Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 153: Ngày đầu quay phim đã gặp chuyện
Đêm buông xuống hẳn, bầu trời đầy sao, căn biệt thự Triệu gia rộn ràng hơn mọi khi.
- Bụp!
- Bụp!
- Cạn lon!
- Cạn lon!
- Chúc mừng cậu lần đầu đi thử vai đã đậu, chính thức gia nhập làng giải trí! Cố lên! - Ngọc Mai cao hứng nói
Hôm nay là một ngày thật đặc biệt với Phương Ly. Buổi thử vai của cô trôi qua rất êm đẹp, biểu hiện cũng được giám khảo khen là xuất sắc. Thật nhanh chóng, cuối buổi đã có kết quả và còn được thông báo về thời gian gia nhập đoàn làm phim.
Cho nên cô tối nay cô cùng Ngọc Mai ăn mừng một bữa say sưa, Lạc Lạc thì đã được Giang phu nhân đón đến chơi cùng nên tối nay cô có thể thoải mái ở lại nhà Ngọc Mai ngủ lại.
- Mình không nghĩ mọi thứ lại suôn sẻ thế này. Mà thường những thứ càng suôn sẻ thì...
- Dừng lại! Cậu vừa xinh đẹp, hát hay, đàn giỏi, còn biết múa, đáng lẽ ra cậu phải nổi tiếng sớm hơn cơ.
Phương Ly hít một hơi thật sâu điềm tĩnh đáp
- Bây giờ mình không đặt mục tiêu phải nổi tiếng, mình chỉ muốn làm thứ mình thích và tự kiếm ra tiền để không dựa dẫm vào ai.
- Bây giờ ít có ai được như cậu lắm, làng giải trí là nơi phát ra hào quang chói lòa, biết bao nhiêu người giành giật nhau thậm chí giở mọi thủ đoạn để được tỏa sáng.
- Mình thì chỉ muốn kiếm ra những đồng tiền lương thiện để chăm sóc cho Lạc Lạc, thật tốt, không muốn thằng bé trưởng thành thiếu thốn như mình lúc xưa. - Phương Ly nhấp ngụm bia rồi nói
- Mình biết chứ, nhưng mà...Lạc Lạc...À mà thôi uống tiếp đi.
Ngọc Mai mới vừa rồi uất ức suýt nữa là hét lên
“Trách nhiệm chăm sóc Lạc Lạc vốn không phải chỉ của một mình cậu, tại sao lúc nào cũng gánh lấy tất cả khó khăn thiệt thòi về mình thế?”
Nhưng rồi cô lại thôi. Vì nói đi nói lại, thằng bé cũng là máu mủ của Phương Ly, sáu năm trước là vì có sự xuất hiện của sinh linh bé bỏng đó Phương Ly mới vực dậy được bản thân, nghĩ đến chuyện phải cố gắng sống kiên cường để nuôi nấng nó, không thì e rằng cậu ấy đã gục ngã rồi.
Có lẽ có là ý trời, sinh mệnh của Phương Ly và thằng bé dính chặt lấy nhau không ai có thể chia cắt được.
Trời càng lúc càng khuya, cả hai không biết đã uống bao nhiêu lon bia.
Tửu lượng của Phương Ly không tốt bằng Ngọc Mai nên khi Ngọc Mai mới hơi ngà ngà say thì Phương Ly đã tay chân nhảy múa, hai má đỏ rực, miệng cười không khép lại được
- Hôm nay mình thật sự rất vui, rất rất vui, cảm ơn cậu Ngọc Mai, cảm ơn cả ông trời nữa…
Ngọc Mai chợt thấy nổi da gà.
Rõ ràng Phương Ly bảo cậu ấy rất vui, rõ ràng cậu ấy đang cười, nhưng sao cô thấy nụ cười đó gượng gạo chua xót như vậy.
Giống như muốn khóc, nhưng không khóc được nên buộc phải cười để che lấp đi sự trống rỗng đau đớn trong lòng.
- Này, có phải cậu đã gặp lại tên khốn đó rồi không? - Ngọc Mai nhíu mày nghi hoặc
Hình như Phương Ly chẳng nghe thấy gì, lại tiếp tục uống. Ngọc Mai thấy lo sợ bèn tóm chặt tay ngăn không cho bạn mình uống thêm nữa
- Thôi tối rồi, ngủ thôi, cậu đánh răng rồi vào phòng trước đi, chỗ này cứ để mình dọn dẹp cho.
- Được, nhưng trước khi ngủ cho mình hỏi cậu một câu nhé!
- Ừ, cậu hỏi đi.
- Anh Thiếu Dương đã cầu hôn cậu như thế nào vậy?
- Hở, sao cậu lại muốn biết chuyện đó?!
- Nói đi mà, cậu mà không nói mình sẽ không đi ngủ đâu, ngồi đây phá cậu tới chết luôn!
- Được rồi, được rồi. Mình nói. Anh ấy học trong theo phim truyền hình, để nhẫn trong bánh, nào ngờ hôm đó có hai người cùng đặt một loại bánh, nhà hàng sơ suất mang nhầm cho mình chiếc không có nhẫn.
- Phương Ly:”…”
- Rồi sao đó thế nào?
- Còn thế nào, mình ăn một mạch nguyên cái bánh, Lăng Thiếu Dương lại tưởng nhẫn bị mình nuốt mất, lao đến móc họng bắt mình ói ra, người xung quanh nhìn như thể bọn mình đến từ viện tâm thần, thế là mình không nhịn được tung cước. Anh ấy hoảng quá quỳ mọp xuống, mọi người lại nghĩ là để xin mình tha mạng, chính mình cũng nghĩ thế, nào ngờ…nào ngờ là cầu hôn.
- Phương Ly:”…’’
- May là cuối cùng cũng sáng tỏ, nhà hàng đó đứng ra chịu trách nhiệm chi tiền bánh cho đám cưới bọn mình.
- Phương Ly:”…’’
- Vậy tức là anh ấy vẫn quỳ xuống để cầu hôn cậu trước mọi người? - Phương Ly che miệng cười
- Ừ, phải.
Phương Ly lại cười, đến nỗi nước mắt trào ra nơi khoé mắt
- Vậy thì…một người con trai là rất yêu rất yêu một người con gái nên mới vứt bỏ cả sự cao ngạo của mình ở nơi chốn đông người mà quỳ xuống cầu hôn người con gái đúng không?
Nước mắt lúc này đã lăn xuống gò má của Phương Ly.
Ngọc Mai kinh hãi lặng người, nhận ra thì đã muộn.
Hóa ra, từ nãy đến giờ Phương Ly là đang ám chỉ tới màn cầu hôn của hai kẻ tra nam tiện nữ kia sao?
- Đừng khóc, việc gì mà cậu phải khóc chứ? - Ngọc Mai cuống cuồng
- Mình đâu có khóc, mình…đang vui đấy chứ, mình vui vì…bạn của mình hạnh phúc, mình vui vì cậu tìm được người có thể nương tựa suốt đời, mình…vui vì…sắp được nhìn thấy cậu mặc váy cưới bước vào lễ đường gả cho người cậu yêu nhất…Nhưng mà kì quá…sao nước mắt của mình cứ chảy thế này…
Ngọc Mai cố gắng dùng tay lau nước mắt trên mặt bạn mình, giọng nói cũng lạc đi
- Phương Ly, những thứ đó đáng lẽ ra cậu phải có được, còn trước mình rất lâu rất lâu mới đúng, bởi vì cậu là đứa con gái tốt nhất trên đời, hi sinh và vị tha nhất trên đời, là tên khốn đó không trân trọng cậu. Hãy gả cho một người yêu cậu và tốt hơn hắn gấp trăm gấp ngàn lần để hắn hối hận cả đời có được không?
Bữa tiệc ăn mừng cuối cùng lại trở thành bữa tiệc đầy nước mắt…
…………………..
Buổi sáng ngày bấm máy phim, Phương Ly thức dậy khi vạn vật còn chìm trong làn sương buổi sớm.
Cô chuẩn bị thức ăn cho Lạc Lạc, cùng ăn sáng, đưa thằng bé đi học rồi đến trường quay.
Đúng giờ các nghi thức khai máy diễn ra, chỉ tiếc là nam chính và nữ chính đều kẹt lịch trình nên sẽ đến muộn một chút. Đặc biệt bộ phim này do yêu cầu từ phía sản xuất phải giữ kín mọi thông tin với bên ngoài đến ngày phát sóng nên phim trường không cho phép bất kì phóng viên nào chụp ảnh săn tin.
Có một điều khiến tâm trạng Phương Ly vui vẻ thoải mái hơn là sự xuất hiện của Hà Mỹ. Nghe kể lại thì cô bạn tuy rớt trong buổi thử vai thứ hai nhưng ngày hôm qua một cô gái được chọn đột ngột xin rút lui vì lý do cá nhân nên cô bạn được gọi thay thế. Đây có thể xem là may mắn ông trời ban.
Sau khi kết thúc nghi lễ, đoàn làm phim tất bất chuẩn bị đạo cụ cho cảnh quay đầu tiên người được mong ngóng nhất rốt cuộc cũng xuất hiện.
Lưu Lệ Tinh - một trong những nữ diễn viên hạng A nổi tiếng nhất hiện nay quả không khiến mọi người thất vọng.
Khuôn mặt diễm lệ, dáng người thướt tha, nước da trắng ngần được tôn lên rõ rệt bằng chiếc váy dây màu đen, dây chuyền ngọc trai lấp lánh trên cổ cộng thêm khí chất tôn quý ít người có được.
Lưu Lệ Tinh đột ngột dừng bước, ánh mắt quét qua một vòng
- Trong số các cô gái ở đây ai là Phương Ly?
- Là em ạ, cho hỏi chị có gì dạy bảo? - Tự dưng cô có cảm giác bất an
Lưu Lệ Tinh bước đến, ánh mắt sắc lẻm, sau đó đưa bàn tay từng ngón thon dài đẹp đẽ nâng khuôn mặt Phương Ly lên, cười nhạt
- Chậc…gương mặt này…nghe nói hôm qua Lâm tổng đã chạm vào và khen là đẹp đúng không?
Nói xong, mặt mày cô ta tối sầm, hai hàng lông mày nhíu lại gần nhau.
Hừ, đẹp thì thế nào, không biết là thật hay đã qua chỉnh sửa nữa, với lại chả qua chỉ là một đứa mới chân ướt chân ráo vào nghề, một nữ phụ nhãi nhép vậy mà dám giở thủ đoạn dụ dỗ Lâm tổng trước mặt đám đông khiến cho bộ phim chưa bắt đầu quay thì hào quang và độ bàn tán của cô ta trong đoàn còn vượt qua cả mình.
Nghĩ đến đây Lưu Lệ Tinh không khỏi sôi máu lên.
Nó dám thách thức cô, vậy thì hôm nay chính tay cô sẽ cho nó biết thế nào là hậu quả của việc lẳng lơ và dám qua mặt tiền bối.
Không khí trường quay đông cứng lại, tất cả nhân viên đoàn làm phim đều tròn mắt nhìn.
Thôi rồi, lần này thì thảm rồi, ai ai cũng biết Lưu Lệ Tinh thầm thương trộm nhớ giám đốc suốt mấy năm trời, cô ta trước nay vẫn luôn tự tin cao ngạo cho rằng dựa vào nhan sắc và tài năng của bản thân thì bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ sớm gục ngã dưới chân cô ta.
Chỉ tiếc, giám đốc là ngoại lệ của ngoại lệ. Dù có cố gắng tiếp cận bao nhiêu, bộ phim cô ta đóng có đem về doanh thu nhiều thế nào cho công ty đi chăng nữa thì anh ấy cũng không ban đến cho một cái liếc mắt.
Giờ đây lại có cô gái khác còn chưa lên phim đã được anh ấy chú ý, xem ra ngày tháng sau này của cô bé đó là quá thê thảm rồi.
Giọng điệu này, động tác này của Lưu Lệ Tinh, làm kí ức năm xưa của Phương Ly ở An Hoa ùa về.
Không lẽ nào…
Sao tự dưng cô lại gặp phải chuyện này cơ chứ?
- Chị Tinh có lẽ đã hiểu lầm chuyện gì đó, Lâm tổng nhận nhầm em là người nào đó anh ấy quen nên mới có hành động đó.
Lưu Lệ Tinh nở nụ cười ra vẻ bất đắc dĩ
- Ồ, ra là nhận nhầm, nhưng mà việc Lâm tổng khen em đẹp là có đúng không? Còn nói là không cần đến anh ấy chiếu cố em cũng nhất định sẽ đậu buổi thử vai. Chị thực tò mò muốn xem “tài năng’’ của em quá.
- Chị quá lời rồi, em chỉ mới bước chân vào nghề, vẫn là nên đứng từ xa học tập mọi người. - Mặc cho lời nói đầy ác ý Phương Ly vẫn khiêm tốn lễ độ
- Học phải đi đôi với hành thì mới tiến bộ được chứ. Hôm nay tâm trạng của chị rất tốt, hay là để chị dạy cho em một số kĩ năng diễn xuất cơ bản trước nhé!
Rồi cô ta quay sang đạo diễn
- Cô bé này đóng vai Hạ An Nhã đúng không? Hình như mới vào phim có một cảnh cao trào là tôi hiểu nhầm em ấy lén lút qua lại với bạn trai mình nên mới tát một cái. - Lưu Lệ Tinh ánh mắt xoáy sâu vào đạo diễn, đầy thâm ý - Người mới vào nghề e là chưa có mấy kinh nghiệm trong biểu cảm sự đau đớn đâu.
- Cảnh…cảnh này rất cao trào, cũng rất khó để diễn tốt, nhưng…dùng nó để khai máy thì có phần không hay lắm! - Đạo diễn khua tay
- Đạo diễn, anh nói thế biên kịch Tiêu sẽ buồn đấy, đây là tâm huyết suốt hai năm của chị ấy, cảnh nào mà lại không hay chứ?
Đạo diễn cảm thấy mình cũng hơi quá đáng với cô bé mới vào nghề này nhưng ông không muốn đắc tội với Lưu Lệ Tinh chút nào.
Bộ phim trước của ông sở dĩ gây tiếng vang phần lớn là do độ nổi tiếng và diễn xuất chắc tay của Lưu Lệ Tinh, cô ta lại là con cưng của tập đoàn Lâm thị, nếu như bất hợp tác thì bộ phim này làm sao quay được, như thế thì tiền bạc và danh tiếng của ông cũng không còn. Chỉ còn biết thầm cầu nguyện cho cô ta ra tay nhẹ một chút để chuyện này không lọt ra ngoài ảnh hưởng đến bộ phim.
Trong kịch bản phim thường xuất hiện nhiều cảnh tát nhưng thông thường sẽ không tát thật mà lợi dụng góc máy và diễn viên nghiêng đầu sau cho khớp nhịp điệu, phần hậu kì sẽ lồng vào âm thanh khiến khán giả ngồi trước màn hình chứng kiến ngỡ như là tát thật.
Nhưng Lưu Lệ Tinh đã không chọn cách đó…
- CHÁT. - Một bạt tai được giáng xuống không nhân được
Nhìn dấu tay in hằn trên má Phương Ly, Lưu Lệ Tinh cười khẩy
- Xin lỗi, chị bị trượt tay. Em…chắc là đau lắm hả?
- Không, không sao. - Phương Ly chỉ nhẹ lắc đầu tỏ vẻ không trách nhưng người trước mặt chẳng vì thế mà buông tha
- Đạo diễn, tôi thấy cô bé người mới này chưa có kinh nghiệm, nếu như tát giả sẽ không đạt được chất lượng cảnh quay đâu, cảnh này quan trọng như vậy, nên tôi đề xuất là hãy tát thật đi!
- Hả? - Đạo diễn ngây ra một lúc, thở dài, thôi thì lỡ đi đến mức này rồi, cứ để cô ta tát thật một cái cho êm chuyện, rồi lại tiếp tục quay phim, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu việc, bao nhiêu người.
- Ok, cứ như cô nói đi. Nhớ là tập trung diễn thật tốt nhé! Bộ phim này rất quan trọng đấy!
- Ok đạo diễn, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nhưng rốt cuộc, đạo diễn càng lúc này nhận ra mình sai rồi, sai thật sự, vô tình vẽ đường cho hưu chạy, không cách nào cứu vãn được
- Chuẩn bị! Diễn! - Ông đau lòng thốt lên câu này lần thứ mười mấy
- Cô…tôi…xem cô…như…em gái...mà cô dám…dám…
_CHÁT
Bàn tay ửng đỏ của Lưu Lệ Tinh giáng xuống, âm thanh kinh hoàng tiếp tục vang lên, đánh thẳng vào mặt Phương Ly, rồi điệp khúc ngúng nguẩy khiến người ta chán ghét được lập lại
- Đạo diễn, xin lỗi, hôm nay tôi cứ không tập trung kiểu gì ấy! Sai thoại rồi…lại một lần nữa nhé. Tôi hứa nhất định lần này sẽ biểu hiện xuất thần nhất có thể!
Người trong trường quay không nhịn được nữa mà phải chửi thầm
‘’Xuất thần cái ***, chỉ có đọc một câu thoại rồi tát người ta mà cũng không xong. Tôi diễn còn tốt hơn cô ta!’’
‘’Ảnh hậu gì kì thế, rõ ràng là cố tình diễn sai hành hạ cô bé người mới đó.’’
‘’Nhưng cô bé ấy mạnh mẽ thật, mỗi lần bị đánh xong liền rất nhanh khôi phục, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh mà diễn tiếp, ánh mắt cũng không chút căm giận Lưu Lệ Tinh dù biết là người ta cố ý chơi mình.’’
‘’Rất có tố chất của một diễn viên chuyên nghiệp.’’
‘’Nếu lần sau có bình chọn diễn viên mới xuất sắc, tôi nhất sẽ chọn cô ấy!’’
Khuôn mặt Phương Ly chằng chịt dấu tát thảm thương, khóe môi cũng rịn máu, nãy đến giờ dù có dặm phấn đi dặm phấn lại cũng không khá hơn bao nhiêu, sau mỗi lần bị xuống tay cô luôn cắn chặt môi ngăn tiếng rên vì đau của mình, đến nỗi lúc này đôi môi như muốn dập nát ra.
_CHÁT
Lại thêm một cái tát thật mạnh vào mặt, đau đến mức chỉ muốn nhắm mắt ngã xuống cho xong, nhưng cô không thể bỏ cuộc, cô còn có Lạc Lạc, cô còn có ước mơ khát vọng, không thể mới bắt đầu mà đã buông xuôi, không thể để đôi nam nữ đó xem thường những cố gắng vực dậy bản thân suốt sáu năm qua của cô.
Hơn nữa, nếu bản thân cô quá yếu mềm, quá dễ gục ngã thì làm sao đủ sức bảo vệ được cho người quan trọng nhất đời mình.
Vả lại mấy cái tát này có là gì đâu, nó mãi mãi không bao giờ có thể so sánh được với nỗi đau mà năm đó cô phải chịu. Cái giá lạnh đó, nỗi đau thấu tim gan đó, vĩnh viễn không gì sánh bằng.
Lưu Lệ Tinh trong lòng cười đắc ý vô cùng, để xem sau bài học hôm nay và với cái bản mặt thảm hại như thế kia thì nó còn dám dụ dỗ anh ấy nữa không?
- Hức, Phương Ly, cứ thế này cậu ấy sẽ chết mất! - Hà Mỹ đau xót thay cô mà không nhịn được muốn khóc
- Cô bé đó là bạn em à? - Một chị trợ lý trường quay quay sang hỏi
- Vâng ạ, Phương Ly không hay cười nhưng cậu ấy là người rất tốt, hôm đó thử vai cậu ấy đã cổ vũ cho em rất nhiều, còn nắm chặt tay em bảo em phải bình tĩnh. Tại sao chị Tinh lại ức hiếp cậu ấy trong ngày đầu quay phim vậy chứ? Đã vậy đạo diễn còn tiếp tay cho chị ấy!
Chị trợ lý lắc đầu bi thương
- Thế giới này là vậy đó, chị chứng kiến nhiều rồi, hoặc là có tiền, còn không thì phải có quyền thì mới khiến người ta không dám động vào mình thôi. Lưu Lệ Tinh nằm trong hàng ngũ minh tinh hàng đầu của Lâm Thị, còn là tiểu thư của tập đoàn thời trang có tiếng của thành phố nên cô ta không nể nang một ai, cũng chẳng ai dám làm gì cô ta, ngoại trừ…
- Ngoại trừ ai ạ? - Hai mắt Hà Mỹ sáng lên như bắt được chiếc phao cứu mạng
- Thôi bỏ đi, Lâm tổng sẽ không bao giờ để tâm đến những chuyện thế này đâu!
Hà Mỹ giật mình, hóa ra là Lâm tổng.
Chỉ có anh ấy cứu được Phương Ly sao?!
Nhưng có thật là anh ấy sẽ không để tâm không?
Chắc thế rồi, anh ấy nổi tiếng là lạnh lùng vô tình mà!
Nắm tay siết chặt đầy quyết tâm. Dù là thế thì vì Phương Ly cô cũng phải thử, phải thử thì mới biết được.
- Bụp!
- Bụp!
- Cạn lon!
- Cạn lon!
- Chúc mừng cậu lần đầu đi thử vai đã đậu, chính thức gia nhập làng giải trí! Cố lên! - Ngọc Mai cao hứng nói
Hôm nay là một ngày thật đặc biệt với Phương Ly. Buổi thử vai của cô trôi qua rất êm đẹp, biểu hiện cũng được giám khảo khen là xuất sắc. Thật nhanh chóng, cuối buổi đã có kết quả và còn được thông báo về thời gian gia nhập đoàn làm phim.
Cho nên cô tối nay cô cùng Ngọc Mai ăn mừng một bữa say sưa, Lạc Lạc thì đã được Giang phu nhân đón đến chơi cùng nên tối nay cô có thể thoải mái ở lại nhà Ngọc Mai ngủ lại.
- Mình không nghĩ mọi thứ lại suôn sẻ thế này. Mà thường những thứ càng suôn sẻ thì...
- Dừng lại! Cậu vừa xinh đẹp, hát hay, đàn giỏi, còn biết múa, đáng lẽ ra cậu phải nổi tiếng sớm hơn cơ.
Phương Ly hít một hơi thật sâu điềm tĩnh đáp
- Bây giờ mình không đặt mục tiêu phải nổi tiếng, mình chỉ muốn làm thứ mình thích và tự kiếm ra tiền để không dựa dẫm vào ai.
- Bây giờ ít có ai được như cậu lắm, làng giải trí là nơi phát ra hào quang chói lòa, biết bao nhiêu người giành giật nhau thậm chí giở mọi thủ đoạn để được tỏa sáng.
- Mình thì chỉ muốn kiếm ra những đồng tiền lương thiện để chăm sóc cho Lạc Lạc, thật tốt, không muốn thằng bé trưởng thành thiếu thốn như mình lúc xưa. - Phương Ly nhấp ngụm bia rồi nói
- Mình biết chứ, nhưng mà...Lạc Lạc...À mà thôi uống tiếp đi.
Ngọc Mai mới vừa rồi uất ức suýt nữa là hét lên
“Trách nhiệm chăm sóc Lạc Lạc vốn không phải chỉ của một mình cậu, tại sao lúc nào cũng gánh lấy tất cả khó khăn thiệt thòi về mình thế?”
Nhưng rồi cô lại thôi. Vì nói đi nói lại, thằng bé cũng là máu mủ của Phương Ly, sáu năm trước là vì có sự xuất hiện của sinh linh bé bỏng đó Phương Ly mới vực dậy được bản thân, nghĩ đến chuyện phải cố gắng sống kiên cường để nuôi nấng nó, không thì e rằng cậu ấy đã gục ngã rồi.
Có lẽ có là ý trời, sinh mệnh của Phương Ly và thằng bé dính chặt lấy nhau không ai có thể chia cắt được.
Trời càng lúc càng khuya, cả hai không biết đã uống bao nhiêu lon bia.
Tửu lượng của Phương Ly không tốt bằng Ngọc Mai nên khi Ngọc Mai mới hơi ngà ngà say thì Phương Ly đã tay chân nhảy múa, hai má đỏ rực, miệng cười không khép lại được
- Hôm nay mình thật sự rất vui, rất rất vui, cảm ơn cậu Ngọc Mai, cảm ơn cả ông trời nữa…
Ngọc Mai chợt thấy nổi da gà.
Rõ ràng Phương Ly bảo cậu ấy rất vui, rõ ràng cậu ấy đang cười, nhưng sao cô thấy nụ cười đó gượng gạo chua xót như vậy.
Giống như muốn khóc, nhưng không khóc được nên buộc phải cười để che lấp đi sự trống rỗng đau đớn trong lòng.
- Này, có phải cậu đã gặp lại tên khốn đó rồi không? - Ngọc Mai nhíu mày nghi hoặc
Hình như Phương Ly chẳng nghe thấy gì, lại tiếp tục uống. Ngọc Mai thấy lo sợ bèn tóm chặt tay ngăn không cho bạn mình uống thêm nữa
- Thôi tối rồi, ngủ thôi, cậu đánh răng rồi vào phòng trước đi, chỗ này cứ để mình dọn dẹp cho.
- Được, nhưng trước khi ngủ cho mình hỏi cậu một câu nhé!
- Ừ, cậu hỏi đi.
- Anh Thiếu Dương đã cầu hôn cậu như thế nào vậy?
- Hở, sao cậu lại muốn biết chuyện đó?!
- Nói đi mà, cậu mà không nói mình sẽ không đi ngủ đâu, ngồi đây phá cậu tới chết luôn!
- Được rồi, được rồi. Mình nói. Anh ấy học trong theo phim truyền hình, để nhẫn trong bánh, nào ngờ hôm đó có hai người cùng đặt một loại bánh, nhà hàng sơ suất mang nhầm cho mình chiếc không có nhẫn.
- Phương Ly:”…”
- Rồi sao đó thế nào?
- Còn thế nào, mình ăn một mạch nguyên cái bánh, Lăng Thiếu Dương lại tưởng nhẫn bị mình nuốt mất, lao đến móc họng bắt mình ói ra, người xung quanh nhìn như thể bọn mình đến từ viện tâm thần, thế là mình không nhịn được tung cước. Anh ấy hoảng quá quỳ mọp xuống, mọi người lại nghĩ là để xin mình tha mạng, chính mình cũng nghĩ thế, nào ngờ…nào ngờ là cầu hôn.
- Phương Ly:”…’’
- May là cuối cùng cũng sáng tỏ, nhà hàng đó đứng ra chịu trách nhiệm chi tiền bánh cho đám cưới bọn mình.
- Phương Ly:”…’’
- Vậy tức là anh ấy vẫn quỳ xuống để cầu hôn cậu trước mọi người? - Phương Ly che miệng cười
- Ừ, phải.
Phương Ly lại cười, đến nỗi nước mắt trào ra nơi khoé mắt
- Vậy thì…một người con trai là rất yêu rất yêu một người con gái nên mới vứt bỏ cả sự cao ngạo của mình ở nơi chốn đông người mà quỳ xuống cầu hôn người con gái đúng không?
Nước mắt lúc này đã lăn xuống gò má của Phương Ly.
Ngọc Mai kinh hãi lặng người, nhận ra thì đã muộn.
Hóa ra, từ nãy đến giờ Phương Ly là đang ám chỉ tới màn cầu hôn của hai kẻ tra nam tiện nữ kia sao?
- Đừng khóc, việc gì mà cậu phải khóc chứ? - Ngọc Mai cuống cuồng
- Mình đâu có khóc, mình…đang vui đấy chứ, mình vui vì…bạn của mình hạnh phúc, mình vui vì cậu tìm được người có thể nương tựa suốt đời, mình…vui vì…sắp được nhìn thấy cậu mặc váy cưới bước vào lễ đường gả cho người cậu yêu nhất…Nhưng mà kì quá…sao nước mắt của mình cứ chảy thế này…
Ngọc Mai cố gắng dùng tay lau nước mắt trên mặt bạn mình, giọng nói cũng lạc đi
- Phương Ly, những thứ đó đáng lẽ ra cậu phải có được, còn trước mình rất lâu rất lâu mới đúng, bởi vì cậu là đứa con gái tốt nhất trên đời, hi sinh và vị tha nhất trên đời, là tên khốn đó không trân trọng cậu. Hãy gả cho một người yêu cậu và tốt hơn hắn gấp trăm gấp ngàn lần để hắn hối hận cả đời có được không?
Bữa tiệc ăn mừng cuối cùng lại trở thành bữa tiệc đầy nước mắt…
…………………..
Buổi sáng ngày bấm máy phim, Phương Ly thức dậy khi vạn vật còn chìm trong làn sương buổi sớm.
Cô chuẩn bị thức ăn cho Lạc Lạc, cùng ăn sáng, đưa thằng bé đi học rồi đến trường quay.
Đúng giờ các nghi thức khai máy diễn ra, chỉ tiếc là nam chính và nữ chính đều kẹt lịch trình nên sẽ đến muộn một chút. Đặc biệt bộ phim này do yêu cầu từ phía sản xuất phải giữ kín mọi thông tin với bên ngoài đến ngày phát sóng nên phim trường không cho phép bất kì phóng viên nào chụp ảnh săn tin.
Có một điều khiến tâm trạng Phương Ly vui vẻ thoải mái hơn là sự xuất hiện của Hà Mỹ. Nghe kể lại thì cô bạn tuy rớt trong buổi thử vai thứ hai nhưng ngày hôm qua một cô gái được chọn đột ngột xin rút lui vì lý do cá nhân nên cô bạn được gọi thay thế. Đây có thể xem là may mắn ông trời ban.
Sau khi kết thúc nghi lễ, đoàn làm phim tất bất chuẩn bị đạo cụ cho cảnh quay đầu tiên người được mong ngóng nhất rốt cuộc cũng xuất hiện.
Lưu Lệ Tinh - một trong những nữ diễn viên hạng A nổi tiếng nhất hiện nay quả không khiến mọi người thất vọng.
Khuôn mặt diễm lệ, dáng người thướt tha, nước da trắng ngần được tôn lên rõ rệt bằng chiếc váy dây màu đen, dây chuyền ngọc trai lấp lánh trên cổ cộng thêm khí chất tôn quý ít người có được.
Lưu Lệ Tinh đột ngột dừng bước, ánh mắt quét qua một vòng
- Trong số các cô gái ở đây ai là Phương Ly?
- Là em ạ, cho hỏi chị có gì dạy bảo? - Tự dưng cô có cảm giác bất an
Lưu Lệ Tinh bước đến, ánh mắt sắc lẻm, sau đó đưa bàn tay từng ngón thon dài đẹp đẽ nâng khuôn mặt Phương Ly lên, cười nhạt
- Chậc…gương mặt này…nghe nói hôm qua Lâm tổng đã chạm vào và khen là đẹp đúng không?
Nói xong, mặt mày cô ta tối sầm, hai hàng lông mày nhíu lại gần nhau.
Hừ, đẹp thì thế nào, không biết là thật hay đã qua chỉnh sửa nữa, với lại chả qua chỉ là một đứa mới chân ướt chân ráo vào nghề, một nữ phụ nhãi nhép vậy mà dám giở thủ đoạn dụ dỗ Lâm tổng trước mặt đám đông khiến cho bộ phim chưa bắt đầu quay thì hào quang và độ bàn tán của cô ta trong đoàn còn vượt qua cả mình.
Nghĩ đến đây Lưu Lệ Tinh không khỏi sôi máu lên.
Nó dám thách thức cô, vậy thì hôm nay chính tay cô sẽ cho nó biết thế nào là hậu quả của việc lẳng lơ và dám qua mặt tiền bối.
Không khí trường quay đông cứng lại, tất cả nhân viên đoàn làm phim đều tròn mắt nhìn.
Thôi rồi, lần này thì thảm rồi, ai ai cũng biết Lưu Lệ Tinh thầm thương trộm nhớ giám đốc suốt mấy năm trời, cô ta trước nay vẫn luôn tự tin cao ngạo cho rằng dựa vào nhan sắc và tài năng của bản thân thì bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ sớm gục ngã dưới chân cô ta.
Chỉ tiếc, giám đốc là ngoại lệ của ngoại lệ. Dù có cố gắng tiếp cận bao nhiêu, bộ phim cô ta đóng có đem về doanh thu nhiều thế nào cho công ty đi chăng nữa thì anh ấy cũng không ban đến cho một cái liếc mắt.
Giờ đây lại có cô gái khác còn chưa lên phim đã được anh ấy chú ý, xem ra ngày tháng sau này của cô bé đó là quá thê thảm rồi.
Giọng điệu này, động tác này của Lưu Lệ Tinh, làm kí ức năm xưa của Phương Ly ở An Hoa ùa về.
Không lẽ nào…
Sao tự dưng cô lại gặp phải chuyện này cơ chứ?
- Chị Tinh có lẽ đã hiểu lầm chuyện gì đó, Lâm tổng nhận nhầm em là người nào đó anh ấy quen nên mới có hành động đó.
Lưu Lệ Tinh nở nụ cười ra vẻ bất đắc dĩ
- Ồ, ra là nhận nhầm, nhưng mà việc Lâm tổng khen em đẹp là có đúng không? Còn nói là không cần đến anh ấy chiếu cố em cũng nhất định sẽ đậu buổi thử vai. Chị thực tò mò muốn xem “tài năng’’ của em quá.
- Chị quá lời rồi, em chỉ mới bước chân vào nghề, vẫn là nên đứng từ xa học tập mọi người. - Mặc cho lời nói đầy ác ý Phương Ly vẫn khiêm tốn lễ độ
- Học phải đi đôi với hành thì mới tiến bộ được chứ. Hôm nay tâm trạng của chị rất tốt, hay là để chị dạy cho em một số kĩ năng diễn xuất cơ bản trước nhé!
Rồi cô ta quay sang đạo diễn
- Cô bé này đóng vai Hạ An Nhã đúng không? Hình như mới vào phim có một cảnh cao trào là tôi hiểu nhầm em ấy lén lút qua lại với bạn trai mình nên mới tát một cái. - Lưu Lệ Tinh ánh mắt xoáy sâu vào đạo diễn, đầy thâm ý - Người mới vào nghề e là chưa có mấy kinh nghiệm trong biểu cảm sự đau đớn đâu.
- Cảnh…cảnh này rất cao trào, cũng rất khó để diễn tốt, nhưng…dùng nó để khai máy thì có phần không hay lắm! - Đạo diễn khua tay
- Đạo diễn, anh nói thế biên kịch Tiêu sẽ buồn đấy, đây là tâm huyết suốt hai năm của chị ấy, cảnh nào mà lại không hay chứ?
Đạo diễn cảm thấy mình cũng hơi quá đáng với cô bé mới vào nghề này nhưng ông không muốn đắc tội với Lưu Lệ Tinh chút nào.
Bộ phim trước của ông sở dĩ gây tiếng vang phần lớn là do độ nổi tiếng và diễn xuất chắc tay của Lưu Lệ Tinh, cô ta lại là con cưng của tập đoàn Lâm thị, nếu như bất hợp tác thì bộ phim này làm sao quay được, như thế thì tiền bạc và danh tiếng của ông cũng không còn. Chỉ còn biết thầm cầu nguyện cho cô ta ra tay nhẹ một chút để chuyện này không lọt ra ngoài ảnh hưởng đến bộ phim.
Trong kịch bản phim thường xuất hiện nhiều cảnh tát nhưng thông thường sẽ không tát thật mà lợi dụng góc máy và diễn viên nghiêng đầu sau cho khớp nhịp điệu, phần hậu kì sẽ lồng vào âm thanh khiến khán giả ngồi trước màn hình chứng kiến ngỡ như là tát thật.
Nhưng Lưu Lệ Tinh đã không chọn cách đó…
- CHÁT. - Một bạt tai được giáng xuống không nhân được
Nhìn dấu tay in hằn trên má Phương Ly, Lưu Lệ Tinh cười khẩy
- Xin lỗi, chị bị trượt tay. Em…chắc là đau lắm hả?
- Không, không sao. - Phương Ly chỉ nhẹ lắc đầu tỏ vẻ không trách nhưng người trước mặt chẳng vì thế mà buông tha
- Đạo diễn, tôi thấy cô bé người mới này chưa có kinh nghiệm, nếu như tát giả sẽ không đạt được chất lượng cảnh quay đâu, cảnh này quan trọng như vậy, nên tôi đề xuất là hãy tát thật đi!
- Hả? - Đạo diễn ngây ra một lúc, thở dài, thôi thì lỡ đi đến mức này rồi, cứ để cô ta tát thật một cái cho êm chuyện, rồi lại tiếp tục quay phim, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu việc, bao nhiêu người.
- Ok, cứ như cô nói đi. Nhớ là tập trung diễn thật tốt nhé! Bộ phim này rất quan trọng đấy!
- Ok đạo diễn, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nhưng rốt cuộc, đạo diễn càng lúc này nhận ra mình sai rồi, sai thật sự, vô tình vẽ đường cho hưu chạy, không cách nào cứu vãn được
- Chuẩn bị! Diễn! - Ông đau lòng thốt lên câu này lần thứ mười mấy
- Cô…tôi…xem cô…như…em gái...mà cô dám…dám…
_CHÁT
Bàn tay ửng đỏ của Lưu Lệ Tinh giáng xuống, âm thanh kinh hoàng tiếp tục vang lên, đánh thẳng vào mặt Phương Ly, rồi điệp khúc ngúng nguẩy khiến người ta chán ghét được lập lại
- Đạo diễn, xin lỗi, hôm nay tôi cứ không tập trung kiểu gì ấy! Sai thoại rồi…lại một lần nữa nhé. Tôi hứa nhất định lần này sẽ biểu hiện xuất thần nhất có thể!
Người trong trường quay không nhịn được nữa mà phải chửi thầm
‘’Xuất thần cái ***, chỉ có đọc một câu thoại rồi tát người ta mà cũng không xong. Tôi diễn còn tốt hơn cô ta!’’
‘’Ảnh hậu gì kì thế, rõ ràng là cố tình diễn sai hành hạ cô bé người mới đó.’’
‘’Nhưng cô bé ấy mạnh mẽ thật, mỗi lần bị đánh xong liền rất nhanh khôi phục, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh mà diễn tiếp, ánh mắt cũng không chút căm giận Lưu Lệ Tinh dù biết là người ta cố ý chơi mình.’’
‘’Rất có tố chất của một diễn viên chuyên nghiệp.’’
‘’Nếu lần sau có bình chọn diễn viên mới xuất sắc, tôi nhất sẽ chọn cô ấy!’’
Khuôn mặt Phương Ly chằng chịt dấu tát thảm thương, khóe môi cũng rịn máu, nãy đến giờ dù có dặm phấn đi dặm phấn lại cũng không khá hơn bao nhiêu, sau mỗi lần bị xuống tay cô luôn cắn chặt môi ngăn tiếng rên vì đau của mình, đến nỗi lúc này đôi môi như muốn dập nát ra.
_CHÁT
Lại thêm một cái tát thật mạnh vào mặt, đau đến mức chỉ muốn nhắm mắt ngã xuống cho xong, nhưng cô không thể bỏ cuộc, cô còn có Lạc Lạc, cô còn có ước mơ khát vọng, không thể mới bắt đầu mà đã buông xuôi, không thể để đôi nam nữ đó xem thường những cố gắng vực dậy bản thân suốt sáu năm qua của cô.
Hơn nữa, nếu bản thân cô quá yếu mềm, quá dễ gục ngã thì làm sao đủ sức bảo vệ được cho người quan trọng nhất đời mình.
Vả lại mấy cái tát này có là gì đâu, nó mãi mãi không bao giờ có thể so sánh được với nỗi đau mà năm đó cô phải chịu. Cái giá lạnh đó, nỗi đau thấu tim gan đó, vĩnh viễn không gì sánh bằng.
Lưu Lệ Tinh trong lòng cười đắc ý vô cùng, để xem sau bài học hôm nay và với cái bản mặt thảm hại như thế kia thì nó còn dám dụ dỗ anh ấy nữa không?
- Hức, Phương Ly, cứ thế này cậu ấy sẽ chết mất! - Hà Mỹ đau xót thay cô mà không nhịn được muốn khóc
- Cô bé đó là bạn em à? - Một chị trợ lý trường quay quay sang hỏi
- Vâng ạ, Phương Ly không hay cười nhưng cậu ấy là người rất tốt, hôm đó thử vai cậu ấy đã cổ vũ cho em rất nhiều, còn nắm chặt tay em bảo em phải bình tĩnh. Tại sao chị Tinh lại ức hiếp cậu ấy trong ngày đầu quay phim vậy chứ? Đã vậy đạo diễn còn tiếp tay cho chị ấy!
Chị trợ lý lắc đầu bi thương
- Thế giới này là vậy đó, chị chứng kiến nhiều rồi, hoặc là có tiền, còn không thì phải có quyền thì mới khiến người ta không dám động vào mình thôi. Lưu Lệ Tinh nằm trong hàng ngũ minh tinh hàng đầu của Lâm Thị, còn là tiểu thư của tập đoàn thời trang có tiếng của thành phố nên cô ta không nể nang một ai, cũng chẳng ai dám làm gì cô ta, ngoại trừ…
- Ngoại trừ ai ạ? - Hai mắt Hà Mỹ sáng lên như bắt được chiếc phao cứu mạng
- Thôi bỏ đi, Lâm tổng sẽ không bao giờ để tâm đến những chuyện thế này đâu!
Hà Mỹ giật mình, hóa ra là Lâm tổng.
Chỉ có anh ấy cứu được Phương Ly sao?!
Nhưng có thật là anh ấy sẽ không để tâm không?
Chắc thế rồi, anh ấy nổi tiếng là lạnh lùng vô tình mà!
Nắm tay siết chặt đầy quyết tâm. Dù là thế thì vì Phương Ly cô cũng phải thử, phải thử thì mới biết được.
Tác giả :
Thanh Yên