Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh
Chương 25
Cô ngây người toàn tập, ở trên người Vu Đồ cứng ngắc mấy giây.
Thân thể dười ấm áp mà cứng rắn, sức mạnh phái nam đặc biệt nổi bật, trong lòng cô hốt hoảng nhảy loạn mấy lần mới trấn định được một ít.
Vu Đồ dường như không có động tĩnh gì.
Cô cảm thấy may mắn, chẳng lẽ cậu không bị cô đánh thức?
Cô khẽ động muốn nhấc người, nhưng giây kế tiếp, một bàn tay ấm nóng hữu lực liền nắm cổ tay cô.
Cô nhất thời đình chỉ động tác, tay người nắm cổ tay cô cũng không động, chẳng qua nắm rất chặt.
Một lúc lâu, cái tay kia mới dịu dàng cùng giữ vững nâng cô khỏi người cậu.
Kiều Tinh Tinh mượn lực ngồi lại trên ghế salon.
Mặt cô nóng bừng, căn bản không muốn nhìn Vu Đồ, cảm giác như đi thảm đỏ bị ngã cũng không có lúng túng như bây giờ.
Cô nên giải thích như thế nào...
"Cái đó... Mình..."
Vu Đồ cắt ngang lời cô, thanh âm trầm thấp, "Cậu muốn lấy đồ gì?"
Kiều Tinh Tinh ngẩn người.
Tầm mắt Vu Đồ chuyển rời về phía bàn uống trà bên cạnh mình, "Ly trà?"
Cô rốt cuộc cũng có phản ứng, "...Ừ."
Vu Đồ đưa ly trà cho cô.
Kiều Tinh Tinh bưng ly trà, mắt nhìn thẳng mà ngồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đây coi là không có chuyện gì sao? Đúng chứ, cậu cũng chủ động tìm lí do hợp lí rồi.
Nhưng sao trong lòng lại có chút buồn bực?
Vu Đồ ngồi trên ghế salon, hơi cúi đầu, mấy lọn tóc lộn xộn rơi trên trán. Ánh mắt của cậu cố định nhìn vào bàn tay mình, một lát sau, trấn định ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn, "Đội nào thắng?"
Kiều Tinh Tinh lúc này mới nhớ tới trận thi đấu, giương mắt nhìn lên, trên màn hình trong nháy mắt đã trở về tranh tài xuất sắc rồi.
... Thi đấu đã kết thúc?
Nhưng cô đâu biết ai thắng. "...Cậu đoán đi."
Vu Đồ cầm điện thoại nhìn xuống kết quả dự đoán, "Mình đoán cậu thua."
Thì ra là Thiên Cung thua.
"Nga, vậy mình thua, cậu có thể nói yêu cầu."
Thanh âm của cô ấm ức, dáng vẻ không cao hứng. Vu Đồ thu hết chút cảm xúc nhỏ đó vào trong mắt, trong lòng lại rối bời, cuối cùng, cậu chẳng quản được bản thân.
Cậu nghe mình đang hỏi cô ấy:"Cuối tháng sinh nhật cậu, muốn quà gì vậy?"
Kiều Tinh Tinh chớp chớp mắt, "Mình chính là đang hỏi cậu có yêu cầu gì?"
Vu Đồ dừng một giây nói:"Yêu cầu chính là nói cho mình biết cậu muốn quà gì."
Kiều Tinh Tinh nhìn cậu, ánh mắt dần sáng lên, cảm xúc phiền muộn vừa rồi liền không cánh mà bay, cô cảm xúc lâng lâng, "Vậy mình sẽ không khách khí nha."
"Dĩ nhiên."
Kiều Tinh Tinh không khách khí suy nghĩ một hồi, quả thực không nghĩ được muốn cái gì, "Đột nhiên quá, mình suy nghĩ kỹ sẽ nói cho cậu sau."
Ai thầy Vu thật là nam nhân thẳng thắn, nào có ai tặng quà còn hỏi người ta. Chẳng phải là đột nhiên lấy ra mới đem đến kinh hỷ sao?
"Được." Vu Đồ gật đầu, cầm lấy điều khiển từ xa, mở lại âm thanh bị tắt.
"Trận chung kết kết thúc, mấy ngày nữa là tới lễ trao giải, cậu đã nghĩ xong sẽ chọn những tuyển thủ chuyên nghiệp nào làm đồng đội chưa?
Sao thoắt cái đã nói chuyện nghiêm túc rồi, cô còn đang suy nghĩ quà đây.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vu Đồ, Kiều Tinh Tinh cũng nghiêm túc trở lại, "Cậu đó kiến nghị gì không?"
"Người đầu tiên chọn Thiên Cung, Chu Ẩn." Vu Đồ tìm được trận đầu ván quyết đấu vừa rồi mở lại, "Trận chung kết mặc dù Thiên Cung bại bởi Lạc Thần, nhưng thân là đội trưởng, năng lực của Chu Ẩn là không thể nghi ngờ, sàn đấu KPL có rất ít tuyển thủ toàn năng, anh hùng sâu như biển, vị trí nào cũng có thể đánh, thuận lợi cho các người điều chỉnh chiến thuật."
"Mình còn tưởng rằng cậu sẽ đề nghị chọn người của Lạc Thần."
"Thực lực của Lạc Thần dĩ nhiên rất mạnh, nhưng phương diện họ mạnh nhất là phối hợp đồng đội, cậu có hai đồng đội là ngẫu nhiên chọn ra, cho nên vẫn là chọn tuyển thủ có năng lực vượt trội nhất."
Kiều Tinh Tinh gật đầu một cái, "Được nha, mình cũng rất thích Chu Ẩn."
"Ừm, Chu Ẩn dáng dấp cũng rất được."
"...Người ta mới 19 tuổi."
Tuổi tác cũng biết. Vu Đồ cười một tiếng, nhắc nhở cô nhìn màn chiếu: "Chú ý cách đánh của Chu Ẩn."
Kiều Tinh Tinh liền quan sát.
"Nhìn ra được không?"
"Gì cơ?" Kiều Tinh lờ mờ.
"Mấy ngày nay cùng cậu thi đấu, mình đang bắt chước Chu Ẩn."
Kiều Tinh Tinh ngẩn ra.
"Hắn thường xài anh hùng cách đánh quen thuộc, hành động kiểu mẫu, như vậy ở đấu trường, cậu sẽ quen thuộc hơn với hắn, dễ dàng phối hợp hơn."
"...Mấy ngày nay cậu đang bắt chước hắn, để mình quen thuộc với lối đánh của hắn, luyện tập cùng hắn phối hợp?
"Đúng vậy, mình còn từng bắt chước Hạ Tuyết, cậu không phát hiện?"
Hoàn toàn không có. Chẳng qua gần đây cô thấy cách đánh của cậu khác với trước kia, nhưng hóa ra là cậu đang bắt chước người khác, chỉ vì giúp cô quen thuộc hơn với phong cách của các tuyển thủ kia...
Nghiên cứu những thứ này tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực? Cậu mệt mỏi như vậy, là bởi vì chuyện này sao?
Trong lòng Kiều Tinh Tinh chớp mắt không biết là tư vị gì, cô chỉ biết là, cô một chút cũng không muốn lại đi dò xét thêm.
Không cần thiết rồi.
"Mình nghĩ ra qùa sinh nhật rồi." Cô no
Vu Đồ nhìn cô.
"Cậu tặng mình Pentakill đi." Kiều Tinh Tinh mỉm cười nói, "Chơi đến bây giờ mình còn chưa có Pentakill đâu. Nhưng phải là cậu tặng mình, không phải bọn họ tặng, vì vậy đừng bắt chước bọn họ."
"Mình thích cùng cậu đánh phối hợp hơn."
Vu Đồ không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, sau đó cúi đầu giống như rất bất lực lại khẽ cười.
"Cậu cười gì chứ? Kiều Tinh Tinh hơi giận, rõ ràng rất lãng mạn được không?
"Không có gì...cảm giác rất linh động."
...
Đừng tưởng rằng cô không nghe ra cậu đang cười nhạo mình, chẳng qua do vận khí không tốt nên đến giờ vẫn chưa được Pentakill.
"Bây giờ bắt đầu đi." Vu Đồ cầm điện thoại rơi trên ghế salon đưa cô, "Cậu trước đấu đơn làm mất 30 sao đi."
"Cái gì?" Kiều Tinh Tinh cho rằng mình nghe nhầm.
"Cậu đang ở phân khúc quá cao, Vương giả 50 sao của Ngũ liên tuyệt thế." Vu Đồ than thở, "Mình dẫn không được."
Kiều Tinh Tinh trừng cậu một cái, không nhịn được cười, ngạo kiều nói: "Vậy mình mặc kệ."
"A, đúng rồi." Cô chợt nhớ tới chuyện gì, chạy tới phòng khách tìm một lát, cầm hai tấm vé tới.
"Vé vào cửa của lễ trao giải, đến lúc đó cậu cùng Hoang Mang cùng đi xem đi! Trước tiên mời các hạ nghỉ ngơi cho khỏe, bận rộn thì buổi sáng đừng tới sớm như vậy, tóm lại đừng xem được một nửa lại ngủ mất."
Vu Đồ nhận lấy vé vào cửa, "gọi Hoang Mang?"
"Đúng vậy, cùng đi nhé, đến lúc đó cậu có thể nói cho hắn —— người lợi hại nhất trên sân khấu... Ừm, không phải, xinh đẹp nhất, chính là Tay không hái bông!"
- ---------
Thân thể dười ấm áp mà cứng rắn, sức mạnh phái nam đặc biệt nổi bật, trong lòng cô hốt hoảng nhảy loạn mấy lần mới trấn định được một ít.
Vu Đồ dường như không có động tĩnh gì.
Cô cảm thấy may mắn, chẳng lẽ cậu không bị cô đánh thức?
Cô khẽ động muốn nhấc người, nhưng giây kế tiếp, một bàn tay ấm nóng hữu lực liền nắm cổ tay cô.
Cô nhất thời đình chỉ động tác, tay người nắm cổ tay cô cũng không động, chẳng qua nắm rất chặt.
Một lúc lâu, cái tay kia mới dịu dàng cùng giữ vững nâng cô khỏi người cậu.
Kiều Tinh Tinh mượn lực ngồi lại trên ghế salon.
Mặt cô nóng bừng, căn bản không muốn nhìn Vu Đồ, cảm giác như đi thảm đỏ bị ngã cũng không có lúng túng như bây giờ.
Cô nên giải thích như thế nào...
"Cái đó... Mình..."
Vu Đồ cắt ngang lời cô, thanh âm trầm thấp, "Cậu muốn lấy đồ gì?"
Kiều Tinh Tinh ngẩn người.
Tầm mắt Vu Đồ chuyển rời về phía bàn uống trà bên cạnh mình, "Ly trà?"
Cô rốt cuộc cũng có phản ứng, "...Ừ."
Vu Đồ đưa ly trà cho cô.
Kiều Tinh Tinh bưng ly trà, mắt nhìn thẳng mà ngồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đây coi là không có chuyện gì sao? Đúng chứ, cậu cũng chủ động tìm lí do hợp lí rồi.
Nhưng sao trong lòng lại có chút buồn bực?
Vu Đồ ngồi trên ghế salon, hơi cúi đầu, mấy lọn tóc lộn xộn rơi trên trán. Ánh mắt của cậu cố định nhìn vào bàn tay mình, một lát sau, trấn định ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn, "Đội nào thắng?"
Kiều Tinh Tinh lúc này mới nhớ tới trận thi đấu, giương mắt nhìn lên, trên màn hình trong nháy mắt đã trở về tranh tài xuất sắc rồi.
... Thi đấu đã kết thúc?
Nhưng cô đâu biết ai thắng. "...Cậu đoán đi."
Vu Đồ cầm điện thoại nhìn xuống kết quả dự đoán, "Mình đoán cậu thua."
Thì ra là Thiên Cung thua.
"Nga, vậy mình thua, cậu có thể nói yêu cầu."
Thanh âm của cô ấm ức, dáng vẻ không cao hứng. Vu Đồ thu hết chút cảm xúc nhỏ đó vào trong mắt, trong lòng lại rối bời, cuối cùng, cậu chẳng quản được bản thân.
Cậu nghe mình đang hỏi cô ấy:"Cuối tháng sinh nhật cậu, muốn quà gì vậy?"
Kiều Tinh Tinh chớp chớp mắt, "Mình chính là đang hỏi cậu có yêu cầu gì?"
Vu Đồ dừng một giây nói:"Yêu cầu chính là nói cho mình biết cậu muốn quà gì."
Kiều Tinh Tinh nhìn cậu, ánh mắt dần sáng lên, cảm xúc phiền muộn vừa rồi liền không cánh mà bay, cô cảm xúc lâng lâng, "Vậy mình sẽ không khách khí nha."
"Dĩ nhiên."
Kiều Tinh Tinh không khách khí suy nghĩ một hồi, quả thực không nghĩ được muốn cái gì, "Đột nhiên quá, mình suy nghĩ kỹ sẽ nói cho cậu sau."
Ai thầy Vu thật là nam nhân thẳng thắn, nào có ai tặng quà còn hỏi người ta. Chẳng phải là đột nhiên lấy ra mới đem đến kinh hỷ sao?
"Được." Vu Đồ gật đầu, cầm lấy điều khiển từ xa, mở lại âm thanh bị tắt.
"Trận chung kết kết thúc, mấy ngày nữa là tới lễ trao giải, cậu đã nghĩ xong sẽ chọn những tuyển thủ chuyên nghiệp nào làm đồng đội chưa?
Sao thoắt cái đã nói chuyện nghiêm túc rồi, cô còn đang suy nghĩ quà đây.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vu Đồ, Kiều Tinh Tinh cũng nghiêm túc trở lại, "Cậu đó kiến nghị gì không?"
"Người đầu tiên chọn Thiên Cung, Chu Ẩn." Vu Đồ tìm được trận đầu ván quyết đấu vừa rồi mở lại, "Trận chung kết mặc dù Thiên Cung bại bởi Lạc Thần, nhưng thân là đội trưởng, năng lực của Chu Ẩn là không thể nghi ngờ, sàn đấu KPL có rất ít tuyển thủ toàn năng, anh hùng sâu như biển, vị trí nào cũng có thể đánh, thuận lợi cho các người điều chỉnh chiến thuật."
"Mình còn tưởng rằng cậu sẽ đề nghị chọn người của Lạc Thần."
"Thực lực của Lạc Thần dĩ nhiên rất mạnh, nhưng phương diện họ mạnh nhất là phối hợp đồng đội, cậu có hai đồng đội là ngẫu nhiên chọn ra, cho nên vẫn là chọn tuyển thủ có năng lực vượt trội nhất."
Kiều Tinh Tinh gật đầu một cái, "Được nha, mình cũng rất thích Chu Ẩn."
"Ừm, Chu Ẩn dáng dấp cũng rất được."
"...Người ta mới 19 tuổi."
Tuổi tác cũng biết. Vu Đồ cười một tiếng, nhắc nhở cô nhìn màn chiếu: "Chú ý cách đánh của Chu Ẩn."
Kiều Tinh Tinh liền quan sát.
"Nhìn ra được không?"
"Gì cơ?" Kiều Tinh lờ mờ.
"Mấy ngày nay cùng cậu thi đấu, mình đang bắt chước Chu Ẩn."
Kiều Tinh Tinh ngẩn ra.
"Hắn thường xài anh hùng cách đánh quen thuộc, hành động kiểu mẫu, như vậy ở đấu trường, cậu sẽ quen thuộc hơn với hắn, dễ dàng phối hợp hơn."
"...Mấy ngày nay cậu đang bắt chước hắn, để mình quen thuộc với lối đánh của hắn, luyện tập cùng hắn phối hợp?
"Đúng vậy, mình còn từng bắt chước Hạ Tuyết, cậu không phát hiện?"
Hoàn toàn không có. Chẳng qua gần đây cô thấy cách đánh của cậu khác với trước kia, nhưng hóa ra là cậu đang bắt chước người khác, chỉ vì giúp cô quen thuộc hơn với phong cách của các tuyển thủ kia...
Nghiên cứu những thứ này tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực? Cậu mệt mỏi như vậy, là bởi vì chuyện này sao?
Trong lòng Kiều Tinh Tinh chớp mắt không biết là tư vị gì, cô chỉ biết là, cô một chút cũng không muốn lại đi dò xét thêm.
Không cần thiết rồi.
"Mình nghĩ ra qùa sinh nhật rồi." Cô no
Vu Đồ nhìn cô.
"Cậu tặng mình Pentakill đi." Kiều Tinh Tinh mỉm cười nói, "Chơi đến bây giờ mình còn chưa có Pentakill đâu. Nhưng phải là cậu tặng mình, không phải bọn họ tặng, vì vậy đừng bắt chước bọn họ."
"Mình thích cùng cậu đánh phối hợp hơn."
Vu Đồ không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, sau đó cúi đầu giống như rất bất lực lại khẽ cười.
"Cậu cười gì chứ? Kiều Tinh Tinh hơi giận, rõ ràng rất lãng mạn được không?
"Không có gì...cảm giác rất linh động."
...
Đừng tưởng rằng cô không nghe ra cậu đang cười nhạo mình, chẳng qua do vận khí không tốt nên đến giờ vẫn chưa được Pentakill.
"Bây giờ bắt đầu đi." Vu Đồ cầm điện thoại rơi trên ghế salon đưa cô, "Cậu trước đấu đơn làm mất 30 sao đi."
"Cái gì?" Kiều Tinh Tinh cho rằng mình nghe nhầm.
"Cậu đang ở phân khúc quá cao, Vương giả 50 sao của Ngũ liên tuyệt thế." Vu Đồ than thở, "Mình dẫn không được."
Kiều Tinh Tinh trừng cậu một cái, không nhịn được cười, ngạo kiều nói: "Vậy mình mặc kệ."
"A, đúng rồi." Cô chợt nhớ tới chuyện gì, chạy tới phòng khách tìm một lát, cầm hai tấm vé tới.
"Vé vào cửa của lễ trao giải, đến lúc đó cậu cùng Hoang Mang cùng đi xem đi! Trước tiên mời các hạ nghỉ ngơi cho khỏe, bận rộn thì buổi sáng đừng tới sớm như vậy, tóm lại đừng xem được một nửa lại ngủ mất."
Vu Đồ nhận lấy vé vào cửa, "gọi Hoang Mang?"
"Đúng vậy, cùng đi nhé, đến lúc đó cậu có thể nói cho hắn —— người lợi hại nhất trên sân khấu... Ừm, không phải, xinh đẹp nhất, chính là Tay không hái bông!"
- ---------
Tác giả :
Cố Mạn