Em Là Người Tôi Yêu
Chương 5-1: Hồi tưởng
Chu Đông có chút không thể tin nhìn màn hình một lúc lâu mới chợt phản ứng lại được. Anh đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài cửa kính của công ty, tới khúc quanh trong thang lầu mới ấn nút nhận cuộc gọi, trong giọng nói lại có chút căng thẳng, "A lô."
Phía bên Trần Tri Tri yên lặng trong chốc lát rồi mới nói: "Là em."
Đương nhiên anh biết đó là cô, vô cùng biết giờ khắc này chỉ có cô, "Anh biết."
"A... diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Em muốn hỏi anh rằng... khoảng bao lâu nữa thì anh trở lại?"
Chu Đông ngó nhìn vào trong góc, nơi này một màu đen thui. Chu Đông chỉ có thể mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại di động mới lờ mờ thấy vách tường tuyết trắng. Anh dùng tay trái chống vào vách tường, còn tay phải nắm thật chặt lấy điện thoại di động, khóe miệng gần như cũng sắp không nhịn được nụ cười vui vẻ, "Khoảng chừng mười giờ rưỡi đêm, có chuyện gì không?"
"... Qua Qua kêu đã lâu rồi. Anh vẫn chưa về nhà, nó cào cửa, anh có chuẩn bị đầy đủ thức ăn và nước uống cho nó không? Em cảm thấy nó cào cửa có chút gấp gáp, có phải là nó đói bụng hay không?"
Chu Đông nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Anh hoàn toàn quên mất rằng vẫn còn có cô bé Trần Qua Qua kia.
Bên kia truyền đến tiếng hít thở gấp gáp, mãi lâu sau anh mới khẽ hỏi: "Em đang ở đâu?"
"Gâu gâu gâu..." . Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng Qua Qua sủa xa xa.
"Qua Qua, ngoan nào." Là giọng của cô, đầy dịu dàng và ngập tràn sự vỗ về, thì ra cô vẫn đang ở bên ngoài cánh cửa với Trần Qua Qua.
"Có chứ. Buổi sáng khi ra ngoài anh đã chuẩn bị cho nó rất nhiều thức ăn cho chó và nước rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Chu Đông xoay người lại, dựa lưng vào vách tường, nhìn chằm chằm ra phía trước đang giăng đầy màu đen.
Bên kia không có tiếng trả lời. Chu Đông biết, nếu như kết quả mà cô không hài lòng, sẽ dễ dàng lâm vào sự im lặng lúng túng như vậy.
"Anh sắp về đây. Dù sao việc trong công ty cũng sắp làm xong rồi."
"... Sẽ không làm em bị muộn chứ?"
"Không đâu."
"Tốt quá, cám ơn em."
Cám ơn? Giữa bọn họ từ khi nào đã trở nên khách khí như vậy?
"... Vậy cứ như thế nhé."
"Được rồi."
Anh nghe thấy trong điện thoại di động âm thanh tút tút của cuộc gọi đã kết thúc. Khi đặt điện thoại di động xuống đúng vị trí cũ ở trên mặt bàn, anh cứ nhìn chằm chằm vào nó, cho đến khi màn hình tắt hoàn toàn.
Chu Đông nhìn thấy Trần Tri Tri ở cửa.
Cô ngồi chồm hổm ở đó nói chuyện với Trần Qua Qua qua cánh cửa.
Dường như cô đã tắm rửa qua, tóc có chút ướt, trên người đã mặc chiếc áo ngủ màu trắng bằng vải bông, trên chân đang đi một đôi dép lông có hình con thỏ. Cả người cô ngồi chồm hổm ở nơi đó bộ dạng cực kỳ giống con thỏ nhỏ mập mạp đáng yêu.
Cũng đúng, nick của cô trên QQ là thỏ nhỏ mập map.
Nghe thấy tiếng động cô quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, mà Qua Qua lại rất thính liền kêu ư ử, móng cào vào cửa nhanh hơn. Trần Tri Tri nói với cô bé một câu: "Đừng sốt ruột", rồi mới đứng lên nói: "Thật xin lỗi, đã làm phiền anh."
Chu Đông bước chân lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa ra: "Không sao."
Cửa vừa mở ra, Trần Qua Qua nhào ra tựa như bay vậy, nhảy vọt lại ôm dính lấy Trần Tri Tri.
Trần Tri Tri ngồi xổm người xuống, cố gắng ôm lấy Qua Qua, nhưng Qua Qua vẫn nhảy lên nhảy xuống... loại động vật này sợ nhất là bị cô độc, bị giam cầm. Một hồi sau, nhìn thấy người quen nó lập tức trở nên kích động dị thường.
"Qua Qua ngoan, Qua Qua ngoan, đừng cào nữa mà. Ai chà..."
Trần Tri Tri rụt tay lại, nguyên nhân là do Trần Qua Qua trong lúc vô tình đã cào rách da. Rất nhanh, Trần Qua Qua liền bị người to lớn kia mạnh mẽ túm lấy xách bỏ qua một bên.
Tiếp đó Chu Đông ngồi xổm xuống, cầm tay của cô quan sát: “Em không sao chứ?"
Ngữ điệu của anh cực kỳ khẩn trương, không cần phải bàn cãi.
Trần Tri Tri giương mắt nhìn anh một chút rồi lại cúi mặt xuống: "Không sao đâu."
Chu Đông nhìn cô.
Bởi vì cô mới vừa tắm rửa cho nên toàn thân cô từ trên xuống dưới đều có mùi thơm nhàn nhạt, cô rất thích dùng loại sữa tắm hương cỏ Lavender, dầu gội đầu của cô cũng luôn dùng loại có mùi hương nhẹ nhàng, lúc này mùi thơm ấy theo mái tóc còn ướt của cô chui vào trong khoang mũi của anh.
Có lẽ là do ánh đèn nên nhìn gương mặt trắng noãn của cô có nét gì đó giống giống trẻ con cực kỳ, thỉnh thoảng cô lại chớp chớp hàng mi dài êm ái lạ thường.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy dường như không được hay lắm.
Trần Tri Tri vừa định ngẩng đầu lên nói chuyện, đột nhiên anh ôm chặt lấy mặt của cô, đôi môi liền áp tới luôn.
Anh mài lên mặt của cô rất mãnh liệt, trong anh đang đầy lửa giận, anh đang rất tức giận. Giận cô đã không coi trọng anh, không quan tâm đến anh, cô cứ xử với anh rất tao nhã, đầy lễ độ nhưng cũng rất khách khí; anh giận cô không chịu thân mật với anh, giận cô cứ muốn vạch rõ giới hạn tất cả mọi thứ với anh...
Anh vốn nên hận cô, nhưng giờ phút này vì sao anh lại cảm thấy mình mình yêu cô đến thế?
Chu Đông dần dần buông lỏng tay và đôi môi, cô lại trốn tránh cái nhìn của anh.
Đột nhiên phía dưới chân, một bóng dáng nhỏ bé màu nâu đã luồn qua rất nhanh, trực tiếp lao đến nơi khúc quanh của thang lầu. Trần Tri Tri sợ hãi bật kêu lên: "Qua Qua!" Cô định đuổi theo thì lại bị Chu Đông kéo lại, "Em đừng đi, để anh đuổi theo nó."
Chạy mấy bước anh lại dừng lại nói: "Còn nữa, em hãy vào trong phòng đi, đừng ở bên ngoài."
"Thịch thịch thịch." Chu Đông chạy nhanh xuống lầu.
Trần Tri Tri nhìn theo chốc lát, rồi xoay người vào trong phòng Chu Đông.
Bật đèn.
Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, nhưng không lập tức đi vào ngay.
Chợt nhìn quanh một cái, phòng khách được bố trí theo phong cách tĩnh lặng mà tao nhã thanh lịch. Tường nhà màu trắng làm nổi bật bộ bàn ghế ghế sa lon màu nâu, sàn nhà trải một tấm thảm màu đỏ sậm, bàn trà bằng thủy tinh trong suốt ở kê sát vào vách tường, phía trên cao treo chiếc ti vi, phía đối diện là một cửa sổ được che kín bằng một chiếc rèm dầy cộm nặng nề, màu vàng sẫm có hoa văn để thõng thẳng xuống, bên cạnh để một chậu hoa nhỏ thân cây mảnh dẻ.
Phong cách của anh vẫn trước sau như một, luôn sạch sẽ mà đơn giản .
Trần Tri Tri đi vào mấy bước, thấy trên bàn trà trước ti vi đặt một túi bánh bao ăn còn thừa lại cùng một lon bia Thanh Đảo. Có một ít mảnh vụn bánh bao ở trên mặt bàn trà, cạnh đó là cái móc kéo lon bia.
Trần Tri Tri bước vào thêm mấy bước, phát hiện trong phòng khách của anh hơi trống trải, không bày biện qua bất kỳ một đồ dùng cá nhân nào. Hẳn là cái bàn này anh dùng để làm bàn ăn, được lau sạch sẽ như mới, tất cả ghế cũng được đẩy vào. Còn trên bàn viết kê bên cạnh mà anh dùng làm bàn làm việc chỉ đặt một chiếc laptop phiên bản mới nhất đã khép lại, bên cạnh là một ly thủy tinh nước còn một nửa.
Phía bên Trần Tri Tri yên lặng trong chốc lát rồi mới nói: "Là em."
Đương nhiên anh biết đó là cô, vô cùng biết giờ khắc này chỉ có cô, "Anh biết."
"A... diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Em muốn hỏi anh rằng... khoảng bao lâu nữa thì anh trở lại?"
Chu Đông ngó nhìn vào trong góc, nơi này một màu đen thui. Chu Đông chỉ có thể mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại di động mới lờ mờ thấy vách tường tuyết trắng. Anh dùng tay trái chống vào vách tường, còn tay phải nắm thật chặt lấy điện thoại di động, khóe miệng gần như cũng sắp không nhịn được nụ cười vui vẻ, "Khoảng chừng mười giờ rưỡi đêm, có chuyện gì không?"
"... Qua Qua kêu đã lâu rồi. Anh vẫn chưa về nhà, nó cào cửa, anh có chuẩn bị đầy đủ thức ăn và nước uống cho nó không? Em cảm thấy nó cào cửa có chút gấp gáp, có phải là nó đói bụng hay không?"
Chu Đông nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Anh hoàn toàn quên mất rằng vẫn còn có cô bé Trần Qua Qua kia.
Bên kia truyền đến tiếng hít thở gấp gáp, mãi lâu sau anh mới khẽ hỏi: "Em đang ở đâu?"
"Gâu gâu gâu..." . Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng Qua Qua sủa xa xa.
"Qua Qua, ngoan nào." Là giọng của cô, đầy dịu dàng và ngập tràn sự vỗ về, thì ra cô vẫn đang ở bên ngoài cánh cửa với Trần Qua Qua.
"Có chứ. Buổi sáng khi ra ngoài anh đã chuẩn bị cho nó rất nhiều thức ăn cho chó và nước rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Chu Đông xoay người lại, dựa lưng vào vách tường, nhìn chằm chằm ra phía trước đang giăng đầy màu đen.
Bên kia không có tiếng trả lời. Chu Đông biết, nếu như kết quả mà cô không hài lòng, sẽ dễ dàng lâm vào sự im lặng lúng túng như vậy.
"Anh sắp về đây. Dù sao việc trong công ty cũng sắp làm xong rồi."
"... Sẽ không làm em bị muộn chứ?"
"Không đâu."
"Tốt quá, cám ơn em."
Cám ơn? Giữa bọn họ từ khi nào đã trở nên khách khí như vậy?
"... Vậy cứ như thế nhé."
"Được rồi."
Anh nghe thấy trong điện thoại di động âm thanh tút tút của cuộc gọi đã kết thúc. Khi đặt điện thoại di động xuống đúng vị trí cũ ở trên mặt bàn, anh cứ nhìn chằm chằm vào nó, cho đến khi màn hình tắt hoàn toàn.
Chu Đông nhìn thấy Trần Tri Tri ở cửa.
Cô ngồi chồm hổm ở đó nói chuyện với Trần Qua Qua qua cánh cửa.
Dường như cô đã tắm rửa qua, tóc có chút ướt, trên người đã mặc chiếc áo ngủ màu trắng bằng vải bông, trên chân đang đi một đôi dép lông có hình con thỏ. Cả người cô ngồi chồm hổm ở nơi đó bộ dạng cực kỳ giống con thỏ nhỏ mập mạp đáng yêu.
Cũng đúng, nick của cô trên QQ là thỏ nhỏ mập map.
Nghe thấy tiếng động cô quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, mà Qua Qua lại rất thính liền kêu ư ử, móng cào vào cửa nhanh hơn. Trần Tri Tri nói với cô bé một câu: "Đừng sốt ruột", rồi mới đứng lên nói: "Thật xin lỗi, đã làm phiền anh."
Chu Đông bước chân lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa ra: "Không sao."
Cửa vừa mở ra, Trần Qua Qua nhào ra tựa như bay vậy, nhảy vọt lại ôm dính lấy Trần Tri Tri.
Trần Tri Tri ngồi xổm người xuống, cố gắng ôm lấy Qua Qua, nhưng Qua Qua vẫn nhảy lên nhảy xuống... loại động vật này sợ nhất là bị cô độc, bị giam cầm. Một hồi sau, nhìn thấy người quen nó lập tức trở nên kích động dị thường.
"Qua Qua ngoan, Qua Qua ngoan, đừng cào nữa mà. Ai chà..."
Trần Tri Tri rụt tay lại, nguyên nhân là do Trần Qua Qua trong lúc vô tình đã cào rách da. Rất nhanh, Trần Qua Qua liền bị người to lớn kia mạnh mẽ túm lấy xách bỏ qua một bên.
Tiếp đó Chu Đông ngồi xổm xuống, cầm tay của cô quan sát: “Em không sao chứ?"
Ngữ điệu của anh cực kỳ khẩn trương, không cần phải bàn cãi.
Trần Tri Tri giương mắt nhìn anh một chút rồi lại cúi mặt xuống: "Không sao đâu."
Chu Đông nhìn cô.
Bởi vì cô mới vừa tắm rửa cho nên toàn thân cô từ trên xuống dưới đều có mùi thơm nhàn nhạt, cô rất thích dùng loại sữa tắm hương cỏ Lavender, dầu gội đầu của cô cũng luôn dùng loại có mùi hương nhẹ nhàng, lúc này mùi thơm ấy theo mái tóc còn ướt của cô chui vào trong khoang mũi của anh.
Có lẽ là do ánh đèn nên nhìn gương mặt trắng noãn của cô có nét gì đó giống giống trẻ con cực kỳ, thỉnh thoảng cô lại chớp chớp hàng mi dài êm ái lạ thường.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy dường như không được hay lắm.
Trần Tri Tri vừa định ngẩng đầu lên nói chuyện, đột nhiên anh ôm chặt lấy mặt của cô, đôi môi liền áp tới luôn.
Anh mài lên mặt của cô rất mãnh liệt, trong anh đang đầy lửa giận, anh đang rất tức giận. Giận cô đã không coi trọng anh, không quan tâm đến anh, cô cứ xử với anh rất tao nhã, đầy lễ độ nhưng cũng rất khách khí; anh giận cô không chịu thân mật với anh, giận cô cứ muốn vạch rõ giới hạn tất cả mọi thứ với anh...
Anh vốn nên hận cô, nhưng giờ phút này vì sao anh lại cảm thấy mình mình yêu cô đến thế?
Chu Đông dần dần buông lỏng tay và đôi môi, cô lại trốn tránh cái nhìn của anh.
Đột nhiên phía dưới chân, một bóng dáng nhỏ bé màu nâu đã luồn qua rất nhanh, trực tiếp lao đến nơi khúc quanh của thang lầu. Trần Tri Tri sợ hãi bật kêu lên: "Qua Qua!" Cô định đuổi theo thì lại bị Chu Đông kéo lại, "Em đừng đi, để anh đuổi theo nó."
Chạy mấy bước anh lại dừng lại nói: "Còn nữa, em hãy vào trong phòng đi, đừng ở bên ngoài."
"Thịch thịch thịch." Chu Đông chạy nhanh xuống lầu.
Trần Tri Tri nhìn theo chốc lát, rồi xoay người vào trong phòng Chu Đông.
Bật đèn.
Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, nhưng không lập tức đi vào ngay.
Chợt nhìn quanh một cái, phòng khách được bố trí theo phong cách tĩnh lặng mà tao nhã thanh lịch. Tường nhà màu trắng làm nổi bật bộ bàn ghế ghế sa lon màu nâu, sàn nhà trải một tấm thảm màu đỏ sậm, bàn trà bằng thủy tinh trong suốt ở kê sát vào vách tường, phía trên cao treo chiếc ti vi, phía đối diện là một cửa sổ được che kín bằng một chiếc rèm dầy cộm nặng nề, màu vàng sẫm có hoa văn để thõng thẳng xuống, bên cạnh để một chậu hoa nhỏ thân cây mảnh dẻ.
Phong cách của anh vẫn trước sau như một, luôn sạch sẽ mà đơn giản .
Trần Tri Tri đi vào mấy bước, thấy trên bàn trà trước ti vi đặt một túi bánh bao ăn còn thừa lại cùng một lon bia Thanh Đảo. Có một ít mảnh vụn bánh bao ở trên mặt bàn trà, cạnh đó là cái móc kéo lon bia.
Trần Tri Tri bước vào thêm mấy bước, phát hiện trong phòng khách của anh hơi trống trải, không bày biện qua bất kỳ một đồ dùng cá nhân nào. Hẳn là cái bàn này anh dùng để làm bàn ăn, được lau sạch sẽ như mới, tất cả ghế cũng được đẩy vào. Còn trên bàn viết kê bên cạnh mà anh dùng làm bàn làm việc chỉ đặt một chiếc laptop phiên bản mới nhất đã khép lại, bên cạnh là một ly thủy tinh nước còn một nửa.
Tác giả :
Dư Bách Bách