Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng
Chương 17
Tịch Mộ Thiên có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình lại vớ phải người phụ nữ như Hạ Tử Khâm, chỉ nuôi cô ở trong nhà thôi cũng khiến cho cuộc sống vốn rất có trình tự của anh trở nên hỗn loạn hết cả.
Tịch Mộ Thiên thầm nghĩ không biết rốt cuộc cô đã bình an lớn lên bằng cách nào, thậm chí còn nhí nhảnh vui tươi, đúng là một kì tích.
Đối mặt với ánh mắt trêu ghẹo rất rõ ràng của viện trưởng Sở, Tịch Mộ Thiên cũng phải đỏ mặt, khỏi cần nghĩ cũng biết, con nhóc này ăn cả một hộp kem to, nửa quả dưa hấu, còn ăn gì nữa cô sống chết không chịu khai. Cộng thêm bữa đồ nướng tối qua, nào là thịt, nào là hải sản, dạ dày của cô không bị viêm mới lạ.
Còn mình thì sao? Một người xưa nay luôn lạnh lùng đến vậy, ấy thế mà lại bị ánh mắt tội nghiệp của Hạ Tử Khâm dụ dỗ, không làm chủ được bản thân, chiều chuộng theo cô vô điều kiện nên mới gây ra hậu quả này. Tịch Mộ Thiên thấy bản thân mình đúng là tự làm tự chịu.
Tịch Mộ Thiên lắc đầu thở dài, Hạ Tử Khâm chỉ nằm một chỗ thôi cũng khiến anh cảm thấy mệt mỏi rồi, mạch máu của cô mảnh hơn người bình thường, chỉ cần hơi cử động một chút là chảy máu, lại phải bảo y tá cắm lại kim truyền, lớn bằng ngần này rồi vẫn còn sợ tiêm.
Tịch Mộ Thiên nhớ lại buổi tối hôm trước mà bỗng thấy buồn cười, lúc y tá cắm cây kim vào, Hạ Tử Khâm một tay siết chặt tay Tịch Mộ Thiên, khuôn mặt vùi vào ngực anh, toàn thân cứng đờ, thậm chí còn run rẩy. Y tá luôn miệng nhắc nhở cô thả lỏng, nhưng dường như cô chẳng nghe thấy gì, giống hệt một đứa trẻ con đang làm nũng.
Khó khăn lắm mới cắm được kim vào, cô lại cử động. Sau vài lần như thế, mắt Hạ Tử Khâm đã ngân ngấn nước, đầy vẻ tủi thân, thỉnh thoảng cô lại len lén liếc nhìn anh. Tịch Mộ Thiên muốn tức không được, muốn cười cũng chẳng xong, tuy nhiên trong lòng anh có cảm giác hơi xót xa.
Thầm thở dài, Tịch Mộ Thiên lại đặt laptop sang một bên rồi gọi y tá vào, còn mình thì xoay người, một tay vòng ra sau lưng Hạ Tử Khâm giữ lấy tay cô, một tay vòng qua eo ôm chặt người cô. Y tá vội vàng đẩy giá treo nước truyền đi theo ra nhà vệ sinh.
Tịch Mộ Thiên xua tay bảo cô y tá ra ngoài, còn mình thì bế thốc Hạ Tử Khâm đến bồn cầu, đưa tay ra định cởi quần cho cô nhưng Hạ Tử Khâm cuống quýt nói: “Không! Không cần đâu, em tự làm được…”
“Không được động đậy!”
Tịch Mộ Thiên chẳng buồn đếm xỉa đến lời “khẩn cầu” của Hạ Tử Khâm, thẳng thừng tụt cái quần bệnh nhân rộng thùng thình của cô xuống. Hạ Tử Khâm mặt đỏ đến tận mang tai, vừa ngồi xuống bồn vừa ấp úng nói:
“Cái đó… Tịch Mộ Thiên, anh ra ngoài được không? Anh ở trong này… em… em không quen.”
Tịch Mộ Thiên liếc cô: “Xong thì gọi anh!”, nói rồi còn cẩn thận dặn dò: “Không được tùy tiện cử động đâu đấy!”
Dặn dò xong Tịch Mộ Thiên mới quay người đi ra, còn lịch sự đóng cửa lại. Đợi cửa nhà vệ sinh đóng rồi, Hạ Tử Khâm mới cúi đầu, chỉ mong có thể cắm đầu vào nhà vệ sinh mà chết quách đi cho xong, cứ như một kẻ tàn phế để cho Tịch Mộ Thiên phải cởi quần hộ, lại còn…
Đáng ngượng nhất là một người đàn ông mặt lạnh như Tịch Mộ Thiên lại làm những chuyện này một cách hết sức thản nhiên, điều này càng khiến cho Hạ Tử Khâm cảm thấy xấu hổ hơn.
Đi tiểu xong, vừa đứng dậy, bồn tự động xả nước, Tịch Mộ Thiên nghe tiếng nước chảy liền đẩy cửa bước vào. Hạ Tử Khâm chỉ kịp kéo cái quần lót của mình lên. Nhìn thấy anh, cô nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Còn chưa định thần lại, Tịch Mộ Thiên đã kéo quần của cô lên. Hạ Tử Khâm nhận ra những chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời mình đều đã xảy ra vào đêm nay rồi, đây đúng là một thách thức đối với cô. Thôi thì để mặc nó vậy, dù gì cũng đến nước này rồi.
Thế mới nói Mạch Tử bảo Hạ Tử Khâm là dây thần kinh quá thô cũng không hoàn toàn vô lí, không chỉ thô mà mặt còn dày nữa.
Thực ra Tịch Mộ Thiên không hề lạnh lùng như cái vẻ bề ngoài của anh, đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất trong lần nhập viện này của Hạ Tử Khâm. Thậm chí Tịch Mộ Thiên còn rất chu đáo, chu đáo đến mức Hạ Tử Khâm cảm thấy khó thích nghi.
Tim của cô không tốt, truyền dịch rất chậm, gần như cả ngày phải đeo bình truyền, rõ ràng đã mời y tá có chuyên môn về nhà rồi, nhưng Tịch Mộ Thiên gần như không cần đến, tất cả mọi vấn đề của Hạ Tử Khâm đều do anh tự lo liệu. Bón cơm, uống nước, thậm chí là tắm rửa, đi vệ sinh, tóm lại là mọi vấn đều sinh hoạt hàng ngày của Hạ Tử Khâm đều do anh một tay phục vụ.
Nhiều lúc sự chăm sóc của Tịch Mộ Thiên làm Hạ Tử Khâm nhầm tưởng mình là một bệnh nhân bị liệt toàn thân, chỉ có cái miệng là cử động được. Nghĩ thì là vậy nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hạ Tử Khâm không ngờ Tịch Mộ Thiên lại là một người đàn ông ấm áp đến vậy, đột nhiên cô nghĩ, lấy được anh đúng là may mắn lớn nhất cuộc đời mình, không biết chừng mộ phần của người thân cô đã mọc cả xanh non. Nhưng mộ phần nhà cô ở đâu? Điều này phải chờ sau này kiểm chứng vậy khẽ nhoẻn miệng cười, lắng tai nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Tịch Mộ Thiên đang họp, bởi vì cô nhập viện nên các lãnh đạo cao cấp của Tịch Thị và Vinh Thị gần như ngày nào cũng phải vào bệnh viện một chuyến, phòng bệnh bên ngoài đã trở thành phòng họp của Tịch Mộ Thiên, cũng may là phòng rất rộng.
Giọng nói quả quyết vang lên đầy trọng lượng, Hạ Tử Khâm dễ dàng nhận ra giọng điệu ngang tàng, khí phách, rất có sức hút ấy của anh, nghe nhiều còn thấy gợi cảm. Thực ra Tịch Mộ Thiên đúng là rất gợi cảm, đặc biệt là trong chuyện giường chiếu.
Hạ Tử Khâm đưa bàn tay lên xoa xoa khuôn mặt đang nóng bừng của mình, cúi đầu khẽ lẩm bẩm: “Hạ Tử Khâm, mày đang nghĩ bậy bạ gì thế hả?”
Hai ngày ở trong bệnh viện, tối nào Tịch Mộ Thiên cũng chen lên giường ôm cô ngủ, mỗi sáng tỉnh dậy cô đều cảm nhận sự biến đổi sinh lí rõ rệt trên người Tịch Mộ Thiên, điều này khiến cho Hạ Tử Khâm không mấy tự nhiên.
Lúc Tịch Mộ Thiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô vợ bé nhỏ đang lấy tay ôm mặt ngồi nghệt ra, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, anh chợt thất thần.
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu lên, nói đầy vẻ hiểu chuyện: “Tịch Mộ Thiên, anh không cần ở đây với em suốt ngày thế đâu, anh phải đi làm chứ! Ở đây có y tá là được rồi, anh còn nhiều việc phải làm mà.”
Tịch Mộ Thiên lại gần, đưa tay sờ trán Hạ Tử Khâm, bưng mặt cô lên lẩm bẩm: “Không bị sốt, sao mặt lại đỏ bừng thế này?”
Mặt Hạ Tử Khâm lại càng đỏ bừng thêm, ánh mắt lấp lánh, miệng lẩm bẩm: “Ờ, hơi nóng.”
Tịch Mộ Thiên ngoảnh đầu nhìn nhiệt kế, nhiệt độ trong phòng dưới hai lăm độ. Anh nhíu mày, quan sát cô vài giây rồi nói: “Không nóng, nhiệt độ vừa phải mà. Còn nữa, nếu em biết anh nhiều việc, sau này hãy biết tự chăm sóc bản thân, đặc biệt là mấy thứ đồ ăn như là kem đó, sau này không được ăn nghe chưa?”
Hạ Tử Khâm chu mỏ nhưng không dám cãi lại, dù sao sau này cô có lén ăn, Tịch Mộ Thiên cũng chẳng biết được mà cấm. Hạ Tử Khâm vừa nghĩ vậy đã nghe Tịch Mộ Thiên nói: “Để anh biết được thì em đừng trách!”, giọng điệu đầy hăm dọa.
Cô y tá bước vào nói Viện trưởng có việc cần tìm Tịch Mộ Thiên, Tịch Mộ Thiên liếc nhìn chai truyền của Hạ Tử Khâm rồi quay người bước ra khỏi cửa.
Viện trưởng và bố Tịch Mộ Thiên là bạn thân thiết, hai nhà có giao tình đã lâu, cũng coi như là bậc tiền bối của anh, nhìn Tịch Mộ Thiên lớn lên đương nhiên phải khác với những người khác, Tịch Mộ Thiên cũng rất kính trọng bậc trưởng bối này.
Nói thật lòng, Viện trưởng Sở vô cùng ngạc nhiên khi thấy nửa đêm nửa hôm, Tịch Mộ Thiên hốt hoảng bế một cô gái ăn mặc xộc xệch lao vào bệnh viện. Bố mẹ mất sớm, Tịch Mộ Thiên trở thành đứa trẻ lớn trước tuổi, vì thế mà đứng trước mọi vấn đề trong cuộc sống tâm trạng của anh luôn điềm đạm, ít biến động. Ngay cả khi bố mẹ sắp qua đời, mặc dù đau khổ khó che giấu nhưng cũng không đến mức hốt hoảng như thế. Điều này chứng tỏ cái gì?
Viện trưởng Sở biết tối hôm đó cuối cùng Tịch Mộ Thiên cũng trở về giống như một con người bình thường, có đầy đủ các trạng thái tâm trạng hỉ, nộ, ái, ố. Một người đàn ông hốt hoảng vì vợ bị bệnh.
Cũng vì lẽ đó, Viện trưởng Sở bỗng cảm thấy vô cùng tò mò về cô vợ trẻ của Tịch Mộ Thiên, thậm chí còn tò mò hơn cả việc anh cưới gấp. Nói Hạ Tử Khâm là “cô vợ bé bỏng” quả không sai chút nào, một cô nhóc chưa lớn, nếu không nhìn hồ sơ của cô, chắc Viện trưởng Sở còn nghĩ đây là một nữ sinh mới bước ra khỏi cánh cửa nhà trường.
Mặc dù đang ốm nhưng khuôn mặt trẻ trung bừng lên sức sống ấy vẫn khiến viện trưởng Sở phải ngạc nhiên. Hơn nữa, ngay bản thân Tịch Mộ Thiên cũng không nhận ra ánh mắt của mình nhìn vợ lại ấm áp biết nhường nào. Do vậy, có những chuyện làm Viện trưởng Sở rất khó giải quyết.
Ngẩng đầu nhìn thấy Tịch Mộ Thiên bước vào, ông liền vẫy vẫy tay: “Tịch Mộ Thiên đến rồi à, mau ngồi đi!”
Viện trưởng Sở gấp đống hồ sơ bệnh án trước mặt lại, hỏi thẳng
“Cháu có biết tim của Tử Khâm có vấn đề không?”
Tịch Mộ Thiên ngây người, sau đó khẽ gật đầu, trước đây trong tư liệu về Hạ Tử Khâm mà Tiểu Dương đưa cho anh có nhắc đến việc này, hình như không quá nghiêm trọng, hơn nữa thấy cô nhảy nhót suốt ngày, Tịch Mộ Thiên cũng không cảm thấy đây là vấn đề lớn. Nhưng đột nhiên viện trưởng Sở lại nhắc đến nó một cách nghiêm túc, tim của Tịch Mộ Thiên như thót lại. Anh hiểu, nếu không nghiêm trọng, Viện trưởng Sở chắc chắn đã không nhắc đến.
Viện trưởng Sở chằm chằm nhìn Tịch Mộ Thiên: “Bệnh của Tử Khâm, y học gọi là khuyết tật vách ngăn tâm thất. Nói cụ thể hơn, trên vách ngăn giữa hai tâm thất trái, phải có một lỗ hổng. Vì vậy khi tim co bóp, máu sẽ từ tâm thất trái có áp lực cao chảy sang tâm thất phải có áp lực thấp. Nếu lỗ hổng này lớn, gánh nặng tăng lên gấp đôi với tâm thất phải trong một thời gian dài, sau này đến tuổi trung niêm sẽ dễ bị suy tim. Bệnh nhân bị nặng có thể dẫn đến việc van động mạch chủ đóng không kín hoặc bị viêm nội mạc tim cấp tính do vi khuẩn.”
Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Điều quan trọng nhất là người mắc bệnh này nếu có bầu chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm ạ?”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên thay đổi thấy rõ: “Nguy hiểm cho đứa bé hay cho mẹ ạ?”
Viện trưởng Sở nhìn thẳng vào mắt Tịch Mộ Thiên, nói: “Chủ yếu là người mẹ, có khả năng đứa trẻ tuy khỏe mạnh nhưng lại mang hậu quả nghiêm trọng cho người mẹ, thậm chí là tử vong.”
Tịch Mộ Thiên ra khỏi phòng Viện trưởng nhưng không về phòng bệnh của Hạ Tử Khâm ngay mà đi thẳng xuống lầu, ngồi ở ghế dài trong sân viện. Anh châm một điếu thuốc rồi kẹp ở tay, ngồi im lìm suy nghĩ, mãi cho đến khi điếu thuốc cháy gần hết khiến da tay bị bỏng, anh mới bừng tỉnh.
Chuyện con cái đối với Tịch Mộ Thiên mà nói đâu thể có cũng được, không có cũng xong. Đúng là suy nghĩ của anh hơi truyền thống, nhưng nếu sự nghiệp cả đời Tịch Mộ Thiên vất vả gây dựng lên, sau này lại chẳng có người kế thừa, như vậy chẳng phải công sức đổ sông đổ biển hết sao?
Còn nhớ hồi đầu cưới Phi Loan, bố vợ từng nói có thể đi thụ tinh nhân tạo, nếu không được ông cũng không phản đối chuyện anh thuê người đẻ hộ. Tịch Mộ Thiên lúc ấy còn trẻ, hơn nữa vẫn chưa đến lúc anh nghĩ tới vấn đề đó thì Phi Loan đã đi rồi, bây giờ chuyện này lại được đặt ra trước mắt, Tịch Mộ Thiên đột nhiên phát hiện hóa ra đây là vấn đề quá khó trong đời anh.
Hạ Tử Khâm vừa ngẩng đầu dậy uống nước đã thấy Vinh Phi Lân đứng dựa ở cửa, tay cầm bó hoa to. Cô suýt thì tưởng mình nhìn nhầm. Chỉ mới có hai ngày mà dường như Vinh Phi Lân đã biến thành một người khác hẳn, sự thay đổi này từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, Hạ Tử Khâm không khỏi kinh ngạc.
Tịch Mộ Thiên thầm nghĩ không biết rốt cuộc cô đã bình an lớn lên bằng cách nào, thậm chí còn nhí nhảnh vui tươi, đúng là một kì tích.
Đối mặt với ánh mắt trêu ghẹo rất rõ ràng của viện trưởng Sở, Tịch Mộ Thiên cũng phải đỏ mặt, khỏi cần nghĩ cũng biết, con nhóc này ăn cả một hộp kem to, nửa quả dưa hấu, còn ăn gì nữa cô sống chết không chịu khai. Cộng thêm bữa đồ nướng tối qua, nào là thịt, nào là hải sản, dạ dày của cô không bị viêm mới lạ.
Còn mình thì sao? Một người xưa nay luôn lạnh lùng đến vậy, ấy thế mà lại bị ánh mắt tội nghiệp của Hạ Tử Khâm dụ dỗ, không làm chủ được bản thân, chiều chuộng theo cô vô điều kiện nên mới gây ra hậu quả này. Tịch Mộ Thiên thấy bản thân mình đúng là tự làm tự chịu.
Tịch Mộ Thiên lắc đầu thở dài, Hạ Tử Khâm chỉ nằm một chỗ thôi cũng khiến anh cảm thấy mệt mỏi rồi, mạch máu của cô mảnh hơn người bình thường, chỉ cần hơi cử động một chút là chảy máu, lại phải bảo y tá cắm lại kim truyền, lớn bằng ngần này rồi vẫn còn sợ tiêm.
Tịch Mộ Thiên nhớ lại buổi tối hôm trước mà bỗng thấy buồn cười, lúc y tá cắm cây kim vào, Hạ Tử Khâm một tay siết chặt tay Tịch Mộ Thiên, khuôn mặt vùi vào ngực anh, toàn thân cứng đờ, thậm chí còn run rẩy. Y tá luôn miệng nhắc nhở cô thả lỏng, nhưng dường như cô chẳng nghe thấy gì, giống hệt một đứa trẻ con đang làm nũng.
Khó khăn lắm mới cắm được kim vào, cô lại cử động. Sau vài lần như thế, mắt Hạ Tử Khâm đã ngân ngấn nước, đầy vẻ tủi thân, thỉnh thoảng cô lại len lén liếc nhìn anh. Tịch Mộ Thiên muốn tức không được, muốn cười cũng chẳng xong, tuy nhiên trong lòng anh có cảm giác hơi xót xa.
Thầm thở dài, Tịch Mộ Thiên lại đặt laptop sang một bên rồi gọi y tá vào, còn mình thì xoay người, một tay vòng ra sau lưng Hạ Tử Khâm giữ lấy tay cô, một tay vòng qua eo ôm chặt người cô. Y tá vội vàng đẩy giá treo nước truyền đi theo ra nhà vệ sinh.
Tịch Mộ Thiên xua tay bảo cô y tá ra ngoài, còn mình thì bế thốc Hạ Tử Khâm đến bồn cầu, đưa tay ra định cởi quần cho cô nhưng Hạ Tử Khâm cuống quýt nói: “Không! Không cần đâu, em tự làm được…”
“Không được động đậy!”
Tịch Mộ Thiên chẳng buồn đếm xỉa đến lời “khẩn cầu” của Hạ Tử Khâm, thẳng thừng tụt cái quần bệnh nhân rộng thùng thình của cô xuống. Hạ Tử Khâm mặt đỏ đến tận mang tai, vừa ngồi xuống bồn vừa ấp úng nói:
“Cái đó… Tịch Mộ Thiên, anh ra ngoài được không? Anh ở trong này… em… em không quen.”
Tịch Mộ Thiên liếc cô: “Xong thì gọi anh!”, nói rồi còn cẩn thận dặn dò: “Không được tùy tiện cử động đâu đấy!”
Dặn dò xong Tịch Mộ Thiên mới quay người đi ra, còn lịch sự đóng cửa lại. Đợi cửa nhà vệ sinh đóng rồi, Hạ Tử Khâm mới cúi đầu, chỉ mong có thể cắm đầu vào nhà vệ sinh mà chết quách đi cho xong, cứ như một kẻ tàn phế để cho Tịch Mộ Thiên phải cởi quần hộ, lại còn…
Đáng ngượng nhất là một người đàn ông mặt lạnh như Tịch Mộ Thiên lại làm những chuyện này một cách hết sức thản nhiên, điều này càng khiến cho Hạ Tử Khâm cảm thấy xấu hổ hơn.
Đi tiểu xong, vừa đứng dậy, bồn tự động xả nước, Tịch Mộ Thiên nghe tiếng nước chảy liền đẩy cửa bước vào. Hạ Tử Khâm chỉ kịp kéo cái quần lót của mình lên. Nhìn thấy anh, cô nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Còn chưa định thần lại, Tịch Mộ Thiên đã kéo quần của cô lên. Hạ Tử Khâm nhận ra những chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời mình đều đã xảy ra vào đêm nay rồi, đây đúng là một thách thức đối với cô. Thôi thì để mặc nó vậy, dù gì cũng đến nước này rồi.
Thế mới nói Mạch Tử bảo Hạ Tử Khâm là dây thần kinh quá thô cũng không hoàn toàn vô lí, không chỉ thô mà mặt còn dày nữa.
Thực ra Tịch Mộ Thiên không hề lạnh lùng như cái vẻ bề ngoài của anh, đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất trong lần nhập viện này của Hạ Tử Khâm. Thậm chí Tịch Mộ Thiên còn rất chu đáo, chu đáo đến mức Hạ Tử Khâm cảm thấy khó thích nghi.
Tim của cô không tốt, truyền dịch rất chậm, gần như cả ngày phải đeo bình truyền, rõ ràng đã mời y tá có chuyên môn về nhà rồi, nhưng Tịch Mộ Thiên gần như không cần đến, tất cả mọi vấn đề của Hạ Tử Khâm đều do anh tự lo liệu. Bón cơm, uống nước, thậm chí là tắm rửa, đi vệ sinh, tóm lại là mọi vấn đều sinh hoạt hàng ngày của Hạ Tử Khâm đều do anh một tay phục vụ.
Nhiều lúc sự chăm sóc của Tịch Mộ Thiên làm Hạ Tử Khâm nhầm tưởng mình là một bệnh nhân bị liệt toàn thân, chỉ có cái miệng là cử động được. Nghĩ thì là vậy nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hạ Tử Khâm không ngờ Tịch Mộ Thiên lại là một người đàn ông ấm áp đến vậy, đột nhiên cô nghĩ, lấy được anh đúng là may mắn lớn nhất cuộc đời mình, không biết chừng mộ phần của người thân cô đã mọc cả xanh non. Nhưng mộ phần nhà cô ở đâu? Điều này phải chờ sau này kiểm chứng vậy khẽ nhoẻn miệng cười, lắng tai nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Tịch Mộ Thiên đang họp, bởi vì cô nhập viện nên các lãnh đạo cao cấp của Tịch Thị và Vinh Thị gần như ngày nào cũng phải vào bệnh viện một chuyến, phòng bệnh bên ngoài đã trở thành phòng họp của Tịch Mộ Thiên, cũng may là phòng rất rộng.
Giọng nói quả quyết vang lên đầy trọng lượng, Hạ Tử Khâm dễ dàng nhận ra giọng điệu ngang tàng, khí phách, rất có sức hút ấy của anh, nghe nhiều còn thấy gợi cảm. Thực ra Tịch Mộ Thiên đúng là rất gợi cảm, đặc biệt là trong chuyện giường chiếu.
Hạ Tử Khâm đưa bàn tay lên xoa xoa khuôn mặt đang nóng bừng của mình, cúi đầu khẽ lẩm bẩm: “Hạ Tử Khâm, mày đang nghĩ bậy bạ gì thế hả?”
Hai ngày ở trong bệnh viện, tối nào Tịch Mộ Thiên cũng chen lên giường ôm cô ngủ, mỗi sáng tỉnh dậy cô đều cảm nhận sự biến đổi sinh lí rõ rệt trên người Tịch Mộ Thiên, điều này khiến cho Hạ Tử Khâm không mấy tự nhiên.
Lúc Tịch Mộ Thiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô vợ bé nhỏ đang lấy tay ôm mặt ngồi nghệt ra, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, anh chợt thất thần.
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu lên, nói đầy vẻ hiểu chuyện: “Tịch Mộ Thiên, anh không cần ở đây với em suốt ngày thế đâu, anh phải đi làm chứ! Ở đây có y tá là được rồi, anh còn nhiều việc phải làm mà.”
Tịch Mộ Thiên lại gần, đưa tay sờ trán Hạ Tử Khâm, bưng mặt cô lên lẩm bẩm: “Không bị sốt, sao mặt lại đỏ bừng thế này?”
Mặt Hạ Tử Khâm lại càng đỏ bừng thêm, ánh mắt lấp lánh, miệng lẩm bẩm: “Ờ, hơi nóng.”
Tịch Mộ Thiên ngoảnh đầu nhìn nhiệt kế, nhiệt độ trong phòng dưới hai lăm độ. Anh nhíu mày, quan sát cô vài giây rồi nói: “Không nóng, nhiệt độ vừa phải mà. Còn nữa, nếu em biết anh nhiều việc, sau này hãy biết tự chăm sóc bản thân, đặc biệt là mấy thứ đồ ăn như là kem đó, sau này không được ăn nghe chưa?”
Hạ Tử Khâm chu mỏ nhưng không dám cãi lại, dù sao sau này cô có lén ăn, Tịch Mộ Thiên cũng chẳng biết được mà cấm. Hạ Tử Khâm vừa nghĩ vậy đã nghe Tịch Mộ Thiên nói: “Để anh biết được thì em đừng trách!”, giọng điệu đầy hăm dọa.
Cô y tá bước vào nói Viện trưởng có việc cần tìm Tịch Mộ Thiên, Tịch Mộ Thiên liếc nhìn chai truyền của Hạ Tử Khâm rồi quay người bước ra khỏi cửa.
Viện trưởng và bố Tịch Mộ Thiên là bạn thân thiết, hai nhà có giao tình đã lâu, cũng coi như là bậc tiền bối của anh, nhìn Tịch Mộ Thiên lớn lên đương nhiên phải khác với những người khác, Tịch Mộ Thiên cũng rất kính trọng bậc trưởng bối này.
Nói thật lòng, Viện trưởng Sở vô cùng ngạc nhiên khi thấy nửa đêm nửa hôm, Tịch Mộ Thiên hốt hoảng bế một cô gái ăn mặc xộc xệch lao vào bệnh viện. Bố mẹ mất sớm, Tịch Mộ Thiên trở thành đứa trẻ lớn trước tuổi, vì thế mà đứng trước mọi vấn đề trong cuộc sống tâm trạng của anh luôn điềm đạm, ít biến động. Ngay cả khi bố mẹ sắp qua đời, mặc dù đau khổ khó che giấu nhưng cũng không đến mức hốt hoảng như thế. Điều này chứng tỏ cái gì?
Viện trưởng Sở biết tối hôm đó cuối cùng Tịch Mộ Thiên cũng trở về giống như một con người bình thường, có đầy đủ các trạng thái tâm trạng hỉ, nộ, ái, ố. Một người đàn ông hốt hoảng vì vợ bị bệnh.
Cũng vì lẽ đó, Viện trưởng Sở bỗng cảm thấy vô cùng tò mò về cô vợ trẻ của Tịch Mộ Thiên, thậm chí còn tò mò hơn cả việc anh cưới gấp. Nói Hạ Tử Khâm là “cô vợ bé bỏng” quả không sai chút nào, một cô nhóc chưa lớn, nếu không nhìn hồ sơ của cô, chắc Viện trưởng Sở còn nghĩ đây là một nữ sinh mới bước ra khỏi cánh cửa nhà trường.
Mặc dù đang ốm nhưng khuôn mặt trẻ trung bừng lên sức sống ấy vẫn khiến viện trưởng Sở phải ngạc nhiên. Hơn nữa, ngay bản thân Tịch Mộ Thiên cũng không nhận ra ánh mắt của mình nhìn vợ lại ấm áp biết nhường nào. Do vậy, có những chuyện làm Viện trưởng Sở rất khó giải quyết.
Ngẩng đầu nhìn thấy Tịch Mộ Thiên bước vào, ông liền vẫy vẫy tay: “Tịch Mộ Thiên đến rồi à, mau ngồi đi!”
Viện trưởng Sở gấp đống hồ sơ bệnh án trước mặt lại, hỏi thẳng
“Cháu có biết tim của Tử Khâm có vấn đề không?”
Tịch Mộ Thiên ngây người, sau đó khẽ gật đầu, trước đây trong tư liệu về Hạ Tử Khâm mà Tiểu Dương đưa cho anh có nhắc đến việc này, hình như không quá nghiêm trọng, hơn nữa thấy cô nhảy nhót suốt ngày, Tịch Mộ Thiên cũng không cảm thấy đây là vấn đề lớn. Nhưng đột nhiên viện trưởng Sở lại nhắc đến nó một cách nghiêm túc, tim của Tịch Mộ Thiên như thót lại. Anh hiểu, nếu không nghiêm trọng, Viện trưởng Sở chắc chắn đã không nhắc đến.
Viện trưởng Sở chằm chằm nhìn Tịch Mộ Thiên: “Bệnh của Tử Khâm, y học gọi là khuyết tật vách ngăn tâm thất. Nói cụ thể hơn, trên vách ngăn giữa hai tâm thất trái, phải có một lỗ hổng. Vì vậy khi tim co bóp, máu sẽ từ tâm thất trái có áp lực cao chảy sang tâm thất phải có áp lực thấp. Nếu lỗ hổng này lớn, gánh nặng tăng lên gấp đôi với tâm thất phải trong một thời gian dài, sau này đến tuổi trung niêm sẽ dễ bị suy tim. Bệnh nhân bị nặng có thể dẫn đến việc van động mạch chủ đóng không kín hoặc bị viêm nội mạc tim cấp tính do vi khuẩn.”
Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Điều quan trọng nhất là người mắc bệnh này nếu có bầu chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm ạ?”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên thay đổi thấy rõ: “Nguy hiểm cho đứa bé hay cho mẹ ạ?”
Viện trưởng Sở nhìn thẳng vào mắt Tịch Mộ Thiên, nói: “Chủ yếu là người mẹ, có khả năng đứa trẻ tuy khỏe mạnh nhưng lại mang hậu quả nghiêm trọng cho người mẹ, thậm chí là tử vong.”
Tịch Mộ Thiên ra khỏi phòng Viện trưởng nhưng không về phòng bệnh của Hạ Tử Khâm ngay mà đi thẳng xuống lầu, ngồi ở ghế dài trong sân viện. Anh châm một điếu thuốc rồi kẹp ở tay, ngồi im lìm suy nghĩ, mãi cho đến khi điếu thuốc cháy gần hết khiến da tay bị bỏng, anh mới bừng tỉnh.
Chuyện con cái đối với Tịch Mộ Thiên mà nói đâu thể có cũng được, không có cũng xong. Đúng là suy nghĩ của anh hơi truyền thống, nhưng nếu sự nghiệp cả đời Tịch Mộ Thiên vất vả gây dựng lên, sau này lại chẳng có người kế thừa, như vậy chẳng phải công sức đổ sông đổ biển hết sao?
Còn nhớ hồi đầu cưới Phi Loan, bố vợ từng nói có thể đi thụ tinh nhân tạo, nếu không được ông cũng không phản đối chuyện anh thuê người đẻ hộ. Tịch Mộ Thiên lúc ấy còn trẻ, hơn nữa vẫn chưa đến lúc anh nghĩ tới vấn đề đó thì Phi Loan đã đi rồi, bây giờ chuyện này lại được đặt ra trước mắt, Tịch Mộ Thiên đột nhiên phát hiện hóa ra đây là vấn đề quá khó trong đời anh.
Hạ Tử Khâm vừa ngẩng đầu dậy uống nước đã thấy Vinh Phi Lân đứng dựa ở cửa, tay cầm bó hoa to. Cô suýt thì tưởng mình nhìn nhầm. Chỉ mới có hai ngày mà dường như Vinh Phi Lân đã biến thành một người khác hẳn, sự thay đổi này từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, Hạ Tử Khâm không khỏi kinh ngạc.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh