Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 3: Trò đùa “ngoài ý muốn” (3)
Cảnh Hảo Hảo ra sức kỳ cọ cơ thể cả buổi cho đến khi da thịt đau rát ửng đỏ, cô vẫn không có ý định dừng lại.
Thẩm Lương Niên lớn hơn cô năm tuổi. Họ đã quen biết nhau mười năm và yêu nhau được bốn năm. Trong bốn năm qua, cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, vòng ôm đầu tiên, lần vuốt ve đầu tiên của cô đều là dành cho anh. Duy chỉ có chuyện ấy là họ chưa từng vượt rào dù chỉ nửa bước.
Chỉ vì cô từng nói mong muốn mình có thể chân chính trở thành người phụ nữ của anh vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi, cho nên, người đàn ông trưởng thành sớm hơn cô năm năm này đã cố kìm nén ham muốn sinh lý, chịu đựng suốt bốn năm ròng rã.
Thế nhưng, trước mắt chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến sinh nhật hai mươi tuổi của cô, cô sắp có thể đường đường chính chính trở thành người phụ nữ của Thẩm Lương Niên, sau đó họ sẽ kết hôn, sinh con, cùng nhau sống đến răng long đầu bạc... Thế nhưng, ông trời hết lần này tới lần khác đều muốn trêu ngươi, bày ra trò đùa "ngoài ý muốn".
Càng nghĩ, Cảnh Hảo Hảo càng kỳ mạnh hơn, có vài chỗ trên làn da mịn màng đã trầy xước, rỉ máu, song cô lại không thấy đau, vẫn tiếp tục kỳ cọ như đang tự ngược đãi thân thể mình.
Mãi cho đến khi đã dùng hết cả lọ sữa tắm, bọt xà phòng trắng tràn ra khỏi bồn, Cảnh Hảo Hảo mới uể oải thả mình xuống bồn tắm.
Cô biết, cho dù có kỳ mạnh đến mức nào hay dùng bao nhiêu sữa tắm cô cũng không thể nào rửa sạch được thân thể đã bị vấy bẩn này. Cổ họng nghẹn ứ, cô chậm rãi ngẩng đầu ngước nhìn trần nhà, mắt cay sè.
Cô không biết mình đã nằm như vậy bao lâu, nước trong bồn trở nên lạnh ngắt nhưng cô vẫn không muốn đi ra. Mãi cho đến khi tiếng chuông di động vang lên ngoài phòng khách, Cảnh Hảo Hảo mới chậm chạp đứng dậy, tráng qua bọt tắm trên người rồi lấy khăn quấn quanh cơ thể. Cô ra khỏi phòng tắm, lục tìm trong túi xách lộn xộn, lấy di động ra. Nhìn thấy hai chữ "Lương Niên" nhấp nháy trên màn hình, tay cô run bắn, chần chờ hồi lâu mới nhấn nút nghe, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói quen thuộc: "Hảo Hảo, sao mãi mới nghe điện thoại? Em đang làm gì thế?"
Giọng nói dịu dàng của Thẩm Lương Niên khiến tâm trạng không dễ gì mới bình tĩnh lại được của Cảnh Hảo Hảo lập tức xáo trộn. Cô cầm chặt điện thoại, tốn rất nhiều sức lực mới có thể kiềm giọng, bình tĩnh nói: "Vừa nãy em đang tắm."
Tuy Cảnh Hảo Hảo đã che giấu rất tốt nhưng Thẩm Lương Niên vẫn phát hiện ra điểm khác thường: "Hảo Hảo, em sao vậy? Không khỏe sao? Giọng em nghe hơi lạ."
Cảnh Hảo Hảo nắm chặt khăn tắm bởi vì siết quá mạnh nên đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới có thể khiến giọng của mình nhẹ nhàng, chậm rãi hơn một chút: "Tối nay em uống hơi nhiều rượu ở bữa tiệc nên cổ họng hơi khó chịu!"
"Để anh ra hiệu thuốc mua ít thuốc, lát nữa mang qua cho em!"
Nếu là trước đây, Cảnh Hảo Hảo nhất định sẽ nũng nịu gật đầu, tràn ngập hạnh phúc đáp "vâng" nhưng bây giờ, trước ngực và cổ cô đều chi chít dấu hôn, nếu Thẩm Lương Niên thấy được cô sẽ phải giải thích như thế nào đây?
Dù rằng lòng cô thừa biết, việc mình mất đi sự trong trắng như cái kim trong bọc, sớm muộn gì cũng có ngày Thẩm Lương Niên sẽ biết.
Thẩm Lương Niên lớn hơn cô năm tuổi. Họ đã quen biết nhau mười năm và yêu nhau được bốn năm. Trong bốn năm qua, cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, vòng ôm đầu tiên, lần vuốt ve đầu tiên của cô đều là dành cho anh. Duy chỉ có chuyện ấy là họ chưa từng vượt rào dù chỉ nửa bước.
Chỉ vì cô từng nói mong muốn mình có thể chân chính trở thành người phụ nữ của anh vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi, cho nên, người đàn ông trưởng thành sớm hơn cô năm năm này đã cố kìm nén ham muốn sinh lý, chịu đựng suốt bốn năm ròng rã.
Thế nhưng, trước mắt chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến sinh nhật hai mươi tuổi của cô, cô sắp có thể đường đường chính chính trở thành người phụ nữ của Thẩm Lương Niên, sau đó họ sẽ kết hôn, sinh con, cùng nhau sống đến răng long đầu bạc... Thế nhưng, ông trời hết lần này tới lần khác đều muốn trêu ngươi, bày ra trò đùa "ngoài ý muốn".
Càng nghĩ, Cảnh Hảo Hảo càng kỳ mạnh hơn, có vài chỗ trên làn da mịn màng đã trầy xước, rỉ máu, song cô lại không thấy đau, vẫn tiếp tục kỳ cọ như đang tự ngược đãi thân thể mình.
Mãi cho đến khi đã dùng hết cả lọ sữa tắm, bọt xà phòng trắng tràn ra khỏi bồn, Cảnh Hảo Hảo mới uể oải thả mình xuống bồn tắm.
Cô biết, cho dù có kỳ mạnh đến mức nào hay dùng bao nhiêu sữa tắm cô cũng không thể nào rửa sạch được thân thể đã bị vấy bẩn này. Cổ họng nghẹn ứ, cô chậm rãi ngẩng đầu ngước nhìn trần nhà, mắt cay sè.
Cô không biết mình đã nằm như vậy bao lâu, nước trong bồn trở nên lạnh ngắt nhưng cô vẫn không muốn đi ra. Mãi cho đến khi tiếng chuông di động vang lên ngoài phòng khách, Cảnh Hảo Hảo mới chậm chạp đứng dậy, tráng qua bọt tắm trên người rồi lấy khăn quấn quanh cơ thể. Cô ra khỏi phòng tắm, lục tìm trong túi xách lộn xộn, lấy di động ra. Nhìn thấy hai chữ "Lương Niên" nhấp nháy trên màn hình, tay cô run bắn, chần chờ hồi lâu mới nhấn nút nghe, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói quen thuộc: "Hảo Hảo, sao mãi mới nghe điện thoại? Em đang làm gì thế?"
Giọng nói dịu dàng của Thẩm Lương Niên khiến tâm trạng không dễ gì mới bình tĩnh lại được của Cảnh Hảo Hảo lập tức xáo trộn. Cô cầm chặt điện thoại, tốn rất nhiều sức lực mới có thể kiềm giọng, bình tĩnh nói: "Vừa nãy em đang tắm."
Tuy Cảnh Hảo Hảo đã che giấu rất tốt nhưng Thẩm Lương Niên vẫn phát hiện ra điểm khác thường: "Hảo Hảo, em sao vậy? Không khỏe sao? Giọng em nghe hơi lạ."
Cảnh Hảo Hảo nắm chặt khăn tắm bởi vì siết quá mạnh nên đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới có thể khiến giọng của mình nhẹ nhàng, chậm rãi hơn một chút: "Tối nay em uống hơi nhiều rượu ở bữa tiệc nên cổ họng hơi khó chịu!"
"Để anh ra hiệu thuốc mua ít thuốc, lát nữa mang qua cho em!"
Nếu là trước đây, Cảnh Hảo Hảo nhất định sẽ nũng nịu gật đầu, tràn ngập hạnh phúc đáp "vâng" nhưng bây giờ, trước ngực và cổ cô đều chi chít dấu hôn, nếu Thẩm Lương Niên thấy được cô sẽ phải giải thích như thế nào đây?
Dù rằng lòng cô thừa biết, việc mình mất đi sự trong trắng như cái kim trong bọc, sớm muộn gì cũng có ngày Thẩm Lương Niên sẽ biết.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ