Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 112: Của tôi chính là của cô ấy (4)
Chỉ là anh không ngờ rằng, lý do cô đến tìm anh lại là vì Thẩm Lương Niên!
Niềm vui nhỏ bé lúc đầu bỗng chốc tan biến, không rõ tâm trạng anh lúc này là tức giận hay hụt hẫng nhiều hơn. Thật là kỳ lạ, sao tự nhiên anh lại có cảm giác hụt hẫng đến thế?
Trước đây, khi nghe cô nhắc đến Thẩm Lương Niên hoặc làm trái ý mình, anh sẽ thấy vô cùng tức giận.
Thật ra tính khí của anh cũng không tốt đẹp gì, chỉ là từ khi gặp cô, anh đã không thể kiểm soát được cảm xúc nữa.
Giống như lúc này đây, mới vừa nãy tâm trạng còn có vẻ rất tốt nhưng chỉ vì một câu nói của cô mà ngay lập tức tệ hẳn. Dường như, có một ngọn lửa đang nhen nhóm trong lồng ngực và sẽ bùng lên bất cứ lúc nào. Anh cố gắng áp chế ngọn lửa ấy bằng cách mím chặt môi, đanh mặt lại, không nói tiếng nào.
Nhìn thấy vẻ mặt Lương Thần lạnh đi trong phút chốc, Cảnh Hảo Hảo hơi căng thẳng. Cô nuốt khan, khẽ nói: "Anh tha cho Lương Niên được không? Anh ấy không biết gì cả…"
"Ha…"
Anh bỗng cười khẩy, ngắt lời cô: "Hảo Hảo, em đang cầu xin tôi đấy sao?"
Cô không nói gì thêm nữa.
Anh nhếch môi tiếp tục cười với vẻ bỡn cợt, quay đầu sang nghiêm túc nhìn cô: "Hảo Hảo, cầu xin người khác thì phải có thành ý, em đang lấy gì cầu xin tôi?"
Cô hơi ngỡ ngàng, một lúc lâu sau mới khẽ cất lời: "Tôi."
Lương Thần nhăn mày.
Ngay sau đó, giống như đưa ra quyết định trọng đại, cô ngước mắt lên nhìn anh, nói: "Tôi lấy chính bản thân tôi để cầu xin anh."
Lần đầu tiên gặp cô gái này, anh cảm giác cô tựa như một món châu báu sạch sẽ và thuần khiết nhất. Trong tiềm thức, anh muốn có được món châu báu này, thế nên, tối hôm ấy anh đã làm một việc mà bất cứ người đàn ông nào cũng biết làm, đó là "muốn" cô, nói đúng hơn là cưỡng bức. Có thể do đã bị chuốc thuốc nên cô không còn đủ sức để phản kháng và anh cứ thế ức hiếp cô như chuyện đương nhiên.
Sau khi đã chiếm được thân xác kia, anh đã bỏ đi không nói lời nào, thậm chí, lúc đó anh còn chưa biết tên cô là gì.
Ba ngày sau đó, anh vẫn bận rộn chuyện công ty như mọi ngày mà không có gì khác thường.
Anh không nghiện rượu bia, không thích hút thuốc, không thích cờ bạc, cũng không gái gú. Việc duy nhất anh yêu thích chính là rong ruổi trên thương trường, hưởng thụ khoái cảm của việc "thắng làm vua, thua làm giặc"!
Thế nhưng, khi thành công hết lần này đến lần khác bằng sự sắc bén và độc đoán, thỉnh thoảng anh lại nghĩ đến cô. Mãi đến hôm sinh nhật mẹ, gặp lại cô, anh mới biết cô là bạn gái của bạn làm ăn với anh.
Niềm vui nhỏ bé lúc đầu bỗng chốc tan biến, không rõ tâm trạng anh lúc này là tức giận hay hụt hẫng nhiều hơn. Thật là kỳ lạ, sao tự nhiên anh lại có cảm giác hụt hẫng đến thế?
Trước đây, khi nghe cô nhắc đến Thẩm Lương Niên hoặc làm trái ý mình, anh sẽ thấy vô cùng tức giận.
Thật ra tính khí của anh cũng không tốt đẹp gì, chỉ là từ khi gặp cô, anh đã không thể kiểm soát được cảm xúc nữa.
Giống như lúc này đây, mới vừa nãy tâm trạng còn có vẻ rất tốt nhưng chỉ vì một câu nói của cô mà ngay lập tức tệ hẳn. Dường như, có một ngọn lửa đang nhen nhóm trong lồng ngực và sẽ bùng lên bất cứ lúc nào. Anh cố gắng áp chế ngọn lửa ấy bằng cách mím chặt môi, đanh mặt lại, không nói tiếng nào.
Nhìn thấy vẻ mặt Lương Thần lạnh đi trong phút chốc, Cảnh Hảo Hảo hơi căng thẳng. Cô nuốt khan, khẽ nói: "Anh tha cho Lương Niên được không? Anh ấy không biết gì cả…"
"Ha…"
Anh bỗng cười khẩy, ngắt lời cô: "Hảo Hảo, em đang cầu xin tôi đấy sao?"
Cô không nói gì thêm nữa.
Anh nhếch môi tiếp tục cười với vẻ bỡn cợt, quay đầu sang nghiêm túc nhìn cô: "Hảo Hảo, cầu xin người khác thì phải có thành ý, em đang lấy gì cầu xin tôi?"
Cô hơi ngỡ ngàng, một lúc lâu sau mới khẽ cất lời: "Tôi."
Lương Thần nhăn mày.
Ngay sau đó, giống như đưa ra quyết định trọng đại, cô ngước mắt lên nhìn anh, nói: "Tôi lấy chính bản thân tôi để cầu xin anh."
Lần đầu tiên gặp cô gái này, anh cảm giác cô tựa như một món châu báu sạch sẽ và thuần khiết nhất. Trong tiềm thức, anh muốn có được món châu báu này, thế nên, tối hôm ấy anh đã làm một việc mà bất cứ người đàn ông nào cũng biết làm, đó là "muốn" cô, nói đúng hơn là cưỡng bức. Có thể do đã bị chuốc thuốc nên cô không còn đủ sức để phản kháng và anh cứ thế ức hiếp cô như chuyện đương nhiên.
Sau khi đã chiếm được thân xác kia, anh đã bỏ đi không nói lời nào, thậm chí, lúc đó anh còn chưa biết tên cô là gì.
Ba ngày sau đó, anh vẫn bận rộn chuyện công ty như mọi ngày mà không có gì khác thường.
Anh không nghiện rượu bia, không thích hút thuốc, không thích cờ bạc, cũng không gái gú. Việc duy nhất anh yêu thích chính là rong ruổi trên thương trường, hưởng thụ khoái cảm của việc "thắng làm vua, thua làm giặc"!
Thế nhưng, khi thành công hết lần này đến lần khác bằng sự sắc bén và độc đoán, thỉnh thoảng anh lại nghĩ đến cô. Mãi đến hôm sinh nhật mẹ, gặp lại cô, anh mới biết cô là bạn gái của bạn làm ăn với anh.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ