Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 115: Bỏ lỡ (2)
"Anh chắc không? Đúng là tôi không biết…"
Vừa nói đến đây, Kiều Ôn Noãn bỗng nhớ đến cú điện thoại nghe lén được từ Cảnh Hảo Hảo khi đang trong đoàn phim ở Vân Nam cách đây mấy tháng…
Lẽ nào trong khoảng thời gian mất tích, Cảnh Hảo Hảo luôn ở bên cạnh Lương Thần?
Đáy mắt cô ta thấp thoáng vui mừng, ngay sau đó trông thấy Thẩm Lương Niên đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc đưa lên miệng hút với vẻ chán chường.
"Nói thừa, tôi còn không chắc được sao! Lúc nãy, suýt nữa tôi bị Tổng Giám đốc Lương chỉnh cho chết đấy…"
Dương Thần chửi ầm trong điện thoại.
Kiều Ôn Noãn đang định trả lời thì nghe thấy Thẩm Lương Niên gọi khẽ: "Hảo Hảo!"
Sau đó, anh ném mạnh điếu thuốc trong tay đi, xoay người chạy ra khỏi cửa.
Tim Kiều Ôn Noãn bỗng thắt lại, vội vàng cúp điện thoại của Dương Thần: "Giám đốc Dương, tôi còn có chút việc, lát nữa sẽ đích thân gọi lại nhận lỗi với anh. Tôi cúp máy nhé, chào anh!"
Dứt lời, cô ta cúp máy ngay, túi xách cũng chẳng màng mang theo, trực tiếp đuổi theo Thẩm Lương Niên.
Kiều Ôn Noãn chạy ngày càng nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng Thẩm Lương Niên. Lúc cô ta chạy đến trước cổng "Lưu Kim Tuế Nguyệt" thì anh đã ra tới đường cái rồi. Anh không màng xe cộ qua lại trên đường, chạy thẳng đến bãi đỗ xe đối diện.
Cô ta không quan tâm đến làn da được chăm sóc kỹ lưỡng không thể tiếp xúc với ánh nắng gay gắt để có thể lên hình bất cứ lúc nào, vội vàng đuổi theo Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên chạy đến bãi đỗ xe, tìm xung quanh một hồi lâu nhưng chỉ thấy toàn là xe trống, hoàn toàn không thấy bóng dáng Cảnh Hảo Hảo đâu.
Khi anh đã lướt qua một lượt tất cả các xe, Kiều Ôn Noãn cũng thở hổn hển chạy đến. Gương mặt trắng nõn của cô ta lấm tấm mồ hôi, nhìn anh đang ngó Đông ngó Tây, nói: "Lương Niên, anh đang tìm gì vậy?"
"Hảo Hảo… Lúc nãy, ở trên lầu, hình như anh nhìn thấy Hảo Hảo. Cô ấy bị một người lôi lên xe…"
Vừa nói anh vừa ngẩng đầu lên nhìn vị trí căn phòng tầng hai anh đứng lúc nãy, sau đó ước chừng vị trí nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo rồi đi tới, phát hiện ở đó trống không, đã không còn chiếc xe nào nữa.
"Lương Niên, chắc anh nhìn nhầm rồi đấy."
Kiều Ôn Noãn đi theo, thấy anh không ngừng đi tới đi lui trên khoảng đất trống, trong lòng lên cơn ghen lồng lộn nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Lương Niên, có thể là do anh nhớ Hảo Hảo quá nên nhìn nhầm người thôi…"
"Vậy sao?"
Anh hụt hẫng ngẩng đầu lên nhìn cô ta, mắt đỏ hoe, ánh mắt sáng rỡ vì tưởng nhìn thấy "Hảo Hảo" lúc nãy giờ đã ảm đạm. Anh nhếch môi nhưng không nói gì, chỉ lê đôi chân nặng trĩu quay về "Lưu Kim Tuế Nguyệt".
Vừa nói đến đây, Kiều Ôn Noãn bỗng nhớ đến cú điện thoại nghe lén được từ Cảnh Hảo Hảo khi đang trong đoàn phim ở Vân Nam cách đây mấy tháng…
Lẽ nào trong khoảng thời gian mất tích, Cảnh Hảo Hảo luôn ở bên cạnh Lương Thần?
Đáy mắt cô ta thấp thoáng vui mừng, ngay sau đó trông thấy Thẩm Lương Niên đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc đưa lên miệng hút với vẻ chán chường.
"Nói thừa, tôi còn không chắc được sao! Lúc nãy, suýt nữa tôi bị Tổng Giám đốc Lương chỉnh cho chết đấy…"
Dương Thần chửi ầm trong điện thoại.
Kiều Ôn Noãn đang định trả lời thì nghe thấy Thẩm Lương Niên gọi khẽ: "Hảo Hảo!"
Sau đó, anh ném mạnh điếu thuốc trong tay đi, xoay người chạy ra khỏi cửa.
Tim Kiều Ôn Noãn bỗng thắt lại, vội vàng cúp điện thoại của Dương Thần: "Giám đốc Dương, tôi còn có chút việc, lát nữa sẽ đích thân gọi lại nhận lỗi với anh. Tôi cúp máy nhé, chào anh!"
Dứt lời, cô ta cúp máy ngay, túi xách cũng chẳng màng mang theo, trực tiếp đuổi theo Thẩm Lương Niên.
Kiều Ôn Noãn chạy ngày càng nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng Thẩm Lương Niên. Lúc cô ta chạy đến trước cổng "Lưu Kim Tuế Nguyệt" thì anh đã ra tới đường cái rồi. Anh không màng xe cộ qua lại trên đường, chạy thẳng đến bãi đỗ xe đối diện.
Cô ta không quan tâm đến làn da được chăm sóc kỹ lưỡng không thể tiếp xúc với ánh nắng gay gắt để có thể lên hình bất cứ lúc nào, vội vàng đuổi theo Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên chạy đến bãi đỗ xe, tìm xung quanh một hồi lâu nhưng chỉ thấy toàn là xe trống, hoàn toàn không thấy bóng dáng Cảnh Hảo Hảo đâu.
Khi anh đã lướt qua một lượt tất cả các xe, Kiều Ôn Noãn cũng thở hổn hển chạy đến. Gương mặt trắng nõn của cô ta lấm tấm mồ hôi, nhìn anh đang ngó Đông ngó Tây, nói: "Lương Niên, anh đang tìm gì vậy?"
"Hảo Hảo… Lúc nãy, ở trên lầu, hình như anh nhìn thấy Hảo Hảo. Cô ấy bị một người lôi lên xe…"
Vừa nói anh vừa ngẩng đầu lên nhìn vị trí căn phòng tầng hai anh đứng lúc nãy, sau đó ước chừng vị trí nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo rồi đi tới, phát hiện ở đó trống không, đã không còn chiếc xe nào nữa.
"Lương Niên, chắc anh nhìn nhầm rồi đấy."
Kiều Ôn Noãn đi theo, thấy anh không ngừng đi tới đi lui trên khoảng đất trống, trong lòng lên cơn ghen lồng lộn nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Lương Niên, có thể là do anh nhớ Hảo Hảo quá nên nhìn nhầm người thôi…"
"Vậy sao?"
Anh hụt hẫng ngẩng đầu lên nhìn cô ta, mắt đỏ hoe, ánh mắt sáng rỡ vì tưởng nhìn thấy "Hảo Hảo" lúc nãy giờ đã ảm đạm. Anh nhếch môi nhưng không nói gì, chỉ lê đôi chân nặng trĩu quay về "Lưu Kim Tuế Nguyệt".
Tác giả :
Diệp Phi Dạ