Em Là Người Tôi Yêu
Chương 10-1: Thi nhau trêu chọc (1)
Đầu óc Trần Tri Tri chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp, chuyện đầu tiên cô phải làm chính là nâng đầu gối lên hung hăng thúc vào anh.
"Tri Tri." Chu Đông lui về sau một bước, tránh được đòn hiểm, chỉ với động tác ấy của cô anh đã cảm nhận được cô đang tức giận, nhưng chưa kịp nói năng gì đã nghe thấy giọng của Trần Tri Tri mang vẻ giận dữ ầm ầm ập tới, "Anh đi chết đi, cái đồ khốn kiếp này! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tinh trùng xông lên óc rồi à?"
Trần Tri Tri ra sức kéo quần áo phía dưới lại cho ngay ngắn, nhất định không chịu để cho anh đến gần người mình nữa.
"Ý của anh không phải như thế." Chu Đông biết mình đã chạm phải gai nhọn của cô rồi.
"Vậy ý của anh là như thế nào?" Trần Tri Tri giận đến mức không sao kiềm chế được. Cô cũng biết người đàn ông này mỗi khi được thoải mái một chút là được voi đòi tiên, hiện giờ còn muốn chuyện này nữa. Cô hối hận lúc nãy mình đã buông thả cho anh...
Chu Đông biết mình đã sai lầm rồi, anh không nên nhất thời vội thổ lộ những điều trong đầu ra, hiện tại có muốn giải thích cũng không biết giải thích thế nào cho rõ, không thể làm gì khác hơn đành thở dài một hơi.
"Anh còn thở dài tức giận cái nỗi gì?" Trần Tri Tri không sao hiểu nổi.
Chu Đông ngẩng đầu lên, vốn định nói điều gì đó, nhưng nhìn gương mặt của Trần Tri Tri dưới ánh trăng, mang đủ cả sắc thái hồn nhiên chân thật lẫn tức giận, anh biết mình không thể thốt lời ra miệng.
Lúc nãy thật sự anh đã nghĩ như vậy, anh không phủ nhận.
"Tri Tri, cùng anh lên giường đi."
Không biết bắt đầu từ khi nào mà đột nhiên anh lại có cái ý nghĩ này, mặc dù anh chưa bao giờ từng nói ra khỏi miệng, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đônnhưng càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng trong tiềm thức anh cũng biết Trần Tri Tri không bao giờ đồng ý, không những không thể nào đồng ý, ngược lại còn sẽ tức giận, bởi vì tình cảm của bọn họ căn bản vẫn chưa thể tiến triển đến một bước kia. Mặc dù từ lớp mười một bọn họ đã ở cùng một chỗ, nhưng bởi vì còn bận học hành, nên thời gian hai người chung đụng đã ít lại càng ít. Thật vất vả chịu đựng qua kỳ thi tốt nghiệp trung học, hai người mới cùng vào được trường Đại học, vậy mà lại xuất hiện Từ Trì.
... Chu Đông nhìn ra được, Trần Tri Tri có chút để ý đến Từ Trì, mặc dù anh không biết kiểu để ý này đến mức độ nào, nhưng chung quy là nó làm cho lòng anh thấy bất an.
Kể từ giây phút Trần Tri Tri chấp nhận lời tỏ tình, trở thành bạn gái của anh, sau đó anh mừng rỡ không thôi. Tình cảm của bọn họ tựa như tơ nhện trong gió, luôn đung đưa ở giữa không trung không biết lúc nào thì sẽ đứt. Mặc dù trời sinh tính cách của anh thiên về hướng nội, nhưng bởi vì anh thật sự không những rất thích cô, mà còn rất hy vọng có thể được chung sống cùng Trần Tri Tri nhiều hơn nữa. Vậy mà kể từ khi tới trường đại học, Trần Tri Tri lại giống như ngựa hoang được thoát khỏi cương, không chịu nhớ cái gì hết.
Cô tham gia rất nhiều hoạt động, tham gia tòa soạn báo, học chơi nhạc cụ, ngược lại việc học hành thì lại hỏng bét, anh thường xuyên phải giúp cô một tay, gần đây cô lại còn si mê đọc tiểu thuyết trên mạng nữa chứ. Ngay cả khi cùng nhau ăn cơm, cô cũng luôn cầm điện thoại di động để xem, cuối cùng anh phải gõ gõ hai cái vào chén của cô, cô mới có thể hồi thần.
...
Có một khoảng thời gian dài anh đã nghĩ, cô có thật sự quan tâm đến mình hay không?
Cũng tại bởi cô thấy bản thân anh thích cô, hơn nữa chẳng qua cảm thấy anh vẫn có thể chấp nhận được, hoặc là dùng anh để giải sầu nỗi cô đơn, hoặc là vì muốn để quên người kia... Khi trong đầu anh thoáng qua khả năng nguyên nhân cuối cùng kia thì Chu Đông thấy kinh ngạc một hồi.
"Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Trần Tri Tri thấy anh đến nửa ngày mà vẫn không trả lời, hồ nghi hỏi.
"Không có gì." Chu Đông nhàn nhạt đáp lại, tâm tình lại phảng phất như rơi xuống đáy hang sâu. Rất nhanh, anh có cảm giác mình đơn giản đến buồn cười: Chỉ vì ước đoán bừa bãi về cô của mà anh cũng có thể tự làm cho tâm tình của mình bị trở nên rã rời như thế hay sao? Lúc nãy khi ăn lẩu cay cũng chẳng kịp lựa lời nên anh đã hỏi liền cô mấy câu, chẳng phải là một mặt anh vừa hy vọng được chứng minh tình cảm, một mặt lại vừa sợ cô tức giận đó sao? Anh vuốt vuốt huyệt Thái Dương, rốt cuộc anh đã biến thành cái dạng gì đây nhỉ?
"Không phải anh đang suy nghĩ chuyện gì đó không tốt chứ?" Trần Tri Tri híp mắt lại, cảnh giác nhìn anh.
Chu Đông mở mắt ra, thấy cô hơi nghiêng người, đôi mắt đen trong veo sáng rực đang ngó chừng anh.
Trong lòng anh bỗng chợt thấy thoải mái, dù sao cô vẫn ở bên anh, vẫn là bạn gái chính thức của anh, mọi người chung quanh đều công nhận mối quan hệ này của họ.
"Tri Tri." Anh lại gọi cô một tiếng, đột nhiên ôm lấy cô.
"Ấy này, ấy này, anh làm cái gì thế? Anh còn không buông tay, em nhất định sẽ gọi người đấy!" Thật sự, cái ôm này của anh đã khiến Trần Tri Tri bị giật mình, vừa rồi bọn họ còn đang tranh luận về đề tài có tính hạn chế, đến nửa ngày anh cũng không nói lời nào, kết quả đột nhiên anh lại vòng tay ôm cô. Thiếu chút nữa Trần Tri Tri đã cho rằng anh định “Bá Vương ngạnh thượng cung”.
Nhưng anh vẫn không động đậy.
Anh yên lặng ôm cô, chỉ có chiếc cằm của anh nhẹ nhàng cọ cọ vào cái trán của cô, vừa từ tốn vừa thân thiết, không nói nên lời.
Trần Tri Tri bị anh cọ cọ như vậy cả người cũng thoáng thấy ngưa ngứa, cô cũng không còn phản kháng nữa, vòng tay lại ôm vào bên hông của anh, "Anh làm gì thế?"
"Anh thích em, Tri Tri."
Giọng anh thật thấp, âm điệu đầy cuốn hút vừa giống như của một cậu bé vừa giống như của một người đàn ông. Anh thổ lộ tình cảm với cô giống hệt như hồi còn học lớp mười một...
Làm bất cứ chuyện gì anh cũng réo tên cô. Rõ ràng anh là học sinh khá giỏi được thày giáo yêu quý, nhưng mỗi lần thu bài tập, phát bài thi, phân công quét dọn vệ sinh, anh đều phải ngẩng đầu lên hỏi một câu, "Trần Tri Tri có ở đây không?"
"Trần Tri Tri, bài thi của bạn đây."
"Trần Tri Tri, bài tập của bạn đâu?"
"Trần Tri Tri, bài kiểm tra của bạn làm được bao nhiêu phần?"
"Trần Tri Tri, bài tập ngữ văn bạn đã làm chưa?"
"Trần Tri Tri, xế chiều hôm nay bạn quét dọn lớp nhé."
"Trần Tri Tri, bạn vừa mới đi đâu vậy?"
...
Trần Tri Tri, Trần Tri Tri, Trần Tri Tri, Trần Tri Tri, anh gọi cô ra rả đến sắp thành ve sầu đến nơi rồi. Rõ ràng là khi nói chuyện hay làm việc, thoạt nhìn cũng thấy anh là một người điềm đạm và thận trọng như thế. Nhưng để theo đuổi một cô gái, anh cũng không biết cách nói như thế nào cho phải, làm cho tất cả mọi người trong lớp vừa thấy một cái đã hiểu ngay, hoàn toàn không cần phải nói, ngay cả ánh mắt của thày giáo khi thấy bọn họ đi cùng với nhau cũng có vẻ gì đó khác thường .
Khi đó Trần Tri Tri cảm thấy rất mất mặt.
Chu Đông thích Trần Tri Tri.
Đây quả thực là "bí mật" mà toàn thể mọi người trong lớp mười một của bọn họ đều biết .
Nhưng bây giờ nhớ lại những chuyện này cũng vô ích, cô đã lên phải thuyền giặc, đậu hũ cũng sắp bị ăn sạch.
"Em có yêu thích anh không?" Anh hôn cô một cái vào trán, hỏi.
"Anh hỏi cái này làm gì?" Đêm càng khuya nhiệt độ càng thấp, Trần Tri Tri luồn tay vào bên trong quần áo của anh để sưởi ấm.
"Cho tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng được nghe em nói."
"Chẳng phải anh đã nói tình cảm phải từ từ phát triển đó sao?"
Chu Đông trầm mặc một hồi, "Cho nên mới nói, chúng ta vẫn còn chưa tới giai đoạn yêu thích lẫn nhau có phải không?"
"Dù sao cũng vẫn chưa phát triển đến giai đoạn có thể làm cái chuyện kia." Trần Tri Tri nhắm mắt lại. Ừm... ngực của anh thật ấm áp.
"Tri Tri, trước kia em đã từng thích ai chưa?"
"Sao hôm nay anh có nhiều vấn đề thế?" Trần Tri Tri mở mắt, tựa như muốn đập cho anh một cái.
"Anh rất hiếu kỳ."
"Hiếu kỳ cái gì chứ? Từng thích ai đó thì sao, mà chưa từng thích thì thế nào chứ?"
"Anh chỉ tò mò, nếu như em thích người khác, thì người ta sẽ như thế nào? Liệu có thể giống như anh bây giờ hay không, hận không thể trói bạn gái ở bên mình, một tấc cũng không rời. Luôn quan tâm đến bạn gái từ mỗi một động tác hay chút biến đổi trên nét mặt. Vì bạn gái mà trong nháy mắt trở nên vui vẻ, cũng vì bạn gái mà trong nháy mắt trở nên khó chịu."
Trần Tri Tri cảm nhận được tình ý sâu đậm trong lời nói của Chu Đông, trong lúc nhất thời cô không biết nên đáp lại thế nào.
Chu Đông càng ôm cô chặt hơn, "Tri Tri, anh yêu em."
"Tri Tri." Chu Đông lui về sau một bước, tránh được đòn hiểm, chỉ với động tác ấy của cô anh đã cảm nhận được cô đang tức giận, nhưng chưa kịp nói năng gì đã nghe thấy giọng của Trần Tri Tri mang vẻ giận dữ ầm ầm ập tới, "Anh đi chết đi, cái đồ khốn kiếp này! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tinh trùng xông lên óc rồi à?"
Trần Tri Tri ra sức kéo quần áo phía dưới lại cho ngay ngắn, nhất định không chịu để cho anh đến gần người mình nữa.
"Ý của anh không phải như thế." Chu Đông biết mình đã chạm phải gai nhọn của cô rồi.
"Vậy ý của anh là như thế nào?" Trần Tri Tri giận đến mức không sao kiềm chế được. Cô cũng biết người đàn ông này mỗi khi được thoải mái một chút là được voi đòi tiên, hiện giờ còn muốn chuyện này nữa. Cô hối hận lúc nãy mình đã buông thả cho anh...
Chu Đông biết mình đã sai lầm rồi, anh không nên nhất thời vội thổ lộ những điều trong đầu ra, hiện tại có muốn giải thích cũng không biết giải thích thế nào cho rõ, không thể làm gì khác hơn đành thở dài một hơi.
"Anh còn thở dài tức giận cái nỗi gì?" Trần Tri Tri không sao hiểu nổi.
Chu Đông ngẩng đầu lên, vốn định nói điều gì đó, nhưng nhìn gương mặt của Trần Tri Tri dưới ánh trăng, mang đủ cả sắc thái hồn nhiên chân thật lẫn tức giận, anh biết mình không thể thốt lời ra miệng.
Lúc nãy thật sự anh đã nghĩ như vậy, anh không phủ nhận.
"Tri Tri, cùng anh lên giường đi."
Không biết bắt đầu từ khi nào mà đột nhiên anh lại có cái ý nghĩ này, mặc dù anh chưa bao giờ từng nói ra khỏi miệng, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đônnhưng càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng trong tiềm thức anh cũng biết Trần Tri Tri không bao giờ đồng ý, không những không thể nào đồng ý, ngược lại còn sẽ tức giận, bởi vì tình cảm của bọn họ căn bản vẫn chưa thể tiến triển đến một bước kia. Mặc dù từ lớp mười một bọn họ đã ở cùng một chỗ, nhưng bởi vì còn bận học hành, nên thời gian hai người chung đụng đã ít lại càng ít. Thật vất vả chịu đựng qua kỳ thi tốt nghiệp trung học, hai người mới cùng vào được trường Đại học, vậy mà lại xuất hiện Từ Trì.
... Chu Đông nhìn ra được, Trần Tri Tri có chút để ý đến Từ Trì, mặc dù anh không biết kiểu để ý này đến mức độ nào, nhưng chung quy là nó làm cho lòng anh thấy bất an.
Kể từ giây phút Trần Tri Tri chấp nhận lời tỏ tình, trở thành bạn gái của anh, sau đó anh mừng rỡ không thôi. Tình cảm của bọn họ tựa như tơ nhện trong gió, luôn đung đưa ở giữa không trung không biết lúc nào thì sẽ đứt. Mặc dù trời sinh tính cách của anh thiên về hướng nội, nhưng bởi vì anh thật sự không những rất thích cô, mà còn rất hy vọng có thể được chung sống cùng Trần Tri Tri nhiều hơn nữa. Vậy mà kể từ khi tới trường đại học, Trần Tri Tri lại giống như ngựa hoang được thoát khỏi cương, không chịu nhớ cái gì hết.
Cô tham gia rất nhiều hoạt động, tham gia tòa soạn báo, học chơi nhạc cụ, ngược lại việc học hành thì lại hỏng bét, anh thường xuyên phải giúp cô một tay, gần đây cô lại còn si mê đọc tiểu thuyết trên mạng nữa chứ. Ngay cả khi cùng nhau ăn cơm, cô cũng luôn cầm điện thoại di động để xem, cuối cùng anh phải gõ gõ hai cái vào chén của cô, cô mới có thể hồi thần.
...
Có một khoảng thời gian dài anh đã nghĩ, cô có thật sự quan tâm đến mình hay không?
Cũng tại bởi cô thấy bản thân anh thích cô, hơn nữa chẳng qua cảm thấy anh vẫn có thể chấp nhận được, hoặc là dùng anh để giải sầu nỗi cô đơn, hoặc là vì muốn để quên người kia... Khi trong đầu anh thoáng qua khả năng nguyên nhân cuối cùng kia thì Chu Đông thấy kinh ngạc một hồi.
"Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Trần Tri Tri thấy anh đến nửa ngày mà vẫn không trả lời, hồ nghi hỏi.
"Không có gì." Chu Đông nhàn nhạt đáp lại, tâm tình lại phảng phất như rơi xuống đáy hang sâu. Rất nhanh, anh có cảm giác mình đơn giản đến buồn cười: Chỉ vì ước đoán bừa bãi về cô của mà anh cũng có thể tự làm cho tâm tình của mình bị trở nên rã rời như thế hay sao? Lúc nãy khi ăn lẩu cay cũng chẳng kịp lựa lời nên anh đã hỏi liền cô mấy câu, chẳng phải là một mặt anh vừa hy vọng được chứng minh tình cảm, một mặt lại vừa sợ cô tức giận đó sao? Anh vuốt vuốt huyệt Thái Dương, rốt cuộc anh đã biến thành cái dạng gì đây nhỉ?
"Không phải anh đang suy nghĩ chuyện gì đó không tốt chứ?" Trần Tri Tri híp mắt lại, cảnh giác nhìn anh.
Chu Đông mở mắt ra, thấy cô hơi nghiêng người, đôi mắt đen trong veo sáng rực đang ngó chừng anh.
Trong lòng anh bỗng chợt thấy thoải mái, dù sao cô vẫn ở bên anh, vẫn là bạn gái chính thức của anh, mọi người chung quanh đều công nhận mối quan hệ này của họ.
"Tri Tri." Anh lại gọi cô một tiếng, đột nhiên ôm lấy cô.
"Ấy này, ấy này, anh làm cái gì thế? Anh còn không buông tay, em nhất định sẽ gọi người đấy!" Thật sự, cái ôm này của anh đã khiến Trần Tri Tri bị giật mình, vừa rồi bọn họ còn đang tranh luận về đề tài có tính hạn chế, đến nửa ngày anh cũng không nói lời nào, kết quả đột nhiên anh lại vòng tay ôm cô. Thiếu chút nữa Trần Tri Tri đã cho rằng anh định “Bá Vương ngạnh thượng cung”.
Nhưng anh vẫn không động đậy.
Anh yên lặng ôm cô, chỉ có chiếc cằm của anh nhẹ nhàng cọ cọ vào cái trán của cô, vừa từ tốn vừa thân thiết, không nói nên lời.
Trần Tri Tri bị anh cọ cọ như vậy cả người cũng thoáng thấy ngưa ngứa, cô cũng không còn phản kháng nữa, vòng tay lại ôm vào bên hông của anh, "Anh làm gì thế?"
"Anh thích em, Tri Tri."
Giọng anh thật thấp, âm điệu đầy cuốn hút vừa giống như của một cậu bé vừa giống như của một người đàn ông. Anh thổ lộ tình cảm với cô giống hệt như hồi còn học lớp mười một...
Làm bất cứ chuyện gì anh cũng réo tên cô. Rõ ràng anh là học sinh khá giỏi được thày giáo yêu quý, nhưng mỗi lần thu bài tập, phát bài thi, phân công quét dọn vệ sinh, anh đều phải ngẩng đầu lên hỏi một câu, "Trần Tri Tri có ở đây không?"
"Trần Tri Tri, bài thi của bạn đây."
"Trần Tri Tri, bài tập của bạn đâu?"
"Trần Tri Tri, bài kiểm tra của bạn làm được bao nhiêu phần?"
"Trần Tri Tri, bài tập ngữ văn bạn đã làm chưa?"
"Trần Tri Tri, xế chiều hôm nay bạn quét dọn lớp nhé."
"Trần Tri Tri, bạn vừa mới đi đâu vậy?"
...
Trần Tri Tri, Trần Tri Tri, Trần Tri Tri, Trần Tri Tri, anh gọi cô ra rả đến sắp thành ve sầu đến nơi rồi. Rõ ràng là khi nói chuyện hay làm việc, thoạt nhìn cũng thấy anh là một người điềm đạm và thận trọng như thế. Nhưng để theo đuổi một cô gái, anh cũng không biết cách nói như thế nào cho phải, làm cho tất cả mọi người trong lớp vừa thấy một cái đã hiểu ngay, hoàn toàn không cần phải nói, ngay cả ánh mắt của thày giáo khi thấy bọn họ đi cùng với nhau cũng có vẻ gì đó khác thường .
Khi đó Trần Tri Tri cảm thấy rất mất mặt.
Chu Đông thích Trần Tri Tri.
Đây quả thực là "bí mật" mà toàn thể mọi người trong lớp mười một của bọn họ đều biết .
Nhưng bây giờ nhớ lại những chuyện này cũng vô ích, cô đã lên phải thuyền giặc, đậu hũ cũng sắp bị ăn sạch.
"Em có yêu thích anh không?" Anh hôn cô một cái vào trán, hỏi.
"Anh hỏi cái này làm gì?" Đêm càng khuya nhiệt độ càng thấp, Trần Tri Tri luồn tay vào bên trong quần áo của anh để sưởi ấm.
"Cho tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng được nghe em nói."
"Chẳng phải anh đã nói tình cảm phải từ từ phát triển đó sao?"
Chu Đông trầm mặc một hồi, "Cho nên mới nói, chúng ta vẫn còn chưa tới giai đoạn yêu thích lẫn nhau có phải không?"
"Dù sao cũng vẫn chưa phát triển đến giai đoạn có thể làm cái chuyện kia." Trần Tri Tri nhắm mắt lại. Ừm... ngực của anh thật ấm áp.
"Tri Tri, trước kia em đã từng thích ai chưa?"
"Sao hôm nay anh có nhiều vấn đề thế?" Trần Tri Tri mở mắt, tựa như muốn đập cho anh một cái.
"Anh rất hiếu kỳ."
"Hiếu kỳ cái gì chứ? Từng thích ai đó thì sao, mà chưa từng thích thì thế nào chứ?"
"Anh chỉ tò mò, nếu như em thích người khác, thì người ta sẽ như thế nào? Liệu có thể giống như anh bây giờ hay không, hận không thể trói bạn gái ở bên mình, một tấc cũng không rời. Luôn quan tâm đến bạn gái từ mỗi một động tác hay chút biến đổi trên nét mặt. Vì bạn gái mà trong nháy mắt trở nên vui vẻ, cũng vì bạn gái mà trong nháy mắt trở nên khó chịu."
Trần Tri Tri cảm nhận được tình ý sâu đậm trong lời nói của Chu Đông, trong lúc nhất thời cô không biết nên đáp lại thế nào.
Chu Đông càng ôm cô chặt hơn, "Tri Tri, anh yêu em."
Tác giả :
Dư Bách Bách