anh. Cô cắn chặt môi để ngăn không rơi nước mắt, hai tay nắm chặt lại. Nỗi đau đớn, nỗi hận thù hoà quyện với nhau khiến trái tim cô như đã chết. Nỗi đau này so với nỗi đau mà Quân gây ra với cô còn lớn gấp tỷ tỷ lần. Thà rằng anh phản bội cô cô còn thấy nhẹ nhàng hơn, cô phát hiện ra rằng bản thân từ lúc nào mà trở nên giả tạo thế này. Nỗi đau đớn còn nhân lên gấp bội khi mà cô phải cười cười nói nói trước mặt anh như thể cô chưa biết gì. Suốt cả một đêm dài, cô chỉ nằm nguyên một tư thế, đến cả thở cũng chẳng dám thở mạnh chỉ sợ rằng không còn giữ được chút lý trí cuối cùng. Trời bên ngoài mưa có lẽ đã tạnh, thế nhưng trong lòng cô giông bão nổi lên. Một màu đen xám xịt bủa vây lấy cô như muốn nhấn chìm cô trong hố đen thù hận.
Đôi mắt ráo hoảng nhìn về khoảng không gian phía trước, có nhìn đến thêm bao nhiêu lần cô vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt mẹ cô lúc chết,
Không thể nào! Nhất định chuyện này cô sẽ không bỏ qua. Nhưng bằng cách nào đây? Bằng cách nào bản thân cô cũng không tự trả lời được.
Cô chỉ hận không thể lao vào mà bóp chết người đàn ông mang tên ba chồng kia hoặc giả đừng yêu người đàn ông này. Giá mà cô đừng yêu anh thật lòng có lẽ cô đã không đau đến mức này, cũng chỉ coi anh và chủ tịch Minh giống tên Thanh kia mà thôi. Thế nhưng cô lại yêu anh mất rồi, trái tim cô lại lỡ trao cho anh, cuộc đời này của cô sao lại thất bại thảm hại đến như vậy? Giờ phút này trong tay cô không phải là số không tròn trĩnh, mà là số âm cực đại!
Cô không thể nào ngủ nổi dù chỉ một giây, những tiếng gào thét, tiếng súng nổ cứ vang bên tai cô khiến não cô như căng ra.
Những ký ức về gia đình cô, và cả về Văn ùa về khiến cô mơ mơ thật thật giữa cái thực tại đầy nghiệt ngã này. Đêm nay cũng giống đêm của hơn mười một năm trước, tin này cô nghe chẳng khác gì tin tang thương đầy chết chóc năm ấy. Mười một năm trước cô bé Nhiên mười ba tuổi đã khóc cạn nước mắt, khóc khô khốc cả cổ họng, khóc đến nỗi đôi mắt tưởng chừng như có thể mù đi được. Còn Nhiên của bây giờ, không thể khóc nổi, chỉ biết im lặng trong nỗi đau đớn tột cùng mà có diễn tả bằng tiếng khóc cũng không thể nào thể hiện nổi. Cô không dám xoay người sang nhìn anh, khuôn mặt với sống mũi cao, đôi mắt tinh anh cô từng yêu giờ lại là nỗi ám ảnh kinh hoàng với cô.
Cô không biết mình đã nghĩ gì suốt cả đêm, không biết đã cố nén tiếng thở dài, tiếng nấc vào trong bao nhiêu lần, chỉ biết cô đã nhìn ra ngoài từ khi trời còn đen không thấy cả cái quơ tay cho đến khi trời đã sáng tỏ cô vẫn nằm nguyên một tư thế đó.
Cô nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ sáng, lúc này cô mới đứng dậy loạng choạng bước vào nhà vệ sinh. Cánh tay cô mỏi nhừ, nhìn khuôn mặt hốc hác trong gương cô bỗng bật cười, tiếng cười vừa đủ khiến Văn tỉnh dậy. Anh ngó đầu vào nhà vệ sinh rồi nói:
- Mấy giờ rồi sao em dậy sớm thế?
Cô xả nước xối vào mặt, tiếng nước che lấp đi tiếng nói đang run rẩy của cô:
- Em tỉnh giấc dậy đi vệ sinh, thấy sáng rồi nên dậy luôn. Sáu giờ rồi anh dậy đưa em về rồi đi làm nhé.
Anh uể oải ngồi dậy, đếm qua nói chuyện với ba anh đến tận đêm giờ đầu óc vẫn còn chuếch choáng. Anh vào nhà vệ sinh thấy cô cũng vừa đánh răng xong liền nói:
- Không ăn sáng một bữa rồi hãy về sao em?
Cô lắc đầu đáp:
- Đêm qua trận mưa gió to như vậy, em sợ ở nhà cải hỏng hết, hai ngày rồi em sốt ruột lắm muốn về luôn.
Anh nhìn ra bầu trời, chỉ gật đầu rồi vào đánh răng. Cô thay bộ quần áo, chờ anh ra rồi đi xuống dưới nhà. Chủ tịch Minh đã ngồi sẵn trên bàn chờ hai người, thấy cô và anh bước xuống ông liền cười vui vẻ nói:
- Hai đứa ăn sáng rồi đi làm.
Nhìn điệu cười của ông, rõ ràng vẫn giống như hằng ngày thế nhưng cô lại cảm thấy nó giống như một con dao sắc chém thẳng vào người cô chảy máu rất nhiều. Cô hít một hơi, lấy lại sự bình tĩnh, không chờ Văn lên tiếng liền nói:
- Ba, con ngủ ở đây không quen, mấy hôm nay ngủ cứ chập chờn chắc lạ nhà. Con sợ ảnh hưởng đến em bé nên xin phép ba hôm nay con với chồng con về nhà. Cuối tuần bọn con sẽ qua một hai ngày. Thật lòng con muốn ở đây cùng ba lắm nhưng sức khoẻ con lại yếu nên con nghĩ về nhà vài hôm xem tình hình thế nào rồi tính tiếp được không ba?
Nghe cô nói thế, Chủ tịch Minh không thể không đồng ý, đứa cháu của ông giây phút này là quan trọng nhất. Ông gật đầu đáp:
- Được rồi, vậy ăn sáng đã rồi đi.
Cô lắc đầu đáp:
- Con về nhà ăn cũng được ba ạ, con trồng mấy cây rau ở nhà, hai ngày nay mưa to gió lớn thế này con sợ úng quá.
Chủ tịch Minh nhìn bàn thức ăn trước mặt rồi nói:
- Được rồi, vậy hai đứa về vài ngày xem thế nào. Con giữ gìn sức khoẻ chút, có gì cứ gọi cho bác sĩ. Muốn ăn gì gọi bác Thu qua nấu nhé.
Cô hừ lạnh trong lòng một tiếng, thế nhưng trên môi lại cười rất tươi đáp lại:
- Dạ thưa ba, con nghe ba hết.
Chủ tịch Minh gật gù hài lòng giục cô và anh về nhanh kẻo muộn. Anh xách theo một ít đồ để vào cốp xe rồi mở cửa cho cô. Trời hôm nay nắng vàng rực rỡ, ngày hôm qua còn mưa vậy mà nắng đã lên thế này. Cô bước vào trong xe, ánh nắng lúc này vốn dĩ chẳng có chút tác dụng gì với cô, ngược lại còn khiến cô cảm thấy khó chịu. Trên đường về nhà, cô giả vờ nhắm mắt ngủ, một tay chống lên cằm đặt vào cửa xe, một tay buông thõng. Cô không dám mở mắt, vì rất sợ phải đối thoại với anh. Chỉ cần anh hỏi bất cứ thứ gì hay tình cảm với cô một chút cô e rằng mình sẽ không tự nhiên mà trả lơi đươc như mọi ngày. Giờ phút này đến ngay cả việc đối diện với anh cũng khiến cô cảm thấy khó khăn vô cùng. Anh thấy cô lim dim đôi mắt, cho rằng cô mệt nên không nói gì liền bật một bài hát của ca sĩ Anh Thơ. Bài hát này cô đã từng ngồi cùng anh trên xe, không biết đã nghe đến cả trăm lần chưa, bài hát nói về tình yêu đẹp đẽ của hai người nam nữ vậy mà giờ cô lại thấy bi thương vô cùng.Chiếc xe quen thuộc, mùi hương quen thuộc, bài hát quen thuộc này sao cũng lạ lẫm với cô như vậy? Cô nhìn ra góc phố mà cô và anh đã đi bao nhiêu lần, hàng cây xanh nảy chồi xanh mướt, vậy mà một người ở đây tưởng như đã chết rồi.
Chiếc xe chầm chậm đỗ lại ở cổng, anh lay nhẹ cô rồi nói:
- Nhiên, đến nhà rồi dậy thôi em.
Cô từ từ hé mắt, mỉm cười cong môi dụi mắt đáp lại:
- Em ngủ quên sao?
Anh gật đầu, bước xuống mở cửa xe cho cô rồi nói:
- Em vào nhà đi, anh xách đồ.
Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, ngoan ngoãn mở cửa nhà. Căn nhà mấy ngày không có ai nhưng vẫn rất sạch sẽ tinh tươm. Anh mang đồ vào để lên ghế rồi lại giục cô:
- Em vào phòng đi mang mấy bộ quần áo này vào, anh pha sữa cho em rồi anh đi làm.
Cô nhìn đồng hồ thở dài:
- Anh đi làm đi không muộn.
- Em cứ mang quần áo vào phòng đi, anh làm nhanh thôi mà, còn sớm.
Cô không muốn nói thêm câu gì, mệt mỏi xách mấy bộ đồ bé sơ sinh bước vào phòng lôi từng bộ trong túi, bộ hồng trắng có hình con gấu nhỏ xinh hôm qua cô chọn, bộ xanh nước biển anh chọn, ngày hôm qua thôi mà còn hạnh phúc đến vậy, tại sao chỉ qua một đêm mọi thứ bỗng dưng sụp đổ thế này. Cô cầm bộ quần áo đưa lên trước ngực nắm chặt, cuối cùng không còn nghĩ được gì liền cầm cả túi đồ ném thẳng vào góc tủ sau đó lên giường ngồi. Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
- Nhiên, ra ăn sáng thôi em.
Không biết cô đã ngồi lâu đến thế nào, chỉ khi anh gọi cô cô mới giật mình đứng dậy. Cô ra ngoài, thấy trên bàn đã để sẵn một bát bánh đa hải sản, một cốc sữa bầu liền bất giác nhìn đồng hồ. Kể từ lúc về nhà đã được hai mươi phút, cô nhìn anh hỏi lại:
- Anh không đi làm sao?
Anh gật đầu, tháo tạp dề mặc lại chiếc áo vest rồi nói:
- Anh đi luôn giờ đây, chắc không kịp ăn sáng mất, em ăn đi nhé. Nhớ ăn hết đấy, ăn cho cả phần Cua.
Nói rồi anh hôn lên môi cô, cầm chiếc cặp xách đi ra ngoài. Đợi anh ra hẳn ngoài, cánh cửa từ từ khép lại rồi đóng sập một cái cô mới ngồi sụp xuống ghế. Hai cánh tay buông thõng, giờ phút này mới cảm nhận được nỗi đau đã nghẹn đến cổ. Cô nhìn bát bánh đa trước mặt, không còn kìm chế được cầm hẳn lên ném thật mạnh xuống đất. Tiếng của men đá đập xuống nền gỗ vỡ tan tành, một giọt nước mắt rơi xuống, rồi đến cả trăm ngàn giọt thay nhau chảy cho dù cô đã lau không biết bao nhiêu lần. Cốc sữa bầu cũng bị cô hất văng, chiếc cốc thuỷ tinh như tan ra giữa không trung. Cô ngồi hẳn xuống sàn nhà chỉ toàn những mảnh sành sứ, thuỷ tinh sắc nhọn gào lên.
- Ba mẹ, con phải làm thế nào đây? Con phải làm sao đây? Sao cuộc đời con lại khốn khổ thế này hả ba mẹ?
Nhiên vừa khóc, vừa gào lên như kẻ điên, tiếng khóc trong căn nhà chẳng thể thoát ra ngoài, chỉ có tiếng vọng lại đầy đau đớn của chính nó. Cô càng khóc, lại càng thấy khổ sở bất hạnh. Giá mà cô đừng gặp Văn, giá mà đừng rung động bởi anh thì cô có thể một phát giết chết hai cha con họ.
Cuộc đời này của cô điều hối hận nhất chính là đã yêu anh, nếu được quay lại nhất định cô sẽ không mở lòng mình. Càng yêu nỗi thù oán trong cô lại càng lớn nhất là khi chính anh cũng biết rằng cô chính là con của người mà ba anh đã nổ súng. Đâu rồi? Thứ hạnh phúc xa xỉ mà cô từng cảm nhận ngày hôm qua, hôm kia đâu rồi? Hai tay cô cào xuống nền gỗ, nước mắt ướt nhoẹt không còn muốn lau. Từng ký ức ùa về càng khiến cô đau đớn khôn nguôi! Anh từng hứa sẽ bên cô trọn đời, anh nói dựa dẫm vào anh trọn đời! Trọn đời định nghĩa là gì vậy? Mà đến hôm nay còn chưa đủ một năm đã thành ra thế này? Tất cả mọi hành động yêu thương cô đến ngày hôm nay rốt cuộc thật sự là tình yêu hay chỉ là sự ngây thơ ngu dốt của cô cho rằng là như thế? Lần cuối cùng trước khi mẹ cô gục xuống, vẫn dặn dò cô nhớ đến mối thù oan nghiệt này. Vậy mà xem cô đến nay đã làm gì được? Cô đã làm gì được cho ba mẹ cô ở dưới suối vàng kia? Thậm chí đến ngay cả mộ của ba cô ở đâu cô còn chẳng biết đến! Cô là một đứa con bất hiếu, một con người ngu ngốc tột cùng. Tuổi thơ hạnh phúc bị chính gia đình người cô đang dành hết tình cảm phá tan nát. Đêm hôm ấy nếu cô không chạy nổi liệu rằng có bị chính ông ta bắn chết tươi ngay giữa cánh rưng không? Cô nhớ ba mẹ, cô nhớ đến nghẹn lòng, mười mấy năm nay sống trong sự sợ hãi truy lùng của những kẻ sát nhân, hoá ra kẻ sát nhân đó lại là người bên cạnh mình. Cô phải đối diện thế nào với người đã khuất dưới kia? Cô phải làm thế nào mới xoá được hết nỗi ám ảnh của ngày ấy?
Không biết cô khóc bao lâu, đến khi đứng dậy đã thấy mọi thứ xung quanh lạnh ngắt. Cô mặc kệ tất cả, kệ cho nước mắt đang rơi, mở cửa nhìn ra mảnh vườn phía sau. Bất chợt cô hơi sững người lại, mấy cây cải vẫn xanh rì tươi tốt giữa trận bão táp hôm qua. Cô vuốt lồng ngực cho bình tĩnh trở lại, nhưng chỉ thấy đôi mắt càng cay xè. Lúc này cô không còn giữ được nổi lý trí cuối cùng, chạy ra vườn rau, cúi xuống nhổ sạch những cây cải xanh tươi, vừa nhổ cô vừa gào hét như kẻ điên loạn, hai chân trần nhuốm đầy bùn bẩn và cát đất. Nhổ xong đống cải, cô vẫn không thể bình tĩnh, ngồi xuống nền đất đen bẩn thỉu ngửa mặt lên trời mà khóc. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt xanh xao hốc hác, ước mắt hoà với cát rơi xuống miệng cô mặn đắng. Đến khi bản thân đã có chút bình tĩnh trở lại, cô mới đứng dậy, nhặt những cây cải vứt vào sọt rác, sau đó trở lại nhà quét sạch hết những thứ vương vãi trên nền nhà. Trong đầu cô loé dậy những thứ nghĩ thôi cũng khiến người khác rùng mình.
Cô dọn dẹp lau lia sạch xong liền vào nhà tắm rất lâu, sau đó ra chọn cho mình bộ quần áo thật đẹp, lấy miếng băng dán cá nhân dán lên vết máu trên tay rồi gọi điện cho Quân.
Đầu dây bên kia có lẽ thấy số lạ liền hỏi:
- Alo, ai vậy ạ?
Cô lạnh nhạt đáp:
- Tôi đây, anh đang ỏ đâu vậy? Tôi muốn gặp anh một chút được không?
Nghe thấy tiếng cô, Quân vô cùng sửng sốt hỏi lại:
- Nhiên, sao em lại gọi cho tôi? Có chuyện gì sao?
- Tôi có việc cần hỏi anh, chúng ta gặp nhau một lát được chứ? Anh cho địa chỉ đi tôi đến gặp.
Quân có linh cảm không lành, nhưng không muốn nói chuyện qua điện thoại, nhìn đồng hồ cũng đã hơn mười giờ liền nói:
- Được, chúng ta ăn trưa rồi nói chuyện được chứ? Địa chỉ nhà hàng ở gần công ty em, tôi đang bên đó.
Cô nuốt nước bọt, đoán chắc tầm trưa Văn cũng chỉ ngồi trên văn phòng liền nói:
- Được, hai mươi phút nữa tôi qua.
Nói rồi cô vội cúp máy, cầm mấy đồng tiền đi ra ngoài bắt taxi đến địa chỉ Quân vừa nói. Chiếc taxi đỗ xịch ở cửa, cô bước xuống cũng đúng lúc Quân đến. Cô trả tiền rồi tiến về phía cửa, anh ta thấy khuôn mặt hốc hác, đôi mắt sưng húp của cô khẽ nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì sao Nhiên?
Cô hất hàm về phía trong nhà hàng đáp lại:
- Vào trong đã rồi nói.
Quân gật đầu, cùng cô đi vào chọn một bàn ăn khuất bên phía trong. Người phục vụ đưa menu, anh đẩy về phía cô rồi nói:
- Em chọn đồ ăn đi.
Cô không còn chút tâm trí nào, thở dài nói:
- Anh muốn chọn gì thì chọn.
Anh thấy điệu bộ cô rõ ràng ư rất không bình thường liền chọn đại mấy món rồi hỏi:
- Nhiên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Cô đan hai tay vào nhau đáp lại:
- Tôi có vài chuyện muốn hỏi.
- Được em hỏi đi.
- Lần trước anh có nói với tôi, anh biết Văn là người âm thầm bảo vệ tôi suốt thời gian tôi vào công ty Bình Minh A, tại sao anh lại biết điều này?
Quân nhìn cô, không lấy gì làm ngạc nhiên đáp lại:
- Lần tôi biết tập tài liệu trong tủ, tôi đã đến làng trẻ em của em. Lúc đó tôi có vào trong, tình cờ nghe được cuộc đối thoại của Văn và bác Ngân. Tôi không nghe được nhiều nhưng cũng loáng thoáng hiểu ra từ hồi nhỏ khi em được đưa vào trại trẻ ấy, cả gia đình anh ta đã đi tìm em. Sau khi biết được em ở đó, không biết là Văn hay chủ tịch Minh đã thuê người giấu nhẹm em. Sau khi em lên đại học, mọi thông tin của em không còn ở trong làng trẻ em nữa, đồng nghĩ với việc Văn cũng mất hết thông tin về em còn tên Thanh không tìm được em do tôi nghĩ hắn tìm rất lâu không có manh mối gì nên nghĩ em đã chết. Tôi có thể hỏi em một chuyện được không?
Cô gật đầu mệt mỏi nói:
- Hỏi đi!
- Bốn năm đại học em không hề về thăm lại bác Ngân sao? Có lý do gì à?
Cô cúi xuống trả lời:
- Vừa học, vừa đi làm kiếm tiền nuôi thân tôi không có nhiều thời gian trở lại. Vả lại tôi từng hứa rằng nếu thành công tôi mới trở lại, có điều sau này khi đi làm rồi mới biết thành công nó xa xỉ thế nào, thế nên tôi mới quyết định về lại thăm mọi người. Lúc đó ai cũng nghĩ tôi đã có việc làm tử tế rồi.
Quân bỗng cảm thấy có thứ gì đó nhói lên trong lòng, khoảng thời gian khó khăn đó chính là quãng thời mà cô ở bên anh. Anh trầm mặc nói tiếp:
- Em còn gì để hỏi tôi không?
- Tại sao anh lại bảo tôi vào công ty Bình Minh làm? Anh biết chuyện trước đó sao?
Anh cười chua xót:
- Đúng vậy, tôi biết trước.
Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Tôi đã nghĩ em vào đó, tôi ở công ty này hai người đều có thể phấn đấu, sau đó khi tôi có chỗ đứng vững chắc có thể giúp em trả thù. Đáng tiếc...
Cô ngước đôi mắt to tròn nhưng không còn vẻ lanh lợi như thường ngày hỏi lại:
- Đáng tiếc gì?
- Đáng tiếc tôi không có khả năng đó.
Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt Quân, nơi đáy mắt hiện rõ sự trầm tư, cô thở dài bầu không khí im lặng ảm đạm bủa vây lấy hai người cho đến khi người phục vụ mang thức ăn ra. Cô dùng dĩa đưa miếng thịt bò lên miệng, thế nhưng trong miệng đắng ngắt không tài nào ăn nổi. Quân có lẽ đã không còn chịu nổi, liền hỏi cô:
- Nhiên, rốt cuộc em có chuyện gì? Em và Văn đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Cô nhắm nghiền mắt, cảm tưởng câu nói của anh lại thêm phần khiến nỗi đau đớn cuộn trào lên trong lòng liền buông dĩa, cười nhạt đáp:
- Có xảy ra gì giờ này cũng đâu còn quan trọng?
Anh hơi khựng lại, đoán chắc điều anh suy nghĩ là đúng.
- Nhiên, có chuyện gì không thể nói được sao? Chẳng phải em và anh ta đang rất tốt đẹp sao? Ở bên anh ta tôi thấy em rất hạnh phúc cơ mà?
Cô cắn chặt môi, cuối cùng nhìn Quân đáp lại:
- Quân, có rất nhiều chuyện tưởng chừng là thế nhưng không phải là thế. Dù có chuyện gì đi nữa tôi cũng có thể nhờ anh một việc được không?
- Được, em nói đi.
Cô hít một hơi rồi nói:
- Hôm trước anh đã nói nếu tôi cần anh sẵn sàng giúp đỡ tôi, giây phút này tôi chưa cần ngay, nhưng dù là bất cứ chuyện gì tôi nhờ anh đều sẵn sàng làm đúng không? Tôi không nhờ anh những chuyện anh không làm được đâu, mà chỉ là muốn bấu víu anh một thời gian. Tôi biết nói mấy lời này ra rất vô sỉ vì tôi và anh đã chia tay. Nhưng tôi không còn biết dựa dẫm vào bất cứ ai nữa rồi. Anh yên tâm, chuyện riêng của cá nhân tôi thế nào tôi sẽ tự mình giải quyết, chỉ nhờ nếu được vay anh chút tiền hoặc nhờ vài mối quan hệ của anh giúp tôi vài việc
- Nhiên, được! Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng em không muốn nói tôi cũng không hỏi nữa. Em không cần nói thêm bất cứ điều gì khác, dù là chuyện gì tôi cũng sẵn sàng. Nhưng tôi vẫn nghĩ Văn là người tốt, có chuyện gì em cũng nên suy nghĩ kỹ.
Cô hơi nhếch mép, đứng dậy thở dài nói:
- Cảm ơn anh! Có lẽ tôi nên về trước, thời gian này tôi cần yên tĩnh vài hôm.
Quân đứng dậy, gọi phục vụ thanh toán, mấy món ăn còn chưa ăn hết rồi vội chạy ra ngoài. Vừa hay cô đang đứng ở cửa bắt taxi, bóng dáng cô mỏng manh hao gầy giữa cái nắng cuối xuân. Anh bỗng thấy người cô run lên, không còn kìm chế được anh vội chạy đến giữ tay cô lại rồi nói:
- Nhiên, để tôi đưa em về. Tôi thật sự không yên tâm.
Cô nhìn bàn tay Quân đang nắm chặt cánh tay mình, giờ này cô không còn đủ sức lực mà hất ra,bất chợt thấy Văn đi cùng hai ba người đàn ông bước vào cửa hàng. Ánh mắt anh vừa hay chạm khẽ vào mắt cô, cô đột ngột lùi lại liền kéo tay Quân xoay người giục giã:
- Chúng ta đi thôi!
Quân hơi sững sờ trước thái độ của cô, chỉ có điều anh không nhìn thấy Văn vừa lướt qua nên lẳng lặng cùng cô đi về góc cuối nhà hàng. Xe của anh được dựng ngay ở góc đỗ đầu tiên, quả thật bộ quần áo này, vẻ ngoài đẹp trai này không hề ăn khớp với chiếc xe máy cũ kỹ.
Nhiên nhìn Quân, nhưng trong đầu hoàn toàn không có chút tâm trí nào chỉ thầm hy vọng vừa rồi Văn không nhìn ra cô. Cô bỗng cảm thấy nực cười, tại sao đến giờ phút này cô còn sợ anh hiểu nhầm, còn gì để mất nữa hay sao?
- Nhiên, đi thôi.
Tiếng Quân gọi kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, cô leo lên chiếc xe máy đã từng quen thuộc với mình giờ cũng trở nên xa lạ rồi. Nhớ lại khoảng thời gian bị Quân ruồng bỏ cô chợt cảm nhận nỗi đau đó so với nỗi đau cô đang gánh chịu cũng chỉ như lông gà vỏ tỏi mà nếu có một sự lựa chọn thì có ngàn vạn lần cô vẫn chọn rằng thì bị Quân bỏ rơi còn hơn phải gánh chịu nỗi đau này. Cô không dám nghĩ thêm, chỉ sợ rằng không còn chịu được mà gào lên giữa đường.
Cô của hiện tại so với cô của gần một năm trước đã thay đổi rất nhiều, không còn là cô gái có thể khóc vật vã giữa đường trước mặt tất cả mọi người mà chỉ biết nén cảm xúc vào trong. Bên ngoài đường gió khẽ rít từng cơn, cô thở dài, hay tay bám vào yên xe máy, cả đoạn đường trên xe không ai nói với ai câu nào. Đưa cô về đến cổng, Quân liền dựng xe máy xuống vệ đường rồi nói:
- Nhiên, tôi thấy tâm trạng em rất bất ổn. Em về nghỉ ngơi vài ngày cho tĩnh tâm lại nhé. Có gì em cứ gọi tôi, thật sự đấy, em gọi bất cứ lúc nào cũng được tôi sẵn sàng giúp đỡ em. Còn chuyện gì em không muốn nói tôi cũng không gặng hỏi nhiều. Em lên nhà đi tôi về đây.
Nhiên gật đầu không đáp, lẳng lặng vào nhà, căn nhà ấm áp quen thuộc cũng trở nên ảm đạm lạnh lẽo. Cô thu dọn hết rác trong nhà kể cả bộ quần áo hôm nay cô mặc mang ra ngoài đầu đường vứt hết, sau đó lau dọn lại căn nhà cho sạch sẽ như buổi sáng. Bầu trời cũng đã xế trưa, cô lẳng lặng leo lên giường nằm nhắm nghiền mắt mặc kệ cho nước mắt lại tiếp tục rơi. Cô lại khóc, khóc rất nhiều, toàn thân cứ rung lên bần bật.
Nỗi đau lại tiếp tục cào xé trong lòng cô, cô đã khóc rất lâu, cả đêm hôm qua không ngủ, cuối cùng cô đã thiếp đi. Trong cơn mơ, từng ký ức cả đau khổ buồn vui hạnh phúc ùa về khiến cô như không khỏi ám ảnh.
Cô bịt miệng, để ngăn không cho tiếng hét phát ra, Chủ tịch Minh cũng là một trong những người ở công ty cũ? Và trong ngày hôm đó ông cũng tham gia trong vụ án mạng này sao? Cô không thở nổi, tiếng Chủ tịch Minh lại cất lên:
- Ta đã theo tên Thanh tìm con bé khắp nơi, ta cũng biết con bé ở làng trẻ em đó chỉ là ngày ấy ta không muốn tên Thanh tìm được nó trước ta nên chỉ âm thầm bảo vệ nó còn không một lần dám gặp mặt, cuối cùng nó lại lấy con. Ngày hôm ấy thấy bà Ngân ta đã ngờ ngợ rồi, cuối cùng hoá ra là nó thật nhưng tại sao con không nói với ta một tiếng. Thôi nó lấy con âu cũng là cái duyên rồi, coi như để ta bù đắp lại lỗi lầm năm ấy với ba nó. Mà ta cũng không hiểu tại sao nó lại không nhận ra ta, có lẽ cú sốc ấy quá lớn sao? Bao nhiêu năm nay ta sống trong sự ân hận và giày vò, không phải ta sợ ta bị bắt mà lương tâm ta thực sự cắn rứt, thế nhưng dù cho có phải chọn lựa lại, ngày hôm đó ta vẫn chọn nổ súng. Có lẽ cái chết của ba con bé là cái chết ám ảnh ta nhất đến bây giờ. Cả đời ta chưa một lần cầm súng giết người vậy mà…
Cô không tin nổi vào tai mình, cắn chặt môi, từng câu nói rõ ràng đến nỗi không cần nghe thêm cô cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tim cô gần như không đập nổi, một tiếng sét rất lớn đánh ngay bên tai. Cổ họng cô khô khốc, hoá ra Chủ tịch Minh mới ra người ra tay hại bố mẹ cô sao? Ngay từ đầu gặp ông, cô đã có cảm giác rất quen nhưng lại không tài nào nhớ đã gặp ở đâu. Chân cô run rầy, gần như không đứng vững, bàn tay cào lên tường, tiếng mưa mỗi lúc một lớn. Cô không thể tiếp nhận thêm bất cứ thông tin gì, liền chạy vội lên phòng kéo gối, nằm xuống, đầu cô bỗng chốc giống như có ai vừa lấy búa đập rất mạnh. Một nỗi đau đớn bàng hoàng ập đến chiếm trọn tâm can cô, cô không khóc nổi, đôi mắt ráo hoảnh nhìn trân trân lên trần nhà tối om.
Trong bóng đêm, người mẹ cô ngã quỵ xuống đất. Cô cảm thấy càng lúc càng khó thở, toàn thân đã nóng ran. Đột nhiên cô nấc lên từng đợt, một giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống, rồi hai ba giọt lại thay nhau trượt trên đôi gò má xinh đẹp. Cô không còn chịu được, đứng dậy mở cửa kính bên ngoài. Mưa gió từng đợt tạt vào mặt cô đau rát. Cô thò mặt ra ngoài hét lớn:
- Aaaaaaa…
Thế nhưng tiếng hét của cô hoà với tiếng mưa gió, chỉ có trời biết đất biết.
Hai tay cô ôm chặt lồng ngực, người ba chồng mà cô cảm thấy may mắn lại là người hại chết ba mẹ cô sao? Cô không dám tin, càng không thể tin, thông tin này quả thực còn hơn cơn giông tố ngoài kia. Văn cũng biết chuyện này sao? Vậy tình cảm bấy lâu nay của cô và anh rốt cuộc là thế nào? Cô ngồi khuỵ xuống, mặc kệ cho nước mắt đang rơi, mặc kệ cho mưa đã ướt hết toàn thân. Không biết cô đã ngồi đó bao lâu, không biết bao nhiêu giọt mưa đã theo cửa sổ bị gió tạt vào người, chỉ biết đến khi cô loạng choạng đứng dậy, thì toàn thân đã ướt nhoẹt. Cô nắm chặt hai tay, nhắm nghiền mắt thầm gọi tên ba mẹ cô. Trái tim cô như có ai cắt ra đến hàng ngàn hàng vạn mảnh. Có tát mình thêm mấy cái đầy đau đớn thì cũng biết đây là sự thật mười mươi, những gì cô nghe hoàn toàn là thật chứ không phải là một giấc mơ. Cô đứng lên, lại thò đầu ra cửa gào lên đầy đau đớn, gió thốc từng cơn khiến cô lạnh buốt. Văn! Hoá ra anh biết chuyện này sao? Vậy mà gần một năm nay xem anh đối xử với cô nào? Người chồng mẫu mực mà cô yêu thương đến vô hạn đây sao? Hay cũng chỉ là sự bố thí tình cảm cho lỗi lầm của ba anh gây ra? Cô không thể nghĩ thêm được gì, càng nghĩ chỉ càng cảm thấy nghiệt ngã đau thương.
- Nhiên, sao em lại đứng ở đây?
Tiếng Văn gọi phía sau khiến cô choàng tỉnh. Anh đóng cánh cửa lại, rồi bật điện bỗng thấy toàn thân cô đã ướt nhoẹt bỗng mở to mắt kinh ngạc lao đến ôm chặt cô rồi nói:
- Nhiên, sao em lại khóc? Sao em mở cửa ra? Có chuyện gì thế này?
Cô thở một hơi rất sâu, giả vờ nhìn anh cuối cùng đáp lại:
- Văn, em mơ thấy ác mộng, em bị mông du, sao em lại đứng đây thế này?
Văn liền đóng chặt cửa, cúi xuống bế cô bước vào nhà tắm, lấy khăn lau người cho cô. Cô vẫn im lặng, cố nén nỗi đau đớn hận thù vào trong? Lặng lẽ ra ngoài để anh sấy tóc. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi nói:
- Sao trước em đâu mộng du, chẳng lẽ có bầu lại thay đổi vậy sao?
Nhiene thấy hành động này của Văn giây phút này chỉ thấy kinh tởm. Anh không để ý đến thái độ của cô, sấy tóc xong liền giục cô lên giường đi ngủ. Cô lặng lẽ leo lên giường, nỗi đau bị kìm nén giống như một tảng đá đang đè nặng lên ngực cô. Anh kéo đầu cô sát vào vai mình, khẽ thì thầm:
- Nhiên, hình như phụ nữ ai có bầu cũng thay đổi nhiều thế này nhỉ? Nhưng anh vẫn thấy hơi sợ, lúc nãy thấy em đứng ngoài cửa như vậy anh thật sự rất lo lắng, nếu cứ thế này nhỡ có chuyện gì xảy ra thì nguy hiểm quá.
Cô bật cười trong lòng, cảm thấy từng lời nói cũng lạnh lẽo, giả tạo vô cùng, thế nhưng vẫn phải nuốt vào trong thứ cảm giác đó mà nói ra mấy lời bản thân cô cũng tự ghê tởm mình:
- Em không sao đâu Văn, do em mơ ác mộng nên mới như thế thôi. Chắc tại nghe thấy tiếng sét đấy.
Anh thở dài thườn thượt, quay qua ôm cô, đôi môi lướt lên khuôn mặt xinh đẹp rồi nói:
- Từ nay chắc anh không dám để em một mình thế này đâu, không hiểu sao cứ xa anh một chút em lại gặp chuyện anh lo lắm.
Cô cắn chặt môi, ngăn không cho nước mắt lăn ra, hai tay bấu chặt vào nhau rồi nói:
- Văn, mai chúng ta về nhà được không?
Anh ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao thế? Ở đây làm em không thoải mái à?
Cô lắc đầu đáp:
- Không, nhưng em muốn về nhà, ở đây em cảm giác mình ngủ không quen. Về nhà em ngủ ngon hơn.
Anh bật cười ghé sát vào tai cô nói:
- Nhưng chẳng phải hôm trước em đòi sang ở với ba sao?
Cô nhắm nghiền mắt, cảm thấy có chút không chịu được liền gắt lên:
- Nhưng bây giờ em muốn về nhà! Hay anh mong em không ngủ được anh mới hài lòng?
Văn sững người mất mấy giây, anh nhìn cô ánh mắt lặng đi một lúc rồi hỏi lại:
- Nhiên, sao em lại nói như vậy? Có chuyện gì sao? Anh chỉ trêu thôi mà, mai anh sẽ đưa em về.
Cô cảm thấy trái tim nhói lên từng cơn, từng lời nói của anh, càng dịu dàng chịu đựng càng khiến cô cảm thấy không chịu nổi. Cô không vòng tay qua ôm anh như mọi ngày, mà hay tay đan vào nhau để trước ngực, anh quay sang kéo tay cô rồi nói tiếp:
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy em?
Cô thở dài, trên môi nở một nụ cười đáp lại:
- Em xin lỗi, em cũng không biết có bầu lại thay đổi nhiều thế này, tâm trạng em rất khó chịu, trong người cứ lộn hết cả lên.
Anh gật đầu, siết chặt cô hơn rồi nói:
- Anh hiểu, anh hiểu mà, thấy em thế này anh thương lắm. Anh xin lỗi đã không chịu hết thay em những phần khổ sở này. Thật sự hình ảnh ban nãy anh thấy đau lòng quá, thương em quá. Chưa bao giờ anh thấy em như vậy, cũng chưa bao giờ thấy em nói mấy lời tiêu cực như vừa rồi. Anh cũng không biêt phải làm sao nữa, có gì em cứ nói ra với anh, anh sẽ cố gắng làm em vui được chứ?
Cô nhắm nghiền đôi mắt, cố gắng bình tĩnh đáp:
- Văn! Em sai rồi, em thật sự không biết mình bị sao, anh đừng chấp em nhé. Anh đừng chấp em được không?
Anh gật đầu, nhìn thấy cô thế này lòng anh càng thương, càng xót xa, sao có thể chấp cô được?
- Anh không chấp em đâu, hay mai mình thử đi khám bác sĩ xem thế nào?
- Em không đi đâu, em không sao thật mà. Đợi đủ qua ba tháng đầu đi siêu âm lại là được, phụ nữ mang thai thời kỳ này ai cũng vậy thôi. Không tin anh cứ thử lên mạng đọc mà xem, còn nhiều người hơn em cơ.
Anh có phần an tâm, liền giục cô:
- Được rồi, nghe em hết. Vậy chúng ta ngủ thôi nhé, sáng mai còn đi làm sớm.
Cô lay tay anh, giọng điệu van nài:
- Mai để em ở nhà được không? Em thấy hơi mệt, mai em muốn ở nhà nghỉ một chút.
- Em ở nhà một mình sợ xảy ra chuyện gì không?
- Ở nhà mình thì có chuyện gì được hả anh? Chẳng phải Ngọc đã đi nước ngoài, Nga cũng bên nước ngoài rồi, có ai làm gì em được chứ?
- Vậy mai anh bảo bác Thu qua nấu cơm cho em nhé.
Cô lắc đầu đáp:
- Không cần đâu, nhà còn thức ăn tươi sống của ba cho, em tự nấu được mà. Người ta có bầu còn đi cấy đi cày được, anh chăm em kỹ quá em lại thành ra cớm nắng cớm gió con không khoẻ đâu. Em nấu ăn một ngày có sao đâu?
Anh vẫn chưa hết băn khoăn, hỏi lại:
- Thật sự em ở nhà một mình không sao chứ? Hay anh xin nghỉ ở nhà với em?
Cô xua tay từ chối:
- Không được, anh suốt ngày xin nghỉ vì em rồi, em thấy anh càng ngày càng bỏ bê công việc đấy. Anh xem em lớn chừng này rồi mà anh cứ làm như em trẻ con không bằng, mấy chuyện kia là do Ngọc làm chứ giờ cô ta đi rồi ai dám đụng vào em chứ? Lâu lâu anh cũng phải để em có chút không gian riêng, cả ngày bám riết lấy nhau nhìn nhau nhiều lại chán đó.
Anh cười thành tiếng hỏi lại:
- Em chán sao? Anh thấy anh không chán chút nào.
Những lời này, nếu là ngày hôm qua, hôm kia cô sẽ thấy ngọt ngào và lãng mạn thế nào, thế nhưng giờ này cô chỉ thấy khó chịu. Nhưng thứ khó chịu nhất chính là khi cô đã biết mười mươi sự thật mà vẫn phải giả tạo cười nói với anh. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói:
- Kệ anh, mai anh phải cho em nghỉ một ngày đấy. Mai em muốn ở nhà đọc truyện, đang có một truyện rất nổi tiếng trên mạng em mới đọc được một nửa. Mai em nghỉ nhá nhá nhá...
Thấy điệu bộ nhõng nhẽo của cô như thường ngày, anh thở phào gật đầu đáp:
- Được rồi, ngủ đi mai anh đưa em về nghỉ được chưa?
Cô gật đầu, giả vờ nhắm mắt, hơi thở giả tạo đến mức đối phương cứ ngỡ cô đã ngủ. Cho đến khi thấy anh hơi buông tay, nhịp thở cũng đều đều, cô mới xoay lưng lại phía anh. Cô cắn chặt môi để ngăn không rơi nước mắt, hai tay nắm chặt lại. Nỗi đau đớn, nỗi hận thù hoà quyện với nhau khiến trái tim cô như đã chết. Nỗi đau này so với nỗi đau mà Quân gây ra với cô còn lớn gấp tỷ tỷ lần. Thà rằng anh phản bội cô cô còn thấy nhẹ nhàng hơn, cô phát hiện ra rằng bản thân từ lúc nào mà trở nên giả tạo thế này. Nỗi đau đớn còn nhân lên gấp bội khi mà cô phải cười cười nói nói trước mặt anh như thể cô chưa biết gì. Suốt cả một đêm dài, cô chỉ nằm nguyên một tư thế, đến cả thở cũng chẳng dám thở mạnh chỉ sợ rằng không còn giữ được chút lý trí cuối cùng. Trời bên ngoài mưa có lẽ đã tạnh, thế nhưng trong lòng cô giông bão nổi lên. Một màu đen xám xịt bủa vây lấy cô như muốn nhấn chìm cô trong hố đen thù hận.
Đôi mắt ráo hoảng nhìn về khoảng không gian phía trước, có nhìn đến thêm bao nhiêu lần cô vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt mẹ cô lúc chết,
Không thể nào! Nhất định chuyện này cô sẽ không bỏ qua. Nhưng bằng cách nào đây? Bằng cách nào bản thân cô cũng không tự trả lời được.
Cô chỉ hận không thể lao vào mà bóp chết người đàn ông mang tên ba chồng kia hoặc giả đừng yêu người đàn ông này. Giá mà cô đừng yêu anh thật lòng có lẽ cô đã không đau đến mức này, cũng chỉ coi anh và chủ tịch Minh giống tên Thanh kia mà thôi. Thế nhưng cô lại yêu anh mất rồi, trái tim cô lại lỡ trao cho anh, cuộc đời này của cô sao lại thất bại thảm hại đến như vậy? Giờ phút này trong tay cô không phải là số không tròn trĩnh, mà là số âm cực đại!
Cô không thể nào ngủ nổi dù chỉ một giây, những tiếng gào thét, tiếng súng nổ cứ vang bên tai cô khiến não cô như căng ra.
Những ký ức về gia đình cô, và cả về Văn ùa về khiến cô mơ mơ thật thật giữa cái thực tại đầy nghiệt ngã này. Đêm nay cũng giống đêm của hơn mười một năm trước, tin này cô nghe chẳng khác gì tin tang thương đầy chết chóc năm ấy. Mười một năm trước cô bé Nhiên mười ba tuổi đã khóc cạn nước mắt, khóc khô khốc cả cổ họng, khóc đến nỗi đôi mắt tưởng chừng như có thể mù đi được. Còn Nhiên của bây giờ, không thể khóc nổi, chỉ biết im lặng trong nỗi đau đớn tột cùng mà có diễn tả bằng tiếng khóc cũng không thể nào thể hiện nổi. Cô không dám xoay người sang nhìn anh, khuôn mặt với sống mũi cao, đôi mắt tinh anh cô từng yêu giờ lại là nỗi ám ảnh kinh hoàng với cô.
Cô không biết mình đã nghĩ gì suốt cả đêm, không biết đã cố nén tiếng thở dài, tiếng nấc vào trong bao nhiêu lần, chỉ biết cô đã nhìn ra ngoài từ khi trời còn đen không thấy cả cái quơ tay cho đến khi trời đã sáng tỏ cô vẫn nằm nguyên một tư thế đó.
Cô nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ sáng, lúc này cô mới đứng dậy loạng choạng bước vào nhà vệ sinh. Cánh tay cô mỏi nhừ, nhìn khuôn mặt hốc hác trong gương cô bỗng bật cười, tiếng cười vừa đủ khiến Văn tỉnh dậy. Anh ngó đầu vào nhà vệ sinh rồi nói:
- Mấy giờ rồi sao em dậy sớm thế?
Cô xả nước xối vào mặt, tiếng nước che lấp đi tiếng nói đang run rẩy của cô:
- Em tỉnh giấc dậy đi vệ sinh, thấy sáng rồi nên dậy luôn. Sáu giờ rồi anh dậy đưa em về rồi đi làm nhé.
Anh uể oải ngồi dậy, đếm qua nói chuyện với ba anh đến tận đêm giờ đầu óc vẫn còn chuếch choáng. Anh vào nhà vệ sinh thấy cô cũng vừa đánh răng xong liền nói:
- Không ăn sáng một bữa rồi hãy về sao em?
Cô lắc đầu đáp:
- Đêm qua trận mưa gió to như vậy, em sợ ở nhà cải hỏng hết, hai ngày rồi em sốt ruột lắm muốn về luôn.
Anh nhìn ra bầu trời, chỉ gật đầu rồi vào đánh răng. Cô thay bộ quần áo, chờ anh ra rồi đi xuống dưới nhà. Chủ tịch Minh đã ngồi sẵn trên bàn chờ hai người, thấy cô và anh bước xuống ông liền cười vui vẻ nói:
- Hai đứa ăn sáng rồi đi làm.
Nhìn điệu cười của ông, rõ ràng vẫn giống như hằng ngày thế nhưng cô lại cảm thấy nó giống như một con dao sắc chém thẳng vào người cô chảy máu rất nhiều. Cô hít một hơi, lấy lại sự bình tĩnh, không chờ Văn lên tiếng liền nói:
- Ba, con ngủ ở đây không quen, mấy hôm nay ngủ cứ chập chờn chắc lạ nhà. Con sợ ảnh hưởng đến em bé nên xin phép ba hôm nay con với chồng con về nhà. Cuối tuần bọn con sẽ qua một hai ngày. Thật lòng con muốn ở đây cùng ba lắm nhưng sức khoẻ con lại yếu nên con nghĩ về nhà vài hôm xem tình hình thế nào rồi tính tiếp được không ba?
Nghe cô nói thế, Chủ tịch Minh không thể không đồng ý, đứa cháu của ông giây phút này là quan trọng nhất. Ông gật đầu đáp:
- Được rồi, vậy ăn sáng đã rồi đi.
Cô lắc đầu đáp:
- Con về nhà ăn cũng được ba ạ, con trồng mấy cây rau ở nhà, hai ngày nay mưa to gió lớn thế này con sợ úng quá.
Chủ tịch Minh nhìn bàn thức ăn trước mặt rồi nói:
- Được rồi, vậy hai đứa về vài ngày xem thế nào. Con giữ gìn sức khoẻ chút, có gì cứ gọi cho bác sĩ. Muốn ăn gì gọi bác Thu qua nấu nhé.
Cô hừ lạnh trong lòng một tiếng, thế nhưng trên môi lại cười rất tươi đáp lại:
- Dạ thưa ba, con nghe ba hết.
Chủ tịch Minh gật gù hài lòng giục cô và anh về nhanh kẻo muộn. Anh xách theo một ít đồ để vào cốp xe rồi mở cửa cho cô. Trời hôm nay nắng vàng rực rỡ, ngày hôm qua còn mưa vậy mà nắng đã lên thế này. Cô bước vào trong xe, ánh nắng lúc này vốn dĩ chẳng có chút tác dụng gì với cô, ngược lại còn khiến cô cảm thấy khó chịu. Trên đường về nhà, cô giả vờ nhắm mắt ngủ, một tay chống lên cằm đặt vào cửa xe, một tay buông thõng. Cô không dám mở mắt, vì rất sợ phải đối thoại với anh. Chỉ cần anh hỏi bất cứ thứ gì hay tình cảm với cô một chút cô e rằng mình sẽ không tự nhiên mà trả lơi đươc như mọi ngày. Giờ phút này đến ngay cả việc đối diện với anh cũng khiến cô cảm thấy khó khăn vô cùng. Anh thấy cô lim dim đôi mắt, cho rằng cô mệt nên không nói gì liền bật một bài hát của ca sĩ Anh Thơ. Bài hát này cô đã từng ngồi cùng anh trên xe, không biết đã nghe đến cả trăm lần chưa, bài hát nói về tình yêu đẹp đẽ của hai người nam nữ vậy mà giờ cô lại thấy bi thương vô cùng.Chiếc xe quen thuộc, mùi hương quen thuộc, bài hát quen thuộc này sao cũng lạ lẫm với cô như vậy? Cô nhìn ra góc phố mà cô và anh đã đi bao nhiêu lần, hàng cây xanh nảy chồi xanh mướt, vậy mà một người ở đây tưởng như đã chết rồi.
Chiếc xe chầm chậm đỗ lại ở cổng, anh lay nhẹ cô rồi nói:
- Nhiên, đến nhà rồi dậy thôi em.
Cô từ từ hé mắt, mỉm cười cong môi dụi mắt đáp lại:
- Em ngủ quên sao?
Anh gật đầu, bước xuống mở cửa xe cho cô rồi nói:
- Em vào nhà đi, anh xách đồ.
Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, ngoan ngoãn mở cửa nhà. Căn nhà mấy ngày không có ai nhưng vẫn rất sạch sẽ tinh tươm. Anh mang đồ vào để lên ghế rồi lại giục cô:
- Em vào phòng đi mang mấy bộ quần áo này vào, anh pha sữa cho em rồi anh đi làm.
Cô nhìn đồng hồ thở dài:
- Anh đi làm đi không muộn.
- Em cứ mang quần áo vào phòng đi, anh làm nhanh thôi mà, còn sớm.
Cô không muốn nói thêm câu gì, mệt mỏi xách mấy bộ đồ bé sơ sinh bước vào phòng lôi từng bộ trong túi, bộ hồng trắng có hình con gấu nhỏ xinh hôm qua cô chọn, bộ xanh nước biển anh chọn, ngày hôm qua thôi mà còn hạnh phúc đến vậy, tại sao chỉ qua một đêm mọi thứ bỗng dưng sụp đổ thế này. Cô cầm bộ quần áo đưa lên trước ngực nắm chặt, cuối cùng không còn nghĩ được gì liền cầm cả túi đồ ném thẳng vào góc tủ sau đó lên giường ngồi. Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
- Nhiên, ra ăn sáng thôi em.
Không biết cô đã ngồi lâu đến thế nào, chỉ khi anh gọi cô cô mới giật mình đứng dậy. Cô ra ngoài, thấy trên bàn đã để sẵn một bát bánh đa hải sản, một cốc sữa bầu liền bất giác nhìn đồng hồ. Kể từ lúc về nhà đã được hai mươi phút, cô nhìn anh hỏi lại:
- Anh không đi làm sao?
Anh gật đầu, tháo tạp dề mặc lại chiếc áo vest rồi nói:
- Anh đi luôn giờ đây, chắc không kịp ăn sáng mất, em ăn đi nhé. Nhớ ăn hết đấy, ăn cho cả phần Cua.
Nói rồi anh hôn lên môi cô, cầm chiếc cặp xách đi ra ngoài. Đợi anh ra hẳn ngoài, cánh cửa từ từ khép lại rồi đóng sập một cái cô mới ngồi sụp xuống ghế. Hai cánh tay buông thõng, giờ phút này mới cảm nhận được nỗi đau đã nghẹn đến cổ. Cô nhìn bát bánh đa trước mặt, không còn kìm chế được cầm hẳn lên ném thật mạnh xuống đất. Tiếng của men đá đập xuống nền gỗ vỡ tan tành, một giọt nước mắt rơi xuống, rồi đến cả trăm ngàn giọt thay nhau chảy cho dù cô đã lau không biết bao nhiêu lần. Cốc sữa bầu cũng bị cô hất văng, chiếc cốc thuỷ tinh như tan ra giữa không trung. Cô ngồi hẳn xuống sàn nhà chỉ toàn những mảnh sành sứ, thuỷ tinh sắc nhọn gào lên.
- Ba mẹ, con phải làm thế nào đây? Con phải làm sao đây? Sao cuộc đời con lại khốn khổ thế này hả ba mẹ?
Nhiên vừa khóc, vừa gào lên như kẻ điên, tiếng khóc trong căn nhà chẳng thể thoát ra ngoài, chỉ có tiếng vọng lại đầy đau đớn của chính nó. Cô càng khóc, lại càng thấy khổ sở bất hạnh. Giá mà cô đừng gặp Văn, giá mà đừng rung động bởi anh thì cô có thể một phát giết chết hai cha con họ.
Cuộc đời này của cô điều hối hận nhất chính là đã yêu anh, nếu được quay lại nhất định cô sẽ không mở lòng mình. Càng yêu nỗi thù oán trong cô lại càng lớn nhất là khi chính anh cũng biết rằng cô chính là con của người mà ba anh đã nổ súng. Đâu rồi? Thứ hạnh phúc xa xỉ mà cô từng cảm nhận ngày hôm qua, hôm kia đâu rồi? Hai tay cô cào xuống nền gỗ, nước mắt ướt nhoẹt không còn muốn lau. Từng ký ức ùa về càng khiến cô đau đớn khôn nguôi! Anh từng hứa sẽ bên cô trọn đời, anh nói dựa dẫm vào anh trọn đời! Trọn đời định nghĩa là gì vậy? Mà đến hôm nay còn chưa đủ một năm đã thành ra thế này? Tất cả mọi hành động yêu thương cô đến ngày hôm nay rốt cuộc thật sự là tình yêu hay chỉ là sự ngây thơ ngu dốt của cô cho rằng là như thế? Lần cuối cùng trước khi mẹ cô gục xuống, vẫn dặn dò cô nhớ đến mối thù oan nghiệt này. Vậy mà xem cô đến nay đã làm gì được? Cô đã làm gì được cho ba mẹ cô ở dưới suối vàng kia? Thậm chí đến ngay cả mộ của ba cô ở đâu cô còn chẳng biết đến! Cô là một đứa con bất hiếu, một con người ngu ngốc tột cùng. Tuổi thơ hạnh phúc bị chính gia đình người cô đang dành hết tình cảm phá tan nát. Đêm hôm ấy nếu cô không chạy nổi liệu rằng có bị chính ông ta bắn chết tươi ngay giữa cánh rưng không? Cô nhớ ba mẹ, cô nhớ đến nghẹn lòng, mười mấy năm nay sống trong sự sợ hãi truy lùng của những kẻ sát nhân, hoá ra kẻ sát nhân đó lại là người bên cạnh mình. Cô phải đối diện thế nào với người đã khuất dưới kia? Cô phải làm thế nào mới xoá được hết nỗi ám ảnh của ngày ấy?
Không biết cô khóc bao lâu, đến khi đứng dậy đã thấy mọi thứ xung quanh lạnh ngắt. Cô mặc kệ tất cả, kệ cho nước mắt đang rơi, mở cửa nhìn ra mảnh vườn phía sau. Bất chợt cô hơi sững người lại, mấy cây cải vẫn xanh rì tươi tốt giữa trận bão táp hôm qua. Cô vuốt lồng ngực cho bình tĩnh trở lại, nhưng chỉ thấy đôi mắt càng cay xè. Lúc này cô không còn giữ được nổi lý trí cuối cùng, chạy ra vườn rau, cúi xuống nhổ sạch những cây cải xanh tươi, vừa nhổ cô vừa gào hét như kẻ điên loạn, hai chân trần nhuốm đầy bùn bẩn và cát đất. Nhổ xong đống cải, cô vẫn không thể bình tĩnh, ngồi xuống nền đất đen bẩn thỉu ngửa mặt lên trời mà khóc. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt xanh xao hốc hác, ước mắt hoà với cát rơi xuống miệng cô mặn đắng. Đến khi bản thân đã có chút bình tĩnh trở lại, cô mới đứng dậy, nhặt những cây cải vứt vào sọt rác, sau đó trở lại nhà quét sạch hết những thứ vương vãi trên nền nhà. Trong đầu cô loé dậy những thứ nghĩ thôi cũng khiến người khác rùng mình.
Cô dọn dẹp lau lia sạch xong liền vào nhà tắm rất lâu, sau đó ra chọn cho mình bộ quần áo thật đẹp, lấy miếng băng dán cá nhân dán lên vết máu trên tay rồi gọi điện cho Quân.
Đầu dây bên kia có lẽ thấy số lạ liền hỏi:
- Alo, ai vậy ạ?
Cô lạnh nhạt đáp:
- Tôi đây, anh đang ỏ đâu vậy? Tôi muốn gặp anh một chút được không?
Nghe thấy tiếng cô, Quân vô cùng sửng sốt hỏi lại:
- Nhiên, sao em lại gọi cho tôi? Có chuyện gì sao?
- Tôi có việc cần hỏi anh, chúng ta gặp nhau một lát được chứ? Anh cho địa chỉ đi tôi đến gặp.
Quân có linh cảm không lành, nhưng không muốn nói chuyện qua điện thoại, nhìn đồng hồ cũng đã hơn mười giờ liền nói:
- Được, chúng ta ăn trưa rồi nói chuyện được chứ? Địa chỉ nhà hàng ở gần công ty em, tôi đang bên đó.
Cô nuốt nước bọt, đoán chắc tầm trưa Văn cũng chỉ ngồi trên văn phòng liền nói:
- Được, hai mươi phút nữa tôi qua.
Nói rồi cô vội cúp máy, cầm mấy đồng tiền đi ra ngoài bắt taxi đến địa chỉ Quân vừa nói. Chiếc taxi đỗ xịch ở cửa, cô bước xuống cũng đúng lúc Quân đến. Cô trả tiền rồi tiến về phía cửa, anh ta thấy khuôn mặt hốc hác, đôi mắt sưng húp của cô khẽ nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì sao Nhiên?
Cô hất hàm về phía trong nhà hàng đáp lại:
- Vào trong đã rồi nói.
Quân gật đầu, cùng cô đi vào chọn một bàn ăn khuất bên phía trong. Người phục vụ đưa menu, anh đẩy về phía cô rồi nói:
- Em chọn đồ ăn đi.
Cô không còn chút tâm trí nào, thở dài nói:
- Anh muốn chọn gì thì chọn.
Anh thấy điệu bộ cô rõ ràng ư rất không bình thường liền chọn đại mấy món rồi hỏi:
- Nhiên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Cô đan hai tay vào nhau đáp lại:
- Tôi có vài chuyện muốn hỏi.
- Được em hỏi đi.
- Lần trước anh có nói với tôi, anh biết Văn là người âm thầm bảo vệ tôi suốt thời gian tôi vào công ty Bình Minh A, tại sao anh lại biết điều này?
Quân nhìn cô, không lấy gì làm ngạc nhiên đáp lại:
- Lần tôi biết tập tài liệu trong tủ, tôi đã đến làng trẻ em của em. Lúc đó tôi có vào trong, tình cờ nghe được cuộc đối thoại của Văn và bác Ngân. Tôi không nghe được nhiều nhưng cũng loáng thoáng hiểu ra từ hồi nhỏ khi em được đưa vào trại trẻ ấy, cả gia đình anh ta đã đi tìm em. Sau khi biết được em ở đó, không biết là Văn hay chủ tịch Minh đã thuê người giấu nhẹm em. Sau khi em lên đại học, mọi thông tin của em không còn ở trong làng trẻ em nữa, đồng nghĩ với việc Văn cũng mất hết thông tin về em còn tên Thanh không tìm được em do tôi nghĩ hắn tìm rất lâu không có manh mối gì nên nghĩ em đã chết. Tôi có thể hỏi em một chuyện được không?
Cô gật đầu mệt mỏi nói:
- Hỏi đi!
- Bốn năm đại học em không hề về thăm lại bác Ngân sao? Có lý do gì à?
Cô cúi xuống trả lời:
- Vừa học, vừa đi làm kiếm tiền nuôi thân tôi không có nhiều thời gian trở lại. Vả lại tôi từng hứa rằng nếu thành công tôi mới trở lại, có điều sau này khi đi làm rồi mới biết thành công nó xa xỉ thế nào, thế nên tôi mới quyết định về lại thăm mọi người. Lúc đó ai cũng nghĩ tôi đã có việc làm tử tế rồi.
Quân bỗng cảm thấy có thứ gì đó nhói lên trong lòng, khoảng thời gian khó khăn đó chính là quãng thời mà cô ở bên anh. Anh trầm mặc nói tiếp:
- Em còn gì để hỏi tôi không?
- Tại sao anh lại bảo tôi vào công ty Bình Minh làm? Anh biết chuyện trước đó sao?
Anh cười chua xót:
- Đúng vậy, tôi biết trước.
Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Tôi đã nghĩ em vào đó, tôi ở công ty này hai người đều có thể phấn đấu, sau đó khi tôi có chỗ đứng vững chắc có thể giúp em trả thù. Đáng tiếc...
Cô ngước đôi mắt to tròn nhưng không còn vẻ lanh lợi như thường ngày hỏi lại:
- Đáng tiếc gì?
- Đáng tiếc tôi không có khả năng đó.
Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt Quân, nơi đáy mắt hiện rõ sự trầm tư, cô thở dài bầu không khí im lặng ảm đạm bủa vây lấy hai người cho đến khi người phục vụ mang thức ăn ra. Cô dùng dĩa đưa miếng thịt bò lên miệng, thế nhưng trong miệng đắng ngắt không tài nào ăn nổi. Quân có lẽ đã không còn chịu nổi, liền hỏi cô:
- Nhiên, rốt cuộc em có chuyện gì? Em và Văn đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Cô nhắm nghiền mắt, cảm tưởng câu nói của anh lại thêm phần khiến nỗi đau đớn cuộn trào lên trong lòng liền buông dĩa, cười nhạt đáp:
- Có xảy ra gì giờ này cũng đâu còn quan trọng?
Anh hơi khựng lại, đoán chắc điều anh suy nghĩ là đúng.
- Nhiên, có chuyện gì không thể nói được sao? Chẳng phải em và anh ta đang rất tốt đẹp sao? Ở bên anh ta tôi thấy em rất hạnh phúc cơ mà?
Cô cắn chặt môi, cuối cùng nhìn Quân đáp lại:
- Quân, có rất nhiều chuyện tưởng chừng là thế nhưng không phải là thế. Dù có chuyện gì đi nữa tôi cũng có thể nhờ anh một việc được không?
- Được, em nói đi.
Cô hít một hơi rồi nói:
- Hôm trước anh đã nói nếu tôi cần anh sẵn sàng giúp đỡ tôi, giây phút này tôi chưa cần ngay, nhưng dù là bất cứ chuyện gì tôi nhờ anh đều sẵn sàng làm đúng không? Tôi không nhờ anh những chuyện anh không làm được đâu, mà chỉ là muốn bấu víu anh một thời gian. Tôi biết nói mấy lời này ra rất vô sỉ vì tôi và anh đã chia tay. Nhưng tôi không còn biết dựa dẫm vào bất cứ ai nữa rồi. Anh yên tâm, chuyện riêng của cá nhân tôi thế nào tôi sẽ tự mình giải quyết, chỉ nhờ nếu được vay anh chút tiền hoặc nhờ vài mối quan hệ của anh giúp tôi vài việc
- Nhiên, được! Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng em không muốn nói tôi cũng không hỏi nữa. Em không cần nói thêm bất cứ điều gì khác, dù là chuyện gì tôi cũng sẵn sàng. Nhưng tôi vẫn nghĩ Văn là người tốt, có chuyện gì em cũng nên suy nghĩ kỹ.
Cô hơi nhếch mép, đứng dậy thở dài nói:
- Cảm ơn anh! Có lẽ tôi nên về trước, thời gian này tôi cần yên tĩnh vài hôm.
Quân đứng dậy, gọi phục vụ thanh toán, mấy món ăn còn chưa ăn hết rồi vội chạy ra ngoài. Vừa hay cô đang đứng ở cửa bắt taxi, bóng dáng cô mỏng manh hao gầy giữa cái nắng cuối xuân. Anh bỗng thấy người cô run lên, không còn kìm chế được anh vội chạy đến giữ tay cô lại rồi nói:
- Nhiên, để tôi đưa em về. Tôi thật sự không yên tâm.
Cô nhìn bàn tay Quân đang nắm chặt cánh tay mình, giờ này cô không còn đủ sức lực mà hất ra,bất chợt thấy Văn đi cùng hai ba người đàn ông bước vào cửa hàng. Ánh mắt anh vừa hay chạm khẽ vào mắt cô, cô đột ngột lùi lại liền kéo tay Quân xoay người giục giã:
- Chúng ta đi thôi!
Quân hơi sững sờ trước thái độ của cô, chỉ có điều anh không nhìn thấy Văn vừa lướt qua nên lẳng lặng cùng cô đi về góc cuối nhà hàng. Xe của anh được dựng ngay ở góc đỗ đầu tiên, quả thật bộ quần áo này, vẻ ngoài đẹp trai này không hề ăn khớp với chiếc xe máy cũ kỹ.
Nhiên nhìn Quân, nhưng trong đầu hoàn toàn không có chút tâm trí nào chỉ thầm hy vọng vừa rồi Văn không nhìn ra cô. Cô bỗng cảm thấy nực cười, tại sao đến giờ phút này cô còn sợ anh hiểu nhầm, còn gì để mất nữa hay sao?
- Nhiên, đi thôi.
Tiếng Quân gọi kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, cô leo lên chiếc xe máy đã từng quen thuộc với mình giờ cũng trở nên xa lạ rồi. Nhớ lại khoảng thời gian bị Quân ruồng bỏ cô chợt cảm nhận nỗi đau đó so với nỗi đau cô đang gánh chịu cũng chỉ như lông gà vỏ tỏi mà nếu có một sự lựa chọn thì có ngàn vạn lần cô vẫn chọn rằng thì bị Quân bỏ rơi còn hơn phải gánh chịu nỗi đau này. Cô không dám nghĩ thêm, chỉ sợ rằng không còn chịu được mà gào lên giữa đường.
Cô của hiện tại so với cô của gần một năm trước đã thay đổi rất nhiều, không còn là cô gái có thể khóc vật vã giữa đường trước mặt tất cả mọi người mà chỉ biết nén cảm xúc vào trong. Bên ngoài đường gió khẽ rít từng cơn, cô thở dài, hay tay bám vào yên xe máy, cả đoạn đường trên xe không ai nói với ai câu nào. Đưa cô về đến cổng, Quân liền dựng xe máy xuống vệ đường rồi nói:
- Nhiên, tôi thấy tâm trạng em rất bất ổn. Em về nghỉ ngơi vài ngày cho tĩnh tâm lại nhé. Có gì em cứ gọi tôi, thật sự đấy, em gọi bất cứ lúc nào cũng được tôi sẵn sàng giúp đỡ em. Còn chuyện gì em không muốn nói tôi cũng không gặng hỏi nhiều. Em lên nhà đi tôi về đây.
Nhiên gật đầu không đáp, lẳng lặng vào nhà, căn nhà ấm áp quen thuộc cũng trở nên ảm đạm lạnh lẽo. Cô thu dọn hết rác trong nhà kể cả bộ quần áo hôm nay cô mặc mang ra ngoài đầu đường vứt hết, sau đó lau dọn lại căn nhà cho sạch sẽ như buổi sáng. Bầu trời cũng đã xế trưa, cô lẳng lặng leo lên giường nằm nhắm nghiền mắt mặc kệ cho nước mắt lại tiếp tục rơi. Cô lại khóc, khóc rất nhiều, toàn thân cứ rung lên bần bật.
Nỗi đau lại tiếp tục cào xé trong lòng cô, cô đã khóc rất lâu, cả đêm hôm qua không ngủ, cuối cùng cô đã thiếp đi. Trong cơn mơ, từng ký ức cả đau khổ buồn vui hạnh phúc ùa về khiến cô như không khỏi ám ảnh.
Tác giả :
Phạm Vũ Anh Thư