Em Của Ngày Ấy
Chương 25 Đếm Ngược Tới Ngày Ngả Bài
Editor: Lăng
Sau khi Trần Vân và Tuệ Bình về nhà thì trong xe lập tức yên tĩnh trở lại.
Tôi mở nhạc to hơn một chút, lại bắt gặp em xé một viên kẹo vị dứa rồi bỏ vào trong miệng.
"Ăn không?" Em cầm một viên kẹo mới rồi hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: "Không ăn, em ăn ít lại đi."
Trải qua hơn một tiếng ồn ào bây giờ đột nhiên lại yên tĩnh như vậy làm tôi có chút không quen, xe rẽ vào một góc, tôi nghe được mùi dứa nhàn nhạt ở trong xe, hỏi: "Thích ăn kẹo từ khi nào vậy? Trước kia chưa thấy em mua bao giờ."
Em khép ngón trỏ và ngón giữa lại, bóp vỏ kẹo rồi trả lời tôi: "Người khác tặng."
Từ "người khác" phát ra từ trong miệng em làm tôi khựng lại một chút, trong lòng hơi hơi chua xót.
Cái từ "người khác này, có thể được hiểu theo cách bình thường, có thể được hiểu theo cách xa lạ, cũng có thể hiểu theo cách mập mờ.
Có lẽ là do tôi nhạy cảm, nên lại nghĩ nó theo hướng mập mờ.
Tôi liếm liếm môi dưới, hỏi: "Ai vậy?"
Em nói: "Một người bạn thôi."
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng nhưng lại không biết nói gì nên đành phải ngậm miệng lại.
Chưa được mấy phút thì đã đến nhà, tôi đậu xe chỗ bãi cỏ ở dưới lầu, lấy những thứ tôi mua cho bố mẹ rồi đi thang máy lên lầu.
Đến cửa chính, Lục Tuệ lấy chìa khóa từ trong túi của tôi, cửa vừa mới mở thì đã nghe mẹ tôi hét lên: "Giản Đức Hoa, mau tới đây!"
Không hổ là ca sĩ, giọng này đủ lớn.
Tôi quét nhìn phòng khách, bố tội không ở đây.
Vậy nên tôi vội vàng thay giày bỏ cả túi trên sàn nhà, rồi lon ton vào nhà bếp.
cửa nhà bếp mở ra thì thấy mẹ tôi cầm một con dao đứng bên cạnh bồn nước, bà vừa nhìn thấy tôi đầu tiên là sững sờ, sau đó là chỉ xuống đất rồi nói: "Nhanh, bắt cua giúp mẹ mau!"
Tôi: "Dạ."
Đoán là có lẽ mẹ tôi mở túi đựng cua xong thì không thể cột lại được nên để nó trốn thoát.
Mặc dù ngoài miệng thì là dạ vâng nhưng thấy hai con cua trên mặt đất lớn hơn nắm tay thì tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Vậy nên tôi lấy cái nồi trên bếp, ngồi xuống ụp một con cua lại, sau đó lại kéo nó tới chỗ một con cua khác để ụp lại.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ tôi, hỏi: "Giờ sao?"
Mẹ tôi suy nghĩ mấy giây: "Bảo bố con tới đây."
Bố tôi còn chưa tới thì cuối cùng vẫn là Lục Tuệ giải quyết chuyện này, tôi không biết cô bé này lại gan dạ vậy, trực tiếp xốc nồi lên bắt lấy chân con cua, xách mỗi tay một con.
Em như vậy không chỉ có lộ ra là em rất anh dũng, cũng lộ ra việc tôi và mẹ tôi hai người trung niên lão niên cộng lại đã 80 tuổi là người rất vô dụng.
Lục Tuệ bình tĩnh mà liếc nhìn mẹ tôi, hỏi: "Dì ơi, để chỗ nào ạ?"
Mẹ tôi dùng dao chỉ chỉ vào bồn nước, sau đó Lục Tuệ lại bình tĩnh ném chúng vào.
Lúc chúng ta đi ra thì đúng lúc gặp bố tôi bước ra từ phòng ngủ, ông nghe tôi trình bày đơn giản về tình hình nhà bếp thì không nói gì mà trực tiếp đi vòng qua chúng tôi.
Chờ tôi lại đi nhà bếp quan sát một vòng rồi về lại phòng khách, thì Lục Tuệ đã lấy mấy thứ tôi ném ở cửa lúc nãy rồi ngồi yên vị lên ghế sô pha, trong miệng còn phình lên.
Tôi lấy điện thoại lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh em, nhìn thấy trong thùng rác lại có vỏ túi kẹo vị dứa thì không hiểu sao trong lòng lại buồn bực chưa từng thấy.
Rút tờ khăn giấy lau tay, tôi dựa vào ghế sô pha, thái độ thoải mái mà hỏi: "Tuệ Tuệ, gần đây có người nào theo đuổi em không?"
Vẻ mặt em vô cùng nghi ngờ mà quay đầu nhìn tôi: "Cái gì? Không có ạ."
Không đợi tôi tiếp tục hỏi, thì giọng mẹ tôi đột nhiên vang lên phía sau tôi, bà cười hì hì trong tay còn bưng một mâm đồ ăn, hỏi: "Có người theo đuổi Tuệ Tuệ à?"
Lục Tuệ đầu tiên là nhìn tôi một chút, sau đó mới quay đầu nhìn mẹ tôi: "Không có ạ."
Mẹ tôu còn nói: "Có cũng không sao, mấy chuyện này không cần che giấu, thích hợp thì có thể dẫn về nhà cho dì nhìn thử."
Mẹ tôi nói xong lời này thì tiếp tục về nhà bếp.
Lục Tuệ có chút buồn bã, nhìn tôi mà nói: "Thật sự không có mà."
Tôi cười: "Không có thì không có, ăn ít kẹo lại, sẽ sâu răng đó."
Vừa dứt lời thì mẹ tôi ra khỏi nhà bếp lần nữa, nhìn bà như vậy thì có lẽ đã giao việc cơm nước cho bố tôi rồi.
Bà ngồi ở ghế sô pha đầu kia, cầm điều khiển trên bàn mở TV lên, lấy một quả táo ở trên bàn rồi đưa cho Lục Tuệ, trên mặt lộ ra vẻ nhiều chuyện, tiếp tục đề tài mới vừa nãy, cười hì hì nói: "Cho dì hỏi một chút."
Tôi dở khóc dở cười, chen vào: "Mẹ muốn người ta nói cái gì? Em ấy nói là không có rồi mà."
Mẹ ta "Haizz" một tiếng, vòng qua Lục Tuệ nhìn ta: "Cô là con gái tôi, Tuệ Tuệ cũng là con gái nuôi của tôi, cô thì tôi không trông cậy gì được rồi, Tuệ Tuệ đến tuổi này rồi, đời sống tình cảm gì đó thì tôi cũng nên quan tâm."
Tôi "Ồ" lên một tiếng nhạt nhẽo, đưa tay kéo Lục Tuệ qua, hỏi mẹ tôi: "Mẹ coi Tuệ Tuệ là con gái thì con cũng Tuệ Tuệ là con gái, vậy hai chúng ta tính là gì?"
Mẹ tôi đưa ngón trỏ ra chọt vào trán tôi: "Nói bậy bạ gì đó."
Tôi lấy một quả táo ở trong dĩa trái cây, nghe mẹ tôi còn nói: "Lúc con lớn bằng Tuệ Tuệ thì mẹ đã nghĩ, nếu như ngày đó con cưới chồng thì mẹ nên khóc đến thế nào."
Tôi cười một tiếng: "Bây giờ không phải là rất tốt sao, con không cưới chồng được rồi nè."
Mẹ tôi không để ý tới câu này của tôi, từ ái nhìn Lục Tuệ một chút, buồn bã nói: "Đến lúc đó nếu Tuệ Tuệ cưới chồng, mẹ hẳn cũng sẽ khóc." bà nói xong thì nhìn tôi một chút, hỏi: " Nếu Tuệ Tuệ cưới chồng thì con có buồn không?"
Tôi giả thiết một hồi.
Cái giả thiết này dĩ nhiên không phải là giả thiết em sẽ cưới chồng rồi, dù sao thì em cũng come out với tôi rồi mà.
Cho nên tôi tưởng tượng cảnh một ngày nào đó em dẫn một cô gái tới trước mặt tôi rồi nói với tôi: Giản Hứa Thu, đây là bạn gái của em.
Tôi than nhẹ: "Buồn chứ."
Mẹ tôi nghe xong thì nói: "Như vậy đi, ngày Tuệ Tuệ lấy chống ấy, mẹ để con làm phù dâu." Bà nói xong thì tự cười, bổ sung: "Đau tim không?"
Tôi hé miệng liếc mắt, mẹ tôi không hổ là hoạt náo viên mà, đau tim.
Trong cuộc cãi vã hằng ngày của tôi và mẹ thì Lục Tuệ một câu cũng chưa hề nói, không hề có có chút gợn sóng nào mà xem tivi ăn táo.
Tôi chợt nhớ tới cảnh lần đầu tiên tôi dẫn Lục Tuệ về nhà.
Khi đó, tối hôm trước khi em biết việc tôi sẽ dẫn em về nhà ăn tết thì tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Ở chung với em được nửa năm cũng hiếm khi thấy em lộ ra vẻ vui vẻ rõ ràng như vậy, đột nhiên khiến tôi cảm thấy, thật ra nội tâm của đứa bé này cô độc.
Tôi vẫn luôn không biết em đã chịu đựng việc bố mẹ mình xuất ngoại một cách đột ngột đến cỡ nào nữa, có lẽ em còn thầm nghĩ rằng tết này sẽ phải trải qua một mình nữa đó.
Cho nên ngày ấy, từ "Thật sao?" được phát ra từ miệng em một cách kinh ngạc lại vui vẻ kia đến giờ tôi vẫn không quên được.
Tôi dẫn em về nhà, em luôn tỏ ra rất ngoan, trừ khi bố mẹ tôi mở miệng nói chuyện với em thì gần như em là người câm.
Về sau tôi giải thích với mẹ tôi về lai lịch của Lục Tuệ.
Khi bà biết cô bé này có thân thế ly kỳ như thế, biết hiện tại tôi đang ở trong nhà của bố mẹ em, còn cả việc mẹ của em để lại cho em một số tiền kếch xù thì lập tức đổi vỏ chăn cùng ga giường trong phòng tôi, còn nói phải cho đổi tôi sang giường một mét tám, sợ giường một mét năm thì hai hai đứa tôi ngủ không được.
Đương nhiên là tôi sẽ không để cho bà làm ra chuyện khoa trương như vậy rồi, mà sự thật cũng chứng minh tôi và Lục Tuệ ở nhà nhiều năm như vậy nhưng vẫn ngủ rất ngon giường một mét năm nha, ban đêm không ai động ai tới cả.
Có lẽ bởi vì mẹ tôi trời sinh hiếu khách, cũng có lẽ bởi vì mẹ tôi yêu thương Lục Tuệ nên mấy năm nay Lục Tuệ đặc biệt thích về nhà cùng tôi, cho nên mấy ngày lễ thì tôi đều sẽ dẫn em về nhà.
Buổi tối trước khi ngủ, chúng tôi tự mình tắm rửa, chờ tôi ra khỏi phòng tắm thì phát hiện trong Wechat có một nhóm bạn vốn lâu lắm gì không nói gì, đột nhiên lại có hơn mấy chục tin nhắn.
Tin nhắn được gửi từ 40 phút trước, tôi lướt tới tin sớm nhất, chưa tới mấy giây đã hiểu rõ nguyên nhân đột nhiên mọi người lại lắm lời, hóa ra là tổ chức họp mặt.
Nhóm này bao gồm một vài người bạn từng chơi bài và mua vé số cùng nhau hồi cấp 3, thỉnh thoảng học cùng nhau.
trong nhóm vừa đủ mười người, số lượng này từ lúc lập nhóm trên Wechat vẫn luôn duy trì đến đến bây giờ, tình bạn này rất khó có được.
Cho nên mỗi lần tới ngày nghỉ lễ thì chúng tôi đều muốn ra ngoài tụ họp một chút, lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi lướt tới mấy tin đầu thì thấy thời gian và địa điểm tụ họp, đang định trả lời thì đột nhiên thấy được mấy tin mới nhất.
Tin nhắn này gửi từ mười phút trước.
Tưởng Dung:????
Tưởng Dung: 【hình ảnh】
Tưởng Dung: Cao Kiến Trạch ở bên cạnh ở bên cạnh cô này.
Tưởng Dung: Là bạn gái Hứa Thu mà?
Tưởng Dung: Cuối phố Trung Hưng, đang uống cà phê.
Vài tin nhắn này đã trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện sôi nổi ở trong nhóm, gửi icon cũng không gửi, mà cũng không tán gẫu chén gió nữa.
Tôi lắc đầu bật cười, cầm điện thoại nhắn lại: Tưởng nãi nãi, trong nhà vừa mới bắt mạng à?
Tôi vừa nhắn câu này chưa đến một giây thì đám bạn đã nhao nhao thả "????".
Quả nhiên, tất cả mọi người đều là xem náo nhiệt nhưng lại sợ đả thương đến lòng tôi nên không ai dám nhắn lại, một mực đang âm thầm quan sát tình huống của tôi.
Thả "????" còn có cả Tưởng Dung nữa, tình huống này thì tôi nghĩ có lẽ là có người lén nói chuyện riêng với cô để nói rõ tình huống của tôi và Trịnh Dục Tiệp rồi.
Chốc lát sau tôi liền chuyển đề tài tới việc tụ họp ngày mai, nhưng ngại Tết Trung thu phải ở nhà ăn cơm chiều, vậy nên chúng tôi đã quyết định sẽ chơi bài và kara vào buổi tối.
Hơn nữa để đáp ứng yêu cầu của bọn họ thì tôi sẽ dẫn theo Lục Tuệ.
Lúc sấy tóc, Lục Tuệ cầm điện thoại của tôi đọc lại tin nhắn, sau khi tôi đồng ý là sẽ dẫn Lục Tuệ theo thì mấy cô dì chú bác trong nhóm bắt đầu quan tâm tới tình hình bây giờ của em, nên tôi dứt khoát đưa điện thoại cho em luôn.
Chờ tôi sấy tóc xong thì Lục Tuệ vẫn còn đang nói chuyện với họ, tôi vuốt vuốt tóc, vén chăn lên nằm vào, hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"
Lục Tuệ ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: "Vu Tiệp là ai?"
Tôi ngẩn người: "Vu Tiệp? Vu Tiệp nào? Nhóm thảo luận sao?"
Lục Tuệ gật đầu: "Họ đang nhớ lại chuyện của chị và Vu Tiệp hồi cấp ba, em đọc mà không hiểu lắm."
Tôi cười nhạt.
Vu Tiệp là người ngồi sau bàn tôi hồi lớp 11.
Bởi vì rất hợp với tính tôi, nên ngày đầu tiên sau khi phân ban tự nhiên và xã hội thì liền làm bạn với tôi, Nhưng cái cô Vu Tiệp này vẫn luôn rất kỳ quái, ở chung lâu thì phát hiện mặc dù mặt ngoài thì đối xử với rôi rất tốt, nhưng sau lưng lại thỉnh thoảng nói tôi không phải, một khoảng thời gian thật dài tôi vẫn không hiểu về cô ấy.
Tình bạn của chúng tôi tan vỡ vào đêm trước kỳ nghỉ hè của năm lớp 11, một mình đứng trên con đường nhỏ trong rừng cây.
Ồ, cảnh này được đấy chứ.
Hồi cấp ba tôi cũng hơi bị ngầu nha, cũng cảm thấy học sinh cấp ba lạnh lùng hẳn là nên phối hợp với yêu sớm thì mới có thể càng ngầu hơn.
Vậy nên tôi đã yêu sớm, đối tượng yêu đương là một chàng trai chơi bóng rổ ở lớp bên cạnh.
Tại sao là nam sinh chơi bóng rổ à? Bởi vì cậu ta chơi bóng rổ rất đẹp trai đó, cũng có một ít fans hâm mộ nữa.
Mà cậu ta chơi bóng xong thì sẽ uống nước do tôi đưa, như vậy đủ để cho bạn học khác nhìn ra là chúng tôi yêu sớm, cũng đủ để thể hiện ra tôi là đặc biệt.
Nhưng không lâu sau, người bạn ngồi bàn sau của tôi, bạn học Vu Tiệp này liền quyến rũ người yêu cũ của tôi ngay trước mặt tôi, rất không từ thủ đoạn, hơn nữa lần nào cũng dùng danh nghĩa "mình là bạn tốt của Hứa Thu".
Cuối cùng cô ấy dùng một câu "Cậu thành toàn cho chính mình đi.
Mình và cậu ấy mới là thật tâm yêu nhau." để kết thúc đoạn tình cảm kéo dài 1 tháng giữa tôi và chàng trai đó.
Thật ra đoạn hồi ức này cũng không đáng nhắc đến, nếu không phải Lục Tuệ đề cập đến thì thậm chí tôi đã quên tôi còn có mối tình đầu như vậy.
Tôi cười nhẹ, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lục Tuệ: "Vu Tiệp à, cô ấy là...của chị." Tôi nghĩ nghĩ, nói: "Khuê mật."
Lục Tuệ nghe xong thì cúi đầu cười, nhưng cũng không có hỏi cụ thể giữa tôi và Vu Tiệp đã xảy ra chuyện gì, tiếp tục ở nói chuyện ở trong nhóm.
Màn đêm dần buông xuống, trong khu dân cư đặc biệt yên tĩnh.
Sau khi Lục Tuệ trả điện thoại cho tôi thì liền nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, tôi cũng thuận tay tắt đèn.
Khi trời đêm Trung thu thật vừa vặn, không cần điều hoà, chỉ cần mở quạt nhỏ thì đã có thể dễ chịu chìm vào giấc ngủ rồi.
Không bao lâu sau, Lục Tuệ liền ngủ thiếp đi.
Mẹ tôi vì phòng ngừa tôi ngủ nướng nên đã treo rèm cửa không có chức năng chống nắng trong phòng tôi.
Giờ phút này, ánh trăng ở bên ngoài nhẹ nhàng tràn vào, sau khi bị chặn lại bởi rèm cửa màu lam nhạt thì một quầng sáng màu lam nhạt nhẹ nhàng phủ lên gương mặt của Lục Tuệ.
Tôi nhẹ nhàng giật giật, nghiêng người tới gần một chút để nhìn em.
Em nằm thẳng, lồng ngực lên xuống đầy nhịp nhàng, khuôn mặt của em sạch sẽ vô cùng, ngay cả một một nốt ruồi cũng không có, lúc này từ từ nhắm hai mắt, lông mi thật dài đặt ở dưới mí mắt.
Tôi đè quả tim muốn nảy lên hai lần của mình xuống, đem tay giấu chặt trong túi áo ngủ.
Câu nói mẹ tôi nói buổi chiều đột nhiên lại hiện trên trong đầu.
Nếu Lục Tuệ, em ấy tìm đối tượng thì phải làm sao bây giờ, nếu như em ấy nắm chặt tay một cô gái khác rồi đứng trước mặt tôi, khuôn mặt tươi cười duyên dáng mong tôi chúc phúc cho bọn họ...!
Thì phải làm sao bây giờ..