Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi
Chương 35
Trên chiếc xe bus số 08, mọi người đều hướng mắt về phía cô gái có mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ. Cô ấy từng có scandal với một số thương gia trẻ tuổi. Đỗ Thúy Quỳnh! Không ngờ ngoài đời còn xinh bội phần trong ảnh.
“Không phiền nếu tôi nhường ghế cho Quỳnh chứ?” Giọng một chàng trai vang lên, mọi người lại nhìn về phía ấy.
Một cậu chàng bốn mắt, thư sinh nho nhã, có vẻ là người có học thức. Cậu ta mặc bộ vest thẳng tinh tươm, xách chiếc cặp da màu đen. Nước da trắng, mũi cao, đặc biệt là đôi mắt của cậu ta, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo… Không khó để nhận ra cậu ta là con lai.
“Tuấn Kiệt?”
“Gọi Kiệt được rồi mà. Cậu ngồi đi, mình đứng.”
“Cảm ơn. Kiệt, cậu được văn phòng luật sư ABC danh tiếng mời về làm, cậu có thích nghi được không?”
“Cũng tạm. Nói chung là làm việc ở đó thì mọi người đều nghiêm túc làm việc, nhưng sau giờ làm mà có tụ tập thì rất thân thiện với lính mới như mình. Mà kể cũng tiếc cho cậu, văn phòng lại chỉ lấy một người…”
“Không sao… mình định bước chân vào showbiz. Hôm nay là ngày quay đầu tiên…”
“Showbiz?” Kiệt im lặng vài giây rồi nói tiếp “ Ừm… tùy cậu… hôm nay tớ thằng vụ kiện đầu tiên. Ăn mừng chứ?”
Tuấn Kiệt nói như vậy, nhưng trong thâm tâm cậu nghĩ rằng cô ấy sẽ không đồng ý. Một người xuất thân tầm thường như cậu, sao có thể so bì với những thương gia nổi tiếng kia, càng không thể đưa cô đi ăn những nơi sang trọng, đắt tiền.
“Ok thôi! Quán bà Năm gần trường đại học chúng ta nhé?”
Kiệt hoàn toàn sốc…
“Được. Vậy mai hẹn cậu ở đó!”
*
“Xin lỗi Vương Chủ tịch, e rằng chuyện này cậu không thể can thiệp được. Như vậy sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến danh dự của chúng tôi. Báo đài và nhiều người sẽ không để yên đâu!”
Ông giám đốc đẩy gọng kính, điềm đạm nói.
“Dạ dạ… xin lỗi vì đã làm phiền ngài thưa giám đốc!” Kiều Vy rối rít cúi đầu xin lỗi.
“Tôi rất tiếc, thật xin lỗi hai vị…” Ông giám đốc không dám nhìn mặt chàng trai trẻ phía đối diện.
Hoàng cứ thế quay lưng bỏ đi. Chẳng phải là do cô ta giống Ngọc Lan nên mới không được chọn sao?
“Thật ra tôi cũng biết dáng người của tôi không đủ tiêu chuẩn làm người mẫu rồi. Cùng lắm cũng chỉ có thể làm người mẫu teen cho các tạp chí thôi, chứ để lên thảm đỏ thì…”
“Chuyện cô nhờ tôi…”
“Tất nhiên vẫn phải đi chứ. Anh không biết là tôi đã ao ước được đi như thế nào đâu.”
Đúng lúc đó, thư ký riêng kiêm vệ sĩ của Hoàng lên tiếng:
“Thưa chủ tịch, họ nói lần này Khánh Lâm không tổ chức offical, cậu ta chỉ tổ chức ở nhà riêng và mời một vài người bạn cũ đến dự. Cậu ấy vừa gửi thiệp mời cho chúng ta.”
Vy há hốc miệng:
“Ủa… vậy ra anh…”
“Đúng vậy thưa tiểu thư, chủ tịch đây từng là bạn học của Khánh Lâm!”
“Thật vậy sao? Vương tiên sinh, anh cho tôi đi cùng được không? Vốn dĩ tôi chỉ nhờ anh muốn giúp tôi vé mời offical của Khánh Lâm thôi, ai ngờ anh ấy lại không tổ chức…”
Vương tiên sinh?
Nếu Hoàng đi, chắc chắn cậu sẽ gặp Quỳnh, không có lý do gì mà Khánh Lâm lại không mời Quỳnh cả. Hơn nữa, bàn tay trái của cậu lại đang…
“Tôi sẽ không đi.”
“Cái gì chứ? Dù gì anh ấy cũng là bạn học của anh mà. Đi đi, đi đi mà! Tôi biết anh rất bận, nhưng… bạn bè cũng cần quan tâm đến nhau chứ!”
Nhìn ánh mắt long lanh như sắp khóc của Vy, cậu lại nhớ đến Ngọc Lan. Bất giác, Hoàng lại mềm lòng.
“Được rồi.”
“Oh yeahhh! Thanks so much!”
Cũng trong thời điểm đó…
“OK! Rất tốt! Không ngờ lại có thể quay MV nhanh như vậy! Không hề diễn lại một cảnh nào. Quỳnh, cô rất có tiềm năng đó. Giờ mau đi chụp poster và quay introduce album mới của cô đi, cũng gần 5h chiều rồi.”
“Vâng. Cảm ơn đạo diễn.” Quỳnh cười.
“Hữu Đức, hôm nay tôi còn có lịch gì không?” Lâm quay sang hỏi quản lí.
“Hết rồi, chỉ còn tối nay…”
“Được rồi, hôm nay cậu về trước đi. Tôi muốn ở lại với cô ấy.”
“Ok anh bạn!” Đức nháy mắt, thì thầm. “Sinh nhật vui vẻ nhé!”
Lâm vỗ vai Đức, gật đâu tỏ ý cảm ơn, rồi bước đến bên Quỳnh.
“Quỳnh à, tối nay tới nhà anh dự party được không?”
“Em…”
Lâm cầm điện thoại gọi, hành động đó khiến Quỳnh đang định nói cũng phải dừng lại để giữ phép lịch sự.
“Minh hả? Tối nay tới nhà tôi ăn uống chút nhé. À … ừm… hôm nay sinh nhật tôi. Cậu… sao? … Quỳnh đồng ý rôi. Tôi đón cô ấy tới có gì cậu tới sau nhé.”
Lâm cười nửa miệng. Hôm nay mọi người lại gặp nhau rồi.
“Em không cần phải lo về việc phục trang đâu. Party tại nhà nên ăn mặc như thế này là quá ổn rồi. Còn… à chị chuyên viên trang điểm ở đằng kia nên chuyện đó cũng không cần lo nữa.”
“Vâng.” Quỳnh khẽ gật đầu.
Lâm đẩy cô ra giữa phông nền cùng với câu nói:
“Anh sẽ đợi ở ngoài nên chụp và quay nhanh một chút nhé!”
“Vâng.”
Vừa bước ra ngoài, Lâm đã chạm trán ngay một trong năm ban quản trị fanpage chính thức của cậu:
“Anh Khánh Lâm, anh và chị Quỳnh Zyn đang dẫn đầu trong bảng xếp hạng couple đó. Hai người đẹp đôi quá đi mất! Anh nhớ cái ảnh anh cùng chị Quỳnh share lên facebook không? Số like đã đạt kỉ lục rồi đó anh!”
Cô gái nói một mạch, giọng tươi cười hớn hở khiến Lâm phải phì cười. Cậu xoa đầu cô bé, như một người anh trai đang cùng chia sẻ niềm vui với em gái mình:
“Chừng nào anh chị về vậy ạ? Mà tại sao năm nay sinh nhật anh không tổ chức cùng các fan?”
“Anh chỉ mời vài người bạn cấp 3 đến nhà thôi, năm nay anh có lý do riêng… thôi, trời sắp tối rồi, em về nhà đi kẻo ba má lo.”
“Vâng, chào anh ạ! Em thay mặt tất cả các fan chúc anh sinh nhật vui vẻ! Tụi em sẽ mãi là fan trung thành của anh!”
“Cảm ơn các em. Tạm biệt!”
*
“Cái gì? Cậu ta dám tùy tiện mang Quỳnh về nhà như vậy ư? Chỉ có hai người? Sao cậu ta dám?”
Vừa nghe xong cú điện thoại của Lâm, Minh tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
“Chủ tịch, có chuyện gì vậy?”
Thư kí riêng của cậu đang cầm tập hồ sơ đứng bên cạnh cũng giật mình, vội vàng hỏi.
“Kiên, tìm cho tôi địa chỉ nhà Khánh Lâm singer!”
“Ngài… không phải hai người từng là bạn học sao? Lẽ ra… ngài phải nhớ…”
Cậu thư kí tên Kiên im bặt khi nhìn thấy ánh nhìn muốn giết người của Minh, vội đẩy gọng kính nói:
“Vâng, thưa chủ tịch!”
Kiên lui ra ngoài thật nhanh, vì cậu đã ngửi thấy mùi sát khí.
Chắc chắn hôm nay cậu ta sẽ mời cả Hoàng đến. Khánh Lâm, Thiên Hoàng, nếu hai người đã muốn tranh giành công khai như vậy, Khải Minh tôi sẽ chơi với hai người đến cùng!
“Không phiền nếu tôi nhường ghế cho Quỳnh chứ?” Giọng một chàng trai vang lên, mọi người lại nhìn về phía ấy.
Một cậu chàng bốn mắt, thư sinh nho nhã, có vẻ là người có học thức. Cậu ta mặc bộ vest thẳng tinh tươm, xách chiếc cặp da màu đen. Nước da trắng, mũi cao, đặc biệt là đôi mắt của cậu ta, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo… Không khó để nhận ra cậu ta là con lai.
“Tuấn Kiệt?”
“Gọi Kiệt được rồi mà. Cậu ngồi đi, mình đứng.”
“Cảm ơn. Kiệt, cậu được văn phòng luật sư ABC danh tiếng mời về làm, cậu có thích nghi được không?”
“Cũng tạm. Nói chung là làm việc ở đó thì mọi người đều nghiêm túc làm việc, nhưng sau giờ làm mà có tụ tập thì rất thân thiện với lính mới như mình. Mà kể cũng tiếc cho cậu, văn phòng lại chỉ lấy một người…”
“Không sao… mình định bước chân vào showbiz. Hôm nay là ngày quay đầu tiên…”
“Showbiz?” Kiệt im lặng vài giây rồi nói tiếp “ Ừm… tùy cậu… hôm nay tớ thằng vụ kiện đầu tiên. Ăn mừng chứ?”
Tuấn Kiệt nói như vậy, nhưng trong thâm tâm cậu nghĩ rằng cô ấy sẽ không đồng ý. Một người xuất thân tầm thường như cậu, sao có thể so bì với những thương gia nổi tiếng kia, càng không thể đưa cô đi ăn những nơi sang trọng, đắt tiền.
“Ok thôi! Quán bà Năm gần trường đại học chúng ta nhé?”
Kiệt hoàn toàn sốc…
“Được. Vậy mai hẹn cậu ở đó!”
*
“Xin lỗi Vương Chủ tịch, e rằng chuyện này cậu không thể can thiệp được. Như vậy sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến danh dự của chúng tôi. Báo đài và nhiều người sẽ không để yên đâu!”
Ông giám đốc đẩy gọng kính, điềm đạm nói.
“Dạ dạ… xin lỗi vì đã làm phiền ngài thưa giám đốc!” Kiều Vy rối rít cúi đầu xin lỗi.
“Tôi rất tiếc, thật xin lỗi hai vị…” Ông giám đốc không dám nhìn mặt chàng trai trẻ phía đối diện.
Hoàng cứ thế quay lưng bỏ đi. Chẳng phải là do cô ta giống Ngọc Lan nên mới không được chọn sao?
“Thật ra tôi cũng biết dáng người của tôi không đủ tiêu chuẩn làm người mẫu rồi. Cùng lắm cũng chỉ có thể làm người mẫu teen cho các tạp chí thôi, chứ để lên thảm đỏ thì…”
“Chuyện cô nhờ tôi…”
“Tất nhiên vẫn phải đi chứ. Anh không biết là tôi đã ao ước được đi như thế nào đâu.”
Đúng lúc đó, thư ký riêng kiêm vệ sĩ của Hoàng lên tiếng:
“Thưa chủ tịch, họ nói lần này Khánh Lâm không tổ chức offical, cậu ta chỉ tổ chức ở nhà riêng và mời một vài người bạn cũ đến dự. Cậu ấy vừa gửi thiệp mời cho chúng ta.”
Vy há hốc miệng:
“Ủa… vậy ra anh…”
“Đúng vậy thưa tiểu thư, chủ tịch đây từng là bạn học của Khánh Lâm!”
“Thật vậy sao? Vương tiên sinh, anh cho tôi đi cùng được không? Vốn dĩ tôi chỉ nhờ anh muốn giúp tôi vé mời offical của Khánh Lâm thôi, ai ngờ anh ấy lại không tổ chức…”
Vương tiên sinh?
Nếu Hoàng đi, chắc chắn cậu sẽ gặp Quỳnh, không có lý do gì mà Khánh Lâm lại không mời Quỳnh cả. Hơn nữa, bàn tay trái của cậu lại đang…
“Tôi sẽ không đi.”
“Cái gì chứ? Dù gì anh ấy cũng là bạn học của anh mà. Đi đi, đi đi mà! Tôi biết anh rất bận, nhưng… bạn bè cũng cần quan tâm đến nhau chứ!”
Nhìn ánh mắt long lanh như sắp khóc của Vy, cậu lại nhớ đến Ngọc Lan. Bất giác, Hoàng lại mềm lòng.
“Được rồi.”
“Oh yeahhh! Thanks so much!”
Cũng trong thời điểm đó…
“OK! Rất tốt! Không ngờ lại có thể quay MV nhanh như vậy! Không hề diễn lại một cảnh nào. Quỳnh, cô rất có tiềm năng đó. Giờ mau đi chụp poster và quay introduce album mới của cô đi, cũng gần 5h chiều rồi.”
“Vâng. Cảm ơn đạo diễn.” Quỳnh cười.
“Hữu Đức, hôm nay tôi còn có lịch gì không?” Lâm quay sang hỏi quản lí.
“Hết rồi, chỉ còn tối nay…”
“Được rồi, hôm nay cậu về trước đi. Tôi muốn ở lại với cô ấy.”
“Ok anh bạn!” Đức nháy mắt, thì thầm. “Sinh nhật vui vẻ nhé!”
Lâm vỗ vai Đức, gật đâu tỏ ý cảm ơn, rồi bước đến bên Quỳnh.
“Quỳnh à, tối nay tới nhà anh dự party được không?”
“Em…”
Lâm cầm điện thoại gọi, hành động đó khiến Quỳnh đang định nói cũng phải dừng lại để giữ phép lịch sự.
“Minh hả? Tối nay tới nhà tôi ăn uống chút nhé. À … ừm… hôm nay sinh nhật tôi. Cậu… sao? … Quỳnh đồng ý rôi. Tôi đón cô ấy tới có gì cậu tới sau nhé.”
Lâm cười nửa miệng. Hôm nay mọi người lại gặp nhau rồi.
“Em không cần phải lo về việc phục trang đâu. Party tại nhà nên ăn mặc như thế này là quá ổn rồi. Còn… à chị chuyên viên trang điểm ở đằng kia nên chuyện đó cũng không cần lo nữa.”
“Vâng.” Quỳnh khẽ gật đầu.
Lâm đẩy cô ra giữa phông nền cùng với câu nói:
“Anh sẽ đợi ở ngoài nên chụp và quay nhanh một chút nhé!”
“Vâng.”
Vừa bước ra ngoài, Lâm đã chạm trán ngay một trong năm ban quản trị fanpage chính thức của cậu:
“Anh Khánh Lâm, anh và chị Quỳnh Zyn đang dẫn đầu trong bảng xếp hạng couple đó. Hai người đẹp đôi quá đi mất! Anh nhớ cái ảnh anh cùng chị Quỳnh share lên facebook không? Số like đã đạt kỉ lục rồi đó anh!”
Cô gái nói một mạch, giọng tươi cười hớn hở khiến Lâm phải phì cười. Cậu xoa đầu cô bé, như một người anh trai đang cùng chia sẻ niềm vui với em gái mình:
“Chừng nào anh chị về vậy ạ? Mà tại sao năm nay sinh nhật anh không tổ chức cùng các fan?”
“Anh chỉ mời vài người bạn cấp 3 đến nhà thôi, năm nay anh có lý do riêng… thôi, trời sắp tối rồi, em về nhà đi kẻo ba má lo.”
“Vâng, chào anh ạ! Em thay mặt tất cả các fan chúc anh sinh nhật vui vẻ! Tụi em sẽ mãi là fan trung thành của anh!”
“Cảm ơn các em. Tạm biệt!”
*
“Cái gì? Cậu ta dám tùy tiện mang Quỳnh về nhà như vậy ư? Chỉ có hai người? Sao cậu ta dám?”
Vừa nghe xong cú điện thoại của Lâm, Minh tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
“Chủ tịch, có chuyện gì vậy?”
Thư kí riêng của cậu đang cầm tập hồ sơ đứng bên cạnh cũng giật mình, vội vàng hỏi.
“Kiên, tìm cho tôi địa chỉ nhà Khánh Lâm singer!”
“Ngài… không phải hai người từng là bạn học sao? Lẽ ra… ngài phải nhớ…”
Cậu thư kí tên Kiên im bặt khi nhìn thấy ánh nhìn muốn giết người của Minh, vội đẩy gọng kính nói:
“Vâng, thưa chủ tịch!”
Kiên lui ra ngoài thật nhanh, vì cậu đã ngửi thấy mùi sát khí.
Chắc chắn hôm nay cậu ta sẽ mời cả Hoàng đến. Khánh Lâm, Thiên Hoàng, nếu hai người đã muốn tranh giành công khai như vậy, Khải Minh tôi sẽ chơi với hai người đến cùng!
Tác giả :
Song Nghi