Em Gái Của Gian Thần
Chương 46: Ca ca là tốt nhất
Lý Lệnh Uyển đối với nhân vật Lý Lệnh Yến có cảm thấy tương đối phức tạp.
Đây chính là nhân vật nữ chính do chính mình viết ra, trong truyện nàng viết về Lý Lệnh Yến là một người tài mạo vẹn toàn, trí tuệ hơn người, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh tất cả đều thông thạo.
Hơn nữa nàng ta lại là một lục trà nữ chính hiệu, cho nên nàng còn viết riêng cho Lý Lệnh Yến là người có tố chất lật mặt rất nhanh.
Tuỳ vào thời điểm nàng ta sẽ thể hiện dáng vẻ điềm đạm đáng yêu với người khác, ví như nàng ta sẽ nói rằng Vũ ca ca, Yến nhi sợ hãi, huynh có thể giúp Yến nhi không.
Hay những lần nàng ta sẽ lạnh lùng nói với Lương thế tử, thỉnh người tự trọng, nói tóm lại nàng ta có thể muôn biến vạn hoá trước mọi tình thế.
Nàng ta thuộc tuýp người có EQ cùng IQ rất cao, ngay cả bề ngoài nhìn thì vô cùng nhu nhược thuần khiết nhưng rất thích diễn sâu.
Hơn nữa nàng ta luôn biết bản thân muốn gì, cần làm những gì đề đạt được điều mình muốn, nói thẳng ra ai dám cản trở con đường của nàng ta, thì nàng gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật.
Nhưng Lý Lệnh Uyển khổ sở phát hiện bản thân mình đừng nói là gặp thần phật, ngay cả ma quỷ nàng còn không thể giết được, nàng chỉ là một người có trí thông minh bình thường mà thôi, thậm chí so ra với người bình thường trong truyện này nàng còn không bằng một góc.
Nàng cảm thấy sợ hãi nha, chẳng lẽ những cố gắng mấy năm nay của nàng đối với Lý Duy Nguyên sẽ tan thành mây khói, chỉ vì sự xuất hiện của cái nhân vật Lý Lệnh Yến này.
Vì thế nàng càng hốt hoảng, liền mở miệng gọi
Lý Duy Nguyên: " Ca ca." Trong giọng nói bất giác mang theo chút ý tứ kinh hoảng.
Từ nãy đến giờ ánh mắt Lý Duy Nguyên luôn đặt lên nàng, cho nên khi hắn nhìn thấy ánh mắt nàng chất chứa một chút kinh hoảng, âm thanh khi gọi tên hắn có chút nghẹn ngào, hắn nhanh chân tiến lên hai bước đứng cạnh nàng, đồng thời thấp giọng trấn an nàng: " Uyển Uyển, ca ca ở đây."
Nếu không phải trong phòng này còn có nhiều người, chắc chắn hắn sẽ lập tức nắm tay nàng làm nàng cảm thấy an tâm hơn.
Lý Lệnh Yến nhìn thấy hai bọn họ như vậy, nàng ta lại nhớ đến vừa rồi khi mình nói với hắn mong đại ca chiếu cố nhiều hơn, lúc ấy hắn hoàn toàn không đáp lời nàng ta.
Lý Lệnh Yến chưa bao giờ gặp qua người lạnh nhạt với mình như vậy, cho nên nàng ta cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng vẫn không thể hiện ra mặt, ngược lại chỉ mỉm cười xinh đẹp.
Nhưng khi nàng ta nhìn thấy ánh mắt Lý Duy Nguyên luôn đặt trên người Lý Lệnh Uyển, căn bản hắn không muốn nhìn đến nàng ta, vì thế nàng ta không nói gì nữa liền đến chào hỏi Lý Duy Lăng.
Nàng cũng biết rõ Lý Duy Lăng còn trẻ tuổi đã thi đỗ cử nhân, tuy hắn ta không tài giỏi so với Lý Duy Nguyên nhưng dù sao cũng là người có tiền đồ.
Cho nên nàng ta cũng cười duyên với Lý Duy Lăng, dịu dàng chào hỏi hắn ta.
Tuy rằng Lý Duy Lăng có mấy người muội muội, Lý Lệnh Uyển thì ngây thơ, Lý Lệnh kiều thì quá kiêu căng, còn Lý Lệnh Quyên thì quá nhu nhược.
Nhưng đối với một người uyển chuyển như Lý Lệnh Yến thì hắn ta mới lần đầu gặp qua, khi nói chuyện cùng nàng, hắn ta cảm giác như gió xuân thổi qua người vậy, quả thực làm cho cả thân thể đều thoải mái.
Cho nên Lý Duy Lăng đối với Lý Lệnh Yến có ấn tượng rất tốt. Vì vậy hai người bọn họ trò chuyện với nhau vài câu, Lý Lệnh Yến cười nói với hắn ta bảo bản thân phải đi chào hỏi các tôn bối khác, sau đó nàng ta liền đi về phía Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Lý Lệnh Yến dường như muốn tiến về phía mình, trong lòng cảm thấy vô cùng hồi hợp.
Thật giống như chính mình hao hết tâm tư tạo ra nhân vật đó bây giờ lại bị chính nhân vật đó làm cho kiếp sợ, nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Nàng thật đùng là người không có tiền đồ. Hơn nữa việc không có tiền đồ nhất chính là sự thật Lý Lệnh Yến sinh trước nàng hai ngày, cho nên nàng còn phải gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ.......
Thật quá là đậu má!?!
Nhưng nàng còn có biện pháp nào sao, người ta thường nói lớn nhỏ phải biết thứ tự, lúc này nàng còn phải hành lễ với Lý Lệnh Yến, gọi nàng ta một tiếng: " Tam tỷ."
Lý Lệnh Yến thấy vậy liền vội vàng tiến lên đỡ tay nàng đứng lên, nắm lấy tay nàng, cười nói dịu dàng: " Tứ muội không cần khách sao mau đứng lên đi, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội ruột thịt cần gì khách khí như thế."
Dứt lời Lý Lệnh Yến cũng đáp lễ với Lý Lệnh Uyển, cũng là thân phận tôn bối đặc biệt hơn đều nghi lễ của nữ tử nên có phần đơn giản hơn nhiều, chỉ cần cùi gối một chút là được.
Lý Lệnh Uyển cảm thán thật không hổ danh là nhân vật tài hoa xuất chúng mà nàng đã viết ra nha, cái vị Lý Lệnh Yến này quả thực là quá hoàn mỹ.
Ít nhất bề ngoài thật đúng là xinh đẹp, cho dù chỉ là lời nói hay cử chỉ, trên vẻ mặt cũng đều thể hiện sự uyển chuyển ôn nhu, làm người khác cảm thấy dễ chịu không ít.
Bởi vì khi đó nàng từng nghĩ, nếu nàng viết nữ chính có nhiều tài năng thì quá là không thật, còn ít hơn một chút thì có vẻ quá đơn giản, cứ giống như hiện nay mới là hoàn mỹ không thể tìm ra bất kì khuyết điểm nào.
Đương nhiên tâm tình của Lý Lệnh Uyển bây giờ cũng thật bối rối nha. Tất nhiên trong lòng Lý Lệnh Yến hiễu rõ tâm trạng này của Lý Lệnh Uyển.
Dù là huynh đệ tỷ muội cũng có chút xa cách, Lý Lệnh Uyển chân chính xưng bản thân là muội muội, cũng vì phụ thân của nàng ta cũng là phụ thân của Lý Lệnh Uyển, cho nên nàng ta đối với Lý Lệnh Uyển cũng cảm thấy có chút thân thiết.
Trong tưởng tượng của Lý Lệnh Uyển, tất nhiên Lý Lệnh Yến phải đối xửa với nàng lãnh đạm một chút mới đúng.
Ít nhất nàng sẽ có thể cùng Lý Lệnh Yến diễn một màn tỷ muội tình thâm, hơn nữa nàng sẽ cố gắng diễn thật tốt, nhưng chỉ vì nàng lo lắng Chu Thị sẽ đau lòng.
Dù sao hiện giờ Chu Thị vẫn còn đứng bên cạnh nàng, chắc hẳn trong lòng Chu Thị cũng khó chịu lắm, khi nghe Chu Thị phải nghe nữ nhi ruột của mình và Lý Lệnh Yến thân mật gọi nhau một tiếng tỷ tỷ muội muội như vậy. Chẳng phải trong lòng Chu Thị lại càng thêm khó chịu sao?
Cho nên khi đối mặt với Lý Lệnh Yến nàng đang phải tỏ vẻ hoà ái một chút, nói hai câu nhàn nhạt có lệ mà thôi.
Có thể trong lòng Lý Tu Bách đang lo lắng cho cho hai đứa con yêu quý của mình. Hắn ta lo lắng bọn họ không thích ứng được tình huống trước mắt, hoặc lo lắng người khác sẽ gây khó dễ cho bọn họ, thậm chí sợ người khác sẽ nói bọn họ dù chỉ là con vợ lẽ.
Tuy rằng hắn ta đang ngồi gần Lý Tu Tùng, Lý Tu Trúc, lại cùng nói chuyện với bọn họ, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn luôn đặt trên người hai đứa con của mình.
Khi hắn ta nhìn thấy Lý Lệnh Uyển có thái độ lạnh nhạt với Lý Lệnh Yến, thì trong lòng hắn ta vô cùng khó chịu.
Dù sao Lý Lệnh Yến cũng là nữ nhi mà Lý Tu Bách yêu thương nhất, từ khi Tôn Lan Y mang thái đến sinh khi ra nàng ta, ngay cả đến khi nàng ta trưởng thành như hiện nay, hắn ta luôn tận tâm chăm sóc nàng ta.
Đối với hắn ta Lý Lệnh Yến chính là hòn ngọc quý mà hắn ta yêu thương trân trọng nhất trên thế gian, chưa bao giờ ánh mắt của hắn rời khỏi nàng ta dù một lần.
Cho nên khi nhìn thấy Lý Lệnh Yến thân mật nói chuyện cùng Lý Lệnh Uyển, mà Lý Lệnh Uyển lại dùng thái độ lạnh nhạt như vậy đối với nàng ta, tất nhiên trong lòng Lý Tu Bách cảm thấy không vui.
Tuy rằng Lý Lệnh Uyển cũng là nữ nhi của mình, nhưng mười bốn năm qua hắn ta chưa
gặp mặt nàng dù chỉ một lần.
Hơn nữa hắn ta cưới mẫu thân của nàng cũng chỉ vì phụng mệnh phụ mẫu, thì làm sao có tình cảm với mẫu thân của nàng, thậm chí cái vị trí mà mẫu thân nàng có hiện giờ nên thuộc về Tôn Lan Y.
Cho nên hắn ta đối với nàng làm sao có tình cảm phụ tử? Bất quá hiện tại hắn ta không thể nói ra điều này, nếu nói ra thì người khác sẽ không luyến tiếc hay thương yêu Lý Lệnh Yến như hắn ta.
Ngược lại bọn họ còn nói rằng hắn ta quay về chưa gặp mặt trưởng nữ Lý Lệnh Uyển dù chỉ một lần mà đã chỉ trích nàng, chuyện này sẽ gây bất lợi cho Lý Lệnh Yến.
Có thể vừa rồi thái độ hắn ta đối với Lý Lệnh Uyển như người xa lạ, cho nên nàng cũng không vui khi nhìn thấy Lý Lệnh Yến đến chào hỏi mình, điều này hắn ta vẫn có thể lý giải được.
Sau khi hắn ta nhìn thấy Lý Lệnh Yến dẫn theo đệ đệ Lý Duy Hoa rời khỏi chỗ Lý Lệnh Uyển, hắn ta mới thu hồi tầm mắt tiếp tục trò chuyện cùng hai huynh trưởng của mình.
Chuyện Lý Duy Nguyên và Lý Duy Lăng thi đỗ kỳ thi hương lần này, Dương Thị cũng đã sai người báo tin cho hắn ta biết, cho nên đối với chuyện này hắn ta cũng rất vui mừng.
Thứ nhất bọn họ còn trẻ tuổi mà đã đỗ đạt cao, tất nhiên sau này tiền đồ vô hạn, xem ra việc Lý gia sẽ hưng thịnh như ngày xưa không còn xa nữa.
Còn thứ hai, người ta thường nói đánh hổ cần huynh đệ, ra trận cần phụ binh, cho nên sau này ở trong triều đình có thêm người nhà giúp đỡ thì con đường làm quan của hắn ta sẽ ngày càng thuận lợi. Vì thế hắn ta liền nhìn về phía hai người bọn họ.
Quả thực tướng mạo của hai đứa cháu trai này thật là xuất sắc. Nhưng có vẻ Lý Duy Nguyên có phần nổi trội hơn Lý Duy Lăng một chút. Loại khí chất trên người Lý Duy Nguyên khác hẳn người thường, nếu hắn đứng trong đám đông chỉ cần liếc mắt một cái có thể phát hiện ra ngay.
Lý Tu Bách vô cùng ngạc nhiên về sự thay đổi của Lý Duy Nguyên. Dù sao chuyện của mẫu thân Lý Duy Nguyên hắn ta cũng biết rõ, bởi vì lúc hắn ta chưa đi làm quan ở nơi khác đã từng gặp mặt Lý Duy Nguyên vài lần.
Nhưng mỗi lần hắn ta nhìn thấy Lý Duy Nguyên, trên mặt Lý Duy Nguyên chỉ là vẻ lạnh lùng và sát khí dày đặc, vì vậy khi nghe Đại Giác Pháp Sư đoán mệnh cho Lý Duy Nguyên hắn ta từng khịt mũi coi thường, hắn ta còn cảm thấy những lời nói của hoà thượng và dạo sĩ làm sao có thể tin tưởng?
Bất quá sau đó hắn ta cũng dần tin tưởng, bởi vì Lý Duy Nguyên tạo cho người khác cái cảm giác lạnh lùng xa cách, hắn ta cũng tin đứa nhỏ này sở hữu mệnh khắc tinh.
Chỉ là hiện tại vẻ mặt của Lý Duy Nguyên đã không còn lạnh lùng như xưa, hơn nữa trên người hắn cũng không còn khí chất u ám ngược lại nhìn hắn bình thản hơn không ít.Quả thực giống như một viên ngọc đầy góc cạnh đã được thời gian tinh tế mài dũa.
Rốt cuộc mấy năm qua Lý Duy Nguyên đã trải qua những chuyện gì? Vì sao hắn lại thay đổi như bây giờ? Ai lại có bản lĩnh làm cho hắn thay đổi như vậy?
Tuy trong lòng Lý Tu Bách cực kỳ kinh ngạc, nhưng trên mặt hắn ta cũng không thể hiện ra điều gì, ngược lại hắn ta lại mở miệng gọi Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng lại đây.
Lý Duy Nguyên không có ý định đi qua đấy, hắn cảm nhận được tâm trạng của Lý Lệnh Uyển đang bất thường, hắn chỉ muốn ở bên cạnh nàng mà thôi.
Nhưng dù sao Lý Tu Bách cũng là trưởng bối của hắn, nếu Lý Tu Bách đã lên tiếng như thế, tất nhiên hắn không thể làm trái ý Lý Tu Bách.
Cho nên hắn đành nhìn Lý Lệnh Uyển một lúc, nhẹ giọng nói: "Uyển Uyển, ta đi đến đó một lúc sẽ trở về ngay thôi."
Dứt lời hắn liền nhấc chân đi đến trước mặt Lý Tu Bách. Vừa rồi Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng đã hành lễ với Lý Tu Bách, còn kêu hắn ta một tiếng tam thúc.
Cho nên hiện tại khi hai bọn họ bước đến đây từng người gọi một tiếng tam thúc, sau đó liền khoanh tay đứng một bên nghe hắn ta nói chuyện.
Lý Tu Bách lại âm thầm đánh giá bọn họ một phen, theo sau hắn ta cười nói với Lý Tu Tùng cùng Lý Tu Trúc: " Đại ca, Nhị ca thật có phúc, có các nhi tử xuất sắc như vậy."
Lý Tu Trúc nghe người khác khen nhi tử của mình cũng khiêm tốn nói hai câu. Còn Lý Tu Tùng thì lại nhìn Lý Duy Nguyên, đôi mắt ẩn chút nước mắt, nghẹn ngào cười nói: "Nguyên nhi đúng thật là ưu tú, người làm phụ thân như ta có một người nhi tử tốt như nó quả thật là cảm thấy thật tự hào."
Từ Thị đứng một bên nghe Lý Tu Tùng nói như thế, sắc mặt nàng ta liền trầm xuống.
Bất quá hiện tại nàng ta cũng không dám phát hoả, dù sao ở đây còn biết bao nhiêu người, nếu để bọn họ nhìn thấy thì không tốt.
Lý Tu Bách gọi Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng lại đậy, chỉ đơn giản trò chuyện với bọn họ vài ba câu, sau đó lại hỏi vài câu thơ để bọn họ đối đáp.
Đều là thiếu niên anh tài cho nên hai người bọn họ đối đáp rất trôi chảy. Bất quá nếu so sánh mà nói thì Lý Duy Nguyên có vẻ trầm ổn hơn một chút, còn Lý Duy Lăng có vẻ nóng nảy hơn.
Có lẽ còn trẻ tuổi đã đạt được thành tích cử nhân như vậy, tất nhiên trong lòng Lý Duy Lăng cảm thấy có chút tự cao, lại còn nghĩ rằng thế gian này sẽ không có ai vượt qua mình, cho nên Lý Duy Lăng mới nóng nảy vội vàng như vậy.
Nhưng trong lòng Lý Tu Bách lại rất tán thưởng Lý Duy Nguyên, còn trẻ tuổi mà tính tình đã trầm ổn như vậy là rất tốt, tất nhiên sau này chắc chắn tiền đồ của Lý Duy Nguyên sẽ vô hạn.
Còn về phần Lý Duy Lăng tuy có tài nhưng tính tình còn quá nóng vội, cần phải được mài giũa thêm mới có thể trở thành người làm việc lớn.
Sau khi đối đáp với bọn họ xong, Lý Tu Bách liền khen ngợi hai người bọn họ với Lý Tu Tùng cùng Lý Tu Trúc: " Có những nhi tử này ở đây, sau này Lý gia của chúng ta sẽ ngày một trở nên hưng thịnh hơn."
Dương Thị ngồi trên giường La Hán nghe những lời này, trên mặt bà càng vui vẻ tươi cười.
Mọi người trò chuyện với nhau một lúc đã đến giờ cơm, lập tức có nha hoàn tiến vào hỏi Dương Thị có muốn dọn cơm lên chưa, bà liền gật đầu, lúc này các nha hoàn nhanh chóng dọn bàn ghế ra đặt những món ăn lên bàn.
Chờ sau khi đồ ăn đã dọn xong, Dương Thị liền kêu mọi người tập trung đến bàn ngồi xuống.
Hôm nay bữa cơm phòng phú hơn mọi ngày bởi vì đặc biệt chuẩn bị bữa cơm tẩy trần cho Lý Tu Bách.
Lúc trên bàn ăn Lý Lệnh Uyển lén quan sát Chu Thị, nàng thấy Chu Thị chẳng động đũa vào món nào, trên mặt Chu Thị chỉ cố tỏ ra vẻ vui mừng mà thôi.
Lý Lệnh Uyển biết trong lòng Chu Thị cảm thấy rất khó chịu, vì vậy nàng ăn cũng không vô, nàng chỉ chậm chạp ăn từng hạt cơm trong chén của mình, hơn nữa nàng chẳng buồn gắp thức ăn.
Bỗng nhiên lúc này có người đặt vào chén nàng một miếng thịt kho tàu, nàng vội nhìn sang thì thấy kế bên tay trái mình chính là Lý Duy Nguyên, vẻ mặt đầy quan tâm nhìn nàng, ôn nhu nói với nàng: " Uyển Uyển, chẳng phải muội rất thích ăn món này sao? Ca ca gắp cho muội đấy, nào muội mau ăn đi."
Lý Lệnh Uyển thấy hắn quan tâm mình như vậy, đột nhiên mũi nàng có chút cay cay.
Kỳ thật nếu không có Lý Lệnh Yến xuất hiện thì cuộc sống của nàng ở trong Lý phủ này rất tốt, đám người Dương Thị cùng Từ Thị, Tiền Thị cũng đối với nàng rất hoà thuận, cho tới cả đám người Lý Duy Lăng, Lý Duy Lương, Lý Lệnh Quyên cũng thật tốt với nàng.
Nhưng Lý Lệnh Yến đã xuất hiện, mọi thứ của Lý Lệnh Yến đều hoàn mỹ, cho nên chỉ sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nàng ta đã lấy lòng hết tất cả mọi người trong Lý gia này.
Hơn nữa bọn họ lại cực kỳ thích nàng ta, trong mắt bọn họ chỉ tập trung chú ý đến nàng ta mà thôi.
Giờ phút này tâm tình của Lý Lệnh Uyển thật sự không tốt, nàng cảm thấy bản thân mình giống như một kẻ nhỏ bé không đáng có mặt trong cái Lý gia này.
Bởi vì suy nghĩ điều đó khiến nàng cảm thấy rất uất ức. Hơn nữa mọi người đều yêu thích Lý Lệnh Yến, nhưng chẳng phải Lý Lệnh Yến đều do một tay nàng viết ra sao.....
Mẹ nó thật là đậu má!!!
Bất quá bây giờ chỉ có duy nhất Lý Duy Nguyên vẫn đối xử tốt với nàng giống trước đây mà thôi, khi hắn nhìn thấy nàng không gắp thức ăn gì vào chén, thì hắn liền nhanh tay gắp món ăn mà nàng thích nhất bỏ vào chén của nàng.
Nhất thời Lý Lệnh Uyển liền cảm động, nàng nhìn Lý Duy Nguyên bằng ánh mắt cảm kích.
Lý Duy Nguyên thấy bộ dạng này của nàng giống như một con cún con vui mừng cảm kích khi được người khác chăm sóc vậy, đôi mắt nàng to tròn lại còn chớp chớp mắt nhìn hắn, hơn nữa trong mắt nàng chỉ có duy nhất hình bóng của hắn.
Điều đó khiến hắn cảm thấy thật vui vẻ đến cả cong khoé môi. Hắn thích nhìn thấy Lý Lệnh Uyển dựa dẫm và ỷ lại vào hắn, nếu không phải ngại hiện giờ nơi này còn có quá nhiều người thì hắn đã đưa tay sờ đỉnh đầu nàng.
Bất quá hắn vẫn phải nhịn xuống ý định này, sau đó hắn nhẹ giọng hỏi nàng: " Một miếng có đủ không? Ca ca gắp cho muội thêm miếng nữa nhé?" Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói vậy liền vui sướng gật đầu.
Sau đó Lý Duy Nguyên liền nhanh tay gắp vào chén nàng một miếng thịt cua sư tử, hắn nhìn nàng cười dịu dàng nói: " Nhanh ăn đi."
Lý Lệnh Uyển lại gật đầu nhanh chóng ăn miếng thịt cua sư tử đầu trong chén của mình.Lúc này nàng lại suy nghĩ, tại sao nàng phải cảm thấy uất ức? Những người đó có để ý đến nàng hay không thì có làm sao?
Chỉ cần tại Lý phủ này có Lý Duy Nguyên và Chu Thị quan tâm nàng là đủ.
Cho dù sau này Lý Lệnh Yến có hậu thuẫn cường đại như thế nào cũng được, chỉ cần nàng không động phạm gì đến Lý Lệnh Yến
Hơn nữa các nàng cứ duy trì cuộc sống ôn hoà với nhau là tốt rồi, còn những việc khác nàng suy nghĩ nhiều làm gì?
Tóm lại chỉ một câu đi theo Lý Duy Nguyên thì sẽ có thịt cua sư tử đầu ăn, không cần lo lắng.
Tuy rằng hiện tại Lý Lệnh Yến nhàn nhã dùng cơm, nhưng ánh mắt vẫn thầm quan sát mọi người trên bàn ăn, tất nhiên nàng ta nhìn thấy rõ Lý Duy Nguyên gắp đồ ăn cho Lý Lệnh Uyển.
Nàng ta cũng cảm thấy khá ngạc nhiên, mới vừa rồi thái độ cùng ngữ điệu của Lý Duy Nguyên đối với nàng ta lạnh nhạt như vậy.
Lúc ấy nàng ta chỉ cho rằng hắn đối với ai cũng như thế, nhưng không ngờ hắn thế mà cũng có lúc ôn nhu quan tâm một người đến như vậy.
Vừa rồi nàng ta còn nhìn thấy hắn mỉm cười với Lý Lệnh Uyển, nụ cười ấy thật khiến cho người ta cảm giác giống như cơn gió mùa thu thổi qua làm hoa lá đều nở rộ.
Sau đó Lý Lệnh Yến lại suy tư, nhưng khi nàng ta nhìn thoáng qua Tôn Lan Y đang ngồi bên cạnh, trong lòng chợt trầm xuống.
Dù sao thân phận của Tôn Lan Y ở Lý phủ này chỉ là thiếp thất nhỏ nhoi, cho nên không có ai đến hầu hạ Tôn Lan Y.
Còn nhớ lúc bọn họ ở Hàng Châu một nhà bốn người bọn họ cùng nhau dùng cơm, mẫu thân nàng ta chẳng phải luôn có nha hoàn hầu hạ sao?
Hơn nữa gia đình bọn họ lại hoà thuận vui vẻ với nhau, cũng chẳng có khái niệm phân biệt trưởng nữ hay thứ nữ gì cả?
Nhưng sau khi trở về kinh thành nàng và đệ đệ lại trở thành con của vợ lẽ, hiển nhiên làm sao có thể sánh bằng con vợ cả. Chưa nói đến việc vừa rồi Lý Lệnh Kiều nhìn nàng ta bằng ánh rất khinh thường.
Nghĩ đến đây Lý Lệnh Yến càng cảm thấy không vui trong lòng, bữa cơm này nàng ta ăn cũng chẳng còn mùi vị gì.
Chờ sau khi tất cả mọi người dùng cơm xong, lại cùng nhau ngồi nói chuyện với Dương Thị một lúc.
Nhưng Dương Thị cũng đã lớn tuổi trải qua một ngày dài như vậy, bà ta cũng đã mệt mỏi. Hơn nữa đám người Lý Tu Bách vừa mới trở về kinh thành nên cần phải được nghỉ ngơi. Cho nên bà ta liền bảo mọi người hãy quay về phòng nghỉ ngơi.
Hiện tại Chu Thị còn muốn cùng Lý Tu Bách quay về Lạc Mai Cư, dù sao phu thê bọn họ mười mấy năm chưa gặp mặt, hơn nữa vừa rồi hắn ta cũng đã trò chuyện cùng mẫu thân và huynh đệ của mình, vậy thời gian còn lại không phải là dành cho phu thê bọn họ sao?
Nhưng thực đáng tiếc, Chu Thị lại nhìn thấy Lý Tu Bách cùng đám người của Tôn Lan Y tiến nhanh ra ngoài cửa, hắn ta còn chẳng nhìn đến Chu Thị một lần.
Vừa đi hắn còn rủ đầu trò chuyện cùng Tôn Lan Y, vẻ mặt đối với Tôn Lan Y cực kỳ ôn nhu, giống như Tôn Lan Y là viên trân châu quý báu nhất trên thế gian này, chỉ cần hắn ta lớn tiếng một chút thôi sẽ vỡ vụn.
Chu Thị còn nhớ rõ đêm tân hôn ngày ấy, hắn ta chưa bao giờ đối xử với mình như vậy. Trong lòng nàng ta lại cảm thấy đau đớn, nhưng nàng ta vẫn cố chấp đứng tại chỗ chờ đợi Lý Tu Bách.
Cuối cùng hắn ta cũng chịu nhìn đến Chu Thị, cho nên trong lòng nàng ta thầm chờ mong hắn ta sẽ nói gì với mình, nhưng bất quá hắn ta chỉ gật đầu một cái, rồi cùng đám người bọn họ lướt qua nàng ta.
Sau đó đám người bọn họ liền rời khỏi Thế An Đường, giống như đối với hắn ta Chu Thị chỉ là một người qua đường xa lạ mà thôi.
Lúc này trong thâm tâm Chu Thị đã lạnh đến thấu xương, trong nháy mắt nàng ta không biết rốt cuộc bản thân mình thương tâm vì điều gì.
Từ nãy đến giờ, Lý Lệnh Uyển luôn đứng bên cạnh Chu Thị, tất nhiên nàng cũng nhìn thấy được những gì Lý Tu Bách đã làm, điều đó cũng khiến lòng nàng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng người mà nàng lo lắng nhất vẫn là Chu Thị.
Bởi vì sắc mặt hiện tại của Chu Thị không ổn, thân thể nàng ta đang lung lay như muốn sụp đổ, không cẩn thận một chút thôi sẽ ngã xuống.
Lý Lệnh Uyển thấy Chu Thị như vậy, nàng lập tức đưa tay đỡ lấy Chu Thị, lại nôn nóng hỏi: " Mẫu thân, người không sao chứ?"
Kỳ thật nàng cũng hiểu Chu Thị làm sao mà không có việc gì?
Dù sao Chu Thị cũng đã trông ngóng trượng phu của mình nhiều năm như vậy, nhưng hắn ta lại trước mặt mình cười nói với nữ nhân khác, xem nàng ta và nữ nhi của nàng ta chỉ giống như khách qua đường, thì ai mà có thể chấp nhận được điều đó.
Hiện tại ngay cả sức lực lên tiếng Chu Thị còn không có, nàng ta chỉ nhìn Lý Lệnh Uyển lắc đầu.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm thở dài, sau đó nàng vừa đỡ Chu Thị, vừa nhẹ nhàng nói: " Mẫu thân, để con đưa người trở về."
Chu Thị trả lời nàng cực nhỏ, nhỏ đến mức Lý Lệnh Uyển phải cố gắng tập trung tinh thần mà vẫn không nghe được rốt cuộc Chu Thị đã nói những gì.
Nhưng nàng vẫn không yên tâm để Chu Thị trở về như vậy, nàng lại kiên trì hỏi: " Mẫu thân, hay là để con dìu người trở về đi. Sau đó con sẽ ở lại trò chuyện cùng người một lúc, có được không?"
Chu Thị vẫn kiên quyết từ chối: " Ta tự mình trở về là được rồi."
Nghe Chu Thị nói thế, nàng còn muốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng đột nhiên Lý Duy Nguyên đứng bên cạnh nhẹ giọng nói với nàng: " Uyển Uyển, muội hãy để cho Tam thẩm tự mình trở về đi."
Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như vậy, nàng liền quay đầu sang nhìn hắn. Trong đôi mắt hắn rất bình tĩnh, nàng không tài nhìn thấu được điều gì trong đó.
Dù sao nàng cũng hiểu rõ Lý Duy Nguyên vẫn thông mình hơn nàng rất nhiều, hắn đã nói như vậy chắc hẳn cũng có lý do của mình. Vì thế nàng suy nghĩ một lúc, liền phân phó Thải Vi: " Ngươi mau dìu thái thái quay trở về đi, nhớ chăm sóc thái thái thật tốt."
Thải Vi cung kính lên tiếng, theo sau nàng ta liền tiến đến đỡ Chu Thị, nhẹ giọng nói: " Thái Thái, để nô tì đưa người trở về."
Sau đó hai người bọn họ chậm rãi bước ra khỏi cửa viện, Lý Lệnh Uyển vẫn đứng yên nhìn bóng dáng bọn họ ngày càng khuất xa, nàng liền than nhẹ: " Vì sao mẫu thân cứ cố chấp không muốn muội đưa người trở về."
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói như vậy, hắn cũng chẳng lên tiếng, vì hắn hiểu rõ trong lòng Chu Thị muốn gì, tất nhiên Chu Thị muốn trở phòng về khóc một trận không muốn để cho Lý Lệnh Uyển nhìn thấy, cho nên Chu Thị cứ kiên quyết không muốn Lý Lệnh Uyển đưa mình trở về.
Nhưng thật sự Lý Duy Nguyên cũng chẳng có ý định nói ra điều này cho nàng biết, hắn không muốn nàng lại vì điều đó mà càng thương tâm. Hơn nữa về Lý Tu Bách....
Trong đầu Lý Duy Nguyên vẫn luôn có một ý nghĩ, Uyển Uyển chỉ cần có người ca ca là hắn là đủ rồi, cần gì đến người khác? Hơn nữa có một người phụ thân như Lý Tu Bách cũng có ích gì? Chỉ khiến cho nàng thương tâm hơn mà thôi.
—————-//——-//————
Thấy Nguyên ca của tui chư
Đây chính là nhân vật nữ chính do chính mình viết ra, trong truyện nàng viết về Lý Lệnh Yến là một người tài mạo vẹn toàn, trí tuệ hơn người, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh tất cả đều thông thạo.
Hơn nữa nàng ta lại là một lục trà nữ chính hiệu, cho nên nàng còn viết riêng cho Lý Lệnh Yến là người có tố chất lật mặt rất nhanh.
Tuỳ vào thời điểm nàng ta sẽ thể hiện dáng vẻ điềm đạm đáng yêu với người khác, ví như nàng ta sẽ nói rằng Vũ ca ca, Yến nhi sợ hãi, huynh có thể giúp Yến nhi không.
Hay những lần nàng ta sẽ lạnh lùng nói với Lương thế tử, thỉnh người tự trọng, nói tóm lại nàng ta có thể muôn biến vạn hoá trước mọi tình thế.
Nàng ta thuộc tuýp người có EQ cùng IQ rất cao, ngay cả bề ngoài nhìn thì vô cùng nhu nhược thuần khiết nhưng rất thích diễn sâu.
Hơn nữa nàng ta luôn biết bản thân muốn gì, cần làm những gì đề đạt được điều mình muốn, nói thẳng ra ai dám cản trở con đường của nàng ta, thì nàng gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật.
Nhưng Lý Lệnh Uyển khổ sở phát hiện bản thân mình đừng nói là gặp thần phật, ngay cả ma quỷ nàng còn không thể giết được, nàng chỉ là một người có trí thông minh bình thường mà thôi, thậm chí so ra với người bình thường trong truyện này nàng còn không bằng một góc.
Nàng cảm thấy sợ hãi nha, chẳng lẽ những cố gắng mấy năm nay của nàng đối với Lý Duy Nguyên sẽ tan thành mây khói, chỉ vì sự xuất hiện của cái nhân vật Lý Lệnh Yến này.
Vì thế nàng càng hốt hoảng, liền mở miệng gọi
Lý Duy Nguyên: " Ca ca." Trong giọng nói bất giác mang theo chút ý tứ kinh hoảng.
Từ nãy đến giờ ánh mắt Lý Duy Nguyên luôn đặt lên nàng, cho nên khi hắn nhìn thấy ánh mắt nàng chất chứa một chút kinh hoảng, âm thanh khi gọi tên hắn có chút nghẹn ngào, hắn nhanh chân tiến lên hai bước đứng cạnh nàng, đồng thời thấp giọng trấn an nàng: " Uyển Uyển, ca ca ở đây."
Nếu không phải trong phòng này còn có nhiều người, chắc chắn hắn sẽ lập tức nắm tay nàng làm nàng cảm thấy an tâm hơn.
Lý Lệnh Yến nhìn thấy hai bọn họ như vậy, nàng ta lại nhớ đến vừa rồi khi mình nói với hắn mong đại ca chiếu cố nhiều hơn, lúc ấy hắn hoàn toàn không đáp lời nàng ta.
Lý Lệnh Yến chưa bao giờ gặp qua người lạnh nhạt với mình như vậy, cho nên nàng ta cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng vẫn không thể hiện ra mặt, ngược lại chỉ mỉm cười xinh đẹp.
Nhưng khi nàng ta nhìn thấy ánh mắt Lý Duy Nguyên luôn đặt trên người Lý Lệnh Uyển, căn bản hắn không muốn nhìn đến nàng ta, vì thế nàng ta không nói gì nữa liền đến chào hỏi Lý Duy Lăng.
Nàng cũng biết rõ Lý Duy Lăng còn trẻ tuổi đã thi đỗ cử nhân, tuy hắn ta không tài giỏi so với Lý Duy Nguyên nhưng dù sao cũng là người có tiền đồ.
Cho nên nàng ta cũng cười duyên với Lý Duy Lăng, dịu dàng chào hỏi hắn ta.
Tuy rằng Lý Duy Lăng có mấy người muội muội, Lý Lệnh Uyển thì ngây thơ, Lý Lệnh kiều thì quá kiêu căng, còn Lý Lệnh Quyên thì quá nhu nhược.
Nhưng đối với một người uyển chuyển như Lý Lệnh Yến thì hắn ta mới lần đầu gặp qua, khi nói chuyện cùng nàng, hắn ta cảm giác như gió xuân thổi qua người vậy, quả thực làm cho cả thân thể đều thoải mái.
Cho nên Lý Duy Lăng đối với Lý Lệnh Yến có ấn tượng rất tốt. Vì vậy hai người bọn họ trò chuyện với nhau vài câu, Lý Lệnh Yến cười nói với hắn ta bảo bản thân phải đi chào hỏi các tôn bối khác, sau đó nàng ta liền đi về phía Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Lý Lệnh Yến dường như muốn tiến về phía mình, trong lòng cảm thấy vô cùng hồi hợp.
Thật giống như chính mình hao hết tâm tư tạo ra nhân vật đó bây giờ lại bị chính nhân vật đó làm cho kiếp sợ, nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Nàng thật đùng là người không có tiền đồ. Hơn nữa việc không có tiền đồ nhất chính là sự thật Lý Lệnh Yến sinh trước nàng hai ngày, cho nên nàng còn phải gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ.......
Thật quá là đậu má!?!
Nhưng nàng còn có biện pháp nào sao, người ta thường nói lớn nhỏ phải biết thứ tự, lúc này nàng còn phải hành lễ với Lý Lệnh Yến, gọi nàng ta một tiếng: " Tam tỷ."
Lý Lệnh Yến thấy vậy liền vội vàng tiến lên đỡ tay nàng đứng lên, nắm lấy tay nàng, cười nói dịu dàng: " Tứ muội không cần khách sao mau đứng lên đi, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội ruột thịt cần gì khách khí như thế."
Dứt lời Lý Lệnh Yến cũng đáp lễ với Lý Lệnh Uyển, cũng là thân phận tôn bối đặc biệt hơn đều nghi lễ của nữ tử nên có phần đơn giản hơn nhiều, chỉ cần cùi gối một chút là được.
Lý Lệnh Uyển cảm thán thật không hổ danh là nhân vật tài hoa xuất chúng mà nàng đã viết ra nha, cái vị Lý Lệnh Yến này quả thực là quá hoàn mỹ.
Ít nhất bề ngoài thật đúng là xinh đẹp, cho dù chỉ là lời nói hay cử chỉ, trên vẻ mặt cũng đều thể hiện sự uyển chuyển ôn nhu, làm người khác cảm thấy dễ chịu không ít.
Bởi vì khi đó nàng từng nghĩ, nếu nàng viết nữ chính có nhiều tài năng thì quá là không thật, còn ít hơn một chút thì có vẻ quá đơn giản, cứ giống như hiện nay mới là hoàn mỹ không thể tìm ra bất kì khuyết điểm nào.
Đương nhiên tâm tình của Lý Lệnh Uyển bây giờ cũng thật bối rối nha. Tất nhiên trong lòng Lý Lệnh Yến hiễu rõ tâm trạng này của Lý Lệnh Uyển.
Dù là huynh đệ tỷ muội cũng có chút xa cách, Lý Lệnh Uyển chân chính xưng bản thân là muội muội, cũng vì phụ thân của nàng ta cũng là phụ thân của Lý Lệnh Uyển, cho nên nàng ta đối với Lý Lệnh Uyển cũng cảm thấy có chút thân thiết.
Trong tưởng tượng của Lý Lệnh Uyển, tất nhiên Lý Lệnh Yến phải đối xửa với nàng lãnh đạm một chút mới đúng.
Ít nhất nàng sẽ có thể cùng Lý Lệnh Yến diễn một màn tỷ muội tình thâm, hơn nữa nàng sẽ cố gắng diễn thật tốt, nhưng chỉ vì nàng lo lắng Chu Thị sẽ đau lòng.
Dù sao hiện giờ Chu Thị vẫn còn đứng bên cạnh nàng, chắc hẳn trong lòng Chu Thị cũng khó chịu lắm, khi nghe Chu Thị phải nghe nữ nhi ruột của mình và Lý Lệnh Yến thân mật gọi nhau một tiếng tỷ tỷ muội muội như vậy. Chẳng phải trong lòng Chu Thị lại càng thêm khó chịu sao?
Cho nên khi đối mặt với Lý Lệnh Yến nàng đang phải tỏ vẻ hoà ái một chút, nói hai câu nhàn nhạt có lệ mà thôi.
Có thể trong lòng Lý Tu Bách đang lo lắng cho cho hai đứa con yêu quý của mình. Hắn ta lo lắng bọn họ không thích ứng được tình huống trước mắt, hoặc lo lắng người khác sẽ gây khó dễ cho bọn họ, thậm chí sợ người khác sẽ nói bọn họ dù chỉ là con vợ lẽ.
Tuy rằng hắn ta đang ngồi gần Lý Tu Tùng, Lý Tu Trúc, lại cùng nói chuyện với bọn họ, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn luôn đặt trên người hai đứa con của mình.
Khi hắn ta nhìn thấy Lý Lệnh Uyển có thái độ lạnh nhạt với Lý Lệnh Yến, thì trong lòng hắn ta vô cùng khó chịu.
Dù sao Lý Lệnh Yến cũng là nữ nhi mà Lý Tu Bách yêu thương nhất, từ khi Tôn Lan Y mang thái đến sinh khi ra nàng ta, ngay cả đến khi nàng ta trưởng thành như hiện nay, hắn ta luôn tận tâm chăm sóc nàng ta.
Đối với hắn ta Lý Lệnh Yến chính là hòn ngọc quý mà hắn ta yêu thương trân trọng nhất trên thế gian, chưa bao giờ ánh mắt của hắn rời khỏi nàng ta dù một lần.
Cho nên khi nhìn thấy Lý Lệnh Yến thân mật nói chuyện cùng Lý Lệnh Uyển, mà Lý Lệnh Uyển lại dùng thái độ lạnh nhạt như vậy đối với nàng ta, tất nhiên trong lòng Lý Tu Bách cảm thấy không vui.
Tuy rằng Lý Lệnh Uyển cũng là nữ nhi của mình, nhưng mười bốn năm qua hắn ta chưa
gặp mặt nàng dù chỉ một lần.
Hơn nữa hắn ta cưới mẫu thân của nàng cũng chỉ vì phụng mệnh phụ mẫu, thì làm sao có tình cảm với mẫu thân của nàng, thậm chí cái vị trí mà mẫu thân nàng có hiện giờ nên thuộc về Tôn Lan Y.
Cho nên hắn ta đối với nàng làm sao có tình cảm phụ tử? Bất quá hiện tại hắn ta không thể nói ra điều này, nếu nói ra thì người khác sẽ không luyến tiếc hay thương yêu Lý Lệnh Yến như hắn ta.
Ngược lại bọn họ còn nói rằng hắn ta quay về chưa gặp mặt trưởng nữ Lý Lệnh Uyển dù chỉ một lần mà đã chỉ trích nàng, chuyện này sẽ gây bất lợi cho Lý Lệnh Yến.
Có thể vừa rồi thái độ hắn ta đối với Lý Lệnh Uyển như người xa lạ, cho nên nàng cũng không vui khi nhìn thấy Lý Lệnh Yến đến chào hỏi mình, điều này hắn ta vẫn có thể lý giải được.
Sau khi hắn ta nhìn thấy Lý Lệnh Yến dẫn theo đệ đệ Lý Duy Hoa rời khỏi chỗ Lý Lệnh Uyển, hắn ta mới thu hồi tầm mắt tiếp tục trò chuyện cùng hai huynh trưởng của mình.
Chuyện Lý Duy Nguyên và Lý Duy Lăng thi đỗ kỳ thi hương lần này, Dương Thị cũng đã sai người báo tin cho hắn ta biết, cho nên đối với chuyện này hắn ta cũng rất vui mừng.
Thứ nhất bọn họ còn trẻ tuổi mà đã đỗ đạt cao, tất nhiên sau này tiền đồ vô hạn, xem ra việc Lý gia sẽ hưng thịnh như ngày xưa không còn xa nữa.
Còn thứ hai, người ta thường nói đánh hổ cần huynh đệ, ra trận cần phụ binh, cho nên sau này ở trong triều đình có thêm người nhà giúp đỡ thì con đường làm quan của hắn ta sẽ ngày càng thuận lợi. Vì thế hắn ta liền nhìn về phía hai người bọn họ.
Quả thực tướng mạo của hai đứa cháu trai này thật là xuất sắc. Nhưng có vẻ Lý Duy Nguyên có phần nổi trội hơn Lý Duy Lăng một chút. Loại khí chất trên người Lý Duy Nguyên khác hẳn người thường, nếu hắn đứng trong đám đông chỉ cần liếc mắt một cái có thể phát hiện ra ngay.
Lý Tu Bách vô cùng ngạc nhiên về sự thay đổi của Lý Duy Nguyên. Dù sao chuyện của mẫu thân Lý Duy Nguyên hắn ta cũng biết rõ, bởi vì lúc hắn ta chưa đi làm quan ở nơi khác đã từng gặp mặt Lý Duy Nguyên vài lần.
Nhưng mỗi lần hắn ta nhìn thấy Lý Duy Nguyên, trên mặt Lý Duy Nguyên chỉ là vẻ lạnh lùng và sát khí dày đặc, vì vậy khi nghe Đại Giác Pháp Sư đoán mệnh cho Lý Duy Nguyên hắn ta từng khịt mũi coi thường, hắn ta còn cảm thấy những lời nói của hoà thượng và dạo sĩ làm sao có thể tin tưởng?
Bất quá sau đó hắn ta cũng dần tin tưởng, bởi vì Lý Duy Nguyên tạo cho người khác cái cảm giác lạnh lùng xa cách, hắn ta cũng tin đứa nhỏ này sở hữu mệnh khắc tinh.
Chỉ là hiện tại vẻ mặt của Lý Duy Nguyên đã không còn lạnh lùng như xưa, hơn nữa trên người hắn cũng không còn khí chất u ám ngược lại nhìn hắn bình thản hơn không ít.Quả thực giống như một viên ngọc đầy góc cạnh đã được thời gian tinh tế mài dũa.
Rốt cuộc mấy năm qua Lý Duy Nguyên đã trải qua những chuyện gì? Vì sao hắn lại thay đổi như bây giờ? Ai lại có bản lĩnh làm cho hắn thay đổi như vậy?
Tuy trong lòng Lý Tu Bách cực kỳ kinh ngạc, nhưng trên mặt hắn ta cũng không thể hiện ra điều gì, ngược lại hắn ta lại mở miệng gọi Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng lại đây.
Lý Duy Nguyên không có ý định đi qua đấy, hắn cảm nhận được tâm trạng của Lý Lệnh Uyển đang bất thường, hắn chỉ muốn ở bên cạnh nàng mà thôi.
Nhưng dù sao Lý Tu Bách cũng là trưởng bối của hắn, nếu Lý Tu Bách đã lên tiếng như thế, tất nhiên hắn không thể làm trái ý Lý Tu Bách.
Cho nên hắn đành nhìn Lý Lệnh Uyển một lúc, nhẹ giọng nói: "Uyển Uyển, ta đi đến đó một lúc sẽ trở về ngay thôi."
Dứt lời hắn liền nhấc chân đi đến trước mặt Lý Tu Bách. Vừa rồi Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng đã hành lễ với Lý Tu Bách, còn kêu hắn ta một tiếng tam thúc.
Cho nên hiện tại khi hai bọn họ bước đến đây từng người gọi một tiếng tam thúc, sau đó liền khoanh tay đứng một bên nghe hắn ta nói chuyện.
Lý Tu Bách lại âm thầm đánh giá bọn họ một phen, theo sau hắn ta cười nói với Lý Tu Tùng cùng Lý Tu Trúc: " Đại ca, Nhị ca thật có phúc, có các nhi tử xuất sắc như vậy."
Lý Tu Trúc nghe người khác khen nhi tử của mình cũng khiêm tốn nói hai câu. Còn Lý Tu Tùng thì lại nhìn Lý Duy Nguyên, đôi mắt ẩn chút nước mắt, nghẹn ngào cười nói: "Nguyên nhi đúng thật là ưu tú, người làm phụ thân như ta có một người nhi tử tốt như nó quả thật là cảm thấy thật tự hào."
Từ Thị đứng một bên nghe Lý Tu Tùng nói như thế, sắc mặt nàng ta liền trầm xuống.
Bất quá hiện tại nàng ta cũng không dám phát hoả, dù sao ở đây còn biết bao nhiêu người, nếu để bọn họ nhìn thấy thì không tốt.
Lý Tu Bách gọi Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng lại đậy, chỉ đơn giản trò chuyện với bọn họ vài ba câu, sau đó lại hỏi vài câu thơ để bọn họ đối đáp.
Đều là thiếu niên anh tài cho nên hai người bọn họ đối đáp rất trôi chảy. Bất quá nếu so sánh mà nói thì Lý Duy Nguyên có vẻ trầm ổn hơn một chút, còn Lý Duy Lăng có vẻ nóng nảy hơn.
Có lẽ còn trẻ tuổi đã đạt được thành tích cử nhân như vậy, tất nhiên trong lòng Lý Duy Lăng cảm thấy có chút tự cao, lại còn nghĩ rằng thế gian này sẽ không có ai vượt qua mình, cho nên Lý Duy Lăng mới nóng nảy vội vàng như vậy.
Nhưng trong lòng Lý Tu Bách lại rất tán thưởng Lý Duy Nguyên, còn trẻ tuổi mà tính tình đã trầm ổn như vậy là rất tốt, tất nhiên sau này chắc chắn tiền đồ của Lý Duy Nguyên sẽ vô hạn.
Còn về phần Lý Duy Lăng tuy có tài nhưng tính tình còn quá nóng vội, cần phải được mài giũa thêm mới có thể trở thành người làm việc lớn.
Sau khi đối đáp với bọn họ xong, Lý Tu Bách liền khen ngợi hai người bọn họ với Lý Tu Tùng cùng Lý Tu Trúc: " Có những nhi tử này ở đây, sau này Lý gia của chúng ta sẽ ngày một trở nên hưng thịnh hơn."
Dương Thị ngồi trên giường La Hán nghe những lời này, trên mặt bà càng vui vẻ tươi cười.
Mọi người trò chuyện với nhau một lúc đã đến giờ cơm, lập tức có nha hoàn tiến vào hỏi Dương Thị có muốn dọn cơm lên chưa, bà liền gật đầu, lúc này các nha hoàn nhanh chóng dọn bàn ghế ra đặt những món ăn lên bàn.
Chờ sau khi đồ ăn đã dọn xong, Dương Thị liền kêu mọi người tập trung đến bàn ngồi xuống.
Hôm nay bữa cơm phòng phú hơn mọi ngày bởi vì đặc biệt chuẩn bị bữa cơm tẩy trần cho Lý Tu Bách.
Lúc trên bàn ăn Lý Lệnh Uyển lén quan sát Chu Thị, nàng thấy Chu Thị chẳng động đũa vào món nào, trên mặt Chu Thị chỉ cố tỏ ra vẻ vui mừng mà thôi.
Lý Lệnh Uyển biết trong lòng Chu Thị cảm thấy rất khó chịu, vì vậy nàng ăn cũng không vô, nàng chỉ chậm chạp ăn từng hạt cơm trong chén của mình, hơn nữa nàng chẳng buồn gắp thức ăn.
Bỗng nhiên lúc này có người đặt vào chén nàng một miếng thịt kho tàu, nàng vội nhìn sang thì thấy kế bên tay trái mình chính là Lý Duy Nguyên, vẻ mặt đầy quan tâm nhìn nàng, ôn nhu nói với nàng: " Uyển Uyển, chẳng phải muội rất thích ăn món này sao? Ca ca gắp cho muội đấy, nào muội mau ăn đi."
Lý Lệnh Uyển thấy hắn quan tâm mình như vậy, đột nhiên mũi nàng có chút cay cay.
Kỳ thật nếu không có Lý Lệnh Yến xuất hiện thì cuộc sống của nàng ở trong Lý phủ này rất tốt, đám người Dương Thị cùng Từ Thị, Tiền Thị cũng đối với nàng rất hoà thuận, cho tới cả đám người Lý Duy Lăng, Lý Duy Lương, Lý Lệnh Quyên cũng thật tốt với nàng.
Nhưng Lý Lệnh Yến đã xuất hiện, mọi thứ của Lý Lệnh Yến đều hoàn mỹ, cho nên chỉ sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nàng ta đã lấy lòng hết tất cả mọi người trong Lý gia này.
Hơn nữa bọn họ lại cực kỳ thích nàng ta, trong mắt bọn họ chỉ tập trung chú ý đến nàng ta mà thôi.
Giờ phút này tâm tình của Lý Lệnh Uyển thật sự không tốt, nàng cảm thấy bản thân mình giống như một kẻ nhỏ bé không đáng có mặt trong cái Lý gia này.
Bởi vì suy nghĩ điều đó khiến nàng cảm thấy rất uất ức. Hơn nữa mọi người đều yêu thích Lý Lệnh Yến, nhưng chẳng phải Lý Lệnh Yến đều do một tay nàng viết ra sao.....
Mẹ nó thật là đậu má!!!
Bất quá bây giờ chỉ có duy nhất Lý Duy Nguyên vẫn đối xử tốt với nàng giống trước đây mà thôi, khi hắn nhìn thấy nàng không gắp thức ăn gì vào chén, thì hắn liền nhanh tay gắp món ăn mà nàng thích nhất bỏ vào chén của nàng.
Nhất thời Lý Lệnh Uyển liền cảm động, nàng nhìn Lý Duy Nguyên bằng ánh mắt cảm kích.
Lý Duy Nguyên thấy bộ dạng này của nàng giống như một con cún con vui mừng cảm kích khi được người khác chăm sóc vậy, đôi mắt nàng to tròn lại còn chớp chớp mắt nhìn hắn, hơn nữa trong mắt nàng chỉ có duy nhất hình bóng của hắn.
Điều đó khiến hắn cảm thấy thật vui vẻ đến cả cong khoé môi. Hắn thích nhìn thấy Lý Lệnh Uyển dựa dẫm và ỷ lại vào hắn, nếu không phải ngại hiện giờ nơi này còn có quá nhiều người thì hắn đã đưa tay sờ đỉnh đầu nàng.
Bất quá hắn vẫn phải nhịn xuống ý định này, sau đó hắn nhẹ giọng hỏi nàng: " Một miếng có đủ không? Ca ca gắp cho muội thêm miếng nữa nhé?" Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói vậy liền vui sướng gật đầu.
Sau đó Lý Duy Nguyên liền nhanh tay gắp vào chén nàng một miếng thịt cua sư tử, hắn nhìn nàng cười dịu dàng nói: " Nhanh ăn đi."
Lý Lệnh Uyển lại gật đầu nhanh chóng ăn miếng thịt cua sư tử đầu trong chén của mình.Lúc này nàng lại suy nghĩ, tại sao nàng phải cảm thấy uất ức? Những người đó có để ý đến nàng hay không thì có làm sao?
Chỉ cần tại Lý phủ này có Lý Duy Nguyên và Chu Thị quan tâm nàng là đủ.
Cho dù sau này Lý Lệnh Yến có hậu thuẫn cường đại như thế nào cũng được, chỉ cần nàng không động phạm gì đến Lý Lệnh Yến
Hơn nữa các nàng cứ duy trì cuộc sống ôn hoà với nhau là tốt rồi, còn những việc khác nàng suy nghĩ nhiều làm gì?
Tóm lại chỉ một câu đi theo Lý Duy Nguyên thì sẽ có thịt cua sư tử đầu ăn, không cần lo lắng.
Tuy rằng hiện tại Lý Lệnh Yến nhàn nhã dùng cơm, nhưng ánh mắt vẫn thầm quan sát mọi người trên bàn ăn, tất nhiên nàng ta nhìn thấy rõ Lý Duy Nguyên gắp đồ ăn cho Lý Lệnh Uyển.
Nàng ta cũng cảm thấy khá ngạc nhiên, mới vừa rồi thái độ cùng ngữ điệu của Lý Duy Nguyên đối với nàng ta lạnh nhạt như vậy.
Lúc ấy nàng ta chỉ cho rằng hắn đối với ai cũng như thế, nhưng không ngờ hắn thế mà cũng có lúc ôn nhu quan tâm một người đến như vậy.
Vừa rồi nàng ta còn nhìn thấy hắn mỉm cười với Lý Lệnh Uyển, nụ cười ấy thật khiến cho người ta cảm giác giống như cơn gió mùa thu thổi qua làm hoa lá đều nở rộ.
Sau đó Lý Lệnh Yến lại suy tư, nhưng khi nàng ta nhìn thoáng qua Tôn Lan Y đang ngồi bên cạnh, trong lòng chợt trầm xuống.
Dù sao thân phận của Tôn Lan Y ở Lý phủ này chỉ là thiếp thất nhỏ nhoi, cho nên không có ai đến hầu hạ Tôn Lan Y.
Còn nhớ lúc bọn họ ở Hàng Châu một nhà bốn người bọn họ cùng nhau dùng cơm, mẫu thân nàng ta chẳng phải luôn có nha hoàn hầu hạ sao?
Hơn nữa gia đình bọn họ lại hoà thuận vui vẻ với nhau, cũng chẳng có khái niệm phân biệt trưởng nữ hay thứ nữ gì cả?
Nhưng sau khi trở về kinh thành nàng và đệ đệ lại trở thành con của vợ lẽ, hiển nhiên làm sao có thể sánh bằng con vợ cả. Chưa nói đến việc vừa rồi Lý Lệnh Kiều nhìn nàng ta bằng ánh rất khinh thường.
Nghĩ đến đây Lý Lệnh Yến càng cảm thấy không vui trong lòng, bữa cơm này nàng ta ăn cũng chẳng còn mùi vị gì.
Chờ sau khi tất cả mọi người dùng cơm xong, lại cùng nhau ngồi nói chuyện với Dương Thị một lúc.
Nhưng Dương Thị cũng đã lớn tuổi trải qua một ngày dài như vậy, bà ta cũng đã mệt mỏi. Hơn nữa đám người Lý Tu Bách vừa mới trở về kinh thành nên cần phải được nghỉ ngơi. Cho nên bà ta liền bảo mọi người hãy quay về phòng nghỉ ngơi.
Hiện tại Chu Thị còn muốn cùng Lý Tu Bách quay về Lạc Mai Cư, dù sao phu thê bọn họ mười mấy năm chưa gặp mặt, hơn nữa vừa rồi hắn ta cũng đã trò chuyện cùng mẫu thân và huynh đệ của mình, vậy thời gian còn lại không phải là dành cho phu thê bọn họ sao?
Nhưng thực đáng tiếc, Chu Thị lại nhìn thấy Lý Tu Bách cùng đám người của Tôn Lan Y tiến nhanh ra ngoài cửa, hắn ta còn chẳng nhìn đến Chu Thị một lần.
Vừa đi hắn còn rủ đầu trò chuyện cùng Tôn Lan Y, vẻ mặt đối với Tôn Lan Y cực kỳ ôn nhu, giống như Tôn Lan Y là viên trân châu quý báu nhất trên thế gian này, chỉ cần hắn ta lớn tiếng một chút thôi sẽ vỡ vụn.
Chu Thị còn nhớ rõ đêm tân hôn ngày ấy, hắn ta chưa bao giờ đối xử với mình như vậy. Trong lòng nàng ta lại cảm thấy đau đớn, nhưng nàng ta vẫn cố chấp đứng tại chỗ chờ đợi Lý Tu Bách.
Cuối cùng hắn ta cũng chịu nhìn đến Chu Thị, cho nên trong lòng nàng ta thầm chờ mong hắn ta sẽ nói gì với mình, nhưng bất quá hắn ta chỉ gật đầu một cái, rồi cùng đám người bọn họ lướt qua nàng ta.
Sau đó đám người bọn họ liền rời khỏi Thế An Đường, giống như đối với hắn ta Chu Thị chỉ là một người qua đường xa lạ mà thôi.
Lúc này trong thâm tâm Chu Thị đã lạnh đến thấu xương, trong nháy mắt nàng ta không biết rốt cuộc bản thân mình thương tâm vì điều gì.
Từ nãy đến giờ, Lý Lệnh Uyển luôn đứng bên cạnh Chu Thị, tất nhiên nàng cũng nhìn thấy được những gì Lý Tu Bách đã làm, điều đó cũng khiến lòng nàng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng người mà nàng lo lắng nhất vẫn là Chu Thị.
Bởi vì sắc mặt hiện tại của Chu Thị không ổn, thân thể nàng ta đang lung lay như muốn sụp đổ, không cẩn thận một chút thôi sẽ ngã xuống.
Lý Lệnh Uyển thấy Chu Thị như vậy, nàng lập tức đưa tay đỡ lấy Chu Thị, lại nôn nóng hỏi: " Mẫu thân, người không sao chứ?"
Kỳ thật nàng cũng hiểu Chu Thị làm sao mà không có việc gì?
Dù sao Chu Thị cũng đã trông ngóng trượng phu của mình nhiều năm như vậy, nhưng hắn ta lại trước mặt mình cười nói với nữ nhân khác, xem nàng ta và nữ nhi của nàng ta chỉ giống như khách qua đường, thì ai mà có thể chấp nhận được điều đó.
Hiện tại ngay cả sức lực lên tiếng Chu Thị còn không có, nàng ta chỉ nhìn Lý Lệnh Uyển lắc đầu.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm thở dài, sau đó nàng vừa đỡ Chu Thị, vừa nhẹ nhàng nói: " Mẫu thân, để con đưa người trở về."
Chu Thị trả lời nàng cực nhỏ, nhỏ đến mức Lý Lệnh Uyển phải cố gắng tập trung tinh thần mà vẫn không nghe được rốt cuộc Chu Thị đã nói những gì.
Nhưng nàng vẫn không yên tâm để Chu Thị trở về như vậy, nàng lại kiên trì hỏi: " Mẫu thân, hay là để con dìu người trở về đi. Sau đó con sẽ ở lại trò chuyện cùng người một lúc, có được không?"
Chu Thị vẫn kiên quyết từ chối: " Ta tự mình trở về là được rồi."
Nghe Chu Thị nói thế, nàng còn muốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng đột nhiên Lý Duy Nguyên đứng bên cạnh nhẹ giọng nói với nàng: " Uyển Uyển, muội hãy để cho Tam thẩm tự mình trở về đi."
Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như vậy, nàng liền quay đầu sang nhìn hắn. Trong đôi mắt hắn rất bình tĩnh, nàng không tài nhìn thấu được điều gì trong đó.
Dù sao nàng cũng hiểu rõ Lý Duy Nguyên vẫn thông mình hơn nàng rất nhiều, hắn đã nói như vậy chắc hẳn cũng có lý do của mình. Vì thế nàng suy nghĩ một lúc, liền phân phó Thải Vi: " Ngươi mau dìu thái thái quay trở về đi, nhớ chăm sóc thái thái thật tốt."
Thải Vi cung kính lên tiếng, theo sau nàng ta liền tiến đến đỡ Chu Thị, nhẹ giọng nói: " Thái Thái, để nô tì đưa người trở về."
Sau đó hai người bọn họ chậm rãi bước ra khỏi cửa viện, Lý Lệnh Uyển vẫn đứng yên nhìn bóng dáng bọn họ ngày càng khuất xa, nàng liền than nhẹ: " Vì sao mẫu thân cứ cố chấp không muốn muội đưa người trở về."
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói như vậy, hắn cũng chẳng lên tiếng, vì hắn hiểu rõ trong lòng Chu Thị muốn gì, tất nhiên Chu Thị muốn trở phòng về khóc một trận không muốn để cho Lý Lệnh Uyển nhìn thấy, cho nên Chu Thị cứ kiên quyết không muốn Lý Lệnh Uyển đưa mình trở về.
Nhưng thật sự Lý Duy Nguyên cũng chẳng có ý định nói ra điều này cho nàng biết, hắn không muốn nàng lại vì điều đó mà càng thương tâm. Hơn nữa về Lý Tu Bách....
Trong đầu Lý Duy Nguyên vẫn luôn có một ý nghĩ, Uyển Uyển chỉ cần có người ca ca là hắn là đủ rồi, cần gì đến người khác? Hơn nữa có một người phụ thân như Lý Tu Bách cũng có ích gì? Chỉ khiến cho nàng thương tâm hơn mà thôi.
—————-//——-//————
Thấy Nguyên ca của tui chư
Tác giả :
Trường Câu Lạc Nguyệt