Em Không Biết
Chương 8: Đao sama, bây giờ cậu đã biết hay chưa?
Khi bước ra khỏi phòng y tế, Tiêu Giản Đào cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng. Bác sĩ Lục không chỉ giúp cậu chích kim mà sau đó còn tận tay rút kim và đặt bông gòn lên, chứ không mượn y tá làm giúp.
Nhìn ngắm ngón tay thon dài trắng mịn của bác sĩ Lục cách lớp bông gòn ấn trên tay cậu ngay chỗ mũi kim chích, Tiêu Giản Đào cảm thấy cả con tim mình như bay bổng cả lên. Tuy rằng bác sĩ Lục nhấn chỗ vết thương hơi đau tí, Tiêu Giản Đào cũng không rên rỉ một tiếng.
Sau đó bác sĩ Lục còn cẩn thận viết cho cậu một mẩu giấy, bảo cậu sau khi về ký túc xá uống thuốc đúng giờ, uống nước nhiều, nhất là hàng ngày cứ mười một giờ phải đi ngủ, tuyệt đối không được thức khuya.
Lời của Lục Tri Thu nói nghe thì đơn giản, nhưng Tiêu Giản Đào hoàn toàn không làm được chuyện mỗi ngày đi ngủ sớm. Tuy cổ họng khó chịu, nhưng hàng ngày cậu vẫn chỉnh lý tài liệu dành cho cuộc thi, và lại dù có nằm trên giường, cũng cứ luôn miên man nghĩ ngợi lo lắng chuyện lỡ cổ họng mình không thể hồi phục sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi.
:
Càng lo lắng lại càng nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ ngợi lung tung thì lại càng thao thức không ngủ được, càng thao thức thì cổ họng lại càng tồi tệ hơn… Cứ thế luẩn quẩn, cổ họng cậu không những không thấy khá hơn, thậm chí lần này cậu bị nghẹt mũi luôn. Nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, ngán ngẩm, cậu bèn bắt đầu cập nhật weibo:
CV Đao Kiến Tiếu: Lại hai giờ rồi… lại không ngủ được… cổ họng càng nghiêm trọng hơn rồi! (Hôm nay 02:15)
Vừa cập nhật xong, hàng dài các phản hồi đã nối đuôi nhau ghi bên dưới. Ắt nhiên là những fan “cú đêm” quan tâm thần tượng, dặn dò cậu mau chóng đi xem bệnh. Thậm chí có người lúc này còn không quên tưởng tưởng, bảo cậu có thể mượn cơ hội khám bệnh mà đến gặp bác sĩ đẹp trai thêm lần nữa.
Đọc câu phản hồi đó, tâm trạng Tiêu Giản Đào cũng theo đó mà vui tươi trở lại, cậu nhìn màn hình đến thất thần. Trước mắt hiện lên hình ảnh Lục Tri Thu nhanh nhẹn dịu dàng khi giúp cậu chích kim, và cả hình ảnh đối phương cụp mắt xuống, gương mặt nghiêng trắng mịn khiến cậu không nén được muốn đưa tay lên mân mê vuốt ve.
… Ư, hay là sáng mai mình đến phòng y tế tái khám luôn nhỉ?
Trên mặt Tiêu Giản Đào ngoác ra nụ cười kì quái, cứ thế cậu ôm di động dần dần chìm vào cõi mộng. Và hình ảnh bác sĩ Lục cởi áo khoác tuyệt đẹp mà cậu đã xem trăm lần không chán ấy đương nhiên lại về trong giấc mơ của cậu.
*****
Tưởng tượng thì lúc nào chẳng đẹp đẽ, nhưng sự thật thì luôn phũ phàng lắm, Tiêu Giản Đào không ngờ qua ngày hôm sau khi đi tái khám, lần đầu tiên phát hiện phòng y tế trường giờ vắng bóng bệnh nhân hôm nay dưng lại có một nữ sinh đến khám bệnh. Thấy Tiêu Giản Đào bước vào, Lục Tri Thu ngoảnh đầu sang phía cậu, nhìn cậu một cái, đôi mày khẽ nhíu lại. Tiêu Giản Đào vuốt vuốt chóp mũi, cất tiếng chào Lục Tri Thu, bèn định lùi ra ngoài ngồi đợi ở hành lang, không ngờ lại bị Lục Tri Thu gọi với lại. Chỉ thấy Lục Tri Thu tiện tay vớ lấy tờ giấy khám bệnh ở bên cạnh, vội vàng viết mấy chữ rồi nhét vào tay cậu.
Tiêu Giản Đào bước ra ngoài phòng khám ngồi ở hành lang, cảm thấy kì quái. Cậu mở mảnh giấy ra xem, bất thình lình nội dung trong đó khiến cậu kinh ngạc đến độ trợn tròn mắt. Chỉ thấy trên tờ giấy ấy có vài chữ được viết rất ngay ngắn: “Không phải dặn cậu đi ngủ sớm rồi sao, tại sao hôm qua đến hai giờ mười lăm mới ngủ?”
Cầm tờ giấy trên tay Tiêu Giản Đào càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ. Ngồi ở ngoài hành lang phòng y tế, cậu vò đầu bứt tay nghĩ mãi không ra, hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Tri Thu lại biết đêm qua cậu hơn hai giờ mới ngủ.
Cậu lật tới lật lui mảnh giấy suốt buổi trời, cuối cùng chụp hình nó đó đưa lên weibo.
CV Đao Kiến Tiếu: (chia sẻ hình ảnh) Anh bác sĩ không nói được ở phòng y tế trường lợi hại quá đi. Mình bị viêm họng đến tái khám, ảnh vừa nhìn một cái bèn biết đêm qua mình hai giờ mười lăm mới đi ngủ… Tiến sĩ bây giờ đều lợi hại vậy ư? (Hôm nay 09:20)
Phản hồi 1: Wow! Rốt cuộc đã được thấy bút tích của anh giai bác sĩ rồi QAQ!
Phản hồi 2: Ngóng đến dài cả cổ luôn, không ngờ sama thực sự đăng giấy nhắn của bác sĩ lên!
Phản hồi 3: Chữ đẹp! (Ngó nét chữ như gà bới của mình mà khóc ròng)
Phản hồi 4: Em muốn làm fan não phẳng của anh giai bác sĩ! Viết chữ trên giấy khám bệnh thiệt là dễ thương quá đi à!
Phản hồi 5:… Sinh viên ngành y nước mắt lã chã…
Phản hồi 6: So với anh bác sĩ trường, các bác sĩ trước kia đều là đồ cùi bắp hết!
Phản hồi 7: cùi bắp +1
Phản hồi 8: cùi bắp +2
Phản hồi 9: cùi bắp +3
Ngồi ngoài hành lang, Tiêu Giản Đào cắm đầu hăm hở lướt weibo.
Có nhiều lúc fan cũng ngộ nghĩnh lắm, tuy thỉnh thoảng cũng có vài fan suy tưởng những chuyện khá là kì quái, nhưng đa số vẫn mang đến vô số niềm vui cho cậu, khiến tâm trạng và thể xác cậu đều cảm thấy thoải mái đi rất nhiều. Mấy hôm trước khi cậu kể về chứng viêm họng của mình trên weibo, vượt ngoài dự đoán của cậu, các fan gởi đến cậu gần cả ngàn lời chúc tốt đẹp nhất. Thứ tình cảm thắm thiết ấy khiến cậu rất lấy làm cảm động, liền cập nhật thêm vài status, cảm ơn tấm lòng quan tâm của họ dành cho cậu.
Thuở đầu khi mới bước vào giới lồng tiếng trên mạng, cậu đơn giản chỉ là muốn trui rèn năng lực của mình. Nếu như không có sự ủng hộ từ các nàng fan dễ thương này, cậu cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi này, và có niềm vinh dự như ngày hôm nay. Tuy giới này có ném đá có gây chiến, nhưng thứ tình cảm ủng hộ nồng nhiệt của các fan đối với CV khiến cậu mãi không sao từ bỏ được.
Tiêu Giản Đào đương ôm di dộng hí hửng đọc phản hồi, thì bỗng cảm thấy phía trước có một bóng người đổ ập xuống. Cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới chợt nhận ra người đứng trước mặt cậu chính là Lục Tri Thu.
Và trong phòng y tế ở sau lưng anh, cô nữ sinh đến khám bệnh ban nãy đã không còn, ắt là đã xem xong bệnh và rời khỏi rồi. Tiêu Giản Đào đoán chừng chắc là do bác sĩ Lục đợi trong phòng mãi không thấy cậu vào nên mới đích thân ra đây tìm cậu chăng.
“A, đến phiên em rồi ư?” Tiêu Giản Đào hỏi bằng chất giọng khản đặc, đứng bật dậy định đi theo Lục Tri Thu vào phòng.
Ai ngờ Lục Tri Thu bỗng nhiên đưa tay chặn ngang cậu, rồi cầm một mẩu giấy giơ ra trước mặt cậu.
Tiêu Giản Đào ngơ ngác nhận lấy tờ giấy, hoàn toàn không đoán được trên mấu giấy ghi những gì, chẳng lẽ là những lời dặn dò của bác sĩ ư?
Nhưng đợi sau khi mở mẩu giấy ra, dòng chữ hiện ra trước mắt khiến cậu sửng sốt đến độ nói không lên lời. Mẩu giấy nhẹ bẫng ấy chợt tựa nặng nghìn cân, từ tay cậu rơi xuống, thậm chí cậu chẳng còn tí sức lực nào để nhặt nó lên.
Trên mảnh giấy đó ghi rằng:
Chào cậu chàng Đao Kiến Tiếu nghiện weibo!
Không phải tôi lợi hại đến mức chỉ nhìn một cái là biết ngay cậu mấy giờ đi ngủ, mà đơn giản chỉ vì ngày hôm qua status weibo cuối cùng của cậu được cập nhật vào lúc hai giờ sáng.
Ở dưới mảnh giấy, còn vẽ biểu cảm hoan hô có sẵn trong công cụ gõ chữ sougou thường thấy ở khắp nơi.
~(≧▽≦)/~
*****
Trước giờ Tiêu Giản Đào chưa hề vọng tưởng rằng sẽ không bị fan nhận ra, dẫu sao cậu theo học chuyên ngành phát thanh, công việc tương lai cũng đã định hình rồi. Một ngày nào đó trong tương lai, người fan nào đó vẫn yêu thích cậu khi bật ti vi nghe thấy giọng cậu, trông thấy cậu dẫn chương trình, chuyện đấy cũng không phải là không thể xảy ra.
… Nhưng, theo kế hoạch của cậu thì nó đáng lẽ phải xảy ra sau khi cậu đã tốt nghiệp đại học, hoàn toàn rời khỏi giới lồng tiếng trên mạng và tách biệt cuộc sống trên mạng khỏi cuộc đời cậu kia. Chứ không thể nào giống như hiện giờ, cậu ngẩn ngơ ngồi ở hành lang trường, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm nhẵn mượt của Lục Tri Thu, miệng há hốc như con cá mắc quai, nhưng không thốt ra được một âm thanh nào cả.
Lục Tri Thu biết cậu là Đao Kiến Tiếu?
Lục Tri Thu theo dõi weibo của cậu ư?
Lục Tri Thu biết cậu có lồng tiếng cho kịch sao?
Lục Tri Thu trông thấy những trò đùa giỡn giữa cậu và các CV khác trên weibo?
Kì lạ là, trong vô vàn những câu hỏi đủ loại đang thi nhau hiện ra trong đầu óc rối bời của Tiêu Giản Đào thì cái lớn nhất, hiện ra trước nhất, không phải là nỗi hoảng hốt, thắc mắc bí mật bị bại lộ, mà là một câu nói pha lẫn cảm xúc ngượng ngùng tựa như học sinh tiểu học - “Bác sĩ Lục chắc chắn đã trông thấy những câu suy tưởng của các fan về hai người trên weibo mình rồi!!”
Được thôi, đúng là đối với bác sĩ Lục, Tiêu Giản Đào có mang động cơ không mấy thuần khiết. Nhưng trời đất chứng giám, cậu chẳng hề để lộ ra một chút xíu xiu nào cảm xúc bất kính trên weibo. Chỉ là trình độ gán ghép của các fan cao tay quá đi, cậu cũng chẳng tài nào ngăn cản được. Nhưng hễ nghĩ tớ việc Lục Tri Thu có thể đã đọc được những câu suy tưởng về hai người của các fangirl trên weibo, trong lòng cậu chợt dâng lên một cảm xúc ngượng ngùng. Một mặt, cậu cảm thấy tâm ý mình dành cho bác sĩ Lục đã bị bại lộ thông qua những câu “thẩm du tinh thần” của các fan, mặt khác lại e sợ anh chỉ xem cậu như một thần tượng bình thường trên mạng, chứ không để tâm đến suy nghĩ của cậu.
Tiêu Giản Đào từng nghĩ rằng mình là người đơn giản, nhưng mãi đến giây phút này cậu mới biết rằng ra bản thân cũng có những tâm tư phức tạp khó diễn tả thành lời thế này.
Quả thật cậu ngượng đến chín mặt, cậu muốn hỏi bác sĩ Lục tại sao lại biết cậu là Đao Kiến Tiếu, muốn hỏi anh có đọc kĩ hết weibo của cậu không, muốn hỏi anh có để tâm cậu viết chuyện của anh lên mạng thế kia không… nhưng tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể nào thốt ra được. Khả năng tùy cơ ứng biến và năng lực ứng phó linh hoạt với tình huống mà cậu lấy làm tự hào bỗng chốc biến mất sạch. Hình như mỗi lần đối mặt với Lục Tri Thu, cậu chưa từng tỏ ra xuất sắc qua lần nào.
Cậu hoảng hốt đến độ bỏ cả khám bệnh, khàn khàn bỏ lại câu “xin lỗi” rồi đứng phắt dậy, cắm đầu bước nhanh ra khỏi y tế trường. Đương nhiên trước khi bỏ đi cậu không quên nhặt lấy mẩu giấy rơi trên đất kia siết chặt trong tay. Cậu đã không còn là cậu nữa, không còn là một Đao Kiến Tiếu được vô vàn kẻ ủng hộ trên mạng, cũng không phải một Tiêu Giản Đào trầm tĩnh chín chắn trong cuộc sống.
Nói cho cùng cậu chỉ là một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi đầu. Mối tình lần trước với Moly cũng là do đối phương chủ động trước. Đây là lần đầu cậu có người trong mộng, thế mà chưa kịp đợi cậu có bất kì hành động nào, thì chợt phát hiện đối phương đã nắm rõ tất tần tật mọi thông tin về cậu.
Đối mặt với Lục Tri Thu, người yêu trong mộng, và cũng là người liên kết hai thân phận trên Internet và trong cuộc sống của cậu, Tiêu Giản Đào bèn rơi vào cơn hoảng loạn.
Trong thoáng chốc cậu không biết nên làm như thế nào.
Giọng nói của cậu khàn đục rạn vỡ, mũi bị nghẹt, cộng thêm đầu đau như búa bổ vì chứng cảm cúm. Tâm lý người bệnh thường có hơi yếu đuối, dù bình thường cậu có linh lợi khéo léo thế nào đi chăng nữa, trong giây phút này cậu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh toát. Thế là cậu lựa chọn cách xử lý tệ hại nhất, đó là xoay người bỏ chạy.
Khi cậu chạy ngang qua y tá nhỏ, cô hiếu kì nhìn theo bóng lưng dần xa khuất của Tiêu Giản Đào, đôi mắt to tròn chớp chớp ngây ngô: “Bác sĩ Lục, cậu Tiêu Giản Đào kia sao chưa khám bệnh đã bỏ đi rồi, cậu ấy sao thế?”
Lục Tri Thu tỏ ra vô tội, lắc đầu: “Anh không biết.”
Thực tế thì anh biết tất cả.
Đó là Tiêu Giản Đào nợ anh.
Anh đã nói sẽ khiến Tiêu Giản Đào biết anh là ai, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
*****
Năm giờ sáng Tiêu Giản Đào giật mình choàng tỉnh, cậu đưa tay vò vò mái tóc ướt đượm mồ hôi, thở dài đánh thượt vì những hình ảnh quái lạ sặc sỡ trong mơ của mình. Cậu mơ thấy sau khi mình đăng kịch mới lên mạng thì Lục Tri Thu từ đâu chạy đến đưa cho cậu một mảnh giấy, trên đó ghi hai chữ “tung bông”.
Chết tiệt! Tẩu hỏa nhập ma mất rồi.
Cậu lại ngả ra nằm dài trên giường, nhưng không sao chợp mắt lại được nữa. Hôm đó cậu cuống cuồng bỏ chạy khỏi phòng y tế, đợi đến khi bình tĩnh trở lại, cậu mới nhận ra mình đã làm một chuyện khôi hài đến mức nào. Bác sĩ Lục biết cậu là ai thì biết thôi, làm quái gì cậu lại bỏ chạy cơ chứ? Lúc đó không phải cơ hội để cậu vịn vào mà tán gẫu về chuyện weibo chuyện lồng tiếng đó sao, không những có thể nghe ngóng được tại sao đối phương biết cậu, có khi còn tìm ra được tiếng nói chung giữa hai người không mấy nói chuyện với nhau không chừng.
Tiêu Giản Đào ủ rũ cúi đầu mình vào trong gối. Giờ cậu thấy phản ứng của mình vào hôm đó thiệt là ngu ngốc quá sức tưởng tượng. Theo lý, từ khi cậu theo học khóa huấn luyện chương trình, chưa từng xảy ra chuyện không tiếp tục được mạch tán gẫu thế này. Quả nhiên do để tâm quá nên đâm ra luống cuống.
Được thôi, cũng không phải không có thu hoạch gì. Cậu chỉ lồng tiếng cho những vở kịch BL, nếu như Lục Tri Thu có nghe kịch của cậu, liệu như thế có phải đồng nghĩa với việc bác sĩ Lục không “thẳng” như là vẻ bề ngoài của ảnh? Liệu có phải nói lên rằng cậu còn hy vọng không?
Nằm trên giường trằn trọc nghĩ quàng nghĩ xiên một hồi, những con vi rút buồn ngủ vốn đã chẳng nhiều nhặn gì giờ bèn biến mất sạch. Tiêu Giản Đào cầm điện thoại lên nhìn, mới có năm giờ rưỡi mà thôi.
Ngủ không được thì thức dậy vậy.
Nghĩ thế, Tiêu Giản Đào bèn rời khỏi giường mặc áo vào, sau đó cầm theo sắp tài liệu chuẩn bị cho cuộc thi dẫn chương trình, bước ra khỏi phòng ký túc xá. Cậu chẳng phải là người vì tình cảm riêng tư mà bỏ bê học hành, vì dẫu sao trong kế hoạch cuộc đời mình, sẽ có một ngày cậu trở thành một MC nổi tiếng mà người người nhà nhà đều biết đến.
Nhưng từ sau khi cổ họng cậu phát bệnh, đã có một quãng thời gian cậu không ra luyện đọc sáng rồi. Tuy rằng cổ họng cậu bây giờ chưa lành, nhưng cậu chẳng hề lười nhác nhởn nhơ ngày nào. Mỗi ngày cậu đều tốn lượng lớn thời gian nghiên cứu video các cuộc thi trước, nghiên cứu thân phận và phong cách của các khách mời, còn chuẩn bị cả vài mẫu câu dẫn dắt và phương án ứng phó, mỗi ngày đều lẩm nhẩm đọc vài lần.
Tay cầm xấp nội dung dẫn chương trình dày cộm, Tiêu Giản Đào đứng tần ngần trước cổng ký túc xá một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi đến sân sau của y tế trường như mọi ngày. Tuy rằng ở đó đã không còn Quả Cầu Giấy Nhỏ mỗi sớm nghe cậu luyện giọng. Nhưng nội sự yên tĩnh vắng lặng của cảnh vật xung quanh, đã đủ để cậu không cách nào rời bỏ nó được.
Trèo qua bức tường cao hai mét, như thường lệ, Tiêu Giản Đào nhẹ nhàng rơi xuống sân sau. Nhưng lần này có chút khác thường, khi cậu vừa mới lật giở vài trang tài liệu, cất giọng “oanh vàng” định thử đọc vài câu thì cửa sổ tầng hai trên đầu cậu bỗng nhiên mở toang.
“….” Tiêu Giản Đào ngẩng đầu ngước nhìn lên trên, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa kính trên tầng hai vừa được mở ra từ bên trong, trong thoáng chốc cậu bị nhấn chìm bởi niềm vui sướng khôn tả.
“Là… Quả Cầu Giấy Nhỏ phải không?” Cậu hỏi một cách thăm dò.
Nhưng không có bất kì câu trả lời nào.
Tiêu Giản Đào không tin, lại cất cao giọng hỏi thêm vài lần, cuối cùng đã nghe được cậu trả lời.
“Ừm.” Chất giọng trong trẻo lảnh lót vang lên, dù chỉ một từ ngắn ngủi, cũng đủ để Tiêu Giản Đào khẳng định, tiếng nói đó chắc chắn là của Quả Cầu Giấy Nhỏ của cậu không sai vào đâu được.
“Quả Cầu Giấy Nhỏ? Em quay lại rồi đó ư?” Tiêu Giản Đào bất chấp cổ họng đau nhức, đứng dưới cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên cố nói một tràng: “Lần trước tại sao em bỏ đi mà không nói tiếng nói? Em có biết anh lo biết chừng nào không hả? Bỗng dưng một hôm không thấy em, anh gọi những mấy lần cũng chẳng thấy em ừ hử gì, dọa anh sợ chết khiếp luôn có biết không hả?”
Ngay giây phút đó, Tiêu Giản Đào liền hóa thân thành anh Cái kéo trong chương trình thiếu nhi, thao thao nói về sự lo lắng của cậu dành cho Quả Cầu Giấy Nhỏ: “Còn nữa, sao em lại có thể gạt anh Cái kéo cơ chứ? Anh đi dò hỏi rồi, Lục Tri Thu là tên của bác sĩ trong phòng y tế. Người ta là người lớn, chứ không phải một cậu nhóc. Rốt cuộc em là ai, tại sao lại mạo nhận tên của bác sĩ? Hơn nữa trước kia anh cứ mãi quên hỏi em, giờ mới hơn năm giờ sáng, sao em lại xuất hiện trong tòa y tế trường hả? Em là cậu nhỏ chạy ra ngoài rông chơi hay là con của gia đình nào?”
Tiêu Giản Đào một mạch tuôn ra cả đống câu hỏi. Nhưng Quả Cầu Giấy Nhỏ vẫn chỉ như mọi khi, không mở miệng nói gì nhiều, chỉ đợi câu hỏi xong hết một lượt, mới nhẹ nhàng đáp một câu: “Xin lỗi, đã khiến cậu lo lắng rồi.”
Người ngồi dưới ô cửa sổ, lưng dựa tường, tưởng tượng ra nét mặt sốt ruột xen lẫn vui mừng của Tiêu Giản Đào, khóe miệng cũng khẽ cong, ra là… mình bỏ đi khiến cậu ấy bận tâm đến thứ ư? Nhưng ắt chỉ là sự lo lắng dành cho cậu bạn nhỏ mà thôi.
Rất nhanh, nụ cười khẽ ấy liền tắt ngắm, người ngồi dưới bục cửa sổ như quyết tâm điều gì đó, bờ môi mím chặt lại.
Tiêu Giản Đào đứng bên dưới nghe thấy lời xin lỗi của Quả Cầu Giấy Nhỏ, ngập ngừng nói vài câu xen lẫn chút lúng túng. Cậu cũng biết không nên tranh cãi gì với một đứa trẻ, chỉ là nhất thời lo lắng nên mới nói nhiều như thế. Hơn nữa có hơi kì lạ là, cậu cứ cảm thấy giọng nói này rất đỗi quen thuộc, như từng nghe ở nơi nào khác rồi ấy…
Chắc là do cậu nghĩ ngợi nhiều rồi, cậu cứ luôn băn khoăn về chuyện em Quả Cầu Giấy Nhỏ, nên mới cảm giác đã nghe ở nơi nào khác chăng?
Tiêu Giản Đào cúi đầu ngó chăm chăm mảnh đất dưới chân mình, suy nghĩ hồi lâu, sau cùng mở miệng bảo: “Quả Cầu Giấy Nhỏ, em với anh Cái kéo cũng đã quen biết lâu như thế, nhưng hai ta vẫn chưa gặp mặt lần nào hết! Em có thể từ tầng hai thò đầu ra cho anh nhìn gương mặt em không?”
Lần này, xung quanh bao trùm trong im lặng, không có tiếng trả lời.
Tiêu Giản Đào chẳng dễ dàng chịu đầu hàng, cậu thoáng ngẫm nghĩ rồi đổi cách nói khác: “Nếu… nếu em sợ không dám thò đầu ra cũng được. Dù sao chỗ đó cũng cao thế kia, nhỡ em ngã xuống thì chẳng hay chút nào. Vầy đi, anh sẽ trèo lên cây để nhìn em, được không?”
Vượt ngoài dự đoán của cậu, lần này câu trả lời rất nhanh và dễ dàng: “Ừm.”
Đây đây đây… đây nghĩa là đồng ý cho anh trèo lên cây để gặp mặt Quả Cầu Giấy Nhỏ của anh sao? Quả Cầu Giấy Nhỏ trông như thế nào nhỉ? Chắc là một cậu bé e thẹn và dễ thương chăng? Có khi nào nhóc ấy có một đôi mắt to tròn, đầu để mái ngố đáng yêu, mặc bộ quần áo nhỏ nhắn xinh xắn, và miệng thì mút ngón tay không? Khi trông thấy cậu, có khi nào sẽ hồi hộp đến độ khóc thét lên?
Tiêu Giản Đào lo sợ Quả Cầu Giấy Nhỏ sẽ đổi ý, bèn mau chóng đặt tại liệu xuống đất, tay vỗ bộp bộp, rồi nhún người nhảy phóc lên cây, thoăn thoắt trèo lên trên.
Chuyện trèo cây này trước lạ sau quen ấy mà, hơn nữa so với lần trước một mình trơ trọi trèo lên thì lần này có động lực hơn nhiều. Hễ nghĩ đến có một cậu em trai mũm mĩm xinh xắn đang đợi cậu ở bên trên, động tác của Tiêu Giản Đào càng trở nên nhanh nhẹn hơn.
Chỉ là cao đến tầng hai thôi, nên không đến vài phút, Tiêu Giản Đào đã ung dung trèo đến chỗ bên ngoài cửa sổ tầng hai rồi.
“Này Quả Cầu…” Câu chào vui tươi chưa kịp thốt tròn câu, bóng dáng của người xuất hiện bên trong cửa sổ tầng hai vượt ngoài dự đoán của cậu, khiến vẻ mặt cậu gần như đông cứng lại.
… Tại sao, bác sĩ Lục lại có mặt ở đây?
… Tại sao, Quả Cầu Giấy Nhỏ của cậu biến mất rồi?
Nhìn cảnh Tiêu Giản Đào ôm cành cây sửng sốt ngó mình trân trối bằng nét mặt ngốc không thể tả, tâm trạng Lục Tri Thu tốt đến nỗi anh bèn nhoẻn cười tặng cậu.
Đây là nụ cười đầu tiên Lục Tri Thu dành cho Tiêu Giản Đào, thật là dịu dàng, và xinh đẹp làm sao. Trong ánh nắng ban mai vào sớm tinh mơ năm giờ, gương mặt anh ngời sáng như được phủ bởi một màn voan mỏng được dệt bởi những vạt nắng vàng.
Tiêu Giản Đào chưa từng trông thấy nụ cười của Lục Tri Thu, nhưng đã từng âm thầm tưởng tượng qua biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả tưởng tượng ấy cộng lại đều không bằng một góc nụ cười chân thật của anh bây giờ.
“Chính thức tự giới thiệu một lần nhỉ?” Tiêu Giản Đào kinh ngạc nhìn tiếng nói trẻ con mà cậu hằng quen thuộc được thốt ra từ miệng của Lục Tri Thu: “Tôi là fan của cậu, Nhất Diệp Tri Thu.”
Rồi anh thoáng dừng lại, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
“Đao sama, bây giờ thì cậu đã biết, có người cả đời cũng không vỡ giọng được chưa?”
“Đao sama, bây giờ thì cậu đã biết, có người cả đời cũng không vỡ giọng được chưa?”
Trong giây phút nghe thấy câu hỏi này, Tiêu Giản Đào chợt đâm ra ngỡ ngàng. Quá nhiều thông tin dồn dập đổ về trong não cậu, khiến đầu cậu lập tức rơi vào trạng thái “treo máy”, hoàn toàn chẳng còn cách nào xử lý những thông tin phức tạp ấy.
Bác sĩ Lục biết nói chuyện?
Bác sĩ Lục là Quả Cầu Giấy Nhỏ?
Chính là cậu bé Quả Cầu Giấy Nhỏ cứ năm giờ sang nghe cậu tập luyện, dùng giọng nói lanh lảnh bảo rằng không muốn nghe truyện cổ tích mà muốn nghe kịch đam mỹ đấy ư?
Trong khoảnh khắc ấy, câu nói của “fan não phẳng” mà cậu ngỡ rằng mình đã quên sạch bỗng lần nữa vang lên bên tai cậu. Đúng rồi, đúng rồi, cái giọng khiến cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc ấy, không phải là chất giọng trẻ con của anh bác sĩ Lục có đang đứng trước mặt cậu sao? Nhưng tại sao lúc đó cậu lại không nghĩ đến, nếu nghĩ đến, có lẽ cậu sẽ không nói ra câu tuyệt tình đó chăng?
Té ra bác sĩ Lục chính là Nhất Diệp Tri Thu.
Chính là người tên Nhất Diệp Tri Thu bạo gan gọi cậu là bạn, nhưng lại bị cậu xem là fan não phẳng và chẳng thèm đoái hoài tới.
Chính là người Nhất Diệp Tri Thu gằn từng chữ một hỏi cậu “Cậu có biết trên thế giới này có người cả đời không thể vỡ giọng được không”, rồi nhận lấy câu trả lời đầy dửng dưng “Tôi không biết” từ cậu, sau đó biến mất hoàn toàn.
Té ra Lục Tri Thu chưa từng nói dối.
Té ra Quả Cầu Giấy Nhỏ đúng là đã hai mươi tám tuổi rồi.
Té ra Nhất Diệp Tri Thu thực sự không thể vỡ giọng.
Té ra cậu đã khiến anh ấy chịu tổn thương sâu sắc đến thế.
Nhìn người đứng bên trong cửa sổ, đang mỉm cười dịu dàng với cậu, Tiêu Giản Đào hoàn toàn không thốt nên lời. Cậu không biết mình nên nói gì, không biết Lục Tri Thu muốn nghe gì.
Cậu muốn xin lỗi anh vì đã xem anh là fan não phẳng, muốn nói rằng cậu nông cạn trước giờ chưa từng nghe có người không thể vỡ giọng nên đã vô tình làm tổn thương anh, muốn nói mình ngốc nghếch vô cùng đã không biết liên hệ sự tồn tại của Quả Cầu Giấy Nhỏ và bác sĩ Lục…
Nhưng người đang cười với anh đây, có vẻ như không cần lời xin lỗi ấy. Đối mặt với người chàng trai lớn hơn mình những mấy tuổi, Tiêu Giản Đào hoàn toàn không biết nên nói như thế nào mới có thể bộc lộ sự hối hận và áy náy của mình. Huống chi, cậu bây giờ vẫn chưa sắp xếp xong tâm trạng đang rối như tơ vò trong lòng.
Từ bên trong cửa sổ, Lục Tri Thu đưa tay ra, tựa như muốn chạm vào gương mặt của Tiêu Giản Đào. Nhưng hai người lại cách quá xa nhau, xa đến mức dù Lục Tri Thu đã cố vươn thẳng tay ra, cũng không thể nào chạm được vào một cọng tóc của cậu, nhưng anh không hề bận tâm, vẫn tiếp tục như thế dùng ngón tay vẽ nên đường nét gương mặt của Tiêu Giản Đào trong không trung từ khoảng cách xa xa ấy.
“Không thể vỡ giọng nghiêm túc mà nói không phải là một chứng bệnh, chỉ là có người do thanh đới quá hẹp quá mỏng nên mới tạo nên chất giọng như vậy. Hiện tượng này được gọi là giọng bé con, thường gặp nữ sinh là nhiều.” Giọng của Lục Tri Thu vô cùng bình lặng, những lời đã lập đi lập lại vô số lần trong lòng giờ được anh từ tốn kể ra: “Cả đời này tôi gặp hai người không thể vỡ giọng, một là bà nội tôi, và một là chính tôi. Sau khi lớn lên, trong khi những chàng trai cùng tuổi khác phát ra giọng nói trầm vang mỗi khi mở miệng. Duy chỉ có tôi vẫn giữ nguyên giọng trẻ con, hễ tôi mở miệng là y như rằng mọi người đều nhìn tôi đăm đăm.”
“Dần dần, tôi bèn không nói nữa. Tôi không muốn gây sự chú ý. Tôi bắt đầu học cách không giao tiếp với người khác, tất cả mọi chuyện đều tự mình làm hết. Dù có phải đối thoại với ai đó, tôi cũng toàn viết tay.” Khi anh kể ra những chuyện quá khứ này, tựa như không mang theo cảm xúc gì đặc biệt. Nhưng tự lúc nào không hay Tiêu Giản Đào đã thả hồn mình vào những lời của anh theo những gì anh thuật lại. Cậu tựa như trông thấy một Lục Tri Thu trẻ tuổi, một mình học tập, một mình làm việc, không giao tiếp, không bạn bè. Cùng đó là từng cơn nhói đau khẽ lan rộng trong tim, khiến Tiêu Giản Đào không tài nào phớt lờ đi.
“Tôi từng nghĩ rằng cả cuộc đời tôi sẽ trải qua như thế. Nhưng khi bà nội tôi qua đời, bà lại dặn tôi phải mở miệng nói nhiều hơn. Bà nói chắc chắn trên đời này sẽ có người chấp nhận tiếng nói của tôi, không cười nhạo, không tội nghiệp tôi, chỉ xem tôi như một người đàn ông bình thường. Cho nên tôi cũng muốn bước ra quá khứ, đi tìm một người như thế. Nhưng hiện thực lại gây cho tôi hết đả kích này đến đả kích khác. Bởi vì giọng nói tôi quá đặc biệt, bệnh viện không chịu chấp nhận tôi. Mắt thấy những gì tôi học được suốt mấy năm nay sẽ phải đổ sông đổ biển, cuối cùng vẫn là nhờ thầy giáo giúp tôi tìm công việc nhàn nhã này.
Anh cụp mắt xuống, rồi khi ngẩng lên, trong mắt lấp lánh tia sáng đẹp rạng ngời: “Chính ngay lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng về cuộc sống của mình, thì tôi gặp được cậu… hoặc có thể nói rằng tôi nghe được giọng của cậu.”
“Đã từng có người nào đó khen giọng cậu rất bùi tai chưa? Chắc chắn là có rồi nhỉ? Nhưng đối với tôi mà nói, đó là giọng nói hoàn mỹ và cảm động nhất mà cả đời này tôi từng được nghe. Cậu có thứ mà tôi khát khao, ngưỡng mộ. Giọng nói trầm ấm quyến rũ, âm vực rộng, cảm giác nhàn nhã từ tốn khi đọc lời thoại, đương nhiên, còn có dạt dào tình cảm nữa. Chính cậu đã cho tôi biết rằng, ra thứ mà tôi theo đuổi lại rực rỡ đến thế. Tôi chưa từng hoài nghi việc sẽ có một ngày cậu trở thành ngôi sao trong mắt mọi người.”
Tiêu Giản Đào chưa từng biết rằng, ra là có người thực sự yêu thích giọng nói của cậu đến thế. Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn cậu thường xuyên nghe người khác khen giọng cậu hay, nhưng nghe riết rồi ngược lại cậu đâm ra không còn cảm giác gì quá mãnh liệt. Còn các fan trên mạng, hầu hết chỉ là sự hâm một đối với thần tượng. Tuy cũng có nhiều người bảo giọng cậu quyến rũ, nhưng đó đương nhiên không thể so được với những lời bộc bạch mà Lục Tri Thu đang nói hiện giờ. Nó khiến trái tim cậu rung động hơn bao giờ hết. Quả thực, giọng nói của Lục Tri Thu cực kì đặc biệt, nếu như bất ngờ nghe thấy, Tiêu Giản Đào chắc chắn sẽ vô cùng bất lịch sự trố mắt ra nhìn anh lâu thiệt lâu, những ắt hẳn cũng không quá bận tâm về nó.
Chính trong trường hợp mặt đối mặt bộc bạch thế này, Tiêu Giản Đào mới hiểu ra, ra giọng của mình lại đóng vai trò quan trọng như thế trong lòng của Lục Tri Thu. Chính những buổi tập luyện vào sáng sớm của cậu, tựa như một luồng sáng chiếu rọi vào con tim của Lục Tri Thu, và không ngờ cũng từ đó mà liên kết hai kẻ vốn xa lạ với nhau.
“Tôi lên mạng tra tìm những câu thoại mà cậu đã đọc. Kết quả là vô tình sao lại bước vào giới lồng tiếng, quen biết rất nhiều người, tự ngỡ rằng đã quen được nhiều bạn đến thế, ngỡ rằng… đã có thể ở gần cậu hơn chút rồi.”
Những chuyện sau đó, thì cậu đều có tham dự vào. Tôi cảm thấy mình như phân liệt thành ba người, một người lẳng lặng nghe cậu tập luyện vào sáng sớm, một người chỉ có thể từ văn phòng y tế dõi mắt theo cậu, còn một người thì theo đuổi bóng dáng cậu trên mạng. Tôi thích cậu, nên cam lòng đi theo cậu, nhưng tôi không biết rằng sự dõi theo ấy có ý nghĩa hay không.”
Lục Tri Thu buông tay xuống, chuyển sang khẽ khàng nhịp tay vào bậu cửa sổ, những tiếng đó tựa như gõ vào con tim của Tiêu Giản Đào. “Hôm trên nhạc hội, cậu nói với tôi “Tôi không biết”, quả thực khiến tôi rất đau lòng, nhưng cảm giác đau khổ ấy không kéo dài lâu. Cậu là vô tình, người cậu chĩa mũi nhọn vào không phải là tôi, hơn nữa mũi nhọn ấy là đến từ sự hiểu lầm. Thứ khiến tôi đau lòng thực sự, là sau khi “Quả Cầu Giấy Nhỏ” biến mất, cậu lại xông vào văn phòng, hỏi tôi có biết cậu bé nào bảy, tám tuổi tên Lục Tri Thu không? Ngay khoảnh khắc ấy tôi mới chợt vỡ lẽ, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.”
“Sai lầm lớn nhất của tôi, ấy chính là cứ cắm đầu mải mê đuổi theo cậu, nhưng lại không bảo cậu biết tôi là ai, càng không để lại vết tích gì trong tim cậu.”
“Không… ai nói không có chứ?” Tiêu Giản Đào vô thức phản bác lại: “Anh cũng đọc qua những dòng status trên weibo của em rồi, không phải em cứ luôn cập nhật những chuyện liên quan đến Quả Cầu Giấy Nhỏ và bác sĩ Lục sao…”
“Nhưng đó không phải là tôi hoàn chỉnh!” giọng của Lục Tri Thu vẫn bình thản, nhưng Tiêu Giản Đào có thể nhận ra nỗi thất vọng nặng nề pha lẫn trong giọng nói đó: “Cậu biết, Quả Cầu Giấy Nhỏ, bác sĩ Lục, Nhất Diệp Tri Thu… nhưng đó đều không phải con người hoàn chỉnh của tôi. Cậu không biết sự tự ti trong tôi, sự nỗ lực, cố gắng của tôi, sự ngốc nghếch, và… nhu nhược của tôi.” Lục Tri Thu lại một lần nữa đưa tay ra hòng muốn chạm vào Tiêu Giản Đào, nhưng vẫn như ban nãy, chẳng tài nào chạm được vào mặt cậu, chỉ đành bỏ cuộc: “Cũng không thể trách cậu được, cậu nói câu đó trên mạng, nhiều nhất thì cũng chỉ là “tuổi trẻ ngông cuồng”. Ai cũng có lúc lỡ mồm lỡ miệng, ai cũng có lúc không hiểu rõ sự thật. Một câu “Tôi không biết”của cậu, tổn thương tôi sâu sắc, nhưng vẫn chưa sâu đến mức khiến tôi lãng quên cậu.”
“Thực tế thì tôi nên cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu đã đánh sập bức tường vây quanh trong tim tôi, khiến tôi hiểu ra mình không nên ôm suy nghĩ “mọi người đều biết mình có khuyết điểm” khi giao tiếp với người khác. Trên thế giới này có biết bao nhiêu người không biết có người mãi mãi không thể vỡ giọng được, chỉ là cậu đã nói ra mà thôi, đánh tan gông xiềng mà tôi dành cho bản thân mình.”
“Thứ hạn chế tôi theo đuổi cậu, không phải là giọng nói của tôi, mà là lòng tự ti trong tôi.”
“Tôi từng không dám chủ động tiếp cận cậu, chỉ biết âm thầm dõi theo, dùng mọi cách để che đậy lấp liếm, chỉ lộ ra một góc nhỏ của tảng băng, hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ hiểu ra mọi việc, thấu hiểu tâm ý của tôi - cảm ơn cậu đã khiến tôi nhận ra, đó là một suy nghĩ buồn cười biết bao.”
Trong tình yêu, bạn mãi mãi không thể mong đợi đối phương cũng giống như mình, có một trái tim thông minh tinh nhạy. Bạn nghĩ rằng đã bật đủ ám hiệu ngầm, nhưng trong mắt người đó nó cũng chỉ là những mảng manh mối vụn vỡ ít ỏi. Tình yêu mãi mãi là cuộc rượt đuổi, chứ không phải cầu xin.
“Tôi không nói, mãi mãi cậu cũng sẽ không biết, trên đời này còn có một người như tôi luôn dõi theo cậu.” Lục Tri Thu nghiến chặt răng, từng chữ từng chữ một nói: “Nhưng không sao, cậu không biết, thế thì để tôi nói cậu biết vậy.”
Trong trái tim Lục Tri Thu, khoảng cách xa nhất trên đời này, không phải cậu ấy đứng dưới cửa sổ luyện thanh, mình ngồi trong phòng lắng nghe, cũng không phải cậu ấy hát hò vui vẻ trên mạng, mình chỉ lặng thầm dâng tặng hoa trên YY, không phải cậu đi ngang phòng y tế, mình chống cằm ngắm nhìn cậu, càng không phải anh nói lời yêu cậu trên mạng, cậu lại hoàn toàn không tin.
Mà khoảng cách xa nhất trên đời này, chính là Lục Tri Thu nói yêu Tiêu Giản Đào, nhưng Tiêu Giản Đào lại hoàn toàn không biết Lục Tri Thu “rốt cuộc” là ai.
Vẫn còn may, trong phút cuối anh đã kịp ngộ ra, không còn dùng những cách thức hoài công kia theo đuổi Tiêu Giản Đào, mà đã dũng cảm bước ra, đứng trước mặt cậu, dùng hành động nói với cậu rằng – “ Này, cậu có biết tôi vẫn luôn đem lòng yêu cậu không?”
“Tôi hỏi cậu một câu cuối cùng,” Lục Tri Thu thoáng dừng lại vài giây, sau đó cất giọng nói tiếp: “Cậu bảo tôi biết, tôi rốt cuộc là ai? Là Quả Cầu Giấy Nhỏ, là bác sĩ Lục, hay là đứa fan não phẳng trên mạng?”
Nhưng trước ánh nhìn sáng rực của Lục Tri Thu, Tiêu Giản Đào chỉ cúi gầm đầu xuống.
Nhìn ngắm ngón tay thon dài trắng mịn của bác sĩ Lục cách lớp bông gòn ấn trên tay cậu ngay chỗ mũi kim chích, Tiêu Giản Đào cảm thấy cả con tim mình như bay bổng cả lên. Tuy rằng bác sĩ Lục nhấn chỗ vết thương hơi đau tí, Tiêu Giản Đào cũng không rên rỉ một tiếng.
Sau đó bác sĩ Lục còn cẩn thận viết cho cậu một mẩu giấy, bảo cậu sau khi về ký túc xá uống thuốc đúng giờ, uống nước nhiều, nhất là hàng ngày cứ mười một giờ phải đi ngủ, tuyệt đối không được thức khuya.
Lời của Lục Tri Thu nói nghe thì đơn giản, nhưng Tiêu Giản Đào hoàn toàn không làm được chuyện mỗi ngày đi ngủ sớm. Tuy cổ họng khó chịu, nhưng hàng ngày cậu vẫn chỉnh lý tài liệu dành cho cuộc thi, và lại dù có nằm trên giường, cũng cứ luôn miên man nghĩ ngợi lo lắng chuyện lỡ cổ họng mình không thể hồi phục sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi.
:
Càng lo lắng lại càng nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ ngợi lung tung thì lại càng thao thức không ngủ được, càng thao thức thì cổ họng lại càng tồi tệ hơn… Cứ thế luẩn quẩn, cổ họng cậu không những không thấy khá hơn, thậm chí lần này cậu bị nghẹt mũi luôn. Nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, ngán ngẩm, cậu bèn bắt đầu cập nhật weibo:
CV Đao Kiến Tiếu: Lại hai giờ rồi… lại không ngủ được… cổ họng càng nghiêm trọng hơn rồi! (Hôm nay 02:15)
Vừa cập nhật xong, hàng dài các phản hồi đã nối đuôi nhau ghi bên dưới. Ắt nhiên là những fan “cú đêm” quan tâm thần tượng, dặn dò cậu mau chóng đi xem bệnh. Thậm chí có người lúc này còn không quên tưởng tưởng, bảo cậu có thể mượn cơ hội khám bệnh mà đến gặp bác sĩ đẹp trai thêm lần nữa.
Đọc câu phản hồi đó, tâm trạng Tiêu Giản Đào cũng theo đó mà vui tươi trở lại, cậu nhìn màn hình đến thất thần. Trước mắt hiện lên hình ảnh Lục Tri Thu nhanh nhẹn dịu dàng khi giúp cậu chích kim, và cả hình ảnh đối phương cụp mắt xuống, gương mặt nghiêng trắng mịn khiến cậu không nén được muốn đưa tay lên mân mê vuốt ve.
… Ư, hay là sáng mai mình đến phòng y tế tái khám luôn nhỉ?
Trên mặt Tiêu Giản Đào ngoác ra nụ cười kì quái, cứ thế cậu ôm di động dần dần chìm vào cõi mộng. Và hình ảnh bác sĩ Lục cởi áo khoác tuyệt đẹp mà cậu đã xem trăm lần không chán ấy đương nhiên lại về trong giấc mơ của cậu.
*****
Tưởng tượng thì lúc nào chẳng đẹp đẽ, nhưng sự thật thì luôn phũ phàng lắm, Tiêu Giản Đào không ngờ qua ngày hôm sau khi đi tái khám, lần đầu tiên phát hiện phòng y tế trường giờ vắng bóng bệnh nhân hôm nay dưng lại có một nữ sinh đến khám bệnh. Thấy Tiêu Giản Đào bước vào, Lục Tri Thu ngoảnh đầu sang phía cậu, nhìn cậu một cái, đôi mày khẽ nhíu lại. Tiêu Giản Đào vuốt vuốt chóp mũi, cất tiếng chào Lục Tri Thu, bèn định lùi ra ngoài ngồi đợi ở hành lang, không ngờ lại bị Lục Tri Thu gọi với lại. Chỉ thấy Lục Tri Thu tiện tay vớ lấy tờ giấy khám bệnh ở bên cạnh, vội vàng viết mấy chữ rồi nhét vào tay cậu.
Tiêu Giản Đào bước ra ngoài phòng khám ngồi ở hành lang, cảm thấy kì quái. Cậu mở mảnh giấy ra xem, bất thình lình nội dung trong đó khiến cậu kinh ngạc đến độ trợn tròn mắt. Chỉ thấy trên tờ giấy ấy có vài chữ được viết rất ngay ngắn: “Không phải dặn cậu đi ngủ sớm rồi sao, tại sao hôm qua đến hai giờ mười lăm mới ngủ?”
Cầm tờ giấy trên tay Tiêu Giản Đào càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ. Ngồi ở ngoài hành lang phòng y tế, cậu vò đầu bứt tay nghĩ mãi không ra, hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Tri Thu lại biết đêm qua cậu hơn hai giờ mới ngủ.
Cậu lật tới lật lui mảnh giấy suốt buổi trời, cuối cùng chụp hình nó đó đưa lên weibo.
CV Đao Kiến Tiếu: (chia sẻ hình ảnh) Anh bác sĩ không nói được ở phòng y tế trường lợi hại quá đi. Mình bị viêm họng đến tái khám, ảnh vừa nhìn một cái bèn biết đêm qua mình hai giờ mười lăm mới đi ngủ… Tiến sĩ bây giờ đều lợi hại vậy ư? (Hôm nay 09:20)
Phản hồi 1: Wow! Rốt cuộc đã được thấy bút tích của anh giai bác sĩ rồi QAQ!
Phản hồi 2: Ngóng đến dài cả cổ luôn, không ngờ sama thực sự đăng giấy nhắn của bác sĩ lên!
Phản hồi 3: Chữ đẹp! (Ngó nét chữ như gà bới của mình mà khóc ròng)
Phản hồi 4: Em muốn làm fan não phẳng của anh giai bác sĩ! Viết chữ trên giấy khám bệnh thiệt là dễ thương quá đi à!
Phản hồi 5:… Sinh viên ngành y nước mắt lã chã…
Phản hồi 6: So với anh bác sĩ trường, các bác sĩ trước kia đều là đồ cùi bắp hết!
Phản hồi 7: cùi bắp +1
Phản hồi 8: cùi bắp +2
Phản hồi 9: cùi bắp +3
Ngồi ngoài hành lang, Tiêu Giản Đào cắm đầu hăm hở lướt weibo.
Có nhiều lúc fan cũng ngộ nghĩnh lắm, tuy thỉnh thoảng cũng có vài fan suy tưởng những chuyện khá là kì quái, nhưng đa số vẫn mang đến vô số niềm vui cho cậu, khiến tâm trạng và thể xác cậu đều cảm thấy thoải mái đi rất nhiều. Mấy hôm trước khi cậu kể về chứng viêm họng của mình trên weibo, vượt ngoài dự đoán của cậu, các fan gởi đến cậu gần cả ngàn lời chúc tốt đẹp nhất. Thứ tình cảm thắm thiết ấy khiến cậu rất lấy làm cảm động, liền cập nhật thêm vài status, cảm ơn tấm lòng quan tâm của họ dành cho cậu.
Thuở đầu khi mới bước vào giới lồng tiếng trên mạng, cậu đơn giản chỉ là muốn trui rèn năng lực của mình. Nếu như không có sự ủng hộ từ các nàng fan dễ thương này, cậu cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi này, và có niềm vinh dự như ngày hôm nay. Tuy giới này có ném đá có gây chiến, nhưng thứ tình cảm ủng hộ nồng nhiệt của các fan đối với CV khiến cậu mãi không sao từ bỏ được.
Tiêu Giản Đào đương ôm di dộng hí hửng đọc phản hồi, thì bỗng cảm thấy phía trước có một bóng người đổ ập xuống. Cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới chợt nhận ra người đứng trước mặt cậu chính là Lục Tri Thu.
Và trong phòng y tế ở sau lưng anh, cô nữ sinh đến khám bệnh ban nãy đã không còn, ắt là đã xem xong bệnh và rời khỏi rồi. Tiêu Giản Đào đoán chừng chắc là do bác sĩ Lục đợi trong phòng mãi không thấy cậu vào nên mới đích thân ra đây tìm cậu chăng.
“A, đến phiên em rồi ư?” Tiêu Giản Đào hỏi bằng chất giọng khản đặc, đứng bật dậy định đi theo Lục Tri Thu vào phòng.
Ai ngờ Lục Tri Thu bỗng nhiên đưa tay chặn ngang cậu, rồi cầm một mẩu giấy giơ ra trước mặt cậu.
Tiêu Giản Đào ngơ ngác nhận lấy tờ giấy, hoàn toàn không đoán được trên mấu giấy ghi những gì, chẳng lẽ là những lời dặn dò của bác sĩ ư?
Nhưng đợi sau khi mở mẩu giấy ra, dòng chữ hiện ra trước mắt khiến cậu sửng sốt đến độ nói không lên lời. Mẩu giấy nhẹ bẫng ấy chợt tựa nặng nghìn cân, từ tay cậu rơi xuống, thậm chí cậu chẳng còn tí sức lực nào để nhặt nó lên.
Trên mảnh giấy đó ghi rằng:
Chào cậu chàng Đao Kiến Tiếu nghiện weibo!
Không phải tôi lợi hại đến mức chỉ nhìn một cái là biết ngay cậu mấy giờ đi ngủ, mà đơn giản chỉ vì ngày hôm qua status weibo cuối cùng của cậu được cập nhật vào lúc hai giờ sáng.
Ở dưới mảnh giấy, còn vẽ biểu cảm hoan hô có sẵn trong công cụ gõ chữ sougou thường thấy ở khắp nơi.
~(≧▽≦)/~
*****
Trước giờ Tiêu Giản Đào chưa hề vọng tưởng rằng sẽ không bị fan nhận ra, dẫu sao cậu theo học chuyên ngành phát thanh, công việc tương lai cũng đã định hình rồi. Một ngày nào đó trong tương lai, người fan nào đó vẫn yêu thích cậu khi bật ti vi nghe thấy giọng cậu, trông thấy cậu dẫn chương trình, chuyện đấy cũng không phải là không thể xảy ra.
… Nhưng, theo kế hoạch của cậu thì nó đáng lẽ phải xảy ra sau khi cậu đã tốt nghiệp đại học, hoàn toàn rời khỏi giới lồng tiếng trên mạng và tách biệt cuộc sống trên mạng khỏi cuộc đời cậu kia. Chứ không thể nào giống như hiện giờ, cậu ngẩn ngơ ngồi ở hành lang trường, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm nhẵn mượt của Lục Tri Thu, miệng há hốc như con cá mắc quai, nhưng không thốt ra được một âm thanh nào cả.
Lục Tri Thu biết cậu là Đao Kiến Tiếu?
Lục Tri Thu theo dõi weibo của cậu ư?
Lục Tri Thu biết cậu có lồng tiếng cho kịch sao?
Lục Tri Thu trông thấy những trò đùa giỡn giữa cậu và các CV khác trên weibo?
Kì lạ là, trong vô vàn những câu hỏi đủ loại đang thi nhau hiện ra trong đầu óc rối bời của Tiêu Giản Đào thì cái lớn nhất, hiện ra trước nhất, không phải là nỗi hoảng hốt, thắc mắc bí mật bị bại lộ, mà là một câu nói pha lẫn cảm xúc ngượng ngùng tựa như học sinh tiểu học - “Bác sĩ Lục chắc chắn đã trông thấy những câu suy tưởng của các fan về hai người trên weibo mình rồi!!”
Được thôi, đúng là đối với bác sĩ Lục, Tiêu Giản Đào có mang động cơ không mấy thuần khiết. Nhưng trời đất chứng giám, cậu chẳng hề để lộ ra một chút xíu xiu nào cảm xúc bất kính trên weibo. Chỉ là trình độ gán ghép của các fan cao tay quá đi, cậu cũng chẳng tài nào ngăn cản được. Nhưng hễ nghĩ tớ việc Lục Tri Thu có thể đã đọc được những câu suy tưởng về hai người của các fangirl trên weibo, trong lòng cậu chợt dâng lên một cảm xúc ngượng ngùng. Một mặt, cậu cảm thấy tâm ý mình dành cho bác sĩ Lục đã bị bại lộ thông qua những câu “thẩm du tinh thần” của các fan, mặt khác lại e sợ anh chỉ xem cậu như một thần tượng bình thường trên mạng, chứ không để tâm đến suy nghĩ của cậu.
Tiêu Giản Đào từng nghĩ rằng mình là người đơn giản, nhưng mãi đến giây phút này cậu mới biết rằng ra bản thân cũng có những tâm tư phức tạp khó diễn tả thành lời thế này.
Quả thật cậu ngượng đến chín mặt, cậu muốn hỏi bác sĩ Lục tại sao lại biết cậu là Đao Kiến Tiếu, muốn hỏi anh có đọc kĩ hết weibo của cậu không, muốn hỏi anh có để tâm cậu viết chuyện của anh lên mạng thế kia không… nhưng tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể nào thốt ra được. Khả năng tùy cơ ứng biến và năng lực ứng phó linh hoạt với tình huống mà cậu lấy làm tự hào bỗng chốc biến mất sạch. Hình như mỗi lần đối mặt với Lục Tri Thu, cậu chưa từng tỏ ra xuất sắc qua lần nào.
Cậu hoảng hốt đến độ bỏ cả khám bệnh, khàn khàn bỏ lại câu “xin lỗi” rồi đứng phắt dậy, cắm đầu bước nhanh ra khỏi y tế trường. Đương nhiên trước khi bỏ đi cậu không quên nhặt lấy mẩu giấy rơi trên đất kia siết chặt trong tay. Cậu đã không còn là cậu nữa, không còn là một Đao Kiến Tiếu được vô vàn kẻ ủng hộ trên mạng, cũng không phải một Tiêu Giản Đào trầm tĩnh chín chắn trong cuộc sống.
Nói cho cùng cậu chỉ là một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi đầu. Mối tình lần trước với Moly cũng là do đối phương chủ động trước. Đây là lần đầu cậu có người trong mộng, thế mà chưa kịp đợi cậu có bất kì hành động nào, thì chợt phát hiện đối phương đã nắm rõ tất tần tật mọi thông tin về cậu.
Đối mặt với Lục Tri Thu, người yêu trong mộng, và cũng là người liên kết hai thân phận trên Internet và trong cuộc sống của cậu, Tiêu Giản Đào bèn rơi vào cơn hoảng loạn.
Trong thoáng chốc cậu không biết nên làm như thế nào.
Giọng nói của cậu khàn đục rạn vỡ, mũi bị nghẹt, cộng thêm đầu đau như búa bổ vì chứng cảm cúm. Tâm lý người bệnh thường có hơi yếu đuối, dù bình thường cậu có linh lợi khéo léo thế nào đi chăng nữa, trong giây phút này cậu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh toát. Thế là cậu lựa chọn cách xử lý tệ hại nhất, đó là xoay người bỏ chạy.
Khi cậu chạy ngang qua y tá nhỏ, cô hiếu kì nhìn theo bóng lưng dần xa khuất của Tiêu Giản Đào, đôi mắt to tròn chớp chớp ngây ngô: “Bác sĩ Lục, cậu Tiêu Giản Đào kia sao chưa khám bệnh đã bỏ đi rồi, cậu ấy sao thế?”
Lục Tri Thu tỏ ra vô tội, lắc đầu: “Anh không biết.”
Thực tế thì anh biết tất cả.
Đó là Tiêu Giản Đào nợ anh.
Anh đã nói sẽ khiến Tiêu Giản Đào biết anh là ai, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
*****
Năm giờ sáng Tiêu Giản Đào giật mình choàng tỉnh, cậu đưa tay vò vò mái tóc ướt đượm mồ hôi, thở dài đánh thượt vì những hình ảnh quái lạ sặc sỡ trong mơ của mình. Cậu mơ thấy sau khi mình đăng kịch mới lên mạng thì Lục Tri Thu từ đâu chạy đến đưa cho cậu một mảnh giấy, trên đó ghi hai chữ “tung bông”.
Chết tiệt! Tẩu hỏa nhập ma mất rồi.
Cậu lại ngả ra nằm dài trên giường, nhưng không sao chợp mắt lại được nữa. Hôm đó cậu cuống cuồng bỏ chạy khỏi phòng y tế, đợi đến khi bình tĩnh trở lại, cậu mới nhận ra mình đã làm một chuyện khôi hài đến mức nào. Bác sĩ Lục biết cậu là ai thì biết thôi, làm quái gì cậu lại bỏ chạy cơ chứ? Lúc đó không phải cơ hội để cậu vịn vào mà tán gẫu về chuyện weibo chuyện lồng tiếng đó sao, không những có thể nghe ngóng được tại sao đối phương biết cậu, có khi còn tìm ra được tiếng nói chung giữa hai người không mấy nói chuyện với nhau không chừng.
Tiêu Giản Đào ủ rũ cúi đầu mình vào trong gối. Giờ cậu thấy phản ứng của mình vào hôm đó thiệt là ngu ngốc quá sức tưởng tượng. Theo lý, từ khi cậu theo học khóa huấn luyện chương trình, chưa từng xảy ra chuyện không tiếp tục được mạch tán gẫu thế này. Quả nhiên do để tâm quá nên đâm ra luống cuống.
Được thôi, cũng không phải không có thu hoạch gì. Cậu chỉ lồng tiếng cho những vở kịch BL, nếu như Lục Tri Thu có nghe kịch của cậu, liệu như thế có phải đồng nghĩa với việc bác sĩ Lục không “thẳng” như là vẻ bề ngoài của ảnh? Liệu có phải nói lên rằng cậu còn hy vọng không?
Nằm trên giường trằn trọc nghĩ quàng nghĩ xiên một hồi, những con vi rút buồn ngủ vốn đã chẳng nhiều nhặn gì giờ bèn biến mất sạch. Tiêu Giản Đào cầm điện thoại lên nhìn, mới có năm giờ rưỡi mà thôi.
Ngủ không được thì thức dậy vậy.
Nghĩ thế, Tiêu Giản Đào bèn rời khỏi giường mặc áo vào, sau đó cầm theo sắp tài liệu chuẩn bị cho cuộc thi dẫn chương trình, bước ra khỏi phòng ký túc xá. Cậu chẳng phải là người vì tình cảm riêng tư mà bỏ bê học hành, vì dẫu sao trong kế hoạch cuộc đời mình, sẽ có một ngày cậu trở thành một MC nổi tiếng mà người người nhà nhà đều biết đến.
Nhưng từ sau khi cổ họng cậu phát bệnh, đã có một quãng thời gian cậu không ra luyện đọc sáng rồi. Tuy rằng cổ họng cậu bây giờ chưa lành, nhưng cậu chẳng hề lười nhác nhởn nhơ ngày nào. Mỗi ngày cậu đều tốn lượng lớn thời gian nghiên cứu video các cuộc thi trước, nghiên cứu thân phận và phong cách của các khách mời, còn chuẩn bị cả vài mẫu câu dẫn dắt và phương án ứng phó, mỗi ngày đều lẩm nhẩm đọc vài lần.
Tay cầm xấp nội dung dẫn chương trình dày cộm, Tiêu Giản Đào đứng tần ngần trước cổng ký túc xá một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi đến sân sau của y tế trường như mọi ngày. Tuy rằng ở đó đã không còn Quả Cầu Giấy Nhỏ mỗi sớm nghe cậu luyện giọng. Nhưng nội sự yên tĩnh vắng lặng của cảnh vật xung quanh, đã đủ để cậu không cách nào rời bỏ nó được.
Trèo qua bức tường cao hai mét, như thường lệ, Tiêu Giản Đào nhẹ nhàng rơi xuống sân sau. Nhưng lần này có chút khác thường, khi cậu vừa mới lật giở vài trang tài liệu, cất giọng “oanh vàng” định thử đọc vài câu thì cửa sổ tầng hai trên đầu cậu bỗng nhiên mở toang.
“….” Tiêu Giản Đào ngẩng đầu ngước nhìn lên trên, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa kính trên tầng hai vừa được mở ra từ bên trong, trong thoáng chốc cậu bị nhấn chìm bởi niềm vui sướng khôn tả.
“Là… Quả Cầu Giấy Nhỏ phải không?” Cậu hỏi một cách thăm dò.
Nhưng không có bất kì câu trả lời nào.
Tiêu Giản Đào không tin, lại cất cao giọng hỏi thêm vài lần, cuối cùng đã nghe được cậu trả lời.
“Ừm.” Chất giọng trong trẻo lảnh lót vang lên, dù chỉ một từ ngắn ngủi, cũng đủ để Tiêu Giản Đào khẳng định, tiếng nói đó chắc chắn là của Quả Cầu Giấy Nhỏ của cậu không sai vào đâu được.
“Quả Cầu Giấy Nhỏ? Em quay lại rồi đó ư?” Tiêu Giản Đào bất chấp cổ họng đau nhức, đứng dưới cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên cố nói một tràng: “Lần trước tại sao em bỏ đi mà không nói tiếng nói? Em có biết anh lo biết chừng nào không hả? Bỗng dưng một hôm không thấy em, anh gọi những mấy lần cũng chẳng thấy em ừ hử gì, dọa anh sợ chết khiếp luôn có biết không hả?”
Ngay giây phút đó, Tiêu Giản Đào liền hóa thân thành anh Cái kéo trong chương trình thiếu nhi, thao thao nói về sự lo lắng của cậu dành cho Quả Cầu Giấy Nhỏ: “Còn nữa, sao em lại có thể gạt anh Cái kéo cơ chứ? Anh đi dò hỏi rồi, Lục Tri Thu là tên của bác sĩ trong phòng y tế. Người ta là người lớn, chứ không phải một cậu nhóc. Rốt cuộc em là ai, tại sao lại mạo nhận tên của bác sĩ? Hơn nữa trước kia anh cứ mãi quên hỏi em, giờ mới hơn năm giờ sáng, sao em lại xuất hiện trong tòa y tế trường hả? Em là cậu nhỏ chạy ra ngoài rông chơi hay là con của gia đình nào?”
Tiêu Giản Đào một mạch tuôn ra cả đống câu hỏi. Nhưng Quả Cầu Giấy Nhỏ vẫn chỉ như mọi khi, không mở miệng nói gì nhiều, chỉ đợi câu hỏi xong hết một lượt, mới nhẹ nhàng đáp một câu: “Xin lỗi, đã khiến cậu lo lắng rồi.”
Người ngồi dưới ô cửa sổ, lưng dựa tường, tưởng tượng ra nét mặt sốt ruột xen lẫn vui mừng của Tiêu Giản Đào, khóe miệng cũng khẽ cong, ra là… mình bỏ đi khiến cậu ấy bận tâm đến thứ ư? Nhưng ắt chỉ là sự lo lắng dành cho cậu bạn nhỏ mà thôi.
Rất nhanh, nụ cười khẽ ấy liền tắt ngắm, người ngồi dưới bục cửa sổ như quyết tâm điều gì đó, bờ môi mím chặt lại.
Tiêu Giản Đào đứng bên dưới nghe thấy lời xin lỗi của Quả Cầu Giấy Nhỏ, ngập ngừng nói vài câu xen lẫn chút lúng túng. Cậu cũng biết không nên tranh cãi gì với một đứa trẻ, chỉ là nhất thời lo lắng nên mới nói nhiều như thế. Hơn nữa có hơi kì lạ là, cậu cứ cảm thấy giọng nói này rất đỗi quen thuộc, như từng nghe ở nơi nào khác rồi ấy…
Chắc là do cậu nghĩ ngợi nhiều rồi, cậu cứ luôn băn khoăn về chuyện em Quả Cầu Giấy Nhỏ, nên mới cảm giác đã nghe ở nơi nào khác chăng?
Tiêu Giản Đào cúi đầu ngó chăm chăm mảnh đất dưới chân mình, suy nghĩ hồi lâu, sau cùng mở miệng bảo: “Quả Cầu Giấy Nhỏ, em với anh Cái kéo cũng đã quen biết lâu như thế, nhưng hai ta vẫn chưa gặp mặt lần nào hết! Em có thể từ tầng hai thò đầu ra cho anh nhìn gương mặt em không?”
Lần này, xung quanh bao trùm trong im lặng, không có tiếng trả lời.
Tiêu Giản Đào chẳng dễ dàng chịu đầu hàng, cậu thoáng ngẫm nghĩ rồi đổi cách nói khác: “Nếu… nếu em sợ không dám thò đầu ra cũng được. Dù sao chỗ đó cũng cao thế kia, nhỡ em ngã xuống thì chẳng hay chút nào. Vầy đi, anh sẽ trèo lên cây để nhìn em, được không?”
Vượt ngoài dự đoán của cậu, lần này câu trả lời rất nhanh và dễ dàng: “Ừm.”
Đây đây đây… đây nghĩa là đồng ý cho anh trèo lên cây để gặp mặt Quả Cầu Giấy Nhỏ của anh sao? Quả Cầu Giấy Nhỏ trông như thế nào nhỉ? Chắc là một cậu bé e thẹn và dễ thương chăng? Có khi nào nhóc ấy có một đôi mắt to tròn, đầu để mái ngố đáng yêu, mặc bộ quần áo nhỏ nhắn xinh xắn, và miệng thì mút ngón tay không? Khi trông thấy cậu, có khi nào sẽ hồi hộp đến độ khóc thét lên?
Tiêu Giản Đào lo sợ Quả Cầu Giấy Nhỏ sẽ đổi ý, bèn mau chóng đặt tại liệu xuống đất, tay vỗ bộp bộp, rồi nhún người nhảy phóc lên cây, thoăn thoắt trèo lên trên.
Chuyện trèo cây này trước lạ sau quen ấy mà, hơn nữa so với lần trước một mình trơ trọi trèo lên thì lần này có động lực hơn nhiều. Hễ nghĩ đến có một cậu em trai mũm mĩm xinh xắn đang đợi cậu ở bên trên, động tác của Tiêu Giản Đào càng trở nên nhanh nhẹn hơn.
Chỉ là cao đến tầng hai thôi, nên không đến vài phút, Tiêu Giản Đào đã ung dung trèo đến chỗ bên ngoài cửa sổ tầng hai rồi.
“Này Quả Cầu…” Câu chào vui tươi chưa kịp thốt tròn câu, bóng dáng của người xuất hiện bên trong cửa sổ tầng hai vượt ngoài dự đoán của cậu, khiến vẻ mặt cậu gần như đông cứng lại.
… Tại sao, bác sĩ Lục lại có mặt ở đây?
… Tại sao, Quả Cầu Giấy Nhỏ của cậu biến mất rồi?
Nhìn cảnh Tiêu Giản Đào ôm cành cây sửng sốt ngó mình trân trối bằng nét mặt ngốc không thể tả, tâm trạng Lục Tri Thu tốt đến nỗi anh bèn nhoẻn cười tặng cậu.
Đây là nụ cười đầu tiên Lục Tri Thu dành cho Tiêu Giản Đào, thật là dịu dàng, và xinh đẹp làm sao. Trong ánh nắng ban mai vào sớm tinh mơ năm giờ, gương mặt anh ngời sáng như được phủ bởi một màn voan mỏng được dệt bởi những vạt nắng vàng.
Tiêu Giản Đào chưa từng trông thấy nụ cười của Lục Tri Thu, nhưng đã từng âm thầm tưởng tượng qua biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả tưởng tượng ấy cộng lại đều không bằng một góc nụ cười chân thật của anh bây giờ.
“Chính thức tự giới thiệu một lần nhỉ?” Tiêu Giản Đào kinh ngạc nhìn tiếng nói trẻ con mà cậu hằng quen thuộc được thốt ra từ miệng của Lục Tri Thu: “Tôi là fan của cậu, Nhất Diệp Tri Thu.”
Rồi anh thoáng dừng lại, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
“Đao sama, bây giờ thì cậu đã biết, có người cả đời cũng không vỡ giọng được chưa?”
“Đao sama, bây giờ thì cậu đã biết, có người cả đời cũng không vỡ giọng được chưa?”
Trong giây phút nghe thấy câu hỏi này, Tiêu Giản Đào chợt đâm ra ngỡ ngàng. Quá nhiều thông tin dồn dập đổ về trong não cậu, khiến đầu cậu lập tức rơi vào trạng thái “treo máy”, hoàn toàn chẳng còn cách nào xử lý những thông tin phức tạp ấy.
Bác sĩ Lục biết nói chuyện?
Bác sĩ Lục là Quả Cầu Giấy Nhỏ?
Chính là cậu bé Quả Cầu Giấy Nhỏ cứ năm giờ sang nghe cậu tập luyện, dùng giọng nói lanh lảnh bảo rằng không muốn nghe truyện cổ tích mà muốn nghe kịch đam mỹ đấy ư?
Trong khoảnh khắc ấy, câu nói của “fan não phẳng” mà cậu ngỡ rằng mình đã quên sạch bỗng lần nữa vang lên bên tai cậu. Đúng rồi, đúng rồi, cái giọng khiến cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc ấy, không phải là chất giọng trẻ con của anh bác sĩ Lục có đang đứng trước mặt cậu sao? Nhưng tại sao lúc đó cậu lại không nghĩ đến, nếu nghĩ đến, có lẽ cậu sẽ không nói ra câu tuyệt tình đó chăng?
Té ra bác sĩ Lục chính là Nhất Diệp Tri Thu.
Chính là người tên Nhất Diệp Tri Thu bạo gan gọi cậu là bạn, nhưng lại bị cậu xem là fan não phẳng và chẳng thèm đoái hoài tới.
Chính là người Nhất Diệp Tri Thu gằn từng chữ một hỏi cậu “Cậu có biết trên thế giới này có người cả đời không thể vỡ giọng được không”, rồi nhận lấy câu trả lời đầy dửng dưng “Tôi không biết” từ cậu, sau đó biến mất hoàn toàn.
Té ra Lục Tri Thu chưa từng nói dối.
Té ra Quả Cầu Giấy Nhỏ đúng là đã hai mươi tám tuổi rồi.
Té ra Nhất Diệp Tri Thu thực sự không thể vỡ giọng.
Té ra cậu đã khiến anh ấy chịu tổn thương sâu sắc đến thế.
Nhìn người đứng bên trong cửa sổ, đang mỉm cười dịu dàng với cậu, Tiêu Giản Đào hoàn toàn không thốt nên lời. Cậu không biết mình nên nói gì, không biết Lục Tri Thu muốn nghe gì.
Cậu muốn xin lỗi anh vì đã xem anh là fan não phẳng, muốn nói rằng cậu nông cạn trước giờ chưa từng nghe có người không thể vỡ giọng nên đã vô tình làm tổn thương anh, muốn nói mình ngốc nghếch vô cùng đã không biết liên hệ sự tồn tại của Quả Cầu Giấy Nhỏ và bác sĩ Lục…
Nhưng người đang cười với anh đây, có vẻ như không cần lời xin lỗi ấy. Đối mặt với người chàng trai lớn hơn mình những mấy tuổi, Tiêu Giản Đào hoàn toàn không biết nên nói như thế nào mới có thể bộc lộ sự hối hận và áy náy của mình. Huống chi, cậu bây giờ vẫn chưa sắp xếp xong tâm trạng đang rối như tơ vò trong lòng.
Từ bên trong cửa sổ, Lục Tri Thu đưa tay ra, tựa như muốn chạm vào gương mặt của Tiêu Giản Đào. Nhưng hai người lại cách quá xa nhau, xa đến mức dù Lục Tri Thu đã cố vươn thẳng tay ra, cũng không thể nào chạm được vào một cọng tóc của cậu, nhưng anh không hề bận tâm, vẫn tiếp tục như thế dùng ngón tay vẽ nên đường nét gương mặt của Tiêu Giản Đào trong không trung từ khoảng cách xa xa ấy.
“Không thể vỡ giọng nghiêm túc mà nói không phải là một chứng bệnh, chỉ là có người do thanh đới quá hẹp quá mỏng nên mới tạo nên chất giọng như vậy. Hiện tượng này được gọi là giọng bé con, thường gặp nữ sinh là nhiều.” Giọng của Lục Tri Thu vô cùng bình lặng, những lời đã lập đi lập lại vô số lần trong lòng giờ được anh từ tốn kể ra: “Cả đời này tôi gặp hai người không thể vỡ giọng, một là bà nội tôi, và một là chính tôi. Sau khi lớn lên, trong khi những chàng trai cùng tuổi khác phát ra giọng nói trầm vang mỗi khi mở miệng. Duy chỉ có tôi vẫn giữ nguyên giọng trẻ con, hễ tôi mở miệng là y như rằng mọi người đều nhìn tôi đăm đăm.”
“Dần dần, tôi bèn không nói nữa. Tôi không muốn gây sự chú ý. Tôi bắt đầu học cách không giao tiếp với người khác, tất cả mọi chuyện đều tự mình làm hết. Dù có phải đối thoại với ai đó, tôi cũng toàn viết tay.” Khi anh kể ra những chuyện quá khứ này, tựa như không mang theo cảm xúc gì đặc biệt. Nhưng tự lúc nào không hay Tiêu Giản Đào đã thả hồn mình vào những lời của anh theo những gì anh thuật lại. Cậu tựa như trông thấy một Lục Tri Thu trẻ tuổi, một mình học tập, một mình làm việc, không giao tiếp, không bạn bè. Cùng đó là từng cơn nhói đau khẽ lan rộng trong tim, khiến Tiêu Giản Đào không tài nào phớt lờ đi.
“Tôi từng nghĩ rằng cả cuộc đời tôi sẽ trải qua như thế. Nhưng khi bà nội tôi qua đời, bà lại dặn tôi phải mở miệng nói nhiều hơn. Bà nói chắc chắn trên đời này sẽ có người chấp nhận tiếng nói của tôi, không cười nhạo, không tội nghiệp tôi, chỉ xem tôi như một người đàn ông bình thường. Cho nên tôi cũng muốn bước ra quá khứ, đi tìm một người như thế. Nhưng hiện thực lại gây cho tôi hết đả kích này đến đả kích khác. Bởi vì giọng nói tôi quá đặc biệt, bệnh viện không chịu chấp nhận tôi. Mắt thấy những gì tôi học được suốt mấy năm nay sẽ phải đổ sông đổ biển, cuối cùng vẫn là nhờ thầy giáo giúp tôi tìm công việc nhàn nhã này.
Anh cụp mắt xuống, rồi khi ngẩng lên, trong mắt lấp lánh tia sáng đẹp rạng ngời: “Chính ngay lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng về cuộc sống của mình, thì tôi gặp được cậu… hoặc có thể nói rằng tôi nghe được giọng của cậu.”
“Đã từng có người nào đó khen giọng cậu rất bùi tai chưa? Chắc chắn là có rồi nhỉ? Nhưng đối với tôi mà nói, đó là giọng nói hoàn mỹ và cảm động nhất mà cả đời này tôi từng được nghe. Cậu có thứ mà tôi khát khao, ngưỡng mộ. Giọng nói trầm ấm quyến rũ, âm vực rộng, cảm giác nhàn nhã từ tốn khi đọc lời thoại, đương nhiên, còn có dạt dào tình cảm nữa. Chính cậu đã cho tôi biết rằng, ra thứ mà tôi theo đuổi lại rực rỡ đến thế. Tôi chưa từng hoài nghi việc sẽ có một ngày cậu trở thành ngôi sao trong mắt mọi người.”
Tiêu Giản Đào chưa từng biết rằng, ra là có người thực sự yêu thích giọng nói của cậu đến thế. Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn cậu thường xuyên nghe người khác khen giọng cậu hay, nhưng nghe riết rồi ngược lại cậu đâm ra không còn cảm giác gì quá mãnh liệt. Còn các fan trên mạng, hầu hết chỉ là sự hâm một đối với thần tượng. Tuy cũng có nhiều người bảo giọng cậu quyến rũ, nhưng đó đương nhiên không thể so được với những lời bộc bạch mà Lục Tri Thu đang nói hiện giờ. Nó khiến trái tim cậu rung động hơn bao giờ hết. Quả thực, giọng nói của Lục Tri Thu cực kì đặc biệt, nếu như bất ngờ nghe thấy, Tiêu Giản Đào chắc chắn sẽ vô cùng bất lịch sự trố mắt ra nhìn anh lâu thiệt lâu, những ắt hẳn cũng không quá bận tâm về nó.
Chính trong trường hợp mặt đối mặt bộc bạch thế này, Tiêu Giản Đào mới hiểu ra, ra giọng của mình lại đóng vai trò quan trọng như thế trong lòng của Lục Tri Thu. Chính những buổi tập luyện vào sáng sớm của cậu, tựa như một luồng sáng chiếu rọi vào con tim của Lục Tri Thu, và không ngờ cũng từ đó mà liên kết hai kẻ vốn xa lạ với nhau.
“Tôi lên mạng tra tìm những câu thoại mà cậu đã đọc. Kết quả là vô tình sao lại bước vào giới lồng tiếng, quen biết rất nhiều người, tự ngỡ rằng đã quen được nhiều bạn đến thế, ngỡ rằng… đã có thể ở gần cậu hơn chút rồi.”
Những chuyện sau đó, thì cậu đều có tham dự vào. Tôi cảm thấy mình như phân liệt thành ba người, một người lẳng lặng nghe cậu tập luyện vào sáng sớm, một người chỉ có thể từ văn phòng y tế dõi mắt theo cậu, còn một người thì theo đuổi bóng dáng cậu trên mạng. Tôi thích cậu, nên cam lòng đi theo cậu, nhưng tôi không biết rằng sự dõi theo ấy có ý nghĩa hay không.”
Lục Tri Thu buông tay xuống, chuyển sang khẽ khàng nhịp tay vào bậu cửa sổ, những tiếng đó tựa như gõ vào con tim của Tiêu Giản Đào. “Hôm trên nhạc hội, cậu nói với tôi “Tôi không biết”, quả thực khiến tôi rất đau lòng, nhưng cảm giác đau khổ ấy không kéo dài lâu. Cậu là vô tình, người cậu chĩa mũi nhọn vào không phải là tôi, hơn nữa mũi nhọn ấy là đến từ sự hiểu lầm. Thứ khiến tôi đau lòng thực sự, là sau khi “Quả Cầu Giấy Nhỏ” biến mất, cậu lại xông vào văn phòng, hỏi tôi có biết cậu bé nào bảy, tám tuổi tên Lục Tri Thu không? Ngay khoảnh khắc ấy tôi mới chợt vỡ lẽ, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.”
“Sai lầm lớn nhất của tôi, ấy chính là cứ cắm đầu mải mê đuổi theo cậu, nhưng lại không bảo cậu biết tôi là ai, càng không để lại vết tích gì trong tim cậu.”
“Không… ai nói không có chứ?” Tiêu Giản Đào vô thức phản bác lại: “Anh cũng đọc qua những dòng status trên weibo của em rồi, không phải em cứ luôn cập nhật những chuyện liên quan đến Quả Cầu Giấy Nhỏ và bác sĩ Lục sao…”
“Nhưng đó không phải là tôi hoàn chỉnh!” giọng của Lục Tri Thu vẫn bình thản, nhưng Tiêu Giản Đào có thể nhận ra nỗi thất vọng nặng nề pha lẫn trong giọng nói đó: “Cậu biết, Quả Cầu Giấy Nhỏ, bác sĩ Lục, Nhất Diệp Tri Thu… nhưng đó đều không phải con người hoàn chỉnh của tôi. Cậu không biết sự tự ti trong tôi, sự nỗ lực, cố gắng của tôi, sự ngốc nghếch, và… nhu nhược của tôi.” Lục Tri Thu lại một lần nữa đưa tay ra hòng muốn chạm vào Tiêu Giản Đào, nhưng vẫn như ban nãy, chẳng tài nào chạm được vào mặt cậu, chỉ đành bỏ cuộc: “Cũng không thể trách cậu được, cậu nói câu đó trên mạng, nhiều nhất thì cũng chỉ là “tuổi trẻ ngông cuồng”. Ai cũng có lúc lỡ mồm lỡ miệng, ai cũng có lúc không hiểu rõ sự thật. Một câu “Tôi không biết”của cậu, tổn thương tôi sâu sắc, nhưng vẫn chưa sâu đến mức khiến tôi lãng quên cậu.”
“Thực tế thì tôi nên cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu đã đánh sập bức tường vây quanh trong tim tôi, khiến tôi hiểu ra mình không nên ôm suy nghĩ “mọi người đều biết mình có khuyết điểm” khi giao tiếp với người khác. Trên thế giới này có biết bao nhiêu người không biết có người mãi mãi không thể vỡ giọng được, chỉ là cậu đã nói ra mà thôi, đánh tan gông xiềng mà tôi dành cho bản thân mình.”
“Thứ hạn chế tôi theo đuổi cậu, không phải là giọng nói của tôi, mà là lòng tự ti trong tôi.”
“Tôi từng không dám chủ động tiếp cận cậu, chỉ biết âm thầm dõi theo, dùng mọi cách để che đậy lấp liếm, chỉ lộ ra một góc nhỏ của tảng băng, hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ hiểu ra mọi việc, thấu hiểu tâm ý của tôi - cảm ơn cậu đã khiến tôi nhận ra, đó là một suy nghĩ buồn cười biết bao.”
Trong tình yêu, bạn mãi mãi không thể mong đợi đối phương cũng giống như mình, có một trái tim thông minh tinh nhạy. Bạn nghĩ rằng đã bật đủ ám hiệu ngầm, nhưng trong mắt người đó nó cũng chỉ là những mảng manh mối vụn vỡ ít ỏi. Tình yêu mãi mãi là cuộc rượt đuổi, chứ không phải cầu xin.
“Tôi không nói, mãi mãi cậu cũng sẽ không biết, trên đời này còn có một người như tôi luôn dõi theo cậu.” Lục Tri Thu nghiến chặt răng, từng chữ từng chữ một nói: “Nhưng không sao, cậu không biết, thế thì để tôi nói cậu biết vậy.”
Trong trái tim Lục Tri Thu, khoảng cách xa nhất trên đời này, không phải cậu ấy đứng dưới cửa sổ luyện thanh, mình ngồi trong phòng lắng nghe, cũng không phải cậu ấy hát hò vui vẻ trên mạng, mình chỉ lặng thầm dâng tặng hoa trên YY, không phải cậu đi ngang phòng y tế, mình chống cằm ngắm nhìn cậu, càng không phải anh nói lời yêu cậu trên mạng, cậu lại hoàn toàn không tin.
Mà khoảng cách xa nhất trên đời này, chính là Lục Tri Thu nói yêu Tiêu Giản Đào, nhưng Tiêu Giản Đào lại hoàn toàn không biết Lục Tri Thu “rốt cuộc” là ai.
Vẫn còn may, trong phút cuối anh đã kịp ngộ ra, không còn dùng những cách thức hoài công kia theo đuổi Tiêu Giản Đào, mà đã dũng cảm bước ra, đứng trước mặt cậu, dùng hành động nói với cậu rằng – “ Này, cậu có biết tôi vẫn luôn đem lòng yêu cậu không?”
“Tôi hỏi cậu một câu cuối cùng,” Lục Tri Thu thoáng dừng lại vài giây, sau đó cất giọng nói tiếp: “Cậu bảo tôi biết, tôi rốt cuộc là ai? Là Quả Cầu Giấy Nhỏ, là bác sĩ Lục, hay là đứa fan não phẳng trên mạng?”
Nhưng trước ánh nhìn sáng rực của Lục Tri Thu, Tiêu Giản Đào chỉ cúi gầm đầu xuống.
Tác giả :
Qifu A