Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?
Chương 42: Ngoại truyện 5: À, về H !
Đêm đó, gió lay cành lá rung rinh, ngoài cửa sổ, có một cây hoa quế rất lớn, vào cuối hè, toả hương ngan ngát.
Tiểu Quang nhìn Mặc Mặc vừa mới tắm xong, anh chỉ quấn khăn tắm trên đầu, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ rắn chắc, trong ánh đèn mờ ảo, như toả thêm vầng sáng.
Tiểu Quang nuốt nuốt nước bọt, Mặc Mặc ngồi xuống, nệm lõm xuống, ra trải giường nhung đen nhăn nhúm một góc nệm.
Chiếc lưỡi khéo léo lượn lờ trên chiếc cổ trơn bóng, có chút ướt át, lại có tí lành lạnh, phòng mở máy lạnh thế mà lại cả người dần dần nóng lên.
Tay của anh vuốt ve cánh tay đang run rẩy của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn cổ của cô, rồi từ từ đi xuống,
Đầu óc cô mụ mẫm, hơi thở ngày càng nóng hổi, ngực càng lúc càng phập phồng.
Bờ môi mỏng của anh chầm chậm di chuyển xuống, nhè nhẹ chạm vào da thịt…
Cô tận dụng lý trí còn sót lại, hỏi, “Cái kia… Cái…” Hô hấp không ổn định.
Miệng anh chẳng rỗi rảnh, cũng không buồn ngẩng đầu lên, hỏi “Sao?” một tiếng, chiếc lưỡi đỏ nhè nhẹ hôn lên từng tấc da thịt nõn nà.
“Bộ chúng ta thật sự phải ‘ấy’ vì phải ‘ấy’ hả?”
Anh giơ tay lên, nâng mặt, ánh mắt mê hoặc lòng người, có gì đó sáng loáng mơ hồ.
Anh khều cái cằm nhẵn bóng của cô, hà hơi, “Em nói đi?”
“Roẹt”, cánh tay vững vàng vươn ra, ngón tay thanh mảnh, thả màn xuống.
Trong ngọn đèn lay lắt, bóng người quấn lấy nhau, tiếng thở dốc nho nhỏ…
“Phụt”, đèn cũng đã tắt…
Tiểu Quang nhìn Mặc Mặc vừa mới tắm xong, anh chỉ quấn khăn tắm trên đầu, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ rắn chắc, trong ánh đèn mờ ảo, như toả thêm vầng sáng.
Tiểu Quang nuốt nuốt nước bọt, Mặc Mặc ngồi xuống, nệm lõm xuống, ra trải giường nhung đen nhăn nhúm một góc nệm.
Chiếc lưỡi khéo léo lượn lờ trên chiếc cổ trơn bóng, có chút ướt át, lại có tí lành lạnh, phòng mở máy lạnh thế mà lại cả người dần dần nóng lên.
Tay của anh vuốt ve cánh tay đang run rẩy của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn cổ của cô, rồi từ từ đi xuống,
Đầu óc cô mụ mẫm, hơi thở ngày càng nóng hổi, ngực càng lúc càng phập phồng.
Bờ môi mỏng của anh chầm chậm di chuyển xuống, nhè nhẹ chạm vào da thịt…
Cô tận dụng lý trí còn sót lại, hỏi, “Cái kia… Cái…” Hô hấp không ổn định.
Miệng anh chẳng rỗi rảnh, cũng không buồn ngẩng đầu lên, hỏi “Sao?” một tiếng, chiếc lưỡi đỏ nhè nhẹ hôn lên từng tấc da thịt nõn nà.
“Bộ chúng ta thật sự phải ‘ấy’ vì phải ‘ấy’ hả?”
Anh giơ tay lên, nâng mặt, ánh mắt mê hoặc lòng người, có gì đó sáng loáng mơ hồ.
Anh khều cái cằm nhẵn bóng của cô, hà hơi, “Em nói đi?”
“Roẹt”, cánh tay vững vàng vươn ra, ngón tay thanh mảnh, thả màn xuống.
Trong ngọn đèn lay lắt, bóng người quấn lấy nhau, tiếng thở dốc nho nhỏ…
“Phụt”, đèn cũng đã tắt…
Tác giả :
Điền Phản