Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần
Chương 9: Tình nhân hợp đồng
Năm chiếc xe hơi màu đen rời đi cũng nhanh như lúc đến. Riêng chiếc BMW chạy về khu biệt thự ven sông Sài Gòn. Thiên Vũ bồng An vô nhà, gương mặt lạnh lẽo không cảm xúc. Anh đi thẳng đến phòng ngủ chính. Căn phòng khá rộng, tường lắp kính cường lực vát hình vòng cung, trông thẳng ra bờ sông Sài Gòn. Khoảng cách từ phòng ngủ chính tới bờ sông là bãi cỏ nhỏ, trồng hoa thạch thảo làm hàng rào ngăn cách bờ. Vũ đặt An ngồi trên giường ngủ. Cô nhỏ xíu cô độc trên giường ngủ kingsize, phủ drap lụa màu xanh đen. Thiên Vũ chỉ đặt cô ngồi đó, không nói gì đi thẳng ra ngoài, đóng cửa phòng. Tiếng đóng cửa làm An giật mình, cô ngó xung quanh, "vậy là cô đã về nhà của người đàn ông xa lạ. Chắc anh hai lo cho mình lắm, nhưng mình không thể về nhà trong bộ dạng này được". An móc điện thoại, nhắn tin cho Khang: "anh hai, em giận anh rồi, anh không nghỉ làm mừng sinh nhật em. Nên em sẽ đi Hồ Tràm chơi với Khánh Đình đến hết lễ. Hí hí!"
An nhấn send, lòng nặng trĩu. Cô lại nhắn tin cho Khánh Đình: " nếu anh tui hỏi có đi với bà không thì bà nói có nha, nhưng tui giận nên không nghe điện thoại. Tui gặp chút chuyện, khi nào bà vô thành phố nói sau hen".
An chưa biết nên làm gì với ân nhân của mình. Cửa phòng lại bật mở, một anh chàng mặc áo Blouse tới xem xét vết thương trên mặt An, rồi khám phần bụng bị đập vào thanh chắn lang cang, thấy mọi thứ vẫn ổn, đưa cho An típ thuốc sức và 2 viên tan máu bầm, dặn ngậm dưới lưỡi, rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn ngoái lại nhìn An lắc đầu cười. Sau một lúc, một phụ nữ trung tuổi, ăn mặc lịch sự đi vào, trên tay là bộ đầm ngủ màu trắng kiểu vintage (đầm ngủ loại cao cấp có tay, dạng dài, kèm quần đùi nhỏ).
- Thưa cô! Đây là đồ ngủ tôi vừa đi mua về, chưa giặt nhưng rất sạch sẽ, hi vọng cô không chê.
- Dạ, bác gọi cháu là An được rồi ạ. Kêu cô làm cháu tổn thọ quá.
- Bổn phận thôi. Cô là bạn của ông chủ, tôi không dám...
An nghĩ thầm, người này gia trưởng quá, người làm cho anh ta căng thẳng thật, bản thân An cũng đang thấy áp lực.
- Vậy bác tên gì ạ?
- Cứ gọi tôi là dì Năm.
- Dạ, vậy có người thì dì kêu cô, không có ai dì kêu con nha dì. Dì cũng cỡ tuổi mẹ con ở quê, kêu bằng cô, con buồn á.
Dì Năm đặt đồ ngủ lên giường, ngước nhìn An, cô gái mãnh dẻ rất dễ thương. An không đẹp sắc sảo, nhưng đủ đáng yêu để thu hút mọi người từ cái nhìn đầu tiên. Hèn chi, đích thân ông chủ đi đón về, bồng vô tận phòng. Hi vọng ông chủ đã tìm được người xứng đáng. Dì Năm nở nụ cười hiền hậu, gật đầu và đi ra ngoài:
- Con nghỉ ngơi đi, ở đây con được an toàn tuyệt đối.
- Dạ, con cảm ơn dì!
Cánh cửa khép lại, An mới quan sát khắp căn phòng, nơi đây quá xa hoa. Tuy gia đình An cũng thuộc hàng khá giả, nhưng để ở căn phòng như kiểu penhouse thế này thì An chỉ thấy trên phim. Cô tìm công tắc, tắt đèn. Trong phòng tối thui, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cây đèn phía bờ sông. An tựa vào kính cường lực trông ra bãi cỏ đã đẫm sương, bất giác có giọt nước nóng hổi rơi xuống, An đưa tay quẹt đi, cố không khóc. Bao cảm xúc cứ như vậy tuôn ra, An tự vòng tay ôm chính mình, chạm vào vùng cánh tay bị tên cầm đầu sờ qua, cô cảm thấy nhớp nhúa, dơ bẩn. Con gái mới lớn, luôn sống trong sự bao bọc của gia đình, hôm nay xém chút không giữ được bản thân, An cảm thấy vô lực, cô nhớ ba, nhớ mẹ và anh hai. Cô chỉ ước được sà lòng họ để khóc cho trôi hết uất ức thôi. Cuộc sống không chỉ có hoa hồng, đâu phải ai cũng tốt. Nếu mình không đủ mạnh thì sẽ bị vùi dập chẳng ai thương tiếc. Bài học đầu tiên nơi thành phố hoa lệ này quá đắt cho An. Cô gục xuống khóc đến thê lương.
Từ căn phòng trên lầu, cùng view với phòng của An, Thiên Vũ quan sát camera, đột nhiên anh cảm thấy đau lòng, bực tức đứng lên nhìn ra tường kính cường lực view sông, hai tay đút túi quần suy nghĩ gì đó rất đăm chiêu.
An khóc xong cũng mệt mỏi, nên vô phòng tắm, chỉ là nhà tắm cũng sang trọng như khách sạn năm sao. Bồn tắm hình ô van, có hệ thống massage thủy lực, tường cũng bằng kính cường lực, bên ngoài kính là hồ sen nhỏ, thêm nữa mới là tường ngăn cách với bên ngoài. Trong phòng đốt sẵn nến thơm, đèn giấu âm tường hắt ra ánh sáng dìu dịu, mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa, An cảm thấy tâm tình lắng lại, cứ như đang ở trong spa vậy. Cô ngồi vô bồn tắm, dùng muối tắm chà sát từ vai xuống cánh tay, nơi bị tên biến thái kia sờ soạn. An chà, chà mạnh đến nổi cánh tay sớm đỏ cả mảng lớn, hai tay An nắm chặt thành quyền. Xong xuôi, An đi ra ngoài, quá mệt mỏi nên lên giường nằm ngủ, dù tóc vẫn đang ướt.
Khi An đã ngủ say, cửa phòng hé mở. Thiên Vũ cũng đã thay đồ ngủ, nhẹ nhàng đi vô, sợ An thức giấc. Anh mở đèn xông tinh dầu oải hương, kéo màn cửa sổ (tường). Cầm remote mở hệ thống âm thanh trong nhà, tiếng nhạc du dương phát ra êm dịu, khiến người con gái đang nằm kia lạc vào mộng đẹp, gương mặt cũng thư giãn rất nhiều. Miệng Vũ nhếch lên độ cong nhẹ hài lòng, anh lấy khăn lông ngồi xuống bên giường lau tóc cho cô, chậm rãi nhẹ nhàng, rồi dùng máy sấy, những ngón tay thon dài luồng vào mái tóc ướt của An, nhẹ nhàng lướt xuống, để tóc được hấp thụ hơi nóng từ máy sấy. Chỉ một lúc, An cảm thấy đầu mình nhẹ đi nhiều, ấm áp, không nặng và lạnh nữa, cô thật sự thoải mái đi sâu vào giấc ngủ.
- Thơm quá! Cảm ơn mẹ.
Thiên Vũ ngưng động tác, đứng lên cau mặt nhìn người đang ngủ kia, ánh mắt hiện lên vài tia phức tạp. "Tại sao, tại sao em là con của người đó, tôi nên hận em, em phải đau khổ, người đàn bà kia và đàn ông của bà ta phải chứng kiến em bị tôi dằn vặt, họ phải trả giá những gì họ gây ra cho ba của tôi. Cô gái nhỏ, chỉ trách em đã đầu thai vào không đúng gia đình mà thôi". Thiên Vũ hậm hực đi ra ngoài.
Sáng sớm, An thức dậy, người khá mệt mỏi. Tính nướng thêm chút nữa, nhưng khoan," nơi đây đâu phải nhà mình, đúng rồi, nhà của anh ta." An mở cửa, đi ra khu vườn nhỏ. Khu vườn thông ra bãi đất trống bên hông nhà, ngăn cách bằng hàng rào gỗ sơn trắng thấp tới gối, bên bãi đất trống mọc đầy cỏ Bông Lau cao tới thân người, An lững thững đi qua đó như vô hồn. Cô đưa tay sờ vào ngọn cỏ, giống cỏ hồng ở Đà Lạt. Vậy là sinh nhật 18 tuổi này, cô không được ăn mừng với ba mẹ, ngay cả anh hai cũng không. An cứ đứng đó, trong ánh nắng ban mai rực rỡ, thân ảnh cô mong manh, yếu ớt và ưu tư. Sau lưng An, một người với gương mặt lạnh nhạt, đôi mắt nâu trầm mạnh mẽ lại bị hình ảnh nhu yếu như sương sớm kia thu hút đến mất hồn, Thiên Vũ lấy điện thoại ra chụp lại, nhìn ảnh trong điện thoại nhếch mép cười đi vô nhà.
- Cô ơi, mời cô vô nhà dùng bữa sáng.
- Dì Năm! Con biết rồi, con vô đây.
Thiên Vũ ngồi ở đầu bàn, anh mặc áo thun tay dài tùy ý kéo lên tới khủy tay màu trắng, quần ka ki màu kem sáng. An nhất thời thất thần cứ ngỡ anh hai. Hắn ngước mắt nhìn An, ánh mắt lạnh lùng vô cảm, khiến An rùng mình.
- Sao em còn đứng đó? Đợi tôi mời?
- Dạ, không phải...
An tính nói trông anh giống anh hai quá, nhưng lại sợ bị nói "bắt quàng làm họ", hôm qua, chỉ là thuộc hạ thôi mà đã có súng, khí thế như vậy hẳn là không tầm thường, chắc anh ta là trùm mafia rồi, không nên đắc tội vẫn hơn. Mùi phở thơm nức, An hít hà, bụng réo inh ỏi rồi, nên cô tự nhiên ngồi vào bàn. Rất tự nhiên ngắt rau bỏ vô tô của ai kia, bỏ thêm tương và sa tế, sau lại bỏ rau vô tô của mình. An chỉ tưới nước sa tế vì cô không ăn cay, rồi trộn đều lên ăn.
- Anh ăn đi, để nguội đóng mỡ đó.
Ngươi kia chăm chú quan sát An, người làm trong nhà thấy An nhặt rau bỏ vô tô cho Thiên Vũ, tính lên ngăn lại nhưng bị Vũ trừng mắt nên lại lui xuống. Thiên Vũ là người ưa sạch sẽ, mà An trước khi ăn chưa có rửa tay. Mọi người thấy hành động của An mà đổ mồ hôi hột, chờ cơn thịnh nộ giáng xuống. Không ngờ Thiên Vũ chỉ quan sát, gương mặt mới đầu còn ngạc nhiên, sau nghe cô mời ăn. Dường như anh đã hơi cười, ông chủ của họ cười, cô gái này đã phá bỏ qui tắc sạch sẽ của ông chủ, còn làm ông chủ cười thật không tầm thường. Họ chỉ có thể im lặng cảm thán, mừng vì ông chủ không nổi giận. Thiên Vũ cũng bắt đầu cúi xuống ăn, "ừ, phở hôm nay ngon hơn bình thường."
Ăn xong, họ vào phòng khách nói chuyện:
- Cảm ơn anh đã cứu em.
- Không có gì, coi như bù lần trước em cứu tôi. Nhưng 1 tỷ thì em phải trả.
- Hả, chẳng phải hai chuyện là 1 sao?
- Em cũng nói là hai chuyện, 2 sao là 1 được?
- À, ý em là anh bỏ 1 tỷ ra cứu em là 1 chuyện chứ.
- Chuyện tôi tới cứu em, và vì em tôi bỏ 1 tỷ cho tụi kia là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Hôm qua, em xin tôi cứu em và chuyện em trao đổi 1 tỷ cho bọn chúng sao lại gom chung?
- Hả!!!!!?????
- Tôi là doanh nhân, không thể thực hiện phi vụ lỗ vậy chứ? Em tính sao về 1 tỷ đó.
- À, anh cũng nói là cứu mạng qua lại coi như huề. Anh hứa cho em một nguyện vọng mà, vậy giờ em ước...
Thiên Vũ cau mặt, trừng mắt quát Thiên An:
- Cẩn thận điều ước của em, nguyện vọng của tôi cho em không lẽ chỉ đáng giá 1 tỷ? Hửm?
An bị đớ người. Hơ, 1 tỷ đối với nhiều người là cả một gia tài đó. Trời, người gì vậy, cho người khác nguyện vọng mà không cho xài???? An chỉ biết cười khổ, suy nghĩ cách đối phó.
- Nếu em đồng ý làm tình nhân hợp đồng của tôi trong 3 năm, tôi sẽ xóa nợ 1 tỷ cho em.
- Tình nhân hợp đồng? À! Anh hai à, à không, đại ca cho tiểu muội được nói vài câu được không?
- Nói
- Muội mới 18 tuổi thôi, chưa từng trải, không biết giao tiếp, sợ là không xứng với đại ca lắm đâu à.
- Em mê phim kiếm hiệp quá nhỉ? Xứng hay không tôi nhìn thấy được. Như em nói, em mới 18 tuổi, em hiểu gì mà nói xứng hay không?
- Ah.....à
- Nếu em có 1 tỷ trả ngay thì tôi và em xem như xa lạ, bằng không thì em phải kí vô hợp đồng tình nhân này.
Thiên Vũ tiến từng bước chậm tới chỗ An ngồi, chống hai tay lên ghế, nhốt cô ở giữa, đôi mắt nâu thâm thúy nhìn cô, hơi lạnh áp bức tỏa ra làm An lo sợ, cúi gằm mặt, không dám nhìn vào gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng như tảng băng kia. Thấy thái độ của An, Vũ nhếch mép, đứng lên, hai tay đút túi quần, quay lưng nhìn ra khu vườn qua cửa sổ sát đất.
- Tôi không bị gay, cao 1m82. Tôi không thích phụ nữ nên chọn em làm tình nhân vì tránh rắc rối đó, nên chắc chắn sẽ không lăng nhăng. Và anh hai em giống tôi...Hay em thấy tôi không đủ giỏi? Hửm?
Thiên Vũ xoay người nhìn An, nở nụ cười mờ ám. Anh đang đứng ngay cửa sổ sát đất, mặc đồ màu sáng, ánh nắng đang bao quanh Vũ làm anh tỏa sáng thật sự, cao ngạo như vị thần trêu chọc Thiên An.
- Em không thấy mơ ước của em ngay trước mặt em sao? Còn không nhanh nắm bắt lấy?
An ngớ người, sau hiểu rõ liền đỏ mặt, nào có người nào tự phụ như anh ta chứ? Mà sao hắn biết điều ước của mình????
Liệu An sẽ đồng ý? Còn Quý Khang sẽ phản ứng ra sao?
An nhấn send, lòng nặng trĩu. Cô lại nhắn tin cho Khánh Đình: " nếu anh tui hỏi có đi với bà không thì bà nói có nha, nhưng tui giận nên không nghe điện thoại. Tui gặp chút chuyện, khi nào bà vô thành phố nói sau hen".
An chưa biết nên làm gì với ân nhân của mình. Cửa phòng lại bật mở, một anh chàng mặc áo Blouse tới xem xét vết thương trên mặt An, rồi khám phần bụng bị đập vào thanh chắn lang cang, thấy mọi thứ vẫn ổn, đưa cho An típ thuốc sức và 2 viên tan máu bầm, dặn ngậm dưới lưỡi, rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn ngoái lại nhìn An lắc đầu cười. Sau một lúc, một phụ nữ trung tuổi, ăn mặc lịch sự đi vào, trên tay là bộ đầm ngủ màu trắng kiểu vintage (đầm ngủ loại cao cấp có tay, dạng dài, kèm quần đùi nhỏ).
- Thưa cô! Đây là đồ ngủ tôi vừa đi mua về, chưa giặt nhưng rất sạch sẽ, hi vọng cô không chê.
- Dạ, bác gọi cháu là An được rồi ạ. Kêu cô làm cháu tổn thọ quá.
- Bổn phận thôi. Cô là bạn của ông chủ, tôi không dám...
An nghĩ thầm, người này gia trưởng quá, người làm cho anh ta căng thẳng thật, bản thân An cũng đang thấy áp lực.
- Vậy bác tên gì ạ?
- Cứ gọi tôi là dì Năm.
- Dạ, vậy có người thì dì kêu cô, không có ai dì kêu con nha dì. Dì cũng cỡ tuổi mẹ con ở quê, kêu bằng cô, con buồn á.
Dì Năm đặt đồ ngủ lên giường, ngước nhìn An, cô gái mãnh dẻ rất dễ thương. An không đẹp sắc sảo, nhưng đủ đáng yêu để thu hút mọi người từ cái nhìn đầu tiên. Hèn chi, đích thân ông chủ đi đón về, bồng vô tận phòng. Hi vọng ông chủ đã tìm được người xứng đáng. Dì Năm nở nụ cười hiền hậu, gật đầu và đi ra ngoài:
- Con nghỉ ngơi đi, ở đây con được an toàn tuyệt đối.
- Dạ, con cảm ơn dì!
Cánh cửa khép lại, An mới quan sát khắp căn phòng, nơi đây quá xa hoa. Tuy gia đình An cũng thuộc hàng khá giả, nhưng để ở căn phòng như kiểu penhouse thế này thì An chỉ thấy trên phim. Cô tìm công tắc, tắt đèn. Trong phòng tối thui, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cây đèn phía bờ sông. An tựa vào kính cường lực trông ra bãi cỏ đã đẫm sương, bất giác có giọt nước nóng hổi rơi xuống, An đưa tay quẹt đi, cố không khóc. Bao cảm xúc cứ như vậy tuôn ra, An tự vòng tay ôm chính mình, chạm vào vùng cánh tay bị tên cầm đầu sờ qua, cô cảm thấy nhớp nhúa, dơ bẩn. Con gái mới lớn, luôn sống trong sự bao bọc của gia đình, hôm nay xém chút không giữ được bản thân, An cảm thấy vô lực, cô nhớ ba, nhớ mẹ và anh hai. Cô chỉ ước được sà lòng họ để khóc cho trôi hết uất ức thôi. Cuộc sống không chỉ có hoa hồng, đâu phải ai cũng tốt. Nếu mình không đủ mạnh thì sẽ bị vùi dập chẳng ai thương tiếc. Bài học đầu tiên nơi thành phố hoa lệ này quá đắt cho An. Cô gục xuống khóc đến thê lương.
Từ căn phòng trên lầu, cùng view với phòng của An, Thiên Vũ quan sát camera, đột nhiên anh cảm thấy đau lòng, bực tức đứng lên nhìn ra tường kính cường lực view sông, hai tay đút túi quần suy nghĩ gì đó rất đăm chiêu.
An khóc xong cũng mệt mỏi, nên vô phòng tắm, chỉ là nhà tắm cũng sang trọng như khách sạn năm sao. Bồn tắm hình ô van, có hệ thống massage thủy lực, tường cũng bằng kính cường lực, bên ngoài kính là hồ sen nhỏ, thêm nữa mới là tường ngăn cách với bên ngoài. Trong phòng đốt sẵn nến thơm, đèn giấu âm tường hắt ra ánh sáng dìu dịu, mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa, An cảm thấy tâm tình lắng lại, cứ như đang ở trong spa vậy. Cô ngồi vô bồn tắm, dùng muối tắm chà sát từ vai xuống cánh tay, nơi bị tên biến thái kia sờ soạn. An chà, chà mạnh đến nổi cánh tay sớm đỏ cả mảng lớn, hai tay An nắm chặt thành quyền. Xong xuôi, An đi ra ngoài, quá mệt mỏi nên lên giường nằm ngủ, dù tóc vẫn đang ướt.
Khi An đã ngủ say, cửa phòng hé mở. Thiên Vũ cũng đã thay đồ ngủ, nhẹ nhàng đi vô, sợ An thức giấc. Anh mở đèn xông tinh dầu oải hương, kéo màn cửa sổ (tường). Cầm remote mở hệ thống âm thanh trong nhà, tiếng nhạc du dương phát ra êm dịu, khiến người con gái đang nằm kia lạc vào mộng đẹp, gương mặt cũng thư giãn rất nhiều. Miệng Vũ nhếch lên độ cong nhẹ hài lòng, anh lấy khăn lông ngồi xuống bên giường lau tóc cho cô, chậm rãi nhẹ nhàng, rồi dùng máy sấy, những ngón tay thon dài luồng vào mái tóc ướt của An, nhẹ nhàng lướt xuống, để tóc được hấp thụ hơi nóng từ máy sấy. Chỉ một lúc, An cảm thấy đầu mình nhẹ đi nhiều, ấm áp, không nặng và lạnh nữa, cô thật sự thoải mái đi sâu vào giấc ngủ.
- Thơm quá! Cảm ơn mẹ.
Thiên Vũ ngưng động tác, đứng lên cau mặt nhìn người đang ngủ kia, ánh mắt hiện lên vài tia phức tạp. "Tại sao, tại sao em là con của người đó, tôi nên hận em, em phải đau khổ, người đàn bà kia và đàn ông của bà ta phải chứng kiến em bị tôi dằn vặt, họ phải trả giá những gì họ gây ra cho ba của tôi. Cô gái nhỏ, chỉ trách em đã đầu thai vào không đúng gia đình mà thôi". Thiên Vũ hậm hực đi ra ngoài.
Sáng sớm, An thức dậy, người khá mệt mỏi. Tính nướng thêm chút nữa, nhưng khoan," nơi đây đâu phải nhà mình, đúng rồi, nhà của anh ta." An mở cửa, đi ra khu vườn nhỏ. Khu vườn thông ra bãi đất trống bên hông nhà, ngăn cách bằng hàng rào gỗ sơn trắng thấp tới gối, bên bãi đất trống mọc đầy cỏ Bông Lau cao tới thân người, An lững thững đi qua đó như vô hồn. Cô đưa tay sờ vào ngọn cỏ, giống cỏ hồng ở Đà Lạt. Vậy là sinh nhật 18 tuổi này, cô không được ăn mừng với ba mẹ, ngay cả anh hai cũng không. An cứ đứng đó, trong ánh nắng ban mai rực rỡ, thân ảnh cô mong manh, yếu ớt và ưu tư. Sau lưng An, một người với gương mặt lạnh nhạt, đôi mắt nâu trầm mạnh mẽ lại bị hình ảnh nhu yếu như sương sớm kia thu hút đến mất hồn, Thiên Vũ lấy điện thoại ra chụp lại, nhìn ảnh trong điện thoại nhếch mép cười đi vô nhà.
- Cô ơi, mời cô vô nhà dùng bữa sáng.
- Dì Năm! Con biết rồi, con vô đây.
Thiên Vũ ngồi ở đầu bàn, anh mặc áo thun tay dài tùy ý kéo lên tới khủy tay màu trắng, quần ka ki màu kem sáng. An nhất thời thất thần cứ ngỡ anh hai. Hắn ngước mắt nhìn An, ánh mắt lạnh lùng vô cảm, khiến An rùng mình.
- Sao em còn đứng đó? Đợi tôi mời?
- Dạ, không phải...
An tính nói trông anh giống anh hai quá, nhưng lại sợ bị nói "bắt quàng làm họ", hôm qua, chỉ là thuộc hạ thôi mà đã có súng, khí thế như vậy hẳn là không tầm thường, chắc anh ta là trùm mafia rồi, không nên đắc tội vẫn hơn. Mùi phở thơm nức, An hít hà, bụng réo inh ỏi rồi, nên cô tự nhiên ngồi vào bàn. Rất tự nhiên ngắt rau bỏ vô tô của ai kia, bỏ thêm tương và sa tế, sau lại bỏ rau vô tô của mình. An chỉ tưới nước sa tế vì cô không ăn cay, rồi trộn đều lên ăn.
- Anh ăn đi, để nguội đóng mỡ đó.
Ngươi kia chăm chú quan sát An, người làm trong nhà thấy An nhặt rau bỏ vô tô cho Thiên Vũ, tính lên ngăn lại nhưng bị Vũ trừng mắt nên lại lui xuống. Thiên Vũ là người ưa sạch sẽ, mà An trước khi ăn chưa có rửa tay. Mọi người thấy hành động của An mà đổ mồ hôi hột, chờ cơn thịnh nộ giáng xuống. Không ngờ Thiên Vũ chỉ quan sát, gương mặt mới đầu còn ngạc nhiên, sau nghe cô mời ăn. Dường như anh đã hơi cười, ông chủ của họ cười, cô gái này đã phá bỏ qui tắc sạch sẽ của ông chủ, còn làm ông chủ cười thật không tầm thường. Họ chỉ có thể im lặng cảm thán, mừng vì ông chủ không nổi giận. Thiên Vũ cũng bắt đầu cúi xuống ăn, "ừ, phở hôm nay ngon hơn bình thường."
Ăn xong, họ vào phòng khách nói chuyện:
- Cảm ơn anh đã cứu em.
- Không có gì, coi như bù lần trước em cứu tôi. Nhưng 1 tỷ thì em phải trả.
- Hả, chẳng phải hai chuyện là 1 sao?
- Em cũng nói là hai chuyện, 2 sao là 1 được?
- À, ý em là anh bỏ 1 tỷ ra cứu em là 1 chuyện chứ.
- Chuyện tôi tới cứu em, và vì em tôi bỏ 1 tỷ cho tụi kia là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Hôm qua, em xin tôi cứu em và chuyện em trao đổi 1 tỷ cho bọn chúng sao lại gom chung?
- Hả!!!!!?????
- Tôi là doanh nhân, không thể thực hiện phi vụ lỗ vậy chứ? Em tính sao về 1 tỷ đó.
- À, anh cũng nói là cứu mạng qua lại coi như huề. Anh hứa cho em một nguyện vọng mà, vậy giờ em ước...
Thiên Vũ cau mặt, trừng mắt quát Thiên An:
- Cẩn thận điều ước của em, nguyện vọng của tôi cho em không lẽ chỉ đáng giá 1 tỷ? Hửm?
An bị đớ người. Hơ, 1 tỷ đối với nhiều người là cả một gia tài đó. Trời, người gì vậy, cho người khác nguyện vọng mà không cho xài???? An chỉ biết cười khổ, suy nghĩ cách đối phó.
- Nếu em đồng ý làm tình nhân hợp đồng của tôi trong 3 năm, tôi sẽ xóa nợ 1 tỷ cho em.
- Tình nhân hợp đồng? À! Anh hai à, à không, đại ca cho tiểu muội được nói vài câu được không?
- Nói
- Muội mới 18 tuổi thôi, chưa từng trải, không biết giao tiếp, sợ là không xứng với đại ca lắm đâu à.
- Em mê phim kiếm hiệp quá nhỉ? Xứng hay không tôi nhìn thấy được. Như em nói, em mới 18 tuổi, em hiểu gì mà nói xứng hay không?
- Ah.....à
- Nếu em có 1 tỷ trả ngay thì tôi và em xem như xa lạ, bằng không thì em phải kí vô hợp đồng tình nhân này.
Thiên Vũ tiến từng bước chậm tới chỗ An ngồi, chống hai tay lên ghế, nhốt cô ở giữa, đôi mắt nâu thâm thúy nhìn cô, hơi lạnh áp bức tỏa ra làm An lo sợ, cúi gằm mặt, không dám nhìn vào gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng như tảng băng kia. Thấy thái độ của An, Vũ nhếch mép, đứng lên, hai tay đút túi quần, quay lưng nhìn ra khu vườn qua cửa sổ sát đất.
- Tôi không bị gay, cao 1m82. Tôi không thích phụ nữ nên chọn em làm tình nhân vì tránh rắc rối đó, nên chắc chắn sẽ không lăng nhăng. Và anh hai em giống tôi...Hay em thấy tôi không đủ giỏi? Hửm?
Thiên Vũ xoay người nhìn An, nở nụ cười mờ ám. Anh đang đứng ngay cửa sổ sát đất, mặc đồ màu sáng, ánh nắng đang bao quanh Vũ làm anh tỏa sáng thật sự, cao ngạo như vị thần trêu chọc Thiên An.
- Em không thấy mơ ước của em ngay trước mặt em sao? Còn không nhanh nắm bắt lấy?
An ngớ người, sau hiểu rõ liền đỏ mặt, nào có người nào tự phụ như anh ta chứ? Mà sao hắn biết điều ước của mình????
Liệu An sẽ đồng ý? Còn Quý Khang sẽ phản ứng ra sao?
Tác giả :
Nga Trần (Trái Tim Pha Lê)