Em Là Người Tôi Yêu
Chương 17: Khẽ gọi
Nghỉ Tết âm lịch, Chu Đông cũng ngồi xe lửa về nhà.
Mặc dù công việc của mẹ Chu rất bận rộn, nhưng dĩ nhiên con trai về nhà phải là việc quan trọng nhất, vì vậy bà đã sớm dặn dò người giúp việc đi chợ mua đồ về sớm một chút để nấu cơm.
Đến một giờ chiều Chu Đông mới về, nhưng cả nhà cũng vẫn chờ anh đến một giờ chiều.
Rốt cục đãnhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở nơi cửa chính.
Mẹ Chu nhìn thấy trước nhất, bà vui mừng vội vàng tiến ra đón, nhưng đã có người còn nhanh hơn bà, Dieenndkdan/leeequhydonnn, chính là Chu Tuyết em gái Chu Đông, cô lập tức nhào tới ôm lấy anh: "Anh trai, anh về rồi!"
Chu Đông vỗ vỗ vai em gái, đặt hành lý ở ngay cửa ra vào, người giúp việc đi tới xách giúp anh đi lên lầu. Chu Đông nói: "Cảm ơn." Sau đó đi tới cất tiếng chào mẹ Chu: "Mẹ. Ba đâu rồi ?"
"Ba con đi ra ngoài gặp bạn rồi. Đi máy bay có bị đói bụng không? Mau, mau đi ăn cơm thôi."
Chu Đông nhìn trên bàn ăn toàn những món mà anh thích nhất: canh củ cải hầm sườn lợn, ngó sen thái miếng sao ròn, thịt bò thái nhỏ hầm tiêu, cá kho, tất cả còn nguyên hoàn toàn chưa hề động đũa.
Mẹ Chu lại giục người giúp việc: di@en*dyan(lee^qu.donnn), "Mang nồi cháo gà lên đây, nhanh nhanh một chút."
Chu Đông kéo ghế ra: "Mọi người không cần phải đặc biệt chờ con đâu."
"Một năm con mới về nhà một chuyến, cả nhà chờ con một chút có sao đâu." Mẹ Chu đứng dậy tự mình cầm đũa đưa cho Chu Đông.
Chu Đông nhận lấy: "Cảm ơn mẹ."
Người giúp bưng cháo gà đã hầm đến hơn một giờ ra, mẹ Chu vội vàng bảo: "Chu Đông, mau ăn cháo gà này."
Chu Đông nghe lời, múc một chén cháo gà đưa lên húp.
"Ngon không con?"
"Ngon ạ." Chu Đông gật đầu một cái.
"Con cũng ăn." diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Chu Tuyết hào hứng chạy tới múc thêm cháo gà, mẹ Chu vội nói: "Đừng múc hết cháo gà, chừa lại một chút cho anh chứ con."
Chu Tuyết bĩu môi một cái, đậy lại vung nồi, "Mẹ, mẹ thật thiên vị."
Ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, cầm chén cháo gà của mình húp soàn soạt.
"Mẹ, mẹ cũng ăn một chút đi." Chu Đông nói.
"Mẹ không ăn cháo." Mẹ Chu xới thêm một chén cơm: "Chu Đông, công việc thế nào rồi?"
"Tạm được ạ."
"Chuyện thăng chức thế nào?"
"Chuyện này không thể nói chính xác được ."
Mẹ Chu nhìn anh một lát, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Chu Đông, con có từng nghĩ sẽ trở về nơi này để phát triển không? Mặc dù Bắc Kinh là thành phố lớn, nhưng ở nơi này đâu có kém. Hơn nữa họ hàng bạn bè của chúng ta đều ở đây, sau này con muốn làm gì cũng thể giúp đỡ cho con được một chút, chẳng hơn là đi làm công cho người khác à?"
"Mẹ, con vẫn chưa có ý định này. Hiện tại làm ở công ty này, con cũng phát triển rất khá, vẫn chưa muốn trở lại."
Trên mặt mẹ Chu thoáng hiện vẻ không vui, đặt mạnh cái bát xuống: "Vẫn là vì con bé Trần Tri Tri đó phải không? Chẳng phải hai đứa đã chia tay rồi sao?"
"Anh, anh chia tay với chị Tri Tri rồi sao?" Chu Tuyết kinh ngạc nói chen vào.
"Mẹ, đây là quyết định của con, không liên quan gì đến Tri Tri." Chu Đông cũng nhanh chóng đặt bát xuống, nghiêm túc nói.
"Không có liên quan gì tới cô ta sao? Vậy tại sao lúc trước con lại đi Bắc Kinh?! Bây giờ con hãy nhanh chóng từ chức trở lại đây cho mẹ, mẹ sẽ sắp xếp cho con vào làm ở Cục Công thương, vào Cục Công thương rồi, sau này con muốn làm cái gì cũng tùy ở con." Mẹ Chu tận tình khuyên bảo. Đây chính là kiểu “từ phụ nghiêm mẫu” (cha hiền từ, mẹ nghiêm khắc). Ngay từ nhỏ Chu Đông được mẹ Chu yêu thương nhất, đồng thời cũng gửi gắm hi vọng vào Chu Đông nhiều nhất, cho nên bà đã dạy dỗ Chu Đông cực kỳ cẩn thận. Cách đối nhân xử thế làm sao, cách nói năng với mọi người thế nào, tất cả đều một tay bà dạy dỗ. Đứa con trai này từ nhỏ đến lớn, cũng chưa bao giờ làm cho bà phải quá thất vọng.
Chỉ có điều, bây giờ tuy con trai đã trưởng thành, nhưng suy nghĩ vẫn còn kém xa người thế hệ trước. Bọn trẻ bây giờ được nuông chiều quá sinh hư, ít tuổi nhưng lúc nào cũng tự cho mình là đúng, thật không biết trời cao đất rộng là gì nữa.
"Con còn muốn ở Bắc Kinh hỗn độn ấy làm gì, làm đến mụ người năm năm mười năm, nhiều nhất cũng chỉ là một người quản lý, lương tháng hai ba vạn tệ, ngay cả ba mét đất nhà vệ sinh ở khu phía đông Bắc Kinh cũng mua không nổi, còn nói gì đến chuyện khác? Không bằng con đàng hoàng về đây, mẹ chỉ muốn cho con một cơ hội ổn định để phát triển, chứ đâu phải là muốn ngăn cản tiền đồ của con!"
"Mẹ, con có suy nghĩ của con, ngài đừng có can thiệp vào chuyện này."
"Không được, con nhất định phải về đây. Con cũng đã chia tay với cô ta, còn đợi ở đó làm gì? !"
Chu Đông cảm thấy cái đề tài này có nói nữa cũng không đi đến đâu. Anh đẩy cái ghế ra, đứng dậy: "Con mệt mỏi rồi , con về phòng trước để nghỉ ngơi."
Chu Đông trở về phòng chưa được bao lâu, Chu Tuyết đã len lén vào theo.
"Anh, anh vừa trở lại đã to tiếng với mẹ rồi, trước kia tính khí của anh đâu có ngang bướng như vậy, tâm trạng không tốt sao? Hiện tại mẹ giận đến độ sắc mặt cũng đã tái nhợt đi rồi đấy. Nhưng mà mẹ cũng thật là, không phải bảo anh vào làm ở trong cục của mẹ, thì cũng là bảo em thi vào làm công chức ở đó, cứ như không đi làm quan thì sẽ không có một chút tiền đồ nào không bằng." Chu Tuyết bĩu môi một cái, vừa nói vừa ngồi xuống ở bên cạnh hoàng thượng Chu Đông.
Chu Đông không đáp lại, chỉ nhìn vào máy vi tính trước mặt nhấn nút mở máy (power button).
Đột nhiên Chu Tuyết nghiêng đầu qua hỏi: "Anh, anh đã chia tay với chị Tri Tri thật sao?"
Chu Đông vẫn không lên tiếng, cầm con chuột chờ máy khởi động xong.
Chu Tuyết rất hiếu kỳ: "Tại sao lại chia tay chứ? Chẳng phải hai người đang sống chung với nhau vô cùng tốt đẹp đó sao? À, không phải anh còn nói năm nay sẽ đưa chị ấy về đây, dự định kết hôn sao?"
Máy vi tính này thuộc loại máy đời cũ từ nhiều năm trước, khởi động hết sức chậm chạp. Hình biểu tượng window7 xuất hiện khá lâu, ở phía dưới mới có vòng sáng chuyển động.
"Anh." Chu Tuyết quơ quơ tay ở trước mặt anh, "Tại sao suốt từ nãy đến giờ anh không nói gì vậy?"
"Tiểu Tuyết, em đừng làm phiền anh nữa, trở về phòng của em đi." Chu Đông không có tâm trạng nào mà nói chuyện. Chu Tuyết chú ý tới điều này: "Anh, anh không được vui phải không? Chuyện chia tay với chị Tri Tri làm anh khó chịu lắm hả?"
Máy tính đã khởi động xong, màn hình xanh xuất hiện rất lâu, từng biểu tượng mới phục hồi lại.
Chu Đông mở IE.
"Anh."
Chu Tuyết gọi một tiếng, Chu Đông đã hoàn toàn coi em gái thành không khí. Chu Tuyết có chút oán giận, nhưng cô cũng biết nếu một khi Chu Đông đã không muốn nói chuyện với người khác, thì cô có làm phiền anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để ý đến cô
Chu Tuyết hậm hực đành mở cửa ra ngoài.
Trở lại phòng của mình nhưng dường như cô cũng không có việc gì để làm.
Chu Tuyết cũng mở máy vi tính ra lên mạng. Vừa hay nhìn thấy trong bảng danh sách bạn bè, người thân trên QQ hiện lên dòng chữ “chị Tri Tri”, tay Chu Tuyết rời đi con chuột đến đó, bắt đầu gõ bàn phím.
"Chị Tri Tri, chị ở đây à, về nhà rồi sao?"
"Ừ, chị về nhà rồi ."
"Chị đã chia tay với anh trai em rồi à?" Cách nói chuyện của Chu Tuyết cho tới bây giờ vẫn hay nói thẳng.
"Đúng thế." Bên kia cũng rấtnhanh gửi tới một câu trả lời.
"Tại sao vậy?"
"Tính tình không hợp."
Chu Tuyết đảo mắt suy nghĩ một chút, vẫn chưa hiểu rõ lắm, vì vậy cô cũng gõ hỏi lại rất thực lòng: "Em không hiểu lắm."
"Chuyện bên trong rất phức tạp, tóm lại là không thể nào tiếp tục sống chung được nữa."
"Oh." Chu Tuyết vẫn không hiểu, chẳng qua cô bé còn ít tuổi quá, sự tập trung rất dễ bị phân tán, đặc biệt là khi Trần Tri Tri hỏi cô: "Lần trước chị giới thiệu cho em một số bộ tiểu thuyết đó, em đã xem xong rồi chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, Tân Di Ổ toàn tập em cũng đã xem xong." ngón tay Chu Tuyết gõ lên thật nhanh.
"Bộ ấy em thích nhất phải không?"
"Không thích lắm, em thích Minh Hiểu Khê và A Không Không hơn..."
Cùng lúc đó, Chu Đông đang ngồi ở trong phòng.
Anh mở máy lướt mạng nhưng không biết làm cái gì, đành đi tìm chút tin tức để đọc. Ngón tay vô tình nhấn liên tiếp vào ngay cạnh đường kẻ phần tìm kiếm lưu trữ của Google.
Nhìn thấy một trang màu xanh biếc mà Chu Đông đã rất quen thuộc, trang web này có tên gọi là Tấn Giang, tục gọi là JJ (tiểu đệ đệ), Trần Tri Tri thường lên trang này xem tiểu thuyết.
Mặc dù công việc của mẹ Chu rất bận rộn, nhưng dĩ nhiên con trai về nhà phải là việc quan trọng nhất, vì vậy bà đã sớm dặn dò người giúp việc đi chợ mua đồ về sớm một chút để nấu cơm.
Đến một giờ chiều Chu Đông mới về, nhưng cả nhà cũng vẫn chờ anh đến một giờ chiều.
Rốt cục đãnhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở nơi cửa chính.
Mẹ Chu nhìn thấy trước nhất, bà vui mừng vội vàng tiến ra đón, nhưng đã có người còn nhanh hơn bà, Dieenndkdan/leeequhydonnn, chính là Chu Tuyết em gái Chu Đông, cô lập tức nhào tới ôm lấy anh: "Anh trai, anh về rồi!"
Chu Đông vỗ vỗ vai em gái, đặt hành lý ở ngay cửa ra vào, người giúp việc đi tới xách giúp anh đi lên lầu. Chu Đông nói: "Cảm ơn." Sau đó đi tới cất tiếng chào mẹ Chu: "Mẹ. Ba đâu rồi ?"
"Ba con đi ra ngoài gặp bạn rồi. Đi máy bay có bị đói bụng không? Mau, mau đi ăn cơm thôi."
Chu Đông nhìn trên bàn ăn toàn những món mà anh thích nhất: canh củ cải hầm sườn lợn, ngó sen thái miếng sao ròn, thịt bò thái nhỏ hầm tiêu, cá kho, tất cả còn nguyên hoàn toàn chưa hề động đũa.
Mẹ Chu lại giục người giúp việc: di@en*dyan(lee^qu.donnn), "Mang nồi cháo gà lên đây, nhanh nhanh một chút."
Chu Đông kéo ghế ra: "Mọi người không cần phải đặc biệt chờ con đâu."
"Một năm con mới về nhà một chuyến, cả nhà chờ con một chút có sao đâu." Mẹ Chu đứng dậy tự mình cầm đũa đưa cho Chu Đông.
Chu Đông nhận lấy: "Cảm ơn mẹ."
Người giúp bưng cháo gà đã hầm đến hơn một giờ ra, mẹ Chu vội vàng bảo: "Chu Đông, mau ăn cháo gà này."
Chu Đông nghe lời, múc một chén cháo gà đưa lên húp.
"Ngon không con?"
"Ngon ạ." Chu Đông gật đầu một cái.
"Con cũng ăn." diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Chu Tuyết hào hứng chạy tới múc thêm cháo gà, mẹ Chu vội nói: "Đừng múc hết cháo gà, chừa lại một chút cho anh chứ con."
Chu Tuyết bĩu môi một cái, đậy lại vung nồi, "Mẹ, mẹ thật thiên vị."
Ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, cầm chén cháo gà của mình húp soàn soạt.
"Mẹ, mẹ cũng ăn một chút đi." Chu Đông nói.
"Mẹ không ăn cháo." Mẹ Chu xới thêm một chén cơm: "Chu Đông, công việc thế nào rồi?"
"Tạm được ạ."
"Chuyện thăng chức thế nào?"
"Chuyện này không thể nói chính xác được ."
Mẹ Chu nhìn anh một lát, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Chu Đông, con có từng nghĩ sẽ trở về nơi này để phát triển không? Mặc dù Bắc Kinh là thành phố lớn, nhưng ở nơi này đâu có kém. Hơn nữa họ hàng bạn bè của chúng ta đều ở đây, sau này con muốn làm gì cũng thể giúp đỡ cho con được một chút, chẳng hơn là đi làm công cho người khác à?"
"Mẹ, con vẫn chưa có ý định này. Hiện tại làm ở công ty này, con cũng phát triển rất khá, vẫn chưa muốn trở lại."
Trên mặt mẹ Chu thoáng hiện vẻ không vui, đặt mạnh cái bát xuống: "Vẫn là vì con bé Trần Tri Tri đó phải không? Chẳng phải hai đứa đã chia tay rồi sao?"
"Anh, anh chia tay với chị Tri Tri rồi sao?" Chu Tuyết kinh ngạc nói chen vào.
"Mẹ, đây là quyết định của con, không liên quan gì đến Tri Tri." Chu Đông cũng nhanh chóng đặt bát xuống, nghiêm túc nói.
"Không có liên quan gì tới cô ta sao? Vậy tại sao lúc trước con lại đi Bắc Kinh?! Bây giờ con hãy nhanh chóng từ chức trở lại đây cho mẹ, mẹ sẽ sắp xếp cho con vào làm ở Cục Công thương, vào Cục Công thương rồi, sau này con muốn làm cái gì cũng tùy ở con." Mẹ Chu tận tình khuyên bảo. Đây chính là kiểu “từ phụ nghiêm mẫu” (cha hiền từ, mẹ nghiêm khắc). Ngay từ nhỏ Chu Đông được mẹ Chu yêu thương nhất, đồng thời cũng gửi gắm hi vọng vào Chu Đông nhiều nhất, cho nên bà đã dạy dỗ Chu Đông cực kỳ cẩn thận. Cách đối nhân xử thế làm sao, cách nói năng với mọi người thế nào, tất cả đều một tay bà dạy dỗ. Đứa con trai này từ nhỏ đến lớn, cũng chưa bao giờ làm cho bà phải quá thất vọng.
Chỉ có điều, bây giờ tuy con trai đã trưởng thành, nhưng suy nghĩ vẫn còn kém xa người thế hệ trước. Bọn trẻ bây giờ được nuông chiều quá sinh hư, ít tuổi nhưng lúc nào cũng tự cho mình là đúng, thật không biết trời cao đất rộng là gì nữa.
"Con còn muốn ở Bắc Kinh hỗn độn ấy làm gì, làm đến mụ người năm năm mười năm, nhiều nhất cũng chỉ là một người quản lý, lương tháng hai ba vạn tệ, ngay cả ba mét đất nhà vệ sinh ở khu phía đông Bắc Kinh cũng mua không nổi, còn nói gì đến chuyện khác? Không bằng con đàng hoàng về đây, mẹ chỉ muốn cho con một cơ hội ổn định để phát triển, chứ đâu phải là muốn ngăn cản tiền đồ của con!"
"Mẹ, con có suy nghĩ của con, ngài đừng có can thiệp vào chuyện này."
"Không được, con nhất định phải về đây. Con cũng đã chia tay với cô ta, còn đợi ở đó làm gì? !"
Chu Đông cảm thấy cái đề tài này có nói nữa cũng không đi đến đâu. Anh đẩy cái ghế ra, đứng dậy: "Con mệt mỏi rồi , con về phòng trước để nghỉ ngơi."
Chu Đông trở về phòng chưa được bao lâu, Chu Tuyết đã len lén vào theo.
"Anh, anh vừa trở lại đã to tiếng với mẹ rồi, trước kia tính khí của anh đâu có ngang bướng như vậy, tâm trạng không tốt sao? Hiện tại mẹ giận đến độ sắc mặt cũng đã tái nhợt đi rồi đấy. Nhưng mà mẹ cũng thật là, không phải bảo anh vào làm ở trong cục của mẹ, thì cũng là bảo em thi vào làm công chức ở đó, cứ như không đi làm quan thì sẽ không có một chút tiền đồ nào không bằng." Chu Tuyết bĩu môi một cái, vừa nói vừa ngồi xuống ở bên cạnh hoàng thượng Chu Đông.
Chu Đông không đáp lại, chỉ nhìn vào máy vi tính trước mặt nhấn nút mở máy (power button).
Đột nhiên Chu Tuyết nghiêng đầu qua hỏi: "Anh, anh đã chia tay với chị Tri Tri thật sao?"
Chu Đông vẫn không lên tiếng, cầm con chuột chờ máy khởi động xong.
Chu Tuyết rất hiếu kỳ: "Tại sao lại chia tay chứ? Chẳng phải hai người đang sống chung với nhau vô cùng tốt đẹp đó sao? À, không phải anh còn nói năm nay sẽ đưa chị ấy về đây, dự định kết hôn sao?"
Máy vi tính này thuộc loại máy đời cũ từ nhiều năm trước, khởi động hết sức chậm chạp. Hình biểu tượng window7 xuất hiện khá lâu, ở phía dưới mới có vòng sáng chuyển động.
"Anh." Chu Tuyết quơ quơ tay ở trước mặt anh, "Tại sao suốt từ nãy đến giờ anh không nói gì vậy?"
"Tiểu Tuyết, em đừng làm phiền anh nữa, trở về phòng của em đi." Chu Đông không có tâm trạng nào mà nói chuyện. Chu Tuyết chú ý tới điều này: "Anh, anh không được vui phải không? Chuyện chia tay với chị Tri Tri làm anh khó chịu lắm hả?"
Máy tính đã khởi động xong, màn hình xanh xuất hiện rất lâu, từng biểu tượng mới phục hồi lại.
Chu Đông mở IE.
"Anh."
Chu Tuyết gọi một tiếng, Chu Đông đã hoàn toàn coi em gái thành không khí. Chu Tuyết có chút oán giận, nhưng cô cũng biết nếu một khi Chu Đông đã không muốn nói chuyện với người khác, thì cô có làm phiền anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để ý đến cô
Chu Tuyết hậm hực đành mở cửa ra ngoài.
Trở lại phòng của mình nhưng dường như cô cũng không có việc gì để làm.
Chu Tuyết cũng mở máy vi tính ra lên mạng. Vừa hay nhìn thấy trong bảng danh sách bạn bè, người thân trên QQ hiện lên dòng chữ “chị Tri Tri”, tay Chu Tuyết rời đi con chuột đến đó, bắt đầu gõ bàn phím.
"Chị Tri Tri, chị ở đây à, về nhà rồi sao?"
"Ừ, chị về nhà rồi ."
"Chị đã chia tay với anh trai em rồi à?" Cách nói chuyện của Chu Tuyết cho tới bây giờ vẫn hay nói thẳng.
"Đúng thế." Bên kia cũng rấtnhanh gửi tới một câu trả lời.
"Tại sao vậy?"
"Tính tình không hợp."
Chu Tuyết đảo mắt suy nghĩ một chút, vẫn chưa hiểu rõ lắm, vì vậy cô cũng gõ hỏi lại rất thực lòng: "Em không hiểu lắm."
"Chuyện bên trong rất phức tạp, tóm lại là không thể nào tiếp tục sống chung được nữa."
"Oh." Chu Tuyết vẫn không hiểu, chẳng qua cô bé còn ít tuổi quá, sự tập trung rất dễ bị phân tán, đặc biệt là khi Trần Tri Tri hỏi cô: "Lần trước chị giới thiệu cho em một số bộ tiểu thuyết đó, em đã xem xong rồi chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, Tân Di Ổ toàn tập em cũng đã xem xong." ngón tay Chu Tuyết gõ lên thật nhanh.
"Bộ ấy em thích nhất phải không?"
"Không thích lắm, em thích Minh Hiểu Khê và A Không Không hơn..."
Cùng lúc đó, Chu Đông đang ngồi ở trong phòng.
Anh mở máy lướt mạng nhưng không biết làm cái gì, đành đi tìm chút tin tức để đọc. Ngón tay vô tình nhấn liên tiếp vào ngay cạnh đường kẻ phần tìm kiếm lưu trữ của Google.
Nhìn thấy một trang màu xanh biếc mà Chu Đông đã rất quen thuộc, trang web này có tên gọi là Tấn Giang, tục gọi là JJ (tiểu đệ đệ), Trần Tri Tri thường lên trang này xem tiểu thuyết.
Tác giả :
Dư Bách Bách