Em Đã Từng Thử Buông Bỏ Anh
Chương 6
Edit: Thố Lạt
Trên đường về nhà, Hứa Thuần và Hứa Viêm hiểu ý không lên tiếng.
Tâm tình HỨa Thuần có chút khó chịu, có thể cảm nhận được Hứa Viêm cũng không vui.
Đi vào cửa tiểu khu, cô cẩn thận hỏi: “Anh, những người khi nãy là bạn của anh à?”
Hứa Viêm hé răng "ừ" một tiếng.
Hứa Thuần gật đầu, nghiêng mặt nhìn anh: “Có phải anh thích... cô gái tóc dài khi nãy không?”
Hứa Viêm cụp mắt, cười đáp lại: “Có mấy cô gái tóc dài lận, em nói ai?”
“Là chị có bạn trai ấy.” Nói ra lời này, khiến cô cũng có chút khó chịu, “Chàng trai kia, hình như học trường bọn em.”
Hứa Viêm bước chậm lại, nhìn em gái anh, nói: “Em quan sát rất cẩn thận.”
Hứa Thuần thấy mình đoán trúng, lại không thể nói gì.
Có thể nói gì đây, đâu thể oán trách được gì.
Người cô và anh thích, đang yêu nhau, nói ra thật quá đáng thương.
Trong đời luôn đầy tính phim ảnh, một phút trước cô vẫn còn đang hăng hái muốn vươn lên, trờ thành người xuất sắc như anh, ngay sau đó đã bị sự thật tàn nhẫn doạ sợ rồi.
Nhưng giữa hai người không hề có xung đột, cô rất tỉnh táo, đọc sách phấn đấu là chuyện của bản thân, đây là mục tiêu của đời cô, sẽ không thay đổi vì bất cứ ai.
Nhưng lúc này, cô không thể âm thầm mượn danh nghĩ tình yêu, đánh trống phát cờ kêu gọi mình hăng hái tiến lên.
Tất cả đều do đã động lòng với anh, nên gạt bỏ một lần cho hết, đổi thái độ sạch sẽ thuần tuý, giống như khi chưa gặp anh.
Hứa Thuần không biết mình có thể làm được hay không, nhưng cô sẽ cố gắng thử.
Tối đến, cô nằm bò ra bàn, muốn vẻ để khiến mình tỉnh táo lại, nửa tiếng đồng hồ qua đi, lại càng u mê hồ đồ, trong đầu rôi như tơ vò, cả công thức cũng không vận dụng nổi.
Trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh họ ôm nhau, tiếng cười ấy như vẫn vang vọng bên tai, không thể xua đi.
Cô nhận ra mình đã hết thuốc chữa, ném bút ôm dầu, giấy nháp trước mặt không biết đã kín tên anh từ bao giờ.
Tưởng Thừa Khải.
Nhưng bây giờ, tuyệt vọng biết bao.
Anh đã là của người khác, anh sẽ nắm tay người khác, ôm người khác cười, còn cười vui đến thế.
Nói cách khác, họ là của nhau.
Đây là chuyện thật nhiều người làm chứng.
Còn tình yêu của cô, sẽ vĩnh viễn bị chôn chặt, không ai biết đến, cũng không ai cất công nói ra.
Ngực Hứa Thuần như bị bóp nghẹt, khó khăn hít vào một hơi, nhặt bút lên, như bỗng trở nên ác độc, gạch những cái tên, mãi đến khi trang giấy mỏng rách bươm, đen lấn sang trang tiếp theo.
Cô cắn môi, buộc bản thân tỉnh táo lại, lúc này cô rất cần ngoại lực tác động bản thân, gạt bỏ hết những suy nghĩ rối loạn này.
Hứa Thuần đi rửa mặt, dùng nước lạnh buộc mình thanh tỉnh, sau đó quay lại cất bài tập, mở máy tính tìm phim xem.
Đây là biện pháp hữu hiệu.
Phim trên trang web đều thuộc hàng on top, cô tự động bỏ qua phim tâm lí tình cảm, chọn một bộ phim hài.
Cô chỉnh trang tâm lý, ôm hai đầu gối ngồi trên ghế, từ từ tiến vào không gian phim ảnh.
Đây quả thật là một bộ phim khiến người ta phải ôm bụng cười lăn lộn, từ đầu đến cuối không có cảnh nào khiến người ra rơi lệ.
Hứa Thuần xem say sưa, gần kết thúc, trong phim lại nói về tình cảm của nhân vật chính, cô cứ thế thay vào, cảm xúc u ám khó khăn lắm mới ém xuống được nháy mắt cái đã bị đánh tan.
Kết thúc cuối cùng viên mãn, cô hẳn nên vui vẻ hài lòng, nhưng trên mặt lại lạnh lẽo u ám.
Cô đưa tay sờ theo bản năng, nếm thử, có vị mặn.
Hứa Thuần bỗng thấy nực cười, cô đã không còn yêu, cũng không tính là thất tình, sao lại cảm thấy vô vọng như sắp phải cô độc hết quãng đời còn lại.
Nỗi chua xót dưới đáy lòng, từ từ lan ra, không điểm dừng.
Cô lại nhớ đến một câu nói cổ: Chân trời nơi đâu không có cỏ thơm.
Hứa Thuần bắt đầu chán ghét bản thân không có tương lai, dựa vào đâu mà anh đứng chỗ nào, cô cũng một lòng một dạ nhìn về phía anh, hoàn toàn không để ý đến người khác.
Có lẽ cô đã nhìn nhận anh quá hoàn mỹ, aỏ tưởng quá nhiều, nếu tiếp xúc thật sự, có thể sẽ không thấy anh quan trọng như vậy nữa.
Ngồi thật lâu, Hứa Thuần bỗng nghĩ đến gì đó, tắt phim, mở QQ, đăng nhập.
Bạn tốt trên đó của cô, không phải người nhà thì chính là bạn học, công có bạn trên mạng nào.
Nghỉ ở nhà, người lên mạng cũng nhiều.
Hứa Thuần tìm trong lish bạn trung học, không tìm ra ai có liên quan đến Tưởng Thừa Khải.
Kiểm tra xong, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào màn hình, tạm dừng một lát.
Trong giây lát, bừng tình.
Tìm Hứa Viêm.
Sau khi về tán gẫu với Hứa Viêm vài câu, nghe anh giải thích, những người trên quảng trường đều là bạn cấp hai của anh, kể cả Tưởng Thừa Khải.
Nghe Hứa Viêm nói, có vẻ quan hệ giữa họ không tệ.
Nếu từng là bạn học, cũng chính là bạn tốt.
Hứa Thuần vào trang cá nhân của Hứa Viêm tìm tòi, bắt đầu xem bình luận dưới từng trạng thái, tìm từng manh mối.
Nhưng tất cả đều là tên nick xa lạ, muốn tìm ra rất khó.
Tương tác với Hứa Viêm không quá nhiều, nhưng phần lớn cũng đều là nam sinh.
Hứa Thuần vào trang cá nhân của ai, cũng giở xem album ảnh đầu tiên.
Có người để avatar là hình của mình, nếu không phải cô sẽ không tìm tiếp, lặng lẽ rời khỏi.
Có người từ đầu đến cuối không có ảnh, cô đoán từ slogan của đối phương, người này cũng nhất định không phải anh.
Còn có số ít cài đặt quyền riêng tư, Hứa Thuần may mắn, tạm thời không xem bên trong.
Tìm người quá mất thời gian, Hứa Thuần hoa hết cả mắt, cô tìm đi tìm lại, danh sách bạn bè của Hứa Viêm đã bị cô xới tung, cũng không thể xác định.
Cô day trán nhắm mắt lại, nghỉ một lát, tự hỏi vì sao phải cố chấp như vậy, tìm được thì sao đây.
Hứa Thuần thuyết phục mình, xem sơ là được, chính là dạo xem trạng thái của anh, trong đó nhất định có chỗ khiến cô không hài lòng, nếu không thích thì lùi lại, cho một lí do để vui vẻ buông tay.
Cô đóng trang cá nhân, định bắt tay với bạn học của mình, di chuột, cũng không biết nên chọn ai.
Đang rối trí, góc dưới bên phải hiện lên một thông báo.
Hứa Thuần nhấp và xem, là bạn học trên mạng trả lời bình luận khi trước.
Mở trang web ra, vẻ mặt trở lại như cũ.
Xong việc, bắt đầu xem động thái còn lại.
Bỗng, đảo mắt, thấy một cái tên quen thuộc.
Người bạn có thể biết: Tưởng Thừa Khải...
Lúc này tim Hứa Thuần khẽ run, nhấp chuột vào avatar Vua Hải Tặc Anime, lập tức hiện lên thông tin: Tưởng Thừa Khải, nam, thành phố X...
Tay Hứa Thuần run run, cố áp chế sự kích động, xác nhận lại mấy chữ này, rồi mới cẩn thận nhấp vào tên anh.
Trên đường về nhà, Hứa Thuần và Hứa Viêm hiểu ý không lên tiếng.
Tâm tình HỨa Thuần có chút khó chịu, có thể cảm nhận được Hứa Viêm cũng không vui.
Đi vào cửa tiểu khu, cô cẩn thận hỏi: “Anh, những người khi nãy là bạn của anh à?”
Hứa Viêm hé răng "ừ" một tiếng.
Hứa Thuần gật đầu, nghiêng mặt nhìn anh: “Có phải anh thích... cô gái tóc dài khi nãy không?”
Hứa Viêm cụp mắt, cười đáp lại: “Có mấy cô gái tóc dài lận, em nói ai?”
“Là chị có bạn trai ấy.” Nói ra lời này, khiến cô cũng có chút khó chịu, “Chàng trai kia, hình như học trường bọn em.”
Hứa Viêm bước chậm lại, nhìn em gái anh, nói: “Em quan sát rất cẩn thận.”
Hứa Thuần thấy mình đoán trúng, lại không thể nói gì.
Có thể nói gì đây, đâu thể oán trách được gì.
Người cô và anh thích, đang yêu nhau, nói ra thật quá đáng thương.
Trong đời luôn đầy tính phim ảnh, một phút trước cô vẫn còn đang hăng hái muốn vươn lên, trờ thành người xuất sắc như anh, ngay sau đó đã bị sự thật tàn nhẫn doạ sợ rồi.
Nhưng giữa hai người không hề có xung đột, cô rất tỉnh táo, đọc sách phấn đấu là chuyện của bản thân, đây là mục tiêu của đời cô, sẽ không thay đổi vì bất cứ ai.
Nhưng lúc này, cô không thể âm thầm mượn danh nghĩ tình yêu, đánh trống phát cờ kêu gọi mình hăng hái tiến lên.
Tất cả đều do đã động lòng với anh, nên gạt bỏ một lần cho hết, đổi thái độ sạch sẽ thuần tuý, giống như khi chưa gặp anh.
Hứa Thuần không biết mình có thể làm được hay không, nhưng cô sẽ cố gắng thử.
Tối đến, cô nằm bò ra bàn, muốn vẻ để khiến mình tỉnh táo lại, nửa tiếng đồng hồ qua đi, lại càng u mê hồ đồ, trong đầu rôi như tơ vò, cả công thức cũng không vận dụng nổi.
Trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh họ ôm nhau, tiếng cười ấy như vẫn vang vọng bên tai, không thể xua đi.
Cô nhận ra mình đã hết thuốc chữa, ném bút ôm dầu, giấy nháp trước mặt không biết đã kín tên anh từ bao giờ.
Tưởng Thừa Khải.
Nhưng bây giờ, tuyệt vọng biết bao.
Anh đã là của người khác, anh sẽ nắm tay người khác, ôm người khác cười, còn cười vui đến thế.
Nói cách khác, họ là của nhau.
Đây là chuyện thật nhiều người làm chứng.
Còn tình yêu của cô, sẽ vĩnh viễn bị chôn chặt, không ai biết đến, cũng không ai cất công nói ra.
Ngực Hứa Thuần như bị bóp nghẹt, khó khăn hít vào một hơi, nhặt bút lên, như bỗng trở nên ác độc, gạch những cái tên, mãi đến khi trang giấy mỏng rách bươm, đen lấn sang trang tiếp theo.
Cô cắn môi, buộc bản thân tỉnh táo lại, lúc này cô rất cần ngoại lực tác động bản thân, gạt bỏ hết những suy nghĩ rối loạn này.
Hứa Thuần đi rửa mặt, dùng nước lạnh buộc mình thanh tỉnh, sau đó quay lại cất bài tập, mở máy tính tìm phim xem.
Đây là biện pháp hữu hiệu.
Phim trên trang web đều thuộc hàng on top, cô tự động bỏ qua phim tâm lí tình cảm, chọn một bộ phim hài.
Cô chỉnh trang tâm lý, ôm hai đầu gối ngồi trên ghế, từ từ tiến vào không gian phim ảnh.
Đây quả thật là một bộ phim khiến người ta phải ôm bụng cười lăn lộn, từ đầu đến cuối không có cảnh nào khiến người ra rơi lệ.
Hứa Thuần xem say sưa, gần kết thúc, trong phim lại nói về tình cảm của nhân vật chính, cô cứ thế thay vào, cảm xúc u ám khó khăn lắm mới ém xuống được nháy mắt cái đã bị đánh tan.
Kết thúc cuối cùng viên mãn, cô hẳn nên vui vẻ hài lòng, nhưng trên mặt lại lạnh lẽo u ám.
Cô đưa tay sờ theo bản năng, nếm thử, có vị mặn.
Hứa Thuần bỗng thấy nực cười, cô đã không còn yêu, cũng không tính là thất tình, sao lại cảm thấy vô vọng như sắp phải cô độc hết quãng đời còn lại.
Nỗi chua xót dưới đáy lòng, từ từ lan ra, không điểm dừng.
Cô lại nhớ đến một câu nói cổ: Chân trời nơi đâu không có cỏ thơm.
Hứa Thuần bắt đầu chán ghét bản thân không có tương lai, dựa vào đâu mà anh đứng chỗ nào, cô cũng một lòng một dạ nhìn về phía anh, hoàn toàn không để ý đến người khác.
Có lẽ cô đã nhìn nhận anh quá hoàn mỹ, aỏ tưởng quá nhiều, nếu tiếp xúc thật sự, có thể sẽ không thấy anh quan trọng như vậy nữa.
Ngồi thật lâu, Hứa Thuần bỗng nghĩ đến gì đó, tắt phim, mở QQ, đăng nhập.
Bạn tốt trên đó của cô, không phải người nhà thì chính là bạn học, công có bạn trên mạng nào.
Nghỉ ở nhà, người lên mạng cũng nhiều.
Hứa Thuần tìm trong lish bạn trung học, không tìm ra ai có liên quan đến Tưởng Thừa Khải.
Kiểm tra xong, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào màn hình, tạm dừng một lát.
Trong giây lát, bừng tình.
Tìm Hứa Viêm.
Sau khi về tán gẫu với Hứa Viêm vài câu, nghe anh giải thích, những người trên quảng trường đều là bạn cấp hai của anh, kể cả Tưởng Thừa Khải.
Nghe Hứa Viêm nói, có vẻ quan hệ giữa họ không tệ.
Nếu từng là bạn học, cũng chính là bạn tốt.
Hứa Thuần vào trang cá nhân của Hứa Viêm tìm tòi, bắt đầu xem bình luận dưới từng trạng thái, tìm từng manh mối.
Nhưng tất cả đều là tên nick xa lạ, muốn tìm ra rất khó.
Tương tác với Hứa Viêm không quá nhiều, nhưng phần lớn cũng đều là nam sinh.
Hứa Thuần vào trang cá nhân của ai, cũng giở xem album ảnh đầu tiên.
Có người để avatar là hình của mình, nếu không phải cô sẽ không tìm tiếp, lặng lẽ rời khỏi.
Có người từ đầu đến cuối không có ảnh, cô đoán từ slogan của đối phương, người này cũng nhất định không phải anh.
Còn có số ít cài đặt quyền riêng tư, Hứa Thuần may mắn, tạm thời không xem bên trong.
Tìm người quá mất thời gian, Hứa Thuần hoa hết cả mắt, cô tìm đi tìm lại, danh sách bạn bè của Hứa Viêm đã bị cô xới tung, cũng không thể xác định.
Cô day trán nhắm mắt lại, nghỉ một lát, tự hỏi vì sao phải cố chấp như vậy, tìm được thì sao đây.
Hứa Thuần thuyết phục mình, xem sơ là được, chính là dạo xem trạng thái của anh, trong đó nhất định có chỗ khiến cô không hài lòng, nếu không thích thì lùi lại, cho một lí do để vui vẻ buông tay.
Cô đóng trang cá nhân, định bắt tay với bạn học của mình, di chuột, cũng không biết nên chọn ai.
Đang rối trí, góc dưới bên phải hiện lên một thông báo.
Hứa Thuần nhấp và xem, là bạn học trên mạng trả lời bình luận khi trước.
Mở trang web ra, vẻ mặt trở lại như cũ.
Xong việc, bắt đầu xem động thái còn lại.
Bỗng, đảo mắt, thấy một cái tên quen thuộc.
Người bạn có thể biết: Tưởng Thừa Khải...
Lúc này tim Hứa Thuần khẽ run, nhấp chuột vào avatar Vua Hải Tặc Anime, lập tức hiện lên thông tin: Tưởng Thừa Khải, nam, thành phố X...
Tay Hứa Thuần run run, cố áp chế sự kích động, xác nhận lại mấy chữ này, rồi mới cẩn thận nhấp vào tên anh.
Tác giả :
Mê Bạc Hà