Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 33: Progesterone (3)
Khung cảnh này rất yên ả nhưng Cảnh Hảo Hảo có thể cảm nhận được, đây chỉ là sự bình yên trước cơn giông bão.
Cô ngồi đối diện, len lén quan sát Lương Thần. Dù là khi ăn, anh vẫn toát ra khí chất vương giả đặc trưng của mình.
Dưới ngọn đèn bằng thủy tinh treo phía trên bàn ăn, bàn tay cầm đũa của như phát sáng. Những ngón tay anh thon dài lại sạch sẽ, các móng tay đều được cắt sửa vô cùng gọn gàng.
Cuối cùng, khi Lương Thần ăn hết cơm trong bát, Cảnh Hảo Hảo cũng đặt đũa trong tay xuống.
Anh rút miếng khăn giấy bên cạnh lau khóe môi, thoáng đưa mắt nhìn bát cơm của Cảnh Hảo Hảo. Cơm trong bát vẫn vẹn nguyên hệt như lúc nhân viên phục vụ mới bưng lên vậy.
Lương Thần biết rõ còn hỏi: "Sao em không ăn?"
Cảnh Hảo Hảo hỏi một đằng đáp một nẻo: "Tổng Giám đốc Lương, không còn sớm, lát nữa tôi phải về nhà…"
Hàng đêm, Lương Niên đều đúng giờ gọi điện thoại cho cô. Hôm nay cô còn nói mình không khỏe, biết đâu anh sẽ đến nhà thăm cô thì sao…
Nôn nóng muốn rời khỏi anh đến thế cơ à?
Lương Thần thầm cười lạnh, không đợi Cảnh Hảo Hảo nói xong, anh gọi nhân viên phục vụ tới bảo mang lên thêm một bát cơm lên, sau đó lại tiếp tục tao nhã, ung dung ăn.
Cảnh Hảo Hảo phía đối diện như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Anh lại như cố ý ăn bát cơm này càng lúc càng chậm, cuối cùng chỉ thiếu nước dùng đũa gắp từng hạt cơm mà thôi.
Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo đang vắt óc xem nên mở lời thế nào để anh thả cô đi, điện thoại của cô đặt trên bàn bỗng reo vang.
Cô nghiêng đầu nhìn sang theo bản năng, thấy màn hình hiển thị hai chữ "Lương Niên".
Cô cầm điện thoại lên, định nói với Lương Thần là mình muốn ra ngoài bắt máy thì anh hỏi: "Ai gọi vậy?"
Cảnh Hảo Hảo nắm chặt điện thoại, không trả lời câu hỏi của anh, cô đáp: "Tôi ra ngoài bắt máy."
"Khỏi cần, cứ bắt máy ở đây đi."
Anh vừa nói vừa đặt bát đũa xuống, nhìn màn hình điện thoại đang sáng nhấp nháy trong tay cô, hỏi tiếp: "Thẩm Lương Niên gọi à?"
Lần này cô không lên tiếng.
Lương Thần lại dường như rất kiên nhẫn, nhìn thẳng vào mắt cô chờ cô trả lời.
Mãi đến khi điện thoại trong tay cô tắt ngấm, cô vẫn không nói gì.
Sau mấy giây ngắn ngủi, điện thoại lại tiếp tục reo vang.
Lương Thần đá văng chiếc ghế dựa sau lưng mình, đứng dậy vòng qua bàn ăn đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, giật điện thoại khỏi tay cô.
"Đúng là Thẩm Lương Niên … sao em không bắt máy?"
Ảnh đại diện cô đã cài cho số điện thoại của Thẩm Lương Niên là bức ảnh cô hôn lên má anh. Trên điện thoại Thẩm Lương Niên cũng có bức ảnh tương tự nhưng lại là anh hôn cô.
Nhìn ảnh cô đong đầy ý cười hạnh phúc hôn Thẩm Lương Niên trên màn hình điện thoại, ánh mắt Lương Thần lập tức trầm xuống, anh cười khẽ rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, nói: "Nếu em không bắt máy thì tôi bắt thay em là được…"
Dứt lời, anh nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Không!" Một Cảnh Hảo Hảo vốn ngoan ngoãn theo anh từ cổng khu nhà đến tận đây lại đột nhiên trở thành một chú mèo con hung dữ. Cô nhảy phắt lên ghế, không chút nghĩ ngợi vươn cả hai tay muốn đoạt lại điện thoại từ tay Lương Thần.
Cô ngồi đối diện, len lén quan sát Lương Thần. Dù là khi ăn, anh vẫn toát ra khí chất vương giả đặc trưng của mình.
Dưới ngọn đèn bằng thủy tinh treo phía trên bàn ăn, bàn tay cầm đũa của như phát sáng. Những ngón tay anh thon dài lại sạch sẽ, các móng tay đều được cắt sửa vô cùng gọn gàng.
Cuối cùng, khi Lương Thần ăn hết cơm trong bát, Cảnh Hảo Hảo cũng đặt đũa trong tay xuống.
Anh rút miếng khăn giấy bên cạnh lau khóe môi, thoáng đưa mắt nhìn bát cơm của Cảnh Hảo Hảo. Cơm trong bát vẫn vẹn nguyên hệt như lúc nhân viên phục vụ mới bưng lên vậy.
Lương Thần biết rõ còn hỏi: "Sao em không ăn?"
Cảnh Hảo Hảo hỏi một đằng đáp một nẻo: "Tổng Giám đốc Lương, không còn sớm, lát nữa tôi phải về nhà…"
Hàng đêm, Lương Niên đều đúng giờ gọi điện thoại cho cô. Hôm nay cô còn nói mình không khỏe, biết đâu anh sẽ đến nhà thăm cô thì sao…
Nôn nóng muốn rời khỏi anh đến thế cơ à?
Lương Thần thầm cười lạnh, không đợi Cảnh Hảo Hảo nói xong, anh gọi nhân viên phục vụ tới bảo mang lên thêm một bát cơm lên, sau đó lại tiếp tục tao nhã, ung dung ăn.
Cảnh Hảo Hảo phía đối diện như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Anh lại như cố ý ăn bát cơm này càng lúc càng chậm, cuối cùng chỉ thiếu nước dùng đũa gắp từng hạt cơm mà thôi.
Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo đang vắt óc xem nên mở lời thế nào để anh thả cô đi, điện thoại của cô đặt trên bàn bỗng reo vang.
Cô nghiêng đầu nhìn sang theo bản năng, thấy màn hình hiển thị hai chữ "Lương Niên".
Cô cầm điện thoại lên, định nói với Lương Thần là mình muốn ra ngoài bắt máy thì anh hỏi: "Ai gọi vậy?"
Cảnh Hảo Hảo nắm chặt điện thoại, không trả lời câu hỏi của anh, cô đáp: "Tôi ra ngoài bắt máy."
"Khỏi cần, cứ bắt máy ở đây đi."
Anh vừa nói vừa đặt bát đũa xuống, nhìn màn hình điện thoại đang sáng nhấp nháy trong tay cô, hỏi tiếp: "Thẩm Lương Niên gọi à?"
Lần này cô không lên tiếng.
Lương Thần lại dường như rất kiên nhẫn, nhìn thẳng vào mắt cô chờ cô trả lời.
Mãi đến khi điện thoại trong tay cô tắt ngấm, cô vẫn không nói gì.
Sau mấy giây ngắn ngủi, điện thoại lại tiếp tục reo vang.
Lương Thần đá văng chiếc ghế dựa sau lưng mình, đứng dậy vòng qua bàn ăn đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, giật điện thoại khỏi tay cô.
"Đúng là Thẩm Lương Niên … sao em không bắt máy?"
Ảnh đại diện cô đã cài cho số điện thoại của Thẩm Lương Niên là bức ảnh cô hôn lên má anh. Trên điện thoại Thẩm Lương Niên cũng có bức ảnh tương tự nhưng lại là anh hôn cô.
Nhìn ảnh cô đong đầy ý cười hạnh phúc hôn Thẩm Lương Niên trên màn hình điện thoại, ánh mắt Lương Thần lập tức trầm xuống, anh cười khẽ rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, nói: "Nếu em không bắt máy thì tôi bắt thay em là được…"
Dứt lời, anh nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Không!" Một Cảnh Hảo Hảo vốn ngoan ngoãn theo anh từ cổng khu nhà đến tận đây lại đột nhiên trở thành một chú mèo con hung dữ. Cô nhảy phắt lên ghế, không chút nghĩ ngợi vươn cả hai tay muốn đoạt lại điện thoại từ tay Lương Thần.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ