Em Là Đôi Cánh Của Anh
Chương 1
Ánh nắng chạy vắt qua bầu trời tĩnh lặng, len lỏi qua những đám mây trên nền trời xanh, tăng thêm nét rực rỡ cho màu xanh ngọc bích ảm đảm.
Trong không khí phảng phất mùi nhiên liệu tỏa ra từ động cơ.
Một vệt màu đen tuyền như lưỡi kiếm bất ngờ lướt qua bầu trời, cùng với đó là tiếng nổ mạnh mẽ của động cơ, khéo léo bay lượn giữa các tầng mây, bám sát theo chiếc máy bay chiến đấu phía trước, động tác thành thục tựa như con chim ưng đang sải cánh bay, quyết không tha cho bất cứ một con mồi nào.
Trong buồng lái, Trử Tụng khoác trên mình bộ quần áo phi công, bất ngờ kéo mạnh tay lái, hoàn thành xuất sắc động tác “rắn hổ mang”, máy bay quay 120 độ, vận tốc giảm mạnh xuống hơn 110km/h, thoát ra khỏi sự truy đuổi của kẻ địch, cũng tránh được sự kìm kẹp của máy bay chủ lực. Các chỉ huy tại đài chỉ huy mặt đất nhìn lên màn hình, đồng loạt thốt ra những tiếng kêu kinh ngạc.
Trử Tụng chớp trúng thời cơ, chỉ huy các phi hành viên làm phân tán sự chú ý của đối thủ, nhanh chóng phát tín hiệu yêu cầu về đài chỉ huy mặt đất “hoàn thành khóa tên lửa 809 và yêu cầu phóng lên.”
“Có thể phóng lên.”
Chỉ huy mặt đất hạ lệnh, mô hình máy bay chiến đấu 809 trên màn hình điện tử lập tức nhằm trúng mục tiêu. Trử Tụng lại một lần nữa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ gây nhiễu đối kháng trên không, hơn nữa còn lập kỉ lục mới trong bảng thành tích chiến đấu của mình. Các chiến sĩ đến từ các quốc gia khác nhau tham gia quan sát đều đồng loạt đứng dậy vỗ tay tán dương.
Trử Tụng thở phào. Đây là lần bay cuối cùng của anh ở doanh trại này, sau khi hạ cánh anh sẽ rời khỏi đây. Ánh mắt anh lướt qua các trang thiết bị, sau khi trải qua ba tháng đồng hành cùng chiếc máy bay chiến đấu F-15 đời thứ tư hiện đại nhất trên thế giới này, giờ đây phải chia tay, anh thật sự cảm thấy có chút gì đó không nỡ.
“809 xin lệnh chỉ huy, giảm độ cao hạ cánh.” Trử Tụng đưa ra quân lệnh cuối cùng của anh tại Doanh trại huấn luyện Không quân Quốc tế bằng vốn tiếng anh lưu loát của mình.
Các chỉ huy nhìn nhau rồi hạ lệnh “có thể giảm độ cao hạ cánh.”
Giảm độ cao hạ cánh là phần quan trọng nhất trên không. Sau khi nhận được quân lệnh, Trử Tụng lái máy bay từ trên không đáp xuống, như một mũi kiếm đâm thẳng vào trung tâm trái đất, mạnh mẽ, nhanh chóng và dứt khoát, ở độ cao cách mặt đất khoảng 100m tiếp tục bay thành những vòng tròn rồi đáp xuống, gần như không ai có thể tạo ra một cuộc hạ cánh hoàn hảo như vậy. Bởi nếu sơ suất, động cơ rất có thể sẽ dừng lại ở trên không, hậu quả sẽ là máy bay nổ tung và thiệt mạng.
Sau đó Trử Tụng dần đưa máy bay đáp xuống đường bay với khoảng cách rất thấp. Lúc này máy bay cách mặt đất không tới một mét.
Tất cả mọi người ở sân bay, từ chỉ huy cho tới các chiến sĩ, đều đồng loạt đứng dậy chào mừng. Ở trong buồng lái, vẻ mặt của Trử Tụng vô cùng trang nghiêm, tay phải đeo găng tay áp vào trước ngực trái, ép chặt lên lá cờ năm sao màu đỏ. Đi qua một bên là cờ của các quốc gia đang bay phấp phới trong gió, trong đó lá cờ màu đỏ là chói sáng nhất. Trong những ngày qua, anh đã làm rạng danh Tổ quốc, rạng danh quân đội nước nhà, trước khi trở về lại một lần nữa anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có thể nói anh đã trở về trong vinh quang.
Trử Tụng được trao giải thưởng vinh dự nhất của doanh trại. Trung Quốc có thể không có máy bay chiến đấu tiên tiến nhất, nhưng lại có phi công ưu tú nhất.
* * *
Trử Tụng về nước rất lặng lẽ, không hoa, cũng chẳng có người tới đón, thậm chí cũng không có ai biết anh đã đi đâu, anh mang trên mình bộ quần áo không quân với sắc xanh giống như ranh giới giữa trời và biển.
Ở doanh trại huấn luyện mỗi ngày đều bố trí các bài tập huấn dày đặc, hôm nay kết thúc, tinh thần được thả lỏng lại khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thêm vào đó là một hành trình dài mười mấy tiếng không ngủ (vì chênh lệch múi giờ.) Trử Tụng day ngón tay lên hai bên thái dương, nhắm mắt lại nghỉ một lúc rồi mới mở cửa xuống xe. Bộ quân phục chỉnh tề cùng những bước đi vững chắc không thể giấu được vẻ mệt mỏi của anh.
“Mẹ ơi, đây có phải chú bộ đội không?”
“Đúng rồi!”
“Mẹ ơi, quần áo của chú bộ đội vì sao lại là màu xanh lam?”
Giọng nói của bé gái vừa lảnh lót vừa ngây thơ. Trử Tụng quay lưng lại với bé gái, chờ thang máy đi xuống.
“Bởi vì đây là chú bộ đội không quân.”
“Vì sao không phải là màu xanh lá cây?”
“Lục quân mới là màu xanh lá cây.”
“Mẹ ơi, màu xanh lá cây đẹp hơn màu xanh lam, phải không?”
* * *
Trử Tụng hơi nghiêng người, tất nhiên là nghe thấy tiếng của bé gái đó. Trước mặt anh là một bé gái mặc váy hồng, trong tay nắm một quả bóng màu tím nhạt, còn đôi mắt to tròn.
“Oa!”
Trử Tụng một khi đã mất ngủ thì tinh thần sẽ không được tốt, nhưng anh cũng hoàn toàn không có ác ý gì đối với bé gái khi chê bộ quân phục không quân không đẹp, cô bé khi nhìn thấy anh lại sợ hãi khóc thét lên. Mẹ đứa bé nhanh nhẹn cúi xuống ôm lấy và dỗ dành, lau nước mắt trên mặt rồi nói: “Ưu Ưu không khóc nữa. Đừng sợ, đã có mẹ ở đây, vừa nãy có phải con nói muốn ăn sôcôla không? Mẹ dẫn con đi mua nhé?”
“Vâng!” Cô bé Ưu Ưu vừa nức nở vừa gật đầu nhưng vẫn quay lại nhìn Trử Tụng một lúc, nếp nhăn trên đôi mày của Trử Tụng lúc này lại càng sâu hơn, khóe miệng Ưu Ưu lại hơi mếu, cô bé lại khóc lên. Bà mẹ lại vội vàng kéo cô bé đi, trước khi đi còn khó chịu lẩm bẩm: “Một anh thanh niên, một đứa bé làm sao vậy? Thế mà cũng gọi là bộ đội.”
“Ưu Ưu” Trử Tụng nhìn cô bé tên Ưu Ưu vừa đi vừa lau nước mắt, bước vào thang máy rồi nhấn số tầng. Ai có tên là Ưu Ưu đều khiến anh gặp đen đủi.
Quay nhẹ chìa khóa, cánh cửa nhanh chóng mở ra. Không ngoài dự đoán của anh, phòng khách vẫn lộn xộn như vậy. Nhưng lần này, có lẽ còn bẩn thỉu và lộn xộn hơn. Trử Tụng vừa đi vừa đá vỏ chai, vỏ gối, túi, thùng rác... chiếc va li lướt nhẹ trên sàn gỗ mà không tạo ra chút âm thanh nào.
“Cạch” cánh cửa phòng ngủ mở ra, Kiều Ưu Ưu quần áo ngủ xộc xệch vội chạy ra khỏi phòng, lúc này tóc cô lại càng rối tung lên. Nhìn thấy Trử Tụng, cô không lấy làm ngạc nhiên, chỉ là trong lúc chạy cô nhìn lướt qua anh một chút rồi đâm thẳng vào bếp.
Phòng khách rất lớn, phòng bếp là kiểu mở nên hai phòng thông nhau. Kiều Ưu Ưu mở cánh tủ lạnh lấy ra một hộp sữa rỗng không rồi lại tiện tay ném vào thùng rác, lấy một hộp khác ra vẫn rỗng không. Sự kiên nhẫn hiếm có của cô, cô lại tiếp tục lấy một hộp khác, nếu như tia hi vọng cuối cùng này của cô vẫn là hộp không thì cô chỉ có thể để bụng đói mà đi làm.
Cũng may là được ông trời chiếu cố, Kiều Ưu Ưu vui như vừa trúng thưởng, đổ sữa ra cốc rồi cho vào lò vi sóng. Trong khi đợi sữa nóng, cô buộc hết tóc lại đằng sau một cách điêu luyện. Điều duy nhất khiến Trử Tụng khâm phục Kiều Ưu Ưu chính là một người có thói quen sinh hoạt tệ như cô lại có thể làm cho người khác không thể tìm ra chút khuyết điểm nào qua vẻ ngoài rạng rỡ của mình, một điểm nữa chính là kĩ thuật buộc tóc của cô.
* * *
“Ding” ba mươi giây sau, cốc sữa đã được hâm nóng, tóc cũng đã được buộc gọn gàng sau gáy.
Trử Tụng vẫn đứng ở trước sofa, khoanh tay đứng nhìn mọi động tác của Ưu Ưu. Cô uống một hơi hết cốc sữa rồi đặt chiếc cốc vào bồn rửa bát, rút giấy ăn lau miệng.
Dáng vẻ nhanh nhẹn ban nãy của Kiều Ưu Ưu đã không còn nữa, cô bước tới trước mặt Trử Tụng, dáng vẻ rất thật thà, lông mày nhíu lại, “vị hiệp khách này trông mặt quen quen.”
Trử Tụng nheo mắt không trả lời, Ưu Ưu chớp chớp mắt, tự thấy không ăn thua bèn quay trở vào phòng, cửa phòng nửa khép nửa mở.
Trên ghế sofa là một loạt những giấy gói đồ ăn vặt, những bộ quần áo bị vo tròn, trên bàn là đồ ăn đã để qua đêm, vỏ chai và cốc. Trử Tụng bỏ mũ xống, quét hết mấy thứ trên ghế sofa đi và ngồi xuống, hai chân vắt lên trên bàn, đầu ngả lên trên ghế.
Một lúc sau đi ra đã thấy cô thay một chiếc váy ôm lấy những đường nét tuyệt đẹp, trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, lấy từ trong phòng thay đồ một đôi giầy cao gót và đi vào, dáng người thanh thoát động lòng người.
Giầy cao gót đi trên sàn gỗ phát ra tiếng kêu chói tai. Kiều Ưu Ưu tiến lại gần Trử Tụng, giơ tay vuốt những sợi tóc ngắn của anh và hơi nắm lại. Trử Tụng trừng mắt nhìn cô. Ưu Ưu cười hì hì rồi đứng thẳng lên, nói, “xin hỏi hiệp khách có thấy phu quân của tôi đâu không? Anh ấy đi công tác đã lâu không gặp. Nếu có gặp xin nhắn lại rằng: “Hôm nay là ngày mừng thọ của mẹ chồng tôi, bà rất mong anh ấy sớm trở về.””
Vừa nói dứt lời liền đập đập vào vai anh, quay người chạy vội. Kiều Ưu Ưu chạy ra khỏi cửa liền tiện tay đóng mạnh cánh cửa, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng. Rất nhanh sau đó liền phát ra một tiếng “binh” Ưu Ưu đắc ý lắc đầu. Nhưng cô chợt nghĩ: “Anh ấy vừa đập cái gì vậy?”
“Bình sứ đời Thanh?!”
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Ưu Ưu, không thể nghĩ gì khác, cô mở cửa trở vào, chưa kịp nhìn kĩ liền giơ tay ôm đầu che mặt và hét lên: “Anh dám đập vỡ bình sứ đời Thanh của mẹ?”
Trử Tụng liếc nhìn cô rồi tiếp tục nói ở trong điện thoại: “Phiền gọi giúp tôi người lao công tới phòng 20A nhà 11! Cám ơn!”
Kiều Ưu Ưu đứng tim. Bình sứ nằm ngay ngắn bên cạnh ti vi, nhưng cái va li của anh lại đổ xuống trước ghế sofa. Trử Tụng đặt điện thoại xuống rồi cầm lấy cái mũ đặt trên bàn, đi về phía Ưu Ưu. Anh vờ nhếch miệng cười, kéo vai cô lại, đặt chiếc mũ lên trên đầu cô rồi quay trở về phòng.
Kiều Ưu Ưu xấu hổ kéo chiếc mũ xuống, bối rối nói: “Để một lúc nữa cô giúp việc tới dọn dẹp.”
Trử Tụng không quay đầu lại mà dửng dưng đáp: “Hôm nay là thứ sáu.”
Thật khó có người nào xa nhà lâu ngày như vậy mà vẫn nhớ rõ cô giúp việc hôm nào nghỉ. Tốt thôi, từ trước tới giờ Ưu Ưu chẳng có khái niệm về thời gian, bởi công việc của cô không có ngày cuối tuần.
* * *
Kiều Ưu Ưu quay vào phòng ngủ cùng Trử Tụng, nhìn anh cởi bỏ từng bộ quần áo. Trong phòng có tấm rèm cửa rất dày nên khá tối, tấm lưng màu đồng của Trử Tụng lẫn trong ánh sáng yếu ớt ở trong phòng khiến anh trông có vẻ mờ ảo, tuy vậy những đường nét cơ thể anh vẫn hiện lên rất rõ ràng. Đôi vai khỏe khoắn, phần hông rắn chắc còn cặp đùi... Ưu Ưu thậm chí còn nuốt nước miếng, cô phải thừa nhận rằng cô vẫn nhớ thân hình này.
“Em nhìn đủ chưa?” Trử Tụng cởi bỏ nốt phần che chắn còn lại duy nhất trên cơ thể, tiến thẳng tới nhà tắm.
Ưu Ưu lấy tay quạt mạnh lên mặt, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh; Trử Tụng còn không đóng cửa nhà tắm! Kiều Ưu Ưu ho nhẹ: “Chút nữa về nhà mẹ, anh đừng quên mang theo cái hộp gỗ ở phòng khách, anh nghe rõ không?”
Không thấy có người trả lời, Ưu Ưu nói lại một lần nữa. Nhưng trả lời cô chỉ là tiếng nước vọng ra từ trong buồng tắm. Ưu Ưu vứt chiếc mũ màu xanh lam trên tay xuống giường, tức quá chỉ còn biết trút giận vào nó.
Kiều Ưu Ưu biết rằng Trử Tụng vì quá mệt mỏi, nên mới không nói một lời nào, vậy nên cũng không nói nữa. Hi vọng nhỏ nhoi của cô đã tan theo hành động của anh, nên cô quyết sẽ làm phiền anh để anh không thấy thoải mái.
* * *
Căn chuẩn thời gian lúc này chắc anh đang nằm ngủ say trên giường. Ưu Ưu lái xe vào bãi rồi gọi điện thoại cho anh, vừa tìm chỗ trống đỗ xe vừa đợi anh bắt máy. Gọi đúng ba lần mới nghe thấy giọng nói khàn khàn pha chút tức giận của anh.
“Em vừa tính sơ qua nhưng cũng chẳng nhớ rõ lắm, anh nói xem đã bao lâu rồi chúng mình không gặp nhau?”
Đầu kia điện thoại không có người trả lời, Ưu Ưu gọi nhẹ một tiếng: “Alo!”
“Em biến đi!” Giọng nói rõ ràng dứt khoát.
Thiếu gia cũng chỉ là thiếu gia, vừa ngủ dậy có gì mà phải tức giận tới mức đó? Ưu Ưu tiếp tục nói với giọng đầy mê hoặc, “biến đi đâu?”
“Bụp!”
“Hừ!” Ưu Ưu hoảng hốt vội phanh gấp lại, thở mạnh, khác hẳn so với âm thanh dịu dàng trước đó.
Trong lúc hoảng hốt, điện thoại cũng bị cô ném đi, nhưng chiếc xe cũng đã đâm vào đuôi xe màu đen ở đằng trước.
“Trời ạ! Tôi bị đâm xe rồi!” Tuy nhiên điện thoại đã bị Trử Tụng tắt đi từ lúc nào, dù cô có hét thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ chẳng nghe thấy.
Kiều Ưu Ưu nhặt điện thoại ở dưới chân lên, nhìn thấy người ở trên xe phía trước bước xuống, trong tích tắc cô thật chỉ muốn tìm một lỗ ở dưới đất để chui xuống. Tống Tử Đồng không chừng sẽ tưởng rằng cô vẫn còn lưu luyến anh ta lắm nên chỉ còn cách đâm xe vào anh ta để thu hút sự chú ý.
“Trử Tụng, tôi hận anh cả đời này!” Kiều Ưu Ưu khẽ rít lên một câu rồi mới bước xuống xe. Cô đứng giữa hai xe nhìn qua, cũng may là chỉ hơi chạm nhẹ, sửa qua chắc cũng chẳng hết bao nhiêu tiền.
“Ưu Ưu? Anh còn tưởng là ai.” Tống Tử Đồng mỉm cười nhìn Ưu Ưu, thật chẳng giống với thái độ nên có sau khi bị đâm xe.
“Lãnh đạo, thật ngại quá, em đang nghe điện thoại nên không chú ý, chưa kịp đạp phanh nên đâm phải xe của anh, rất xin lỗi anh. Anh xem nên gọi bảo hiểm hay là mang tới tiệm 4S để sửa luôn, em trả tiền!”
Kiều Ưu Ưu nói liến thoắng một mạch, Tống Tử Đồng thu lại nụ cười, nói, “Ưu Ưu, anh vẫn quen được gọi là sư huynh hơn.”
“Sư huynh, vậy theo anh nên giải quyết thế nào?” Trong đầu Kiều Ưu Ưu lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là nhanh chóng phân chia khoảng cách, cô không muốn còn bất cứ quan hệ nào với Tống Tử Đồng ngoài công việc.
Tống Tử Đồng kiểm tra xe, nheo mày một lúc rồi mới nói: “Cũng không có gì nghiêm trọng, phí sửa xe coi như bỏ qua. Ưu Ưu, chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé!”
“Hứ, tôi chỉ va vào xe anh thôi, cùng lắm là bồi thường tiền, anh còn bắt tôi phải mời anh ăn cơm! Được voi đòi tiên!”
“Ưu Ưu?” Thấy Kiều Ưu Ưu ngẩn người, Tống Tử Đồng gọi cô, thấy cô phản ứng, anh cười, nói, “có phải em vẫn còn trách anh?”
Kiều Ưu Ưu giữ nụ cười lạnh nhạt: “Đâu có! Nhưng, dùng cơm có lẽ thôi anh ạ, em đang vội chuẩn bị phát sóng, anh cứ nghĩ xem nên bồi thường như thế nào cho hợp lí rồi gọi điện cho em, em không còn thời gian nữa nên đi trước đây.”
Kiều Ưu Ưu lên xe, thành thục lái xe vào nơi đỗ. Trước khi đi cô gật nhẹ đầu với Tống Tử Đồng, anh vẫn còn đứng đó, lịch sự mỉm cười với cô.
Kiều Ưu Ưu cảm thấy mình rất đào hoa. Lúc trước, khi Tống Tử Đồng ra đi, cô như đã tan nát trái tim, khóc lóc thảm thiết, nhưng giờ chỉ mới hai năm trôi qua, cô đã hoàn toàn mất cảm giác trước người đàn ông này, thậm chí cô cũng không thể hiểu nổi lúc đó tại sao mình lại thích anh ta tới vậy?
Mười một giờ là thời gian làm việc của Kiều Ưu Ưu, nhưng hôm nay có vẻ còn hơi muộn, khi mọi người đã bắt đầu đi ăn trưa cô mới tới.
Kiều Ưu Ưu là phát thanh viên chương trình “Dự báo thời tiết” ở Đài Truyền hình, mỗi ngày có hai lượt phát sóng ngay sau khi kết thúc chương trình thời sự, mỗi lượt do nhiều phát thanh viên làm việc với nhau, mọi người sẽ phân ra lần lượt lên hình, dù không có nhiệm vụ lên hình cũng phải tới đúng giờ. Lãnh đạo trước đây rất dễ tính, chỉ cần làm tốt công việc, mấy giờ tới làm cũng không thành vấn đề, nhưng chỉ cần sai sót sẽ lập tức phải nghỉ việc. Lãnh đạo cũ gần đây được thăng chức, lãnh đạo mới lại mới nhậm chức, cô vẫn chưa nắm bắt được tính cách đã đường đường chính chính đi làm muộn, đã vậy còn đâm vào xe của anh ta, không biết có bị anh ta gọi vào phòng phê bình không đây?!
* * *
Kiều Ưu Ưu vừa bước vào văn phòng thì Sở Hân Duyệt cũng đi ngay ở đằng sau, Vương Hy Phượng vờ như không nhìn thấy cô mà chỉ nghe thấy tiếng cô ta, “lãnh đạo mới vừa mới nhậm chứ, tốt nhất cô nên giữ ý một tí, cần cù chăm chỉ một chút.”
Kiều Ưu Ưu ném chiếc túi xuống, ngồi vật xuống ghế.
“Tại mấy người hôm qua tới nhà tôi làm loạn cả buổi tối, các cô trẻ trung sức khỏe tốt, ngủ vài tiếng là đủ, còn bà già như tôi tay chân đều yếu cả rồi, ngủ không đủ giấc nên chẳng thể tỉnh nổi.”
“Chao ôi, bà già, bà có khỏe không ạ?”
“Không!” Kiều Ưu Ưu kéo vạt áo của Sở Hân Duyệt lại gần mình, “hôm qua, biến nhà tôi thành cái ổ chuột rồi các cô về mất. Hôm nay, chồng tôi trở về thấy nhà trở thành một đống lộn xộn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.”
Sở Hân Duyệt “hứ” một cái rồi kéo tay ra khỏi Ưu Ưu, “thôi không cần dùng chiêu này với mình. Chồng của cậu á, chồng cậu ở đâu? Bốc phét kiểu này thú vị lắm à? Mình nhiều lúc không thể hiểu nổi chứng sợ yêu của cậu, còn cái bệnh mơ tưởng về hôn nhân nữa chứ! Bên cạnh không có lấy một người đàn ông còn đòi kết hôn? Lừa ai chứ?”
Kiều Ưu Ưu lườm một cái, giẫm nhẹ gót giầy xuống sàn, ngồi vào bàn làm việc không thèm để ý tới Sở Hân Duyệt nữa. Cô thừa nhận là mình thích đùa, nhìn thấy mấy anh trẻ đẹp thì bảo mình chưa kết hôn, lâu lâu lại nói mình đã kết hôn nên đồng nghiệp chẳng ai tin. Lời nói của cô trước sau đều mâu thuẫn, một nguyên nhân khác làm mọi người không thể tin chính là cô đã làm việc ở Đài Truyền hình năm năm rồi, nếu đã kết hôn thì sao một chút động tĩnh nào cũng chẳng có? Hơn nữa chồng cô là ai? Những người đàn ông hay xuất hiện bên cô không phải anh trai thì cũng là em trai, đến người để bị nghi là chồng cũng chẳng có.
Thỉnh thoảng lắm cô mới nhắc tới hai từ “ông xã” ban đầu mọi người cũng tưởng rằng cô đã có chồng, nhưng nhiều lần tới nhà cô chơi đều không gặp chính chủ, hơn nữa đến một bức ảnh cũng không tìm thấy. Mỗi lần Kiều Ưu Ưu đều nói anh đang công tác xa nhà, rất bận rộn. Vì thế không phải là mọi người không tin mà là cô quá tinh quái, khiến mọi người không dám tin.
* * *
Trử Tụng nằm ngủ tới tận chiều, tỉnh dậy lại ngồi ngẩn ra trên giường nhìn quanh căn phòng có chút xa lạ một lúc lâu ý thức mới quay trở lại. Anh đã trở về nhà. Nhưng cái nơi được gọi là nhà ấy, hai năm qua số lần anh trở về chỉ đếm được trên một bàn tay.
Trử Tụng đi chân trần xuống giường, vừa đi vừa làm vài động tác thể dục. Ra khỏi phòng ngủ, không để ý nên một chân anh đá phải chiếc hộp gỗ đặt bên cạnh ti vi, đau muốn chảy nước mắt, đang định bước nốt chân kia lên cho đau nốt cũng may anh kịp thời lùi chân lại, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Trử Tụng quỳ xuống chăm chú nhìn cái hộp gỗ, bên trên là gỗ lim có khắc hoa văn, mở ra là rất nhiều những sợi giấy màu trắng và khi gạt hết giấy ra thì ở sâu bên trong là một bộ sứ Thanh Hoa.
Trử Tụng ngồi bệt xuống đất, cẩn thận nhấc chiếc bình sứ ra khỏi hộp và chăm chú ngắm nhìn. Hình dáng và hoa văn cho thấy nó dường như được lưu lại từ đời nhà Thanh, cả bộ hoàn chỉnh, có chén và bình trà, anh nhẹ nhàng bọc lại.
Nhớ lại lời của Ưu Ưu nói trước khi đi “anh dám làm vỡ bình sứ đời Thanh của mẹ?” Khuôn mặt anh sáng bừng trở lại như sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mẹ.
Trử Tụng giờ mới nhớ ra hôm nay là ngày sinh nhật mẹ mình, vậy mà anh lại quên mất. Nếu không phải sau khi về nước ghé qua nhà, có lẽ anh vẫn còn đang phiêu bạt trong quân ngũ, không kịp về dự sinh nhật mẹ.
Trử Tụng nhìn chằm chằm vào đồ vật ở trong hộp, anh mím môi một lát sau mới lẩm bẩm: “Được lắm Kiều Ưu Ưu, xem ra em sống cũng không đến nỗi nào, còn thay anh làm tròn chữ hiếu, tốt lắm.”
* * *
Trử Tụng phát huy tính cách “nhanh nhẹn” của người lính, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cạo râu rồi chọn lấy một bộ quần áo trông vừa mắt từ trong tủ ra mặc. Nhân đây cũng nói, hai năm qua, mỗi mùa Kiều Ưu Ưu đều mua cho anh mấy bộ đồ, nhưng anh ở trong quân ngũ, quần áo đều chỉ để trưng bày chứ đâu đã có cơ hội để mặc. Cô ấy muốn mua cũng chỉ đơn thuần là vì cảm thấy chúng đẹp.
Trước khi đi, ánh mắt anh lướt qua cái hộp sắt đặt ở trên ghế, bên trong là loại sôcôla mà Kiều Ưu Ưu thích ăn nhất, anh thật không hiểu loại đồ ăn này có gì ngon tới mức khiến cô trở nên nghiện không thể bỏ được, nếu bỏ sẽ vò đầu bứt tai, gặp ai cắn đấy.
Trử Tụng cầm lên một viên, nhìn đi nhìn lại rồi cho vào mồm nhai, một phút sau cái hộp đã trống không. Thực ra anh đang rất đói.
Chiếc xe chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe, anh lại nhìn thấy cô bé Ưu Ưu mà mình vừa gặp sang nay, cô bé đang vui vẻ nắm lấy tay bố mẹ về nhà, xem ra gia đình này rất hạnh phúc. Trử Tụng quay lại nhìn cái hộp gỗ ở trên ghế phụ, chợt trong lòng anh thấy ấm áp hơn rất nhiều.
* * *
Trên đường đi anh rẽ vào quán mua loại bánh ngọt và trà mà Ưu Ưu thích nhất, khi đến Đài Truyền hình anh liền bị người bảo vệ chặn lại. Xe của anh biển không quân nhưng anh lại không mặc quân phục, người bảo vệ kiểm tra giấy tờ, hỏi đi hỏi lại xem anh tìm ai, có quan hệ gì với người đó, có hẹn trước chưa... khiến Trử Tụng tức điên lên, nhiều lần đã muốn văng tục nhưng cuối cùng vì Kiều Ưu Ưu anh lại kiềm chế lại.
Khó khăn lắm mới bước được vào tòa nhà của Đài Truyền hình, hỏi rõ xem bộ phận mà Kiều Ưu Ưu làm việc nằm ở đâu. Nói thực anh cũng không giống một người chồng, kết hôn hai năm anh cũng chỉ biết vợ mình làm ở tòa nhà này, là phát thanh viên dự báo thời tiết, những cái khác đều không nắm được. Nếu Trử Tư không nói trước với anh, chắc anh chỉ có thể chạy khắp cả tòa nhà để tìm cô.
“Cốc, cốc, cốc.” Trử Tụng cuối cùng cũng tìm thấy phòng làm việc của Kiều Ưu Ưu, nhìn khắp phòng không tìm thấy bóng dáng của cô, thế là anh lịch sự đứng ở trước cửa rồi hỏi vào: “Xin hỏi, cô Kiều Ưu Ưu có đây không?”
Làm ở bộ phận này vốn chủ yếu là nữ, mà phụ nữ trước giờ đều rất thích các anh đẹp trai, đặc biệt những người đàn ông vừa to cao vừa đẹp trai lại càng khiến họ hoàn toàn mất đi sức đề kháng. Vậy nên khi tất cả nhìn thấy “mỹ nam” Trử Tụng đang đứng trước cửa phòng, cơ thể anh chói sáng như được cả chùm tia sáng chiếu rọi vào, hình ảnh đó đẹp hơn rất nhiều so với các minh tinh màn bạc, tất cả các cô gái đều sững người.
Cũng may là trong văn phòng còn có “phái mạnh” đứng lên hỏi: “Chào anh, chị Kiều đang chuẩn bị chương trình, anh vào đây ngồi chờ một lát nhé!”
“Cảm ơn!” Trử Tụng gật gật đầu, bước vào phòng, hỏi, “chỗ ngồi của Kiều Ưu Ưu ở đâu vậy?”
“À... à, bên này, phiền anh đợi một lát, có lẽ cũng sắp xong rồi.”
Các cô gái trong trạng thái thơ thẩn đang dần có ý thức trở lại, bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, tai của Trử Tụng rất nhanh nhạy, âm thanh dù có nhỏ tới đâu anh cũng đều nghe được. Anh ho nhẹ rồi đặt chiếc túi to đang xách trên tay xuống cái bàn ở chính giữa phòng, bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
“Mọi người có thể gọi tôi là Trử Tụng, tôi là chồng của Ưu Ưu. Đây là trà của một quán rất lâu đời, cũng không có gì nên mong mọi người đừng chê. Cám ơn mọi người trong những năm qua đã quan tâm đến Ưu Ưu nhà tôi.”
“Chồng ư?”, “Ưu Ưu nhà tôi?” Lời nói của anh giống như quả bom, hơn nữa lại là bom xịt, khiến mọi người đều ngạc nhiên tới mức không thốt được lời nào.
Trử Tụng lịch sự nhìn mọi người cười, sau đó mới ngồi xuống vị trí của Ưu Ưu, đợi cô trở lại. Dương Liễu, người có thâm niên lâu nhất trong phòng kêu mọi người cám ơn Trử Tụng, cả đám người vây quanh bàn cùng thưởng thức trà mà Trử Tụng mang tới, mà thực ra dụng ý sâu xa hơn của họ chính là để tiếp cận Trử Tụng ở khoảng cách gần hơn.
Bàn làm việc của Kiều Ưu Ưu từ trước tới nay luôn rất bừa bộn, tài liệu, giấy và sách xếp chồng vào nhau khiến Trử Tụng không thể chịu nổi, anh bèn giúp cô sắp xếp lại tất cả. Khung ảnh bị lẫn ở trong đống tài liệu dần lộ ra, trong tấm ảnh là hình của cô, hai mắt híp lại cong như lưỡi liềm.
“Vui thế cơ à?” Trử Tụng khẽ nói rồi úp khung ảnh xuống dưới mặt bàn.
Những hành động này của anh đều lọt vào mắt của tất cả mọi người ở trong phòng, ngoài kinh ngạc và thở dài ra, còn có cả sự ngưỡng mộ, Kiều Ưu Ưu sao lại có người chồng đẹp trai như vậy, hơn nữa còn giúp cô dọn dẹp bàn làm việc, vậy mà cô ta còn giấu mọi người. Có được bảo bối tốt như vậy mà còn giấu không cho xem mặt, không thể không nói rằng: Kiều Ưu Ưu quả thật quá độc ác!
* * *
Kiều Ưu Ưu không thể ngờ tới việc Trử Tụng lại tới đây. Thấy anh thoải mái ngồi ở bàn làm việc và lật xem đồ của mình, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp không thốt nên lời, cô còn tưởng mình nhìn nhầm. Con người đó không phải là người chồng mà cô đã cưới hai năm rồi, mà là người vừa bị lạc đang ngồi đợi người tới đón. Đặc biệt khi anh quay lại nhìn cô, khóe miệng lộ ra nụ cười với hàm răng trắng bóng, nụ cười ấy khiến cô tê liệt đầu óc.
Kiều Ưu Ưu nuốt nhẹ nước miếng.
Tất cả mọi người ở trong phòng nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đều tiến lại vây quanh cô. Mọi người đều to nhỏ nói một câu trách móc cô: nói cô kết hôn rồi mà lại giấu, nói cô không cho mọi người cùng hưởng nguồn tài nguyên, thậm chí là nói cô là người đàn bà thâm độc nhất...
“Có chuyện gì thế này? Liên quan gì tới mọi người!”
Kiều Ưu Ưu đẩy mọi người ra tiến lại bàn làm việc, ném mạnh quyển kịch bản xuống trước mặt cái người nãy giờ vẫn cười với cô. Cô nheo mày nói nhỏ: “Anh làm cái trò gì thế này?”
“Anh đến đón em.” Trử Tụng nhấc chân lên, quay nhẹ chiếc ghế rồi ngẩng đầu lên cười. Xem ra anh ngủ đủ giấc rồi đây, đâu có giống với Trử Tụng hồi sáng nay, thái độ giống như cô nợ anh rất nhiều tiền mà không chịu trả vậy.
Tất cả phụ nữ đều điên rồi, hóa ra khi cười trông anh lại đẹp tới vậy! Đúng là cười một cái nghiêng nước, cười hai cái nghiêng thành, cười ba cái khuynh gia bại sản!
Kiều Ưu Ưu quay đầu lại hét lên: “Mấy người không muốn về nhà có phải không? Tất cả đều muốn tăng ca phải không?”
Mọi người dần tản ra, chậm chạp thu dọn đồ đạc, dĩ nhiên tâm trí họ vẫn tập trung vào Trử Tụng.
“Có thể về được chưa? Anh mua cho em bánh ngọt đấy, có muốn ăn trước cho đỡ đói không?”
Kiều Ưu Ưu đẩy tay anh ra nói: “Không ăn!”
Trử Tụng nheo mày, đặt túi đồ xuống rồi đứng dậy, “vậy đi thôi, ở nhà mọi người đang chờ chúng ta. Hôm nay anh đặc biệt tới đón em, em cũng nên thưởng anh cái gì chứ nhỉ?”
Kiều Ưu Ưu hạ giọng rít lên: “Cấm!”
Cô vẫn còn nhớ tới thái độ không thèm để ý đến mình của anh ta sáng nay, lại còn bảo cô biến đi, hại cô đâm vào đuôi xe đằng trước.
“Được, cứ đi rồi tính, trước tiên phải về nhà.”
“Không về!”
Kiều Ưu Ưu đẩy anh ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc nói: “Hôm nay tôi bị tai nạn để lại di chứng, cần tới bệnh viện.”
Người nói thì vô tâm, người nghe lại có ý, khuôn mặt Trử Tụng từ đang cười bỗng chuyển sang nghiêm nghị, kéo tay cô lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đều là tại anh bắt tôi biến đi, ai ngờ tôi đi lại không cẩn thận đâm vào xe người ta.”
“Kiều Ưu Ưu!”
“Làm sao? Muốn phạt tôi chạy một vòng à? Nhìn anh kìa.” Kiều Ưu Ưu thu dọn đồ rồi đẩy anh ra, xách túi rồi vẫy tay chào mọi người. Dương Liễu gọi với cô lại, “Ưu Ưu, vị này là ai vậy? Sao không giới thiệu cho mọi người làm quen.”
“Đúng đấy!” Mọi người lần lượt thêm vào.
Kiều Ưu Ưu chớp mắt, quay lại hỏi Trử Tụng: “Anh vẫn chưa nói anh là ai sao?”
Trử Tụng nhún vai: “Nói rồi!”
“Anh ấy đều đã khai báo rồi, sao còn bắt tôi phải giới thiệu?”
“Cô là đồng nghiệp của chúng tôi, đồng chí này lại không phải. Anh ấy tới tìm cô, cô dĩ nhiên phải giới thiệu rồi.”
“Được thôi, đây là chồng tôi, Trử Tụng. Anh ấy công tác ở xa, thường xuyên vắng nhà nên mọi người chưa được gặp bao giờ, bây giờ thì biết rồi chứ gì? Tôi thực sự đã kết hôn.” Nói xong, cô vừa cười vừa kéo Trử Tụng bước nhanh ra khỏi phòng. Cô đang vội về chúc mừng sinh nhật mẹ chồng, mà vốn bà cũng chẳng ưa gì cô, nếu lần này mà còn về muộn, chắc sẽ khiến bà giận lắm. Nhưng hôm nay có người ở bên cạnh rồi, giận đến mấy thì cũng chẳng đến lượt cô phải chịu.
Trong không khí phảng phất mùi nhiên liệu tỏa ra từ động cơ.
Một vệt màu đen tuyền như lưỡi kiếm bất ngờ lướt qua bầu trời, cùng với đó là tiếng nổ mạnh mẽ của động cơ, khéo léo bay lượn giữa các tầng mây, bám sát theo chiếc máy bay chiến đấu phía trước, động tác thành thục tựa như con chim ưng đang sải cánh bay, quyết không tha cho bất cứ một con mồi nào.
Trong buồng lái, Trử Tụng khoác trên mình bộ quần áo phi công, bất ngờ kéo mạnh tay lái, hoàn thành xuất sắc động tác “rắn hổ mang”, máy bay quay 120 độ, vận tốc giảm mạnh xuống hơn 110km/h, thoát ra khỏi sự truy đuổi của kẻ địch, cũng tránh được sự kìm kẹp của máy bay chủ lực. Các chỉ huy tại đài chỉ huy mặt đất nhìn lên màn hình, đồng loạt thốt ra những tiếng kêu kinh ngạc.
Trử Tụng chớp trúng thời cơ, chỉ huy các phi hành viên làm phân tán sự chú ý của đối thủ, nhanh chóng phát tín hiệu yêu cầu về đài chỉ huy mặt đất “hoàn thành khóa tên lửa 809 và yêu cầu phóng lên.”
“Có thể phóng lên.”
Chỉ huy mặt đất hạ lệnh, mô hình máy bay chiến đấu 809 trên màn hình điện tử lập tức nhằm trúng mục tiêu. Trử Tụng lại một lần nữa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ gây nhiễu đối kháng trên không, hơn nữa còn lập kỉ lục mới trong bảng thành tích chiến đấu của mình. Các chiến sĩ đến từ các quốc gia khác nhau tham gia quan sát đều đồng loạt đứng dậy vỗ tay tán dương.
Trử Tụng thở phào. Đây là lần bay cuối cùng của anh ở doanh trại này, sau khi hạ cánh anh sẽ rời khỏi đây. Ánh mắt anh lướt qua các trang thiết bị, sau khi trải qua ba tháng đồng hành cùng chiếc máy bay chiến đấu F-15 đời thứ tư hiện đại nhất trên thế giới này, giờ đây phải chia tay, anh thật sự cảm thấy có chút gì đó không nỡ.
“809 xin lệnh chỉ huy, giảm độ cao hạ cánh.” Trử Tụng đưa ra quân lệnh cuối cùng của anh tại Doanh trại huấn luyện Không quân Quốc tế bằng vốn tiếng anh lưu loát của mình.
Các chỉ huy nhìn nhau rồi hạ lệnh “có thể giảm độ cao hạ cánh.”
Giảm độ cao hạ cánh là phần quan trọng nhất trên không. Sau khi nhận được quân lệnh, Trử Tụng lái máy bay từ trên không đáp xuống, như một mũi kiếm đâm thẳng vào trung tâm trái đất, mạnh mẽ, nhanh chóng và dứt khoát, ở độ cao cách mặt đất khoảng 100m tiếp tục bay thành những vòng tròn rồi đáp xuống, gần như không ai có thể tạo ra một cuộc hạ cánh hoàn hảo như vậy. Bởi nếu sơ suất, động cơ rất có thể sẽ dừng lại ở trên không, hậu quả sẽ là máy bay nổ tung và thiệt mạng.
Sau đó Trử Tụng dần đưa máy bay đáp xuống đường bay với khoảng cách rất thấp. Lúc này máy bay cách mặt đất không tới một mét.
Tất cả mọi người ở sân bay, từ chỉ huy cho tới các chiến sĩ, đều đồng loạt đứng dậy chào mừng. Ở trong buồng lái, vẻ mặt của Trử Tụng vô cùng trang nghiêm, tay phải đeo găng tay áp vào trước ngực trái, ép chặt lên lá cờ năm sao màu đỏ. Đi qua một bên là cờ của các quốc gia đang bay phấp phới trong gió, trong đó lá cờ màu đỏ là chói sáng nhất. Trong những ngày qua, anh đã làm rạng danh Tổ quốc, rạng danh quân đội nước nhà, trước khi trở về lại một lần nữa anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có thể nói anh đã trở về trong vinh quang.
Trử Tụng được trao giải thưởng vinh dự nhất của doanh trại. Trung Quốc có thể không có máy bay chiến đấu tiên tiến nhất, nhưng lại có phi công ưu tú nhất.
* * *
Trử Tụng về nước rất lặng lẽ, không hoa, cũng chẳng có người tới đón, thậm chí cũng không có ai biết anh đã đi đâu, anh mang trên mình bộ quần áo không quân với sắc xanh giống như ranh giới giữa trời và biển.
Ở doanh trại huấn luyện mỗi ngày đều bố trí các bài tập huấn dày đặc, hôm nay kết thúc, tinh thần được thả lỏng lại khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thêm vào đó là một hành trình dài mười mấy tiếng không ngủ (vì chênh lệch múi giờ.) Trử Tụng day ngón tay lên hai bên thái dương, nhắm mắt lại nghỉ một lúc rồi mới mở cửa xuống xe. Bộ quân phục chỉnh tề cùng những bước đi vững chắc không thể giấu được vẻ mệt mỏi của anh.
“Mẹ ơi, đây có phải chú bộ đội không?”
“Đúng rồi!”
“Mẹ ơi, quần áo của chú bộ đội vì sao lại là màu xanh lam?”
Giọng nói của bé gái vừa lảnh lót vừa ngây thơ. Trử Tụng quay lưng lại với bé gái, chờ thang máy đi xuống.
“Bởi vì đây là chú bộ đội không quân.”
“Vì sao không phải là màu xanh lá cây?”
“Lục quân mới là màu xanh lá cây.”
“Mẹ ơi, màu xanh lá cây đẹp hơn màu xanh lam, phải không?”
* * *
Trử Tụng hơi nghiêng người, tất nhiên là nghe thấy tiếng của bé gái đó. Trước mặt anh là một bé gái mặc váy hồng, trong tay nắm một quả bóng màu tím nhạt, còn đôi mắt to tròn.
“Oa!”
Trử Tụng một khi đã mất ngủ thì tinh thần sẽ không được tốt, nhưng anh cũng hoàn toàn không có ác ý gì đối với bé gái khi chê bộ quân phục không quân không đẹp, cô bé khi nhìn thấy anh lại sợ hãi khóc thét lên. Mẹ đứa bé nhanh nhẹn cúi xuống ôm lấy và dỗ dành, lau nước mắt trên mặt rồi nói: “Ưu Ưu không khóc nữa. Đừng sợ, đã có mẹ ở đây, vừa nãy có phải con nói muốn ăn sôcôla không? Mẹ dẫn con đi mua nhé?”
“Vâng!” Cô bé Ưu Ưu vừa nức nở vừa gật đầu nhưng vẫn quay lại nhìn Trử Tụng một lúc, nếp nhăn trên đôi mày của Trử Tụng lúc này lại càng sâu hơn, khóe miệng Ưu Ưu lại hơi mếu, cô bé lại khóc lên. Bà mẹ lại vội vàng kéo cô bé đi, trước khi đi còn khó chịu lẩm bẩm: “Một anh thanh niên, một đứa bé làm sao vậy? Thế mà cũng gọi là bộ đội.”
“Ưu Ưu” Trử Tụng nhìn cô bé tên Ưu Ưu vừa đi vừa lau nước mắt, bước vào thang máy rồi nhấn số tầng. Ai có tên là Ưu Ưu đều khiến anh gặp đen đủi.
Quay nhẹ chìa khóa, cánh cửa nhanh chóng mở ra. Không ngoài dự đoán của anh, phòng khách vẫn lộn xộn như vậy. Nhưng lần này, có lẽ còn bẩn thỉu và lộn xộn hơn. Trử Tụng vừa đi vừa đá vỏ chai, vỏ gối, túi, thùng rác... chiếc va li lướt nhẹ trên sàn gỗ mà không tạo ra chút âm thanh nào.
“Cạch” cánh cửa phòng ngủ mở ra, Kiều Ưu Ưu quần áo ngủ xộc xệch vội chạy ra khỏi phòng, lúc này tóc cô lại càng rối tung lên. Nhìn thấy Trử Tụng, cô không lấy làm ngạc nhiên, chỉ là trong lúc chạy cô nhìn lướt qua anh một chút rồi đâm thẳng vào bếp.
Phòng khách rất lớn, phòng bếp là kiểu mở nên hai phòng thông nhau. Kiều Ưu Ưu mở cánh tủ lạnh lấy ra một hộp sữa rỗng không rồi lại tiện tay ném vào thùng rác, lấy một hộp khác ra vẫn rỗng không. Sự kiên nhẫn hiếm có của cô, cô lại tiếp tục lấy một hộp khác, nếu như tia hi vọng cuối cùng này của cô vẫn là hộp không thì cô chỉ có thể để bụng đói mà đi làm.
Cũng may là được ông trời chiếu cố, Kiều Ưu Ưu vui như vừa trúng thưởng, đổ sữa ra cốc rồi cho vào lò vi sóng. Trong khi đợi sữa nóng, cô buộc hết tóc lại đằng sau một cách điêu luyện. Điều duy nhất khiến Trử Tụng khâm phục Kiều Ưu Ưu chính là một người có thói quen sinh hoạt tệ như cô lại có thể làm cho người khác không thể tìm ra chút khuyết điểm nào qua vẻ ngoài rạng rỡ của mình, một điểm nữa chính là kĩ thuật buộc tóc của cô.
* * *
“Ding” ba mươi giây sau, cốc sữa đã được hâm nóng, tóc cũng đã được buộc gọn gàng sau gáy.
Trử Tụng vẫn đứng ở trước sofa, khoanh tay đứng nhìn mọi động tác của Ưu Ưu. Cô uống một hơi hết cốc sữa rồi đặt chiếc cốc vào bồn rửa bát, rút giấy ăn lau miệng.
Dáng vẻ nhanh nhẹn ban nãy của Kiều Ưu Ưu đã không còn nữa, cô bước tới trước mặt Trử Tụng, dáng vẻ rất thật thà, lông mày nhíu lại, “vị hiệp khách này trông mặt quen quen.”
Trử Tụng nheo mắt không trả lời, Ưu Ưu chớp chớp mắt, tự thấy không ăn thua bèn quay trở vào phòng, cửa phòng nửa khép nửa mở.
Trên ghế sofa là một loạt những giấy gói đồ ăn vặt, những bộ quần áo bị vo tròn, trên bàn là đồ ăn đã để qua đêm, vỏ chai và cốc. Trử Tụng bỏ mũ xống, quét hết mấy thứ trên ghế sofa đi và ngồi xuống, hai chân vắt lên trên bàn, đầu ngả lên trên ghế.
Một lúc sau đi ra đã thấy cô thay một chiếc váy ôm lấy những đường nét tuyệt đẹp, trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, lấy từ trong phòng thay đồ một đôi giầy cao gót và đi vào, dáng người thanh thoát động lòng người.
Giầy cao gót đi trên sàn gỗ phát ra tiếng kêu chói tai. Kiều Ưu Ưu tiến lại gần Trử Tụng, giơ tay vuốt những sợi tóc ngắn của anh và hơi nắm lại. Trử Tụng trừng mắt nhìn cô. Ưu Ưu cười hì hì rồi đứng thẳng lên, nói, “xin hỏi hiệp khách có thấy phu quân của tôi đâu không? Anh ấy đi công tác đã lâu không gặp. Nếu có gặp xin nhắn lại rằng: “Hôm nay là ngày mừng thọ của mẹ chồng tôi, bà rất mong anh ấy sớm trở về.””
Vừa nói dứt lời liền đập đập vào vai anh, quay người chạy vội. Kiều Ưu Ưu chạy ra khỏi cửa liền tiện tay đóng mạnh cánh cửa, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng. Rất nhanh sau đó liền phát ra một tiếng “binh” Ưu Ưu đắc ý lắc đầu. Nhưng cô chợt nghĩ: “Anh ấy vừa đập cái gì vậy?”
“Bình sứ đời Thanh?!”
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Ưu Ưu, không thể nghĩ gì khác, cô mở cửa trở vào, chưa kịp nhìn kĩ liền giơ tay ôm đầu che mặt và hét lên: “Anh dám đập vỡ bình sứ đời Thanh của mẹ?”
Trử Tụng liếc nhìn cô rồi tiếp tục nói ở trong điện thoại: “Phiền gọi giúp tôi người lao công tới phòng 20A nhà 11! Cám ơn!”
Kiều Ưu Ưu đứng tim. Bình sứ nằm ngay ngắn bên cạnh ti vi, nhưng cái va li của anh lại đổ xuống trước ghế sofa. Trử Tụng đặt điện thoại xuống rồi cầm lấy cái mũ đặt trên bàn, đi về phía Ưu Ưu. Anh vờ nhếch miệng cười, kéo vai cô lại, đặt chiếc mũ lên trên đầu cô rồi quay trở về phòng.
Kiều Ưu Ưu xấu hổ kéo chiếc mũ xuống, bối rối nói: “Để một lúc nữa cô giúp việc tới dọn dẹp.”
Trử Tụng không quay đầu lại mà dửng dưng đáp: “Hôm nay là thứ sáu.”
Thật khó có người nào xa nhà lâu ngày như vậy mà vẫn nhớ rõ cô giúp việc hôm nào nghỉ. Tốt thôi, từ trước tới giờ Ưu Ưu chẳng có khái niệm về thời gian, bởi công việc của cô không có ngày cuối tuần.
* * *
Kiều Ưu Ưu quay vào phòng ngủ cùng Trử Tụng, nhìn anh cởi bỏ từng bộ quần áo. Trong phòng có tấm rèm cửa rất dày nên khá tối, tấm lưng màu đồng của Trử Tụng lẫn trong ánh sáng yếu ớt ở trong phòng khiến anh trông có vẻ mờ ảo, tuy vậy những đường nét cơ thể anh vẫn hiện lên rất rõ ràng. Đôi vai khỏe khoắn, phần hông rắn chắc còn cặp đùi... Ưu Ưu thậm chí còn nuốt nước miếng, cô phải thừa nhận rằng cô vẫn nhớ thân hình này.
“Em nhìn đủ chưa?” Trử Tụng cởi bỏ nốt phần che chắn còn lại duy nhất trên cơ thể, tiến thẳng tới nhà tắm.
Ưu Ưu lấy tay quạt mạnh lên mặt, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh; Trử Tụng còn không đóng cửa nhà tắm! Kiều Ưu Ưu ho nhẹ: “Chút nữa về nhà mẹ, anh đừng quên mang theo cái hộp gỗ ở phòng khách, anh nghe rõ không?”
Không thấy có người trả lời, Ưu Ưu nói lại một lần nữa. Nhưng trả lời cô chỉ là tiếng nước vọng ra từ trong buồng tắm. Ưu Ưu vứt chiếc mũ màu xanh lam trên tay xuống giường, tức quá chỉ còn biết trút giận vào nó.
Kiều Ưu Ưu biết rằng Trử Tụng vì quá mệt mỏi, nên mới không nói một lời nào, vậy nên cũng không nói nữa. Hi vọng nhỏ nhoi của cô đã tan theo hành động của anh, nên cô quyết sẽ làm phiền anh để anh không thấy thoải mái.
* * *
Căn chuẩn thời gian lúc này chắc anh đang nằm ngủ say trên giường. Ưu Ưu lái xe vào bãi rồi gọi điện thoại cho anh, vừa tìm chỗ trống đỗ xe vừa đợi anh bắt máy. Gọi đúng ba lần mới nghe thấy giọng nói khàn khàn pha chút tức giận của anh.
“Em vừa tính sơ qua nhưng cũng chẳng nhớ rõ lắm, anh nói xem đã bao lâu rồi chúng mình không gặp nhau?”
Đầu kia điện thoại không có người trả lời, Ưu Ưu gọi nhẹ một tiếng: “Alo!”
“Em biến đi!” Giọng nói rõ ràng dứt khoát.
Thiếu gia cũng chỉ là thiếu gia, vừa ngủ dậy có gì mà phải tức giận tới mức đó? Ưu Ưu tiếp tục nói với giọng đầy mê hoặc, “biến đi đâu?”
“Bụp!”
“Hừ!” Ưu Ưu hoảng hốt vội phanh gấp lại, thở mạnh, khác hẳn so với âm thanh dịu dàng trước đó.
Trong lúc hoảng hốt, điện thoại cũng bị cô ném đi, nhưng chiếc xe cũng đã đâm vào đuôi xe màu đen ở đằng trước.
“Trời ạ! Tôi bị đâm xe rồi!” Tuy nhiên điện thoại đã bị Trử Tụng tắt đi từ lúc nào, dù cô có hét thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ chẳng nghe thấy.
Kiều Ưu Ưu nhặt điện thoại ở dưới chân lên, nhìn thấy người ở trên xe phía trước bước xuống, trong tích tắc cô thật chỉ muốn tìm một lỗ ở dưới đất để chui xuống. Tống Tử Đồng không chừng sẽ tưởng rằng cô vẫn còn lưu luyến anh ta lắm nên chỉ còn cách đâm xe vào anh ta để thu hút sự chú ý.
“Trử Tụng, tôi hận anh cả đời này!” Kiều Ưu Ưu khẽ rít lên một câu rồi mới bước xuống xe. Cô đứng giữa hai xe nhìn qua, cũng may là chỉ hơi chạm nhẹ, sửa qua chắc cũng chẳng hết bao nhiêu tiền.
“Ưu Ưu? Anh còn tưởng là ai.” Tống Tử Đồng mỉm cười nhìn Ưu Ưu, thật chẳng giống với thái độ nên có sau khi bị đâm xe.
“Lãnh đạo, thật ngại quá, em đang nghe điện thoại nên không chú ý, chưa kịp đạp phanh nên đâm phải xe của anh, rất xin lỗi anh. Anh xem nên gọi bảo hiểm hay là mang tới tiệm 4S để sửa luôn, em trả tiền!”
Kiều Ưu Ưu nói liến thoắng một mạch, Tống Tử Đồng thu lại nụ cười, nói, “Ưu Ưu, anh vẫn quen được gọi là sư huynh hơn.”
“Sư huynh, vậy theo anh nên giải quyết thế nào?” Trong đầu Kiều Ưu Ưu lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là nhanh chóng phân chia khoảng cách, cô không muốn còn bất cứ quan hệ nào với Tống Tử Đồng ngoài công việc.
Tống Tử Đồng kiểm tra xe, nheo mày một lúc rồi mới nói: “Cũng không có gì nghiêm trọng, phí sửa xe coi như bỏ qua. Ưu Ưu, chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé!”
“Hứ, tôi chỉ va vào xe anh thôi, cùng lắm là bồi thường tiền, anh còn bắt tôi phải mời anh ăn cơm! Được voi đòi tiên!”
“Ưu Ưu?” Thấy Kiều Ưu Ưu ngẩn người, Tống Tử Đồng gọi cô, thấy cô phản ứng, anh cười, nói, “có phải em vẫn còn trách anh?”
Kiều Ưu Ưu giữ nụ cười lạnh nhạt: “Đâu có! Nhưng, dùng cơm có lẽ thôi anh ạ, em đang vội chuẩn bị phát sóng, anh cứ nghĩ xem nên bồi thường như thế nào cho hợp lí rồi gọi điện cho em, em không còn thời gian nữa nên đi trước đây.”
Kiều Ưu Ưu lên xe, thành thục lái xe vào nơi đỗ. Trước khi đi cô gật nhẹ đầu với Tống Tử Đồng, anh vẫn còn đứng đó, lịch sự mỉm cười với cô.
Kiều Ưu Ưu cảm thấy mình rất đào hoa. Lúc trước, khi Tống Tử Đồng ra đi, cô như đã tan nát trái tim, khóc lóc thảm thiết, nhưng giờ chỉ mới hai năm trôi qua, cô đã hoàn toàn mất cảm giác trước người đàn ông này, thậm chí cô cũng không thể hiểu nổi lúc đó tại sao mình lại thích anh ta tới vậy?
Mười một giờ là thời gian làm việc của Kiều Ưu Ưu, nhưng hôm nay có vẻ còn hơi muộn, khi mọi người đã bắt đầu đi ăn trưa cô mới tới.
Kiều Ưu Ưu là phát thanh viên chương trình “Dự báo thời tiết” ở Đài Truyền hình, mỗi ngày có hai lượt phát sóng ngay sau khi kết thúc chương trình thời sự, mỗi lượt do nhiều phát thanh viên làm việc với nhau, mọi người sẽ phân ra lần lượt lên hình, dù không có nhiệm vụ lên hình cũng phải tới đúng giờ. Lãnh đạo trước đây rất dễ tính, chỉ cần làm tốt công việc, mấy giờ tới làm cũng không thành vấn đề, nhưng chỉ cần sai sót sẽ lập tức phải nghỉ việc. Lãnh đạo cũ gần đây được thăng chức, lãnh đạo mới lại mới nhậm chức, cô vẫn chưa nắm bắt được tính cách đã đường đường chính chính đi làm muộn, đã vậy còn đâm vào xe của anh ta, không biết có bị anh ta gọi vào phòng phê bình không đây?!
* * *
Kiều Ưu Ưu vừa bước vào văn phòng thì Sở Hân Duyệt cũng đi ngay ở đằng sau, Vương Hy Phượng vờ như không nhìn thấy cô mà chỉ nghe thấy tiếng cô ta, “lãnh đạo mới vừa mới nhậm chứ, tốt nhất cô nên giữ ý một tí, cần cù chăm chỉ một chút.”
Kiều Ưu Ưu ném chiếc túi xuống, ngồi vật xuống ghế.
“Tại mấy người hôm qua tới nhà tôi làm loạn cả buổi tối, các cô trẻ trung sức khỏe tốt, ngủ vài tiếng là đủ, còn bà già như tôi tay chân đều yếu cả rồi, ngủ không đủ giấc nên chẳng thể tỉnh nổi.”
“Chao ôi, bà già, bà có khỏe không ạ?”
“Không!” Kiều Ưu Ưu kéo vạt áo của Sở Hân Duyệt lại gần mình, “hôm qua, biến nhà tôi thành cái ổ chuột rồi các cô về mất. Hôm nay, chồng tôi trở về thấy nhà trở thành một đống lộn xộn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.”
Sở Hân Duyệt “hứ” một cái rồi kéo tay ra khỏi Ưu Ưu, “thôi không cần dùng chiêu này với mình. Chồng của cậu á, chồng cậu ở đâu? Bốc phét kiểu này thú vị lắm à? Mình nhiều lúc không thể hiểu nổi chứng sợ yêu của cậu, còn cái bệnh mơ tưởng về hôn nhân nữa chứ! Bên cạnh không có lấy một người đàn ông còn đòi kết hôn? Lừa ai chứ?”
Kiều Ưu Ưu lườm một cái, giẫm nhẹ gót giầy xuống sàn, ngồi vào bàn làm việc không thèm để ý tới Sở Hân Duyệt nữa. Cô thừa nhận là mình thích đùa, nhìn thấy mấy anh trẻ đẹp thì bảo mình chưa kết hôn, lâu lâu lại nói mình đã kết hôn nên đồng nghiệp chẳng ai tin. Lời nói của cô trước sau đều mâu thuẫn, một nguyên nhân khác làm mọi người không thể tin chính là cô đã làm việc ở Đài Truyền hình năm năm rồi, nếu đã kết hôn thì sao một chút động tĩnh nào cũng chẳng có? Hơn nữa chồng cô là ai? Những người đàn ông hay xuất hiện bên cô không phải anh trai thì cũng là em trai, đến người để bị nghi là chồng cũng chẳng có.
Thỉnh thoảng lắm cô mới nhắc tới hai từ “ông xã” ban đầu mọi người cũng tưởng rằng cô đã có chồng, nhưng nhiều lần tới nhà cô chơi đều không gặp chính chủ, hơn nữa đến một bức ảnh cũng không tìm thấy. Mỗi lần Kiều Ưu Ưu đều nói anh đang công tác xa nhà, rất bận rộn. Vì thế không phải là mọi người không tin mà là cô quá tinh quái, khiến mọi người không dám tin.
* * *
Trử Tụng nằm ngủ tới tận chiều, tỉnh dậy lại ngồi ngẩn ra trên giường nhìn quanh căn phòng có chút xa lạ một lúc lâu ý thức mới quay trở lại. Anh đã trở về nhà. Nhưng cái nơi được gọi là nhà ấy, hai năm qua số lần anh trở về chỉ đếm được trên một bàn tay.
Trử Tụng đi chân trần xuống giường, vừa đi vừa làm vài động tác thể dục. Ra khỏi phòng ngủ, không để ý nên một chân anh đá phải chiếc hộp gỗ đặt bên cạnh ti vi, đau muốn chảy nước mắt, đang định bước nốt chân kia lên cho đau nốt cũng may anh kịp thời lùi chân lại, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Trử Tụng quỳ xuống chăm chú nhìn cái hộp gỗ, bên trên là gỗ lim có khắc hoa văn, mở ra là rất nhiều những sợi giấy màu trắng và khi gạt hết giấy ra thì ở sâu bên trong là một bộ sứ Thanh Hoa.
Trử Tụng ngồi bệt xuống đất, cẩn thận nhấc chiếc bình sứ ra khỏi hộp và chăm chú ngắm nhìn. Hình dáng và hoa văn cho thấy nó dường như được lưu lại từ đời nhà Thanh, cả bộ hoàn chỉnh, có chén và bình trà, anh nhẹ nhàng bọc lại.
Nhớ lại lời của Ưu Ưu nói trước khi đi “anh dám làm vỡ bình sứ đời Thanh của mẹ?” Khuôn mặt anh sáng bừng trở lại như sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mẹ.
Trử Tụng giờ mới nhớ ra hôm nay là ngày sinh nhật mẹ mình, vậy mà anh lại quên mất. Nếu không phải sau khi về nước ghé qua nhà, có lẽ anh vẫn còn đang phiêu bạt trong quân ngũ, không kịp về dự sinh nhật mẹ.
Trử Tụng nhìn chằm chằm vào đồ vật ở trong hộp, anh mím môi một lát sau mới lẩm bẩm: “Được lắm Kiều Ưu Ưu, xem ra em sống cũng không đến nỗi nào, còn thay anh làm tròn chữ hiếu, tốt lắm.”
* * *
Trử Tụng phát huy tính cách “nhanh nhẹn” của người lính, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cạo râu rồi chọn lấy một bộ quần áo trông vừa mắt từ trong tủ ra mặc. Nhân đây cũng nói, hai năm qua, mỗi mùa Kiều Ưu Ưu đều mua cho anh mấy bộ đồ, nhưng anh ở trong quân ngũ, quần áo đều chỉ để trưng bày chứ đâu đã có cơ hội để mặc. Cô ấy muốn mua cũng chỉ đơn thuần là vì cảm thấy chúng đẹp.
Trước khi đi, ánh mắt anh lướt qua cái hộp sắt đặt ở trên ghế, bên trong là loại sôcôla mà Kiều Ưu Ưu thích ăn nhất, anh thật không hiểu loại đồ ăn này có gì ngon tới mức khiến cô trở nên nghiện không thể bỏ được, nếu bỏ sẽ vò đầu bứt tai, gặp ai cắn đấy.
Trử Tụng cầm lên một viên, nhìn đi nhìn lại rồi cho vào mồm nhai, một phút sau cái hộp đã trống không. Thực ra anh đang rất đói.
Chiếc xe chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe, anh lại nhìn thấy cô bé Ưu Ưu mà mình vừa gặp sang nay, cô bé đang vui vẻ nắm lấy tay bố mẹ về nhà, xem ra gia đình này rất hạnh phúc. Trử Tụng quay lại nhìn cái hộp gỗ ở trên ghế phụ, chợt trong lòng anh thấy ấm áp hơn rất nhiều.
* * *
Trên đường đi anh rẽ vào quán mua loại bánh ngọt và trà mà Ưu Ưu thích nhất, khi đến Đài Truyền hình anh liền bị người bảo vệ chặn lại. Xe của anh biển không quân nhưng anh lại không mặc quân phục, người bảo vệ kiểm tra giấy tờ, hỏi đi hỏi lại xem anh tìm ai, có quan hệ gì với người đó, có hẹn trước chưa... khiến Trử Tụng tức điên lên, nhiều lần đã muốn văng tục nhưng cuối cùng vì Kiều Ưu Ưu anh lại kiềm chế lại.
Khó khăn lắm mới bước được vào tòa nhà của Đài Truyền hình, hỏi rõ xem bộ phận mà Kiều Ưu Ưu làm việc nằm ở đâu. Nói thực anh cũng không giống một người chồng, kết hôn hai năm anh cũng chỉ biết vợ mình làm ở tòa nhà này, là phát thanh viên dự báo thời tiết, những cái khác đều không nắm được. Nếu Trử Tư không nói trước với anh, chắc anh chỉ có thể chạy khắp cả tòa nhà để tìm cô.
“Cốc, cốc, cốc.” Trử Tụng cuối cùng cũng tìm thấy phòng làm việc của Kiều Ưu Ưu, nhìn khắp phòng không tìm thấy bóng dáng của cô, thế là anh lịch sự đứng ở trước cửa rồi hỏi vào: “Xin hỏi, cô Kiều Ưu Ưu có đây không?”
Làm ở bộ phận này vốn chủ yếu là nữ, mà phụ nữ trước giờ đều rất thích các anh đẹp trai, đặc biệt những người đàn ông vừa to cao vừa đẹp trai lại càng khiến họ hoàn toàn mất đi sức đề kháng. Vậy nên khi tất cả nhìn thấy “mỹ nam” Trử Tụng đang đứng trước cửa phòng, cơ thể anh chói sáng như được cả chùm tia sáng chiếu rọi vào, hình ảnh đó đẹp hơn rất nhiều so với các minh tinh màn bạc, tất cả các cô gái đều sững người.
Cũng may là trong văn phòng còn có “phái mạnh” đứng lên hỏi: “Chào anh, chị Kiều đang chuẩn bị chương trình, anh vào đây ngồi chờ một lát nhé!”
“Cảm ơn!” Trử Tụng gật gật đầu, bước vào phòng, hỏi, “chỗ ngồi của Kiều Ưu Ưu ở đâu vậy?”
“À... à, bên này, phiền anh đợi một lát, có lẽ cũng sắp xong rồi.”
Các cô gái trong trạng thái thơ thẩn đang dần có ý thức trở lại, bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, tai của Trử Tụng rất nhanh nhạy, âm thanh dù có nhỏ tới đâu anh cũng đều nghe được. Anh ho nhẹ rồi đặt chiếc túi to đang xách trên tay xuống cái bàn ở chính giữa phòng, bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
“Mọi người có thể gọi tôi là Trử Tụng, tôi là chồng của Ưu Ưu. Đây là trà của một quán rất lâu đời, cũng không có gì nên mong mọi người đừng chê. Cám ơn mọi người trong những năm qua đã quan tâm đến Ưu Ưu nhà tôi.”
“Chồng ư?”, “Ưu Ưu nhà tôi?” Lời nói của anh giống như quả bom, hơn nữa lại là bom xịt, khiến mọi người đều ngạc nhiên tới mức không thốt được lời nào.
Trử Tụng lịch sự nhìn mọi người cười, sau đó mới ngồi xuống vị trí của Ưu Ưu, đợi cô trở lại. Dương Liễu, người có thâm niên lâu nhất trong phòng kêu mọi người cám ơn Trử Tụng, cả đám người vây quanh bàn cùng thưởng thức trà mà Trử Tụng mang tới, mà thực ra dụng ý sâu xa hơn của họ chính là để tiếp cận Trử Tụng ở khoảng cách gần hơn.
Bàn làm việc của Kiều Ưu Ưu từ trước tới nay luôn rất bừa bộn, tài liệu, giấy và sách xếp chồng vào nhau khiến Trử Tụng không thể chịu nổi, anh bèn giúp cô sắp xếp lại tất cả. Khung ảnh bị lẫn ở trong đống tài liệu dần lộ ra, trong tấm ảnh là hình của cô, hai mắt híp lại cong như lưỡi liềm.
“Vui thế cơ à?” Trử Tụng khẽ nói rồi úp khung ảnh xuống dưới mặt bàn.
Những hành động này của anh đều lọt vào mắt của tất cả mọi người ở trong phòng, ngoài kinh ngạc và thở dài ra, còn có cả sự ngưỡng mộ, Kiều Ưu Ưu sao lại có người chồng đẹp trai như vậy, hơn nữa còn giúp cô dọn dẹp bàn làm việc, vậy mà cô ta còn giấu mọi người. Có được bảo bối tốt như vậy mà còn giấu không cho xem mặt, không thể không nói rằng: Kiều Ưu Ưu quả thật quá độc ác!
* * *
Kiều Ưu Ưu không thể ngờ tới việc Trử Tụng lại tới đây. Thấy anh thoải mái ngồi ở bàn làm việc và lật xem đồ của mình, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp không thốt nên lời, cô còn tưởng mình nhìn nhầm. Con người đó không phải là người chồng mà cô đã cưới hai năm rồi, mà là người vừa bị lạc đang ngồi đợi người tới đón. Đặc biệt khi anh quay lại nhìn cô, khóe miệng lộ ra nụ cười với hàm răng trắng bóng, nụ cười ấy khiến cô tê liệt đầu óc.
Kiều Ưu Ưu nuốt nhẹ nước miếng.
Tất cả mọi người ở trong phòng nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đều tiến lại vây quanh cô. Mọi người đều to nhỏ nói một câu trách móc cô: nói cô kết hôn rồi mà lại giấu, nói cô không cho mọi người cùng hưởng nguồn tài nguyên, thậm chí là nói cô là người đàn bà thâm độc nhất...
“Có chuyện gì thế này? Liên quan gì tới mọi người!”
Kiều Ưu Ưu đẩy mọi người ra tiến lại bàn làm việc, ném mạnh quyển kịch bản xuống trước mặt cái người nãy giờ vẫn cười với cô. Cô nheo mày nói nhỏ: “Anh làm cái trò gì thế này?”
“Anh đến đón em.” Trử Tụng nhấc chân lên, quay nhẹ chiếc ghế rồi ngẩng đầu lên cười. Xem ra anh ngủ đủ giấc rồi đây, đâu có giống với Trử Tụng hồi sáng nay, thái độ giống như cô nợ anh rất nhiều tiền mà không chịu trả vậy.
Tất cả phụ nữ đều điên rồi, hóa ra khi cười trông anh lại đẹp tới vậy! Đúng là cười một cái nghiêng nước, cười hai cái nghiêng thành, cười ba cái khuynh gia bại sản!
Kiều Ưu Ưu quay đầu lại hét lên: “Mấy người không muốn về nhà có phải không? Tất cả đều muốn tăng ca phải không?”
Mọi người dần tản ra, chậm chạp thu dọn đồ đạc, dĩ nhiên tâm trí họ vẫn tập trung vào Trử Tụng.
“Có thể về được chưa? Anh mua cho em bánh ngọt đấy, có muốn ăn trước cho đỡ đói không?”
Kiều Ưu Ưu đẩy tay anh ra nói: “Không ăn!”
Trử Tụng nheo mày, đặt túi đồ xuống rồi đứng dậy, “vậy đi thôi, ở nhà mọi người đang chờ chúng ta. Hôm nay anh đặc biệt tới đón em, em cũng nên thưởng anh cái gì chứ nhỉ?”
Kiều Ưu Ưu hạ giọng rít lên: “Cấm!”
Cô vẫn còn nhớ tới thái độ không thèm để ý đến mình của anh ta sáng nay, lại còn bảo cô biến đi, hại cô đâm vào đuôi xe đằng trước.
“Được, cứ đi rồi tính, trước tiên phải về nhà.”
“Không về!”
Kiều Ưu Ưu đẩy anh ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc nói: “Hôm nay tôi bị tai nạn để lại di chứng, cần tới bệnh viện.”
Người nói thì vô tâm, người nghe lại có ý, khuôn mặt Trử Tụng từ đang cười bỗng chuyển sang nghiêm nghị, kéo tay cô lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đều là tại anh bắt tôi biến đi, ai ngờ tôi đi lại không cẩn thận đâm vào xe người ta.”
“Kiều Ưu Ưu!”
“Làm sao? Muốn phạt tôi chạy một vòng à? Nhìn anh kìa.” Kiều Ưu Ưu thu dọn đồ rồi đẩy anh ra, xách túi rồi vẫy tay chào mọi người. Dương Liễu gọi với cô lại, “Ưu Ưu, vị này là ai vậy? Sao không giới thiệu cho mọi người làm quen.”
“Đúng đấy!” Mọi người lần lượt thêm vào.
Kiều Ưu Ưu chớp mắt, quay lại hỏi Trử Tụng: “Anh vẫn chưa nói anh là ai sao?”
Trử Tụng nhún vai: “Nói rồi!”
“Anh ấy đều đã khai báo rồi, sao còn bắt tôi phải giới thiệu?”
“Cô là đồng nghiệp của chúng tôi, đồng chí này lại không phải. Anh ấy tới tìm cô, cô dĩ nhiên phải giới thiệu rồi.”
“Được thôi, đây là chồng tôi, Trử Tụng. Anh ấy công tác ở xa, thường xuyên vắng nhà nên mọi người chưa được gặp bao giờ, bây giờ thì biết rồi chứ gì? Tôi thực sự đã kết hôn.” Nói xong, cô vừa cười vừa kéo Trử Tụng bước nhanh ra khỏi phòng. Cô đang vội về chúc mừng sinh nhật mẹ chồng, mà vốn bà cũng chẳng ưa gì cô, nếu lần này mà còn về muộn, chắc sẽ khiến bà giận lắm. Nhưng hôm nay có người ở bên cạnh rồi, giận đến mấy thì cũng chẳng đến lượt cô phải chịu.
Tác giả :
Chiết Chỉ Mã Nghĩ