Em Đã Nghe Thấy Chưa?
Chương 45: Tình thương và tình yêu
Giang Thiệu về nhà đã là đêm khuya ngày hôm sau. Diệp Tiểu An ôm gấu bông vùi ở trên giường, nghe tiếng động ở cửa lập tức chạy đến. "Anh đã về rồi!"
"Trễ như thế còn chưa ngủ? Không phải đã bảo em đừng thức đêm nữa sao?" Giang Thiệu cau mày, theo thói quen sờ sờ đầu của cô, sau đó cởi quần áo đi tắm.
Diệp Tiểu An đứng tại chỗ, lúc anh lướt qua cô thì trên người tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt của phụ nữ. . . . . Đây là ảo giác của cô chứ?
Cô cắn môi do dự chốc lát, đến phòng của anh lấy ra một bộ áo ngủ mới rồi trở lại trước phòng tắm. Tiếng nước chảy ào ào truyền đến từ trong làm lòng cô rối loạn, tay khoác lên tay cầm cánh cửa, bên trong có một thanh âm đang không ngừng nói phải tin tưởng anh, tin tưởng anh, tin tưởng anh. . . . . .
"Tiểu An? Lấy giúp anh bộ đồ ngủ."
Giang Thiệu ở bên trong kêu cô, Diệp Tiểu An thở một hơi thật dài rồi mở cửa đi vào. "Cho."
Giang Thiệu không ngờ động tác của cô nhanh như vậy, có chút vội vàng buông cánh tay xuống, tránh cho cô thấy vết cào trên cánh tay. Diệp Tiểu An đưa áo ngủ cho anh, "Anh muốn ăn khuya không?"
"Bên ngoài ăn rồi, em mau đi ngủ đi, anh vẫn còn vài việc chưa làm xong."
Diệp Tiểu An ngoan ngoãn gật đầu, tự mình trở lại phòng, ôm con gấu bông thật chặt, trong lòng thì sợ muốn chết. Cô nhớ rất rõ ràng buổi sáng hôm anh rời đi, khi hai người hoan ái cô cũng không hề để lại vết cào trên cánh tay anh. Có vết trảo cũng không đại biểu anh và ai thế nào, nhưng nhìn ra là do phụ nữ làm ra.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, Diệp Tiểu An cảm thấy mình rất uất ức. Nhưng cô thật không dám đi hỏi, hình như trước mặt anh và Cận Thanh thì mình luôn là người không có lập trường.
Diệp Tiểu An không biết anh bận đến mấy giờ mới ngủ, buổi sáng rời giường thì cửa phòng anh vẫn khép chặt. Cô mua đồ ăn sáng trở về mà Giang Thiệu còn chưa đi ra, mắt thấy sắp đến giờ làm việc thì Diệp Tiểu An không thể làm gì khác hơn là đi gọi anh.
Vậy mà đợi cô đẩy cửa phòng ra mới phát hiện phòng của Giang Thiệu không có một bóng người, giường đệm vẫn chưa có động tới, giống y như ngày hôm qua. Trong lòng Diệp Tiểu An không hiểu sao lại hoảng hốt, còn cảm thấy đau đớn.
Lúc Cảnh Thiên gọi điện thoại cho Diệp Tiểu An thì nghe được bên phía cô rất là ồn ào, nên vô cùng lo lắng. Diệp Tiểu An mới vừa ngồi chơi hai vòng xe cáp treo, bị sợ đến cả người ra đầy mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn hiện nụ cười tự nhiên. "Con đang chơi ở ngoài, sao thế ạ?"
Tuy nghe không ra sự khác thường của cô, Cảnh Thiên vẫn không thể an tâm, thận trọng thử dò xét. "Gần đây con với tiểu Thiệu thế nào? Nó có tốt với con không?"
Diệp Tiểu An biết bà lo lắng cái gì, chuyện nhà họ Hạ của hàng không Phi Dương và Cận Thanh mấy ngày ngắn ngủi đã huyên náo khiến dư luận xôn xao, "Ừ, tốt vô cùng, ngài đừng lo lắng, con cũng không phải là đứa bé."
"Diệp Tử, có chuyện gì nhớ nói với mẹ, có mẹ ở đây tuyệt đối không để cho con chịu uất ức."
Cúp điện thoại Diệp Tiểu An cảm thấy hốc mắt hơi nóng. Vì khiến Giang Thiệu tiếp nhận mình, Cảnh Thiên luôn tỏ thái độ hèn mọn trước mắt anh, không dám chọc anh không vui, còn thương yêu anh như con ruột của mình, dù cho trong lòng Giang Thiệu, bà vĩnh viễn không cách nào thay thế mẹ đẻ. Vậy mà vì Diệp Tiểu An, Cảnh Thiên từ lúc đầu đã tỏ rõ lập trường, cho dù ai cũng không thể tổn thương cô, bao gồm Giang Thiệu.
Giang Chấn trở lại phát hiện Cảnh Thiên buồn buồn không vui, lúc nói chuyện thì bà lại lạnh lùng. Không có người khác ở đây, Giang Chấn không nghiêm túc giống thường ngày, ánh mắt nhìn bà cũng mềm mại nhiều. "Chuyện gì khiến em cau mày không vui thế?"
Cảnh Thiên không lên tiếng, ra sân sau tưới nước cho hoa lá, Giang Chấn không dám chậm trễ tự động đón lấy, "Nữa rồi, không vui thì em cứ nói ra, đoán tâm trạng của phụ nữ các em còn khó hơn dẫn binh đánh giặc."
Cảnh Thiên thở dài, "Thật không biết đời trước mẹ con chúng tôi đã tạo nghiệt gì, đời này đều bị cắm lên tay cha con hai người."
Giang Chấn nghe xong vui vẻ, "Lời này nói ngược rồi, là cha con chúng tôi cắm đến chỗ mẹ con hai người." Cảnh Thiên lại không mắc cười, "Tiểu Diệp Tử có vẻ ngốc, nhưng trong lòng lại rất sáng, đứa nhỏ này từ nhỏ cứ như vậy, bị khi dễ chịu uất ức chưa bao giờ nói, đều là anh trai ra mặt cho nó."
Giang Chấn lơ đễnh, "Bị động chờ bị đánh còn không gọi ngốc?"
"Giang Chấn!" Cảnh Thiên khiển trách, Giang Chấn lập tức im lặng, suy nghĩ một lát lại nói tiếp "Hai người bọn họ không hợp, sự chênh lệch ở mọi mặt của Tiểu An và Cận Thanh không chỉ một chút xíu."
Cảnh Thiên bỗng chốc đứng lên, "Anh có ý gì? Cận Thanh làm ra chuyện như thế với tiểu Thiệu mà anh còn nói hộ nó?"
"Lại hiểu lầm rồi! Anh có ý là tình cảm đều có một loại quán tính, tại sao có thể dễ dàng thay đổi sự yêu thích ngày trước chứ." Giang Chấn ôn tồn giải thích, "Điểm này về con trai thì anh còn hiểu rõ."
Cảnh Thiên làm sao có thể không nghe ra ngụ ý của ông, "Tiểu Thiệu đã đồng ý với em sẽ đối xử tốt với Tiểu Diệp Tử."
"Anh tin, nhưng tốt đâu có nghĩa là yêu? Tiểu An đi theo tiểu Thiệu thì phải chuẩn bị tâm lý đánh một trận ác liệt, đuổi một người phụ nữ ra khỏi trái tim người đàn ông hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng."
Cảnh Thiên nhất thời cứng họng, nhìn mây hồng đầy trời chau chặt chân mày. "Nếu con gái của em bị con trai ông khi dễ. . . . . Anh xem mà làm!"
"Không phải em đã sớm ra lệnh cho anh không được nhúng tay vào chuyện của bọn nhỏ sao?" Giang Chấn than thở, dịu dàng an ủi vợ. "Hai người nên ở chung với nhau thì dù trải qua chuyện gì cũng sẽ về cạnh nhau, chúng ta không phải như vậy sao? Hai chúng nó sớm muộn gì cũng phải đến bước này, phải trải qua mọi chuyện mới có thể càng thấy rõ tình cảm của mình. Quan tâm mau già, già rồi thì anh sẽ không muốn em nữa."
Giang Chấn nói xong thì bị Cảnh Thiên đấm một cái, "Tiểu Thiệu dám tổn thương Tiểu Diệp Tử thì em không tha anh trước."
Giang Chấn cười nhẹ, thật là một đôi mẹ con, đã mấy tuổi rồi mà còn lấy việc này ra đùa giỡn.
﹡
Giang Thiệu liên tiếp làm thêm giờ đến khi phá được một vụ án lớn, mọi người đề nghị ra bên ngoài ăn bữa ngon khao mình, Giang Thiệu liền móc thẻ ra. "Tôi mời mọi người, ăn chơi đều tính cho tôi, nhưng tôi còn có chuyện không lăn lộn với mọi người được." Anh gật đầu với Tả Trí một cái, "Cậu dẫn bọn họ đi đi."
Các thuộc hạ tự nhiên vui mừng, rồi lại không buông tha cơ hội nhạo báng. "Dẫn chị dâu ra cùng tụ họp đi, để các anh em được gặp mặt thật của chị dâu."
"Việc rất nhỏ, có cơ hội khẳng định thỏa mãn các cậu." Giang Thiệu cười, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi. Tả Trí giải tán đám người rồi đuổi theo. "Chuyện Cận Thanh anh biết không?"
Giang Thiệu gật đầu, "Tin tức ùn ùn kéo đến có thể không biết không?"
"Thím tôi nói chị ấy chơi mất tích, thím ngại tới tìm anh nên bảo tôi đi hỏi, anh có gặp chị ấy không?"
Giang Thiệu cười, "Thím cậu có ý gì thế? Tôi không ăn cỏ quay đầu, bảo bác ấy yên tâm." Tả Trí đè giữa trán, "Anh ăn cỏ gì không liên quan tôi, chuyện này còn nghiêm trọng hơn trên tin tức nữa, chị ấy to bụng chạy loạn khắp nơi rất nguy hiểm, anh cón tin tức của chị ấy thì nhớ nói một tiếng, tôi cảm thấy vào thời điểm này chị ấy sẽ trở về tìm anh."
Khi dãy số quen thuộc xuất hiện trên màn hình di động của anh thì Giang Thiệu cảm thấy chuyện này thật đúng như Tả Trí cho nói. Anh nhìn chằm chằm màn hình chậm chạp không có nhận, Hứa Bình Hi dùng mủi chân đá đá anh. "Ai đó? Sao không nghe?"
Đang nói thì điện thoại tự động cúp. Giang Thiệu để điện thoại di động xuống, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, rồi ra hiệu anh ta rót thêm một ly. Hứa Bình Hi cầm lấy điện thoại di động của anh tra xem mấy cuộc điện thoại chưa nghe, cười cười. "Mọi người muốn tìm lại không tìm được cô ấy, anh thật là tốt, điện thoại cũng không nhận."
"Tôi không muốn dính vào chuyện này, một chút cũng không muốn." Giang Thiệu dựa lưng vào quầy rượu, mặt núp trong bóng ma, nhìn bóng người đung đưa trên sàn nhảy ngoài tấm thủy tinh. "Mấy ngày trước cô ấy đã tìm tôi."
"Không phải chứ, anh thật không để ý cô ấy?" Hứa Bình Hi nhếch ngược khóe miệng, đưa cho anh một điếu thuốc. "Diệp Tiểu An biết không?"
"Cô ấy không biết." Giang Thiệu đốt thuốc, ngậm ở trên môi. "Tôi và Diệp Tiểu An rất tốt, thật không muốn bị người ta quấy rầy, ai cũng không được."
"Không phải anh không muốn, mà là anh sợ, mặc dù anh một mực nói muốn cố gắng yêu cô ấy, nhưng lại sợ Cận Thanh xuất hiện sẽ dễ dàng lật đổ cố gắng của anh khiến anh kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Giang Thiệu búng tàn thuốc, lắc đầu bật cười. "Anh không thể hiểu tầm quan trọng của Diệp Tiểu An đối với tôi."
"Không phải là cái bè gỗ anh bắt được lúc sắp chết đuối sao." Hứa Bình Hi thở dài. "Cô ấy là cô gái tốt, lúc đầu tôi không có cảm thấy, nhưng tôi thấy được sự biến hóa của anh thời gian qua, tình thương và tình yêu, có một dạng là đủ rồi, anh thương Diệp Tiểu An, nhưng không phải tình yêu."
Tay Giang Thiệu niết ly thủy tinh nhẹ nhàng lắc lư, cúi đầu đưa mắt nhìn chất lỏng bên trong bị ánh đèn ánh xạ thành màu sắc sặc sỡ, yên lặng chạm vào thành ly, hồi lâu mới mở miệng. "Không có Cận Thanh thì tôi bỏ lỡ một đoạn tình cảm, một đoạn cố chấp từ nhỏ, đến hơn hai mươi năm. Nhưng nếu như không có Diệp Tiểu An. . . . Sẽ mất đi cái gì ngay cả chính tôi cũng không biết, nhưng tôi biết rõ không cách nào đo được."
Chờ thuốc cháy hết, Giang Thiệu đứng dậy chuẩn bị rời đi thì hơi nhếch môi lên. "Nếu như đó không phải là tình yêu thì còn có thể là cái gì? Chuyện căn nhà thì nhờ anh đó."
Lúc Hứa Bình Hi tỉnh hồn lại thì anh đã đi xa.
Diệp Tiểu An này, thật có bản lãnh lớn thế? Hứa Bình Hi cười khổ, như vậy kể từ đó, anh đã bỏ lỡ cái gì?
Giang Thiệu về nhà phát hiện Diệp Tiểu An không có ở đây, gọi điện thoại lại không ai nhận, ở nhà đợi cả buổi chiều cũng không liên lạc được với cô, gọi cho Cảnh Thiên hỏi mới biết cô ở đâu.
Diệp Tiểu An vốn giúp Cảnh Thiên dắt chó đi dạo, rồ ở lại sân bóng rổ xem các thanh niên chơi bóng. Bỗng nhiên có người ở phía sau vỗ vai của cô, xoay người lại liền nhìn thấy Nghê Hiểu.
"Giúp dì Cảnh dắt chó đi dạo?" Nghê Hiểu cười nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, Diệp Tiểu An không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy trong tươi cười của cô ta có ý châm biếm. Nhà họ Nghê và nhà họ Giang ở cùng khu, mỗi lần đụng phải cô thì đều nói ra những lời có dao có súng.
"Ừ, cô tan việc rồi?" Diệp Tiểu An cũng cười, bản lĩnh ngoài mặt vẫn có đủ.
"Mấy ngày nay anh tiểu Thiệu có bận gì không? Vừa đến giờ tan việc liền vội vã đi rồi." Nghê Hiểu ngoắc Samo đang đứng ở dưới cột bóng rỗ xem cuộc chiến trở về, ôm nó chơi đùa rất quen thuộc. "Kobe là do tôi tặng cho dì Cảnh, chớp mắt một cái đã lớn như vậy, tên là anh tiểu Thiệu đặt."
Diệp Tiểu An khẽ cau mày, không có lên tiếng. Nghê Hiểu nhìn cô như nhớ tới chuyện gì, "Đúng rồi, mấy ngày nay anh tiểu Thiệu có cái gì không đúng không? Ưmh, đều là con gái, tôi cũng không giấu cô gì cả, chuyện Cận Thanh cô nghe nói chứ? Hình như tất cả mọi người đang tìm cô ấy, tôi cảm thấy chuyện này sẽ dính đến người anh tiểu Thiệu, dù sao bọn họ ——"
"Giang Thiệu và Cận Thanh đã sớm chia tay, chuyện của chị ấy không còn liên quan đến Giang Thiệu nữa." Diệp Tiểu An chặn cô ta lại, cột Kobe vào dây rồi dắt chó đi về, nhưng Nghê Hiểu lại ngăn cản cô. "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở cô đừng lún quá sâu, để tránh đến lúc đó bị thương tổn."
Cô ta lấy một cái máy ghi âm từ trong túi ra nhét vào tay cô. "Cô nghe cái này một chốc rồi quyết định làm sao, tôi không phủ nhận anh tiểu Thiệu là một người đàn ông tốt, nhưng mọi người đều ích kỷ, cô yêu anh ấy thật lòng cũng không cần tích cực thế."
Nghê Hiểu nói xong liền đi, bỏ lại mình Diệp Tiểu An đứng đó cầm máy ghi âm mím chặt môi.
Lúc Giang Thiệu chạy như bay đến thì Diệp Tiểu An đã rời đi trước một bước, gọi đến điện thoại cô nhưng đã tắt máy. Giang Thiệu không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là về nhà một mình, dừng xe ở dưới lầu xong liền ngửa đầu nhìn trên lầu tối đen như mực, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Anh phiền não đốt điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra gọi cho cô lần nữa. Nhưng giọng nói thông báo tắt máy lại vang lên khiến Giang Thiệu bắt đầu lo lắng.
Cô nhóc hư này đã chạy đi đâu! Cũng không biết nói với anh một tiếng!
"Giang Thiệu. . . . . ."
Chợt trong góc truyền đến một giọng nữ quen thuộc, thân thể Giang Thiệu dừng lại, hít sâu một hơi quay đầu lại. Vừa thấy liền kinh ngạc, chân mày bỗng chốc nhíu lên, ánh sáng trong mắt dần dần lạnh như đầm băng.
Ở trong ký ức của anh, chưa từng thấy bộ dáng này của Cận Thanh.
"Trễ như thế còn chưa ngủ? Không phải đã bảo em đừng thức đêm nữa sao?" Giang Thiệu cau mày, theo thói quen sờ sờ đầu của cô, sau đó cởi quần áo đi tắm.
Diệp Tiểu An đứng tại chỗ, lúc anh lướt qua cô thì trên người tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt của phụ nữ. . . . . Đây là ảo giác của cô chứ?
Cô cắn môi do dự chốc lát, đến phòng của anh lấy ra một bộ áo ngủ mới rồi trở lại trước phòng tắm. Tiếng nước chảy ào ào truyền đến từ trong làm lòng cô rối loạn, tay khoác lên tay cầm cánh cửa, bên trong có một thanh âm đang không ngừng nói phải tin tưởng anh, tin tưởng anh, tin tưởng anh. . . . . .
"Tiểu An? Lấy giúp anh bộ đồ ngủ."
Giang Thiệu ở bên trong kêu cô, Diệp Tiểu An thở một hơi thật dài rồi mở cửa đi vào. "Cho."
Giang Thiệu không ngờ động tác của cô nhanh như vậy, có chút vội vàng buông cánh tay xuống, tránh cho cô thấy vết cào trên cánh tay. Diệp Tiểu An đưa áo ngủ cho anh, "Anh muốn ăn khuya không?"
"Bên ngoài ăn rồi, em mau đi ngủ đi, anh vẫn còn vài việc chưa làm xong."
Diệp Tiểu An ngoan ngoãn gật đầu, tự mình trở lại phòng, ôm con gấu bông thật chặt, trong lòng thì sợ muốn chết. Cô nhớ rất rõ ràng buổi sáng hôm anh rời đi, khi hai người hoan ái cô cũng không hề để lại vết cào trên cánh tay anh. Có vết trảo cũng không đại biểu anh và ai thế nào, nhưng nhìn ra là do phụ nữ làm ra.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, Diệp Tiểu An cảm thấy mình rất uất ức. Nhưng cô thật không dám đi hỏi, hình như trước mặt anh và Cận Thanh thì mình luôn là người không có lập trường.
Diệp Tiểu An không biết anh bận đến mấy giờ mới ngủ, buổi sáng rời giường thì cửa phòng anh vẫn khép chặt. Cô mua đồ ăn sáng trở về mà Giang Thiệu còn chưa đi ra, mắt thấy sắp đến giờ làm việc thì Diệp Tiểu An không thể làm gì khác hơn là đi gọi anh.
Vậy mà đợi cô đẩy cửa phòng ra mới phát hiện phòng của Giang Thiệu không có một bóng người, giường đệm vẫn chưa có động tới, giống y như ngày hôm qua. Trong lòng Diệp Tiểu An không hiểu sao lại hoảng hốt, còn cảm thấy đau đớn.
Lúc Cảnh Thiên gọi điện thoại cho Diệp Tiểu An thì nghe được bên phía cô rất là ồn ào, nên vô cùng lo lắng. Diệp Tiểu An mới vừa ngồi chơi hai vòng xe cáp treo, bị sợ đến cả người ra đầy mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn hiện nụ cười tự nhiên. "Con đang chơi ở ngoài, sao thế ạ?"
Tuy nghe không ra sự khác thường của cô, Cảnh Thiên vẫn không thể an tâm, thận trọng thử dò xét. "Gần đây con với tiểu Thiệu thế nào? Nó có tốt với con không?"
Diệp Tiểu An biết bà lo lắng cái gì, chuyện nhà họ Hạ của hàng không Phi Dương và Cận Thanh mấy ngày ngắn ngủi đã huyên náo khiến dư luận xôn xao, "Ừ, tốt vô cùng, ngài đừng lo lắng, con cũng không phải là đứa bé."
"Diệp Tử, có chuyện gì nhớ nói với mẹ, có mẹ ở đây tuyệt đối không để cho con chịu uất ức."
Cúp điện thoại Diệp Tiểu An cảm thấy hốc mắt hơi nóng. Vì khiến Giang Thiệu tiếp nhận mình, Cảnh Thiên luôn tỏ thái độ hèn mọn trước mắt anh, không dám chọc anh không vui, còn thương yêu anh như con ruột của mình, dù cho trong lòng Giang Thiệu, bà vĩnh viễn không cách nào thay thế mẹ đẻ. Vậy mà vì Diệp Tiểu An, Cảnh Thiên từ lúc đầu đã tỏ rõ lập trường, cho dù ai cũng không thể tổn thương cô, bao gồm Giang Thiệu.
Giang Chấn trở lại phát hiện Cảnh Thiên buồn buồn không vui, lúc nói chuyện thì bà lại lạnh lùng. Không có người khác ở đây, Giang Chấn không nghiêm túc giống thường ngày, ánh mắt nhìn bà cũng mềm mại nhiều. "Chuyện gì khiến em cau mày không vui thế?"
Cảnh Thiên không lên tiếng, ra sân sau tưới nước cho hoa lá, Giang Chấn không dám chậm trễ tự động đón lấy, "Nữa rồi, không vui thì em cứ nói ra, đoán tâm trạng của phụ nữ các em còn khó hơn dẫn binh đánh giặc."
Cảnh Thiên thở dài, "Thật không biết đời trước mẹ con chúng tôi đã tạo nghiệt gì, đời này đều bị cắm lên tay cha con hai người."
Giang Chấn nghe xong vui vẻ, "Lời này nói ngược rồi, là cha con chúng tôi cắm đến chỗ mẹ con hai người." Cảnh Thiên lại không mắc cười, "Tiểu Diệp Tử có vẻ ngốc, nhưng trong lòng lại rất sáng, đứa nhỏ này từ nhỏ cứ như vậy, bị khi dễ chịu uất ức chưa bao giờ nói, đều là anh trai ra mặt cho nó."
Giang Chấn lơ đễnh, "Bị động chờ bị đánh còn không gọi ngốc?"
"Giang Chấn!" Cảnh Thiên khiển trách, Giang Chấn lập tức im lặng, suy nghĩ một lát lại nói tiếp "Hai người bọn họ không hợp, sự chênh lệch ở mọi mặt của Tiểu An và Cận Thanh không chỉ một chút xíu."
Cảnh Thiên bỗng chốc đứng lên, "Anh có ý gì? Cận Thanh làm ra chuyện như thế với tiểu Thiệu mà anh còn nói hộ nó?"
"Lại hiểu lầm rồi! Anh có ý là tình cảm đều có một loại quán tính, tại sao có thể dễ dàng thay đổi sự yêu thích ngày trước chứ." Giang Chấn ôn tồn giải thích, "Điểm này về con trai thì anh còn hiểu rõ."
Cảnh Thiên làm sao có thể không nghe ra ngụ ý của ông, "Tiểu Thiệu đã đồng ý với em sẽ đối xử tốt với Tiểu Diệp Tử."
"Anh tin, nhưng tốt đâu có nghĩa là yêu? Tiểu An đi theo tiểu Thiệu thì phải chuẩn bị tâm lý đánh một trận ác liệt, đuổi một người phụ nữ ra khỏi trái tim người đàn ông hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng."
Cảnh Thiên nhất thời cứng họng, nhìn mây hồng đầy trời chau chặt chân mày. "Nếu con gái của em bị con trai ông khi dễ. . . . . Anh xem mà làm!"
"Không phải em đã sớm ra lệnh cho anh không được nhúng tay vào chuyện của bọn nhỏ sao?" Giang Chấn than thở, dịu dàng an ủi vợ. "Hai người nên ở chung với nhau thì dù trải qua chuyện gì cũng sẽ về cạnh nhau, chúng ta không phải như vậy sao? Hai chúng nó sớm muộn gì cũng phải đến bước này, phải trải qua mọi chuyện mới có thể càng thấy rõ tình cảm của mình. Quan tâm mau già, già rồi thì anh sẽ không muốn em nữa."
Giang Chấn nói xong thì bị Cảnh Thiên đấm một cái, "Tiểu Thiệu dám tổn thương Tiểu Diệp Tử thì em không tha anh trước."
Giang Chấn cười nhẹ, thật là một đôi mẹ con, đã mấy tuổi rồi mà còn lấy việc này ra đùa giỡn.
﹡
Giang Thiệu liên tiếp làm thêm giờ đến khi phá được một vụ án lớn, mọi người đề nghị ra bên ngoài ăn bữa ngon khao mình, Giang Thiệu liền móc thẻ ra. "Tôi mời mọi người, ăn chơi đều tính cho tôi, nhưng tôi còn có chuyện không lăn lộn với mọi người được." Anh gật đầu với Tả Trí một cái, "Cậu dẫn bọn họ đi đi."
Các thuộc hạ tự nhiên vui mừng, rồi lại không buông tha cơ hội nhạo báng. "Dẫn chị dâu ra cùng tụ họp đi, để các anh em được gặp mặt thật của chị dâu."
"Việc rất nhỏ, có cơ hội khẳng định thỏa mãn các cậu." Giang Thiệu cười, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi. Tả Trí giải tán đám người rồi đuổi theo. "Chuyện Cận Thanh anh biết không?"
Giang Thiệu gật đầu, "Tin tức ùn ùn kéo đến có thể không biết không?"
"Thím tôi nói chị ấy chơi mất tích, thím ngại tới tìm anh nên bảo tôi đi hỏi, anh có gặp chị ấy không?"
Giang Thiệu cười, "Thím cậu có ý gì thế? Tôi không ăn cỏ quay đầu, bảo bác ấy yên tâm." Tả Trí đè giữa trán, "Anh ăn cỏ gì không liên quan tôi, chuyện này còn nghiêm trọng hơn trên tin tức nữa, chị ấy to bụng chạy loạn khắp nơi rất nguy hiểm, anh cón tin tức của chị ấy thì nhớ nói một tiếng, tôi cảm thấy vào thời điểm này chị ấy sẽ trở về tìm anh."
Khi dãy số quen thuộc xuất hiện trên màn hình di động của anh thì Giang Thiệu cảm thấy chuyện này thật đúng như Tả Trí cho nói. Anh nhìn chằm chằm màn hình chậm chạp không có nhận, Hứa Bình Hi dùng mủi chân đá đá anh. "Ai đó? Sao không nghe?"
Đang nói thì điện thoại tự động cúp. Giang Thiệu để điện thoại di động xuống, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, rồi ra hiệu anh ta rót thêm một ly. Hứa Bình Hi cầm lấy điện thoại di động của anh tra xem mấy cuộc điện thoại chưa nghe, cười cười. "Mọi người muốn tìm lại không tìm được cô ấy, anh thật là tốt, điện thoại cũng không nhận."
"Tôi không muốn dính vào chuyện này, một chút cũng không muốn." Giang Thiệu dựa lưng vào quầy rượu, mặt núp trong bóng ma, nhìn bóng người đung đưa trên sàn nhảy ngoài tấm thủy tinh. "Mấy ngày trước cô ấy đã tìm tôi."
"Không phải chứ, anh thật không để ý cô ấy?" Hứa Bình Hi nhếch ngược khóe miệng, đưa cho anh một điếu thuốc. "Diệp Tiểu An biết không?"
"Cô ấy không biết." Giang Thiệu đốt thuốc, ngậm ở trên môi. "Tôi và Diệp Tiểu An rất tốt, thật không muốn bị người ta quấy rầy, ai cũng không được."
"Không phải anh không muốn, mà là anh sợ, mặc dù anh một mực nói muốn cố gắng yêu cô ấy, nhưng lại sợ Cận Thanh xuất hiện sẽ dễ dàng lật đổ cố gắng của anh khiến anh kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Giang Thiệu búng tàn thuốc, lắc đầu bật cười. "Anh không thể hiểu tầm quan trọng của Diệp Tiểu An đối với tôi."
"Không phải là cái bè gỗ anh bắt được lúc sắp chết đuối sao." Hứa Bình Hi thở dài. "Cô ấy là cô gái tốt, lúc đầu tôi không có cảm thấy, nhưng tôi thấy được sự biến hóa của anh thời gian qua, tình thương và tình yêu, có một dạng là đủ rồi, anh thương Diệp Tiểu An, nhưng không phải tình yêu."
Tay Giang Thiệu niết ly thủy tinh nhẹ nhàng lắc lư, cúi đầu đưa mắt nhìn chất lỏng bên trong bị ánh đèn ánh xạ thành màu sắc sặc sỡ, yên lặng chạm vào thành ly, hồi lâu mới mở miệng. "Không có Cận Thanh thì tôi bỏ lỡ một đoạn tình cảm, một đoạn cố chấp từ nhỏ, đến hơn hai mươi năm. Nhưng nếu như không có Diệp Tiểu An. . . . Sẽ mất đi cái gì ngay cả chính tôi cũng không biết, nhưng tôi biết rõ không cách nào đo được."
Chờ thuốc cháy hết, Giang Thiệu đứng dậy chuẩn bị rời đi thì hơi nhếch môi lên. "Nếu như đó không phải là tình yêu thì còn có thể là cái gì? Chuyện căn nhà thì nhờ anh đó."
Lúc Hứa Bình Hi tỉnh hồn lại thì anh đã đi xa.
Diệp Tiểu An này, thật có bản lãnh lớn thế? Hứa Bình Hi cười khổ, như vậy kể từ đó, anh đã bỏ lỡ cái gì?
Giang Thiệu về nhà phát hiện Diệp Tiểu An không có ở đây, gọi điện thoại lại không ai nhận, ở nhà đợi cả buổi chiều cũng không liên lạc được với cô, gọi cho Cảnh Thiên hỏi mới biết cô ở đâu.
Diệp Tiểu An vốn giúp Cảnh Thiên dắt chó đi dạo, rồ ở lại sân bóng rổ xem các thanh niên chơi bóng. Bỗng nhiên có người ở phía sau vỗ vai của cô, xoay người lại liền nhìn thấy Nghê Hiểu.
"Giúp dì Cảnh dắt chó đi dạo?" Nghê Hiểu cười nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, Diệp Tiểu An không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy trong tươi cười của cô ta có ý châm biếm. Nhà họ Nghê và nhà họ Giang ở cùng khu, mỗi lần đụng phải cô thì đều nói ra những lời có dao có súng.
"Ừ, cô tan việc rồi?" Diệp Tiểu An cũng cười, bản lĩnh ngoài mặt vẫn có đủ.
"Mấy ngày nay anh tiểu Thiệu có bận gì không? Vừa đến giờ tan việc liền vội vã đi rồi." Nghê Hiểu ngoắc Samo đang đứng ở dưới cột bóng rỗ xem cuộc chiến trở về, ôm nó chơi đùa rất quen thuộc. "Kobe là do tôi tặng cho dì Cảnh, chớp mắt một cái đã lớn như vậy, tên là anh tiểu Thiệu đặt."
Diệp Tiểu An khẽ cau mày, không có lên tiếng. Nghê Hiểu nhìn cô như nhớ tới chuyện gì, "Đúng rồi, mấy ngày nay anh tiểu Thiệu có cái gì không đúng không? Ưmh, đều là con gái, tôi cũng không giấu cô gì cả, chuyện Cận Thanh cô nghe nói chứ? Hình như tất cả mọi người đang tìm cô ấy, tôi cảm thấy chuyện này sẽ dính đến người anh tiểu Thiệu, dù sao bọn họ ——"
"Giang Thiệu và Cận Thanh đã sớm chia tay, chuyện của chị ấy không còn liên quan đến Giang Thiệu nữa." Diệp Tiểu An chặn cô ta lại, cột Kobe vào dây rồi dắt chó đi về, nhưng Nghê Hiểu lại ngăn cản cô. "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở cô đừng lún quá sâu, để tránh đến lúc đó bị thương tổn."
Cô ta lấy một cái máy ghi âm từ trong túi ra nhét vào tay cô. "Cô nghe cái này một chốc rồi quyết định làm sao, tôi không phủ nhận anh tiểu Thiệu là một người đàn ông tốt, nhưng mọi người đều ích kỷ, cô yêu anh ấy thật lòng cũng không cần tích cực thế."
Nghê Hiểu nói xong liền đi, bỏ lại mình Diệp Tiểu An đứng đó cầm máy ghi âm mím chặt môi.
Lúc Giang Thiệu chạy như bay đến thì Diệp Tiểu An đã rời đi trước một bước, gọi đến điện thoại cô nhưng đã tắt máy. Giang Thiệu không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là về nhà một mình, dừng xe ở dưới lầu xong liền ngửa đầu nhìn trên lầu tối đen như mực, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Anh phiền não đốt điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra gọi cho cô lần nữa. Nhưng giọng nói thông báo tắt máy lại vang lên khiến Giang Thiệu bắt đầu lo lắng.
Cô nhóc hư này đã chạy đi đâu! Cũng không biết nói với anh một tiếng!
"Giang Thiệu. . . . . ."
Chợt trong góc truyền đến một giọng nữ quen thuộc, thân thể Giang Thiệu dừng lại, hít sâu một hơi quay đầu lại. Vừa thấy liền kinh ngạc, chân mày bỗng chốc nhíu lên, ánh sáng trong mắt dần dần lạnh như đầm băng.
Ở trong ký ức của anh, chưa từng thấy bộ dáng này của Cận Thanh.
Tác giả :
Tâm Thường