Em Là Người Tôi Yêu
Chương 11-2: Chứng biến hóa của trái tim (2)
Trần Tri Tri vừa nhìn thấy Phương ca vẫy vẫy tay về phía cô, đã cảm thấy có một chiếc máy hát kiểu cổ điển với chiếc loa màu vàng to tướng đang đi về phía mình. Bởi vì từ Chu Đông và lão Vương, người bạn cùng phòng mà cô đã từng hình dung: Phương ca, vốn tên là Phương Ca, ngoại hiệu Phương ca, Phóng Ca, siêu trùm sò KTV, người được tặng cái tên thân mật là cái loa to. Sự miêu tả kia nhiều khi là nói nhảm, có khi là do bát quái, có khi là tin đồn, hoặc có khi là do nói bừa nhiều, nói chung là từ rất nhiều nguồn.
"Tri Tri, ái chà, sao lại khéo gặp được em thế này?"
"Chào anh!" Trần Tri Tri gật đầu một cái, nhìn về phía Chu Đông.
"Anh gửi cho em tin nhắn, em nhận được chưa?" Chu Đông mặc một chiếc áo choàng màu đen phong y cúi đầu hỏi.
Lúc này tay Trần Tri Tri đang cất cầm điện thoại di động vào túi, hơi chột dạ cúi đầu, "Chưa đâu."
Chu Đông liếc nhìn cô một cái, không tỏ thái độ gì, "Hôm nay là sinh nhật lão Vương, anh ấy mời chúng ta đến ăn mừng, em có đi không?"
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, "Hôm nay ư? diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Sao anh không nói sớm?"
"Hôm nay bọn anh cũng mới biết." Phương ca chen miệng trả lời, "Lão Vương còn muốn gạt nữa kia, nếu không phải nửa đêm hôm qua bạn gái của anh ấy, à không, bạn gái trước gọi điện thoại cho anh ấy nói chuyện suốt một giờ, thì tụi anh cũng không biết đâu."
"Bây giờ đi đâu ăn mừng đây?"
"Bọn anh đã lên kế hoạch rồi, trước tiên là tới tiệm ăn bên cạnh trường học ăn cơm đã, sau đó sẽ đi đánh bi-a, cuối cùng đi KTV suốt đêm, em thấy thế nào?" Phương ca vừa nói đến KTV cũng tỏ ra rất hưng phấn.
"Đi chứ, sinh nhật lão Vương tại sao em lại có thể không đi?" Trong phòng Chu Đông, Trần Tri Tri có quan hệ với lão Vương tốt nhất, bởi vì anh là người tốt, lại lớn tuổi giống như anh trai, đối xử với nữ sinh đặc biệt bao dung quý trọng, hơn nữa anh lại giao thiệp rộng, quan hệ với giáo viên vô cùng hoà đồng. Lần trước thời điểm thi cuối kỳ anh mượn cho Trần Tri Tri một xấp lớn tài liệu chuyên ngành của các anh chị học khoá trước khiến Trần Tri Tri được hưởng phúc, bài làm của cô đứng đầu lớp luôn, Trần Tri Tri vẫn nói muốn mời anh một bữa.
"Không mua chút quà tặng sao?"
Chu Đông trả lời: "Lão Vương nói, anh ấy không thích quà tặng. Anh và Phương ca dự định mua bánh sinh nhật. Lưu Hãn nói cậu ta chịu trách nhiệm nồi lẩu và KTV."
"Được, vậy thì tính cho em một phần."
"Tiểu Tri Tri vừa nghe đến có ca hát, vui mừng đến ánh mắt cũng không mở ra được."
Trần Tri Tri im lặng, "Là anh thì có."
"Bạch tỷ!" Phương ca đang định mở miệng đáp lại, chợt nhìn về phía trước gọi một tiếng, như cái trục đang quay bất giác đứng thẳng lại.
Bạch Tề từ phía xa đi tới, "Phương ca, danh sách người thi đấu trong cuộc thi đã chỉnh sửa xong chưa?"
Phương ca lòng tràn đầy tự tin, ánh mắt lấp lánh, giống hệt như một chú cún nhỏ đang chờ đợi được khen: "Chỉnh sửa xong rồi."
Bạch Tề khẽ mỉm cười, "Tốt lắm. Lần đầu tiên thấy anh làm vượt năng suất trước kia đấy." Không đợi Phương ca cười xong, cô nói tiếp: "Đúng rồi, em nhớ ra vẫn còn bản quy trình thi vấn đáp nữa, lúc nãy Hoàng Linh vừa nhắn tin cho em, nói hôm nay cô ấy có việc nên làm chưa xong, anh có thời gian rảnh rỗi thì thuận tiện làm giúp cho cô ấy một chút. Trước hội nghị bốn giờ chiều chuẩn bị xong cho em là được."
"..."
Phương ca yên lặng rũ đầu xuống, buổi sáng hôm nay nhận được tin hội nghị mười giờ đổi đến bốn giờ chiều, vốn định dùng thời gian dư thừa này để vui vẻ, không ngờ... không ngờ... Bạch tỷ quả thực rất không có nhân tính!
Bạch Tề vừa nhìn về phía Trần Tri Tri: "Lúc nãy không sao nói chuyện được với cậu, thật xin lỗi."
"Không có gì."
Bạch Tề cười cười: "Hình như tớ có ngươi mã số QQ của cậu thì phải, buổi tối tớ liên lạc với cậu nhé."
"Được!."
"Hẹn gặp lại."
Trần Tri Tri yên lặng nhìn Bạch Tề rời đi, trong lòng nghĩ: Rốt cuộc lúc nãy bọn họ đã nói chuyện gì nhỉ? Cô quay đầu lại nhìn, suốt từ nãy vẫn chưa thấy Từ Trì ra ngoài.
"Này Tri Tri, em cơm nước xong rồi hả ?" Phương ca hỏi.
Trần Tri Tri gật một cái: "Em đã ăn rồi. Khi nào thì các anh đi mua bánh ga to vậy?"
"Anh không thể đi được rồi, Tiểu Tri Tri, em cùng với Tiểu Chu Chu của mình đi đi. Anh định mua hai cái bánh bao rồi trở về tranh thủ làm nốt tài liệu của cuộc thi, ô ô ô ô ô..." Phương ca vẻ đáng thương nhấc chân đi vào nhà ăn.
Trần Tri Tri hỏi Chu Đông, "Anh không định ăn một chút gì sao?"
"Không cần đâu, anh đến khu chợ phía sau trường học mua cái bánh rán ăn là được."
"Vâng." Trần Tri Tri gật đầu một cái.
Rất nhanh hai người đã đến tiệm bánh trên phố đặt một chiếc bánh gato, hẹn đến buổi tối tới lấy.
Trên đường vè nhà, Trần Tri Tri cùng Chu Đông tán gẫu.
"Tối nay chỉ có năm người chúng ta thôi sao? Bạn gái của lão Vương không đến à?"
"Ừ. Đã chia tay rồi."
"Lại chia tay rồi sao? Hay nhỉ?" Ngữ điệu của Trần Tri Tri mang đầy tiếc hận. Đây là bạn gái thứ tư của lão Vương, cô đã gặp mặt mấy lần, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Tiếp nối trường học và khu ký túc xá, có một con đường nhỏ phía sau khu hàng hóa lối dẫn đến chiếc cầu vòm. Trần Tri Tri và Chu Đông đang đi trên con đường đó. Lúc này đã là cuối thu, gió lạnh ào ào thổi. Trần Tri Tri không chịu được liền hắt hơi một cái, "Hắt xì!"
"Bị cảm à?"
"Không phải." Trần Tri Tri lấy khăn giấy ra lau mũi.
Chu Đông cầm bàn tay phải của cô, bàn tay cô lạnh ngắt. "Nhất định là buổi tối em lại ngủ không ngon giấc rồi!"
"Làm sao anh biết em ngủ không ngon?"
"Sáng sớm hôm nay em nằm không có chăn, vì chăn đã bị em đạp xuống giường, bị lạnh cóng nên mới tỉnh giấc, đúng không?"
Trần Tri Tri ngẩng mặt lên, thật sự cô thấy hơi lạnh. Thời tiết miền Nam thay đổi quá nhanh, chóp mũi cô đã hồng hồng, "Này, Chu Đông, có phải mỗi ngày vào lúc sáng sớm anh đều bay lên không trung đến kiểm tra em một lần hay không?"
Chu Đông im lặng nhìn nàng.
"Được rồi, được rồi, không hỏi nữa. Em cũng biết anh là một người cảm thấy rất khó chịu khi không chăm sóc tỉ mỉ cho bạn gái mình. Ngày hôm qua bạn cùng phòng em còn bảo em phải trị cho anh một trận, để trong đầu anh không còn lúc nào cũng nghĩ đến cái gì sắc sắc kia nữa." Trần Tri Tri cười trêu anh, lui về phía sau, tựa vào dãy lan can bằng đá của chiếc cầu vòm.
Hai tay Chu Đông cắm ở trong túi áo choàng màu đen, đi đến trước mặt cô, "Anh nào có nghĩ đến những chuyện đó?"
"Thế ư, vậy tối ngày hôm qua anh đã nói cái gì đấy?"
Chu Đông khẽ cười. Mặc dù cô đã buộc tóc lại, nhưng bởi vì gió mạnh nên sợi tóc vẫn bị gió thổi bay tung lên. Cuối thu nên làn da của cô có vẻ tái nhợt hơn, chóp mũi cũng hơi hồng hồng. Chiếc áo khoác có mũ màu trắng hơi dày trùm qua mông, để lộ ra chiếc quần màu đen bằng vải bông và đôi ủng ngắn màu nâu trên chân.
Cô cao một thước sáu hai, vóc người không đến mức quá mảnh mai, nhưng cũng không có gì trở ngại.
Phong cách ăn mặc của cô thiên về màu sắc, nhìn rất dễ thương, cực kỳ giống trẻ con trong chuyện manga.
Anh chỉ cảm thấy lúc này phải lui lại một bước, ánh mắt của cô sáng ngời, xinh đẹp đến khó tin.
"Không nói được điều gì sao?"
Vẻ dương dương đắc ý của cô thật đáng yêu.
"Phía sau có bậc thang đấy!." Chu Đông nhìn về phía sau, giọng ấm áp nhắc nhở cô.
Nhưng cô không đáp lại lời của anh, từ trong mũi Trần Tri Tri khẽ hừ một tiếng, xoay người nhảy xuống bậc thang.
Đầy duyên dáng dễ thương.
Chung quy Chu Đông cảm thấy tựa như có một cái gì đó làm cho trái tim của anh trở nên biến hóa. Anh hơi nhếch khóe miệng. Có lúc chỉ nhìn cô thôi trái tim của anh cũng có thể trở nên mềm yếu. Không kìm chế nổi anh bước thêm mấy bước đuổi theo cô. Anh rút tay ra khỏi túi nắm chặt lấy tay cô, rất tự nhiên nhét tay của cô vào trong túi áo của mình.
Tay của cô hơi lạnh, nhưng nhỏ nhắn và mềm mại, sờ rất dễ chịu.
Cô giả bộ quay mặt đi, không thèm nhìn anh. Nhưng cánh môi lại cong lên mang vẻ kiêu ngạo nho nhỏ, làm cho người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn một phát, sau đó hung hăng chà sát mấy cái, chà xát thật mạnh cho bõ tức.
Nhưng anh chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, nghĩ đến một ngày kia, khi anh có thể hoàn toàn chiếm giữ cô.
Trong túi áo, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, như muốn hòa vào nhau.
"Buổi tối lúc đi ngủ em nằm sát vào bên trong một chút. Chăn cũng để vào bên trong." Anh dặn dò cô.
"Biết rồi !"
Trước mắt anh chỉ có thể làm được như vậy.
Không còn cách nào để anh có thể hoàn toàn thỏa mãn.
"Tri Tri, ái chà, sao lại khéo gặp được em thế này?"
"Chào anh!" Trần Tri Tri gật đầu một cái, nhìn về phía Chu Đông.
"Anh gửi cho em tin nhắn, em nhận được chưa?" Chu Đông mặc một chiếc áo choàng màu đen phong y cúi đầu hỏi.
Lúc này tay Trần Tri Tri đang cất cầm điện thoại di động vào túi, hơi chột dạ cúi đầu, "Chưa đâu."
Chu Đông liếc nhìn cô một cái, không tỏ thái độ gì, "Hôm nay là sinh nhật lão Vương, anh ấy mời chúng ta đến ăn mừng, em có đi không?"
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, "Hôm nay ư? diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Sao anh không nói sớm?"
"Hôm nay bọn anh cũng mới biết." Phương ca chen miệng trả lời, "Lão Vương còn muốn gạt nữa kia, nếu không phải nửa đêm hôm qua bạn gái của anh ấy, à không, bạn gái trước gọi điện thoại cho anh ấy nói chuyện suốt một giờ, thì tụi anh cũng không biết đâu."
"Bây giờ đi đâu ăn mừng đây?"
"Bọn anh đã lên kế hoạch rồi, trước tiên là tới tiệm ăn bên cạnh trường học ăn cơm đã, sau đó sẽ đi đánh bi-a, cuối cùng đi KTV suốt đêm, em thấy thế nào?" Phương ca vừa nói đến KTV cũng tỏ ra rất hưng phấn.
"Đi chứ, sinh nhật lão Vương tại sao em lại có thể không đi?" Trong phòng Chu Đông, Trần Tri Tri có quan hệ với lão Vương tốt nhất, bởi vì anh là người tốt, lại lớn tuổi giống như anh trai, đối xử với nữ sinh đặc biệt bao dung quý trọng, hơn nữa anh lại giao thiệp rộng, quan hệ với giáo viên vô cùng hoà đồng. Lần trước thời điểm thi cuối kỳ anh mượn cho Trần Tri Tri một xấp lớn tài liệu chuyên ngành của các anh chị học khoá trước khiến Trần Tri Tri được hưởng phúc, bài làm của cô đứng đầu lớp luôn, Trần Tri Tri vẫn nói muốn mời anh một bữa.
"Không mua chút quà tặng sao?"
Chu Đông trả lời: "Lão Vương nói, anh ấy không thích quà tặng. Anh và Phương ca dự định mua bánh sinh nhật. Lưu Hãn nói cậu ta chịu trách nhiệm nồi lẩu và KTV."
"Được, vậy thì tính cho em một phần."
"Tiểu Tri Tri vừa nghe đến có ca hát, vui mừng đến ánh mắt cũng không mở ra được."
Trần Tri Tri im lặng, "Là anh thì có."
"Bạch tỷ!" Phương ca đang định mở miệng đáp lại, chợt nhìn về phía trước gọi một tiếng, như cái trục đang quay bất giác đứng thẳng lại.
Bạch Tề từ phía xa đi tới, "Phương ca, danh sách người thi đấu trong cuộc thi đã chỉnh sửa xong chưa?"
Phương ca lòng tràn đầy tự tin, ánh mắt lấp lánh, giống hệt như một chú cún nhỏ đang chờ đợi được khen: "Chỉnh sửa xong rồi."
Bạch Tề khẽ mỉm cười, "Tốt lắm. Lần đầu tiên thấy anh làm vượt năng suất trước kia đấy." Không đợi Phương ca cười xong, cô nói tiếp: "Đúng rồi, em nhớ ra vẫn còn bản quy trình thi vấn đáp nữa, lúc nãy Hoàng Linh vừa nhắn tin cho em, nói hôm nay cô ấy có việc nên làm chưa xong, anh có thời gian rảnh rỗi thì thuận tiện làm giúp cho cô ấy một chút. Trước hội nghị bốn giờ chiều chuẩn bị xong cho em là được."
"..."
Phương ca yên lặng rũ đầu xuống, buổi sáng hôm nay nhận được tin hội nghị mười giờ đổi đến bốn giờ chiều, vốn định dùng thời gian dư thừa này để vui vẻ, không ngờ... không ngờ... Bạch tỷ quả thực rất không có nhân tính!
Bạch Tề vừa nhìn về phía Trần Tri Tri: "Lúc nãy không sao nói chuyện được với cậu, thật xin lỗi."
"Không có gì."
Bạch Tề cười cười: "Hình như tớ có ngươi mã số QQ của cậu thì phải, buổi tối tớ liên lạc với cậu nhé."
"Được!."
"Hẹn gặp lại."
Trần Tri Tri yên lặng nhìn Bạch Tề rời đi, trong lòng nghĩ: Rốt cuộc lúc nãy bọn họ đã nói chuyện gì nhỉ? Cô quay đầu lại nhìn, suốt từ nãy vẫn chưa thấy Từ Trì ra ngoài.
"Này Tri Tri, em cơm nước xong rồi hả ?" Phương ca hỏi.
Trần Tri Tri gật một cái: "Em đã ăn rồi. Khi nào thì các anh đi mua bánh ga to vậy?"
"Anh không thể đi được rồi, Tiểu Tri Tri, em cùng với Tiểu Chu Chu của mình đi đi. Anh định mua hai cái bánh bao rồi trở về tranh thủ làm nốt tài liệu của cuộc thi, ô ô ô ô ô..." Phương ca vẻ đáng thương nhấc chân đi vào nhà ăn.
Trần Tri Tri hỏi Chu Đông, "Anh không định ăn một chút gì sao?"
"Không cần đâu, anh đến khu chợ phía sau trường học mua cái bánh rán ăn là được."
"Vâng." Trần Tri Tri gật đầu một cái.
Rất nhanh hai người đã đến tiệm bánh trên phố đặt một chiếc bánh gato, hẹn đến buổi tối tới lấy.
Trên đường vè nhà, Trần Tri Tri cùng Chu Đông tán gẫu.
"Tối nay chỉ có năm người chúng ta thôi sao? Bạn gái của lão Vương không đến à?"
"Ừ. Đã chia tay rồi."
"Lại chia tay rồi sao? Hay nhỉ?" Ngữ điệu của Trần Tri Tri mang đầy tiếc hận. Đây là bạn gái thứ tư của lão Vương, cô đã gặp mặt mấy lần, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Tiếp nối trường học và khu ký túc xá, có một con đường nhỏ phía sau khu hàng hóa lối dẫn đến chiếc cầu vòm. Trần Tri Tri và Chu Đông đang đi trên con đường đó. Lúc này đã là cuối thu, gió lạnh ào ào thổi. Trần Tri Tri không chịu được liền hắt hơi một cái, "Hắt xì!"
"Bị cảm à?"
"Không phải." Trần Tri Tri lấy khăn giấy ra lau mũi.
Chu Đông cầm bàn tay phải của cô, bàn tay cô lạnh ngắt. "Nhất định là buổi tối em lại ngủ không ngon giấc rồi!"
"Làm sao anh biết em ngủ không ngon?"
"Sáng sớm hôm nay em nằm không có chăn, vì chăn đã bị em đạp xuống giường, bị lạnh cóng nên mới tỉnh giấc, đúng không?"
Trần Tri Tri ngẩng mặt lên, thật sự cô thấy hơi lạnh. Thời tiết miền Nam thay đổi quá nhanh, chóp mũi cô đã hồng hồng, "Này, Chu Đông, có phải mỗi ngày vào lúc sáng sớm anh đều bay lên không trung đến kiểm tra em một lần hay không?"
Chu Đông im lặng nhìn nàng.
"Được rồi, được rồi, không hỏi nữa. Em cũng biết anh là một người cảm thấy rất khó chịu khi không chăm sóc tỉ mỉ cho bạn gái mình. Ngày hôm qua bạn cùng phòng em còn bảo em phải trị cho anh một trận, để trong đầu anh không còn lúc nào cũng nghĩ đến cái gì sắc sắc kia nữa." Trần Tri Tri cười trêu anh, lui về phía sau, tựa vào dãy lan can bằng đá của chiếc cầu vòm.
Hai tay Chu Đông cắm ở trong túi áo choàng màu đen, đi đến trước mặt cô, "Anh nào có nghĩ đến những chuyện đó?"
"Thế ư, vậy tối ngày hôm qua anh đã nói cái gì đấy?"
Chu Đông khẽ cười. Mặc dù cô đã buộc tóc lại, nhưng bởi vì gió mạnh nên sợi tóc vẫn bị gió thổi bay tung lên. Cuối thu nên làn da của cô có vẻ tái nhợt hơn, chóp mũi cũng hơi hồng hồng. Chiếc áo khoác có mũ màu trắng hơi dày trùm qua mông, để lộ ra chiếc quần màu đen bằng vải bông và đôi ủng ngắn màu nâu trên chân.
Cô cao một thước sáu hai, vóc người không đến mức quá mảnh mai, nhưng cũng không có gì trở ngại.
Phong cách ăn mặc của cô thiên về màu sắc, nhìn rất dễ thương, cực kỳ giống trẻ con trong chuyện manga.
Anh chỉ cảm thấy lúc này phải lui lại một bước, ánh mắt của cô sáng ngời, xinh đẹp đến khó tin.
"Không nói được điều gì sao?"
Vẻ dương dương đắc ý của cô thật đáng yêu.
"Phía sau có bậc thang đấy!." Chu Đông nhìn về phía sau, giọng ấm áp nhắc nhở cô.
Nhưng cô không đáp lại lời của anh, từ trong mũi Trần Tri Tri khẽ hừ một tiếng, xoay người nhảy xuống bậc thang.
Đầy duyên dáng dễ thương.
Chung quy Chu Đông cảm thấy tựa như có một cái gì đó làm cho trái tim của anh trở nên biến hóa. Anh hơi nhếch khóe miệng. Có lúc chỉ nhìn cô thôi trái tim của anh cũng có thể trở nên mềm yếu. Không kìm chế nổi anh bước thêm mấy bước đuổi theo cô. Anh rút tay ra khỏi túi nắm chặt lấy tay cô, rất tự nhiên nhét tay của cô vào trong túi áo của mình.
Tay của cô hơi lạnh, nhưng nhỏ nhắn và mềm mại, sờ rất dễ chịu.
Cô giả bộ quay mặt đi, không thèm nhìn anh. Nhưng cánh môi lại cong lên mang vẻ kiêu ngạo nho nhỏ, làm cho người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn một phát, sau đó hung hăng chà sát mấy cái, chà xát thật mạnh cho bõ tức.
Nhưng anh chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, nghĩ đến một ngày kia, khi anh có thể hoàn toàn chiếm giữ cô.
Trong túi áo, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, như muốn hòa vào nhau.
"Buổi tối lúc đi ngủ em nằm sát vào bên trong một chút. Chăn cũng để vào bên trong." Anh dặn dò cô.
"Biết rồi !"
Trước mắt anh chỉ có thể làm được như vậy.
Không còn cách nào để anh có thể hoàn toàn thỏa mãn.
Tác giả :
Dư Bách Bách