Em Là Nữ Hoàng Trái Tim Anh
Chương 14: Bàn tọa a, mong mày sớm chút siêu thoát…
Tôi vô cùng cảm thán về mẹ yêu dấu của tôi aaaa…Mẹ ơi, mẹ có phải kiếp trước từng làm nghề quản ngục không???
Tôi đã tỉnh được hai ngày, hai ngày rồi đó nhưng mông tôi đến cái giường còn chưa rời ra đâuhuhu T.T
Tôi vừa uống chén canh Phi Ảnh vừa mang vào, vừa hé miệng rên rỉ
“Phi Ảnh à, hay là tao với mày dựng cờ khởi nghĩa đi?”
Ảnh nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ, không trả lời…
Tôi đặt chén canh xuống bên cạnh giường, lại ỉ ôi “Ảnh ơi Ảnh à, tao muốn đi chơi đi chơi đi chơi, mông tao sắp chai rồi oa oa”
Ảnh nhìn tôi, vẻ thật bất đắc dĩ “Coi như mày lợi hại” rồi nhanh chóng đứng dậy, dìu tôi ra xích đu trên ban công
Tôi khẽ lắc lư trên xích đu, cảm giác như tất cả phiền muốn trên thế giới này không còn liên quan gì đến tôi nữa, không máu me, không áp lực, cảm giác thật vô cùng thoải mái…
Nhỏ khoác lên vai tôi một chiếc áo len dày, cất giọng nhẹ nhàng “Trời gió lớn, mặc thêm vào cho ấm”
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng “Ừm” rồi tựa đầu lên vai nhỏ, cất giọng trầm trầm “Phi Ảnh, mày có thấy mệt mỏi không??”
Nhỏ không nhìn tôi, ánh mắt vẫn nhìn về vô định “Ừm, cũng có đôi chút”
“Tao cũng vậy, đã rất lâu rồi, tao không quay về đó, không biết các anh em như thế nào rồi nhỉ” tôi vẫy vẫy tay
Nhỏ khẽ vuốt tóc tôi, trả lời “Mọi người vẫn tốt, nghe cậu phát bệnh còn trực tiếp muốn chạy qua đây cơ”
Tôi lè lưỡi “Mọi người bên đó hư quá cơ, mấy bữa nữa phải trực tiếp mắng cho họ một trận cho ra trò mới được”
Nhỏ khẽ cốc lên đầu tôi một phát đau điến “Chưa hỏi tội mày mà mày còn dám đòi đi xử tội người khác hả”
Tôi ôm đầu, cất giọng vô cùng oan ức “Chị Ảnh a, em có tội gì đâu???”
Ảnh híp mắt, bức cung “Khai mau, mày và lớp trưởng có tư tình từ khi nào, nói”
Ách..hình như bà cô này dùng từ hơi sai…cái gì mà tư tình???
Tôi nghiêm mặt “Cái này không gọi là tư tình…gọi là ngoại tình đúng hơn”
Phi Ảnh bị khuôn mặt nghiêm túc của tôi đánh cho gục ngã hoàn toàn “Con lạy má, con gái nhà người ta nghe hỏi như vậy đều là một mực từ chối, tỏ ra ngại ngùng nha, ai, thiệt là mặt dày hơn tường thành mà. Có ai như mi không chứ, trực tiếp thừa nhận như vậy aaa…”
Tôi thương cảm xoa xoa mặt nhỏ “Sống với chị lâu như vậy rồi, giờ bé mới biết là quá trễ đó nha….~~~”
( Chin: Vâng, em biết, còn biết từ trước khi sinh chị ra cơ ~.~)
Ảnh hiện ra một icon nôn ói…
Tôi hiện ra một icon đắc thắng….
Rốt cuộc, ai kia vẫn không nhịn được tò mò, tiếp tục hỏi “Nói đi mà, từ bao giờ vậy???”
Tôi lườm nguýt “Không phải tại mày sao??”
Ngơ ngác…..
Tôi nổi đóa “Tao hỏi mày, hôm trước hát karaoke mày dụ tao uống say xong, mày chạy đi đâu???”
Ảnh làm ra vẻ vô cùng vô cùng vô tội “Em tối đó thấy chị say quá mà lớp trưởng thuận đường nên nhờ lớp trưởng đưa chị về nhà a”
Tôi chính thức nổi điên “Cái đồ….cái đồ….cái đồ chết tiệt nhà mi, mi à người hại đời bà xem bà mi chém mi ra sao aaa…..”
Nói là làm, tôi nhanh chóng tung người nhảy từ trên xích đu xuống định lao theo chém nó, nhưng tôi cư nhiên lại quên là….tôi thực sự mới bước xuống từ giường bệnh a
Vừa đáp xuống, chân tôi cứ như vậy mà nhũn ra, tôi nhắm mắt, mặc niệm cho số phận của cái bàn tọa của tôi T.T
Bàn tọa a, mong mày sớm chút siêu thoát….
***
Chin: Hello mọi người, tác giả đã trở lại và thảm hại…í lộn…lợi hại hơn xưa. Ừm, mấy bữa trước do đang vào đợt cao điểm thi nên mình không thể nào có í tưởng mà viết được, hôm nay đụng lại cũng thấy hơi ngượng tay nên có lẽ sẽ hơi dở, mong mọi người thông cảm cho mình nha ^-^ Cám ơn nhiều!!!!!
Tôi đã tỉnh được hai ngày, hai ngày rồi đó nhưng mông tôi đến cái giường còn chưa rời ra đâuhuhu T.T
Tôi vừa uống chén canh Phi Ảnh vừa mang vào, vừa hé miệng rên rỉ
“Phi Ảnh à, hay là tao với mày dựng cờ khởi nghĩa đi?”
Ảnh nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ, không trả lời…
Tôi đặt chén canh xuống bên cạnh giường, lại ỉ ôi “Ảnh ơi Ảnh à, tao muốn đi chơi đi chơi đi chơi, mông tao sắp chai rồi oa oa”
Ảnh nhìn tôi, vẻ thật bất đắc dĩ “Coi như mày lợi hại” rồi nhanh chóng đứng dậy, dìu tôi ra xích đu trên ban công
Tôi khẽ lắc lư trên xích đu, cảm giác như tất cả phiền muốn trên thế giới này không còn liên quan gì đến tôi nữa, không máu me, không áp lực, cảm giác thật vô cùng thoải mái…
Nhỏ khoác lên vai tôi một chiếc áo len dày, cất giọng nhẹ nhàng “Trời gió lớn, mặc thêm vào cho ấm”
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng “Ừm” rồi tựa đầu lên vai nhỏ, cất giọng trầm trầm “Phi Ảnh, mày có thấy mệt mỏi không??”
Nhỏ không nhìn tôi, ánh mắt vẫn nhìn về vô định “Ừm, cũng có đôi chút”
“Tao cũng vậy, đã rất lâu rồi, tao không quay về đó, không biết các anh em như thế nào rồi nhỉ” tôi vẫy vẫy tay
Nhỏ khẽ vuốt tóc tôi, trả lời “Mọi người vẫn tốt, nghe cậu phát bệnh còn trực tiếp muốn chạy qua đây cơ”
Tôi lè lưỡi “Mọi người bên đó hư quá cơ, mấy bữa nữa phải trực tiếp mắng cho họ một trận cho ra trò mới được”
Nhỏ khẽ cốc lên đầu tôi một phát đau điến “Chưa hỏi tội mày mà mày còn dám đòi đi xử tội người khác hả”
Tôi ôm đầu, cất giọng vô cùng oan ức “Chị Ảnh a, em có tội gì đâu???”
Ảnh híp mắt, bức cung “Khai mau, mày và lớp trưởng có tư tình từ khi nào, nói”
Ách..hình như bà cô này dùng từ hơi sai…cái gì mà tư tình???
Tôi nghiêm mặt “Cái này không gọi là tư tình…gọi là ngoại tình đúng hơn”
Phi Ảnh bị khuôn mặt nghiêm túc của tôi đánh cho gục ngã hoàn toàn “Con lạy má, con gái nhà người ta nghe hỏi như vậy đều là một mực từ chối, tỏ ra ngại ngùng nha, ai, thiệt là mặt dày hơn tường thành mà. Có ai như mi không chứ, trực tiếp thừa nhận như vậy aaa…”
Tôi thương cảm xoa xoa mặt nhỏ “Sống với chị lâu như vậy rồi, giờ bé mới biết là quá trễ đó nha….~~~”
( Chin: Vâng, em biết, còn biết từ trước khi sinh chị ra cơ ~.~)
Ảnh hiện ra một icon nôn ói…
Tôi hiện ra một icon đắc thắng….
Rốt cuộc, ai kia vẫn không nhịn được tò mò, tiếp tục hỏi “Nói đi mà, từ bao giờ vậy???”
Tôi lườm nguýt “Không phải tại mày sao??”
Ngơ ngác…..
Tôi nổi đóa “Tao hỏi mày, hôm trước hát karaoke mày dụ tao uống say xong, mày chạy đi đâu???”
Ảnh làm ra vẻ vô cùng vô cùng vô tội “Em tối đó thấy chị say quá mà lớp trưởng thuận đường nên nhờ lớp trưởng đưa chị về nhà a”
Tôi chính thức nổi điên “Cái đồ….cái đồ….cái đồ chết tiệt nhà mi, mi à người hại đời bà xem bà mi chém mi ra sao aaa…..”
Nói là làm, tôi nhanh chóng tung người nhảy từ trên xích đu xuống định lao theo chém nó, nhưng tôi cư nhiên lại quên là….tôi thực sự mới bước xuống từ giường bệnh a
Vừa đáp xuống, chân tôi cứ như vậy mà nhũn ra, tôi nhắm mắt, mặc niệm cho số phận của cái bàn tọa của tôi T.T
Bàn tọa a, mong mày sớm chút siêu thoát….
***
Chin: Hello mọi người, tác giả đã trở lại và thảm hại…í lộn…lợi hại hơn xưa. Ừm, mấy bữa trước do đang vào đợt cao điểm thi nên mình không thể nào có í tưởng mà viết được, hôm nay đụng lại cũng thấy hơi ngượng tay nên có lẽ sẽ hơi dở, mong mọi người thông cảm cho mình nha ^-^ Cám ơn nhiều!!!!!
Tác giả :
Hạ Thanh