Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?
Chương 22: Vậy để tôi tự mình tìm hiểu
Tôi ngửa cổ lên trời thầm than, sao cái số tôi đen đủi vậy chứ, nhập số liệu vào máy bị sai, trưởng phòng bắt ở lại làm lại, bao giờ đúng một trăm phần trăm mới được về. Thành ra tan ca muộn, đang đi trên đường bị thủng lốp xe, không biết cái tên đáng ghét vô ý thức nào vứt đinh ra đường, làm bổn cô nương không may gặp phải, ta mà biết là kẻ nào, ta nhất định sẽ đấm cho hắn mấy phát, sách cổ hắn lên hỏi hắn có còn có đạo đứa hay không, nếu bảo không nhất định phải bắt thằng cha nội nhà hắn trả tiền sửa xe cộng thêm tiền đi taxi về nhà nhân nên cấp số mười mới được.
Tôi bây giờ cũng chẳng khá khẩm là bao, chân đi giày cao gót, đường vừa vắng vừa không có đèn, đã vậy lại còn phải đi một đoạn đường dài nữa mới tới được nơi sửa xe. Mà sửa xe xong lại phải bắt xe buýt về nhà, bụng vừa đói người mệt, tôi muốn chết quách đi cho rồi.
Tôi tức giận đạp vào cái đít xe mấy cái, thành ra cái chân trở nên đau đớn tê dại, ngay cả cái xe này cũng muốn hành hạ chủ của nó, thật là bất công, rốt cuộc là sáng nay tôi bước chân phải ra trước hay bước chân trái ra khỏi nhà trước vậy hả trời???????
Đột nhiên phía sau xuất hiện đèn ô tô, tôi ngoảnh đầu lại nhìn, nheo nheo mắt vì bị ánh sáng của đèn pha xe làm cho loá mắt, trong lòng không khỏi mừng thầm, hay là nhờ người này giúp đỡ một chút vậy. Nào ngờ vừa ngó thấy người ngồi trong xe, nụ cười rạng rỡ như đoá hoa nở rộ trên môi tôi liền khựng lại trong khoảng khắc.
Người ngồi trong xe là Y Thần, thật ra kể từ buổi hôm đấy đến giờ tôi vẫn chưa gặp lại hắn lần nào, mặc dù làm việc trong cùng một công ty, cùng một tòa nhà. Phòng làm việc của hắn nằm trên tầng ba hai, đó không phải là nơi mà một nhân viên quèn như tôi có thể tự do ra vào, với lại tôi cũng chẳng có việc gì cần phải nên đấy cả. Lúc đi làm hay lúc tan sở cũng không trùng hợp gặp nhau trong thang máy. Trừ việc tinh thần của mọi ngườ itrong công ty vui vẻ hơn, làm việc hăng say hơn, nhiều chuyện để tám hơn thì so với ngày trước, mọi thứ không thay đổi nhiều là mấy. thế nên khi thấy người ngồi trong xe là Y Thần, tôi không khỏi bất ngờ.
Y Thần cho xe chạy từ từ rồi dừng lại bên cạnh tôi, cửa kính xe từ hừ hạ xuống, khuôn mặt hắn ló ra kèm theo nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn, giọng nói cũng vô cùng hấp dẫn:
- May I help you?- để hắn thấy mình trong hoàn cảnh như thế này, thật xấu hổ chết đi được, tôi bặm môi, suy nghĩ một lúc liền nói:
- Tôi bị hỏng xe rồi...
-The front has a garage , which should help you driving the car I go there?
Tôi chớp chớp đôi mắt, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì, mặc dù hắn phát âm rất chuẩn.
Hắn còn bày đặt hỏi tôi bằng tiếng anh, chẳng lẽ hắn thực sự đã quên rằng tôi học không giỏi môn này sao? Hay lại có ý muốn kiểm tra trình độ ngoại ngữ của nhân viên.
Hắn thấy tôi đần mặt ra thì bật cười thích thú, mở cửa xe rồi bước xuống.
- Phía trước có một tiệm sửa xe, để tôi giúp cô dắt xe tới đó. (ý nghĩa tương tự câu tiếng anh phía trên)- Chưa kịp để tôi đồng ý, hắn đã rằng lấy tay lái, gạt tôi ra- Vào trong xe ngồi đợi.- Hắn nói rồi dắt xe đi, tôi ngây ngốc đứng nhìn.
Nếu là trước kia, nếu không phải là coi như không biết phóng xe vụt qua, thì ít nhất hắn cũng sẽ châm chọc tôi vài câu. Đằng này, tự dưng hắn lại giúp đỡ tôi, tốt bụng một cách đột xuất.
Tôi đang định lên tiếng ngăn lại, nhưng thấy bóng hắn đã đi xa rồi nên đành thôi. Tôi đưa tay nên gãi gãi đầu, nhận ra xung quanh chỉ còn có một mình mình. Ngoài này vắng vẻ quá, ngoài ánh sáng từ đèn pha ô tô ra thì xung quanh tối đen như mực, gió rít từng cơn khiến tóc gáy tôi rựng đứng cả lên. Tôi liền nhanh chóng chui tọt vào trong xe. Sau khi đã yên vị trong đó, tôi liền cúi xuống tháo ngay đôi giày cao gót mười phân ra khỏi chân của mình, rồi bắt đầu nắn nắn bóp bóp. Chốc nữa phải về ngâm chân một lúc rồi hẵng đi ngủ vậy. Tôi không thích đi giày cao gót, đấy là không muốn nói rằng thật sự ghét,nhưng do công việc bắt buộc, cộng thêm việc chiều cao của mình có vài phần khiêm tốn, thế nên tôi phải tự hành hạ bản thân mình như vậy. Lúc mới tập đi, không biết tôi đã ngã nên ngã xuống bao nhiêu lần, còn bị trẹo cả chân nữa, một tuần không đi lại được.
Thật may là gặp được Y Thần, nếu không có hắn chắc tôi lại phải trệu trạo đi bộ về nhà cộng thêm việc đi xe buýt chen lên chen xuống nữa chắc là tôi đến chết mất.
Hôm nay xét cho cùng cũng không đến nỗi đen đủi lắm nhỉ.
Một lúc sau Y Thần quay lại, hắn mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
‘ Đi nhanh dữ’ tôi nghĩ thầm.
Chiếc xe khởi động rồi lao vút đi, gió thổi ào ào từ bên ngoài vào táp lên mặt tôi mát lạnh, Y Thần đưa tay lên nhấn nút điều khiển khiến cửa kính từ từ đóng lại.
Không còn tiếng gió bên ngoài thổi, không gian trong xe trở nên yên lặng lạ lùng. Y Thần một mực đăm đăm nhìn về phía trước. Tôi bèn đắng hắng vài cái, hắn vẫn không thèm quan tâm, tôi đảo mắt bất đắc dĩ nói vài câu để phá tan bầu không khí nặng nề.
- Ừm, xe của tôi bị thủng lốp…
- Ngày mai cô có thể đến lấy xe, cái cửa tiệm chúng ta vừa đi qua đó.- Hắn lạnh lùng nói, liếc tôi một cái tồi tiếp tục tập trung lái xe.
Cái tên này đúng thật là, nếu tôi không hỏi chắc hắn chẳng thèm nói đâu nhỉ. Mà ‘cái cửa tiệm chúng ta vừa đi qua’ là cái nào chứ, quãng đường chúng tôi vừa đi qua có hai, ba cái lận.
Tất cả lại tiếp tục chìm vào im lặng…
- Nhà cô ở khu Vĩ Ngạn à?- hắn đột nhiên hỏi.
Hả, hắn biết tôi sống ở đâu sao?
Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác ấm áp, hóa ra hắn vẫn còn quan tâm tới tôi.
- Sao..sao cậu biết? – tôi giả bộ hỏi, định bụng làm hắn lòi ‘cái đuôi cáo’ ra.
- Tôi đoán thế- hắn tỉnh bơ đáp, còn có vẻ rất chân thật. Hóa ra là do tôi tưởng bở, tự mình đa tình, hắn nào còn quan tâm tới tôi như trước nữa. Đến mối quan hệ của chúng tôi còn bị hắn thẳng tâm chối bỏ, thậm chí là quan hệ bạn bè hắn cũng không thèm nhận, coi nhau như người dưng, thập phần không quen biết.
Trái tim tôi như va mạnh vào thứ gì đó. Huyền Vũ nói hắn chỉ đang muốn thay đổi bản thân, trở thành một người mà để tôi có thể dễ dàng yêu mến. Huyễn Vũ trước giờ luôn đưa ra những lời khuyên đúng đắn, luôn là vua tiên chi giỏi tiên đoán, luôn là người bạn online thông thái mà tôi vô cùng tin tưởng. Nhưng bây giờ tôi nghĩ, anh ấy đoán sai mất rồi, hoàn toàn không đúng, dù chỉ một chút.
- Cô nhìn cái gì vậy?
- A…- tôi giật nảy mình, chột dạ đảo mắt đi chỗ khác, điệu bộ lấp liếm không khác gì một tên trộm gà bị bắt quả tang. Vừa rồi chán quá, trên xe lại không có sách báo gì, tôi liền phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa sổ ngắm cảnh, nhưng cảnh vật chán ngắt, chỉ có mấy ánh sáng vàng vọt lướt qua tầm mắt vô cùng vô vị. không biết từ khi nào, tôi từ ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ chuyển sang ngắm Y Thần lúc đang chăm chú lái xe- Chỉ là …tôi có một chuyện thắc mắc.
- Chuyện gì?
- Dáng người cũng giống, khuôn mặt cũng giống, giọng nói cũng giống. Rốt cuộc, Y Thần, cậu bị mất trí nhớ thật hay tôi thật sự đáng ghét tới nỗi khiến cậu không muốn người ngoài biết được chúng ta có quen nhau?- tôi chậm dãi nói ra khúc mắc trong lòng.
- Tôi là tổng giám đốc của cô, như vậy thì có được coi là quen biết không?- hắn đáp lại tôi bằng một câu hỏi, làm tôi không biết nên nói gì tiếp theo.
- Nhưng mà…
- Còn ồn ào thì tôi vứt cô xuống xe đấy.
Tôi ấm ức không nói nên lời, liền quay sang cửa sổ tiếp tục ngắm cảnh, tên này đúng là sáng nắng chiều mưa, vừa khi nãy còn vui vẻ giúp đỡ tôi vậy mà bây giờ đã muốn đạp nguời ta xuống đường.
Không lâu sau chiếc xe bỗng dừng lại, tôi nhận ra rằng mình đã đến nơi. Tôi liền vui vẻ bước xuống xe.
- Cảm ơn nhiều.- tôi đang định đóng cửa lại, đột nhiên Y Thần nói.
- Nè…cô ăn cơm chưa vậy?
- Ừm chưa. Bây giờ ăn.
- Tôi đói rồi, hay là cô mời tôi ăn một bữa, coi như cảm ơn vậy.
- Hể???????- tôi ngạc nhiên thốt nên. Hắn nhướn mày.
- Không được à?
- Không…à không không, cũng được…
Tên này bị khùng chắc, nhà hắn thì thiếu gì đồ ăn, mắc mớ gì lại đi ăn trực ở nhà tôi, bình thường tôi toàn nấu mì tôm, dạo gần đây mới ngộ ra một điều, rằng thân nữ nhi mà không biết cơm nước gì thì thật vô dụng, thế nên tôi cũng có học qua vài lớp dạy nấu ăn rồi. Chỉ là, đồ ăn chỉ dừng lại ở mức ăn được, tạm ăn được.
Y Thần theo tôi lên trên nhà, hắn là sếp tôi mà, nếu tôi không đồng ý biết đâu hắn nổi giận, rồi đòi trừ lương tháng nay của tôi thì sao, tốt nhất là nên làm theo ý hắn. Tôi lục tìm chìa khóa trong túi xách rồi tra vào ổ, mở cửa ra. Bình thường tôi ăn ở rất gọn gàng thế nên bây giờ cũng không lo phòng quá bừa bộn. Tôi bật công tắc đèn, mời Y Thần vào nhà, rồi bảo hắn ngồi đợi ở phòng khách, tôi đi thay quần áo rồi sẽ ra nấu cơm, sau đó cả hai có thể cùng ăn.
Nói thật, nếu hôm nay hắn không có ở đây, chắc tôi mua đại cái bánh mì ở dưới phố ăn tạm rồi đi ngủ luôn quá.
Lúc trở ra, tôi thấy Y Thần đang tự nhiên ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, tôi thở hắt ra một cái, rồi lầm lũi bước vào bếp, lôi đầy đủ đồ nghề ra chuẩn bị nấu ăn. Cũng may trong tủ lạnh nhà tôi vẫn còn một vài thứ có thể chế biến được. Một miếng thịt bò, một vài quả trứng, có rau có đậu, gia vị đủ đầy, miễn cưỡng có thể chế biến thành một bữa ăn thịnh soạn.
Sau khi đã cắm xong nồi cơm, tôi bắt đầu bắc nước, rửa rau, chuẩn bị luộc rau, đến khi cái vung rung lên bần bật, nước xôi lên ùng ục thì chỉ cần cho rau vào. Tôi thích nhất là món này, chế biến nó thật quá đơn giản, đơn giản nhất trong những món mà tôi biết, mặc dù tôi chẳng bao giờ chịu ăn rau.
Lúc đang sắt miếng thịt bò đỏ tươi ra làm nhiều lát nhỏ, tôi bỗng phát hiện ra có ánh mắt đang hướng về phía mình. Tôi liền quay đầu lại nhìn, thấy Y Thần đang đứng tựa ở cửa bếp, lặng thinh nhìn tôi, mắt ánh nên nét cười, môi hơi nhếch lên, không biết đã nhìn được bao lâu. Chiếc áo vest đen lịch lãm không biết hắn cởi ra rồi vứt ở đâu rồi, bây giờ chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, khuy áo để bung cổ, tay áo sắn ngang khuỷu, tự cửa hững hờ, trông vừa phong độ vừa quyến rũ.
‘ Phập’
- Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……- tôi hét lên một tiếng, làm cả căn nhà rung lên bần bật, má ơi, tôi bị đứt tay rồi, đau quá, huh u, máu chảy ra rồi óa óa á…
Y Thần vội chạy đến nắm lấy tay tôi, nhìn qua nhìn lại mấy cái rồi đưa lên miệng hắn…ngậm. Tôi mặc dù đang đau lắm, nhưng mà cảm giác ươn ướt nơi đầu ngón tay làm mặt tôi đỏ ửng lên, nhất thời quên hết mọi đau đớn. Hắn đang..đang làm cái quái gì vậy trời?
Tim tôi đập lên thình thịch, tôi đưa tay lên ôm ngực, cảm tưởng trái tim mình đang sắp nhảy ra ngoài đến nơi. Y Thần cúi đầu giúp máu tôi ngưng chảy, ở góc độ nhìn từ trên xuống dưới này thấy hắn đẹp trai dịu dàng hơn nhiều.
Hắn rút từ trong túi ra một cái khăn tay, rồi quấn quay ngón tay trỏ cho tôi, thắt lại, nút thắt rất đẹp, động tác nhẹ nhàng như sợ làm tôi đau.
- Đúng là đồ hậu đậu.- hắn mắng.
- Tôi… tại cậu chứ tại ai?- tôi cãi cùn, nhưng sự thật vốn là như vậy mà, nếu hắn không đứng đó, làm tôi phân tâm, thì liệu tôi có tự băm vằm cái tay mình ra như vậy không? Tư duy của tên này bị sao thế?
- Tôi làm gì?
- Thì…thì…- tôi cứng họng không nói lên lời. Người ta thường nói thẹn quá hóa giận, tôi lúc này cũng làm y trang câu nói đó, vội giật tay mình ra khỏi tay Y Thần, nhíu mày đẩy hắn ra khỏi bếp- Thôi được rồi, cậu biến đi cho tôi nhờ, ra ngoài kia đi, đừng có lại gần chỗ này nữa.
Hắn nhếch mép cười, chẳng nói chẳng giằng gì,mặt xán lại gần tôi.
Làm …làm cái gì vậy trời?
Tôi theo phản xạ giật lùi lại phía sau, hắn vẫn tiệp tục lấn tới, tôi thoái lui cho đến khi hông đụng phải bàn bếp rồi mới dừng lại. Nụ cười trên môi Y Thần càng nở rộng, hắn áp sát tôi, tay vòng qua người tôi chống xuống bàn bếp.
Trái tim tôi đập bình bịch bình bịch như vừa mới chạy maratong xong, làm sao bây giờ, tình huống này…
Cạch…
Tôi liếc mắt sang nhìn nơi phát ra tiếng động, nhìn xong rồi thì tròng mắt nở ra hết cỡ, tay Y Thần đang cầm lấy con dao khi nãy tôi dùng để thái thịt, hắn định giết người diệt khẩu ư, tôi mặc dù lắm mồn là một nhẽ, nhưng hắn có bí mật gì tôi biết mà cần phải bịt mồn tôi lại?
- Cậu…cậu định làm gì vậy… tôi xin lỗi, dù sao cũng không nên to tiếng với cậu, nhưng cũng không đến nỗi cầm dao chém người như vậy chứ?
- Hừ, tránh ra để tôi nấu cơm, bớt ảo tưởng đi, đói quá lên phát bệnh rồi hả?- hắn mắng, tôi đơ mặt ra một lúc mới hiểu chuyện, hóa ra là hắn muốn nấu cơm, ừm cũng đúng, tay cẳng tôi thế này thì làm sao mà tiếp tục được. Khá khen cho nhà người biết điều. tôi cười ngốc, rồi lùi sang bên, hắn muốn nấu cơm, cho hắn nấu, dù sao hắn nấu cũng ngon hơn tôi gấp mấy lần.
Tôi ngồi ngoài phòng khách xem ti vi, chẳng bao lâu sau đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Tôi mon men mò vào trong bếp, thấy trên bàn cơm nước đã dọn sẵn tinh tươm, thơm lừng khắp cả gian nhà, thức ăn nghi ngút khỏi, liền nhảy bổ vô trong hai mắt áng loá như đèn pha ô tô nhìn chỗ thức ăn thơm dậy mùi trên bàn, nén nuốt nước bọt ừng ực, điệu bộ y chang con cún con chờ chủ cho ăn.
Tôi không khỏi cảm thán, tên Y Thần này đúng là đa zi năng, mặt nào của hắn cũng tốt đẹp cả, xoè hai bàn tay mười đầu ngón tay ra liệu có đếm hết được không nhỉ. Thật ghen tị quá đi, mai kia cô nào có phúc lấy phải hắn, sẽ không phải vò võ lo nghĩ đêm ngày thiếu ăn chết đói nữa.
Y Thần bê nốt bát canh cuối cùng đặt lên trên bàn. Tôi nhanh như cắt vơ lấy đôi đũa, ngẩng đầu lên nhìn hắn nở nụ cười bán nguyệt, nửa cảm kích, nửa như muốn nói 'tôi ăn đây' rồi cúi xuống bắt đầu lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của mình.
Tôi vốn là người hay kén cá chọn canh, khẩu vị ăn theo đó mà cũng trở nên kĩ tính hơn, nhiều, phàm là những món ăn không ngon vô vị, tôi thà chết đói chứ cũng chẳng thèm động đũa. Mặc dù đồ tôi nấu rất tệ, nhưng đây là ngoại lệ mà, tôi vẫn cứ cố nhuốt từng miếng, từng miếng một ,vừa thầm nhủ chính bản thân mình rằng, thứ này mình đã mất công nấu ra, vứt đi quả thật quá phí phạm.
Hồi còn học cấp ba, nhà tôi cũng khá xa trường, thường thì những bạn khác sẽ ở lại trường ăn cơm trong căn tin hoặc mang đồ ăn từ nhà tới. Nhưng cơm trong căn tin tôi nhuốt không trôi, mang đến trường cơm sẽ nguội ăn không ngon. Thế là không quản đường xá xa xôi, tôi nhất mực muốn ngồi xe buýt hơn nửa tiếng đồng hồ để về nhà, cốt chỉ để được ăn bữa cơm ngon mỗi ngày.
Mẹ tôi trước đây nấu ăn rất ngon, thật may mẹ Lăng Diêu cũng vậy, thi thoảng bố mẹ tôi lại vắng nhà, Lăng Di sẽ xuống bếp nấu cơm cho tôi ăn, tài nghệ của con bé cũng rất khá. Còn Y Thần thì, tôi thắc mắc quá, liệu hắn có học qua lớp nấu ăn nào không, nếu có thì tại sao tôi cũng học, thế quái nào mà trình độ lại khác nhau một trời một vực như thế?
Tôi đang rất đói, mà đồ ăn lại quá ngon, thế là không ngoài dự đoán, tôi cắm đầu cắm cổ ăn lấy ăn để, hoàn toàn không để tâm đến người ngồi đối diện, phải nói là quên khuấy đi sự tồn tại của ai đó mới phải. Tôi cứ ăn rồi gắp, gắp rồi lại ăn, nhai rồi lại nhuốt, lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn Y Thần thì không khỏi ngạc nhiên, Hắn không ăn mà cứ nhìn tôi với ánh mắt quái dị, lông mày còn khẽ giật giật mấy phát. Tôi nhớ rằng đây đâu phải là lần đầu tiên hắn thấy tôi ăn đâu nhỉ, sao lại có vẻ ngạc nhiên tới vậy?
- Sao thế?-tôi tốt bụng hỏi, miệng vẫn còn ngậm đầy thức ăn. Tôi nhuốt nhanh xuống, nhún vai một cái rồi ngước mắt nhìn lên lấy lại dáng vẻ như bình thường, thật là mất mặt hết sức.
- Rốt cuộc là cô bị bỏ đói bao nhiêu ngày rồi mà lại thành ra thế này?
Hỏi rất hay, chuyện bình thường thôi mà, là người ai mà chẳng phải ăn, bị bỏ đói tất thèm. Tôi sống một mình , đồ ăn vặt không có lợi cho sức khỏe nên tôi cũng chẳng ham, đồ ăn ngoài quán lại không hợp khẩu vị lên cũng ít khi ăn.
Xem xem, tôi bây giờ chẳng phải rất thanh mảnh hay sao, dáng người mảnh mai yếu ớt như hành liễu hững hờ rủ bên bờ sông trong.
Hơ hơ, tôi đùa thôi.
- Tại trưa nay tôi chưa ăn cơm, mà đồ ăn lại…a , đói như vậy dĩ nhiên là phải ăn nhiều rồi..hi hi- tôi tránh khen đồ ăn ngon bởi bản thân cảm thấy tự ti ái ngại, tôi bĩu môi- Với lại, tôi chỉ ăn nhiều với ăn nhanh một chút thôi, cũng đâu có văng vãi thức ăn tùm lum đâu mà cậu phải nhiều chuyện.
Y Thần không nói gì, cậu ta coi việc đôi co với tôi là một việc hết sức nhàm chán vô vị, bèn lấy tay với cốc nước trên bàn uống. Tôi gắp một miếng thịt cho vào miệng, thật may là khi nãy tôi cắt phải tay trái, nếu không bây giờ chỉ có nước nhìn thức ăn mà nhuốt nước bọt ừng ực mà thôi.
- Ủa, mà sao cậu không ăn?-Vừa nãy thì đòi nên nhà tôi ăn cơm, vậy mà bây giờ lại không thèm động đũa- hay là… cậu bỏ thuốc độc vào nên…- tôi nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn nhếch môi
- Trí tưởng tượng của cô thật là phong phú.
Tôi lườm nguýt hắn một cái, rồi cúi xuống ăn tiếp, mặc xác hắn vậy. Hắn thuộc kiểu người ‘khẩu xà tâm phật’, tôi biết vậy nên cũng chẳng để bụng gì nhiều.
Mãi say này tôi mới biết. Hóa ra trước lúc gặp phải tôi bị hỏng xe trên đường, hắn vừa mới đi ăn uống no nên cùng với đối tác. Viện cớ nên nhà tôi ăn cơm rồi bất đắc dĩ trở thành đầu bếp cho tôi, ngẫm ra thì tôi chẳng lãi cũng chẳng lỗ.
Đột nhiên chuông điện thoại của Y Thần vang lên, tôi vẫn tiếp tục cúi đầu, chỉ nghe bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của hắn.
‘ A lô, …ừ, anh đây…. Em đang ở đâu? ….Sao cơ? Đợi anh một lúc, anh tới ngay đây.’
Ánh mắt tôi tối lại, mặc dù không nghe ra người ở đầu dây bên kia nói cái gì, nhưng tôi cũng có thể đoán ra vài ba phần của câu chuyện. nhưng sẽ chẳng có gì đáng bận tâm, nếu như giọng nói của Y Thần lại trở nên hoang mang như vậy, lo lắng như thế.
- Tôi có việc đi trước.- hắn đứng dậy khỏi bàn, tôi ngẩng đầu lên nhìn, sau đó khẽ gật đầu nói ‘ừ’
Hắn chạy đi rất vội, thậm chí tôi còn không chắc hắn có nghe thấy tiếng ‘ừ’ đáp lại của tôi không. Tôi nhìn bóng hắn vụt đi rồi biến mất. Không hiểu tại sao lại cảm thấy vừa phần thất vọng, vừa hụt hẫng.
Tôi buông đũa xuống, chẳng còn hứng thú muốn ăn thêm.
Liệu có chuyện gì mà hắn phải gấp gáp như vậy, người ở đầu dây bên kia có lẽ rất quan trọng với hắn, chẳng lẽ là người yêu của hắn chăng?
Có thể lắm chứ, ba năm rồi còn gì, hắn chắc gì đã còn thích tôi, chẳng phải lúc đó tôi tuyệt tình lắm sao, hắn có lẽ cũng buông bỏ hi vọng.
Ba năm thừa sức để đơm kết nên một mối tình mới, đẹp đẽ và bền lâu hơn những gì trước kia hắn dành cho tôi nhiều.
Có lẽ hắn sớm nhận ra rằng, những gì đối với tôi trước đây chỉ là tuổi trẻ bồng bột, hành động khinh suất mà thôi. Chỉ tại tôi ngu ngốc, không sớm nhận ra tình cảm thực sự của chính bản thân mình.
Vậy mà khi nãy tôi còn cảm thấy vui vui, khi thấy hắn nấu cơm cho mình ăn. Thật nực cười lắm thay.
Tôi bước ra ngoài ban công nhìn xuống dưới, vừa hay thấy xe của Y Thần từ trong gara của khu trung cư chạy ra, phóng vút đi rồi biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Tôi cơ hồ còn có thể lờ mờ tưởng tượng được, ánh mắt hoang mang lo lắng của Y Thần lúc này. Cô gái kia hẳn là rất quan trọng.
* * *
Hôm nay mẹ lại gọi điện hỏi thăm tôi đôi câu, xem xem tôi có cần thứ gì, có thiếu tiền không . Thật ra tiền lương mỗi tháng của tôi cũng không phải là quá ít. Làm việc trong công ty lớn như Lạc Vương, tuy công việc nhiều, nhưng chưa bao giờ ngược đãi nhân viên cả. Lương vừa đủ cho từng trình độ cấp bậc, mà thi thoảng lại có thêm tiền thưởng cho nhân viên. Ngọc Huệ nhiều lần cũng đến tìm tôi rủ đi siêu thị shopping, sắm sửa. Tôi cũng vui vẻ đi cùng, đôi lúc thấy hứng hứng cũng bỏ tiền ra mua vài bộ quần áo mà mình thấy đẹp đẽ vừa mắt. Cũng nhiều lúc vô ý bỏ tiền ra mua những vật dụng mới đầu thấy hay hay nhưng chẳng bao lâu lại thấy vô dụng rồi bỏ xó không dùng đến nữa. Ăn uống tằn tiện, tự tại tiêu dao.
Cũng không đến nỗi thiếu tiền phải xin sự trợ cấp từ bố mẹ. Tôi đã lớn rồi, lại có công ăn việc làm ổn định, lại đang muốn tự mình tự lập. Tôi dĩ nhiên từ chối ý tốt của mẹ rồi. Mẹ cằn nhằn vài câu cho có, rồi lại nói sang Lăng Di tiên sài phung phí, tôi chỉ biết bật cười ha ha
Cuối cùng, mẹ hỏi tôi một câu vô cùng ý nhị.
'Thế con đã có người yêu chưa, có rồi thì đưa bạn trai về nhà chơi một bữa cho mọi người biết mặt'
Người ta nói, người ngồi trên cây vẫn ung dung, mà người ngồi dưới đất đã cuống cuồng cả lên. Mẹ lo tôi ế đây mà, cũng phải thôi, tôi hình như đang bị ế thì phải, bình thường người ta học đại học là đã có người yêu đem về ra mắt gia đình. Mà tôi có công ăn việc làm hẳn hoi, mẹ lại nói về thằng bé A con bé B con bác C chú D đã có người yêu cho tôi nghe. Nói thật thì tôi cũng sầu não lắm chứ, nhưng nếu là người sẽ cũng mình chung sống cả đời, hiển nhiên không thể lựa chọn qua loa đại khái như vậy được. Tôi mới hai hai tuổi chứ mấy, cũng đâu phải là già lắm đâu.
Mẹ nói tôi có muốn đi xem mặt không, tôi nói thôi ạ, ngại chết mất. Mẹ cũng ừ ừ mấy câu rồi cúp máy, tôi đặt điện thoại xuống mà không khỏi thổi phào cái phù. Thật là tổn thọ quá đi. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cũng đúng a, Ngọc Huệ bằng tuổi tôi mà đã có chồng có con rồi cơ mà, còn tôi thì chẳng có lấy một ‘miếng rẻ lau’ để vắt lên vai. Tôi có đem vấn đề này đi hỏi Huyền Vũ, anh ấy cười ha ha rồi nói tôi nghĩ nhiều rồi, tôi ngẫm cũng đúng.
Sầu buồn ảo não là một lẽ, nhưng hôm sau khi đi làm thì vẫn phải chỉn chu gọn gàng tao nhã lịch thiệp.
Đến giờ nghỉ trưa, tôi vươn vai một cái, vặn mình hai cáu, rồi hớn hở đứng dậy hỏi mấy đồng nghiệp thân thiết cùng phòng xem có ai muốn đi ăn trưa hay không. Mọi người cười tà nói không, bảo tôi cứ đi trước đi. Tôi chỉ quen thân với chị nọ bạn kia là nữ giới, tôi thừa biết mọi người có ý gì, muốn làm gì. Chẳng là tổng giám đốc thường ăn cơm trưa muộn, họ đợi hắn rồi mới đi cùng để vừa ngắm vừa ăn, nếu có cơ hội thì sẽ xích lại làm quen, nháy mắt đưa tình hoặc giả lả hỏi vài câu hỏi liên quan đến công việc để gợi chuyện.
Mà cái bụng tôi thì không đợi được lâu tới vậy, nên không chần chừ nhiều mà ra khỏi phòng vô thang máy định xuống dưới tìm quán ăn nào đó ăn. Thật chất trong công ty cũng có căn tin, không những vậy còn rất lớn và đầy đủ mọi món nữa, nấu ăn cũng khá ngon. Nhưng cứ mỗi khi đến giờ nghỉ trưa thì một nửa số nhân viên sẽ tụ ập ở đây ăn uống nói chuyện ỏm tỏi, rất nhức đầu. Tôi không thích những nơi nào quá ồn ào náo nhiệt, trong việc ăn uống lại càng mấy nhã hứng.
Một nửa còn lại thì về nhà ăn cơm nghỉ ngơi, ra ngoài ăn trưa hoặc ở trong phòng nhịn luôn. Tôi thuộc nửa còn lại này, ra ngoài kiếm đại một quán ăn nào ngon ngon để lót dạ.
Hồi học đại học còn có quán bác Chu nấu ăn khá ngon, thật chẳng mấy cửa tiệm nào dành nghề và nấu ăn tuyệt vời như ở chỗ đó. Đặt biệt là hợp khẩu vị của tôi nữa. nhưng chỉ là ‘chẳng mấy’ chứ không phải là không có nha, tôi cũng đã tìm được một quán ăn gần đây rất ngon miệng. Không uổng công tôi mất cả nửa ngày trời tìm kiếm và khám phá.
Thôi, nói về đồ ăn như vậy là quá nhiều rồi, đành chuyển sang chủ đề khác để nói vậy. Nhưng không phải đang dưng tôi lại chuyển chủ đề như vậy đâu, chỉ là, ngay sau khi bước ra khỏi thang máy,sải được mấy bước chân tôi đã gặp ngay một người quen lâu ngày không gặp, thế nên mới bị cắt đứt mạch suy nghĩ.
Người đàn ông đứng trước mặt tôi nở nụ cười mừng vui, để nộ ra cái răng khểnh rất duyên.
- Tiểu Phong? Có phải Tiểu Phong không, lâu ngày không gặp, thật trùng hợp.
Không biết vô tình hay hữu ý đây, người đứng trước mặt tôi là Đổng Dĩnh.Tôi mới đầu còn há hốc mồn bất ngờ, sau đó nở nụ cười bán nguyệt.
- Anh Đổng Dĩnh, thật trùng hợp.
Những người bạn lâu ngày không gặp, lúc tương phùng không thể tránh khỏi sẽ đứng lại nói chuyện dông dài, hỏi thăm nhau vài câu khách sáo. Trong trường hợp này cũng không ngạo lệ. Đổng Dĩnh hỏi tôi, tôi cũng hào hứng đáp lời, kẻ tung người hứng, vô cùng ý vị.
- Em đang chuẩn bị đi đâu đấy?-Sau một màn tung hứng đầy vui vẻ đó, hắn hỏi tôi, thật ra khi gặp lại tên này, tôi ngoài bất ngờ ra thì chẳng thấy vui mừng chút nào, tôi với hắn chẳng được coi là thân thiết lắm. Còn nhớ lần trước hắn chơi xỏ tôi thế nào, tôi vẫn còn nhớ rõ. Ngược lại với tôi, hắn lại có vẻ niềm nở lắm.
- Em chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa- tôi thành thật trả lời.
- Sao không ăn trong công ty, chê đồ ăn mất vệ sinh à?
- Đâu có- tôi chối, không phải là mất vệ sinh, mà là quá ồn ào thôi.
- Ừ, anh cũng đang chuẩn bị đi ăn, nhưng còn có một việc chưa làm xong. – tôi mừng thầm, không phải là hắn định cùng tôi đi ăn đấy chứ? Mất tự nhiên lắm, thật may hắn có việc bận.- Nhưng mà nhanh thôi, đợi anh mười năm phút, anh vào trong rồi ra ngay. Em ở đây đợi anh rồi chúng mình đi chung , nhớ đợi anh đấy nhá.
Tôi chưa kịp cười thầm trong bụng thì hắn đã dáng cho tôi một tảng đá to bự chảng vào đầu rồi. Tên này vẫn gian xảo như xưa, ngoài mặt tỏ ra tốt bụng, nhưng đằng sau thầm nghịch ngầm. nhưng đây cũng không phải điều quá xấu thập phần là do cá tính mà ra.
Hắn còn bắt tôi đợi, tôi định lên tiếng từ chối thì hắn đã vào trong thang máy. Cửa thang máy khép lại, hắn vẫy vẫy tay rồi nói với tôi bằng khẩu hình miệng ‘Nhất định phải đợi đấy’ Có lẽ thế.
Tôi dậm chân thình thịch, đã đói rồi mà vẫn không được đi ăn. Tôi toan định mặc kệ Đổng Dĩnh, một mình đi ăn trước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy làm như vậy chẳng nên chút nào. Tôi tiếp tục kiên nhẫn đợi, cuối cùng hắn cũng đi ra. Đúng như lời hứa, sau mười năm phút cộng thêm mười ba phút nữa là gần tròn nửa tiếng.
Hắn bắt tôi đợi hắn tận nửa tiếng đồng hồ.
Đổng Dĩnh thấy tôi vẫn còn đợi thì vui lắm, bảo tôi đi nào, nhất định hôm nay phải khao tôi một chầu thật hoành tráng mới được. Tôi ức chế mắng thầm ‘tên khốn’, nghĩ bụng chốc nữa hắn khao tôi nhất định phải ăn uống thật no nê, Cho bõ cái công tôi đứng đây đợi hắn, phung phí mất nửa tiếng đồng hồ quý giá mới được.
Hắn dẫn tôi đến một nhà hàng gần công ty, không quá lớn nhưng nhìn vô cùng trang nhã và giản đơn. Nhìn từ ngoài vào trong đã có thể kết luận luôn một câu rằng, chỗ này không xoàng đâu. Trước cửa có một cô gái xinh đẹp đứng chào đón khách. Quán ăn này có tên là ‘Sakura’ có nghĩa là ‘hoa anh đào’.
Chúng tôi bước vào bên trong, bên quầy tiếp tân có một cô nhân viên vô cùng xinh đẹp, da trắng môi đỏ, để cô ta làm việc, chào đón khách ở đây thật quá chí phải. Đổng Dĩnh dường như rất hay đến đây, trông hắn với cô nhân viên xinh đẹp kia có vẻ rất thân thiết.
- A, anh Dĩnh, hôm nay rảnh rỗi quá ha. A, mà ai đây?- cô ấy tươi cười hớn hở khi thấy Đổng Dĩnh, sau đó nhìn sang tôi nghi hoặc, điệu bộ có vẻ ghét bỏ. Có lẽ cô nàng hiểu lầm tôi là người yêu của Đổng Dĩnh, tôi vốn ngu ngơ mà cũng nhìn ra tư tình sâu sắc của cô nàng. Chắc đang ghen.
- À, đây là bạn anh- Đổng Dĩnh giới thiệu, mày cô gái cũng dãn ra vài phần.- bạn bè lâu ngày không gặp nên muốn cùng ăn uống no say một bữa, phòng đó hiện giờ có khách không?
- Dạ không ạ- cô gái dở dở vài trang sách của cuốn sổ nhỏ trên quầy tiếp tân để kiểm tra rồi đáp.
- Vậy thì hay quá, chúng ta đi thôi- Đổng Dĩnh quay sang tôi mỉn cười nói, tôi từ nãy đến giờ cứ ngơ ngác đứng im như tượng, liền gật gật đầu vài phát rồi bước theo Đổng Dĩnh.
Đổng Dĩnh đưa tôi lên trên tầng hai, đi qua mấy gian phòng được bài trí hoa văn trên tường rất đẹp, mang phong cách Nhật Bản. Nhà hàng này được thiết kế thành từng phòng riêng biệt, ai muốn ăn chỉ cần đặt phòng, rồi gọi đồ ăn bằng cách nhấn vào hình ảnh món ăn trên bảng điện tử thì nhân viên sẽ tự túc mang đồ ăn lên tận phòng, chừa lại không gian riêng cho thực khách
Chúng tôi gọi đồ ăn, vài ba cô nhân viên gọi cửa rồi bước vào, phong cách cũng thật trang nhã và chuyên nghiệp, mang trên khay bao nhiêu là đồ ăn thơm ngon bày đầy bàn. Cái tên Đổng Dĩnh này cũng thật hào phóng. Coi như hôm nay số tôi hên, được ăn một bữa ăn thịnh soạn. Xem chừng tiền ăn bữa này cũng không ít,tôi chắc chẳng bao giờ dám bước chân vào đây mất.
Chúng tôi bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện, đại thể là hỏi han nhau về cuộc sống bây giờ thế nào, đang làm gì, công việc có vừa vặn với tâm ý của mình hay không. Đổng Dĩnh luôn miệng nói tôi ăn đi, không cần phải ngại đâu, tôi cũng chẳng khách sáo. Ăn hết công suất, nhưng gặt nỗi cái tên Đổng Dĩnh này lại lắm mồn lắm miệng quá thể, quá nhiều chuyện để nói khiến tôi không ngẩng lên đáp vài câu cho có thì thật là vô ý. Tôi vừa ăn vừa nói, cười cười tiếp chuyện, nhưng cũng phải công nhận một câu rằng. Đổng Dĩnh thật biết cách ăn nói, tôi mới đầu có không muốn nói chuyện bao nhiêu thì bây giờ như kiểu bị cuốn hút vào trong lời nói của hắn bấy nhiêu. Hắn kể câu chuyện mặc dù không hay, nhưng qua điệu bộ hài hước thêm mắm dặm muối biểu hiện trên khuôn mặt với cách khua chân múa tay thì lại làm tôi không khỏi bật cười thích thú.
Nói chuyện một thôi một hồi thì tôi cảm thấy khát nước, liền nâng ly nước lọc trên bàn lên tu ừng ực. Bạn đang thắc mắc tại sao trong một quán ăn sang trọng như thế này mà lại đem nước lọc ra cho khách hàng uống hả? Thật ra ở trên bàn có hai ly nước, một ly nước lọc và một ly nước cam. Tôi không thích ăn cam, cũng chẳng thích uống nước của thứ quả đó, thế nên chọn uống nước lọc cho nó hợp khẩu vị. Đang khát, thế là tôi ngửa cổ uống hết cả ly nước trôi tọt vào trong bụng.
Nhưng uống xong rồi mới nhận ra, hình như cốc nước trên tay tôi đây không đơn thuần là nước lọc thì phải, tại sao lại có vị chua chua, ngọt ngọt là thế quái nào nhỉ?
Tôi tò mò, liền đem thắc mắc trong lòng ra hỏi Đổng Dĩnh. Hắn cười xòa rồi nói.
- À, đây không phải là nước lọc đâu em. Thật ra đây là rượu đấy.
- Hả?- tôi há hốc mồn.
- Ha ha. Thế nào, rất ngon đúng không, cái thứ uống tuyệt diệu này là do anh sáng tạo ra đây, chỉ có ở quán này mới có thôi. Uống vào rất ngon đúng không?- Là do hắn sáng tạo ra sao, thật tài tình quá đi, không ngờ hắn lại có tài điều chế ra cả rượu.
Mặt tôi méo xệch. Nhưng mà, uống vào rồi liệu có say được không? Tôi uống khá nhiều như vậy.
Dường như biết được nỗi ưu sầu tôi đang mang, Đổng Dĩnh liền lên tiếng khuyên nhủ.
- Em yên tâm, rượu này không mạnh đâu, không đến nỗi say đâu mà phải lo.- Nghe thấy hắn nói vậy, tôi cũng yên tâm phần nào,tiếp tục ăn uống say xưa.
Bây giờ thì tôi mới biết hóa ra Đổng Dĩnh không phải là anh họ của Y Thần, mà bố của hắn là bạn thân bố của Y Thần, cũng là một nhân viên có cấp chức cao làm dưới chướng bố của Y Thần, hai nhà có mối quan hệ vô cùng thân thiết, bảo sao hắn lại có họ Đổng, còn Y Thần họ Vương, Lam Thiên họ Âu Dương, nhưng lại là em gái của Y Thần, cô ấy chính là con gái nuôi của bố mẹ Y Thần.
Thật là, hắn trước kia lại còn dám lừa tôi. Làm tôi ngu ngốc còn tin là thật.
Phải rồi nhắc đến Lam Thiên mới nhớ, lâu lắm rồi tôi không gặp cô ấy, cô ấy ra nước ngoài du học đã lâu, chỉ thi thoảng gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình của nhau, hoặc một vài lần tình cờ lướt face mới thấy cô ấy onl.
Lam Thiên có quan hệ với Y Thần, Đổng Dĩnh chắc cũng phải biết một vài điều về cô ấy chứ nhỉ?
Nghĩ vậy, tôi liền hỏi Đổng Dĩnh,không ngờ tôi vừa dứt lời, hắn không chần chừ mà đáp luôn:
- Đúng đúng, anh có biết Lam Thiên, con bé ấy, càng lớn càng xinh gái, càng lớn càng khiến nhiều người si mê. Nói thật với em nhé- hắn vẫy vẫy tay ý bảo tôi ghé sát đầu vào, tôi cũng làm theo cúi người thấp xuống, tò mò không biết hắn định nói về bí mật hệ trọng gì. Thật ra thì cũng không cần thiết phải làm như vậy. Trong gian phòng này ngoài tôi với hắn ra thì làm còn ai khác, ai có thể nghe lén được câu chuyện này đây?- Thật ra anh mến Lam Thiên từ lâu rồi, vừa mới tỏ tình với cô ấy xong, em biết cô ấy nói sao không?
Ôi giời, có vậy mà cũng phải làm ra vẻ bí mật thần bí lắm.
Tôi thản nhiên đáp.
- Dĩ nhiên là em không biết cô ấy nói gì rồi.- cái này là điều vô cùng hiển nhiên, hắn tỏ tình với Lam Thiên khi nào tôi còn không biết, huống hồ là chuyện cô ấy có đồng ý hay là không?
- Cô đồng ý làm người yêu anh … ha ..ha …- Đổng Dĩnh vui thích nói, điệu bộ có vẻ rất sung sướng, tôi thấy vậy liền nói vài câu chúc mừng. Bụng thì thầm nghĩ, sao Lam Thiên có thể yêu một tên vô tổ chức thế này nhỉ, ngoài mặt đẹp trai sáng lóa, nhưng đấy chỉ là hình thức bên ngoài thôi,miệng lưỡi thì hoa ngôn sảo ngữ, chuyên đi lừa phỉnh những cô gái nhà lành.
Lúc trước Lam Thiên từ chối Nam Mạc, tôi cũng thấy thật tiếc nuối, dù sao Nam Mạc kiên trì, chính chắc đáng tin cậy hơn tên Đổng Dĩnh này nhiều. Nếu là tôi á, tôi thà chọn Nam Mạc còn hơn.
Tôi nghĩ thầm, cúi xuống gắp một miếng thịt không biết là thịt gì cho vào miệng, ăn xong lại thấy cay tê hết đầu lưỡi, liền nhanh tay cầm lấy ly nước cam ngửa cổ lên uống, bỗng dưng thấy đầu hơi choáng choáng. Ack …ack , đừng có nói là tôi bị say rồi nhé.
Như vậy thì không được rồi, chốc nữa tôi còn phải quay lại công ty làm việc nữa cơ mà, nếu say thật thì biết phải làm sao? Nhưng mà, chẳng phải Đổng Dĩnh đã nói, loại rượu này rất nhẹ hay sao, uống vào chắc chẳng say đâu. Thế cơ mà tôi uống liền hết cả một ly, điều này có đảm bảo được rằng tôi vẫn còn tỉnh táo không đây? Hắc… hắc, tửu lượng của bổn cô lương vốn rất kém a.
- Còn em với Y Thần, tiến triển thế nào rồi?
- Hả? – tôi mở to mắt, thò lõ nhìn Đổng Dĩnh, câu hỏi liên quan ghê.- Em với cậu ta thì tiến triển cái gì mới được chứ, có gì mà tiến triển.
- Lại còn giấu nữa, chuyện của hai đứa đâu phải là anh không biết đâu. Hay là, khi nào anh với Lam Thiên cưới nhau, chúng ta tổ chức đám cưới chung cho vui.
Ặc ặc, cái tên này đúng thật là, lo xa một cách quá đáng. Hắn chắc chắn rằng Lam Thiên thèm lấy hắn sao? Ảo tưởng.
Nhắc đến Y Thần, trong lòng tôi lại trào dâng một cảm giác ấm ức lạ kì, lại nhớ đến chuyện cô gái bí ẩn ở đầu dây bên kia, không khỏi tức giận, tự dưng tên Đổng Dĩnh này lại nhắc đến, khiến tâm trạng tôi không vui.
- Anh nghĩ quá nhiều rồi, bọn em chẳng thể nào đâu.
- Sao lại không?
Hỏi hay lắm.
- Nếu cậu ta yêu em, thì cậu ta đã chẳng lờ em đi coi như không quen biết như vậy, nếu cậu ta yêu em, thì ba năm trước đã không từ mà biệt như vậy. Anh bảo như thế là yêu à?- tôi nói với giọng đầy ấm ức, bỗng dưng lại thấy bản thân thật sến súa, tôi giống như đang kể tội một cậu bạn bắt nạt mình cho mẹ của mình nghe vậy.
Đổng Dĩnh trầm tư không nói, nhìn tôi đánh giá một hồi, không biết đang suy nghĩ cái gì, trên khuôn mặt hiếm hoi lắm mới xất hiện một vài biểu cảm nghiêm túc.
- Em có muốn nghe anh kể một câu chuyện không?
Tôi nhíu mày, không hiểu vì sao tâm trạng bỗng dưng lại trở nên không tốt như vậy, nhưng vẫn gật đầu nói.
- Anh kể đi.
- Trước khi anh kể, em trả lời câu hỏi này của anh đã.
Tôi im lặng nghe anh nói.
- Nếu một người con trai vì một người con gái mà gục ngã, em sẽ cảm thấy thế nào?
Tôi suy nghĩ một lát, rồi nói.
- Em sẽ rất vui, vì biết rằng trên thế gian này có một người đã vì em mà đau khổ, điều đó chứng tỏ, anh ấy yêu em nhiều như thế nào.- tôi thành thật trả lời, những điều này thực sự xuất phát từ trái tim, ánh mắt tôi trùng xuống, mọi thứ trong đầu trở nên mơ mơ màng màng. Anh ta hỏi vậy là có ý gì đây.
Đổng Dĩnh nghe tôi nói xong thì cười nhẹ, sau đó nói.
- Thật ra chuyện cũng từ lâu lắm rồi, anh nhớ cũng chẳng rõ, hôm đó bỗng dưng thấy Y Thần cầm trên tay một chiếc nhẫn, miệng thì cười ngớ ngẩn, anh xin nó chiếc nhẫn đó để tặng người yêu, nó nhất mực không cho, còn khinh bỉ nói anh đừng có mà mơ. Anh hỏi nó định tặng cho ai, nó nói, nó tặng cho người con gái mà nó yêu nhất. Lúc đó anh cảm thấy bất ngờ lắm, Y Thần tuy đẹp trai nhà giàu hào sảng đào hoa nhưng từ trước tới giờ chưa từng yêu đứa con gái nào, mặc dù xung quanh có biết bao nhiêu cô gái vây quanh nó, anh chơi cùng nó từ bé tới lớn, chưa bao giờ thấy biểu hiện trên khuôn mặt nó lại vui vẻ đến thế. Sau đó nó ra khỏi nhà, anh hỏi nó đi đâu thì nó không chịu nói. Mấy ngày sau bỗng dưng có người gọi điện cho anh, nói đến đón nó về, mà em biết lúc đó nó ở đâu không? Trong quán rượu, Thần say khướt, nó không hay uống rượu, chỉ khi nào có việc gì cần thiết thì nó mới uống thứ đồ uống đó thôi. Nhưng bấy giờ nó uống nhiều lắm, chẳng còn biết trời đất trăng sao là gì, miệng thì luôn miệng hỏi tại sao tại sao, sau đó còn gọi tên ai đó, hình như là gọi tên em, tại anh nghe thấy có chữ ‘Phong’ trong lời nó nói mà. Mấy ngày sau đó tình trạng của nó cũng chẳng khá khẩm hơn là bao nhiêu, nó cứ nhốt mình trong phòng uống rượu, không chịu gặp mặt ai, tính nó là như thế, cái gì cũng tự mình gánh vác tự mình chịu đựng, anh khuyên nó nhưng không được, nó còn dọa sẽ đá đít anh ra khỏi nhà, mà bấy giờ anh làm gì còn chỗ nào để đi, nên đành im lặng. Bố Thần đang nằm viện, hôm đó bệnh viện đột ngột gọi điện về báo bác Vương Cảnh Kha đang trong tình trạng khuẩn cấp, nhưng Thần nó say lắm, nó vội vã chạy đến bệnh viện, anh đuổi theo nhưng không kịp, nó một mình lái xe đến đó trong tình trạng không tỉnh táo. Bị tai nạn giao thông, cũng may là không nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng cơ hội để gặp mặt và nói chuyện với Bác Vương lần cuối, nó lại không có được. Bác Vương thương nó lắm. Thần cũng yêu qúy và kính trọng bố mình không kém. Lúc bác ấy ra đi, nó đã rất đau lòng, nỗi đâu chồng chất, anh còn tưởng nó không gượng dậy được. Sau đó việc điều hành tập đoàn đều do nó đảm nhiệm, Lạc Vương là một tập đoàn lớn, nói một ngày hai ngày có thể quản lí được hết mọi việc một cách chu toàn thì quả là chuyện không hề dễ, mọi người thấy nó còn trẻ thì cũng có phần khinh thường, nhưng nó đã làm rất tốt, từ đó về sau chẳng còn những lời đàm tiếu nào sau lưng nó cả. Thần nó không còn uống rượu nữa, nhưng suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc, càng ngày càng trở nên trầm lặng xa cách hơn. Ba năm sau nó về nước, mọi chuyện sau đó em cũng biết rồi, mặc dù không biết tại sao nó lại coi như không quen biết em nhưng anh thấy nó vẫn còn yêu em nhiều lắm. Còn em thì sao?
Tôi nghe xong mà như bị dội một gáo nước lạnh buốt tim, vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy hoang mang. Giống như một con chim nhỏ trong lồng sắt, bị nhốt trong lồng không được tự do đã lâu, đột nhiên một ngày được tự do tung cánh bay đi, vừa cảm thấy vui mừng vì mình đã được giải thoát, vừa cảm thấy hoang mang vì lạ lẫm với thế giới bên ngoài, nhất thời chẳng biết đi đâu về đâu…
Tôi với Y Thần, đa số khi bên nhau nói chuyện rất ít, hắn toàn lấy hành động để nói lên tất cả, tôi vốn chậm hiểu lại ghét vòng vo, nhưng suy đi nghĩ lại thì thấy những việc hắn làm còn đáng tin cậy và thiết thực hơn những lời ong bướm gió hoa kia nhiều.
Những việc tốt mà người khác âm thầm làm cho ta, ta sẽ chẳng dễ dàng gì nhận ra được, mà ngược lại chỉ toàn thấy những điểm xấu của đối phương mà thôi. Trường hợp của tôi cũng như vậy, trước đây tôi thấy Y Thần là một kẻ vô cùng đáng ghét, lúc nào cũng thích đôi co cãi cọ với tôi mà thôi, nhỏ mọn mà kiêu căng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, liệu ai cao thượng hơn ai nhiều phần?
Tôi loạng choạng bước xuống xe, đầu óc cứ ong ong nhưng miệng vẫn mỉn cười từ biệt. trước khi lái xe đi Đổng Dĩnh có ngó qua cửa kính xe nói với tôi, đại ý là muốn nói, nếu tôi muốn biết Y Thần có còn yêu mình hay không, tại sao không trực tiếp đi hỏi hắn ta luôn. Sau đó còn không quên ca thán ‘Sao hai đứa lại cứ thích làm khổi nhau như vậy, nên gạt bỏ hết tất cả mà đến với nhau thì hơn’
Tôi đúng là đồ hèn hạ nhút nhát, hồi trước cũng vậy bây giờ cũng thế. Trong mỗi giờ học trên lớp, cô giáo giải sai hay viết nhầm bài, mặc dù tôi có biết đấy, nhưng chẳng bao giờ chịu nên tiếng bảo cô.
Lần này tôi có nên hỏi thẳng Y Thần không?
Hỏi rằng hắn có còn yêu tôi không?
Nhưng mà, nếu hắn nói ‘không’ thì sao, nếu hắn nói vậy thì tôi biết phải làm thế nào, chẳng phải sẽ rất xấu hổ hay sao?
Trước đây là Nã Nã, bây giờ là Đổng Dĩnh, họ là người giải đáp những thắc mắc trong chuyện tình cảm của tôi, sao những việc mà Y Thần làm cho tôi họ lại nhìn ra, còn tôi thì không hề dù chỉ một chút. Tôi không cam tâm, rõ ràng đây là chuyện của tôi mà lại để người khác phải chỉ bảo sao? Tôi không cam tâm.
Được rồi, chuyện Y Thần có còn yêu tôi không, không ai biết, vậy thì tôi tự mình tìm hiểu vậy. Dù sao cũng chỉ là một câu hỏi thôi mà, tôi có e sợ điều chi. Nếu hắn nói ‘không còn’ vậy thì tôi chỉ cần đấm cho hắn mấy phát, chửi hắn mấy câu tên khốn đồ sở khanh, rồi lấy rượu giải sầu, sầu qua rồi thì sắp xếp mấy buổi xem mặt, tìm một người đàn ông tốt thành đạt, rồi sau đó lấy nhau sinh con đẻ cái, sống hết cuộc đời rồi thăng thiên cũng chẳng sao. Yêu hay không yêu cũng nào quan trọng.
Tôi hạ quyết tâm, tay nắm thật chặt, hùng dũng tiến về phía trước, oai phong lẫm liệt như một vị đại tướng quân cầm quân đi đánh giặt. Mặc dù không biết kết quả sẽ ra sao, giành lại được giang sơn xã tắc hay lại lâm vào cảnh bước mất nhà tan.
Tôi thấy mình thật là dũng cảm, có lẽ…vì tôi say mất rồi.
Tôi bây giờ cũng chẳng khá khẩm là bao, chân đi giày cao gót, đường vừa vắng vừa không có đèn, đã vậy lại còn phải đi một đoạn đường dài nữa mới tới được nơi sửa xe. Mà sửa xe xong lại phải bắt xe buýt về nhà, bụng vừa đói người mệt, tôi muốn chết quách đi cho rồi.
Tôi tức giận đạp vào cái đít xe mấy cái, thành ra cái chân trở nên đau đớn tê dại, ngay cả cái xe này cũng muốn hành hạ chủ của nó, thật là bất công, rốt cuộc là sáng nay tôi bước chân phải ra trước hay bước chân trái ra khỏi nhà trước vậy hả trời???????
Đột nhiên phía sau xuất hiện đèn ô tô, tôi ngoảnh đầu lại nhìn, nheo nheo mắt vì bị ánh sáng của đèn pha xe làm cho loá mắt, trong lòng không khỏi mừng thầm, hay là nhờ người này giúp đỡ một chút vậy. Nào ngờ vừa ngó thấy người ngồi trong xe, nụ cười rạng rỡ như đoá hoa nở rộ trên môi tôi liền khựng lại trong khoảng khắc.
Người ngồi trong xe là Y Thần, thật ra kể từ buổi hôm đấy đến giờ tôi vẫn chưa gặp lại hắn lần nào, mặc dù làm việc trong cùng một công ty, cùng một tòa nhà. Phòng làm việc của hắn nằm trên tầng ba hai, đó không phải là nơi mà một nhân viên quèn như tôi có thể tự do ra vào, với lại tôi cũng chẳng có việc gì cần phải nên đấy cả. Lúc đi làm hay lúc tan sở cũng không trùng hợp gặp nhau trong thang máy. Trừ việc tinh thần của mọi ngườ itrong công ty vui vẻ hơn, làm việc hăng say hơn, nhiều chuyện để tám hơn thì so với ngày trước, mọi thứ không thay đổi nhiều là mấy. thế nên khi thấy người ngồi trong xe là Y Thần, tôi không khỏi bất ngờ.
Y Thần cho xe chạy từ từ rồi dừng lại bên cạnh tôi, cửa kính xe từ hừ hạ xuống, khuôn mặt hắn ló ra kèm theo nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn, giọng nói cũng vô cùng hấp dẫn:
- May I help you?- để hắn thấy mình trong hoàn cảnh như thế này, thật xấu hổ chết đi được, tôi bặm môi, suy nghĩ một lúc liền nói:
- Tôi bị hỏng xe rồi...
-The front has a garage , which should help you driving the car I go there?
Tôi chớp chớp đôi mắt, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì, mặc dù hắn phát âm rất chuẩn.
Hắn còn bày đặt hỏi tôi bằng tiếng anh, chẳng lẽ hắn thực sự đã quên rằng tôi học không giỏi môn này sao? Hay lại có ý muốn kiểm tra trình độ ngoại ngữ của nhân viên.
Hắn thấy tôi đần mặt ra thì bật cười thích thú, mở cửa xe rồi bước xuống.
- Phía trước có một tiệm sửa xe, để tôi giúp cô dắt xe tới đó. (ý nghĩa tương tự câu tiếng anh phía trên)- Chưa kịp để tôi đồng ý, hắn đã rằng lấy tay lái, gạt tôi ra- Vào trong xe ngồi đợi.- Hắn nói rồi dắt xe đi, tôi ngây ngốc đứng nhìn.
Nếu là trước kia, nếu không phải là coi như không biết phóng xe vụt qua, thì ít nhất hắn cũng sẽ châm chọc tôi vài câu. Đằng này, tự dưng hắn lại giúp đỡ tôi, tốt bụng một cách đột xuất.
Tôi đang định lên tiếng ngăn lại, nhưng thấy bóng hắn đã đi xa rồi nên đành thôi. Tôi đưa tay nên gãi gãi đầu, nhận ra xung quanh chỉ còn có một mình mình. Ngoài này vắng vẻ quá, ngoài ánh sáng từ đèn pha ô tô ra thì xung quanh tối đen như mực, gió rít từng cơn khiến tóc gáy tôi rựng đứng cả lên. Tôi liền nhanh chóng chui tọt vào trong xe. Sau khi đã yên vị trong đó, tôi liền cúi xuống tháo ngay đôi giày cao gót mười phân ra khỏi chân của mình, rồi bắt đầu nắn nắn bóp bóp. Chốc nữa phải về ngâm chân một lúc rồi hẵng đi ngủ vậy. Tôi không thích đi giày cao gót, đấy là không muốn nói rằng thật sự ghét,nhưng do công việc bắt buộc, cộng thêm việc chiều cao của mình có vài phần khiêm tốn, thế nên tôi phải tự hành hạ bản thân mình như vậy. Lúc mới tập đi, không biết tôi đã ngã nên ngã xuống bao nhiêu lần, còn bị trẹo cả chân nữa, một tuần không đi lại được.
Thật may là gặp được Y Thần, nếu không có hắn chắc tôi lại phải trệu trạo đi bộ về nhà cộng thêm việc đi xe buýt chen lên chen xuống nữa chắc là tôi đến chết mất.
Hôm nay xét cho cùng cũng không đến nỗi đen đủi lắm nhỉ.
Một lúc sau Y Thần quay lại, hắn mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
‘ Đi nhanh dữ’ tôi nghĩ thầm.
Chiếc xe khởi động rồi lao vút đi, gió thổi ào ào từ bên ngoài vào táp lên mặt tôi mát lạnh, Y Thần đưa tay lên nhấn nút điều khiển khiến cửa kính từ từ đóng lại.
Không còn tiếng gió bên ngoài thổi, không gian trong xe trở nên yên lặng lạ lùng. Y Thần một mực đăm đăm nhìn về phía trước. Tôi bèn đắng hắng vài cái, hắn vẫn không thèm quan tâm, tôi đảo mắt bất đắc dĩ nói vài câu để phá tan bầu không khí nặng nề.
- Ừm, xe của tôi bị thủng lốp…
- Ngày mai cô có thể đến lấy xe, cái cửa tiệm chúng ta vừa đi qua đó.- Hắn lạnh lùng nói, liếc tôi một cái tồi tiếp tục tập trung lái xe.
Cái tên này đúng thật là, nếu tôi không hỏi chắc hắn chẳng thèm nói đâu nhỉ. Mà ‘cái cửa tiệm chúng ta vừa đi qua’ là cái nào chứ, quãng đường chúng tôi vừa đi qua có hai, ba cái lận.
Tất cả lại tiếp tục chìm vào im lặng…
- Nhà cô ở khu Vĩ Ngạn à?- hắn đột nhiên hỏi.
Hả, hắn biết tôi sống ở đâu sao?
Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác ấm áp, hóa ra hắn vẫn còn quan tâm tới tôi.
- Sao..sao cậu biết? – tôi giả bộ hỏi, định bụng làm hắn lòi ‘cái đuôi cáo’ ra.
- Tôi đoán thế- hắn tỉnh bơ đáp, còn có vẻ rất chân thật. Hóa ra là do tôi tưởng bở, tự mình đa tình, hắn nào còn quan tâm tới tôi như trước nữa. Đến mối quan hệ của chúng tôi còn bị hắn thẳng tâm chối bỏ, thậm chí là quan hệ bạn bè hắn cũng không thèm nhận, coi nhau như người dưng, thập phần không quen biết.
Trái tim tôi như va mạnh vào thứ gì đó. Huyền Vũ nói hắn chỉ đang muốn thay đổi bản thân, trở thành một người mà để tôi có thể dễ dàng yêu mến. Huyễn Vũ trước giờ luôn đưa ra những lời khuyên đúng đắn, luôn là vua tiên chi giỏi tiên đoán, luôn là người bạn online thông thái mà tôi vô cùng tin tưởng. Nhưng bây giờ tôi nghĩ, anh ấy đoán sai mất rồi, hoàn toàn không đúng, dù chỉ một chút.
- Cô nhìn cái gì vậy?
- A…- tôi giật nảy mình, chột dạ đảo mắt đi chỗ khác, điệu bộ lấp liếm không khác gì một tên trộm gà bị bắt quả tang. Vừa rồi chán quá, trên xe lại không có sách báo gì, tôi liền phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa sổ ngắm cảnh, nhưng cảnh vật chán ngắt, chỉ có mấy ánh sáng vàng vọt lướt qua tầm mắt vô cùng vô vị. không biết từ khi nào, tôi từ ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ chuyển sang ngắm Y Thần lúc đang chăm chú lái xe- Chỉ là …tôi có một chuyện thắc mắc.
- Chuyện gì?
- Dáng người cũng giống, khuôn mặt cũng giống, giọng nói cũng giống. Rốt cuộc, Y Thần, cậu bị mất trí nhớ thật hay tôi thật sự đáng ghét tới nỗi khiến cậu không muốn người ngoài biết được chúng ta có quen nhau?- tôi chậm dãi nói ra khúc mắc trong lòng.
- Tôi là tổng giám đốc của cô, như vậy thì có được coi là quen biết không?- hắn đáp lại tôi bằng một câu hỏi, làm tôi không biết nên nói gì tiếp theo.
- Nhưng mà…
- Còn ồn ào thì tôi vứt cô xuống xe đấy.
Tôi ấm ức không nói nên lời, liền quay sang cửa sổ tiếp tục ngắm cảnh, tên này đúng là sáng nắng chiều mưa, vừa khi nãy còn vui vẻ giúp đỡ tôi vậy mà bây giờ đã muốn đạp nguời ta xuống đường.
Không lâu sau chiếc xe bỗng dừng lại, tôi nhận ra rằng mình đã đến nơi. Tôi liền vui vẻ bước xuống xe.
- Cảm ơn nhiều.- tôi đang định đóng cửa lại, đột nhiên Y Thần nói.
- Nè…cô ăn cơm chưa vậy?
- Ừm chưa. Bây giờ ăn.
- Tôi đói rồi, hay là cô mời tôi ăn một bữa, coi như cảm ơn vậy.
- Hể???????- tôi ngạc nhiên thốt nên. Hắn nhướn mày.
- Không được à?
- Không…à không không, cũng được…
Tên này bị khùng chắc, nhà hắn thì thiếu gì đồ ăn, mắc mớ gì lại đi ăn trực ở nhà tôi, bình thường tôi toàn nấu mì tôm, dạo gần đây mới ngộ ra một điều, rằng thân nữ nhi mà không biết cơm nước gì thì thật vô dụng, thế nên tôi cũng có học qua vài lớp dạy nấu ăn rồi. Chỉ là, đồ ăn chỉ dừng lại ở mức ăn được, tạm ăn được.
Y Thần theo tôi lên trên nhà, hắn là sếp tôi mà, nếu tôi không đồng ý biết đâu hắn nổi giận, rồi đòi trừ lương tháng nay của tôi thì sao, tốt nhất là nên làm theo ý hắn. Tôi lục tìm chìa khóa trong túi xách rồi tra vào ổ, mở cửa ra. Bình thường tôi ăn ở rất gọn gàng thế nên bây giờ cũng không lo phòng quá bừa bộn. Tôi bật công tắc đèn, mời Y Thần vào nhà, rồi bảo hắn ngồi đợi ở phòng khách, tôi đi thay quần áo rồi sẽ ra nấu cơm, sau đó cả hai có thể cùng ăn.
Nói thật, nếu hôm nay hắn không có ở đây, chắc tôi mua đại cái bánh mì ở dưới phố ăn tạm rồi đi ngủ luôn quá.
Lúc trở ra, tôi thấy Y Thần đang tự nhiên ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, tôi thở hắt ra một cái, rồi lầm lũi bước vào bếp, lôi đầy đủ đồ nghề ra chuẩn bị nấu ăn. Cũng may trong tủ lạnh nhà tôi vẫn còn một vài thứ có thể chế biến được. Một miếng thịt bò, một vài quả trứng, có rau có đậu, gia vị đủ đầy, miễn cưỡng có thể chế biến thành một bữa ăn thịnh soạn.
Sau khi đã cắm xong nồi cơm, tôi bắt đầu bắc nước, rửa rau, chuẩn bị luộc rau, đến khi cái vung rung lên bần bật, nước xôi lên ùng ục thì chỉ cần cho rau vào. Tôi thích nhất là món này, chế biến nó thật quá đơn giản, đơn giản nhất trong những món mà tôi biết, mặc dù tôi chẳng bao giờ chịu ăn rau.
Lúc đang sắt miếng thịt bò đỏ tươi ra làm nhiều lát nhỏ, tôi bỗng phát hiện ra có ánh mắt đang hướng về phía mình. Tôi liền quay đầu lại nhìn, thấy Y Thần đang đứng tựa ở cửa bếp, lặng thinh nhìn tôi, mắt ánh nên nét cười, môi hơi nhếch lên, không biết đã nhìn được bao lâu. Chiếc áo vest đen lịch lãm không biết hắn cởi ra rồi vứt ở đâu rồi, bây giờ chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, khuy áo để bung cổ, tay áo sắn ngang khuỷu, tự cửa hững hờ, trông vừa phong độ vừa quyến rũ.
‘ Phập’
- Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……- tôi hét lên một tiếng, làm cả căn nhà rung lên bần bật, má ơi, tôi bị đứt tay rồi, đau quá, huh u, máu chảy ra rồi óa óa á…
Y Thần vội chạy đến nắm lấy tay tôi, nhìn qua nhìn lại mấy cái rồi đưa lên miệng hắn…ngậm. Tôi mặc dù đang đau lắm, nhưng mà cảm giác ươn ướt nơi đầu ngón tay làm mặt tôi đỏ ửng lên, nhất thời quên hết mọi đau đớn. Hắn đang..đang làm cái quái gì vậy trời?
Tim tôi đập lên thình thịch, tôi đưa tay lên ôm ngực, cảm tưởng trái tim mình đang sắp nhảy ra ngoài đến nơi. Y Thần cúi đầu giúp máu tôi ngưng chảy, ở góc độ nhìn từ trên xuống dưới này thấy hắn đẹp trai dịu dàng hơn nhiều.
Hắn rút từ trong túi ra một cái khăn tay, rồi quấn quay ngón tay trỏ cho tôi, thắt lại, nút thắt rất đẹp, động tác nhẹ nhàng như sợ làm tôi đau.
- Đúng là đồ hậu đậu.- hắn mắng.
- Tôi… tại cậu chứ tại ai?- tôi cãi cùn, nhưng sự thật vốn là như vậy mà, nếu hắn không đứng đó, làm tôi phân tâm, thì liệu tôi có tự băm vằm cái tay mình ra như vậy không? Tư duy của tên này bị sao thế?
- Tôi làm gì?
- Thì…thì…- tôi cứng họng không nói lên lời. Người ta thường nói thẹn quá hóa giận, tôi lúc này cũng làm y trang câu nói đó, vội giật tay mình ra khỏi tay Y Thần, nhíu mày đẩy hắn ra khỏi bếp- Thôi được rồi, cậu biến đi cho tôi nhờ, ra ngoài kia đi, đừng có lại gần chỗ này nữa.
Hắn nhếch mép cười, chẳng nói chẳng giằng gì,mặt xán lại gần tôi.
Làm …làm cái gì vậy trời?
Tôi theo phản xạ giật lùi lại phía sau, hắn vẫn tiệp tục lấn tới, tôi thoái lui cho đến khi hông đụng phải bàn bếp rồi mới dừng lại. Nụ cười trên môi Y Thần càng nở rộng, hắn áp sát tôi, tay vòng qua người tôi chống xuống bàn bếp.
Trái tim tôi đập bình bịch bình bịch như vừa mới chạy maratong xong, làm sao bây giờ, tình huống này…
Cạch…
Tôi liếc mắt sang nhìn nơi phát ra tiếng động, nhìn xong rồi thì tròng mắt nở ra hết cỡ, tay Y Thần đang cầm lấy con dao khi nãy tôi dùng để thái thịt, hắn định giết người diệt khẩu ư, tôi mặc dù lắm mồn là một nhẽ, nhưng hắn có bí mật gì tôi biết mà cần phải bịt mồn tôi lại?
- Cậu…cậu định làm gì vậy… tôi xin lỗi, dù sao cũng không nên to tiếng với cậu, nhưng cũng không đến nỗi cầm dao chém người như vậy chứ?
- Hừ, tránh ra để tôi nấu cơm, bớt ảo tưởng đi, đói quá lên phát bệnh rồi hả?- hắn mắng, tôi đơ mặt ra một lúc mới hiểu chuyện, hóa ra là hắn muốn nấu cơm, ừm cũng đúng, tay cẳng tôi thế này thì làm sao mà tiếp tục được. Khá khen cho nhà người biết điều. tôi cười ngốc, rồi lùi sang bên, hắn muốn nấu cơm, cho hắn nấu, dù sao hắn nấu cũng ngon hơn tôi gấp mấy lần.
Tôi ngồi ngoài phòng khách xem ti vi, chẳng bao lâu sau đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Tôi mon men mò vào trong bếp, thấy trên bàn cơm nước đã dọn sẵn tinh tươm, thơm lừng khắp cả gian nhà, thức ăn nghi ngút khỏi, liền nhảy bổ vô trong hai mắt áng loá như đèn pha ô tô nhìn chỗ thức ăn thơm dậy mùi trên bàn, nén nuốt nước bọt ừng ực, điệu bộ y chang con cún con chờ chủ cho ăn.
Tôi không khỏi cảm thán, tên Y Thần này đúng là đa zi năng, mặt nào của hắn cũng tốt đẹp cả, xoè hai bàn tay mười đầu ngón tay ra liệu có đếm hết được không nhỉ. Thật ghen tị quá đi, mai kia cô nào có phúc lấy phải hắn, sẽ không phải vò võ lo nghĩ đêm ngày thiếu ăn chết đói nữa.
Y Thần bê nốt bát canh cuối cùng đặt lên trên bàn. Tôi nhanh như cắt vơ lấy đôi đũa, ngẩng đầu lên nhìn hắn nở nụ cười bán nguyệt, nửa cảm kích, nửa như muốn nói 'tôi ăn đây' rồi cúi xuống bắt đầu lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của mình.
Tôi vốn là người hay kén cá chọn canh, khẩu vị ăn theo đó mà cũng trở nên kĩ tính hơn, nhiều, phàm là những món ăn không ngon vô vị, tôi thà chết đói chứ cũng chẳng thèm động đũa. Mặc dù đồ tôi nấu rất tệ, nhưng đây là ngoại lệ mà, tôi vẫn cứ cố nhuốt từng miếng, từng miếng một ,vừa thầm nhủ chính bản thân mình rằng, thứ này mình đã mất công nấu ra, vứt đi quả thật quá phí phạm.
Hồi còn học cấp ba, nhà tôi cũng khá xa trường, thường thì những bạn khác sẽ ở lại trường ăn cơm trong căn tin hoặc mang đồ ăn từ nhà tới. Nhưng cơm trong căn tin tôi nhuốt không trôi, mang đến trường cơm sẽ nguội ăn không ngon. Thế là không quản đường xá xa xôi, tôi nhất mực muốn ngồi xe buýt hơn nửa tiếng đồng hồ để về nhà, cốt chỉ để được ăn bữa cơm ngon mỗi ngày.
Mẹ tôi trước đây nấu ăn rất ngon, thật may mẹ Lăng Diêu cũng vậy, thi thoảng bố mẹ tôi lại vắng nhà, Lăng Di sẽ xuống bếp nấu cơm cho tôi ăn, tài nghệ của con bé cũng rất khá. Còn Y Thần thì, tôi thắc mắc quá, liệu hắn có học qua lớp nấu ăn nào không, nếu có thì tại sao tôi cũng học, thế quái nào mà trình độ lại khác nhau một trời một vực như thế?
Tôi đang rất đói, mà đồ ăn lại quá ngon, thế là không ngoài dự đoán, tôi cắm đầu cắm cổ ăn lấy ăn để, hoàn toàn không để tâm đến người ngồi đối diện, phải nói là quên khuấy đi sự tồn tại của ai đó mới phải. Tôi cứ ăn rồi gắp, gắp rồi lại ăn, nhai rồi lại nhuốt, lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn Y Thần thì không khỏi ngạc nhiên, Hắn không ăn mà cứ nhìn tôi với ánh mắt quái dị, lông mày còn khẽ giật giật mấy phát. Tôi nhớ rằng đây đâu phải là lần đầu tiên hắn thấy tôi ăn đâu nhỉ, sao lại có vẻ ngạc nhiên tới vậy?
- Sao thế?-tôi tốt bụng hỏi, miệng vẫn còn ngậm đầy thức ăn. Tôi nhuốt nhanh xuống, nhún vai một cái rồi ngước mắt nhìn lên lấy lại dáng vẻ như bình thường, thật là mất mặt hết sức.
- Rốt cuộc là cô bị bỏ đói bao nhiêu ngày rồi mà lại thành ra thế này?
Hỏi rất hay, chuyện bình thường thôi mà, là người ai mà chẳng phải ăn, bị bỏ đói tất thèm. Tôi sống một mình , đồ ăn vặt không có lợi cho sức khỏe nên tôi cũng chẳng ham, đồ ăn ngoài quán lại không hợp khẩu vị lên cũng ít khi ăn.
Xem xem, tôi bây giờ chẳng phải rất thanh mảnh hay sao, dáng người mảnh mai yếu ớt như hành liễu hững hờ rủ bên bờ sông trong.
Hơ hơ, tôi đùa thôi.
- Tại trưa nay tôi chưa ăn cơm, mà đồ ăn lại…a , đói như vậy dĩ nhiên là phải ăn nhiều rồi..hi hi- tôi tránh khen đồ ăn ngon bởi bản thân cảm thấy tự ti ái ngại, tôi bĩu môi- Với lại, tôi chỉ ăn nhiều với ăn nhanh một chút thôi, cũng đâu có văng vãi thức ăn tùm lum đâu mà cậu phải nhiều chuyện.
Y Thần không nói gì, cậu ta coi việc đôi co với tôi là một việc hết sức nhàm chán vô vị, bèn lấy tay với cốc nước trên bàn uống. Tôi gắp một miếng thịt cho vào miệng, thật may là khi nãy tôi cắt phải tay trái, nếu không bây giờ chỉ có nước nhìn thức ăn mà nhuốt nước bọt ừng ực mà thôi.
- Ủa, mà sao cậu không ăn?-Vừa nãy thì đòi nên nhà tôi ăn cơm, vậy mà bây giờ lại không thèm động đũa- hay là… cậu bỏ thuốc độc vào nên…- tôi nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn nhếch môi
- Trí tưởng tượng của cô thật là phong phú.
Tôi lườm nguýt hắn một cái, rồi cúi xuống ăn tiếp, mặc xác hắn vậy. Hắn thuộc kiểu người ‘khẩu xà tâm phật’, tôi biết vậy nên cũng chẳng để bụng gì nhiều.
Mãi say này tôi mới biết. Hóa ra trước lúc gặp phải tôi bị hỏng xe trên đường, hắn vừa mới đi ăn uống no nên cùng với đối tác. Viện cớ nên nhà tôi ăn cơm rồi bất đắc dĩ trở thành đầu bếp cho tôi, ngẫm ra thì tôi chẳng lãi cũng chẳng lỗ.
Đột nhiên chuông điện thoại của Y Thần vang lên, tôi vẫn tiếp tục cúi đầu, chỉ nghe bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của hắn.
‘ A lô, …ừ, anh đây…. Em đang ở đâu? ….Sao cơ? Đợi anh một lúc, anh tới ngay đây.’
Ánh mắt tôi tối lại, mặc dù không nghe ra người ở đầu dây bên kia nói cái gì, nhưng tôi cũng có thể đoán ra vài ba phần của câu chuyện. nhưng sẽ chẳng có gì đáng bận tâm, nếu như giọng nói của Y Thần lại trở nên hoang mang như vậy, lo lắng như thế.
- Tôi có việc đi trước.- hắn đứng dậy khỏi bàn, tôi ngẩng đầu lên nhìn, sau đó khẽ gật đầu nói ‘ừ’
Hắn chạy đi rất vội, thậm chí tôi còn không chắc hắn có nghe thấy tiếng ‘ừ’ đáp lại của tôi không. Tôi nhìn bóng hắn vụt đi rồi biến mất. Không hiểu tại sao lại cảm thấy vừa phần thất vọng, vừa hụt hẫng.
Tôi buông đũa xuống, chẳng còn hứng thú muốn ăn thêm.
Liệu có chuyện gì mà hắn phải gấp gáp như vậy, người ở đầu dây bên kia có lẽ rất quan trọng với hắn, chẳng lẽ là người yêu của hắn chăng?
Có thể lắm chứ, ba năm rồi còn gì, hắn chắc gì đã còn thích tôi, chẳng phải lúc đó tôi tuyệt tình lắm sao, hắn có lẽ cũng buông bỏ hi vọng.
Ba năm thừa sức để đơm kết nên một mối tình mới, đẹp đẽ và bền lâu hơn những gì trước kia hắn dành cho tôi nhiều.
Có lẽ hắn sớm nhận ra rằng, những gì đối với tôi trước đây chỉ là tuổi trẻ bồng bột, hành động khinh suất mà thôi. Chỉ tại tôi ngu ngốc, không sớm nhận ra tình cảm thực sự của chính bản thân mình.
Vậy mà khi nãy tôi còn cảm thấy vui vui, khi thấy hắn nấu cơm cho mình ăn. Thật nực cười lắm thay.
Tôi bước ra ngoài ban công nhìn xuống dưới, vừa hay thấy xe của Y Thần từ trong gara của khu trung cư chạy ra, phóng vút đi rồi biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Tôi cơ hồ còn có thể lờ mờ tưởng tượng được, ánh mắt hoang mang lo lắng của Y Thần lúc này. Cô gái kia hẳn là rất quan trọng.
* * *
Hôm nay mẹ lại gọi điện hỏi thăm tôi đôi câu, xem xem tôi có cần thứ gì, có thiếu tiền không . Thật ra tiền lương mỗi tháng của tôi cũng không phải là quá ít. Làm việc trong công ty lớn như Lạc Vương, tuy công việc nhiều, nhưng chưa bao giờ ngược đãi nhân viên cả. Lương vừa đủ cho từng trình độ cấp bậc, mà thi thoảng lại có thêm tiền thưởng cho nhân viên. Ngọc Huệ nhiều lần cũng đến tìm tôi rủ đi siêu thị shopping, sắm sửa. Tôi cũng vui vẻ đi cùng, đôi lúc thấy hứng hứng cũng bỏ tiền ra mua vài bộ quần áo mà mình thấy đẹp đẽ vừa mắt. Cũng nhiều lúc vô ý bỏ tiền ra mua những vật dụng mới đầu thấy hay hay nhưng chẳng bao lâu lại thấy vô dụng rồi bỏ xó không dùng đến nữa. Ăn uống tằn tiện, tự tại tiêu dao.
Cũng không đến nỗi thiếu tiền phải xin sự trợ cấp từ bố mẹ. Tôi đã lớn rồi, lại có công ăn việc làm ổn định, lại đang muốn tự mình tự lập. Tôi dĩ nhiên từ chối ý tốt của mẹ rồi. Mẹ cằn nhằn vài câu cho có, rồi lại nói sang Lăng Di tiên sài phung phí, tôi chỉ biết bật cười ha ha
Cuối cùng, mẹ hỏi tôi một câu vô cùng ý nhị.
'Thế con đã có người yêu chưa, có rồi thì đưa bạn trai về nhà chơi một bữa cho mọi người biết mặt'
Người ta nói, người ngồi trên cây vẫn ung dung, mà người ngồi dưới đất đã cuống cuồng cả lên. Mẹ lo tôi ế đây mà, cũng phải thôi, tôi hình như đang bị ế thì phải, bình thường người ta học đại học là đã có người yêu đem về ra mắt gia đình. Mà tôi có công ăn việc làm hẳn hoi, mẹ lại nói về thằng bé A con bé B con bác C chú D đã có người yêu cho tôi nghe. Nói thật thì tôi cũng sầu não lắm chứ, nhưng nếu là người sẽ cũng mình chung sống cả đời, hiển nhiên không thể lựa chọn qua loa đại khái như vậy được. Tôi mới hai hai tuổi chứ mấy, cũng đâu phải là già lắm đâu.
Mẹ nói tôi có muốn đi xem mặt không, tôi nói thôi ạ, ngại chết mất. Mẹ cũng ừ ừ mấy câu rồi cúp máy, tôi đặt điện thoại xuống mà không khỏi thổi phào cái phù. Thật là tổn thọ quá đi. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cũng đúng a, Ngọc Huệ bằng tuổi tôi mà đã có chồng có con rồi cơ mà, còn tôi thì chẳng có lấy một ‘miếng rẻ lau’ để vắt lên vai. Tôi có đem vấn đề này đi hỏi Huyền Vũ, anh ấy cười ha ha rồi nói tôi nghĩ nhiều rồi, tôi ngẫm cũng đúng.
Sầu buồn ảo não là một lẽ, nhưng hôm sau khi đi làm thì vẫn phải chỉn chu gọn gàng tao nhã lịch thiệp.
Đến giờ nghỉ trưa, tôi vươn vai một cái, vặn mình hai cáu, rồi hớn hở đứng dậy hỏi mấy đồng nghiệp thân thiết cùng phòng xem có ai muốn đi ăn trưa hay không. Mọi người cười tà nói không, bảo tôi cứ đi trước đi. Tôi chỉ quen thân với chị nọ bạn kia là nữ giới, tôi thừa biết mọi người có ý gì, muốn làm gì. Chẳng là tổng giám đốc thường ăn cơm trưa muộn, họ đợi hắn rồi mới đi cùng để vừa ngắm vừa ăn, nếu có cơ hội thì sẽ xích lại làm quen, nháy mắt đưa tình hoặc giả lả hỏi vài câu hỏi liên quan đến công việc để gợi chuyện.
Mà cái bụng tôi thì không đợi được lâu tới vậy, nên không chần chừ nhiều mà ra khỏi phòng vô thang máy định xuống dưới tìm quán ăn nào đó ăn. Thật chất trong công ty cũng có căn tin, không những vậy còn rất lớn và đầy đủ mọi món nữa, nấu ăn cũng khá ngon. Nhưng cứ mỗi khi đến giờ nghỉ trưa thì một nửa số nhân viên sẽ tụ ập ở đây ăn uống nói chuyện ỏm tỏi, rất nhức đầu. Tôi không thích những nơi nào quá ồn ào náo nhiệt, trong việc ăn uống lại càng mấy nhã hứng.
Một nửa còn lại thì về nhà ăn cơm nghỉ ngơi, ra ngoài ăn trưa hoặc ở trong phòng nhịn luôn. Tôi thuộc nửa còn lại này, ra ngoài kiếm đại một quán ăn nào ngon ngon để lót dạ.
Hồi học đại học còn có quán bác Chu nấu ăn khá ngon, thật chẳng mấy cửa tiệm nào dành nghề và nấu ăn tuyệt vời như ở chỗ đó. Đặt biệt là hợp khẩu vị của tôi nữa. nhưng chỉ là ‘chẳng mấy’ chứ không phải là không có nha, tôi cũng đã tìm được một quán ăn gần đây rất ngon miệng. Không uổng công tôi mất cả nửa ngày trời tìm kiếm và khám phá.
Thôi, nói về đồ ăn như vậy là quá nhiều rồi, đành chuyển sang chủ đề khác để nói vậy. Nhưng không phải đang dưng tôi lại chuyển chủ đề như vậy đâu, chỉ là, ngay sau khi bước ra khỏi thang máy,sải được mấy bước chân tôi đã gặp ngay một người quen lâu ngày không gặp, thế nên mới bị cắt đứt mạch suy nghĩ.
Người đàn ông đứng trước mặt tôi nở nụ cười mừng vui, để nộ ra cái răng khểnh rất duyên.
- Tiểu Phong? Có phải Tiểu Phong không, lâu ngày không gặp, thật trùng hợp.
Không biết vô tình hay hữu ý đây, người đứng trước mặt tôi là Đổng Dĩnh.Tôi mới đầu còn há hốc mồn bất ngờ, sau đó nở nụ cười bán nguyệt.
- Anh Đổng Dĩnh, thật trùng hợp.
Những người bạn lâu ngày không gặp, lúc tương phùng không thể tránh khỏi sẽ đứng lại nói chuyện dông dài, hỏi thăm nhau vài câu khách sáo. Trong trường hợp này cũng không ngạo lệ. Đổng Dĩnh hỏi tôi, tôi cũng hào hứng đáp lời, kẻ tung người hứng, vô cùng ý vị.
- Em đang chuẩn bị đi đâu đấy?-Sau một màn tung hứng đầy vui vẻ đó, hắn hỏi tôi, thật ra khi gặp lại tên này, tôi ngoài bất ngờ ra thì chẳng thấy vui mừng chút nào, tôi với hắn chẳng được coi là thân thiết lắm. Còn nhớ lần trước hắn chơi xỏ tôi thế nào, tôi vẫn còn nhớ rõ. Ngược lại với tôi, hắn lại có vẻ niềm nở lắm.
- Em chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa- tôi thành thật trả lời.
- Sao không ăn trong công ty, chê đồ ăn mất vệ sinh à?
- Đâu có- tôi chối, không phải là mất vệ sinh, mà là quá ồn ào thôi.
- Ừ, anh cũng đang chuẩn bị đi ăn, nhưng còn có một việc chưa làm xong. – tôi mừng thầm, không phải là hắn định cùng tôi đi ăn đấy chứ? Mất tự nhiên lắm, thật may hắn có việc bận.- Nhưng mà nhanh thôi, đợi anh mười năm phút, anh vào trong rồi ra ngay. Em ở đây đợi anh rồi chúng mình đi chung , nhớ đợi anh đấy nhá.
Tôi chưa kịp cười thầm trong bụng thì hắn đã dáng cho tôi một tảng đá to bự chảng vào đầu rồi. Tên này vẫn gian xảo như xưa, ngoài mặt tỏ ra tốt bụng, nhưng đằng sau thầm nghịch ngầm. nhưng đây cũng không phải điều quá xấu thập phần là do cá tính mà ra.
Hắn còn bắt tôi đợi, tôi định lên tiếng từ chối thì hắn đã vào trong thang máy. Cửa thang máy khép lại, hắn vẫy vẫy tay rồi nói với tôi bằng khẩu hình miệng ‘Nhất định phải đợi đấy’ Có lẽ thế.
Tôi dậm chân thình thịch, đã đói rồi mà vẫn không được đi ăn. Tôi toan định mặc kệ Đổng Dĩnh, một mình đi ăn trước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy làm như vậy chẳng nên chút nào. Tôi tiếp tục kiên nhẫn đợi, cuối cùng hắn cũng đi ra. Đúng như lời hứa, sau mười năm phút cộng thêm mười ba phút nữa là gần tròn nửa tiếng.
Hắn bắt tôi đợi hắn tận nửa tiếng đồng hồ.
Đổng Dĩnh thấy tôi vẫn còn đợi thì vui lắm, bảo tôi đi nào, nhất định hôm nay phải khao tôi một chầu thật hoành tráng mới được. Tôi ức chế mắng thầm ‘tên khốn’, nghĩ bụng chốc nữa hắn khao tôi nhất định phải ăn uống thật no nê, Cho bõ cái công tôi đứng đây đợi hắn, phung phí mất nửa tiếng đồng hồ quý giá mới được.
Hắn dẫn tôi đến một nhà hàng gần công ty, không quá lớn nhưng nhìn vô cùng trang nhã và giản đơn. Nhìn từ ngoài vào trong đã có thể kết luận luôn một câu rằng, chỗ này không xoàng đâu. Trước cửa có một cô gái xinh đẹp đứng chào đón khách. Quán ăn này có tên là ‘Sakura’ có nghĩa là ‘hoa anh đào’.
Chúng tôi bước vào bên trong, bên quầy tiếp tân có một cô nhân viên vô cùng xinh đẹp, da trắng môi đỏ, để cô ta làm việc, chào đón khách ở đây thật quá chí phải. Đổng Dĩnh dường như rất hay đến đây, trông hắn với cô nhân viên xinh đẹp kia có vẻ rất thân thiết.
- A, anh Dĩnh, hôm nay rảnh rỗi quá ha. A, mà ai đây?- cô ấy tươi cười hớn hở khi thấy Đổng Dĩnh, sau đó nhìn sang tôi nghi hoặc, điệu bộ có vẻ ghét bỏ. Có lẽ cô nàng hiểu lầm tôi là người yêu của Đổng Dĩnh, tôi vốn ngu ngơ mà cũng nhìn ra tư tình sâu sắc của cô nàng. Chắc đang ghen.
- À, đây là bạn anh- Đổng Dĩnh giới thiệu, mày cô gái cũng dãn ra vài phần.- bạn bè lâu ngày không gặp nên muốn cùng ăn uống no say một bữa, phòng đó hiện giờ có khách không?
- Dạ không ạ- cô gái dở dở vài trang sách của cuốn sổ nhỏ trên quầy tiếp tân để kiểm tra rồi đáp.
- Vậy thì hay quá, chúng ta đi thôi- Đổng Dĩnh quay sang tôi mỉn cười nói, tôi từ nãy đến giờ cứ ngơ ngác đứng im như tượng, liền gật gật đầu vài phát rồi bước theo Đổng Dĩnh.
Đổng Dĩnh đưa tôi lên trên tầng hai, đi qua mấy gian phòng được bài trí hoa văn trên tường rất đẹp, mang phong cách Nhật Bản. Nhà hàng này được thiết kế thành từng phòng riêng biệt, ai muốn ăn chỉ cần đặt phòng, rồi gọi đồ ăn bằng cách nhấn vào hình ảnh món ăn trên bảng điện tử thì nhân viên sẽ tự túc mang đồ ăn lên tận phòng, chừa lại không gian riêng cho thực khách
Chúng tôi gọi đồ ăn, vài ba cô nhân viên gọi cửa rồi bước vào, phong cách cũng thật trang nhã và chuyên nghiệp, mang trên khay bao nhiêu là đồ ăn thơm ngon bày đầy bàn. Cái tên Đổng Dĩnh này cũng thật hào phóng. Coi như hôm nay số tôi hên, được ăn một bữa ăn thịnh soạn. Xem chừng tiền ăn bữa này cũng không ít,tôi chắc chẳng bao giờ dám bước chân vào đây mất.
Chúng tôi bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện, đại thể là hỏi han nhau về cuộc sống bây giờ thế nào, đang làm gì, công việc có vừa vặn với tâm ý của mình hay không. Đổng Dĩnh luôn miệng nói tôi ăn đi, không cần phải ngại đâu, tôi cũng chẳng khách sáo. Ăn hết công suất, nhưng gặt nỗi cái tên Đổng Dĩnh này lại lắm mồn lắm miệng quá thể, quá nhiều chuyện để nói khiến tôi không ngẩng lên đáp vài câu cho có thì thật là vô ý. Tôi vừa ăn vừa nói, cười cười tiếp chuyện, nhưng cũng phải công nhận một câu rằng. Đổng Dĩnh thật biết cách ăn nói, tôi mới đầu có không muốn nói chuyện bao nhiêu thì bây giờ như kiểu bị cuốn hút vào trong lời nói của hắn bấy nhiêu. Hắn kể câu chuyện mặc dù không hay, nhưng qua điệu bộ hài hước thêm mắm dặm muối biểu hiện trên khuôn mặt với cách khua chân múa tay thì lại làm tôi không khỏi bật cười thích thú.
Nói chuyện một thôi một hồi thì tôi cảm thấy khát nước, liền nâng ly nước lọc trên bàn lên tu ừng ực. Bạn đang thắc mắc tại sao trong một quán ăn sang trọng như thế này mà lại đem nước lọc ra cho khách hàng uống hả? Thật ra ở trên bàn có hai ly nước, một ly nước lọc và một ly nước cam. Tôi không thích ăn cam, cũng chẳng thích uống nước của thứ quả đó, thế nên chọn uống nước lọc cho nó hợp khẩu vị. Đang khát, thế là tôi ngửa cổ uống hết cả ly nước trôi tọt vào trong bụng.
Nhưng uống xong rồi mới nhận ra, hình như cốc nước trên tay tôi đây không đơn thuần là nước lọc thì phải, tại sao lại có vị chua chua, ngọt ngọt là thế quái nào nhỉ?
Tôi tò mò, liền đem thắc mắc trong lòng ra hỏi Đổng Dĩnh. Hắn cười xòa rồi nói.
- À, đây không phải là nước lọc đâu em. Thật ra đây là rượu đấy.
- Hả?- tôi há hốc mồn.
- Ha ha. Thế nào, rất ngon đúng không, cái thứ uống tuyệt diệu này là do anh sáng tạo ra đây, chỉ có ở quán này mới có thôi. Uống vào rất ngon đúng không?- Là do hắn sáng tạo ra sao, thật tài tình quá đi, không ngờ hắn lại có tài điều chế ra cả rượu.
Mặt tôi méo xệch. Nhưng mà, uống vào rồi liệu có say được không? Tôi uống khá nhiều như vậy.
Dường như biết được nỗi ưu sầu tôi đang mang, Đổng Dĩnh liền lên tiếng khuyên nhủ.
- Em yên tâm, rượu này không mạnh đâu, không đến nỗi say đâu mà phải lo.- Nghe thấy hắn nói vậy, tôi cũng yên tâm phần nào,tiếp tục ăn uống say xưa.
Bây giờ thì tôi mới biết hóa ra Đổng Dĩnh không phải là anh họ của Y Thần, mà bố của hắn là bạn thân bố của Y Thần, cũng là một nhân viên có cấp chức cao làm dưới chướng bố của Y Thần, hai nhà có mối quan hệ vô cùng thân thiết, bảo sao hắn lại có họ Đổng, còn Y Thần họ Vương, Lam Thiên họ Âu Dương, nhưng lại là em gái của Y Thần, cô ấy chính là con gái nuôi của bố mẹ Y Thần.
Thật là, hắn trước kia lại còn dám lừa tôi. Làm tôi ngu ngốc còn tin là thật.
Phải rồi nhắc đến Lam Thiên mới nhớ, lâu lắm rồi tôi không gặp cô ấy, cô ấy ra nước ngoài du học đã lâu, chỉ thi thoảng gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình của nhau, hoặc một vài lần tình cờ lướt face mới thấy cô ấy onl.
Lam Thiên có quan hệ với Y Thần, Đổng Dĩnh chắc cũng phải biết một vài điều về cô ấy chứ nhỉ?
Nghĩ vậy, tôi liền hỏi Đổng Dĩnh,không ngờ tôi vừa dứt lời, hắn không chần chừ mà đáp luôn:
- Đúng đúng, anh có biết Lam Thiên, con bé ấy, càng lớn càng xinh gái, càng lớn càng khiến nhiều người si mê. Nói thật với em nhé- hắn vẫy vẫy tay ý bảo tôi ghé sát đầu vào, tôi cũng làm theo cúi người thấp xuống, tò mò không biết hắn định nói về bí mật hệ trọng gì. Thật ra thì cũng không cần thiết phải làm như vậy. Trong gian phòng này ngoài tôi với hắn ra thì làm còn ai khác, ai có thể nghe lén được câu chuyện này đây?- Thật ra anh mến Lam Thiên từ lâu rồi, vừa mới tỏ tình với cô ấy xong, em biết cô ấy nói sao không?
Ôi giời, có vậy mà cũng phải làm ra vẻ bí mật thần bí lắm.
Tôi thản nhiên đáp.
- Dĩ nhiên là em không biết cô ấy nói gì rồi.- cái này là điều vô cùng hiển nhiên, hắn tỏ tình với Lam Thiên khi nào tôi còn không biết, huống hồ là chuyện cô ấy có đồng ý hay là không?
- Cô đồng ý làm người yêu anh … ha ..ha …- Đổng Dĩnh vui thích nói, điệu bộ có vẻ rất sung sướng, tôi thấy vậy liền nói vài câu chúc mừng. Bụng thì thầm nghĩ, sao Lam Thiên có thể yêu một tên vô tổ chức thế này nhỉ, ngoài mặt đẹp trai sáng lóa, nhưng đấy chỉ là hình thức bên ngoài thôi,miệng lưỡi thì hoa ngôn sảo ngữ, chuyên đi lừa phỉnh những cô gái nhà lành.
Lúc trước Lam Thiên từ chối Nam Mạc, tôi cũng thấy thật tiếc nuối, dù sao Nam Mạc kiên trì, chính chắc đáng tin cậy hơn tên Đổng Dĩnh này nhiều. Nếu là tôi á, tôi thà chọn Nam Mạc còn hơn.
Tôi nghĩ thầm, cúi xuống gắp một miếng thịt không biết là thịt gì cho vào miệng, ăn xong lại thấy cay tê hết đầu lưỡi, liền nhanh tay cầm lấy ly nước cam ngửa cổ lên uống, bỗng dưng thấy đầu hơi choáng choáng. Ack …ack , đừng có nói là tôi bị say rồi nhé.
Như vậy thì không được rồi, chốc nữa tôi còn phải quay lại công ty làm việc nữa cơ mà, nếu say thật thì biết phải làm sao? Nhưng mà, chẳng phải Đổng Dĩnh đã nói, loại rượu này rất nhẹ hay sao, uống vào chắc chẳng say đâu. Thế cơ mà tôi uống liền hết cả một ly, điều này có đảm bảo được rằng tôi vẫn còn tỉnh táo không đây? Hắc… hắc, tửu lượng của bổn cô lương vốn rất kém a.
- Còn em với Y Thần, tiến triển thế nào rồi?
- Hả? – tôi mở to mắt, thò lõ nhìn Đổng Dĩnh, câu hỏi liên quan ghê.- Em với cậu ta thì tiến triển cái gì mới được chứ, có gì mà tiến triển.
- Lại còn giấu nữa, chuyện của hai đứa đâu phải là anh không biết đâu. Hay là, khi nào anh với Lam Thiên cưới nhau, chúng ta tổ chức đám cưới chung cho vui.
Ặc ặc, cái tên này đúng thật là, lo xa một cách quá đáng. Hắn chắc chắn rằng Lam Thiên thèm lấy hắn sao? Ảo tưởng.
Nhắc đến Y Thần, trong lòng tôi lại trào dâng một cảm giác ấm ức lạ kì, lại nhớ đến chuyện cô gái bí ẩn ở đầu dây bên kia, không khỏi tức giận, tự dưng tên Đổng Dĩnh này lại nhắc đến, khiến tâm trạng tôi không vui.
- Anh nghĩ quá nhiều rồi, bọn em chẳng thể nào đâu.
- Sao lại không?
Hỏi hay lắm.
- Nếu cậu ta yêu em, thì cậu ta đã chẳng lờ em đi coi như không quen biết như vậy, nếu cậu ta yêu em, thì ba năm trước đã không từ mà biệt như vậy. Anh bảo như thế là yêu à?- tôi nói với giọng đầy ấm ức, bỗng dưng lại thấy bản thân thật sến súa, tôi giống như đang kể tội một cậu bạn bắt nạt mình cho mẹ của mình nghe vậy.
Đổng Dĩnh trầm tư không nói, nhìn tôi đánh giá một hồi, không biết đang suy nghĩ cái gì, trên khuôn mặt hiếm hoi lắm mới xất hiện một vài biểu cảm nghiêm túc.
- Em có muốn nghe anh kể một câu chuyện không?
Tôi nhíu mày, không hiểu vì sao tâm trạng bỗng dưng lại trở nên không tốt như vậy, nhưng vẫn gật đầu nói.
- Anh kể đi.
- Trước khi anh kể, em trả lời câu hỏi này của anh đã.
Tôi im lặng nghe anh nói.
- Nếu một người con trai vì một người con gái mà gục ngã, em sẽ cảm thấy thế nào?
Tôi suy nghĩ một lát, rồi nói.
- Em sẽ rất vui, vì biết rằng trên thế gian này có một người đã vì em mà đau khổ, điều đó chứng tỏ, anh ấy yêu em nhiều như thế nào.- tôi thành thật trả lời, những điều này thực sự xuất phát từ trái tim, ánh mắt tôi trùng xuống, mọi thứ trong đầu trở nên mơ mơ màng màng. Anh ta hỏi vậy là có ý gì đây.
Đổng Dĩnh nghe tôi nói xong thì cười nhẹ, sau đó nói.
- Thật ra chuyện cũng từ lâu lắm rồi, anh nhớ cũng chẳng rõ, hôm đó bỗng dưng thấy Y Thần cầm trên tay một chiếc nhẫn, miệng thì cười ngớ ngẩn, anh xin nó chiếc nhẫn đó để tặng người yêu, nó nhất mực không cho, còn khinh bỉ nói anh đừng có mà mơ. Anh hỏi nó định tặng cho ai, nó nói, nó tặng cho người con gái mà nó yêu nhất. Lúc đó anh cảm thấy bất ngờ lắm, Y Thần tuy đẹp trai nhà giàu hào sảng đào hoa nhưng từ trước tới giờ chưa từng yêu đứa con gái nào, mặc dù xung quanh có biết bao nhiêu cô gái vây quanh nó, anh chơi cùng nó từ bé tới lớn, chưa bao giờ thấy biểu hiện trên khuôn mặt nó lại vui vẻ đến thế. Sau đó nó ra khỏi nhà, anh hỏi nó đi đâu thì nó không chịu nói. Mấy ngày sau bỗng dưng có người gọi điện cho anh, nói đến đón nó về, mà em biết lúc đó nó ở đâu không? Trong quán rượu, Thần say khướt, nó không hay uống rượu, chỉ khi nào có việc gì cần thiết thì nó mới uống thứ đồ uống đó thôi. Nhưng bấy giờ nó uống nhiều lắm, chẳng còn biết trời đất trăng sao là gì, miệng thì luôn miệng hỏi tại sao tại sao, sau đó còn gọi tên ai đó, hình như là gọi tên em, tại anh nghe thấy có chữ ‘Phong’ trong lời nó nói mà. Mấy ngày sau đó tình trạng của nó cũng chẳng khá khẩm hơn là bao nhiêu, nó cứ nhốt mình trong phòng uống rượu, không chịu gặp mặt ai, tính nó là như thế, cái gì cũng tự mình gánh vác tự mình chịu đựng, anh khuyên nó nhưng không được, nó còn dọa sẽ đá đít anh ra khỏi nhà, mà bấy giờ anh làm gì còn chỗ nào để đi, nên đành im lặng. Bố Thần đang nằm viện, hôm đó bệnh viện đột ngột gọi điện về báo bác Vương Cảnh Kha đang trong tình trạng khuẩn cấp, nhưng Thần nó say lắm, nó vội vã chạy đến bệnh viện, anh đuổi theo nhưng không kịp, nó một mình lái xe đến đó trong tình trạng không tỉnh táo. Bị tai nạn giao thông, cũng may là không nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng cơ hội để gặp mặt và nói chuyện với Bác Vương lần cuối, nó lại không có được. Bác Vương thương nó lắm. Thần cũng yêu qúy và kính trọng bố mình không kém. Lúc bác ấy ra đi, nó đã rất đau lòng, nỗi đâu chồng chất, anh còn tưởng nó không gượng dậy được. Sau đó việc điều hành tập đoàn đều do nó đảm nhiệm, Lạc Vương là một tập đoàn lớn, nói một ngày hai ngày có thể quản lí được hết mọi việc một cách chu toàn thì quả là chuyện không hề dễ, mọi người thấy nó còn trẻ thì cũng có phần khinh thường, nhưng nó đã làm rất tốt, từ đó về sau chẳng còn những lời đàm tiếu nào sau lưng nó cả. Thần nó không còn uống rượu nữa, nhưng suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc, càng ngày càng trở nên trầm lặng xa cách hơn. Ba năm sau nó về nước, mọi chuyện sau đó em cũng biết rồi, mặc dù không biết tại sao nó lại coi như không quen biết em nhưng anh thấy nó vẫn còn yêu em nhiều lắm. Còn em thì sao?
Tôi nghe xong mà như bị dội một gáo nước lạnh buốt tim, vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy hoang mang. Giống như một con chim nhỏ trong lồng sắt, bị nhốt trong lồng không được tự do đã lâu, đột nhiên một ngày được tự do tung cánh bay đi, vừa cảm thấy vui mừng vì mình đã được giải thoát, vừa cảm thấy hoang mang vì lạ lẫm với thế giới bên ngoài, nhất thời chẳng biết đi đâu về đâu…
Tôi với Y Thần, đa số khi bên nhau nói chuyện rất ít, hắn toàn lấy hành động để nói lên tất cả, tôi vốn chậm hiểu lại ghét vòng vo, nhưng suy đi nghĩ lại thì thấy những việc hắn làm còn đáng tin cậy và thiết thực hơn những lời ong bướm gió hoa kia nhiều.
Những việc tốt mà người khác âm thầm làm cho ta, ta sẽ chẳng dễ dàng gì nhận ra được, mà ngược lại chỉ toàn thấy những điểm xấu của đối phương mà thôi. Trường hợp của tôi cũng như vậy, trước đây tôi thấy Y Thần là một kẻ vô cùng đáng ghét, lúc nào cũng thích đôi co cãi cọ với tôi mà thôi, nhỏ mọn mà kiêu căng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, liệu ai cao thượng hơn ai nhiều phần?
Tôi loạng choạng bước xuống xe, đầu óc cứ ong ong nhưng miệng vẫn mỉn cười từ biệt. trước khi lái xe đi Đổng Dĩnh có ngó qua cửa kính xe nói với tôi, đại ý là muốn nói, nếu tôi muốn biết Y Thần có còn yêu mình hay không, tại sao không trực tiếp đi hỏi hắn ta luôn. Sau đó còn không quên ca thán ‘Sao hai đứa lại cứ thích làm khổi nhau như vậy, nên gạt bỏ hết tất cả mà đến với nhau thì hơn’
Tôi đúng là đồ hèn hạ nhút nhát, hồi trước cũng vậy bây giờ cũng thế. Trong mỗi giờ học trên lớp, cô giáo giải sai hay viết nhầm bài, mặc dù tôi có biết đấy, nhưng chẳng bao giờ chịu nên tiếng bảo cô.
Lần này tôi có nên hỏi thẳng Y Thần không?
Hỏi rằng hắn có còn yêu tôi không?
Nhưng mà, nếu hắn nói ‘không’ thì sao, nếu hắn nói vậy thì tôi biết phải làm thế nào, chẳng phải sẽ rất xấu hổ hay sao?
Trước đây là Nã Nã, bây giờ là Đổng Dĩnh, họ là người giải đáp những thắc mắc trong chuyện tình cảm của tôi, sao những việc mà Y Thần làm cho tôi họ lại nhìn ra, còn tôi thì không hề dù chỉ một chút. Tôi không cam tâm, rõ ràng đây là chuyện của tôi mà lại để người khác phải chỉ bảo sao? Tôi không cam tâm.
Được rồi, chuyện Y Thần có còn yêu tôi không, không ai biết, vậy thì tôi tự mình tìm hiểu vậy. Dù sao cũng chỉ là một câu hỏi thôi mà, tôi có e sợ điều chi. Nếu hắn nói ‘không còn’ vậy thì tôi chỉ cần đấm cho hắn mấy phát, chửi hắn mấy câu tên khốn đồ sở khanh, rồi lấy rượu giải sầu, sầu qua rồi thì sắp xếp mấy buổi xem mặt, tìm một người đàn ông tốt thành đạt, rồi sau đó lấy nhau sinh con đẻ cái, sống hết cuộc đời rồi thăng thiên cũng chẳng sao. Yêu hay không yêu cũng nào quan trọng.
Tôi hạ quyết tâm, tay nắm thật chặt, hùng dũng tiến về phía trước, oai phong lẫm liệt như một vị đại tướng quân cầm quân đi đánh giặt. Mặc dù không biết kết quả sẽ ra sao, giành lại được giang sơn xã tắc hay lại lâm vào cảnh bước mất nhà tan.
Tôi thấy mình thật là dũng cảm, có lẽ…vì tôi say mất rồi.
Tác giả :
Mạc Kỳ Y