Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá
Chương 1
Tháng hai mùa xuân, gió thổi luồn qua từng lớp áo mỏng manh khiến người ta run lên vì lạnh. Tạ Anh Tư liên tục xoa xoa đôi tay đứng chờ xe buýt, lòng thầm than trách tiết trời u ám quái quỷ. Con xe Kia của Anh Tư lại vừa được đưa đi bảo dưỡng, động cơ xe không biết có vấn đề gì mà không nổ được máy, làm cô bị phơi trên đường vào đúng giờ tan tầm. Bực bội, Anh Tư đá loạn vào bánh xe, cuối cùng vì quá đà mà suýt gãy luôn cả ngón chân cái. Anh Tư đau đớn đứng dựa vào bên cửa xe, gác bàn chân lên bên đùi còn lại, trông chẳng khác gì con gà bị què một chân.
Hàng ngày, Tạ Anh Tư bận tối tăm mặt mũi, mệt mỏi vô cùng, trong khi đó chiếc xe của cô lại đang được nghỉ ngơi, chuyện này liệu có công bằng không? Nghĩ vậy Tạ Anh Tư liếc đám đông đang đợi xe buýt đi làm, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ lo lắng vì sợ sẽ đi muộn, ngửa mặt lên trời cô than dài một tiếng, hôm nay lại trễ giờ mất thôi.
Tạ Anh Tư thầm cầu nguyện, thánh thần ơi, hãy xét phận con ngày thường khinh phường lưu manh, thương người yếu ớt mà đừng để con bị muộn. Hôm nay có sếp mới đến nhậm chức, mà cái đám người “óc lợn ruột heo” ấy chuyên thích diễn trò “quan mới, chế độ mới”. Tạ Anh Tư vốn không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ roi da của mẹ già và lửa. Chỉ một ngọn lửa nhỏ thôi cũng đủ khiến cô kinh hãi!
E hèm, nói đi thì cũng phải nói lại, dù sao cô vẫn sợ roi da của mẹ hơn.
Chiếc xe buýt chầm chậm tiến đến. Trên xe lúc này đã chen chúc như hộp cá mòi. Tạ Anh Tư là một cô gái dũng cảm, nhưng khi đối mặt với chiếc xe đã bị nhồi chật cứng cũng chẳng biết phải làm sao, đành cúi đầu xếp hàng, lên xe. Mặc dù Anh Tư luôn tự hào là đời thứ hai của Grandet(*), trước khi tiêu tiền thì phải vẽ ra thực tại kinh tế, có keo thì cũng phải keo cho có nghệ thuật. Nhưng lần này, chẳng phải cô tính toán chút tiền xe, mà quả thực taxi vào buổi sáng chiếc nào chiếc nấy đều có khách. Dù cô có vác hai con dao lớn chặn xe, thì tài xế cũng sẽ mặt dày không thèm liếc lấy một cái.
(*) Grandet – nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết Eugenie Grandet của Balzac (1799 – 1850). Grandet là một người giàu có, rất hám tiền nhưng lại hết sức keo kiệt, hà tiện.
Diệp Bội Bội – cô nàng đỏng đảnh ở văn phòng Tạ Anh Tư có lần vừa sơn móng tay vừa dùng cái miệng tô son đỏ chót mà nói với cô rằng: “Ôi trời ơi, chị Anh Tư à, e rằng với chị bắt taxi buổi sáng có hơi khó.” Sau đó, cô ta yểu điệu cười khúc khích như hồ ly tinh trong phim Tây Du Ký, “Với em ấy à, chuyện bắt xe không phải quá dễ dàng hay sao? Cứ mặc đại một chiếc quần bò thì lập tức có người dừng lại hỏi em có cần quá giang không? Thật phiền chết đi được ấy!”
Lúc đó Anh Tư đã muốn tiến đến nắm lấy cái cổ áo chữ V của cô nàng đỏng đảnh mà lớn tiếng hỏi, “Chắc cái quần bò đó ngắn đến nỗi hở hết cả đùi đúng không? Trời mùa đông mà không sợ viêm khớp à?” Có điều nghĩ đi nghĩ lại, là một nhân viên công chức đã lăn lộn vài năm, gây sự với đồng nghiệp thật không đáng, sau cùng cô đành mỉm cười tiếp tục công việc của mình.
Xe buýt chạy chậm như sên bò, Tạ Anh Tư đứng bên cửa sổ, hai bên trái phải và phía sau chốc chốc lại có người đụng chạm. Cũng may đang là mùa đông mặc nhiều áo, chứ nếu mùa hè, có lẽ nắm đấm của cô đã vung thẳng ra rồi. Bất lực, Anh Tư đưa tay lên xem đồng hồ, rồi lại nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng chán nản. Nếu so với tốc độ rùa bò của chiếc xe này, con Kia nhỏ bé của cô đã thành Mercedes-Benz sang trọng rồi. Nhớ đến chiếc xe của mình, Anh Tư không khỏi đưa lời cảm thán. Ôi em yêu! Hai ngày nữa chị sẽ đón em về.
Trong xe có kẻ lên người xuống, không gian dần rộng rãi hơn một chút, một giọng nữ khô khan báo trạm dừng truyền tới, qua hai chặng kế tiếp thì cô đến nơi rồi. Trong lòng đang reo vui, không ngờ một mùi tỏi nồng như hun người xộc thẳng vào mũi suýt làm Anh Tư ngạt thở. Cô ngao ngán quay lại xem mùi hôi ấy bắt nguồn từ đâu, thì bỗng thấy đứng ngay bên cạnh mình là một gã vừa lùn vừa hói. Khi hai ánh mắt gặp nhau, mặt đối mặt, mùi nồng đến nỗi khiến cô co cứng như một con chuột hun khói. Gã đó thấy Anh Tư nhìn mình lại nghĩ rằng được người đẹp để ý nên cái mặt già nhăn nhúm mỉm cuời, lộ ra cả hàm răng vàng xỉn. Anh Tư kinh hãi vội quay ra nhìn quang cảnh bên ngoài. Mới sáng sớm bắt cô xem bộ phim kinh dị này, nữ chiến sĩ thép như cô đây cũng không thể chống đỡ được.
Đang định tìm một chỗ cách xa gã đàn ông xấu xí đầy hơi tỏi kia, Anh Tư chợt nghe thấy một tiếng “bụp”, kẻ nào đó vừa mới đánh bom hơi. Âm thanh to, rõ, khiến mọi người trong xe nháo nhác nhìn đông ngó tây kiếm tìm thủ phạm, có hai cô gái còn che miệng cười khúc khích. Mùi thối trong xe tỏa ra như bom khí độc, nhanh chóng lan rộng khắp nơi. Vài người vội bịt mũi lại, những người ngồi ghế mặt càng đờ đẫn, với tay mở toang cửa sổ đang đóng kín ra, trong lòng quyết định thà phải chịu những cơn gió lạnh buốt còn hơn chết trong khí độc.
Anh Tư cũng cảm thấy như sắp bị hun đến choáng váng, bất chợt cô quay đầu nhìn gã hơi tỏi, phát hiện vẻ mặt gã dường như có chút bối rối, sắc mặt ửng đỏ. Vậy là đã sáng tỏ, ánh mắt Anh Tư hung dữ lườm tên đánh bom khí. Trời mùa đông, ăn nhiều đồ dầu mỡ sẽ khó tiêu, dẫu vậy có muốn đánh hơi thì cũng phải tìm một chỗ vắng vẻ chứ, sao lại chạy đến chỗ chen chúc người thế này, định học bọn khủng bố đánh bom liều chết sao? Khuôn mặt dung tục, dạ dày cũng dung tục theo. Tạ Anh Tư ấm ức xách túi đi đến chỗ cửa xuống, cuối cùng cô cũng đến trạm của mình.
Xuống xe, trong tư thế của vận động viên đá cầu nổi tiếng thời trung học, Tạ Anh Tư chạy một mạch về hướng tòa nhà tập đoàn truyền thông Sun Bird. Trời thật không phụ lòng người, cửa thang máy đang từ từ đóng lại, đột nhiên cô ấn nút mở khiến mọi người trong đó bị một phen ngạc nhiên.
“Này phóng viên Tạ, xem cô kìa, đại hội thể dục thể thao lần tới của công ty mình chắc cô sẽ giành huy chương vàng đấy!” Người vừa nói là cô Trương, chủ nhiệm bộ phận quản lí hành chính công ty, mọi người thường gọi là “Trương mồm to”. Chủ nhiệm Trương thích bắt chuyện với người khác nên ngày nào mồm mép cũng oang oang như tép nhảy, nghe nói hiếm khi thấy cô ngừng nói.
“Ha ha… Chủ nhiệm Trương, công ty chúng ta nhiều anh tài, người giành được huy chương nào đến lượt tôi.” Anh Tư cười hì hì, nhìn cái miệng bự của Trương mồm to, cô thầm đoán, cái miệng này mà hoạt động e rằng phải dùng sức gấp ba gấp năm lần người thường mà cũng chẳng sợ dùng quá đà sẽ nhanh lão hóa.
Thang máy dừng ở tầng mười bảy, Tạ Anh Tư tao nhã quay người nói tạm biệt với tất cả mọi người bên trong. Đợi khi cánh cửa đóng lại, tư thế chạy đua lại lần nữa xuất hiện, cô ba chân bốn cẳng dập thẻ, nhắm thẳng vào văn phòng rồi nhanh nhẹn ngồi vào chỗ.
Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn ba phút nữa mới bị tính là đi muộn, Anh Tư đắc ý suýt cất lên chất giọng như cái lệnh vỡ câu hát “tuổi xuân đẹp vô cùng, ở hiền thì gặp lành.” Ngẩng đầu nhìn khắp văn phòng một lượt, Anh Tư phát hiện ra thường ngày mọi người vẫn tụ tập như cái chợ hôm nay lại đột ngột yên tĩnh một cách khác lạ. Diệp Bội Bội ngồi đối diện với cô không còn cái điệu bộ đỏm dáng cứ vào làm là lại soi gương, lúc này cô ta đang yên lặng cúi đầu xem tài liệu, dáng vẻ rõ là giả tạo.
“Bội Bội, Bội Bội, sao thế? Có phải sếp đã đến rồi không?” Tạ Anh Tư cúi đầu hỏi nhỏ, dù gan cô có to tày trời thì trước sự xuất hiện của sếp mới, lòng cũng không khỏi khẽ run.
“Em cũng không biết nữa, cửa phòng tổng biên tập đóng suốt, chẳng biết sếp đã đến hay chưa. Em cũng mới đến thôi, thấy chị Lan và anh Quan ngồi nghiêm túc như hai học sinh tiểu học, em cũng giật mình…” Nói xong Diệp Bội Bội ngửa hai tay lên, ra điều bản thân cũng chẳng hay biết gì.
Ngọn lửa gào thét trong lòng Tạ Anh Tư coi như dịu đi vài phần, thầm nghĩ vị sếp mới này có lẽ cũng chưa đến. Nhìn mấy người trong phòng bình thường kiêu ngạo, bây giờ chăm chỉ nghiêm túc, cô có chút coi thuờng. Sếp mới vẫn chưa đến vậy mà đã rụt cổ như rùa, tương lai biết lấy cái gì đấu tranh với nhà tư bản?
Quên mất chính bản thân mình cũng là một kẻ sợ bị liên lụy, đầu óc Tạ Anh Tư vừa kích động vừa bực bội. Đập bàn một cái, Anh Tư đứng lên như nữ hào kiệt xả thân vì nghĩa, mấy người ngồi đó nhìn cô chằm chằm, cô nói: “Tôi vào xem thế nào.” Dứt lời Anh Tư liền bước thẳng đến phòng tổng biên tập.
Tất cả mọi người ngồi đó nhìn theo bóng lưng Anh Tư, rồi khi hiểu ý lập tức quay ra chúc mừng lẫn nhau. Trong phòng có đứa ngốc nghếch bỗng xung phong làm bia đỡ đạn, thật hạnh phúc biết bao.
Anh Tư đưa tay gõ mấy cái vào cánh cửa gỗ hồ đào màu đen nhưng không thấy ai trả lời. Cô thầm nghĩ, e rằng tối qua gã này đã rơi vào ải mỹ nhân rồi, thậm chí có khi còn đi sauna(*) nữa.
(*) Sauna, hay gọi chính xác là Sow nah theo tiếng Phần Lan, nghĩa là tắm và phòng tắm. Sauna có nguồn gốc xuất xứ từ Nga nhưng Phần Lan là quốc gia đầu tiên lưu truyền và phát triển. Đây là một hình thức tắm hơi nhằm thư giãn và xông hơi nóng từ căn phòng kín đầy hơi dưới dạng một mô đất đá hay ở trong hang dưới lòng đất, dần dần sauna biến đổi thành những căn phòng lát gỗ trong nhà, hoặc buồng gỗ.
Cứ như thế, Anh Tư trở thành con cừu non dưới roi của kẻ chăn cừu, ngốc nghếch tiến vào hang sói.
Trong lòng Anh Tư tự tin không chút do dự, hất nhẹ mái tóc ngắn đầy mạnh mẽ, cô nắm lấy tay cầm rồi mở cửa bước vào phòng tổng biên.
Lòng đầy hoài nghi Anh Tư bước vào văn phòng rộng rãi sáng sủa, liền phát hiện có một người đàn ông cao lớn đứng bên giá sách phía sau bàn làm việc, thân trên mặc áo khoác mùa đông màu đen, kết hợp cùng một chiếc quần bò. Thấy động, anh ta liền quay đầu lại nhìn. Đó là một anh chàng rất trẻ, có lẽ khoảng hai mươi lăm, hai sáu tuổi, làn da trắng trẻo mịn màng, sống mũi cao, thẳng, hàng lông mày đen rậm có thần, toát lên vẻ lịch sự, tao nhã.
Anh Tư nhìn chằm chằm đối phương hai giây, thầm đưa ra kết luận, đẹp trai thì có đẹp, thế nhưng lại chỉ là một công tử bột.
Con người Tạ Anh Tư vốn ngốc nghếch, nhưng có lúc não lại hoạt động nhanh như bộ xử lý Pentium. Cô bỗng nhớ ra, nghe nói hôm nay sếp mới và một thực tập sinh cùng đến, vậy thì tên công tử bột này chắc là thực tập sinh rồi. Thực tập sinh đúng là thực tập sinh, không hiểu phép tắc, lại còn dám xông bừa vào văn phòng của sếp lớn, hơn nữa văn phòng tổng biên là chốn tuyệt đối không được dính chút bùn tanh.
Lấy tư thế dương dương tự đắc của một bậc tiền bối, Tạ Anh Tư nhiệt tình tiến đến trước mặt anh chàng công tử bột. Cũng không để ý ánh mắt sáng rực của công tử bột đang chằm chằm nhìn mình, trai đẹp không ăn thì phí, cô vắt tay lên vai anh ta cất lời: “Nhóc, mới đến đúng không, sau này chị sẽ chăm sóc cậu…”
Công tử bột liếc cánh tay Tạ Anh Tư đang đặt trên vai mình, ánh mắt nhìn cô dửng dưng không chút cảm xúc con ngươi đen láy không thấy rõ tâm trạng. Tạ Anh Tư cho rằng cậu nhóc thực tập sinh đã bị sự nhiệt tình của cô làm cho choáng váng, tâm trạng “ăn đậu phụ”(*) càng dâng cao, nhìn cồng tử bột giống như thưởng hoa ngoạn nguyệt, “Ừm, nhóc cao thật, bà chị này sẽ đưa cậu ra ngoài rèn luyện. Ồ, trắng quá sẽ dễ bị bắt nạt, nhắc nhở nhiệt tình đó, phải cẩn thận một chút, bên ngoài có hai người phụ nữ háo sắc, biệt danh hái hoa tặc, không giống chị đây chuyên chăm sóc bông hoa mới nở đâu.”
(*) Trong tiếng Trung Quốc, “ăn đậu phụ” là tiếng lóng chỉ việc sàm sỡ hoặc bắt nạt được người khác.
Nói xong, Anh Tư càng tự hào vỗ vỗ vai công tử bột. “Sau này chúng ta đều là kẻ bị sai bảo của nhà tư bản rồi, đồng cam cộng khổ, chị đây có miếng canh, tuyệt đối sẽ chia cho cậu một nửa.”
“Cô tên gì?” Công tử bột hoàn hồn, giọng nói sâu lắng mạnh mẽ vang lên.
“À, chị hả, chị tên Tạ Anh Tư. Cậu tên gì?”
“Chu Minh.”
Anh Tư kéo dài tiếng “à”, tên của công tử bột thật không hay lắm – “cửa chuồng heo”(*). Sợ làm tổn thương lòng tự tôn của cậu nhóc, Anh Tư không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, lập tức kéo Chu Minh ra ngoài: “Đi, chúng ta ra ngoài, tên sếp ngu ngốc mà tới, chúng ta sẽ bị cắt cổ mất.” Tay kẻ một đường ngang trên cổ, Anh Tư làm điệu bộ một cách hài hước, rồi không để ý đến sắc mặt công tử bột, cô kéo anh ta ra ngoài như kéo đầu trâu.
(*) Chu Minh (朱 盟) và “trư môn” (猪 门) trong tiếng Trung Quốc phát âm gần giống nhau.
Ngoài cửa, đang rất náo nhiệt. Lúc Anh Tử kéo Chu Minh đi ra thì thấy một chàng thanh niên cao gầy, mặt đầy mụn đang giới thiệu bản thân: “Xin chào mọi người, em là Châu Minh, thực tập sinh mới đến, sau này mong anh chị giúp đỡ nhiều.” Nói xong, Châu Minh còn kích động khom người chín mươi độ chào, tỏ vẻ đầy nhiệt huyết.
Anh Tư nhìn Châu Minh đầy bất ngờ, lại quay sang nhìn công tử bột sau lưng, nếu đây là thực tập sinh, vậy người đang đứng cạnh cô là ai?
Như có một tia lửa điện vụt qua khiến Anh Tư giật bắn người, cái tay đang nắm lấy công tử bột buông mạnh như chạm phải vi rút. Hôm nay, Tạ Anh Tư ra khỏi cửa không xem giờ, bây giờ đúng là lấy trứng chọi đá rồi.
Hàng ngày, Tạ Anh Tư bận tối tăm mặt mũi, mệt mỏi vô cùng, trong khi đó chiếc xe của cô lại đang được nghỉ ngơi, chuyện này liệu có công bằng không? Nghĩ vậy Tạ Anh Tư liếc đám đông đang đợi xe buýt đi làm, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ lo lắng vì sợ sẽ đi muộn, ngửa mặt lên trời cô than dài một tiếng, hôm nay lại trễ giờ mất thôi.
Tạ Anh Tư thầm cầu nguyện, thánh thần ơi, hãy xét phận con ngày thường khinh phường lưu manh, thương người yếu ớt mà đừng để con bị muộn. Hôm nay có sếp mới đến nhậm chức, mà cái đám người “óc lợn ruột heo” ấy chuyên thích diễn trò “quan mới, chế độ mới”. Tạ Anh Tư vốn không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ roi da của mẹ già và lửa. Chỉ một ngọn lửa nhỏ thôi cũng đủ khiến cô kinh hãi!
E hèm, nói đi thì cũng phải nói lại, dù sao cô vẫn sợ roi da của mẹ hơn.
Chiếc xe buýt chầm chậm tiến đến. Trên xe lúc này đã chen chúc như hộp cá mòi. Tạ Anh Tư là một cô gái dũng cảm, nhưng khi đối mặt với chiếc xe đã bị nhồi chật cứng cũng chẳng biết phải làm sao, đành cúi đầu xếp hàng, lên xe. Mặc dù Anh Tư luôn tự hào là đời thứ hai của Grandet(*), trước khi tiêu tiền thì phải vẽ ra thực tại kinh tế, có keo thì cũng phải keo cho có nghệ thuật. Nhưng lần này, chẳng phải cô tính toán chút tiền xe, mà quả thực taxi vào buổi sáng chiếc nào chiếc nấy đều có khách. Dù cô có vác hai con dao lớn chặn xe, thì tài xế cũng sẽ mặt dày không thèm liếc lấy một cái.
(*) Grandet – nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết Eugenie Grandet của Balzac (1799 – 1850). Grandet là một người giàu có, rất hám tiền nhưng lại hết sức keo kiệt, hà tiện.
Diệp Bội Bội – cô nàng đỏng đảnh ở văn phòng Tạ Anh Tư có lần vừa sơn móng tay vừa dùng cái miệng tô son đỏ chót mà nói với cô rằng: “Ôi trời ơi, chị Anh Tư à, e rằng với chị bắt taxi buổi sáng có hơi khó.” Sau đó, cô ta yểu điệu cười khúc khích như hồ ly tinh trong phim Tây Du Ký, “Với em ấy à, chuyện bắt xe không phải quá dễ dàng hay sao? Cứ mặc đại một chiếc quần bò thì lập tức có người dừng lại hỏi em có cần quá giang không? Thật phiền chết đi được ấy!”
Lúc đó Anh Tư đã muốn tiến đến nắm lấy cái cổ áo chữ V của cô nàng đỏng đảnh mà lớn tiếng hỏi, “Chắc cái quần bò đó ngắn đến nỗi hở hết cả đùi đúng không? Trời mùa đông mà không sợ viêm khớp à?” Có điều nghĩ đi nghĩ lại, là một nhân viên công chức đã lăn lộn vài năm, gây sự với đồng nghiệp thật không đáng, sau cùng cô đành mỉm cười tiếp tục công việc của mình.
Xe buýt chạy chậm như sên bò, Tạ Anh Tư đứng bên cửa sổ, hai bên trái phải và phía sau chốc chốc lại có người đụng chạm. Cũng may đang là mùa đông mặc nhiều áo, chứ nếu mùa hè, có lẽ nắm đấm của cô đã vung thẳng ra rồi. Bất lực, Anh Tư đưa tay lên xem đồng hồ, rồi lại nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng chán nản. Nếu so với tốc độ rùa bò của chiếc xe này, con Kia nhỏ bé của cô đã thành Mercedes-Benz sang trọng rồi. Nhớ đến chiếc xe của mình, Anh Tư không khỏi đưa lời cảm thán. Ôi em yêu! Hai ngày nữa chị sẽ đón em về.
Trong xe có kẻ lên người xuống, không gian dần rộng rãi hơn một chút, một giọng nữ khô khan báo trạm dừng truyền tới, qua hai chặng kế tiếp thì cô đến nơi rồi. Trong lòng đang reo vui, không ngờ một mùi tỏi nồng như hun người xộc thẳng vào mũi suýt làm Anh Tư ngạt thở. Cô ngao ngán quay lại xem mùi hôi ấy bắt nguồn từ đâu, thì bỗng thấy đứng ngay bên cạnh mình là một gã vừa lùn vừa hói. Khi hai ánh mắt gặp nhau, mặt đối mặt, mùi nồng đến nỗi khiến cô co cứng như một con chuột hun khói. Gã đó thấy Anh Tư nhìn mình lại nghĩ rằng được người đẹp để ý nên cái mặt già nhăn nhúm mỉm cuời, lộ ra cả hàm răng vàng xỉn. Anh Tư kinh hãi vội quay ra nhìn quang cảnh bên ngoài. Mới sáng sớm bắt cô xem bộ phim kinh dị này, nữ chiến sĩ thép như cô đây cũng không thể chống đỡ được.
Đang định tìm một chỗ cách xa gã đàn ông xấu xí đầy hơi tỏi kia, Anh Tư chợt nghe thấy một tiếng “bụp”, kẻ nào đó vừa mới đánh bom hơi. Âm thanh to, rõ, khiến mọi người trong xe nháo nhác nhìn đông ngó tây kiếm tìm thủ phạm, có hai cô gái còn che miệng cười khúc khích. Mùi thối trong xe tỏa ra như bom khí độc, nhanh chóng lan rộng khắp nơi. Vài người vội bịt mũi lại, những người ngồi ghế mặt càng đờ đẫn, với tay mở toang cửa sổ đang đóng kín ra, trong lòng quyết định thà phải chịu những cơn gió lạnh buốt còn hơn chết trong khí độc.
Anh Tư cũng cảm thấy như sắp bị hun đến choáng váng, bất chợt cô quay đầu nhìn gã hơi tỏi, phát hiện vẻ mặt gã dường như có chút bối rối, sắc mặt ửng đỏ. Vậy là đã sáng tỏ, ánh mắt Anh Tư hung dữ lườm tên đánh bom khí. Trời mùa đông, ăn nhiều đồ dầu mỡ sẽ khó tiêu, dẫu vậy có muốn đánh hơi thì cũng phải tìm một chỗ vắng vẻ chứ, sao lại chạy đến chỗ chen chúc người thế này, định học bọn khủng bố đánh bom liều chết sao? Khuôn mặt dung tục, dạ dày cũng dung tục theo. Tạ Anh Tư ấm ức xách túi đi đến chỗ cửa xuống, cuối cùng cô cũng đến trạm của mình.
Xuống xe, trong tư thế của vận động viên đá cầu nổi tiếng thời trung học, Tạ Anh Tư chạy một mạch về hướng tòa nhà tập đoàn truyền thông Sun Bird. Trời thật không phụ lòng người, cửa thang máy đang từ từ đóng lại, đột nhiên cô ấn nút mở khiến mọi người trong đó bị một phen ngạc nhiên.
“Này phóng viên Tạ, xem cô kìa, đại hội thể dục thể thao lần tới của công ty mình chắc cô sẽ giành huy chương vàng đấy!” Người vừa nói là cô Trương, chủ nhiệm bộ phận quản lí hành chính công ty, mọi người thường gọi là “Trương mồm to”. Chủ nhiệm Trương thích bắt chuyện với người khác nên ngày nào mồm mép cũng oang oang như tép nhảy, nghe nói hiếm khi thấy cô ngừng nói.
“Ha ha… Chủ nhiệm Trương, công ty chúng ta nhiều anh tài, người giành được huy chương nào đến lượt tôi.” Anh Tư cười hì hì, nhìn cái miệng bự của Trương mồm to, cô thầm đoán, cái miệng này mà hoạt động e rằng phải dùng sức gấp ba gấp năm lần người thường mà cũng chẳng sợ dùng quá đà sẽ nhanh lão hóa.
Thang máy dừng ở tầng mười bảy, Tạ Anh Tư tao nhã quay người nói tạm biệt với tất cả mọi người bên trong. Đợi khi cánh cửa đóng lại, tư thế chạy đua lại lần nữa xuất hiện, cô ba chân bốn cẳng dập thẻ, nhắm thẳng vào văn phòng rồi nhanh nhẹn ngồi vào chỗ.
Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn ba phút nữa mới bị tính là đi muộn, Anh Tư đắc ý suýt cất lên chất giọng như cái lệnh vỡ câu hát “tuổi xuân đẹp vô cùng, ở hiền thì gặp lành.” Ngẩng đầu nhìn khắp văn phòng một lượt, Anh Tư phát hiện ra thường ngày mọi người vẫn tụ tập như cái chợ hôm nay lại đột ngột yên tĩnh một cách khác lạ. Diệp Bội Bội ngồi đối diện với cô không còn cái điệu bộ đỏm dáng cứ vào làm là lại soi gương, lúc này cô ta đang yên lặng cúi đầu xem tài liệu, dáng vẻ rõ là giả tạo.
“Bội Bội, Bội Bội, sao thế? Có phải sếp đã đến rồi không?” Tạ Anh Tư cúi đầu hỏi nhỏ, dù gan cô có to tày trời thì trước sự xuất hiện của sếp mới, lòng cũng không khỏi khẽ run.
“Em cũng không biết nữa, cửa phòng tổng biên tập đóng suốt, chẳng biết sếp đã đến hay chưa. Em cũng mới đến thôi, thấy chị Lan và anh Quan ngồi nghiêm túc như hai học sinh tiểu học, em cũng giật mình…” Nói xong Diệp Bội Bội ngửa hai tay lên, ra điều bản thân cũng chẳng hay biết gì.
Ngọn lửa gào thét trong lòng Tạ Anh Tư coi như dịu đi vài phần, thầm nghĩ vị sếp mới này có lẽ cũng chưa đến. Nhìn mấy người trong phòng bình thường kiêu ngạo, bây giờ chăm chỉ nghiêm túc, cô có chút coi thuờng. Sếp mới vẫn chưa đến vậy mà đã rụt cổ như rùa, tương lai biết lấy cái gì đấu tranh với nhà tư bản?
Quên mất chính bản thân mình cũng là một kẻ sợ bị liên lụy, đầu óc Tạ Anh Tư vừa kích động vừa bực bội. Đập bàn một cái, Anh Tư đứng lên như nữ hào kiệt xả thân vì nghĩa, mấy người ngồi đó nhìn cô chằm chằm, cô nói: “Tôi vào xem thế nào.” Dứt lời Anh Tư liền bước thẳng đến phòng tổng biên tập.
Tất cả mọi người ngồi đó nhìn theo bóng lưng Anh Tư, rồi khi hiểu ý lập tức quay ra chúc mừng lẫn nhau. Trong phòng có đứa ngốc nghếch bỗng xung phong làm bia đỡ đạn, thật hạnh phúc biết bao.
Anh Tư đưa tay gõ mấy cái vào cánh cửa gỗ hồ đào màu đen nhưng không thấy ai trả lời. Cô thầm nghĩ, e rằng tối qua gã này đã rơi vào ải mỹ nhân rồi, thậm chí có khi còn đi sauna(*) nữa.
(*) Sauna, hay gọi chính xác là Sow nah theo tiếng Phần Lan, nghĩa là tắm và phòng tắm. Sauna có nguồn gốc xuất xứ từ Nga nhưng Phần Lan là quốc gia đầu tiên lưu truyền và phát triển. Đây là một hình thức tắm hơi nhằm thư giãn và xông hơi nóng từ căn phòng kín đầy hơi dưới dạng một mô đất đá hay ở trong hang dưới lòng đất, dần dần sauna biến đổi thành những căn phòng lát gỗ trong nhà, hoặc buồng gỗ.
Cứ như thế, Anh Tư trở thành con cừu non dưới roi của kẻ chăn cừu, ngốc nghếch tiến vào hang sói.
Trong lòng Anh Tư tự tin không chút do dự, hất nhẹ mái tóc ngắn đầy mạnh mẽ, cô nắm lấy tay cầm rồi mở cửa bước vào phòng tổng biên.
Lòng đầy hoài nghi Anh Tư bước vào văn phòng rộng rãi sáng sủa, liền phát hiện có một người đàn ông cao lớn đứng bên giá sách phía sau bàn làm việc, thân trên mặc áo khoác mùa đông màu đen, kết hợp cùng một chiếc quần bò. Thấy động, anh ta liền quay đầu lại nhìn. Đó là một anh chàng rất trẻ, có lẽ khoảng hai mươi lăm, hai sáu tuổi, làn da trắng trẻo mịn màng, sống mũi cao, thẳng, hàng lông mày đen rậm có thần, toát lên vẻ lịch sự, tao nhã.
Anh Tư nhìn chằm chằm đối phương hai giây, thầm đưa ra kết luận, đẹp trai thì có đẹp, thế nhưng lại chỉ là một công tử bột.
Con người Tạ Anh Tư vốn ngốc nghếch, nhưng có lúc não lại hoạt động nhanh như bộ xử lý Pentium. Cô bỗng nhớ ra, nghe nói hôm nay sếp mới và một thực tập sinh cùng đến, vậy thì tên công tử bột này chắc là thực tập sinh rồi. Thực tập sinh đúng là thực tập sinh, không hiểu phép tắc, lại còn dám xông bừa vào văn phòng của sếp lớn, hơn nữa văn phòng tổng biên là chốn tuyệt đối không được dính chút bùn tanh.
Lấy tư thế dương dương tự đắc của một bậc tiền bối, Tạ Anh Tư nhiệt tình tiến đến trước mặt anh chàng công tử bột. Cũng không để ý ánh mắt sáng rực của công tử bột đang chằm chằm nhìn mình, trai đẹp không ăn thì phí, cô vắt tay lên vai anh ta cất lời: “Nhóc, mới đến đúng không, sau này chị sẽ chăm sóc cậu…”
Công tử bột liếc cánh tay Tạ Anh Tư đang đặt trên vai mình, ánh mắt nhìn cô dửng dưng không chút cảm xúc con ngươi đen láy không thấy rõ tâm trạng. Tạ Anh Tư cho rằng cậu nhóc thực tập sinh đã bị sự nhiệt tình của cô làm cho choáng váng, tâm trạng “ăn đậu phụ”(*) càng dâng cao, nhìn cồng tử bột giống như thưởng hoa ngoạn nguyệt, “Ừm, nhóc cao thật, bà chị này sẽ đưa cậu ra ngoài rèn luyện. Ồ, trắng quá sẽ dễ bị bắt nạt, nhắc nhở nhiệt tình đó, phải cẩn thận một chút, bên ngoài có hai người phụ nữ háo sắc, biệt danh hái hoa tặc, không giống chị đây chuyên chăm sóc bông hoa mới nở đâu.”
(*) Trong tiếng Trung Quốc, “ăn đậu phụ” là tiếng lóng chỉ việc sàm sỡ hoặc bắt nạt được người khác.
Nói xong, Anh Tư càng tự hào vỗ vỗ vai công tử bột. “Sau này chúng ta đều là kẻ bị sai bảo của nhà tư bản rồi, đồng cam cộng khổ, chị đây có miếng canh, tuyệt đối sẽ chia cho cậu một nửa.”
“Cô tên gì?” Công tử bột hoàn hồn, giọng nói sâu lắng mạnh mẽ vang lên.
“À, chị hả, chị tên Tạ Anh Tư. Cậu tên gì?”
“Chu Minh.”
Anh Tư kéo dài tiếng “à”, tên của công tử bột thật không hay lắm – “cửa chuồng heo”(*). Sợ làm tổn thương lòng tự tôn của cậu nhóc, Anh Tư không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, lập tức kéo Chu Minh ra ngoài: “Đi, chúng ta ra ngoài, tên sếp ngu ngốc mà tới, chúng ta sẽ bị cắt cổ mất.” Tay kẻ một đường ngang trên cổ, Anh Tư làm điệu bộ một cách hài hước, rồi không để ý đến sắc mặt công tử bột, cô kéo anh ta ra ngoài như kéo đầu trâu.
(*) Chu Minh (朱 盟) và “trư môn” (猪 门) trong tiếng Trung Quốc phát âm gần giống nhau.
Ngoài cửa, đang rất náo nhiệt. Lúc Anh Tử kéo Chu Minh đi ra thì thấy một chàng thanh niên cao gầy, mặt đầy mụn đang giới thiệu bản thân: “Xin chào mọi người, em là Châu Minh, thực tập sinh mới đến, sau này mong anh chị giúp đỡ nhiều.” Nói xong, Châu Minh còn kích động khom người chín mươi độ chào, tỏ vẻ đầy nhiệt huyết.
Anh Tư nhìn Châu Minh đầy bất ngờ, lại quay sang nhìn công tử bột sau lưng, nếu đây là thực tập sinh, vậy người đang đứng cạnh cô là ai?
Như có một tia lửa điện vụt qua khiến Anh Tư giật bắn người, cái tay đang nắm lấy công tử bột buông mạnh như chạm phải vi rút. Hôm nay, Tạ Anh Tư ra khỏi cửa không xem giờ, bây giờ đúng là lấy trứng chọi đá rồi.
Tác giả :
Quan Tựu