Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 186: Muốn sinh con
Lâm Hạo thật sự đã giữ tròn lời hứa với cô.
Sau đêm hôm đó thời gian anh ở nhà ngày càng nhiều, cho dù phải đi họp hay đi giải quyết công việc thì anh cũng đều cố gắng về nhà sớm.
Mỗi tối, cả gia đình quây quần bên nhau dùng cơm, cùng đàn hát và chơi đùa rồi chìm vào giấc ngủ khi ai nấy đều thấm mệt.
Thời gian dường như cứ vậy, bình yên không sóng gió trôi qua.
Anh lúc nào cũng dịu dàng bao dung cô hết mực, yêu thương cưng chiều Lạc Lạc, mang đến cho hai mẹ con cảm giác ấm áp và an toàn tuyệt đối.
Ngày qua ngày, Phương Ly cảm thấy hình như bản thân đã hoàn toàn chấp nhận được hiện thực xảy đến quá đỗi đột ngột này, xem mình thật sự là vợ của anh và gần như làm tốt tất cả mọi việc mà một người vợ có thể làm cho một người chồng.
Thực ra thì lúc mới đầu cô cũng không hiểu hết một người vợ nên làm cái gì, bởi vì tuy tuổi tác thật đã là hai mươi mấy nhưng tâm hồn cô lại là một thiếu nữ mười sáu trẻ trung ngây thơ.
Tuy vậy, những gì làm được cô đều cố gắng làm, thỉnh thoảng lại nhờ các chị giúp việc chỉ dạy cho, với hy vọng Lâm Hạo luôn thấy thoải mái vui vẻ và từ đó có thể cười nhiều hơn một chút, đặc biệt là nụ cười chân thật rạng rỡ từ tận đáy lòng.
Không hiểu sao cô cứ luôn cảm thấy, vào thời khắc rõ ràng đang rất vui vẻ thì nụ cười của anh vẫn giống như đang kìm nén nỗi buồn thầm kín nào đó…
Rất nhiều lần cô muốn cất tiếng hỏi anh nhưng rốt cuộc vẫn là không thể mở lời. Mà có khi sự kì lạ đó chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều thôi.
Phương Ly vốn không biết rằng từ khi có sự hiện diện của mình, ngôi biệt thự Lâm gia vốn dĩ to lớn ảm đạm trước kia nay như được tiếp thêm một luồng sinh khí lớn, không còn sự lạnh lẽo cô độc bao trùm nữa.
- Thiếu phu nhân, cô đi nghỉ đi, những việc nhỏ nhặt này giao cho em làm được rồi! - Cô giúp việc đứng thấp thỏm nói, muốn đòi lại cái giá múc canh trên tay Phương Ly vì sợ rằng “người đáng sợ nào đó” sẽ thấy được cảnh này
- Thôi không cần đâu, em xem có gì khác cần làm cứ làm đi. - Phương Ly khước từ, đưa giá hớt những bọt bong bóng nổi li ti trên mặt nồi canh thơm lừng
- Vâng, thưa thiếu phu nhân. - Cô giúp việc khẽ lắc đầu vì biết kết quả sẽ như vậy, nhẹ nhàng lui về phía sau.
Phương Ly đương nhiên rất hiểu nỗi lòng những giúp việc ở đây, nhưng đành chịu.
Một người là chồng, một người là con trai, cả hai là sinh mệnh của cô, thậm chí là cả thế giới của cô. Được ngày ngày ở bên cạnh họ, chăm sóc họ từng miếng ăn giấc ngủ, có được một cuộc sống bình yên giản dị như thế này là hạnh phúc lớn nhất cả đời cô.
Thỉnh thoảng nghĩ đến món quà to lớn mà ông trời ban cho mình sau khi tỉnh lại này, đáy mắt Phương Ly thấp thoáng một vài giọt lệ hạnh phúc.
Vậy mà không lâu sau đó cô mới biết…
Tình yêu vẫn luôn ở rất xa cô, hạnh phúc đến với cô chỉ như một câu chuyện cổ tích trong giấc mơ…
Trong khi cô luôn cầu khẩn bản thân vĩnh viễn đừng thức giấc…
Thì nó lại rất nhanh tan biến mà không hề báo trước…
- Sắp xong rồi, cô mau lên gọi “hai người đang ngủ nướng’’ trong phòng xuống ăn đi! - Phương Ly khẽ vặn lửa nhỏ xuống một chút rồi quay sang cô giúp việc
- Thưa phu nhân, nhưng mà lúc nãy thiếu gia đã dẫn tiểu thiếu gia ra ngoài rồi ạ! - Giúp việc thành thật thưa
Phương Ly tròn mắt ngạc nhiên
Họ đi hồi nào mà cô chẳng hay biết gì vậy? Còn là mới sáng sớm tinh mơ.
Quan trọng nhất chính là tại sao không cho cô theo cùng?
- Họ đi đâu cô có biết không?
- Thiếu gia nói là dẫn tiểu thiếu gia đi khu vui chơi ạ!
- Khu vui chơi nào? Tôi đi tìm họ! - Phương Ly lập tức tháo tạp dề để sang một bên
- Không được thưa phu nhân, thiếu gia đã căn dặn rất kĩ xin phu nhân hiểu cho!
Lại thêm một màn chèo kéo van xin cô ở lại.
Tiếp theo đó, một đám người từ đâu chạy tới dựng thành một hàng rào kiên cố trước mặt Phương Ly, cứ như thể ra sức ngăn cô hy sinh tính mạng ra trận giết địch!!!
“Phu nhân xin ở lại!’’
‘’Xin đừng làm khó chúng tôi!’’
- Này, các người...
‘’Cầu xin phu nhân giúp đỡ…’’
‘’Thiếu gia mà biết thì xxooo…’’
‘’Phu nhân có cần gì xin cứ tùy ý sai bảo chúng tôi là được’’
Hừ ngoại trừ Ngọc Mai và chị hai đến chơi thì căn biệt thự này dường như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, còn không cho cô bước chân ra khỏi nơi đây, khiến Phương Ly cô thật sự không biết mình là vợ của Lâm Hạo hay là tình nhân được anh bao dưỡng nữa.
Kì lạ nhất chính là ngay cả điện thoại và mạng internet cũng không cho cô sử dụng, Lâm Hạo bảo rằng sóng điện sẽ ảnh hưởng không tốt với sự hồi phục trí nhớ của cô, nhưng mà chẳng phải chỉ có phụ nữ mang thai mới bị cấm mấy thứ đó…
Thật sự là buồn chán đến phát điên.
Một lần cô không nhịn được liền hỏi bé giúp việc
“Phụ nữ bị chồng nhốt ở nhà thì nên làm gì để cho mình không suy nghĩ lung tung”.
Kết quả cô bé không cần một giây suy nghĩ liền trả lời như máy tự động
‘’Tốt nhất là nên sinh một đứa con, chăm sóc trẻ con sẽ khiến mình bận rộn không có thời gian suy nghĩ gì nữa.’’
Nói cũng như không nói!
Con cô cũng có rồi đấy thôi, có điều Lạc Lạc ban ngày thì đi học, ban đêm thì quấn lấy anh hơn cô, bây giờ cuối tuần còn cùng anh ra ngoài mà không xin phép cô một tiếng.
Hay là…
Nhưng lỡ mai mốt con cô ngước mắt ngây thở hỏi
“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại sinh ra con!”
Chẳng lẽ cô lại trả lời rằng
“Là vì mẹ nhàn rỗi chẳng biết làm gì nữa.”!!!
“…’’
Nhưng nói đi nói lại, trước kia đúng là cô đã từng có mơ ước sau khi lớn lên lập gia đình sẽ sinh được một trai một gái. Tốt nhất là anh trai sẽ lớn hơn em gái chừng hai ba tuổi, chúng nó cũng sẽ đùm bọc yêu thương nhau như cô và anh hai ngày trước vậy.
Anh hai…
Thân người Phương Ly bất động, bước mắt không kìm được mà chảy xuống khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp…
Từng giọt từng giọt…
Đúng như Lâm Hạo nói thật sao, lại thêm sáu năm nữa trôi qua dù anh đã cho người tích cực tìm kiếm vẫn chẳng có chút tông tích gì của anh hai…
Có lẽ là ý trời…
Hy vọng là anh hai ở nơi nào đó cũng sẽ hạnh phúc giống như cô bây giờ…
………………………….
Hơi thở của mùa xuân càng lúc càng đến gần, thời tiết cũng ấm áp hẳn lên, bầu trời trong xanh không một gợn áng mây.
Theo như những gì đã hứa với Lạc Lạc tối hôm qua, trời còn chưa sáng hẳn anh đã lái xe đưa thằng bé đến công viên chơi. Vốn định đến những nơi lớn hơn, nhiều thứ để chơi hơn, còn có cả đu quay nhưng có vẻ Lạc Lạc trời sinh tiết kiệm giống tính Phương Ly nên khi đi ngang công viên nhỏ liền nằng nặc đòi vào.
- Ba ơi! Lạc Lạc muốn chơi cái kia và cái kia nữa! - Thằng bé vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc xích đu đung đưa và chiếc cầu trượt hình chim cánh cụt, vui sướng reo lên
- Được, vậy để ba kiếm chỗ đậu xe!
- Lạc Lạc, đừng có chạy nhanh quá, cẩn thận té ngã!
Dù lên tiếng nhắc nhở nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm nên anh bế thằng bé vào lòng rồi tiến về phía trước.
Lâm Hạo vốn không biết và cũng chẳng để ý rằng mấy công viên kiểu này đều là các bà mẹ bồng con ra dạo chơi buổi sáng.
Nhưng Lâm đại nhân đúng là Lâm đại nhân, với cơ mặt bất động trời sinh nên dù phát giác được điểm khác lạ giữa mình và người xung quanh cũng như nhận ra được bao nhiêu cặp mắt thì có bấy nhiêu ánh nhìn hướng thẳng về phía này thì trên gương mặt anh một chút biểu cảm cũng chẳng thể tìm thấy.
Hay là vì Lạc Lạc nên cái gì anh cũng có thể làm, ngay cả mặt mũi cũng sẵn sàng vứt bỏ…
Các bà, các mẹ, các chị có mặt trong công viên ban đầu dành cho người nam nhân cao lớn tuấn tú tay ôm đứa trẻ kia ánh nhìn đầy kinh ngạc, nhưng sau vài giây liền tức thì chuyển sang say mê, tim không hiểu sao lại đập thình thịch loạn cả lên.
Thời đại này muốn tìm một người đàn ông chịu giúp vợ trông con, hơn nữa buổi sáng tinh mơ chịu khó dậy sớm dẫn con ra công viên chơi đâu có dễ dàng gì.
Ngoại trừ nguyên nhân là quá yêu vợ thì chỉ có thể là vợ đã bỏ đi, một mình nuôi con thôi!
Nhưng mà…
Trên trời đất này nàm gì có cô vợ nào mà ngu ngốc đến độ bỏ rơi một cực phẩm nam nhân thế kia cơ chứ?! Còn cả đứa con trai bụ bẫm đáng yêu vừa nhìn là muốn lao đến cưng nựng nữa.
Họ thực sự rất muốn biết mẹ đứa trẻ này ăn gì mà có phước đến vậy?
Lâm Hạo ban đầu ẵm Lạc Lạc đặt lên cầu trượt cao cho thằng bé tự trượt xuống. Cứ mỗi lần đôi chân nhỏ vừa chạm đất là Lạc Lạc liền lon ton chạy đến níu áo anh, ánh mắt long lanh nũng nịu
- Ba ơi! Con muốn chơi lần nữa!
- Được!
Lâm Hạo chiều theo Lạc Lạc đến khi nó chán cầu trượt mà quay sang chơi trò khác, còn bản thân anh thì đi đến ghế đá ngồi lặng yên quan sát nét nghịch ngợm đáng yêu lẫn nụ cười rạng ngời thích thú của thằng bé.
Cứ mỗi lần bên cạnh nó, nhất là khi được vuốt nhẹ gò má trắng non mềm rồi hôn vào đó thì lòng anh luôn thấy bình yên hạnh phúc không sao hiểu nổi. Ngoại trừ Phương Ly ra trên đời này có lẽ chỉ có mỗi Lạc Lạc cho anh cảm giác như vậy.
Giá như nó là con trai của anh thì tốt biết nhường nào
Như thế thì ít ra anh và cô cũng có sợi dây liên kết
Dù cô có hận anh vĩnh viễn không muốn gặp lại anh nữa cũng sẽ đặt hình ảnh của anh vào một góc nào đó trong trái tim…
Mãi mãi không quên anh…
- Hôm nay vợ của anh bận gì nên một mình anh dẫn con đến đây chơi à?
Lâm Hạo đang chìm trong suy nghĩ thì có giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, một người con gái - chủ nhân câu nói vừa rồi cũng ngồi xuống vị trí trống bên cạnh.
Anh ban đầu định không trả lời nhưng cô gái tưởng anh không nghe thấy, kiên trì hỏi lại một lần nữa
- Phải, cô ấy bận. - Anh trả lời cho có lệ
- Vậy sao? Thế vợ chồng anh có mấy cháu rồi!
- Một!
- Anh thật khác xa chồng của tôi quá, mỗi lần nhờ anh ấy làm gì dù là cho con anh ấy cũng viện đủ lý do đẩy hết sang cho tôi. Vợ của anh nhất định là hạnh phúc lắm.
Đôi lông mày của người nào đó hơi giãn ra…
Hóa ra đối với phụ nữ chỉ cần như thế cũng thấy hạnh phúc sao?
- Ba ơi! Con chơi xong rồi! Chúng ta về thôi!
Lạc Lạc sau một hồi vật lộn hết trò chơi ở đây thì cũng chịu về, mặt dính đầy mồ hôi nhưng miệng vẫn cười toe toét lay lay cánh tay anh.
Lâm Hạo muốn kiếm khăn lau sạch mặt và tay cho thằng bé trước rời khỏi nhưng lục người một hồi phát hiện mình chẳng mang theo.
Lần đầu một mình dẫn con ra ngoài chơi nên có chút sơ suất, lần sau anh nhất định sẽ chú ý.
Lần sau…
Giá như anh có thật nhiều cái lần sau…
- Cậu bé, cô cho con cái này, đổi lại lần sau bảo mẹ dẫn con đến chơi nhé! Cô rất tò mò muốn gặp mẹ của con! - Cô gái bên cạnh mỉm cười, lấy trong người ra một chiếc khăn mùi xoa đưa cho thằng bé
Lâm Hạo bảo Lạc Lạc cảm ơn một tiếng, dùng khăn lau mặt cho thằng bé rồi cõng nó ra xe về.
…………………
Lâm Hạo trở về nhà liền lập tức bảo Lạc Lạc đi tắm rửa để sạch sẽ dùng bữa sáng, còn bản thân anh cũng trở về phòng. Vừa ngồi được không bao lâu đã có tiếng mở cửa thật mạnh.
Phương Ly bước tới trước mặt anh, mặt lạnh băng chớp mắt vài cái, không nhanh không chậm nói
- Lúc sáng anh đã dẫn Lạc Lạc đi đâu?
- Đi công viên. Lúc đi anh có dặn người làm trong nhà nói lại với em rồi mà.
- Vậy tại sao không cho em đi theo, lúc đó anh biết em cũng thức dậy rồi mà. Anh có chuyện che giấu em đúng không? - Phương Ly nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, giọng điệu cứng rắn
Lâm Hạo cũng ngỡ ngàng cứng đờ người, bàn tay vội vàng nắm chặt tay lại.
Có phải Phương Ly đã biết sự thật rồi không? Rằng căn biệt thự đẹp đẽ này thực chất chính là một ‘’nhà tù’’ để giam cầm cô.
Anh không dám để cô rời khỏi đây, một bước cũng không, vì anh sợ chỉ cần có người nhìn thấy cô, phát hiện ra cô, thì sẽ lập tức mang cô rời xa anh vĩnh viễn.
- Em…
Trong lúc anh định lên tiếng hỏi thì Phương Ly đã lấy trong người ra một vật đưa đến trước mặt anh
- Em hỏi anh, cái này là cái gì?
- Khăn. - Lâm Hạo bật ra ngay một chữ.
Anh lúc này đã đoán được thái độ khác thường và mấy câu trên của cô là có ý gì.
Hóa ra là như thế…
Hơi thở của anh lúc này mới đều đặn trở lại.
- Ai chẳng biết đây là khăn. Lạc Lạc đã nói em biết hết rồi nhưng em vẫn muốn hỏi anh, người con gái tặng anh cái khăn này có phải là đẹp lắm không?
- Không biết! - Lâm Hạo còn chẳng thèm suy nghĩ, lập tức trả lời cô.
- Sao lại không biết? Anh còn ngồi ghế đá và trò chuyện cùng người ta mà…- Hai chữ người ta vang lên bằng tông khác thường
- Anh thật sự không biết vì anh không có nhìn vào mặt cô ta…
Phương Ly đông cứng!
Hừ, ai bảo anh không biết miệng lưỡi cô chết liền đấy!
Trong ánh mắt sâu thẳm của Lâm Hạo hiện lên ý cười
- Em ghen à? Người ta chỉ là đến hỏi thăm anh một chút thôi! Anh không quen và cũng không muốn gặp lại.
Phương Ly giật mình vì bị hỏi trúng, mặt có chút đỏ lên
- Ai ghen chứ?! Chỉ là…sau này đừng có tùy tiện để Lạc Lạc nhận đồ của người lạ, nhất là phụ nữ, bây giờ người ta tẩm thuốc mê vào khăn bắt cóc trẻ con nhiều lắm. Còn anh nữa, mang nhiều đồ đắt tiền trên người như vậy, cẩn thận bị người ta thôi miên bằng lời nói cướp hết đấy!
- ‘’…’’
Nhưng trong lòng Phương Ly phải thừa nhận đúng là mình ghen. Khi nãy nghe Lạc Lạc kể, tưởng tượng tới cảnh có một cô gái để ý đến chồng mình, ngồi cạnh trò chuyện cùng anh là cô lập tức khó chịu trong người.
Thậm chí khi thấy trên chiếc khăn thiêu hai chữ ‘’Nhất Tâm’’, cô còn vu vơ đến nỗi đó nghĩ là liệu đó có phải là một ám hiệu tỏ tình.
‘’Một lòng một dạ’’
Trời đất, từ khi nào cô lại biến thành một bà vợ hay ghen bóng ghen gió thế này!
Lâm Hạo đột nhiên nhìn sâu vào mắt cô, lúc này anh mới chú ý tới viền mắt đỏ hoe
- Khi nãy em vừa khóc à?
Phương Ly giật nảy người, vừa rồi cô rửa mặt rất kĩ, sao vẫn bị nhận ra?
- Em…vừa rồi mới xem được một bộ phim ngắn, xúc động quá nên mới khóc thôi!
Lâm Hạo nhìn Phương Ly trân trân, cô quả nhiên là không biết cách nói dối. Căn biệt thự này một cái tivi cũng không có, vả lại anh đã căn dặn rất kĩ nên dám chắc rằng không có bất kì ai ở đây dám đưa điện thoại cho cô. Vậy thì cô xem phim bằng gì?
Đột nhiên, hơi thở mạnh mẽ gấp gáp theo nhịp đập của con tim người nào đó phả vào mái tóc xõa dài của cô.
- Nói anh biết là có chuyện gì đi? Trong lúc anh vắng mặt những người ở đây ức hiếp em không?
- Tất nhiên không phải!
Người trong nhà này, nhất nhất kính cẩn nghe lời cô còn không kịp lấy đâu ra mà có chuyện đó được.
- Vậy…
Cô nắm chặt tay anh lay mạnh, mắt long lanh như trẻ nhỏ đòi quà, giọng nói đến cả hơi thở đều dịu dàng ấm áp, không tin như vậy mà anh vẫn không đồng ý với mình
- Em thấy không vui vì suốt ngày cứ quanh quẩn ở nhà. Bệnh của em đâu có ảnh hưởng gì, hay là anh cho em ra ngoài đi, còn nữa cho em sử dụng điện thoại di động luôn nhé! Lúc buồn em có thể lên mạng đọc tin tức, chơi game, còn gọi điện cho chị hai và Ngọc Mai. Làm gì có chuyện sóng điện thoại ảnh hưởng đến sự hồi phục trí nhớ của em, lần đầu mới nghe đấy! Có được không anh?
- Anh xin lỗi.
Lâm Hạo nhắm mắt lại che giấu đi cảm xúc, giọng khàn khàn
- Ngoại trừ hai cái đó ra, những cái khác anh đều có thể đáp ứng em…
Phương Ly cứng đờ người không tin mình làm đến thế vẫn thất bại.
Hồi lâu bàn tay từ cánh tay anh chầm chậm hạ xuống. Cô hít một hơi thật sâu rồi mím môi nói
- Vậy được, em muốn sinh con!
- ‘’…’’
Tg: Thời gian này mình bận nhiều việc nên mới ra chương hơi chậm, những lúc rảnh như cuối tuần mình đều tranh thủ viết chương và viết dài hơn như chương này. Mong là các bạn thông cảm, mình cũng đang cố gắng để hoàn truyên và cũng như một số bạn đừng thỉnh thoảng inbox nói rằng mình viết truyện chậm để câu view nhé!
Sau đêm hôm đó thời gian anh ở nhà ngày càng nhiều, cho dù phải đi họp hay đi giải quyết công việc thì anh cũng đều cố gắng về nhà sớm.
Mỗi tối, cả gia đình quây quần bên nhau dùng cơm, cùng đàn hát và chơi đùa rồi chìm vào giấc ngủ khi ai nấy đều thấm mệt.
Thời gian dường như cứ vậy, bình yên không sóng gió trôi qua.
Anh lúc nào cũng dịu dàng bao dung cô hết mực, yêu thương cưng chiều Lạc Lạc, mang đến cho hai mẹ con cảm giác ấm áp và an toàn tuyệt đối.
Ngày qua ngày, Phương Ly cảm thấy hình như bản thân đã hoàn toàn chấp nhận được hiện thực xảy đến quá đỗi đột ngột này, xem mình thật sự là vợ của anh và gần như làm tốt tất cả mọi việc mà một người vợ có thể làm cho một người chồng.
Thực ra thì lúc mới đầu cô cũng không hiểu hết một người vợ nên làm cái gì, bởi vì tuy tuổi tác thật đã là hai mươi mấy nhưng tâm hồn cô lại là một thiếu nữ mười sáu trẻ trung ngây thơ.
Tuy vậy, những gì làm được cô đều cố gắng làm, thỉnh thoảng lại nhờ các chị giúp việc chỉ dạy cho, với hy vọng Lâm Hạo luôn thấy thoải mái vui vẻ và từ đó có thể cười nhiều hơn một chút, đặc biệt là nụ cười chân thật rạng rỡ từ tận đáy lòng.
Không hiểu sao cô cứ luôn cảm thấy, vào thời khắc rõ ràng đang rất vui vẻ thì nụ cười của anh vẫn giống như đang kìm nén nỗi buồn thầm kín nào đó…
Rất nhiều lần cô muốn cất tiếng hỏi anh nhưng rốt cuộc vẫn là không thể mở lời. Mà có khi sự kì lạ đó chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều thôi.
Phương Ly vốn không biết rằng từ khi có sự hiện diện của mình, ngôi biệt thự Lâm gia vốn dĩ to lớn ảm đạm trước kia nay như được tiếp thêm một luồng sinh khí lớn, không còn sự lạnh lẽo cô độc bao trùm nữa.
- Thiếu phu nhân, cô đi nghỉ đi, những việc nhỏ nhặt này giao cho em làm được rồi! - Cô giúp việc đứng thấp thỏm nói, muốn đòi lại cái giá múc canh trên tay Phương Ly vì sợ rằng “người đáng sợ nào đó” sẽ thấy được cảnh này
- Thôi không cần đâu, em xem có gì khác cần làm cứ làm đi. - Phương Ly khước từ, đưa giá hớt những bọt bong bóng nổi li ti trên mặt nồi canh thơm lừng
- Vâng, thưa thiếu phu nhân. - Cô giúp việc khẽ lắc đầu vì biết kết quả sẽ như vậy, nhẹ nhàng lui về phía sau.
Phương Ly đương nhiên rất hiểu nỗi lòng những giúp việc ở đây, nhưng đành chịu.
Một người là chồng, một người là con trai, cả hai là sinh mệnh của cô, thậm chí là cả thế giới của cô. Được ngày ngày ở bên cạnh họ, chăm sóc họ từng miếng ăn giấc ngủ, có được một cuộc sống bình yên giản dị như thế này là hạnh phúc lớn nhất cả đời cô.
Thỉnh thoảng nghĩ đến món quà to lớn mà ông trời ban cho mình sau khi tỉnh lại này, đáy mắt Phương Ly thấp thoáng một vài giọt lệ hạnh phúc.
Vậy mà không lâu sau đó cô mới biết…
Tình yêu vẫn luôn ở rất xa cô, hạnh phúc đến với cô chỉ như một câu chuyện cổ tích trong giấc mơ…
Trong khi cô luôn cầu khẩn bản thân vĩnh viễn đừng thức giấc…
Thì nó lại rất nhanh tan biến mà không hề báo trước…
- Sắp xong rồi, cô mau lên gọi “hai người đang ngủ nướng’’ trong phòng xuống ăn đi! - Phương Ly khẽ vặn lửa nhỏ xuống một chút rồi quay sang cô giúp việc
- Thưa phu nhân, nhưng mà lúc nãy thiếu gia đã dẫn tiểu thiếu gia ra ngoài rồi ạ! - Giúp việc thành thật thưa
Phương Ly tròn mắt ngạc nhiên
Họ đi hồi nào mà cô chẳng hay biết gì vậy? Còn là mới sáng sớm tinh mơ.
Quan trọng nhất chính là tại sao không cho cô theo cùng?
- Họ đi đâu cô có biết không?
- Thiếu gia nói là dẫn tiểu thiếu gia đi khu vui chơi ạ!
- Khu vui chơi nào? Tôi đi tìm họ! - Phương Ly lập tức tháo tạp dề để sang một bên
- Không được thưa phu nhân, thiếu gia đã căn dặn rất kĩ xin phu nhân hiểu cho!
Lại thêm một màn chèo kéo van xin cô ở lại.
Tiếp theo đó, một đám người từ đâu chạy tới dựng thành một hàng rào kiên cố trước mặt Phương Ly, cứ như thể ra sức ngăn cô hy sinh tính mạng ra trận giết địch!!!
“Phu nhân xin ở lại!’’
‘’Xin đừng làm khó chúng tôi!’’
- Này, các người...
‘’Cầu xin phu nhân giúp đỡ…’’
‘’Thiếu gia mà biết thì xxooo…’’
‘’Phu nhân có cần gì xin cứ tùy ý sai bảo chúng tôi là được’’
Hừ ngoại trừ Ngọc Mai và chị hai đến chơi thì căn biệt thự này dường như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, còn không cho cô bước chân ra khỏi nơi đây, khiến Phương Ly cô thật sự không biết mình là vợ của Lâm Hạo hay là tình nhân được anh bao dưỡng nữa.
Kì lạ nhất chính là ngay cả điện thoại và mạng internet cũng không cho cô sử dụng, Lâm Hạo bảo rằng sóng điện sẽ ảnh hưởng không tốt với sự hồi phục trí nhớ của cô, nhưng mà chẳng phải chỉ có phụ nữ mang thai mới bị cấm mấy thứ đó…
Thật sự là buồn chán đến phát điên.
Một lần cô không nhịn được liền hỏi bé giúp việc
“Phụ nữ bị chồng nhốt ở nhà thì nên làm gì để cho mình không suy nghĩ lung tung”.
Kết quả cô bé không cần một giây suy nghĩ liền trả lời như máy tự động
‘’Tốt nhất là nên sinh một đứa con, chăm sóc trẻ con sẽ khiến mình bận rộn không có thời gian suy nghĩ gì nữa.’’
Nói cũng như không nói!
Con cô cũng có rồi đấy thôi, có điều Lạc Lạc ban ngày thì đi học, ban đêm thì quấn lấy anh hơn cô, bây giờ cuối tuần còn cùng anh ra ngoài mà không xin phép cô một tiếng.
Hay là…
Nhưng lỡ mai mốt con cô ngước mắt ngây thở hỏi
“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại sinh ra con!”
Chẳng lẽ cô lại trả lời rằng
“Là vì mẹ nhàn rỗi chẳng biết làm gì nữa.”!!!
“…’’
Nhưng nói đi nói lại, trước kia đúng là cô đã từng có mơ ước sau khi lớn lên lập gia đình sẽ sinh được một trai một gái. Tốt nhất là anh trai sẽ lớn hơn em gái chừng hai ba tuổi, chúng nó cũng sẽ đùm bọc yêu thương nhau như cô và anh hai ngày trước vậy.
Anh hai…
Thân người Phương Ly bất động, bước mắt không kìm được mà chảy xuống khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp…
Từng giọt từng giọt…
Đúng như Lâm Hạo nói thật sao, lại thêm sáu năm nữa trôi qua dù anh đã cho người tích cực tìm kiếm vẫn chẳng có chút tông tích gì của anh hai…
Có lẽ là ý trời…
Hy vọng là anh hai ở nơi nào đó cũng sẽ hạnh phúc giống như cô bây giờ…
………………………….
Hơi thở của mùa xuân càng lúc càng đến gần, thời tiết cũng ấm áp hẳn lên, bầu trời trong xanh không một gợn áng mây.
Theo như những gì đã hứa với Lạc Lạc tối hôm qua, trời còn chưa sáng hẳn anh đã lái xe đưa thằng bé đến công viên chơi. Vốn định đến những nơi lớn hơn, nhiều thứ để chơi hơn, còn có cả đu quay nhưng có vẻ Lạc Lạc trời sinh tiết kiệm giống tính Phương Ly nên khi đi ngang công viên nhỏ liền nằng nặc đòi vào.
- Ba ơi! Lạc Lạc muốn chơi cái kia và cái kia nữa! - Thằng bé vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc xích đu đung đưa và chiếc cầu trượt hình chim cánh cụt, vui sướng reo lên
- Được, vậy để ba kiếm chỗ đậu xe!
- Lạc Lạc, đừng có chạy nhanh quá, cẩn thận té ngã!
Dù lên tiếng nhắc nhở nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm nên anh bế thằng bé vào lòng rồi tiến về phía trước.
Lâm Hạo vốn không biết và cũng chẳng để ý rằng mấy công viên kiểu này đều là các bà mẹ bồng con ra dạo chơi buổi sáng.
Nhưng Lâm đại nhân đúng là Lâm đại nhân, với cơ mặt bất động trời sinh nên dù phát giác được điểm khác lạ giữa mình và người xung quanh cũng như nhận ra được bao nhiêu cặp mắt thì có bấy nhiêu ánh nhìn hướng thẳng về phía này thì trên gương mặt anh một chút biểu cảm cũng chẳng thể tìm thấy.
Hay là vì Lạc Lạc nên cái gì anh cũng có thể làm, ngay cả mặt mũi cũng sẵn sàng vứt bỏ…
Các bà, các mẹ, các chị có mặt trong công viên ban đầu dành cho người nam nhân cao lớn tuấn tú tay ôm đứa trẻ kia ánh nhìn đầy kinh ngạc, nhưng sau vài giây liền tức thì chuyển sang say mê, tim không hiểu sao lại đập thình thịch loạn cả lên.
Thời đại này muốn tìm một người đàn ông chịu giúp vợ trông con, hơn nữa buổi sáng tinh mơ chịu khó dậy sớm dẫn con ra công viên chơi đâu có dễ dàng gì.
Ngoại trừ nguyên nhân là quá yêu vợ thì chỉ có thể là vợ đã bỏ đi, một mình nuôi con thôi!
Nhưng mà…
Trên trời đất này nàm gì có cô vợ nào mà ngu ngốc đến độ bỏ rơi một cực phẩm nam nhân thế kia cơ chứ?! Còn cả đứa con trai bụ bẫm đáng yêu vừa nhìn là muốn lao đến cưng nựng nữa.
Họ thực sự rất muốn biết mẹ đứa trẻ này ăn gì mà có phước đến vậy?
Lâm Hạo ban đầu ẵm Lạc Lạc đặt lên cầu trượt cao cho thằng bé tự trượt xuống. Cứ mỗi lần đôi chân nhỏ vừa chạm đất là Lạc Lạc liền lon ton chạy đến níu áo anh, ánh mắt long lanh nũng nịu
- Ba ơi! Con muốn chơi lần nữa!
- Được!
Lâm Hạo chiều theo Lạc Lạc đến khi nó chán cầu trượt mà quay sang chơi trò khác, còn bản thân anh thì đi đến ghế đá ngồi lặng yên quan sát nét nghịch ngợm đáng yêu lẫn nụ cười rạng ngời thích thú của thằng bé.
Cứ mỗi lần bên cạnh nó, nhất là khi được vuốt nhẹ gò má trắng non mềm rồi hôn vào đó thì lòng anh luôn thấy bình yên hạnh phúc không sao hiểu nổi. Ngoại trừ Phương Ly ra trên đời này có lẽ chỉ có mỗi Lạc Lạc cho anh cảm giác như vậy.
Giá như nó là con trai của anh thì tốt biết nhường nào
Như thế thì ít ra anh và cô cũng có sợi dây liên kết
Dù cô có hận anh vĩnh viễn không muốn gặp lại anh nữa cũng sẽ đặt hình ảnh của anh vào một góc nào đó trong trái tim…
Mãi mãi không quên anh…
- Hôm nay vợ của anh bận gì nên một mình anh dẫn con đến đây chơi à?
Lâm Hạo đang chìm trong suy nghĩ thì có giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, một người con gái - chủ nhân câu nói vừa rồi cũng ngồi xuống vị trí trống bên cạnh.
Anh ban đầu định không trả lời nhưng cô gái tưởng anh không nghe thấy, kiên trì hỏi lại một lần nữa
- Phải, cô ấy bận. - Anh trả lời cho có lệ
- Vậy sao? Thế vợ chồng anh có mấy cháu rồi!
- Một!
- Anh thật khác xa chồng của tôi quá, mỗi lần nhờ anh ấy làm gì dù là cho con anh ấy cũng viện đủ lý do đẩy hết sang cho tôi. Vợ của anh nhất định là hạnh phúc lắm.
Đôi lông mày của người nào đó hơi giãn ra…
Hóa ra đối với phụ nữ chỉ cần như thế cũng thấy hạnh phúc sao?
- Ba ơi! Con chơi xong rồi! Chúng ta về thôi!
Lạc Lạc sau một hồi vật lộn hết trò chơi ở đây thì cũng chịu về, mặt dính đầy mồ hôi nhưng miệng vẫn cười toe toét lay lay cánh tay anh.
Lâm Hạo muốn kiếm khăn lau sạch mặt và tay cho thằng bé trước rời khỏi nhưng lục người một hồi phát hiện mình chẳng mang theo.
Lần đầu một mình dẫn con ra ngoài chơi nên có chút sơ suất, lần sau anh nhất định sẽ chú ý.
Lần sau…
Giá như anh có thật nhiều cái lần sau…
- Cậu bé, cô cho con cái này, đổi lại lần sau bảo mẹ dẫn con đến chơi nhé! Cô rất tò mò muốn gặp mẹ của con! - Cô gái bên cạnh mỉm cười, lấy trong người ra một chiếc khăn mùi xoa đưa cho thằng bé
Lâm Hạo bảo Lạc Lạc cảm ơn một tiếng, dùng khăn lau mặt cho thằng bé rồi cõng nó ra xe về.
…………………
Lâm Hạo trở về nhà liền lập tức bảo Lạc Lạc đi tắm rửa để sạch sẽ dùng bữa sáng, còn bản thân anh cũng trở về phòng. Vừa ngồi được không bao lâu đã có tiếng mở cửa thật mạnh.
Phương Ly bước tới trước mặt anh, mặt lạnh băng chớp mắt vài cái, không nhanh không chậm nói
- Lúc sáng anh đã dẫn Lạc Lạc đi đâu?
- Đi công viên. Lúc đi anh có dặn người làm trong nhà nói lại với em rồi mà.
- Vậy tại sao không cho em đi theo, lúc đó anh biết em cũng thức dậy rồi mà. Anh có chuyện che giấu em đúng không? - Phương Ly nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, giọng điệu cứng rắn
Lâm Hạo cũng ngỡ ngàng cứng đờ người, bàn tay vội vàng nắm chặt tay lại.
Có phải Phương Ly đã biết sự thật rồi không? Rằng căn biệt thự đẹp đẽ này thực chất chính là một ‘’nhà tù’’ để giam cầm cô.
Anh không dám để cô rời khỏi đây, một bước cũng không, vì anh sợ chỉ cần có người nhìn thấy cô, phát hiện ra cô, thì sẽ lập tức mang cô rời xa anh vĩnh viễn.
- Em…
Trong lúc anh định lên tiếng hỏi thì Phương Ly đã lấy trong người ra một vật đưa đến trước mặt anh
- Em hỏi anh, cái này là cái gì?
- Khăn. - Lâm Hạo bật ra ngay một chữ.
Anh lúc này đã đoán được thái độ khác thường và mấy câu trên của cô là có ý gì.
Hóa ra là như thế…
Hơi thở của anh lúc này mới đều đặn trở lại.
- Ai chẳng biết đây là khăn. Lạc Lạc đã nói em biết hết rồi nhưng em vẫn muốn hỏi anh, người con gái tặng anh cái khăn này có phải là đẹp lắm không?
- Không biết! - Lâm Hạo còn chẳng thèm suy nghĩ, lập tức trả lời cô.
- Sao lại không biết? Anh còn ngồi ghế đá và trò chuyện cùng người ta mà…- Hai chữ người ta vang lên bằng tông khác thường
- Anh thật sự không biết vì anh không có nhìn vào mặt cô ta…
Phương Ly đông cứng!
Hừ, ai bảo anh không biết miệng lưỡi cô chết liền đấy!
Trong ánh mắt sâu thẳm của Lâm Hạo hiện lên ý cười
- Em ghen à? Người ta chỉ là đến hỏi thăm anh một chút thôi! Anh không quen và cũng không muốn gặp lại.
Phương Ly giật mình vì bị hỏi trúng, mặt có chút đỏ lên
- Ai ghen chứ?! Chỉ là…sau này đừng có tùy tiện để Lạc Lạc nhận đồ của người lạ, nhất là phụ nữ, bây giờ người ta tẩm thuốc mê vào khăn bắt cóc trẻ con nhiều lắm. Còn anh nữa, mang nhiều đồ đắt tiền trên người như vậy, cẩn thận bị người ta thôi miên bằng lời nói cướp hết đấy!
- ‘’…’’
Nhưng trong lòng Phương Ly phải thừa nhận đúng là mình ghen. Khi nãy nghe Lạc Lạc kể, tưởng tượng tới cảnh có một cô gái để ý đến chồng mình, ngồi cạnh trò chuyện cùng anh là cô lập tức khó chịu trong người.
Thậm chí khi thấy trên chiếc khăn thiêu hai chữ ‘’Nhất Tâm’’, cô còn vu vơ đến nỗi đó nghĩ là liệu đó có phải là một ám hiệu tỏ tình.
‘’Một lòng một dạ’’
Trời đất, từ khi nào cô lại biến thành một bà vợ hay ghen bóng ghen gió thế này!
Lâm Hạo đột nhiên nhìn sâu vào mắt cô, lúc này anh mới chú ý tới viền mắt đỏ hoe
- Khi nãy em vừa khóc à?
Phương Ly giật nảy người, vừa rồi cô rửa mặt rất kĩ, sao vẫn bị nhận ra?
- Em…vừa rồi mới xem được một bộ phim ngắn, xúc động quá nên mới khóc thôi!
Lâm Hạo nhìn Phương Ly trân trân, cô quả nhiên là không biết cách nói dối. Căn biệt thự này một cái tivi cũng không có, vả lại anh đã căn dặn rất kĩ nên dám chắc rằng không có bất kì ai ở đây dám đưa điện thoại cho cô. Vậy thì cô xem phim bằng gì?
Đột nhiên, hơi thở mạnh mẽ gấp gáp theo nhịp đập của con tim người nào đó phả vào mái tóc xõa dài của cô.
- Nói anh biết là có chuyện gì đi? Trong lúc anh vắng mặt những người ở đây ức hiếp em không?
- Tất nhiên không phải!
Người trong nhà này, nhất nhất kính cẩn nghe lời cô còn không kịp lấy đâu ra mà có chuyện đó được.
- Vậy…
Cô nắm chặt tay anh lay mạnh, mắt long lanh như trẻ nhỏ đòi quà, giọng nói đến cả hơi thở đều dịu dàng ấm áp, không tin như vậy mà anh vẫn không đồng ý với mình
- Em thấy không vui vì suốt ngày cứ quanh quẩn ở nhà. Bệnh của em đâu có ảnh hưởng gì, hay là anh cho em ra ngoài đi, còn nữa cho em sử dụng điện thoại di động luôn nhé! Lúc buồn em có thể lên mạng đọc tin tức, chơi game, còn gọi điện cho chị hai và Ngọc Mai. Làm gì có chuyện sóng điện thoại ảnh hưởng đến sự hồi phục trí nhớ của em, lần đầu mới nghe đấy! Có được không anh?
- Anh xin lỗi.
Lâm Hạo nhắm mắt lại che giấu đi cảm xúc, giọng khàn khàn
- Ngoại trừ hai cái đó ra, những cái khác anh đều có thể đáp ứng em…
Phương Ly cứng đờ người không tin mình làm đến thế vẫn thất bại.
Hồi lâu bàn tay từ cánh tay anh chầm chậm hạ xuống. Cô hít một hơi thật sâu rồi mím môi nói
- Vậy được, em muốn sinh con!
- ‘’…’’
Tg: Thời gian này mình bận nhiều việc nên mới ra chương hơi chậm, những lúc rảnh như cuối tuần mình đều tranh thủ viết chương và viết dài hơn như chương này. Mong là các bạn thông cảm, mình cũng đang cố gắng để hoàn truyên và cũng như một số bạn đừng thỉnh thoảng inbox nói rằng mình viết truyện chậm để câu view nhé!
Tác giả :
Thanh Yên